Chương 650: Thời gian là tất cả
Hứa Đệ
29/03/2021
Nói về giá trị, thì dù là công nghệ VR hay công nghệ tái sinh thì có công nghệ nào không có giá trị trên mấy ngàn tỷ đô, thậm chí còn cao hơn?
Không có công ty nào trên thế giới có thể đưa ra nhiều tiền như thế.
Ngay cả công ty của vị thần chứng khoán, được mệnh danh là có lượng tiền nhiều nhất thì cũng chỉ có hơn trăm tỷ đô ở thời kỳ đỉnh cao.
Phải biết rằng, tổng dự trữ ngoại hối trong nước cũng mới có mấy ngàn tỷ.
Nói cách khác, lấy ngoại hối của cả nước thì cũng chưa mua nổi một công nghệ.
Cho nên, bản thỏa thuận đề cập đến việc chia sẻ công nghệ khiến người ta cảm thấy khó tin.
“Tổng giám đốc Ninh, chị xác định là muốn làm vậy sao?”, vị luật sư đó hỏi.
Ninh Thần nặng nề nói: “Vì cậu là người biết giữ miệng nên giao cho cậu làm thủ tục này, không thể nói linh tinh. Nhớ kỹ, chuyện này rất quan trọng, phải làm thật tốt, không thể để xảy ra sai xót nào!”
Luật sư trẻ tuổi nghe thấy giọng điệu cẩn trọng và nghiêm túc của Ninh Thần thì không dám hỏi nhiều.
Cho dù mục đích thật sự của Ninh Thần là gì thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng cực lớn đối với công ty. Là một nhân viên pháp chế cấp thấp thì cậu ta không có tư cách hỏi quá nhiều.
Chuyện gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì tốt nhất là coi như không biết.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm việc cẩn thận”, luật sư trẻ nói.
“Nhớ kỹ, ngoài cậu ra thì không nói cho bất kỳ ai trong công ty được biết. Sau khi đi làm thì cũng phải nói rõ với các cơ quan liên quan, trước khi thẩm tra và xét duyệt xong thì phải bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt!”, Ninh Thần lại dặn dò thêm.
“Tôi biết rồi!”
Cho dù ra sao thì nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng lớn đến công ty. Bất kể là danh tiếng hay uy tín đều sẽ giảm sút nghiêm trọng.
Bởi vì nếu trên thế giới chỉ có một Hi Vọng Mới thì tất cả mọi người sẽ ngước nhìn anh. Nhưng nếu có hai Hi Vọng Mới, thậm chí còn nhiều hơn thì uy lực sẽ giảm đi rất nhiều.
Luật sư trẻ đến nhà cầm thỏa thuận chuyển nhượng rồi đi đến các cơ quan liên quan để thẩm tra và xét duyệt.
Sau khi nhìn thấy nội dung của bản thỏa thuận thì những nhân viên làm thủ tục của các cơ quan chuyên trách cũng bị dọa cho chết lặng.
Thế mà Hi Vọng Mới lại sẵn sàng chia sẻ công nghệ? Hơn nữa còn bán mấy chi nhánh quan trọng với giá chục tỷ?
Nhân viên làm thủ tục phụ trách nhận đơn ngẩng đầu nhìn luật sư trẻ, thận trọng hỏi: “Cậu chắc chắn không cầm nhầm bản thỏa thuận này?”
“Chắc chắn”, luật sư trẻ tỏ ra bất lực nói: “Thật ra, khi tôi vừa cầm bản thỏa thuận này trên tay cũng rất sửng sốt. Nhưng đây là việc là tổng giám đốc đích thân giao cho, nên tôi đành phải làm theo”.
“Chuyện này quá phức tạp, tôi không làm được. Cậu đợi ở đây một lát, tôi phải báo cho lãnh đạo”, nhân viên làm thủ tục nói.
Luật sư trẻ hiểu rõ đây là quy trình bắt buộc, một nhân viên xử lý thủ tục cấp thấp thật sự không có đủ quyền để xử lý những việc quan trọng. Cho dù là cấp trên trực tiếp của anh ta cũng không có quyền xử lý.
Quyền thẩm tra và xét duyệt cuối cùng, có lẽ phải giao cho cấp cao hơn xử lý chuyện này.
