Chương 560: Ở bên nhau
Hứa Đệ
12/03/2021
Hoắc Khải ngẩn người, không rõ ý của cô ta là tắm cùng nhau hay thế nào, bèn lắc đầu nói: “Em tắm trước đi, anh chờ ở đây”.
Cố Phi Dương “vâng” rồi vào phòng lấy khăn tắm, chuẩn bị đi tắm.
Bình thường, cô ta tắm nhanh nhất cũng mất gần một tiếng, nhưng hôm nay chỉ chưa đến 40 phút là đã xong, coi như phá kỷ lục.
Cố Phi Dương mặc một bộ ngủ mỏng manh, nói với Hoắc Khải đang ngồi trên sô-pha: “Em tắm xong rồi, anh vào tắm đi, đồ để thay em cũng lấy cho anh rồi”.
Mặc dù Hoắc Khải chưa từng vào đây ở, nhưng Cố Phi Dương đã chuẩn bị cho anh hai bộ ngủ từ lâu.
Lúc Hoắc Khải quay lại thì nhìn thấy Cố Phi Dương đi vào phòng. Anh xem đồng hồ treo tường, đã gần 11 giờ rồi.
Nếu còn kéo dài nữa thì trời sẽ sáng mất.
Chuyện đã đến nước này rồi thì có gì mà phải nghĩ nữa, Hoắc Khải dứt khoát đi vào tắm rửa sạch sẽ.
Anh mặc bộ ngủ mới mà Cố Phi Dương mua cho, đứng trước cửa phòng. Cửa không khóa, gần như là đang mở ở đó, nhưng đèn trong phòng đã tắt.
Có thể lờ mờ nhìn thấy Cố Phi Dương đang nằm trên giường.
Hoắc Khải do dự vài giây rồi mới đi vào phòng, cũng khóa cửa lại.
Hai bọn họ không tính là “tiểu biệt” (tạm xa nhau), lại càng không phải tân hôn. Mãi cho đến nửa đêm, hai người mới ôm nhau nằm trên giường.
Cố Phi Dương nằm dựa lên vài Hoắc Khải, dùng tay xoa ngực Hoắc Khải: “Anh về bây giờ chứ? Hay là chờ thêm lúc nữa?”
“Chờ em ngủ anh sẽ về”, Hoắc Khải nói.
Động tác tay của Cố Phi Dương ngừng lại, đáp: “Thật ra anh không cần nghĩ cho em như vậy đâu. Người thật sự buồn phải là cô Ninh kìa. Em không sao đâu. Mà hôm nay em vui lắm, vui hơn bao giờ hết. Cuối cùng cũng có một người đàn ông thật sự thuộc về em”.
Nghe những lời nói tràn đầy tình cảm của Cố Phi Dương, Hoắc Khải thở dài, hôn lên trán cô ta và nói: “Thật ra, có những lúc anh thấy rất có lỗi với em. Vì anh không thể đối xử với em như với Ninh Thần được. Có những việc không thể công bằng hoàn toàn”.
“Em hiểu”, Cố Phi Dương đáp: “Anh và cô Ninh đồng ý chấp nhận em là em đã bất ngờ lắm rồi. Em không mong gì khác, thật đó, giờ anh về đi, em ổn mà”.
“Em đừng cứng đầu nữa, ngoan ngoãn ngủ đi, em ngủ rồi tính”, Hoắc Khải trả lời.
Cảm nhận được sự ấm áp của Hoắc Khải, Cố Phi Dương không nói nhiều nữa mà ngoan ngoãn nằm lên ngực anh nhắm mắt ngủ.
Khoảng một tiếng sau, Cố Phi Dương dần dần thở đều, chắc là đã ngủ say.
Hoắc Khải nhẹ nhàng rút tay ra khỏi người Cố Phi Dương rồi khẽ khàng đứng dậy, mặc quần áo.
