Chương 252: Rầm rộ
Hứa Đệ
19/01/2021
Dáng vẻ của Miêu Nhất Khoa quá khủng khiếp, khiến cho Ninh Thần bị
doạ sợ, cô dùng hết sức mình để đẩy ông ta: “Ông đừng như thế, đừng…”
Đặng Vinh Hoa và Thượng Toàn Minh cũng tiến lên trước, kéo Miêu Nhất Khoa ra.
Thạch Đông Phong lại nhìn Hoắc Khải, nói: “Tôi không quan tâm cậu thật lòng nghĩ như thế hay là có ý khác nhưng nếu thầy đã cho cậu quyền thừa kế, cậu nhận thì tốt còn không muốn thì vẫn phải nhận nó! Cậu có thể không thừa nhận nhưng mấy người chúng tôi sẽ đối xử với cậu như một người em. Hôm nay là ngày thầy quy tiên, tôi hi vọng không có bất kỳ người nào khiến thầy ấm ức!”
Thạch Đông Phong nói chuyện không hung hăng như Miêu Nhất Khoa, nhưng giọng điệu của ông ta thì lại rất cứng rắn.
Tuy Ninh Thần là một phụ nữ nhưng lúc này cũng cảm thấy tức giận.
Nào có chuyện như vậy, chúng tôi không muốn nhận lợi ích thì cũng là tội sao?
Hoắc Khải nhìn Thạch Đông Phong, sau đó lại nhìn di chúc của Triệu Vĩnh An, cuối cùng gục đầu xuống, tiếp tục ôm bài vị trong tay và nói: “Tôi cũng không muốn khiến ông ấy ấm ức”.
Thạch Đông Phong không rõ ý trong câu nói này của anh, rốt cuộc là đã thừa nhận thân phận hiện tại của mình hay chưa, nhưng ông ta không hỏi tới cùng mà cũng lười nghĩ.
Vừa rồi đã nói, cho dù Hoắc Khải nhận hay không thì họ cũng phải nhận, vì đây là việc cuối cùng mà Triệu Vĩnh An làm trước khi tạ thế.
Đừng nói là lưu lại một người thừa kế, nếu ông ấy muốn sao trên trời, mấy người họ cũng sẽ nghĩ cách thỏa mãn tâm nguyện cho ông ấy!
Còn bây giờ, Thạch Đông Phong cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, ông ta chỉ hi vọng thầy có thể đi một cách thanh thản.
Sau khi bốn người này tới thì nhiều người khác cũng ùn ùn kéo tới.
Hầu hết đều là học sinh của Triệu Vĩnh An, khổ nhục kế chỉ có bốn người Miêu Nhất Khoa biết, những người khác không rõ nội tình, sau khi bốn người này ồn ào với Triệu Vĩnh An thì họ cũng chọn lựa im lặng.
Vì bốn người này là những nhân vật quan trọng nhất trong mạng lưới quan hệ.
Từ điểm này có thể thấy, Triệu Vĩnh An cũng coi như là biết dùng người, ít nhất ông ấy cũng biết ai có thể thật sự giữ bí mật, ai có thể giúp ông ấy hoàn thành cho cục diện mà mình mưu tính.
Tin tức Triệu Vĩnh An qua đời được luật sự đại diện Đổng Lương Tài thông báo cho mấy người Đặng Vinh Hoa đầu tiên.
Sau khi bốn người biết thầy đã qua đời thì cũng lập tức báo tin vào trong nhóm bạn học.
Lời nói của Miêu Nhất Khoa đơn giản nhất và cũng trực tiếp nhất: “Bất kể là bây giờ mọi người đang làm gì, cho dù có đang tiếp tổng thống thì cũng phải đến được đây trước khi mặt trời lặn, nếu không sau này đừng để tôi nhìn thấy!”
Ai cũng biết, Miêu Nhất Khoa là người làm việc không kiêng dè ai và cũng là người có tiếng là nói được làm được nhất trong đám bạn bè.
Ông ta nói không muốn nhìn thấy ai, thì người đó tốt nhất đừng xuất hiện, nếu không nhẹ nhất cũng là bị đánh đập, còn nặng hơn nữa thì khiến họ phá sản, sau này hết đường làm ăn thì cũng bình thường.
Trích lời mà ông ta đã nói là: “Ông đây kiếm được nhiều tiền như thế, trèo lên địa vị cao như thế để làm gì? Để ngắm à?”