Không lâu sau, một loạt các tin tức được chuyển tới. Những người thuộc cấp cao hơn biết Hi Vọng Mới muốn chia sẻ công nghệ.
Người giữ quyền quyết định lớn nhất đích thân tiếp đón luật sư trẻ tuổi nói: “Tổng giám đốc của Hi Vọng Mới các cậu hoặc người đại diện pháp luật đâu mà không trực tiếp đến làm thủ tục?”
“Công việc của họ tương đối bận vì vậy không có thời gian đi làm thủ tục mới ủy thác tôi đến làm”, luật sư trẻ trả lời.
Nhân viên cấp cao của cơ quan chuyên trách lại nói: “Thế này nhé, sau khi thảo luận sơ bộ, chúng tôi cảm thấy nếu là chia sẻ công nghệ thì có thể thương lượng với quản lý cao cấp phía quý công ty để doanh nghiệp nhà nước phụ trách tiếp nhận không?”
“Điều này thì không được. Trước khi đến đây, tổng giám đốc Ninh đã đặc biệt giao cho tôi, chuyện này bắt buộc phải xử lý ổn thỏa, không thể xảy ra sai xót. Rất rõ ràng là theo ý của cô ấy, ngoài những công ty này thì không cho bất cứ công ty nào dùng chung công nghệ”, luật sư trẻ nói.
“Chuyện này cũng không phải do cậu quyết định. Thế này đi, tôi gọi cho tổng giám đốc Ninh của các cậu một cuộc. Tốt nhất là cô ấy hoặc anh Lý có thể đến đây, chúng ta sẽ trao đổi trực tiếp”, đối phương nói.
Luật sư trẻ nhún vai, tỏ vẻ anh muốn hỏi thì hỏi.
Quản lý cao cấp đó cũng không do dự, gọi luôn cho Ninh Thần.
Số điện thoại của Ninh Thần và Hoắc Khải đều có trong hồ sơ của họ.
Tuy nhiên, sau khi nhận điện thoại, biết doanh nghiệp nhà nước muốn tiếp nhận tài liệu kỹ thuật thì Ninh Thần đã lập tức tỏ ý từ chối.
“Xin lỗi, Hi Vọng Mới của chúng tôi chia sẻ công nghệ cho những công ty này do những điều kiện đặc biệt. Còn điều kiện cụ thể thì bây giờ không tiện nói, nhưng các công ty khác không đủ điều kiện tham gia, cho dù là doanh nghiệp nhà nước cũng vậy”.
Liên quan đến an toàn của con gái, Ninh Thần nói chuyện rất thẳng thắn, hoàn toản không nể mặt.
Điều này khiến vị quản lý cao cấp kia có chút ngại ngùng, nói: “Cô chắc chắn không suy nghĩ sao? Cho dù đối phương đưa ra điều kiện gì, chúng tôi đều có thể đưa ra điều kiện tương tự, thậm chí còn tốt hơn. Chắc cô cũng hiểu, cả nước đều…”
“Tôi hiểu, nhưng không được!”, Ninh Thần lại dứt khoát từ chối lần nữa.
Cuộc đàm phán vẫn không có kết quả, quản lý cao cấp kia chỉ có thể cúp điện thoại.
Nhưng đến cuối cùng anh ta vẫn nói: “Nếu Hi Vọng Mới đã cố ý hợp tác với công ty khác thì trên phương diện thẩm tra và xét duyệt, chắc chắn chúng tôi sẽ tiến hành vô cùng nghiêm ngặt. Chuyện này không phải là nhằm vào các cô mà vì công nghệ liên quan quá quan trọng. Chúng tôi bắt buộc xác nhận mấy công ty này không có sự tham gia của vốn nước ngoài, cũng không có nhiều khả năng liên quan đến nguồn vốn nước ngoài. Nếu không, có thể là tổn thất cực lớn tới vận mệnh của quốc gia”.
“Không sao cả, thẩm tra xét duyệt nghiêm ngặt là điều nên làm, chúng tôi cũng không có yêu cầu về mặt thời gian”, Ninh Thần nói.