Lúc ra khỏi phòng, Hoắc Khải còn quay lại nhìn Cố Phi Dương, giúp cô ta đắp chăn rồi mới rời đi.
Khi cửa đóng lại, Cố Phi Dương cũng mở mắt.
Trong bóng tối, không ai nhìn thấy cảm xúc của cô ta hết, nhưng cô ta biết mình đang nở nụ cười rất tươi.
Cô ta hôm nay rất thỏa mãn, về cả thể chất lẫn tinh thần.
Hai rưỡi sáng, Hoắc Khải về đến nhà.
Điều khiến anh bất ngờ là Giản Tư Tư cũng đang ở đây. Thấy Hoắc Khải giờ này mới về, cô ấy khó hiểu hỏi: “Sếp, sao giờ anh mới về?”
“Thế sao cô lại ở đây?”, Hoắc Khải ngơ ngác.
“Tổng giám đốc Ninh say, tôi đưa chị ấy về. Chị ấy còn nôn mấy lượt nữa, nên tôi có dám về đâu”, Giản Tư Tư đáp.
Lúc ăn cơm, Ninh Thần một mình uống hết nửa chai rượu vang. Một người chưa từng uống rượu như cô ấy đã say bí tỉ rồi.
Cũng may Giản Tư Tư tửu lượng khá, mà cũng chưa uống bao nhiêu, nên mới có thể đưa Ninh Thần về nhà an toàn và chăm sóc cho Ninh Thần lâu như vậy.
Hoắc Khải sững sờ, trong lòng càng thêm hổ thẹn.
Lúc anh và Cố Phi Dương đang triền miên với nhau thì Ninh Thần lại đau đớn hơn bao giờ hết. Sự rộng lượng của cô chỉ là vẻ bề ngoài. Sâu trong tâm trí, Ninh Thần sao có thể chấp nhận chuyện này.
Đây là một điều hết sức bình thường. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều không muốn chia sẻ chồng của mình cho người khác.
“Cô về trước đi, để tôi chăm sóc cho cô ấy”, Hoắc Khải nói: “Vất vả cho cô quá”.
“Tôi thì không sao, nhưng tổng giám đốc Ninh có vẻ không vui lắm đâu, hai người cãi nhau à?”, Giản Tư Tư hỏi.
“Không, có lẽ là có chút chuyện chưa giải quyết xong thôi”, Hoắc Khải trả lời cho có.
Giản Tư Tư cũng không phải mới quen anh ngày một ngày hai, đương nhiên là biết thừa Hoắc Khải không nói thật. Nhưng cô ấy không định hỏi nhiều, huống hồ đã muộn thế này, một mình cô ấy ở lại cũng không ổn.
“Có cần tôi tiễn cô không?”, Hoắc Khải hỏi.
“Thôi, tài xế vẫn đang chờ tôi mà, là nữ, không sao đâu”, Giản Tư Tư đáp.
Hoắc Khải đưa cô ấy ra cửa nhà, thì nhìn thấy có một người phụ nữ mặc đồng phục tài xế đang đứng cạnh con xe Porsche Panamera mà Giản Tư Tư mới mua.
“Vậy cô đi cẩn thận, có gì thì gọi tôi nhé”, Hoắc Khải nói.
Giản Tư Tư đáp lời rồi vẫy tay với anh: “Anh chăm sóc tổng giám đốc Ninh đi, tôi đi đây, bái bai”.
“Bye bye”, Hoắc Khải đưa mắt nhìn cô ấy rời đi.
Cơn gió khẽ thổi qua khiến mùi hương của hai người thổi về phía nhau.
Hoắc Khải ngửi được một mùi rượu nhạt, và cả mùi nước hoa nhẹ nhàng. Còn Giản Tư Tư thì ngửi được một mùi hương không nên xuất hiện trên người Hoắc Khải.
Đó là mùi hương của một người phụ nữ nào đó, nhưng chắc chắn không phải của Ninh Thần hay là bất kỳ ai cô ấy quen.
