Chương 375: Phỏng vấn
Hứa Đệ
07/02/2021
Mà bà cụ đã từng nói, bất kể Hoắc Khải yêu cầu cái gì, miễn là không phạm quy thì đều phải đồng ý.
Hiện giờ Hoắc Khải đang nâng cao tiến độ làm việc và tích cực của công ty thì có là phạm quy không?
Đương nhiên là không rồi, vì vậy Lý Thắng Bân chỉ đành quay về.
Giống như những gì Hoắc Khải đã nói, người đến phỏng vấn sớm nhất đã có mặt ở phòng họp trước 5:40.
“Chào giám đốc Lý, tôi là La Ngọc Bình đến để phỏng vấn”.
Đây là một người đàn ông trung niên đeo cặp kính dày như đít chai, nhìn có vẻ rất thành thực, trên mặt đầy vẻ bất an.
Hoắc Khải nhìn anh ta rồi nói: “Anh là người đầu tiên đến phỏng vấn thì hãy giúp tôi đứng ở cửa để duy trì thứ tự nhé. Một người đi ra thì gọi thêm một người vào. À, đây là máy quay phim, anh đặt trong túi áo đi. Anh phải chụp hết dáng vẻ của họ từ lúc ở ngoài chờ đến lúc ra ngoài, có việc cần đấy”.
La Ngọc Bình sửng sốt. Anh ta là người đầu tiên đến phỏng vấn nhưng không ngờ lại phải đi phụ trách việc duy trì trật tự.
Nhưng anh ta cũng chẳng có gì để phản đối. Bản thân là nhân viên kỹ thuật được tuyển từ ngoài vào, luôn bị công ty bài xích. Có nhiều lúc việc gì cũng đến tay anh ta, nhưng công lao đều tính vào người nhà họ Lý cả.
Nếu không phải vì lương ở đây cao thì La Ngọc Bình đã đi từ lâu rồi.
Anh ta có nghe nói đến phòng kế hoạch mới thành lập, hình như là của một đứa con hoang nhà họ Lý.
Hiện giờ gặp mặt, đúng là giống như lời đồn, tuổi trẻ, không kinh nghiệm.
La Ngọc Bình cho rằng bản thân đã bị bài trừ ra khỏi phòng kỹ thuật, đến đây để dưỡng lão. Đã vậy thì anh ta cũng chẳng có gì để nói nữa.
Duy trì trật tự cũng được thôi, ở đâu chẳng được.
Tính cách gặp sao yên vậy của La Ngọc Bình khiến anh ta ngoan ngoãn cầm lấy máy quay phim cỡ nhỏ rồi đi đến trước cửa, đứng như một nhân viên bảo vệ.
Nhìn La Ngọc Bình đang đứng ở đó, Hoắc Khải đã đánh một dấu móc cho anh ta trong danh sách lựa chọn ban đầu.
Sau phần tên là đến chuyên ngành, phòng ban và mối quan hệ trong công ty của La Ngọc Bình.
Người này có khả năng rất khá. Trong đánh giá hàng năm của phòng hành chính thì đều xếp ở thứ hạng cao, nhưng đánh giá tổng hợp lại rất thấp. Bởi vì mối quan hệ của anh ta kém, năng lực giỏi nhưng lại chẳng có công lao gì. Anh ta giải quyết được mấy vấn đề kỹ thuật nhỏ, còn vấn đề to hơn thì đều do nhà họ Lý ra mặt.
Cho nên suốt một năm ròng, tiền thưởng cuối năm lại chia đều cho cả phòng.
Hoắc Khải từng quản lý cả nhà họ Hoắc, cho nên hiểu được việc đánh giá năng lực cá nhân cao nhưng đánh giá tổng hợp lại thấp mang ý nghĩa gì.
Về cơ bản đều là không được lòng người ta, dễ đắc tội, lại rất ngoan ngoãn nghe lời, dễ bắt nạt.
Đây chính là người mà anh cần, cho nên anh đã chọn luôn La Ngọc Bình.
