Chương 281: Nhân tài
Hứa Đệ
23/01/2021
Sau khi đến trường đón Đường Đường, cô bé vui vẻ trèo lên xe rồi ấn mở cửa kính xe để vẫy tay, hét chào đám bạn học thật to.
Ở trường tiểu học này chẳng có mấy người đi xe có giá trị hơn năm
trăm ngàn, cho nên chiếc Mercerdes – Benz E Class này vẫn rất thu hút
ánh mắt của mọi người.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc hoặc ngưỡng mộ của thầy cô và bạn bè, Đường Đường mới hài lòng đóng cửa kính lại.
Sau đó, cô bé nhìn Vương Vũ Hành đang ngồi ở ghế lái phụ và hỏi: “Chú ơi, chú là bạn của bố cháu ạ?”
“Không, anh là học trò của thầy, anh tên Vương Vũ Hành”, Vương Vũ Hành nhiệt tình giơ tay ra.
Hoắc Khải từng nói sẽ đưa cậu ta đi gặp “cô”. Câu nói này khiến Vương Vũ Hành cảm thấy sự khổ cực suốt bao nhiêu năm của cậu ta đã không hề uổng phí.
Nói là đi gặp cô thì đương nhiên là đã thừa nhận mối quan hệ thầy trò với cậu ta rồi. Không có chuyện gì có thể khiến Vương Vũ Hành vui hơn thế.
Nhất là khi thấy cô bé Đường Đường. Dáng vẻ đáng yêu của cô bé càng khiến Vương Vũ Hành như gặp được một thiên sứ nhỏ vậy.
Cậu ta là học trò của Hoắc Khải, Đường Đường lại là con gái của Hoắc Khải, hai người coi như cùng một cấp bậc. Nếu là cổ đại thì chính là sư huynh, sư muội.
Mặc dù nói bây giờ không quan trọng việc này nữa, nhưng cậu ta gọi Đường Đường là em thì cũng không sai.
Đường Đường cũng không sợ người lạ. Cô bé mở to mắt, tò mò nói chuyện với Vương Vũ Hành.
Học trò? Học trò kiểu gì cơ? Bố còn biết cả võ cơ à?
Trong tâm trí của cô bé còn ngây thơ này, chỉ có học võ như trong phim thì mới gọi nhau như thế.
Một cô bé tò mò hỏi chuyện và một người lớn sẵn lòng nịnh nọt cứ thế mà nói chuyện vui vẻ với nhau.
Lúc này, điện thoại của Hoắc Khải vang lên. Anh cầm lên xem thì là Cơ Xương Minh gọi đến.
“Lão Phong à, đang ở đâu đấy?”, Cơ Xương Minh mồm đầy mùi rượu. Hoắc Khải có thể khẳng định là tối qua hắn ta lại uống say nữa, đến giờ vẫn chưa tỉnh hẳn.
Cách nói chuyện của hắn ta với Hoắc Khải bây giờ y hệt như người anh em kết nghĩa vậy, hơi tí là lão Phong ơi lão Phong à. Người lạ nghe được khéo còn tưởng Hoắc Khải đã bốn, năm mươi tuổi rồi mất.
“Đón con gái tan học, sao thế?”, Hoắc Khải hỏi thẳng.
Không phải là anh không thích cái kiểu nhiệt tình của Cơ Xương Minh bây giờ, mà là không đánh giá cao những người mồm cứ thở ra là có hơi rượu.
Cơ Xương Minh cười khà khà, nói: “Có chuyện tốt đây! Đưa con gái đến đây ăn luôn đi, tôi giới thiệu cho anh một người này!”
Hoắc Khải trả lời không hề do dự: “Trưa nay nhà tôi có khách, tạm thời đang bận. Khoảng một giờ chiều tôi sẽ qua đó nhé”.
“Ây dà, tôi đã bảo rồi, đây là một nhân tài quan trọng đó. Anh phải mau chóng mà thu nhận chứ, một giờ cái gì mà một giờ… Đến lúc đấy cơm canh chả nguội hết rồi!”, Cơ Xương Minh nói.