Điều này khiến Giản Tư Tư bất giác liên hệ đến cuộc điện thoại mà Ninh Thần gọi trước khi uống rượu, cô Cố?
Ninh Thần nói đó là một người bạn, nhưng Giản Tư Tư không thể không nghi ngờ “người bạn” này có mối quan hệ gì đó với sếp mình.
Gần ba giờ sáng mới về nhà, sếp ra ngoài làm gì mà muộn thế? Tổng giám đốc Ninh đang yên đang lành sao lại đi uống rượu? Ninh Thần chưa bao giờ như vậy cả.
Những câu hỏi này làm Giản Tư Tư nghĩ đến một loại khả năng.
Khi khả năng này xẹt qua đầu cô ấy, Giản Tư Tư bất chợt im lặng, cũng cảm thấy kinh ngạc.
Không lẽ sếp ngoại tình?
Nhưng nếu thật sự là như vậy, tổng giám đốc Ninh cũng biết, thì sao lại nói chuyện với anh bằng giọng điệu như thế?
Người phụ nữ dù có yếu đuối thế nào thì cũng không nên phản ứng như vậy chứ.
Giản Tư Tư không hiểu Ninh Thần bị làm sao, cũng không tiện hỏi rõ Hoắc Khải, chỉ đành quay về với sự nghi ngờ trong lòng.
Hoắc Khải cảm giác được Giản Tư Tư đã hoài nghi điều gì, nhưng cô ấy không hỏi thì anh cũng sẽ không nói.
Dĩ nhiên, cho dù có hỏi thì anh cũng chưa chắc đã nói.
Sau khi đóng cửa, Hoắc Khải về phòng. Trong phòng toàn mùi rượu và mùi bãi nôn.
Giản Tư Tư dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng mùi này rất khó mà tan đi được.
Chắc là cô ấy đã xịt nước hoa vào, trong phòng vẫn còn mùi, gớm ghiếc không chịu được.
Nhìn Ninh Thần đang nằm trên giường, Hoắc Khải thở dài, đi qua ngồi cạnh cô.
Anh khom người hôm nhẹ lên trán Ninh Thần rồi nói: “Vợ, anh về rồi”.
Vì đang say mèm nên Ninh Thần dường như chẳng nhận ra người bên cạnh là ai. Cô bất giác nắm lấy tay Hoắc Khải, áp mặt mình vào tay anh rồi cọ xát, lẩm bẩm như mèo kêu: “Chồng… Anh có biết em không muốn mất anh cỡ nào không…”
Giọng của cô rất nhẹ, lại tỏa ra sự yếu ớt đến lạ.
Trước giờ Ninh Thần vẫn luôn tự ti, cảm giác mình không xứng với một người giỏi như Hoắc Khải.
Cô liều mạnh học tập, làm việc, cố gắng làm tốt bất cứ chuyện nào Hoắc Khải giao cho. Cô chỉ mong có thể dùng sự cống hiến của mình để bù đắp lại khoảng cách giữa hai bên.
Nhưng bất luận thế nào thì cô vẫn luôn cảm thấy khoảng cách này ngày càng lớn, dường như cô vĩnh viễn cũng không đuổi kịp được anh.
Chỉ có mình cô mới hiểu được sự đau đớn này, người khác sao có thể biết và đồng cảm được.
Nhìn khuôn mặt rõ ràng là đã khóc rất nhiều của Ninh Thần, Hoắc Khải xấu hổ đến cực điểm. Anh nằm sang bên cạnh Ninh Thần, sờ nhẹ tóc cô và nói: “Anh cũng không muốn rời đi, càng không muốn xa em. Trên đời này, chỉ có em và Đường Đường mới là người anh yêu nhất”.
Cũng không biết Ninh Thần có nghe được không mà đôi mày đang chau của cô đã dần dần giãn ra rất nhiều.