Nhưng La Ngọc Bình vẫn chưa biết anh ta đã được chọn chỉ với việc xuất hiện. Anh ta còn đang bất an đứng đó, suy nghĩ xem giám đốc mới có thích mình hay không, nếu không tại sao chưa hỏi han gì mà đã cho anh ta đứng canh cửa rồi.
La Ngọc Bình đến đó chưa được hai phút thì người thứ hai đến phỏng vấn đã xuất hiện.
Cũng là một nhân viên được tuyển từ ngoài vào, tên Tống Tổ Huy.
Tính cách của người này cởi mở hơn La Ngọc Bình, nói chuyện cũng rất tự tin.
Hoắc Khải bảo anh ta ngồi xuống và hỏi một vài câu hỏi.
Không liên quan đến công việc, phần lớn đều liên quan đến cuộc sống, ví dụ, vợ anh và tôi cùng ngã xuống nước thì anh sẽ cứu ai trước?
Câu hỏi này khiến Tống Tổ Huy ngẩn ra.
Đây là phỏng vấn ư? Sao lại hỏi mấy chuyện linh tinh vậy trời.
Anh hỏi vợ tôi với mẹ tôi cùng ngã xuống nước thì còn hiểu được, nhưng sao anh cũng lại ngã xuống nước vậy?
Tống Tổ Huy chỉ sững sờ một chút rồi cười đáp: “Nếu giám đốc không biết bơi thì tôi sẽ cứu anh trước, vì vợ tôi cũng biết bơi”.
Hoắc Khải mỉm cười, rồi im lặng làm một dấu gạch chéo trên giấy.
Câu hỏi này không cần câu trả lời, nói cách khác, lời giải không chỉ có một.
Hoắc Khải chỉ quan sát cảm xúc và động tác lúc người ứng tuyển trả lời câu hỏi và phán đoán trạng thái tâm lý của đối phương qua những chi tiết nhỏ.
Biểu hiện của Tống Tổ Huy rõ ràng là đang nói dối. Với kiến thức về tâm lý của Hoắc Khải, người đàn ông này đang nghĩ rằng “anh có chết chìm thì liên quan gì đến tôi, sao tôi phải cứu anh?” hoặc là cho rằng Hoắc Khải là đồ điên.
Mà suy nghĩ như thế tức là Tống Tổ Huy không quá tôn trọng cấp trên, ít nhất là không có ý tôn trọng thật lòng.
Giống như La Ngọc Bình, lúc nói chuyện rất thành thật, khiến người ta nhìn thấu được nội tâm của anh ta.
Tống Tổ Huy dối trá hơn một chút, nhưng Hoắc Khải lại không cần người như thế.
Mà dù có lươn lẹo thì mối quan hệ của anh ta tại nhà họ Lý cũng chẳng phải quá tốt, chứng tỏ rằng anh ta làm việc không ra gì, đến người nhà họ Lý còn khinh thường.
Sau đó là người thứ ba, thứ tư, thứ năm đến phỏng vấn.
Trước cửa phòng họp chẳng mấy chốc mà đã xếp một hàng dài.
Không ít người đã tan ca về đến nhà rồi lại vội vàng quay lại. Bọn họ đang nghe ngóng lẫn nhau và bàn tán loạn xạ. Không hiếm người hậm hực trong lòng, cảm thấy nếu muốn phỏng vấn thì sao không thông báo sớm chút. Hơn nữa, đã mấy giờ rồi mà còn phỏng vấn, muốn kéo dài đến sáng sớm hay gì?
Đúng là kiểu phỏng vấn trước nay chưa từng có, như bị điên vậy.
Cộng thêm việc Hoắc Khải là con hoang, có vài người lại còn là người của chi chính nên càng khó chịu hơn.
Nếu không phải vì bà cụ bắt ép thì bọn họ còn lâu mới tới.
Không một ai hay biết máy quay phim được đặt trong túi áo của La Ngọc Bình đang đứng trước cửa kia đã quay lại toàn bộ cảm xúc và lời nói của bọn họ.
Với tính cách của Hoắc Khải, những người có ý kiến với buổi phỏng vấn thì đều sẽ đỗ thẳng.
