Chương 594: Phản công
Hứa Đệ
19/03/2021
Giọng nói của Ninh Thần không lớn, nhưng lại khiến người ta sôi trào nhiệt huyết.
Tất cả những người đứng đầu các phòng ban lúc này đều mở mắt thật to, nhìn chằm chằm Ninh Thần, nắm chặt bàn tay.
Một lúc lâu sau, Ninh Thần thấy bọn họ không có động tĩnh gì, liền hỏi: “Có vấn đề gì không vậy?”
Trưởng phòng thị trường Lý Mậu Đạt đứng lên, nói lớn tiếng: “Tôi xin đảm bảo với tổng giám đốc Ninh rằng, nếu không lấy lại được thị trường đã mất trong vòng ba ngày thì tôi sẽ từ chức! Tất cả cổ phiếu, tiền lương hay thưởng tôi cũng sẽ không nhận nữa!”
Có Lý Mậu Đạt đi đầu, một người phụ trách khác cũng đứng ra nói những lời tương tự.
Từng người đều dùng những động tác và lời nói kích động nhất để lập lời thề với Ninh Thần.
Bọn họ sẽ tự tay tìm lại những gì đã mất.
Giống như một bộ phim nổi tiếng nào đó, Tiểu Mã Ca giơ một ngón tay lên, điên cuồng hét: “Tôi chờ ba năm mới được cơ hội này, không phải để chứng minh mình giỏi giang mà chỉ muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng, tôi nhất định sẽ đòi lại những gì tôi đánh mất!”
Hi Vọng Mới không phải chờ ba năm, nhưng bọn họ nghĩ chờ đợi thế này là đã quá đủ rồi.
Bây giờ chính là lúc phản công!
Lúc tất cả rời đi, Ninh Thần hơi suy tư một chút rồi gọi điện thoại cho Giản Tư Tư.
“Bên Hội đồng tham mưu đó cứ cho người khác làm đi, giờ em cần làm một việc quan trọng hơn!”, Ninh Thần dặn dò.
Cả Hi Vọng Mới và hệ thống VR đều đã được cổ vũ.
Ai cũng biết đây chính là thời khắc phản công của bọn họ, ai cũng có 200% tinh thần, nhất thời khí thế đã đạt đến đỉnh cao.
Những kẻ từng theo nhà họ Hoắc làm khó Hi Vọng Mới đột nhiên nhận ra đối thủ của mình đã thay đổi.
Hệ thống Hi Vọng Mới lúc trước mặc dù rất đoàn kết nhưng cuối cùng vẫn có chút sợ bóng sợ gió. Vì bọn họ biết mình không phải đối thủ, chỉ có thể thu gọn lực lượng, phòng ngự bị động.
Nhưng giờ đây đám người này lại đột nhiên xông ra như bầy ong vỡ tổ, đòi đánh đòi giết bọn họ.
Những nhà sản xuất đó gửi cho bên cung ứng nguyên vật liệu một tờ thông báo, nội dung gần như là cùng một mẫu viết ra.
“Trong vòng 48 tiếng phải phục hồi việc cung cấp hàng hóa, đồng thời giảm giá xuống ít nhất là 20%, nếu không, lần đàm phán tiếp theo sẽ là giảm xuống 30%!”
Lúc bên cung ứng nhận được tờ thông báo này thì nhiều người đều cho rằng họ bị điên rồi.
Hệ thống Hi Vọng Mới đang bị đánh tơi tả mà không biết hay sao? Lại còn dám uy hiếp ngược lại họ?
Còn giảm xuống 20%? Kể cả không giảm cũng đừng hòng cung cấp nhé, đừng có mơ.
Còn về sự uy hiếp 30% thì càng không ai quan tâm, bọn họ chỉ coi như đầu óc của đám sản xuất có vấn đề mà thôi.
Nhưng thực tế thì không phải đầu óc bọn họ có vấn đề. Trong thế lực do nhà họ Hoắc bao vây và tấn công Hi Vọng Mới thì có một nửa là của thế lực ngầm, còn một nửa là thừa nước đục thả câu.