Thật ra theo suy nghĩ của Hoắc Khải thì thời gian thẩm tra và xét duyệt càng lâu thì càng tốt. Về điểm này, anh hoàn toàn nhất trí với cơ quan chuyên trách.
Thế là cuộc thẩm duyệt quan trọng này cứ thế lặng lẽ bắt đầu.
Những tin tức liên quan nhanh chóng truyền đến tai của quản lý cao cấp trong thế lực ngầm.
Biết Hi Vọng Mới thật sự cử người đến làm thủ tục xử lý chuyện này, hơn nữa chúng cũng nhờ người xem thỏa thuận chuyển nhượng đó cũng giống như bản fax đã gửi qua.
Điều này chứng tỏ, Hoắc Khải không gian lận, anh thật sự đang xử lý chuyện này.
“Thằng nhãi này tại sao lại nghe lời thế? Lẽ nào cậu ta thật sự có thể làm tất cả mọi chuyện vì con gái sao?”, có người nghi ngờ hỏi.
“Nếu không thì sao chứ? Đó là con gái ruột của cậu ra, sẵn sàng trả cái giá khủng để đảm bảo an toàn của con gái cũng không lạ”, có người nói.
“Nhưng tôi cảm thấy không ổn lắm. Thằng nhãi này quá giảo hoạt, trước đây cậu ta đã lừa chúng ta một lần rồi. Tôi không tin cậu ta lại thành thật như thế”.
“Ngay cả khi cậu ta không thành thật thì sao? Mấy cao thủ đã thuê tới cũng không phải là hạng rẻ rách, họ có kinh nghiệm và kỹ thuật cực cao về vấn đề phản theo dõi, sẽ không thể bị dễ dàng tìm được. Hơn nữa, nếu thật sự bị tìm thấy thì dựa vào khả năng của họ, nếu Lý Phong muốn cướp con về thì cũng không có cơ hội. Mà thật sự cấp bách thì chúng ta sẽ cùng cậu ta đồng quy vu tận, xem ai sợ ai!”
Vì Hoắc Khải cử người đi làm thủ tục thẩm duyệt, cho nên trong mắt những người của thế lực ngầm chính là dấu hiệu của sự khuất phục.
Nếu đã khuất phục thì đương nhiên sẽ không muốn chết chung với chúng.
Cuối cùng, sự lạc quan đã chiến thắng tất cả hoài nghi.
Việc phê duyệt cần rất nhiều thời gian, nhất định không thể hoàn thành xong trong hai, ba ngày. Chúng rất thận trọng gọi điện thoại cho cao thủ nước ngoài, phải mất một thời gian nữa mới xong việc nên bắt buộc phải cẩn thận, đừng để bị bắt.
Những cao thủ nước ngoài biết được tình hình thì càng lo lắng hơn.
Chúng có linh tính rằng mình đã bị người ta nhìn chằm chằm rồi, nhưng dò xét khắp nơi cũng không có phát hiện gì.
Điều này khiến chúng cảm thấy rất kỳ lạ và cũng rất bất an.
Cho nên, chúng hi vọng chuyện này có thể sớm kết thúc, nếu không, thời gian càng dài thì nỗi lo trong lòng càng lớn.
Quản lý cao cấp của thế lực ngầm không hiểu những kẻ quanh năm suốt tháng đi bên bờ vực sinh tử, luôn nhạy bén với cảm giác nguy hiểm. Chúng chỉ coi như đối phương lạ nước lạ cái, cho nên áp lực tâm lý quá lớn, chứ cũng không quá quan tâm.
Không ai biết rằng, bộ não thông minh phía Hoắc Khải đã tiến hành vô số lần phân tính đường đi của các cao thủ nước ngoài.
Thời gian càng dài thì kết quả nó phân tích được càng chính xác.
Từ mấy ngàn con đường lúc đầu đến giờ, chỉ qua mấy tiếng đồng hồ đã giảm còn một nửa.
Những tuyến đường dày đặc đã trở nên rõ ràng hơn, khiến Hoắc Khải càng thêm lòng tin.
Anh biết, thời gian đi cứu con gái đã đến rất gần rồi.
Căn cứ vào tình hình trước mắt, đến khi đội ngũ Tinh Anh nhập cảnh thì kết quả phân tích của bộ não thông minh cũng đã tương đối chính xác.