Cũng có một bộ phận người nghi ngờ nhưng lại không bộc lộ rõ ra bên ngoài.
Đám người này bình thường cũng không có mối quan hệ tốt với người ở công ty, rất hay bị chơi xấu, và không dám nói linh tinh.
Mong ước lớn nhất của bọn họ là có thể yên ổn làm việc, thuận lợi kiếm tiền.
Từng người tiến vào phòng họp một, có người ở lại được hai ba phút, có người vừa vào đã đi ra.
Có những người đi ra thì rất vui vẻ, có những người lại tỏ vẻ như nhà có tang đến nơi, cực kỳ bất mãn.
Cách phỏng vấn của Hoắc Khải không giống những người khác. Anh chủ yếu phán đoán trạng thái của đám người này qua tâm lý, xem xem có thể sử dụng được hay không.
Nếu qua được ải kiểm tra tâm lý thì mới hỏi đến một số câu về chuyên ngành hoặc là kiến giải về một vài sự việc.
Phần lớn người ở đây đều không có cơ hội này, vì đã bị đuổi ngay từ cửa tâm lý.
Mặc dù Hoắc Khải đã rất nhanh rồi nhưng cũng phải đến gần 12 giờ đêm mới kết thúc được.
Trong thời gian đó, anh đã phỏng vấn gần hai trăm người.
Những cái tên anh viết trên giấy, hoặc là dấu tick hoặc là dấu gạch chéo, có vài người còn được ghi thêm vài từ ở phía sau tên. Ví dụ như người này giỏi làm gì nhất, sau này có thể sắp xếp đi làm việc gì, vân vân.
Một cuộc phỏng vấn, ngoại trừ việc xác định nhân sự cho mình thì Hoắc Khải còn sắp xếp xong mọi chuyện liên quan đến cái sườn của cả phòng kế hoạch.
Đây chính là biểu hiện của năng lực cá nhân. Nếu là người khác, kể là là Lý Thắng Bân thì e là cũng không thể làm được.
Bởi vì cần phải cân nhắc quá nhiều việc, mà còn phải suy nghĩ rất nhanh. Người bình thường chỉ sắp xếp tài liệu thôi mà cũng đã thấy mệt rồi, nói gì đến những chuyện ngoài luồng khác.
Sau khi phỏng vấn xong người cuối cùng, La Ngọc Bình thò đầu vào nói: “Giám đốc Lý, đã hết người rồi ạ”.
Anh ta không nói có mấy người đã bỏ về trước, bởi cho rằng như vậy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng.
Hoắc Khải cũng không hỏi mà chỉ gật đầu: “Ừ, vất vả cho anh quá. Đưa máy quay phim cho tôi rồi về nghỉ trước đi. Có chuyện gì tôi sẽ thông báo sau. Nhớ là phải để điện thoại mở 24/24 đó”.
“A, vâng…”, La Ngọc Bình vội vàng gật đầu, trong lòng khó hiểu vô cùng. Thế này là anh ta đã thành công rồi hả? Nhưng Hoắc Khải cũng chưa nói gì với anh ta mà.
Nhưng nếu không thành công thì sao lại bảo anh ta bật điện thoại 24/24 chứ.
Sau khi La Ngọc Bình đưa máy quay phim ra thì Hoắc Khải vẫy tay ý bảo anh ta có thể đi về rồi.
Tiếp theo, anh lấy thẻ nhớ của máy quay phim ra rồi liên kết với laptop, bắt đầu xem đoạn video.
Vừa xem, Hoắc Khải vừa thỉnh thoảng ấn dừng và so sánh đối chiếu người trong video với tên trong danh sách.
Có mấy người đang được tick, sau khi xem video xong lại thành gạch chéo, tức là bị loại.
Đội ngũ phỏng vấn có gần hai trăm người, chọn được 60% sau bài kiểm tra tâm lý, sau đó lại loại tiếp khi xem video, cuối cùng chỉ còn lại mười năm người.