Trong trận chiến này, ai cũng cho rằng nhà họ Hoắc thắng chắc rồi, chỉ còn cần chờ thời gian nữa thôi.
Mà ở một lúc nào đó, Hoắc Trạch Minh nhận được tin tức của đàn em.
“Hai công ty tuyên bố chủ động rút lui, hơn nữa còn muốn xin lỗi Hi Vọng Mới? Tại sao?”, một người nhà họ Hoắc nắm vị trí quan trọng không hiểu hỏi.
Nên đàn em đó do dự một lúc rồi đáp: “Cụ thể là gì thì chúng tôi chưa rõ, nhưng một trong hai công ty đó có nói với tôi rằng nhà họ Hoắc sắp gặp nạn rồi, bọn họ không muốn chết chung, chỉ có thể lựa chọn việc tự bảo vệ bản thân”.
“Chúng ta sắp gặp nạn?”, mấy người nhà họ Hoắc bật cười hô hố, ông chủ của công ty này bị điên rồi sao?
Với tình thế hiện tại, nhà họ Hoắc có lợi rõ ràng, chỉ cần kiên trì thêm một hai tuần nữa là hệ thống của Hi Vọng Mới tự khắc sẽ sụp đổ.
Nhà họ Hoắc đã phái người đi nghe ngóng từ lâu, rằng hệ thống Hi Vọng Mới đã không còn bao nhiêu tiền để chống đỡ nữa rồi. Đến cả Hi Vọng Mới cũng chỉ còn có vài trăm triệu tiền vốn, còn trụ sở nước ngoài thì vẫn chưa tập trung vốn xong.
Còn việc vay vốn ngân hàng thì cũng đã bị nhà họ Hoắc chặn đứng, cộng thêm việc tình hình của Hi Vọng Mới quá tệ, ngân hàng cũng không dám cho bọn họ vay, sợ bị lỗ vốn.
Dù sao vay vốn cũng từ chín con số trở lên, và nó không phải là một chuyện nhỏ với bất kỳ ngân hàng nào.
Hoắc Trạch Minh phất tay nói: “Vài công ty rút lui thôi mà, không quan trọng đâu, còn chuyện gì khác không?”
“Còn ạ”, tên đàn em đó dừng lại một lúc rồi nói: “Các nhà sản xuất của hệ thống Hi Vọng Mới đột nhiên gửi thông báo cho các bên cung ứng, yêu cầu bọn họ phải khôi phục cung cấp hàng hóa trong vòng 48 tiếng, và giá phải giảm xuống 20%, nếu không hai ngày sau họ sẽ yêu cầu giảm xuống 30% trở lên”.
“Đám người của Hi Vọng Mới bị điên rồi hả, còn tưởng mình vẫn như ngày xưa à? Hơn nữa, cho dù bọn họ quay lại thời kỳ đỉnh cao thì cũng không có tư cách ép bên cung ứng hạ giá như vậy”.
Hoắc Trạch Minh nhíu chặt mày. Khi nghe được tin này, ông ta bỗng cảm thấy bất an, như là có chuyện gì không tốt sẽ phát sinh vậy.
“Có biết vì sao họ đột nhiên thông báo vậy không?”, Hoắc Trạch Minh nói.
“Còn hỏi được gì nữa, chắc là không kiên trì được bao lâu nên muốn hù dọa người ta đó”, một thành viên dòng chính nói.
Tên đàn em đó lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ, bên cung ứng cũng không hiểu vì sao. Nhưng tôi nghe nói là tất cả mọi người trong hệ thống Hi Vọng Mới đều đang ngóc đầu dậy gây áp lực với bên ngoài. Rất nhiều công ty đều hỏi chúng ta có phải đã xảy ra chuyện gì không, sao tự nhiên Hi Vọng Mới lại đột nhiên làm lớn vậy chứ”.