Đến lúc đó, tiểu đội Tinh Anh có thể chọn một địa điểm phục kích tốt nhất để giải cứu Đường Đường.
Không có công ty nào trên thế giới có thể đưa ra nhiều tiền như thế.
Ngay cả công ty của vị thần chứng khoán, được mệnh danh là có lượng tiền nhiều nhất thì cũng chỉ có hơn trăm tỷ đô ở thời kỳ đỉnh cao.
Phải biết rằng, tổng dự trữ ngoại hối trong nước cũng mới có mấy ngàn tỷ.
Nói cách khác, lấy ngoại hối của cả nước thì cũng chưa mua nổi một công nghệ.
Cho nên, bản thỏa thuận đề cập đến việc chia sẻ công nghệ khiến người ta cảm thấy khó tin.
“Tổng giám đốc Ninh, chị xác định là muốn làm vậy sao?”, vị luật sư đó hỏi.
Ninh Thần nặng nề nói: “Vì cậu là người biết giữ miệng nên giao cho cậu làm thủ tục này, không thể nói linh tinh. Nhớ kỹ, chuyện này rất quan trọng, phải làm thật tốt, không thể để xảy ra sai xót nào!”
Luật sư trẻ tuổi nghe thấy giọng điệu cẩn trọng và nghiêm túc của Ninh Thần thì không dám hỏi nhiều.
Cho dù mục đích thật sự của Ninh Thần là gì thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng cực lớn đối với công ty. Là một nhân viên pháp chế cấp thấp thì cậu ta không có tư cách hỏi quá nhiều.
Chuyện gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì tốt nhất là coi như không biết.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm việc cẩn thận”, luật sư trẻ nói.
“Nhớ kỹ, ngoài cậu ra thì không nói cho bất kỳ ai trong công ty được biết. Sau khi đi làm thì cũng phải nói rõ với các cơ quan liên quan, trước khi thẩm tra và xét duyệt xong thì phải bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt!”, Ninh Thần lại dặn dò thêm.
“Tôi biết rồi!”
Cho dù ra sao thì nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng lớn đến công ty. Bất kể là danh tiếng hay uy tín đều sẽ giảm sút nghiêm trọng.
Bởi vì nếu trên thế giới chỉ có một Hi Vọng Mới thì tất cả mọi người sẽ ngước nhìn anh. Nhưng nếu có hai Hi Vọng Mới, thậm chí còn nhiều hơn thì uy lực sẽ giảm đi rất nhiều.
Luật sư trẻ đến nhà cầm thỏa thuận chuyển nhượng rồi đi đến các cơ quan liên quan để thẩm tra và xét duyệt.
Sau khi nhìn thấy nội dung của bản thỏa thuận thì những nhân viên làm thủ tục của các cơ quan chuyên trách cũng bị dọa cho chết lặng.
Thế mà Hi Vọng Mới lại sẵn sàng chia sẻ công nghệ? Hơn nữa còn bán mấy chi nhánh quan trọng với giá chục tỷ?
Nhân viên làm thủ tục phụ trách nhận đơn ngẩng đầu nhìn luật sư trẻ, thận trọng hỏi: “Cậu chắc chắn không cầm nhầm bản thỏa thuận này?”
“Chắc chắn”, luật sư trẻ tỏ ra bất lực nói: “Thật ra, khi tôi vừa cầm bản thỏa thuận này trên tay cũng rất sửng sốt. Nhưng đây là việc là tổng giám đốc đích thân giao cho, nên tôi đành phải làm theo”.
“Chuyện này quá phức tạp, tôi không làm được. Cậu đợi ở đây một lát, tôi phải báo cho lãnh đạo”, nhân viên làm thủ tục nói.
Luật sư trẻ hiểu rõ đây là quy trình bắt buộc, một nhân viên xử lý thủ tục cấp thấp thật sự không có đủ quyền để xử lý những việc quan trọng. Cho dù là cấp trên trực tiếp của anh ta cũng không có quyền xử lý.
Quyền thẩm tra và xét duyệt cuối cùng, có lẽ phải giao cho cấp cao hơn xử lý chuyện này.
Không lâu sau, một loạt các tin tức được chuyển tới. Những người thuộc cấp cao hơn biết Hi Vọng Mới muốn chia sẻ công nghệ.