Nghe thì có vẻ ít, không là gì so với các phòng ban khác. Nhưng với Hoắc Khải thì thế này cũng đã đủ rồi.
Hiện giờ Hoắc Khải đang nâng cao tiến độ làm việc và tích cực của công ty thì có là phạm quy không?
Đương nhiên là không rồi, vì vậy Lý Thắng Bân chỉ đành quay về.
Giống như những gì Hoắc Khải đã nói, người đến phỏng vấn sớm nhất đã có mặt ở phòng họp trước 5:40.
“Chào giám đốc Lý, tôi là La Ngọc Bình đến để phỏng vấn”.
Đây là một người đàn ông trung niên đeo cặp kính dày như đít chai, nhìn có vẻ rất thành thực, trên mặt đầy vẻ bất an.
Hoắc Khải nhìn anh ta rồi nói: “Anh là người đầu tiên đến phỏng vấn thì hãy giúp tôi đứng ở cửa để duy trì thứ tự nhé. Một người đi ra thì gọi thêm một người vào. À, đây là máy quay phim, anh đặt trong túi áo đi. Anh phải chụp hết dáng vẻ của họ từ lúc ở ngoài chờ đến lúc ra ngoài, có việc cần đấy”.
La Ngọc Bình sửng sốt. Anh ta là người đầu tiên đến phỏng vấn nhưng không ngờ lại phải đi phụ trách việc duy trì trật tự.
Nhưng anh ta cũng chẳng có gì để phản đối. Bản thân là nhân viên kỹ thuật được tuyển từ ngoài vào, luôn bị công ty bài xích. Có nhiều lúc việc gì cũng đến tay anh ta, nhưng công lao đều tính vào người nhà họ Lý cả.
Nếu không phải vì lương ở đây cao thì La Ngọc Bình đã đi từ lâu rồi.
Anh ta có nghe nói đến phòng kế hoạch mới thành lập, hình như là của một đứa con hoang nhà họ Lý.
Hiện giờ gặp mặt, đúng là giống như lời đồn, tuổi trẻ, không kinh nghiệm.
La Ngọc Bình cho rằng bản thân đã bị bài trừ ra khỏi phòng kỹ thuật, đến đây để dưỡng lão. Đã vậy thì anh ta cũng chẳng có gì để nói nữa.
Duy trì trật tự cũng được thôi, ở đâu chẳng được.
Tính cách gặp sao yên vậy của La Ngọc Bình khiến anh ta ngoan ngoãn cầm lấy máy quay phim cỡ nhỏ rồi đi đến trước cửa, đứng như một nhân viên bảo vệ.
Nhìn La Ngọc Bình đang đứng ở đó, Hoắc Khải đã đánh một dấu móc cho anh ta trong danh sách lựa chọn ban đầu.
Sau phần tên là đến chuyên ngành, phòng ban và mối quan hệ trong công ty của La Ngọc Bình.
Người này có khả năng rất khá. Trong đánh giá hàng năm của phòng hành chính thì đều xếp ở thứ hạng cao, nhưng đánh giá tổng hợp lại rất thấp. Bởi vì mối quan hệ của anh ta kém, năng lực giỏi nhưng lại chẳng có công lao gì. Anh ta giải quyết được mấy vấn đề kỹ thuật nhỏ, còn vấn đề to hơn thì đều do nhà họ Lý ra mặt.
Cho nên suốt một năm ròng, tiền thưởng cuối năm lại chia đều cho cả phòng.
Hoắc Khải từng quản lý cả nhà họ Hoắc, cho nên hiểu được việc đánh giá năng lực cá nhân cao nhưng đánh giá tổng hợp lại thấp mang ý nghĩa gì.
Về cơ bản đều là không được lòng người ta, dễ đắc tội, lại rất ngoan ngoãn nghe lời, dễ bắt nạt.
Đây chính là người mà anh cần, cho nên anh đã chọn luôn La Ngọc Bình.