Hoắc Trạch Minh nhìn mấy người nằm quyền bên cạnh, hỏi: “Dạo này chúng ta có gặp sai lầm gì không?”
“Không hề”, một người lắc đầu đáp: “Mọi chuyện giờ đang tiến triển rất thuận lợi, bao gồm cả thị trường thứ cấp. Tuy chúng ta bị một số người thần bí ngăn cản nhưng vì có đủ kinh tế nên đối phương chưa chiếm được lợi gì”.
“Vậy thì lạ thật, không lẽ Hi Vọng Mới chỉ muốn hù dọa thật thôi sao? Nhưng cái chiêu đó đâu có tác dụng”, có người lên tiếng.
Hoắc Trạch Minh càng nhíu mày chặt hơn, quyết đoán nói: “Tra! Điều tra ngay cho tôi! Rốt cuộc hệ thống Hi Vọng Mới lấy dũng khí ở đâu ra! Là giả vờ giả vịt hay là có nguyên nhân khác!”
“Rõ!”, tên đàn em đó lập tức gật đầu nhận lệnh.
Một người nhà họ Hoắc khác nói: “Chủ tịch, tôi nghĩ không cần phải để ý quá đến chuyện này thôi. Hệ thống Hi Vọng Mới bị chúng ta làm cho khốn đốn, có lẽ đây là giây phút điên cuồng cuối cùng của họ đó. Chúng ta bảo các liên minh chú ý một chút, đừng để bọn họ hù dọa. Chắc vài ngày nữa là bọn họ sẽ phải đầu hàng thôi”.
“Nói đúng lắm, nhưng vẫn phải điều tra. Tên Lý Phong của Hi Vọng Mới còn chưa xuất hiện, không biết đang làm trò mèo gì. Người này không đơn giản, chúng ta không nên khinh thường”, Hoắc Trạch Minh đáp.
Mặc dù ông ta và Hoắc Khải không tiếp xúc nhiều, cũng chẳng gặp mấy lần, nhưng trong lịch sử phát triển của Hi Vọng Mới, người này luôn có tác dụng vào thời khắc quan rọng.
Có mấy lần nguy cơ đều bị người này hóa nguy thành an thì mới có được hệ thống Hi Vọng Mới ngày hôm nay.
Người đàn ông tên Lý Phong đó còn chưa xuất hiện ngày nào thì Hoắc Trạch Minh chưa thể yên lòng ngày đó.
Ông ta cho rằng người đàn ông tên Lý Phong này cũng ngang ngửa với cháu trai ruột của mình – người đã từng là ngôi sao hy vọng của dòng họ.
Nhưng ngôi sao hy vọng đó đã rớt đài, giờ đã bặt vô âm tín.
Ông ta có thể khiến một ngôi sao hy vọng rớt xuống, thì cũng có thể làm vậy với ngôi sao thứ hai!. Tiên Hiệp Hay
Lúc này, một người dòng chính đột nhiên chạy vào. Vẻ mặt người đó hoảng loạn, cầm laptop trong tay, hét lên: “Hỏng rồi! Có chuyện lớn rồi!”
“Vội vội vàng vàng thế còn ra cái thể thống gì nữa, từ từ rồi nói!”, một người cầm quyền của nhà họ Hoắc mắng mỏ.
Nhưng người thanh niên đó không sợ, thậm chí còn không quan tâm mà chỉ nhìn Hoắc Trạch Minh, nói: “Chủ tịch, xảy ra chuyện rồi! Chủ tịch xem đoạn video này đi!”
Nói rồi, người đó đưa laptop ra trước mặt Hoắc Trạch Minh và ấn vào nút chạy video.
“Và cũng rất vinh hạnh nói cho các vị biết, điều này là sự thật! Hơn nữa, tại đây tôi tuyên bố, Hi Vọng Mới sẽ thành lập một chi nhánh mới, dựa trên thành công của kỹ thuật thay đầu làm nền tảng để tiến hành nghiên cứu sâu hơn. Mục tiêu của chúng tôi là một ngày trong tương lai…”
Từng lời Hoắc Khải nói đều được phát ra rất rõ ràng.
