Chương 506: Thu mua
Hứa Đệ
01/03/2021
Hiện giờ tập đoàn Phong Âu đang bị vây công, doanh thu thụt giảm với tốc độ chóng mặt, cho dù Tô Tử Hàng ăn chơi đến mấy thì cũng biết giờ không phải lúc để sĩ diện.
Thế là anh ta cứ gọi điện thoại cho Hoắc Khải liên tục, nhưng Hoắc Khải không nghe một cuộc nào.
Muốn đắc tội là đắc tội, muốn xin lỗi là xin lỗi như thế hay sao?
Trên thế giới này làm gì có sự tự do kiểu đó.
Qua hai ngày nữa, ngày càng nhiều công ty đâm thọc trong lúc tập đoàn Phong Âu gặp khó khăn, thậm chí có không ít công ty bắt đầu nghĩ đến chuyện chia cắt tập đoàn Phong Âu, hoặc là cố tình thu mua lại.
Bây giờ người trong công ty đều đang lo ngay ngáy, hoảng sợ bất an hệt như lúc Hi Vọng Mới bị nhà họ Hoắc nhằm vào. Thế nhưng Hi Vọng Mới có nguồn tiền mặt dồi dào, Hoắc Khải lại biết đi đường vòng để cứu nguy, dùng cách khác vực dậy công ty, dù là thế thì vẫn có rất nhiều người bỏ đi.
Đến nay chuyện này vẫn còn là đề tài lôi cuốn trong ngành.
Đám người trong công ty chi nhánh Giáp Tử, từ Mục Thế Kiệt cho đến các cổ đông nhỏ hơn, ai cũng hối hận không thôi.
Vào thời điểm khó khăn nhất của công ty, bọn họ lựa chọn bán cổ phần, vươn tay ra đòi tiền. Thực ra chuyện này không có gì đáng trách cả, nhưng bây giờ xem ra, đó rõ ràng là một sự lựa chọn ngu xuẩn.
Nhất là Mục Thế Kiệt, nghe nói ông ta đã tát mình một cái thật mạnh ngay trong nhà, khuôn mặt sưng phồng cả lên.
Kể từ khi Hi Vọng Mới vẫn là một cửa hàng Taobao nhỏ lẻ, ông ta đã lựa chọn nó và vượt qua mấy năm sóng gió, sao đến cuối cùng lại không kiên trì cơ chứ!
Nhiều cổ phần như thế mà ông ta bán đi chỉ còn lại một phần trăm, chín mươi chín phần trăm cổ phần của công ty chi nhánh Giáp Tử đều thuộc về Hi Vọng Mới rồi. Tuy rằng Mục Thế Kiệt vẫn là giám đốc, nhưng địa vị đã khác hẳn so với trước kia.
Chỉ một phần trăm thì chẳng có sức ảnh hưởng gì trong công ty hết, chỉ cần Hoắc Khải muốn thì anh có thể đuổi cổ ông ta bất cứ lúc nào.
Chuyện ấy khiến Mục Thế Kiệt không yên tâm nổi, làm chuyện gì cũng không dám qua loa hay tự cho mình là cổ đông lớn như trước nữa, hiện giờ ông ta chỉ là một người làm công cao cấp mà thôi.
Đương nhiên, Mục Thế Kiệt vẫn may mắn chán khi giữ lại được một phần trăm cổ phần, còn khá hơn những người bán sạch cổ phần. Ít nhất thì sau này ông ta vẫn được chia hoa hồng từ công ty, chỉ có điều là sẽ ít hơn nhiều mà thôi.
Hơn nữa trong tương lai, nghiệp vụ chủ chốt của Hi Vọng Mới sẽ dần chuyển sang mảng kỹ thuật VR, doanh thu của công ty chi nhánh Giáp Tử sẽ liên tục giảm xuống, còn Mục Thế Kiệt thì đã mất tư cách để bước lên cao hơn, đồng thời cũng sẽ trở thành một nhân vật ngoài lề trong quá trình đào thải của thời gian.
Đối với Mục Thế Kiệt, đây là một chuyện vô cùng đáng tiếc, đáng tiếc đến mức ông ta muốn nhảy lầu luôn ấy.
Ngay cả Hi Vọng Mới còn như vậy thì tất nhiên là tập đoàn Phong Âu vốn đã không có sự đoàn kết sẽ càng trầy trật hơn.
Rất nhiều nhân viên và các quản lý cấp trung bắt đầu đi tìm chốn dung thân khác, thậm chí còn chẳng kiêng dè gì ngay cả khi ở công ty.
Đại đa số đều là nhân viên mảng kỹ thuật, vậy nên bọn họ không mấy lo lắng cho sự nghiệp. Bây giờ nhân viên về khoa học kỹ thuật đang rất thiếu thốn, đi đến đâu cũng có thể tìm được việc làm.
Chỉ trong ba ngày, số nhân viên từ chức của tập đoàn Phong Âu đã vượt mốc một trăm người. Khoảng bảy, tám quản lý cấp trung, trong đó bao gồm cả quản lý xưởng, kỹ sư cao cấp và một giám đốc đã bỏ đi.
Nghe thì có vẻ như không nhiều, nhưng với một công ty chỉ có khoảng năm trăm nhân viên thì hoàn toàn có thể nói là nghiêm trọng.
Việc một trăm người này bỏ đi khiến công ty không thể vận hành bình thường được, thiếu hụt quá nhiều vị trí như vậy làm công ty lâm vào cảnh bấp bênh.
Tuy rằng bộ phận quan hệ công chúng đã đăng bài giải thích, nhờ bên truyền thông làm sáng tỏ lời đồn, nhưng liệu ai sẽ tin đây?