Nhưng La Ngọc Bình vẫn chưa biết anh ta đã được chọn chỉ với việc xuất hiện. Anh ta còn đang bất an đứng đó, suy nghĩ xem giám đốc mới có thích mình hay không, nếu không tại sao chưa hỏi han gì mà đã cho anh ta đứng canh cửa rồi.
La Ngọc Bình đến đó chưa được hai phút thì người thứ hai đến phỏng vấn đã xuất hiện.
Cũng là một nhân viên được tuyển từ ngoài vào, tên Tống Tổ Huy.
Tính cách của người này cởi mở hơn La Ngọc Bình, nói chuyện cũng rất tự tin.
Hoắc Khải bảo anh ta ngồi xuống và hỏi một vài câu hỏi.
Không liên quan đến công việc, phần lớn đều liên quan đến cuộc sống, ví dụ, vợ anh và tôi cùng ngã xuống nước thì anh sẽ cứu ai trước?
Câu hỏi này khiến Tống Tổ Huy ngẩn ra.
Đây là phỏng vấn ư? Sao lại hỏi mấy chuyện linh tinh vậy trời.
Anh hỏi vợ tôi với mẹ tôi cùng ngã xuống nước thì còn hiểu được, nhưng sao anh cũng lại ngã xuống nước vậy?
Tống Tổ Huy chỉ sững sờ một chút rồi cười đáp: “Nếu giám đốc không biết bơi thì tôi sẽ cứu anh trước, vì vợ tôi cũng biết bơi”.
Hoắc Khải mỉm cười, rồi im lặng làm một dấu gạch chéo trên giấy.
Câu hỏi này không cần câu trả lời, nói cách khác, lời giải không chỉ có một.
Hoắc Khải chỉ quan sát cảm xúc và động tác lúc người ứng tuyển trả lời câu hỏi và phán đoán trạng thái tâm lý của đối phương qua những chi tiết nhỏ.
Biểu hiện của Tống Tổ Huy rõ ràng là đang nói dối. Với kiến thức về tâm lý của Hoắc Khải, người đàn ông này đang nghĩ rằng “anh có chết chìm thì liên quan gì đến tôi, sao tôi phải cứu anh?” hoặc là cho rằng Hoắc Khải là đồ điên.
Mà suy nghĩ như thế tức là Tống Tổ Huy không quá tôn trọng cấp trên, ít nhất là không có ý tôn trọng thật lòng.
Giống như La Ngọc Bình, lúc nói chuyện rất thành thật, khiến người ta nhìn thấu được nội tâm của anh ta.
Tống Tổ Huy dối trá hơn một chút, nhưng Hoắc Khải lại không cần người như thế.
Mà dù có lươn lẹo thì mối quan hệ của anh ta tại nhà họ Lý cũng chẳng phải quá tốt, chứng tỏ rằng anh ta làm việc không ra gì, đến người nhà họ Lý còn khinh thường.
Sau đó là người thứ ba, thứ tư, thứ năm đến phỏng vấn.
Trước cửa phòng họp chẳng mấy chốc mà đã xếp một hàng dài.
Không ít người đã tan ca về đến nhà rồi lại vội vàng quay lại. Bọn họ đang nghe ngóng lẫn nhau và bàn tán loạn xạ. Không hiếm người hậm hực trong lòng, cảm thấy nếu muốn phỏng vấn thì sao không thông báo sớm chút. Hơn nữa, đã mấy giờ rồi mà còn phỏng vấn, muốn kéo dài đến sáng sớm hay gì?
Đúng là kiểu phỏng vấn trước nay chưa từng có, như bị điên vậy.
Cộng thêm việc Hoắc Khải là con hoang, có vài người lại còn là người của chi chính nên càng khó chịu hơn.
Nếu không phải vì bà cụ bắt ép thì bọn họ còn lâu mới tới.
Không một ai hay biết máy quay phim được đặt trong túi áo của La Ngọc Bình đang đứng trước cửa kia đã quay lại toàn bộ cảm xúc và lời nói của bọn họ.
Với tính cách của Hoắc Khải, những người có ý kiến với buổi phỏng vấn thì đều sẽ đỗ thẳng.