Hoắc Khải xoa mái tóc của cô, cứ thế mà nằm cạnh trông cô ngủ.
Cố Phi Dương “vâng” rồi vào phòng lấy khăn tắm, chuẩn bị đi tắm.
Bình thường, cô ta tắm nhanh nhất cũng mất gần một tiếng, nhưng hôm nay chỉ chưa đến 40 phút là đã xong, coi như phá kỷ lục.
Cố Phi Dương mặc một bộ ngủ mỏng manh, nói với Hoắc Khải đang ngồi trên sô-pha: “Em tắm xong rồi, anh vào tắm đi, đồ để thay em cũng lấy cho anh rồi”.
Mặc dù Hoắc Khải chưa từng vào đây ở, nhưng Cố Phi Dương đã chuẩn bị cho anh hai bộ ngủ từ lâu.
Lúc Hoắc Khải quay lại thì nhìn thấy Cố Phi Dương đi vào phòng. Anh xem đồng hồ treo tường, đã gần 11 giờ rồi.
Nếu còn kéo dài nữa thì trời sẽ sáng mất.
Chuyện đã đến nước này rồi thì có gì mà phải nghĩ nữa, Hoắc Khải dứt khoát đi vào tắm rửa sạch sẽ.
Anh mặc bộ ngủ mới mà Cố Phi Dương mua cho, đứng trước cửa phòng. Cửa không khóa, gần như là đang mở ở đó, nhưng đèn trong phòng đã tắt.
Có thể lờ mờ nhìn thấy Cố Phi Dương đang nằm trên giường.
Hoắc Khải do dự vài giây rồi mới đi vào phòng, cũng khóa cửa lại.
Hai bọn họ không tính là “tiểu biệt” (tạm xa nhau), lại càng không phải tân hôn. Mãi cho đến nửa đêm, hai người mới ôm nhau nằm trên giường.
Cố Phi Dương nằm dựa lên vài Hoắc Khải, dùng tay xoa ngực Hoắc Khải: “Anh về bây giờ chứ? Hay là chờ thêm lúc nữa?”
“Chờ em ngủ anh sẽ về”, Hoắc Khải nói.
Động tác tay của Cố Phi Dương ngừng lại, đáp: “Thật ra anh không cần nghĩ cho em như vậy đâu. Người thật sự buồn phải là cô Ninh kìa. Em không sao đâu. Mà hôm nay em vui lắm, vui hơn bao giờ hết. Cuối cùng cũng có một người đàn ông thật sự thuộc về em”.
Nghe những lời nói tràn đầy tình cảm của Cố Phi Dương, Hoắc Khải thở dài, hôn lên trán cô ta và nói: “Thật ra, có những lúc anh thấy rất có lỗi với em. Vì anh không thể đối xử với em như với Ninh Thần được. Có những việc không thể công bằng hoàn toàn”.
“Em hiểu”, Cố Phi Dương đáp: “Anh và cô Ninh đồng ý chấp nhận em là em đã bất ngờ lắm rồi. Em không mong gì khác, thật đó, giờ anh về đi, em ổn mà”.
“Em đừng cứng đầu nữa, ngoan ngoãn ngủ đi, em ngủ rồi tính”, Hoắc Khải trả lời.
Cảm nhận được sự ấm áp của Hoắc Khải, Cố Phi Dương không nói nhiều nữa mà ngoan ngoãn nằm lên ngực anh nhắm mắt ngủ.
Khoảng một tiếng sau, Cố Phi Dương dần dần thở đều, chắc là đã ngủ say.
Hoắc Khải nhẹ nhàng rút tay ra khỏi người Cố Phi Dương rồi khẽ khàng đứng dậy, mặc quần áo.
Lúc ra khỏi phòng, Hoắc Khải còn quay lại nhìn Cố Phi Dương, giúp cô ta đắp chăn rồi mới rời đi.