Tất cả những người đứng đầu các phòng ban lúc này đều mở mắt thật to, nhìn chằm chằm Ninh Thần, nắm chặt bàn tay.
Một lúc lâu sau, Ninh Thần thấy bọn họ không có động tĩnh gì, liền hỏi: “Có vấn đề gì không vậy?”
Trưởng phòng thị trường Lý Mậu Đạt đứng lên, nói lớn tiếng: “Tôi xin đảm bảo với tổng giám đốc Ninh rằng, nếu không lấy lại được thị trường đã mất trong vòng ba ngày thì tôi sẽ từ chức! Tất cả cổ phiếu, tiền lương hay thưởng tôi cũng sẽ không nhận nữa!”
Có Lý Mậu Đạt đi đầu, một người phụ trách khác cũng đứng ra nói những lời tương tự.
Từng người đều dùng những động tác và lời nói kích động nhất để lập lời thề với Ninh Thần.
Bọn họ sẽ tự tay tìm lại những gì đã mất.
Giống như một bộ phim nổi tiếng nào đó, Tiểu Mã Ca giơ một ngón tay lên, điên cuồng hét: “Tôi chờ ba năm mới được cơ hội này, không phải để chứng minh mình giỏi giang mà chỉ muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng, tôi nhất định sẽ đòi lại những gì tôi đánh mất!”
Hi Vọng Mới không phải chờ ba năm, nhưng bọn họ nghĩ chờ đợi thế này là đã quá đủ rồi.
Bây giờ chính là lúc phản công!
Lúc tất cả rời đi, Ninh Thần hơi suy tư một chút rồi gọi điện thoại cho Giản Tư Tư.
“Bên Hội đồng tham mưu đó cứ cho người khác làm đi, giờ em cần làm một việc quan trọng hơn!”, Ninh Thần dặn dò.
Cả Hi Vọng Mới và hệ thống VR đều đã được cổ vũ.
Ai cũng biết đây chính là thời khắc phản công của bọn họ, ai cũng có 200% tinh thần, nhất thời khí thế đã đạt đến đỉnh cao.
Những kẻ từng theo nhà họ Hoắc làm khó Hi Vọng Mới đột nhiên nhận ra đối thủ của mình đã thay đổi.
Hệ thống Hi Vọng Mới lúc trước mặc dù rất đoàn kết nhưng cuối cùng vẫn có chút sợ bóng sợ gió. Vì bọn họ biết mình không phải đối thủ, chỉ có thể thu gọn lực lượng, phòng ngự bị động.
Nhưng giờ đây đám người này lại đột nhiên xông ra như bầy ong vỡ tổ, đòi đánh đòi giết bọn họ.
Những nhà sản xuất đó gửi cho bên cung ứng nguyên vật liệu một tờ thông báo, nội dung gần như là cùng một mẫu viết ra.
“Trong vòng 48 tiếng phải phục hồi việc cung cấp hàng hóa, đồng thời giảm giá xuống ít nhất là 20%, nếu không, lần đàm phán tiếp theo sẽ là giảm xuống 30%!”
Lúc bên cung ứng nhận được tờ thông báo này thì nhiều người đều cho rằng họ bị điên rồi.
Hệ thống Hi Vọng Mới đang bị đánh tơi tả mà không biết hay sao? Lại còn dám uy hiếp ngược lại họ?
Còn giảm xuống 20%? Kể cả không giảm cũng đừng hòng cung cấp nhé, đừng có mơ.
Còn về sự uy hiếp 30% thì càng không ai quan tâm, bọn họ chỉ coi như đầu óc của đám sản xuất có vấn đề mà thôi.
Nhưng thực tế thì không phải đầu óc bọn họ có vấn đề. Trong thế lực do nhà họ Hoắc bao vây và tấn công Hi Vọng Mới thì có một nửa là của thế lực ngầm, còn một nửa là thừa nước đục thả câu.