Thế là từ mọi miền đất nước, những chiếc xe hào nhoáng dùng tốc độ nhanh nhất lần lượt tới đây. Nếu khoảng cách thật sự quá xa thì ngồi máy bay tới.
Không có vé máy bay thì đi tàu cao tốc.
Đến tàu cao tốc cũng không có thì đúng là khóc không ra nước mắt.
Không ai ngờ được Triệu Vĩnh An lại bỗng nhiên qua đời, lại càng không nghĩ tới, mấy người Miêu Nhất Khoa mấy tháng trước còn chẳng thấy ỏ ê gì, bây giờ đột nhiên lại đổi thái độ.
Những chiếc xe sang lần lượt đi vào khu chung cư, từng nhân vật danh tiếng lừng lẫy xuống xe.
Họ đi vào linh đường, nhìn thấy Miêu Nhất Khoa và những người khác đang ngồi quỳ ở một bên với vẻ mặt u ám, cũng nhìn thấy Hoắc Khải đang ôm bài vị ngồi dưới đất.
Mỗi người đến đều dập đầu, đốt tiền giấy, sau đó mấy người Đặng Vinh Hoa chủ động giới thiệu ngắn gọn về Hoắc Khải.
Không cần nói dài dòng, chỉ cần một câu đây là em của chúng tôi thì đã đủ để những người này kinh ngạc.
Những người nghe câu nói này, gần như ngay lập tức hiểu ra rằng, bọn họ đã bị lừa rồi.
Cái gọi là quan hệ thầy trò rạn nứt chỉ là chuyện hoang đường! Khi tất cả mọi người đều tránh xa Triệu Vĩnh An thì ông ấy lại bí mật nhận người học trò cuối cùng.
Hơn nữa, theo thái độ của mấy người Đặng Vinh Hoa có thể thấy, người gọi là em này chắc chắn chính là người thừa kế chỉ có trong truyền thuyết sẽ tiếp nhận mạng lưới quan hệ của giáo sư Triệu.
Anh ta là ai?
Tại sao có thể được Triệu Vĩnh An xem trọng đến thế?
Những nghi ngờ này, họ chỉ dám kìm nén ở trong lòng mà không ai dám mở miệng hỏi.
Bởi vì sau khi họ ý thức được đã bị Triệu Vĩnh An lừa rồi thì sự hổ thẹn và bất an trong lòng khiến họ không dám nhiều lời.
Chính là họ, sau khi thấy tình thế thay đổi đã chủ động xa cách Triệu Vĩnh An. Bây giờ biết mấy người Miêu Nhất Khoa không hề lật mặt với Triệu Vĩnh An thì những gì họ làm là không đúng rồi.
Nếu đã làm sai, vậy thì thành thật hầu hạ ở bên cạnh, nói nhiều lời thừa thãi, rất dễ gọi đòn.
Những người dân trong khu chung cư, nhân viên quản lý đều tỏ ra vẻ kinh ngạc nhìn những gì đang xảy ra.
Một ngày trước, nhà giáo sư Triệu vẫn còn vắng tanh như chùa bà đanh thế mà bây giờ đã có một đám người chen chúc trong linh đường.
Trong số những người này, phần lớn đều có thể nhìn thấy trên các bản tin thời sự mà người kém nhất thì cũng là nhân viên cao cấp thu nhập hàng triệu tệ một năm.
Những chiếc xe sang nối đuôi nhau, chiếm hết chỗ để xe của khu chung cư. Còn nhiều xe đến sau thì khi nhìn thấy cảnh này cũng không dám làm tắc đường mà vội vàng quay đầu xe ra, sau đó đi bộ vào.
Vòng hoa chất đầy ba vòng trong, ba vòng ngoài vây quanh linh đường, không biết bao nhiêu tiền vàng đã được đốt cháy hết.
Đến khi mặt trời xuống núi thì số lượng người đã tới không dưới bảy trăm người. Nếu cộng thêm cả thư ký, lái xe thì lại càng nhiều hơn.
Nhiều người đến như vậy khiến cho cơ quan chấp pháp phải thận trọng cử người đến giữ gìn trật tự.
Tuy rằng người đến đều là nhân vật tinh anh nhưng dù sao cũng nhiều người như vậy, khó tránh được xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi công an giữ trật tự đến thì linh đường của Triệu Vĩnh An trở nên quy củ và thuận lợi hơn nhiều.