Bất kể hắn ta có nói gì thì Hoắc Khải cũng kiên quyết nói ăn trưa xong mới tới.
Hoắc Khải cho rằng, nhân tài mà Cơ Xương Minh tìm được quan trọng cỡ nào thì cũng đều không thể hữu dụng bằng Vương Vũ Hành được.
Đừng nghĩ rằng Vương Vũ Hành chỉ biết đến cổ phiếu, thật ra cậu ta là người tài cao học rộng, rất giỏi ở nhiều mặt.
Người có thể xông pha trong cái thị trường cổ phiếu này đều quan trọng với Hoắc Khải hơn bất kỳ nhân tài nào khác.
Việc anh cần làm là đối kháng với nhà họ Hoắc, mà nhà họ Hoắc lại là một gia tộc giàu có, anh cần những người như Vương Vũ Hành giúp đỡ.
Cơ Xương Minh tuy không vui nhưng cũng không dám ép buộc thêm, dù sao thân phận và vị trí của Hoắc Khải bây giờ còn cao hơn hắn ta nhiều.
Cuối cùng, sau khi làu bàu đòi Hoắc Khải ăn xong thì phải đến luôn, hắn ta mới chịu cúp điện thoại.
Vương Vũ Hành ngồi bên ghế lái phụ, hỏi: “Thầy ơi, em có làm lỡ dở chuyện gì của thầy không?”
“Không có gì, cứ đi mua chút đồ ăn đã. Trưa nay tôi sẽ làm một nồi lòng hầm đậu phụ thật to cho cậu ăn”, Hoắc Khải cười nói.
Mắt Vương Vũ Hành sáng lên, gật đầu như giã tỏi.
Thời còn đi học, nhà thì nghèo, mặc dù cậu ta có làm ăn kiếm ra được chút tiền nhưng cũng không nỡ dùng mà phần lớn đều gửi về nhà hết.
Khi đó, thứ cậu ta ăn nhiều nhất chính là mì gói, thỉnh thoảng có thêm lạp xưởng hay trứng gà cũng coi như phong phú lắm rồi.
Ngày đầu tiên gặp được Hoắc Khải, cậu ta được ăn một nồi lòng hầm đậu phụ do chính tay Hoắc Khải nấu, cho đến giờ cậu ta vẫn không quên mùi vị.
Mà suốt mấy năm nay, mỗi khi nghĩ về Hoắc Khải, Vương Vũ Hành đều bất giác nhớ tới món ăn đó.
Cậu ta đến vô số quán ăn và gọi món này, nhưng ăn thế nào cũng không thể nếm được cái vị mà cậu ta muốn.
Hôm nay được gặp Hoắc Khải, lại được anh hứa sẽ tự tay nấu món này cho, Vương Vũ Hành vui sướng vô cùng.
Bởi vì đó không đơn giản chỉ là một món ăn, mà còn là bằng chứng cho tình thầy trò của cả hai!
Trước khi về nhà, Hoắc Khải đến chợ mua thức ăn. Ngoài lòng và đậu phụ ra thì anh còn mua cả cua mà Đường Đường thích ăn nhất để làm món cua thơm cay.
Anh cũng đã gọi điện cho Ninh Thần, nói là có một người khách quan trọng tới thăm, bảo cô trưa nay phải về nhà.
Ninh Thần đương nhiên sẽ không từ chối. Hoắc Khải vừa dừng xe thì Ninh Thần cũng từ trên taxi đi xuống.
“Anh Phong!”, cô gọi anh một tiếng rồi đi tới.
Vương Vũ Hành tò mò nhìn Ninh Thần, sau đó mới cười hi hí với Hoắc Khải: “Chẳng trách thầy lại muốn kết hôn, hóa ra là cô xinh đẹp nhường này”.
“Nông cạn”, Hoắc Khải đáp.
Trong lúc nói chuyện, Ninh Thần đã đi đến trước mặt hai người. Cô nhìn Vương Vũ Hành, tò mò không hiểu cậu trai trẻ hơn mình nhiều tuổi thế này là ai mà lại khiến cho Hoắc Khải phải đích thân gọi điện thông báo cho cô về nhà ăn trưa.