Trong trận chiến này, ai cũng cho rằng nhà họ Hoắc thắng chắc rồi, chỉ còn cần chờ thời gian nữa thôi.
Mà ở một lúc nào đó, Hoắc Trạch Minh nhận được tin tức của đàn em.
“Hai công ty tuyên bố chủ động rút lui, hơn nữa còn muốn xin lỗi Hi Vọng Mới? Tại sao?”, một người nhà họ Hoắc nắm vị trí quan trọng không hiểu hỏi.
Nên đàn em đó do dự một lúc rồi đáp: “Cụ thể là gì thì chúng tôi chưa rõ, nhưng một trong hai công ty đó có nói với tôi rằng nhà họ Hoắc sắp gặp nạn rồi, bọn họ không muốn chết chung, chỉ có thể lựa chọn việc tự bảo vệ bản thân”.
“Chúng ta sắp gặp nạn?”, mấy người nhà họ Hoắc bật cười hô hố, ông chủ của công ty này bị điên rồi sao?
Với tình thế hiện tại, nhà họ Hoắc có lợi rõ ràng, chỉ cần kiên trì thêm một hai tuần nữa là hệ thống của Hi Vọng Mới tự khắc sẽ sụp đổ.
Nhà họ Hoắc đã phái người đi nghe ngóng từ lâu, rằng hệ thống Hi Vọng Mới đã không còn bao nhiêu tiền để chống đỡ nữa rồi. Đến cả Hi Vọng Mới cũng chỉ còn có vài trăm triệu tiền vốn, còn trụ sở nước ngoài thì vẫn chưa tập trung vốn xong.
Còn việc vay vốn ngân hàng thì cũng đã bị nhà họ Hoắc chặn đứng, cộng thêm việc tình hình của Hi Vọng Mới quá tệ, ngân hàng cũng không dám cho bọn họ vay, sợ bị lỗ vốn.
Dù sao vay vốn cũng từ chín con số trở lên, và nó không phải là một chuyện nhỏ với bất kỳ ngân hàng nào.
Hoắc Trạch Minh phất tay nói: “Vài công ty rút lui thôi mà, không quan trọng đâu, còn chuyện gì khác không?”
“Còn ạ”, tên đàn em đó dừng lại một lúc rồi nói: “Các nhà sản xuất của hệ thống Hi Vọng Mới đột nhiên gửi thông báo cho các bên cung ứng, yêu cầu bọn họ phải khôi phục cung cấp hàng hóa trong vòng 48 tiếng, và giá phải giảm xuống 20%, nếu không hai ngày sau họ sẽ yêu cầu giảm xuống 30% trở lên”.
“Đám người của Hi Vọng Mới bị điên rồi hả, còn tưởng mình vẫn như ngày xưa à? Hơn nữa, cho dù bọn họ quay lại thời kỳ đỉnh cao thì cũng không có tư cách ép bên cung ứng hạ giá như vậy”.
Hoắc Trạch Minh nhíu chặt mày. Khi nghe được tin này, ông ta bỗng cảm thấy bất an, như là có chuyện gì không tốt sẽ phát sinh vậy.
“Có biết vì sao họ đột nhiên thông báo vậy không?”, Hoắc Trạch Minh nói.
“Còn hỏi được gì nữa, chắc là không kiên trì được bao lâu nên muốn hù dọa người ta đó”, một thành viên dòng chính nói.
Tên đàn em đó lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ, bên cung ứng cũng không hiểu vì sao. Nhưng tôi nghe nói là tất cả mọi người trong hệ thống Hi Vọng Mới đều đang ngóc đầu dậy gây áp lực với bên ngoài. Rất nhiều công ty đều hỏi chúng ta có phải đã xảy ra chuyện gì không, sao tự nhiên Hi Vọng Mới lại đột nhiên làm lớn vậy chứ”.
Hoắc Trạch Minh nhìn mấy người nằm quyền bên cạnh, hỏi: “Dạo này chúng ta có gặp sai lầm gì không?”