Giới truyền thông nhận được tin sau cùng, khi vừa bắt đầu tiến vào khu vực tổ chức tang lễ thì tranh nhau đưa tin về những việc diễn ra trong linh đường.
Mấy người Đặng Vinh Hoa cũng không ngăn lại, trong mắt họ, toàn thế giới đều phải kính trọng thầy. Đến nay, thầy đã quy tiên rồi thì đương nhiên phải khiến càng nhiều người biết để còn tưởng nhớ đến sự ra đi của ông ấy.
Theo tin tức của giới truyền thông, những người ngoài không phải quan hệ thầy trò, bạn học cũng dần dần biết đến chuyện này.
Tuy họ biết tin muộn một chút, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra mình đã bỏ lỡ điều gì.
Vô số người đang vô cùng hối tiếc, giờ phút này chỉ có thể vội vàng chạy không ngừng đến đây.
Họ đã bỏ lỡ cơ duyên trở thành người thừa kế của Triệu Vĩnh An thì đương nhiên không thể tiếp tục bỏ qua cơ hội xum xoe mấy người Đặng Vinh Hoa.
Dù mặt trời đã xuống núi nhưng vẫn có rất nhiều người đến viếng.
Nếu là học sinh của Triệu Vĩnh An thì đương nhiên sẽ bị Miêu Nhất Khoa hung hăng mắng cho một trận, còn nếu là người ngoài thì cúi lạy, đốt tiền vàng xong thì cũng bị đuổi ra ngoài.
Dù sao, Miêu Nhất Khoa cũng chán không muốn nói nhiều với những người này, mặt mũi lớn đến đâu mà bắt người ta phải đợi? Còn cho đốt tiền vàng là tôi đã nể mặt lắm rồi đấy.
Những học sinh đến muộn thì cũng không dám đi, một khi đi rồi thì có khả năng sẽ bị loại khỏi mạng lưới quan hệ này.
Mà những người ngoài thì cũng không dám đi.
Họ còn rất nhiều vụ làm ăn đều phải liên quan đến mạng lưới quan hệ này. Bây giờ mà đi thì sau này làm thế nào.
Cho nên, số lượng người tập trung ở nơi này ngày một nhiều.
Đến sáng sớm ngày thứ hai đã có một hai nghìn người đến viếng.
Nhiều người như vậy chen chúc chật cứng trong sân chung cư.
Tiếng đồn càng lúc càng lớn khiến báo chí trong và ngoài tỉnh đều phải chạy tới. Âm thanh phát ra từ những chiếc máy ảnh lách tách nhưng phóng viên muốn vào phỏng vấn thì lại bị mấy trăm học sinh ngăn lại.
Nếu là người bình thường ngăn cản thì mấy vị phóng viên này sẽ dùng danh nghĩa quyền tự do ngôn luận để tranh chấp vài câu, nhưng bây giờ, họ không dám hé môi nói một lời.
Đây là học sinh của Triệu Vĩnh An, trong kia có bốn nhân vật chủ chốt. Hơn nữa, hôm nay là ngày đưa tang, người Hoa Hạ từ trước đến nay đều rất dễ sinh lòng đồng tình và thiên vị ở mặt này. Hôm nay mà ông dám gây chuyện vậy thì bị đánh cho tơi bời cũng không có chỗ mà kêu oan.
Cho nên, phóng viên chỉ có thể ở bên ngoài chụp ảnh hoặc tìm những người dân tìm hiểu tình hình.
Qua đó mà họ được biết một sự thật đáng kinh ngạc.
Một người trẻ tuổi tên là Lý Phong, thường xuyên đến thăm giáo sư Triệu, tưới hoa, mua thức ăn làm cơm cho ông ấy. Mà bây giờ, cũng chính người này thừa kế toàn bộ tài sản của giáo sư Triệu, nghe nói con số lên đến mấy tỷ!
Kiểu truyền miệng này rất dễ bị làm quá lên. Tài sản của Triệu Vĩnh An bị nói quá tăng lên gần mười lần.
Nhưng trong mắt những phóng viên này, thì đây không phải là chuyện quá ghê gớm, nếu có thể đạt tới con số mấy chục tỷ thì càng tốt.
Cho nên, họ dứt khoát ghi lại những điều này, dù sao thì người nào chẳng thích hóng hớt, ai biết thật hay giả. Con số càng phóng đại thì càng có người muốn xem!
Trong ba ngày, người đến viếng cũng đến mấy ngàn người.