Cũng có một bộ phận người nghi ngờ nhưng lại không bộc lộ rõ ra bên ngoài.
Đám người này bình thường cũng không có mối quan hệ tốt với người ở công ty, rất hay bị chơi xấu, và không dám nói linh tinh.
Mong ước lớn nhất của bọn họ là có thể yên ổn làm việc, thuận lợi kiếm tiền.
Từng người tiến vào phòng họp một, có người ở lại được hai ba phút, có người vừa vào đã đi ra.
Có những người đi ra thì rất vui vẻ, có những người lại tỏ vẻ như nhà có tang đến nơi, cực kỳ bất mãn.
Cách phỏng vấn của Hoắc Khải không giống những người khác. Anh chủ yếu phán đoán trạng thái của đám người này qua tâm lý, xem xem có thể sử dụng được hay không.
Nếu qua được ải kiểm tra tâm lý thì mới hỏi đến một số câu về chuyên ngành hoặc là kiến giải về một vài sự việc.
Phần lớn người ở đây đều không có cơ hội này, vì đã bị đuổi ngay từ cửa tâm lý.
Mặc dù Hoắc Khải đã rất nhanh rồi nhưng cũng phải đến gần 12 giờ đêm mới kết thúc được.
Trong thời gian đó, anh đã phỏng vấn gần hai trăm người.
Những cái tên anh viết trên giấy, hoặc là dấu tick hoặc là dấu gạch chéo, có vài người còn được ghi thêm vài từ ở phía sau tên. Ví dụ như người này giỏi làm gì nhất, sau này có thể sắp xếp đi làm việc gì, vân vân.
Một cuộc phỏng vấn, ngoại trừ việc xác định nhân sự cho mình thì Hoắc Khải còn sắp xếp xong mọi chuyện liên quan đến cái sườn của cả phòng kế hoạch.
Đây chính là biểu hiện của năng lực cá nhân. Nếu là người khác, kể là là Lý Thắng Bân thì e là cũng không thể làm được.
Bởi vì cần phải cân nhắc quá nhiều việc, mà còn phải suy nghĩ rất nhanh. Người bình thường chỉ sắp xếp tài liệu thôi mà cũng đã thấy mệt rồi, nói gì đến những chuyện ngoài luồng khác.
Sau khi phỏng vấn xong người cuối cùng, La Ngọc Bình thò đầu vào nói: “Giám đốc Lý, đã hết người rồi ạ”.
Anh ta không nói có mấy người đã bỏ về trước, bởi cho rằng như vậy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng.
Hoắc Khải cũng không hỏi mà chỉ gật đầu: “Ừ, vất vả cho anh quá. Đưa máy quay phim cho tôi rồi về nghỉ trước đi. Có chuyện gì tôi sẽ thông báo sau. Nhớ là phải để điện thoại mở 24/24 đó”.
“A, vâng…”, La Ngọc Bình vội vàng gật đầu, trong lòng khó hiểu vô cùng. Thế này là anh ta đã thành công rồi hả? Nhưng Hoắc Khải cũng chưa nói gì với anh ta mà.
Nhưng nếu không thành công thì sao lại bảo anh ta bật điện thoại 24/24 chứ.
Sau khi La Ngọc Bình đưa máy quay phim ra thì Hoắc Khải vẫy tay ý bảo anh ta có thể đi về rồi.
Tiếp theo, anh lấy thẻ nhớ của máy quay phim ra rồi liên kết với laptop, bắt đầu xem đoạn video.
Vừa xem, Hoắc Khải vừa thỉnh thoảng ấn dừng và so sánh đối chiếu người trong video với tên trong danh sách.
Có mấy người đang được tick, sau khi xem video xong lại thành gạch chéo, tức là bị loại.
Đội ngũ phỏng vấn có gần hai trăm người, chọn được 60% sau bài kiểm tra tâm lý, sau đó lại loại tiếp khi xem video, cuối cùng chỉ còn lại mười năm người.
Nghe thì có vẻ ít, không là gì so với các phòng ban khác. Nhưng với Hoắc Khải thì thế này cũng đã đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.