Không cần Hoắc Khải giới thiệu, Vương Vũ Hành đã chủ động vươn tay ra và nhiệt tình nói với Ninh Thần: “Em chào cô! Em là Vương Vũ Hành ạ!”
Giọng điệu và ánh mắt cung kính của cậu ta khiến Ninh Thần sửng sốt.
Cứ tưởng là Hoắc Khải nói đến người nào quan trọng cỡ giáo sư Triệu Vĩnh An, ai ngờ lại là học trò của anh.
Nhưng sao anh lại có học trò? Mà còn học cái gì chứ?
“Ngày trước rảnh rỗi anh có chơi cổ phiếu mấy ngày, cũng nhận một học trò là cậu ấy”, Hoắc Khải giải thích qua loa.
Ninh Thần “Ồ” một tiếng rồi thôi.
Lý Phong cũng từng chơi cổ phiếu, nhưng thua đến mức suýt thì không còn quần để mặc. Từ đó, anh ta lập tức xóa cái phần mềm chứng khoán đi và chẳng bao giờ đăng nhập lại nữa.
Kể cả sau khi Hoắc Khải sống lại, Ninh Thần cũng chưa thấy anh chơi cổ phiếu bao giờ.
Lúc này, Hoắc Khải lại nói nhận học trò từ lúc chơi cổ phiếu, Ninh Thần dĩ nhiên sẽ cho rằng người học trò này chắc cũng kiểu thích chơi cổ phiếu cho vui.
Một người có trình độ đầu cơ cổ phiếu thảm thương đến đáng sợ thì có thể dạy dỗ ra được học trò như thế nào chứ?
Mặc dù không biết Vương Vũ Hành có thân phận gì mà lại đi nhận một người không biết chơi cổ phiếu như Hoắc Khải làm thầy, nhưng đã tới rồi thì vẫn phải nhiệt tình đón tiếp, cho dù có là khách khứa bình thường đi chăng nữa.
Nên Ninh Thần lịch sự bắt tay với Vương Vũ Hành và mỉm cười đáp: “Xin chào, tôi là Ninh Thần”.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc hoặc ngưỡng mộ của thầy cô và bạn bè, Đường Đường mới hài lòng đóng cửa kính lại.
Sau đó, cô bé nhìn Vương Vũ Hành đang ngồi ở ghế lái phụ và hỏi: “Chú ơi, chú là bạn của bố cháu ạ?”
“Không, anh là học trò của thầy, anh tên Vương Vũ Hành”, Vương Vũ Hành nhiệt tình giơ tay ra.
Hoắc Khải từng nói sẽ đưa cậu ta đi gặp “cô”. Câu nói này khiến Vương Vũ Hành cảm thấy sự khổ cực suốt bao nhiêu năm của cậu ta đã không hề uổng phí.
Nói là đi gặp cô thì đương nhiên là đã thừa nhận mối quan hệ thầy trò với cậu ta rồi. Không có chuyện gì có thể khiến Vương Vũ Hành vui hơn thế.
Nhất là khi thấy cô bé Đường Đường. Dáng vẻ đáng yêu của cô bé càng khiến Vương Vũ Hành như gặp được một thiên sứ nhỏ vậy.
Cậu ta là học trò của Hoắc Khải, Đường Đường lại là con gái của Hoắc Khải, hai người coi như cùng một cấp bậc. Nếu là cổ đại thì chính là sư huynh, sư muội.
Mặc dù nói bây giờ không quan trọng việc này nữa, nhưng cậu ta gọi Đường Đường là em thì cũng không sai.
Đường Đường cũng không sợ người lạ. Cô bé mở to mắt, tò mò nói chuyện với Vương Vũ Hành.
Học trò? Học trò kiểu gì cơ? Bố còn biết cả võ cơ à?
Trong tâm trí của cô bé còn ngây thơ này, chỉ có học võ như trong phim thì mới gọi nhau như thế.