Đến ngày thứ ba là ngày đưa tang thì đã có gần ba ngàn người, trong đó học sinh của Triệu Vĩnh An chiếm 70%, còn lại là những người ngoài có quan hệ với họ.
Thạch Đông Phong lại nhìn Hoắc Khải, nói: “Tôi không quan tâm cậu thật lòng nghĩ như thế hay là có ý khác nhưng nếu thầy đã cho cậu quyền thừa kế, cậu nhận thì tốt còn không muốn thì vẫn phải nhận nó! Cậu có thể không thừa nhận nhưng mấy người chúng tôi sẽ đối xử với cậu như một người em. Hôm nay là ngày thầy quy tiên, tôi hi vọng không có bất kỳ người nào khiến thầy ấm ức!”
Thạch Đông Phong nói chuyện không hung hăng như Miêu Nhất Khoa, nhưng giọng điệu của ông ta thì lại rất cứng rắn.
Tuy Ninh Thần là một phụ nữ nhưng lúc này cũng cảm thấy tức giận.
Nào có chuyện như vậy, chúng tôi không muốn nhận lợi ích thì cũng là tội sao?
Hoắc Khải nhìn Thạch Đông Phong, sau đó lại nhìn di chúc của Triệu Vĩnh An, cuối cùng gục đầu xuống, tiếp tục ôm bài vị trong tay và nói: “Tôi cũng không muốn khiến ông ấy ấm ức”.
Thạch Đông Phong không rõ ý trong câu nói này của anh, rốt cuộc là đã thừa nhận thân phận hiện tại của mình hay chưa, nhưng ông ta không hỏi tới cùng mà cũng lười nghĩ.
Vừa rồi đã nói, cho dù Hoắc Khải nhận hay không thì họ cũng phải nhận, vì đây là việc cuối cùng mà Triệu Vĩnh An làm trước khi tạ thế.
Đừng nói là lưu lại một người thừa kế, nếu ông ấy muốn sao trên trời, mấy người họ cũng sẽ nghĩ cách thỏa mãn tâm nguyện cho ông ấy!
Còn bây giờ, Thạch Đông Phong cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, ông ta chỉ hi vọng thầy có thể đi một cách thanh thản.
Sau khi bốn người này tới thì nhiều người khác cũng ùn ùn kéo tới.
Hầu hết đều là học sinh của Triệu Vĩnh An, khổ nhục kế chỉ có bốn người Miêu Nhất Khoa biết, những người khác không rõ nội tình, sau khi bốn người này ồn ào với Triệu Vĩnh An thì họ cũng chọn lựa im lặng.
Vì bốn người này là những nhân vật quan trọng nhất trong mạng lưới quan hệ.
Từ điểm này có thể thấy, Triệu Vĩnh An cũng coi như là biết dùng người, ít nhất ông ấy cũng biết ai có thể thật sự giữ bí mật, ai có thể giúp ông ấy hoàn thành cho cục diện mà mình mưu tính.
Tin tức Triệu Vĩnh An qua đời được luật sự đại diện Đổng Lương Tài thông báo cho mấy người Đặng Vinh Hoa đầu tiên.
Sau khi bốn người biết thầy đã qua đời thì cũng lập tức báo tin vào trong nhóm bạn học.
Lời nói của Miêu Nhất Khoa đơn giản nhất và cũng trực tiếp nhất: “Bất kể là bây giờ mọi người đang làm gì, cho dù có đang tiếp tổng thống thì cũng phải đến được đây trước khi mặt trời lặn, nếu không sau này đừng để tôi nhìn thấy!”
Ai cũng biết, Miêu Nhất Khoa là người làm việc không kiêng dè ai và cũng là người có tiếng là nói được làm được nhất trong đám bạn bè.
Ông ta nói không muốn nhìn thấy ai, thì người đó tốt nhất đừng xuất hiện, nếu không nhẹ nhất cũng là bị đánh đập, còn nặng hơn nữa thì khiến họ phá sản, sau này hết đường làm ăn thì cũng bình thường.
Trích lời mà ông ta đã nói là: “Ông đây kiếm được nhiều tiền như thế, trèo lên địa vị cao như thế để làm gì? Để ngắm à?”
Thế là từ mọi miền đất nước, những chiếc xe hào nhoáng dùng tốc độ nhanh nhất lần lượt tới đây. Nếu khoảng cách thật sự quá xa thì ngồi máy bay tới.