Khi cửa đóng lại, Cố Phi Dương cũng mở mắt.
Trong bóng tối, không ai nhìn thấy cảm xúc của cô ta hết, nhưng cô ta biết mình đang nở nụ cười rất tươi.
Cô ta hôm nay rất thỏa mãn, về cả thể chất lẫn tinh thần.
Hai rưỡi sáng, Hoắc Khải về đến nhà.
Điều khiến anh bất ngờ là Giản Tư Tư cũng đang ở đây. Thấy Hoắc Khải giờ này mới về, cô ấy khó hiểu hỏi: “Sếp, sao giờ anh mới về?”
“Thế sao cô lại ở đây?”, Hoắc Khải ngơ ngác.
“Tổng giám đốc Ninh say, tôi đưa chị ấy về. Chị ấy còn nôn mấy lượt nữa, nên tôi có dám về đâu”, Giản Tư Tư đáp.
Lúc ăn cơm, Ninh Thần một mình uống hết nửa chai rượu vang. Một người chưa từng uống rượu như cô ấy đã say bí tỉ rồi.
Cũng may Giản Tư Tư tửu lượng khá, mà cũng chưa uống bao nhiêu, nên mới có thể đưa Ninh Thần về nhà an toàn và chăm sóc cho Ninh Thần lâu như vậy.
Hoắc Khải sững sờ, trong lòng càng thêm hổ thẹn.
Lúc anh và Cố Phi Dương đang triền miên với nhau thì Ninh Thần lại đau đớn hơn bao giờ hết. Sự rộng lượng của cô chỉ là vẻ bề ngoài. Sâu trong tâm trí, Ninh Thần sao có thể chấp nhận chuyện này.
Đây là một điều hết sức bình thường. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều không muốn chia sẻ chồng của mình cho người khác.
“Cô về trước đi, để tôi chăm sóc cho cô ấy”, Hoắc Khải nói: “Vất vả cho cô quá”.
“Tôi thì không sao, nhưng tổng giám đốc Ninh có vẻ không vui lắm đâu, hai người cãi nhau à?”, Giản Tư Tư hỏi.
“Không, có lẽ là có chút chuyện chưa giải quyết xong thôi”, Hoắc Khải trả lời cho có.
Giản Tư Tư cũng không phải mới quen anh ngày một ngày hai, đương nhiên là biết thừa Hoắc Khải không nói thật. Nhưng cô ấy không định hỏi nhiều, huống hồ đã muộn thế này, một mình cô ấy ở lại cũng không ổn.
“Có cần tôi tiễn cô không?”, Hoắc Khải hỏi.
“Thôi, tài xế vẫn đang chờ tôi mà, là nữ, không sao đâu”, Giản Tư Tư đáp.
Hoắc Khải đưa cô ấy ra cửa nhà, thì nhìn thấy có một người phụ nữ mặc đồng phục tài xế đang đứng cạnh con xe Porsche Panamera mà Giản Tư Tư mới mua.
“Vậy cô đi cẩn thận, có gì thì gọi tôi nhé”, Hoắc Khải nói.
Giản Tư Tư đáp lời rồi vẫy tay với anh: “Anh chăm sóc tổng giám đốc Ninh đi, tôi đi đây, bái bai”.
“Bye bye”, Hoắc Khải đưa mắt nhìn cô ấy rời đi.
Cơn gió khẽ thổi qua khiến mùi hương của hai người thổi về phía nhau.
Hoắc Khải ngửi được một mùi rượu nhạt, và cả mùi nước hoa nhẹ nhàng. Còn Giản Tư Tư thì ngửi được một mùi hương không nên xuất hiện trên người Hoắc Khải.
Đó là mùi hương của một người phụ nữ nào đó, nhưng chắc chắn không phải của Ninh Thần hay là bất kỳ ai cô ấy quen.