Người giữ quyền quyết định lớn nhất đích thân tiếp đón luật sư trẻ tuổi nói: “Tổng giám đốc của Hi Vọng Mới các cậu hoặc người đại diện pháp luật đâu mà không trực tiếp đến làm thủ tục?”
“Công việc của họ tương đối bận vì vậy không có thời gian đi làm thủ tục mới ủy thác tôi đến làm”, luật sư trẻ trả lời.
Nhân viên cấp cao của cơ quan chuyên trách lại nói: “Thế này nhé, sau khi thảo luận sơ bộ, chúng tôi cảm thấy nếu là chia sẻ công nghệ thì có thể thương lượng với quản lý cao cấp phía quý công ty để doanh nghiệp nhà nước phụ trách tiếp nhận không?”
“Điều này thì không được. Trước khi đến đây, tổng giám đốc Ninh đã đặc biệt giao cho tôi, chuyện này bắt buộc phải xử lý ổn thỏa, không thể xảy ra sai xót. Rất rõ ràng là theo ý của cô ấy, ngoài những công ty này thì không cho bất cứ công ty nào dùng chung công nghệ”, luật sư trẻ nói.
“Chuyện này cũng không phải do cậu quyết định. Thế này đi, tôi gọi cho tổng giám đốc Ninh của các cậu một cuộc. Tốt nhất là cô ấy hoặc anh Lý có thể đến đây, chúng ta sẽ trao đổi trực tiếp”, đối phương nói.
Luật sư trẻ nhún vai, tỏ vẻ anh muốn hỏi thì hỏi.
Quản lý cao cấp đó cũng không do dự, gọi luôn cho Ninh Thần.
Số điện thoại của Ninh Thần và Hoắc Khải đều có trong hồ sơ của họ.
Tuy nhiên, sau khi nhận điện thoại, biết doanh nghiệp nhà nước muốn tiếp nhận tài liệu kỹ thuật thì Ninh Thần đã lập tức tỏ ý từ chối.
“Xin lỗi, Hi Vọng Mới của chúng tôi chia sẻ công nghệ cho những công ty này do những điều kiện đặc biệt. Còn điều kiện cụ thể thì bây giờ không tiện nói, nhưng các công ty khác không đủ điều kiện tham gia, cho dù là doanh nghiệp nhà nước cũng vậy”.
Liên quan đến an toàn của con gái, Ninh Thần nói chuyện rất thẳng thắn, hoàn toản không nể mặt.
Điều này khiến vị quản lý cao cấp kia có chút ngại ngùng, nói: “Cô chắc chắn không suy nghĩ sao? Cho dù đối phương đưa ra điều kiện gì, chúng tôi đều có thể đưa ra điều kiện tương tự, thậm chí còn tốt hơn. Chắc cô cũng hiểu, cả nước đều…”
“Tôi hiểu, nhưng không được!”, Ninh Thần lại dứt khoát từ chối lần nữa.
Cuộc đàm phán vẫn không có kết quả, quản lý cao cấp kia chỉ có thể cúp điện thoại.
Nhưng đến cuối cùng anh ta vẫn nói: “Nếu Hi Vọng Mới đã cố ý hợp tác với công ty khác thì trên phương diện thẩm tra và xét duyệt, chắc chắn chúng tôi sẽ tiến hành vô cùng nghiêm ngặt. Chuyện này không phải là nhằm vào các cô mà vì công nghệ liên quan quá quan trọng. Chúng tôi bắt buộc xác nhận mấy công ty này không có sự tham gia của vốn nước ngoài, cũng không có nhiều khả năng liên quan đến nguồn vốn nước ngoài. Nếu không, có thể là tổn thất cực lớn tới vận mệnh của quốc gia”.
“Không sao cả, thẩm tra xét duyệt nghiêm ngặt là điều nên làm, chúng tôi cũng không có yêu cầu về mặt thời gian”, Ninh Thần nói.
Thật ra theo suy nghĩ của Hoắc Khải thì thời gian thẩm tra và xét duyệt càng lâu thì càng tốt. Về điểm này, anh hoàn toàn nhất trí với cơ quan chuyên trách.