Không có vé máy bay thì đi tàu cao tốc.
Đến tàu cao tốc cũng không có thì đúng là khóc không ra nước mắt.
Không ai ngờ được Triệu Vĩnh An lại bỗng nhiên qua đời, lại càng không nghĩ tới, mấy người Miêu Nhất Khoa mấy tháng trước còn chẳng thấy ỏ ê gì, bây giờ đột nhiên lại đổi thái độ.
Những chiếc xe sang lần lượt đi vào khu chung cư, từng nhân vật danh tiếng lừng lẫy xuống xe.
Họ đi vào linh đường, nhìn thấy Miêu Nhất Khoa và những người khác đang ngồi quỳ ở một bên với vẻ mặt u ám, cũng nhìn thấy Hoắc Khải đang ôm bài vị ngồi dưới đất.
Mỗi người đến đều dập đầu, đốt tiền giấy, sau đó mấy người Đặng Vinh Hoa chủ động giới thiệu ngắn gọn về Hoắc Khải.
Không cần nói dài dòng, chỉ cần một câu đây là em của chúng tôi thì đã đủ để những người này kinh ngạc.
Những người nghe câu nói này, gần như ngay lập tức hiểu ra rằng, bọn họ đã bị lừa rồi.
Cái gọi là quan hệ thầy trò rạn nứt chỉ là chuyện hoang đường! Khi tất cả mọi người đều tránh xa Triệu Vĩnh An thì ông ấy lại bí mật nhận người học trò cuối cùng.
Hơn nữa, theo thái độ của mấy người Đặng Vinh Hoa có thể thấy, người gọi là em này chắc chắn chính là người thừa kế chỉ có trong truyền thuyết sẽ tiếp nhận mạng lưới quan hệ của giáo sư Triệu.
Anh ta là ai?
Tại sao có thể được Triệu Vĩnh An xem trọng đến thế?
Những nghi ngờ này, họ chỉ dám kìm nén ở trong lòng mà không ai dám mở miệng hỏi.
Bởi vì sau khi họ ý thức được đã bị Triệu Vĩnh An lừa rồi thì sự hổ thẹn và bất an trong lòng khiến họ không dám nhiều lời.
Chính là họ, sau khi thấy tình thế thay đổi đã chủ động xa cách Triệu Vĩnh An. Bây giờ biết mấy người Miêu Nhất Khoa không hề lật mặt với Triệu Vĩnh An thì những gì họ làm là không đúng rồi.
Nếu đã làm sai, vậy thì thành thật hầu hạ ở bên cạnh, nói nhiều lời thừa thãi, rất dễ gọi đòn.
Những người dân trong khu chung cư, nhân viên quản lý đều tỏ ra vẻ kinh ngạc nhìn những gì đang xảy ra.
Một ngày trước, nhà giáo sư Triệu vẫn còn vắng tanh như chùa bà đanh thế mà bây giờ đã có một đám người chen chúc trong linh đường.
Trong số những người này, phần lớn đều có thể nhìn thấy trên các bản tin thời sự mà người kém nhất thì cũng là nhân viên cao cấp thu nhập hàng triệu tệ một năm.
Những chiếc xe sang nối đuôi nhau, chiếm hết chỗ để xe của khu chung cư. Còn nhiều xe đến sau thì khi nhìn thấy cảnh này cũng không dám làm tắc đường mà vội vàng quay đầu xe ra, sau đó đi bộ vào.
Vòng hoa chất đầy ba vòng trong, ba vòng ngoài vây quanh linh đường, không biết bao nhiêu tiền vàng đã được đốt cháy hết.
Đến khi mặt trời xuống núi thì số lượng người đã tới không dưới bảy trăm người. Nếu cộng thêm cả thư ký, lái xe thì lại càng nhiều hơn.
Nhiều người đến như vậy khiến cho cơ quan chấp pháp phải thận trọng cử người đến giữ gìn trật tự.
Tuy rằng người đến đều là nhân vật tinh anh nhưng dù sao cũng nhiều người như vậy, khó tránh được xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi công an giữ trật tự đến thì linh đường của Triệu Vĩnh An trở nên quy củ và thuận lợi hơn nhiều.
Giới truyền thông nhận được tin sau cùng, khi vừa bắt đầu tiến vào khu vực tổ chức tang lễ thì tranh nhau đưa tin về những việc diễn ra trong linh đường.