Điều này khiến Giản Tư Tư bất giác liên hệ đến cuộc điện thoại mà Ninh Thần gọi trước khi uống rượu, cô Cố?
Ninh Thần nói đó là một người bạn, nhưng Giản Tư Tư không thể không nghi ngờ “người bạn” này có mối quan hệ gì đó với sếp mình.
Gần ba giờ sáng mới về nhà, sếp ra ngoài làm gì mà muộn thế? Tổng giám đốc Ninh đang yên đang lành sao lại đi uống rượu? Ninh Thần chưa bao giờ như vậy cả.
Những câu hỏi này làm Giản Tư Tư nghĩ đến một loại khả năng.
Khi khả năng này xẹt qua đầu cô ấy, Giản Tư Tư bất chợt im lặng, cũng cảm thấy kinh ngạc.
Không lẽ sếp ngoại tình?
Nhưng nếu thật sự là như vậy, tổng giám đốc Ninh cũng biết, thì sao lại nói chuyện với anh bằng giọng điệu như thế?
Người phụ nữ dù có yếu đuối thế nào thì cũng không nên phản ứng như vậy chứ.
Giản Tư Tư không hiểu Ninh Thần bị làm sao, cũng không tiện hỏi rõ Hoắc Khải, chỉ đành quay về với sự nghi ngờ trong lòng.
Hoắc Khải cảm giác được Giản Tư Tư đã hoài nghi điều gì, nhưng cô ấy không hỏi thì anh cũng sẽ không nói.
Dĩ nhiên, cho dù có hỏi thì anh cũng chưa chắc đã nói.
Sau khi đóng cửa, Hoắc Khải về phòng. Trong phòng toàn mùi rượu và mùi bãi nôn.
Giản Tư Tư dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng mùi này rất khó mà tan đi được.
Chắc là cô ấy đã xịt nước hoa vào, trong phòng vẫn còn mùi, gớm ghiếc không chịu được.
Nhìn Ninh Thần đang nằm trên giường, Hoắc Khải thở dài, đi qua ngồi cạnh cô.
Anh khom người hôm nhẹ lên trán Ninh Thần rồi nói: “Vợ, anh về rồi”.
Vì đang say mèm nên Ninh Thần dường như chẳng nhận ra người bên cạnh là ai. Cô bất giác nắm lấy tay Hoắc Khải, áp mặt mình vào tay anh rồi cọ xát, lẩm bẩm như mèo kêu: “Chồng… Anh có biết em không muốn mất anh cỡ nào không…”
Giọng của cô rất nhẹ, lại tỏa ra sự yếu ớt đến lạ.
Trước giờ Ninh Thần vẫn luôn tự ti, cảm giác mình không xứng với một người giỏi như Hoắc Khải.
Cô liều mạnh học tập, làm việc, cố gắng làm tốt bất cứ chuyện nào Hoắc Khải giao cho. Cô chỉ mong có thể dùng sự cống hiến của mình để bù đắp lại khoảng cách giữa hai bên.
Nhưng bất luận thế nào thì cô vẫn luôn cảm thấy khoảng cách này ngày càng lớn, dường như cô vĩnh viễn cũng không đuổi kịp được anh.
Chỉ có mình cô mới hiểu được sự đau đớn này, người khác sao có thể biết và đồng cảm được.
Nhìn khuôn mặt rõ ràng là đã khóc rất nhiều của Ninh Thần, Hoắc Khải xấu hổ đến cực điểm. Anh nằm sang bên cạnh Ninh Thần, sờ nhẹ tóc cô và nói: “Anh cũng không muốn rời đi, càng không muốn xa em. Trên đời này, chỉ có em và Đường Đường mới là người anh yêu nhất”.
Cũng không biết Ninh Thần có nghe được không mà đôi mày đang chau của cô đã dần dần giãn ra rất nhiều.
Hoắc Khải xoa mái tóc của cô, cứ thế mà nằm cạnh trông cô ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.