Một cô bé tò mò hỏi chuyện và một người lớn sẵn lòng nịnh nọt cứ thế mà nói chuyện vui vẻ với nhau.
Lúc này, điện thoại của Hoắc Khải vang lên. Anh cầm lên xem thì là Cơ Xương Minh gọi đến.
“Lão Phong à, đang ở đâu đấy?”, Cơ Xương Minh mồm đầy mùi rượu. Hoắc Khải có thể khẳng định là tối qua hắn ta lại uống say nữa, đến giờ vẫn chưa tỉnh hẳn.
Cách nói chuyện của hắn ta với Hoắc Khải bây giờ y hệt như người anh em kết nghĩa vậy, hơi tí là lão Phong ơi lão Phong à. Người lạ nghe được khéo còn tưởng Hoắc Khải đã bốn, năm mươi tuổi rồi mất.
“Đón con gái tan học, sao thế?”, Hoắc Khải hỏi thẳng.
Không phải là anh không thích cái kiểu nhiệt tình của Cơ Xương Minh bây giờ, mà là không đánh giá cao những người mồm cứ thở ra là có hơi rượu.
Cơ Xương Minh cười khà khà, nói: “Có chuyện tốt đây! Đưa con gái đến đây ăn luôn đi, tôi giới thiệu cho anh một người này!”
Hoắc Khải trả lời không hề do dự: “Trưa nay nhà tôi có khách, tạm thời đang bận. Khoảng một giờ chiều tôi sẽ qua đó nhé”.
“Ây dà, tôi đã bảo rồi, đây là một nhân tài quan trọng đó. Anh phải mau chóng mà thu nhận chứ, một giờ cái gì mà một giờ… Đến lúc đấy cơm canh chả nguội hết rồi!”, Cơ Xương Minh nói.
Bất kể hắn ta có nói gì thì Hoắc Khải cũng kiên quyết nói ăn trưa xong mới tới.
Hoắc Khải cho rằng, nhân tài mà Cơ Xương Minh tìm được quan trọng cỡ nào thì cũng đều không thể hữu dụng bằng Vương Vũ Hành được.
Đừng nghĩ rằng Vương Vũ Hành chỉ biết đến cổ phiếu, thật ra cậu ta là người tài cao học rộng, rất giỏi ở nhiều mặt.
Người có thể xông pha trong cái thị trường cổ phiếu này đều quan trọng với Hoắc Khải hơn bất kỳ nhân tài nào khác.
Việc anh cần làm là đối kháng với nhà họ Hoắc, mà nhà họ Hoắc lại là một gia tộc giàu có, anh cần những người như Vương Vũ Hành giúp đỡ.
Cơ Xương Minh tuy không vui nhưng cũng không dám ép buộc thêm, dù sao thân phận và vị trí của Hoắc Khải bây giờ còn cao hơn hắn ta nhiều.
Cuối cùng, sau khi làu bàu đòi Hoắc Khải ăn xong thì phải đến luôn, hắn ta mới chịu cúp điện thoại.
Vương Vũ Hành ngồi bên ghế lái phụ, hỏi: “Thầy ơi, em có làm lỡ dở chuyện gì của thầy không?”
“Không có gì, cứ đi mua chút đồ ăn đã. Trưa nay tôi sẽ làm một nồi lòng hầm đậu phụ thật to cho cậu ăn”, Hoắc Khải cười nói.
Mắt Vương Vũ Hành sáng lên, gật đầu như giã tỏi.
Thời còn đi học, nhà thì nghèo, mặc dù cậu ta có làm ăn kiếm ra được chút tiền nhưng cũng không nỡ dùng mà phần lớn đều gửi về nhà hết.
Khi đó, thứ cậu ta ăn nhiều nhất chính là mì gói, thỉnh thoảng có thêm lạp xưởng hay trứng gà cũng coi như phong phú lắm rồi.
Ngày đầu tiên gặp được Hoắc Khải, cậu ta được ăn một nồi lòng hầm đậu phụ do chính tay Hoắc Khải nấu, cho đến giờ cậu ta vẫn không quên mùi vị.