Thế là cuộc thẩm duyệt quan trọng này cứ thế lặng lẽ bắt đầu.
Những tin tức liên quan nhanh chóng truyền đến tai của quản lý cao cấp trong thế lực ngầm.
Biết Hi Vọng Mới thật sự cử người đến làm thủ tục xử lý chuyện này, hơn nữa chúng cũng nhờ người xem thỏa thuận chuyển nhượng đó cũng giống như bản fax đã gửi qua.
Điều này chứng tỏ, Hoắc Khải không gian lận, anh thật sự đang xử lý chuyện này.
“Thằng nhãi này tại sao lại nghe lời thế? Lẽ nào cậu ta thật sự có thể làm tất cả mọi chuyện vì con gái sao?”, có người nghi ngờ hỏi.
“Nếu không thì sao chứ? Đó là con gái ruột của cậu ra, sẵn sàng trả cái giá khủng để đảm bảo an toàn của con gái cũng không lạ”, có người nói.
“Nhưng tôi cảm thấy không ổn lắm. Thằng nhãi này quá giảo hoạt, trước đây cậu ta đã lừa chúng ta một lần rồi. Tôi không tin cậu ta lại thành thật như thế”.
“Ngay cả khi cậu ta không thành thật thì sao? Mấy cao thủ đã thuê tới cũng không phải là hạng rẻ rách, họ có kinh nghiệm và kỹ thuật cực cao về vấn đề phản theo dõi, sẽ không thể bị dễ dàng tìm được. Hơn nữa, nếu thật sự bị tìm thấy thì dựa vào khả năng của họ, nếu Lý Phong muốn cướp con về thì cũng không có cơ hội. Mà thật sự cấp bách thì chúng ta sẽ cùng cậu ta đồng quy vu tận, xem ai sợ ai!”
Vì Hoắc Khải cử người đi làm thủ tục thẩm duyệt, cho nên trong mắt những người của thế lực ngầm chính là dấu hiệu của sự khuất phục.
Nếu đã khuất phục thì đương nhiên sẽ không muốn chết chung với chúng.
Cuối cùng, sự lạc quan đã chiến thắng tất cả hoài nghi.
Việc phê duyệt cần rất nhiều thời gian, nhất định không thể hoàn thành xong trong hai, ba ngày. Chúng rất thận trọng gọi điện thoại cho cao thủ nước ngoài, phải mất một thời gian nữa mới xong việc nên bắt buộc phải cẩn thận, đừng để bị bắt.
Những cao thủ nước ngoài biết được tình hình thì càng lo lắng hơn.
Chúng có linh tính rằng mình đã bị người ta nhìn chằm chằm rồi, nhưng dò xét khắp nơi cũng không có phát hiện gì.
Điều này khiến chúng cảm thấy rất kỳ lạ và cũng rất bất an.
Cho nên, chúng hi vọng chuyện này có thể sớm kết thúc, nếu không, thời gian càng dài thì nỗi lo trong lòng càng lớn.
Quản lý cao cấp của thế lực ngầm không hiểu những kẻ quanh năm suốt tháng đi bên bờ vực sinh tử, luôn nhạy bén với cảm giác nguy hiểm. Chúng chỉ coi như đối phương lạ nước lạ cái, cho nên áp lực tâm lý quá lớn, chứ cũng không quá quan tâm.
Không ai biết rằng, bộ não thông minh phía Hoắc Khải đã tiến hành vô số lần phân tính đường đi của các cao thủ nước ngoài.
Thời gian càng dài thì kết quả nó phân tích được càng chính xác.
Từ mấy ngàn con đường lúc đầu đến giờ, chỉ qua mấy tiếng đồng hồ đã giảm còn một nửa.
Những tuyến đường dày đặc đã trở nên rõ ràng hơn, khiến Hoắc Khải càng thêm lòng tin.
Anh biết, thời gian đi cứu con gái đã đến rất gần rồi.
Căn cứ vào tình hình trước mắt, đến khi đội ngũ Tinh Anh nhập cảnh thì kết quả phân tích của bộ não thông minh cũng đã tương đối chính xác.
Đến lúc đó, tiểu đội Tinh Anh có thể chọn một địa điểm phục kích tốt nhất để giải cứu Đường Đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.