“Không hề”, một người lắc đầu đáp: “Mọi chuyện giờ đang tiến triển rất thuận lợi, bao gồm cả thị trường thứ cấp. Tuy chúng ta bị một số người thần bí ngăn cản nhưng vì có đủ kinh tế nên đối phương chưa chiếm được lợi gì”.
“Vậy thì lạ thật, không lẽ Hi Vọng Mới chỉ muốn hù dọa thật thôi sao? Nhưng cái chiêu đó đâu có tác dụng”, có người lên tiếng.
Hoắc Trạch Minh càng nhíu mày chặt hơn, quyết đoán nói: “Tra! Điều tra ngay cho tôi! Rốt cuộc hệ thống Hi Vọng Mới lấy dũng khí ở đâu ra! Là giả vờ giả vịt hay là có nguyên nhân khác!”
“Rõ!”, tên đàn em đó lập tức gật đầu nhận lệnh.
Một người nhà họ Hoắc khác nói: “Chủ tịch, tôi nghĩ không cần phải để ý quá đến chuyện này thôi. Hệ thống Hi Vọng Mới bị chúng ta làm cho khốn đốn, có lẽ đây là giây phút điên cuồng cuối cùng của họ đó. Chúng ta bảo các liên minh chú ý một chút, đừng để bọn họ hù dọa. Chắc vài ngày nữa là bọn họ sẽ phải đầu hàng thôi”.
“Nói đúng lắm, nhưng vẫn phải điều tra. Tên Lý Phong của Hi Vọng Mới còn chưa xuất hiện, không biết đang làm trò mèo gì. Người này không đơn giản, chúng ta không nên khinh thường”, Hoắc Trạch Minh đáp.
Mặc dù ông ta và Hoắc Khải không tiếp xúc nhiều, cũng chẳng gặp mấy lần, nhưng trong lịch sử phát triển của Hi Vọng Mới, người này luôn có tác dụng vào thời khắc quan rọng.
Có mấy lần nguy cơ đều bị người này hóa nguy thành an thì mới có được hệ thống Hi Vọng Mới ngày hôm nay.
Người đàn ông tên Lý Phong đó còn chưa xuất hiện ngày nào thì Hoắc Trạch Minh chưa thể yên lòng ngày đó.
Ông ta cho rằng người đàn ông tên Lý Phong này cũng ngang ngửa với cháu trai ruột của mình – người đã từng là ngôi sao hy vọng của dòng họ.
Nhưng ngôi sao hy vọng đó đã rớt đài, giờ đã bặt vô âm tín.
Ông ta có thể khiến một ngôi sao hy vọng rớt xuống, thì cũng có thể làm vậy với ngôi sao thứ hai!. Tiên Hiệp Hay
Lúc này, một người dòng chính đột nhiên chạy vào. Vẻ mặt người đó hoảng loạn, cầm laptop trong tay, hét lên: “Hỏng rồi! Có chuyện lớn rồi!”
“Vội vội vàng vàng thế còn ra cái thể thống gì nữa, từ từ rồi nói!”, một người cầm quyền của nhà họ Hoắc mắng mỏ.
Nhưng người thanh niên đó không sợ, thậm chí còn không quan tâm mà chỉ nhìn Hoắc Trạch Minh, nói: “Chủ tịch, xảy ra chuyện rồi! Chủ tịch xem đoạn video này đi!”
Nói rồi, người đó đưa laptop ra trước mặt Hoắc Trạch Minh và ấn vào nút chạy video.
“Và cũng rất vinh hạnh nói cho các vị biết, điều này là sự thật! Hơn nữa, tại đây tôi tuyên bố, Hi Vọng Mới sẽ thành lập một chi nhánh mới, dựa trên thành công của kỹ thuật thay đầu làm nền tảng để tiến hành nghiên cứu sâu hơn. Mục tiêu của chúng tôi là một ngày trong tương lai…”
Từng lời Hoắc Khải nói đều được phát ra rất rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.