Mà suốt mấy năm nay, mỗi khi nghĩ về Hoắc Khải, Vương Vũ Hành đều bất giác nhớ tới món ăn đó.
Cậu ta đến vô số quán ăn và gọi món này, nhưng ăn thế nào cũng không thể nếm được cái vị mà cậu ta muốn.
Hôm nay được gặp Hoắc Khải, lại được anh hứa sẽ tự tay nấu món này cho, Vương Vũ Hành vui sướng vô cùng.
Bởi vì đó không đơn giản chỉ là một món ăn, mà còn là bằng chứng cho tình thầy trò của cả hai!
Trước khi về nhà, Hoắc Khải đến chợ mua thức ăn. Ngoài lòng và đậu phụ ra thì anh còn mua cả cua mà Đường Đường thích ăn nhất để làm món cua thơm cay.
Anh cũng đã gọi điện cho Ninh Thần, nói là có một người khách quan trọng tới thăm, bảo cô trưa nay phải về nhà.
Ninh Thần đương nhiên sẽ không từ chối. Hoắc Khải vừa dừng xe thì Ninh Thần cũng từ trên taxi đi xuống.
“Anh Phong!”, cô gọi anh một tiếng rồi đi tới.
Vương Vũ Hành tò mò nhìn Ninh Thần, sau đó mới cười hi hí với Hoắc Khải: “Chẳng trách thầy lại muốn kết hôn, hóa ra là cô xinh đẹp nhường này”.
“Nông cạn”, Hoắc Khải đáp.
Trong lúc nói chuyện, Ninh Thần đã đi đến trước mặt hai người. Cô nhìn Vương Vũ Hành, tò mò không hiểu cậu trai trẻ hơn mình nhiều tuổi thế này là ai mà lại khiến cho Hoắc Khải phải đích thân gọi điện thông báo cho cô về nhà ăn trưa.
Không cần Hoắc Khải giới thiệu, Vương Vũ Hành đã chủ động vươn tay ra và nhiệt tình nói với Ninh Thần: “Em chào cô! Em là Vương Vũ Hành ạ!”
Giọng điệu và ánh mắt cung kính của cậu ta khiến Ninh Thần sửng sốt.
Cứ tưởng là Hoắc Khải nói đến người nào quan trọng cỡ giáo sư Triệu Vĩnh An, ai ngờ lại là học trò của anh.
Nhưng sao anh lại có học trò? Mà còn học cái gì chứ?
“Ngày trước rảnh rỗi anh có chơi cổ phiếu mấy ngày, cũng nhận một học trò là cậu ấy”, Hoắc Khải giải thích qua loa.
Ninh Thần “Ồ” một tiếng rồi thôi.
Lý Phong cũng từng chơi cổ phiếu, nhưng thua đến mức suýt thì không còn quần để mặc. Từ đó, anh ta lập tức xóa cái phần mềm chứng khoán đi và chẳng bao giờ đăng nhập lại nữa.
Kể cả sau khi Hoắc Khải sống lại, Ninh Thần cũng chưa thấy anh chơi cổ phiếu bao giờ.
Lúc này, Hoắc Khải lại nói nhận học trò từ lúc chơi cổ phiếu, Ninh Thần dĩ nhiên sẽ cho rằng người học trò này chắc cũng kiểu thích chơi cổ phiếu cho vui.
Một người có trình độ đầu cơ cổ phiếu thảm thương đến đáng sợ thì có thể dạy dỗ ra được học trò như thế nào chứ?
Mặc dù không biết Vương Vũ Hành có thân phận gì mà lại đi nhận một người không biết chơi cổ phiếu như Hoắc Khải làm thầy, nhưng đã tới rồi thì vẫn phải nhiệt tình đón tiếp, cho dù có là khách khứa bình thường đi chăng nữa.
Nên Ninh Thần lịch sự bắt tay với Vương Vũ Hành và mỉm cười đáp: “Xin chào, tôi là Ninh Thần”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.