Mấy người Đặng Vinh Hoa cũng không ngăn lại, trong mắt họ, toàn thế giới đều phải kính trọng thầy. Đến nay, thầy đã quy tiên rồi thì đương nhiên phải khiến càng nhiều người biết để còn tưởng nhớ đến sự ra đi của ông ấy.
Theo tin tức của giới truyền thông, những người ngoài không phải quan hệ thầy trò, bạn học cũng dần dần biết đến chuyện này.
Tuy họ biết tin muộn một chút, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra mình đã bỏ lỡ điều gì.
Vô số người đang vô cùng hối tiếc, giờ phút này chỉ có thể vội vàng chạy không ngừng đến đây.
Họ đã bỏ lỡ cơ duyên trở thành người thừa kế của Triệu Vĩnh An thì đương nhiên không thể tiếp tục bỏ qua cơ hội xum xoe mấy người Đặng Vinh Hoa.
Dù mặt trời đã xuống núi nhưng vẫn có rất nhiều người đến viếng.
Nếu là học sinh của Triệu Vĩnh An thì đương nhiên sẽ bị Miêu Nhất Khoa hung hăng mắng cho một trận, còn nếu là người ngoài thì cúi lạy, đốt tiền vàng xong thì cũng bị đuổi ra ngoài.
Dù sao, Miêu Nhất Khoa cũng chán không muốn nói nhiều với những người này, mặt mũi lớn đến đâu mà bắt người ta phải đợi? Còn cho đốt tiền vàng là tôi đã nể mặt lắm rồi đấy.
Những học sinh đến muộn thì cũng không dám đi, một khi đi rồi thì có khả năng sẽ bị loại khỏi mạng lưới quan hệ này.
Mà những người ngoài thì cũng không dám đi.
Họ còn rất nhiều vụ làm ăn đều phải liên quan đến mạng lưới quan hệ này. Bây giờ mà đi thì sau này làm thế nào.
Cho nên, số lượng người tập trung ở nơi này ngày một nhiều.
Đến sáng sớm ngày thứ hai đã có một hai nghìn người đến viếng.
Nhiều người như vậy chen chúc chật cứng trong sân chung cư.
Tiếng đồn càng lúc càng lớn khiến báo chí trong và ngoài tỉnh đều phải chạy tới. Âm thanh phát ra từ những chiếc máy ảnh lách tách nhưng phóng viên muốn vào phỏng vấn thì lại bị mấy trăm học sinh ngăn lại.
Nếu là người bình thường ngăn cản thì mấy vị phóng viên này sẽ dùng danh nghĩa quyền tự do ngôn luận để tranh chấp vài câu, nhưng bây giờ, họ không dám hé môi nói một lời.
Đây là học sinh của Triệu Vĩnh An, trong kia có bốn nhân vật chủ chốt. Hơn nữa, hôm nay là ngày đưa tang, người Hoa Hạ từ trước đến nay đều rất dễ sinh lòng đồng tình và thiên vị ở mặt này. Hôm nay mà ông dám gây chuyện vậy thì bị đánh cho tơi bời cũng không có chỗ mà kêu oan.
Cho nên, phóng viên chỉ có thể ở bên ngoài chụp ảnh hoặc tìm những người dân tìm hiểu tình hình.
Qua đó mà họ được biết một sự thật đáng kinh ngạc.
Một người trẻ tuổi tên là Lý Phong, thường xuyên đến thăm giáo sư Triệu, tưới hoa, mua thức ăn làm cơm cho ông ấy. Mà bây giờ, cũng chính người này thừa kế toàn bộ tài sản của giáo sư Triệu, nghe nói con số lên đến mấy tỷ!
Kiểu truyền miệng này rất dễ bị làm quá lên. Tài sản của Triệu Vĩnh An bị nói quá tăng lên gần mười lần.
Nhưng trong mắt những phóng viên này, thì đây không phải là chuyện quá ghê gớm, nếu có thể đạt tới con số mấy chục tỷ thì càng tốt.
Cho nên, họ dứt khoát ghi lại những điều này, dù sao thì người nào chẳng thích hóng hớt, ai biết thật hay giả. Con số càng phóng đại thì càng có người muốn xem!
Trong ba ngày, người đến viếng cũng đến mấy ngàn người.
Đến ngày thứ ba là ngày đưa tang thì đã có gần ba ngàn người, trong đó học sinh của Triệu Vĩnh An chiếm 70%, còn lại là những người ngoài có quan hệ với họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.