Các người nói là không có ân oán gì với Hi Vọng Mới, vậy thì vì sao người ta phải phong sát công ty các người? Đến giờ bài thông báo của Hi Vọng Mới vẫn nằm trên trang web của công ty, đánh giá của công ty chi nhánh Đinh Mão về tập đoàn Phong Âu là màu đỏ tươi, ý muốn cảnh cáo tất cả các nhà đầu tư đừng dại gì đầu tư vào tập đoàn Phong Âu.
Lại nói, cho dù không có bài thông báo ấy thì cũng có nhiều người muốn tiêu diệt tập đoàn Phong Âu.
Thiếu đi một đối thủ cạnh tranh thì chưa chắc sẽ ăn nên làm ra, nhưng mọi người trong ngành đều rất sẵn lòng chứng kiến cảnh ấy.
Đến một tuần sau, gần hai trăm người đã rời bỏ tập đoàn Phong Âu, ngay cả giám đốc bộ phận quan hệ công chúng cũng từ chức, lúc này Hoắc Khải mới nghe điện thoại của Tô Tử Hàng.
Giờ đây Tô Tử Hàng đã bị giày vò đến rũ người rồi. Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng mà hội đồng quản trị cho anh ta, nếu không giải quyết được với Hi Vọng Mới thì bọn họ sẽ bãi chức anh ta, sau đó bán công ty đi là xong chuyện.
Ngay khi Hoắc Khải vừa bắt máy, Tô Tử Hàng gần như phát khóc: "Anh, anh Lý... Tôi sai rồi! Tôi biết sai thật rồi! Van anh đừng chấp kẻ tiểu nhân, đừng so đo với tôi".
"Ý anh là tôi nhỏ nhen nên mới chấp nhặt với anh à?", Hoắc Khải hỏi.
"Ý tôi không phải như thế, không phải như thế, ý tôi là...", Tô Tử Hàng thực sự không biết phải nói thế nào, chỉ biết cầu xin liên tục.
Anh ta sợ thật rồi, tập đoàn Phong Âu sở hữu khối tài sản vài tỷ, ai có thể ngờ rằng nó lại chao đảo chỉ vì một bài thông báo của Hi Vọng Mới như thế.
Chuyện này khiến những người trong ngành đều thấy được sức nặng của Hi Vọng Mới, đồng thời cũng làm người của tập đoàn Phong Âu cảm thấy tuyệt vọng.
Hoắc Khải không có hứng thú luyên thuyên với Tô Tử Hàng, anh dứt khoát nói thẳng: "Tôi không muốn nói quá nhiều, lần trước tới công ty anh, tôi đã nói là mình cảm thấy hứng thú với tập đoàn Phong Âu. Khi đó, tôi chỉ muốn có được một khoản cổ phần, nhưng bây giờ tôi muốn thu mua tập đoàn Phong Âu. Anh có thể về mở cuộc họp hội đồng quản trị, bảo đám cổ đông của anh giao ra ít nhất sáu mươi phần trăm cổ phần thì tập đoàn Phong Âu sẽ được gia nhập vào hệ thống VR, nếu không thì các người hãy tự tìm lối thoát đi. Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi cho anh một ngày. Nếu một ngày sau không có tin tức gì, hoặc là không phải đáp án mà tôi muốn, vậy thì tôi sẽ chặn số điện thoại của anh".
"Sáu mươi phần trăm? Chuyện này, chuyện này không khả thi lắm đâu, ngay cả tôi cũng chỉ có mười mấy phần trăm..."
"Có khả thi hay không là chuyện của anh, còn tôi chỉ đưa ra yêu cầu của tôi mà thôi. Nếu anh đáp ứng được yêu cầu đó thì chuyện này coi như xí xóa, không đáp ứng được thì cắt đứt liên lạc. Đương nhiên, anh cũng có thể bán công ty cho người khác, nhưng tôi tin chắc rằng không có công ty nào trả giá cao hơn Hi Vọng Mới được đâu!", Hoắc Khải nói: "Sáu mươi phần trăm cổ phần, hai tỷ tiền mặt, tự các người cân nhắc đi".
Dứt lời, Hoắc Khải lập tức tắt máy.
Cố Phi Dương đang rửa hoa quả bên cạnh, cô ta tò mò nhìn anh và hỏi: "Anh muốn thu mua tập đoàn Phong Âu à?"
"Ừm", Hoắc Khải gật đầu.
Cố Phi Dương đã nghe hết cuộc đối thoại ban nãy rồi, không có gì để giấu hết. Chẳng bao lâu sau chuyện này sẽ lộ ra hết thôi.
Cố Phi Dương im lặng một lát, cô ta không chỉ nghe thấy Hoắc Khải nói muốn thu mua tập đoàn Phong Âu, mà còn nghe thấy Hoắc Khải trả giá hai tỷ.
Những hai tỷ đó... Lúc nói ra con số ấy, giọng nói của người đàn ông này nhẹ nhàng đến thế, khiến cô ta cứ ngỡ là mình nghe nhầm. Có lẽ anh nói là hai trăm ngàn chăng?
Nhưng Cố Phi Dương biết điều đó là không thể, chỉ hai trăm ngàn thì còn chưa đủ để nhét kẽ răng của tập đoàn Phong Âu nữa.
Dùng hai tỷ để thu mua một công ty là chuyện rất bình thường, nhưng vì nó quá xa vời với cô ta nên cô ta mới nghĩ là mình nghe nhầm.
Trong một tuần vừa qua, ngay cả những người dân bình thường cũng đang rỉ tai nhau chuyện về tập đoàn Phong Âu. Con cháu của nhiều người bản địa đang làm việc ở tập đoàn Phong Âu, hoặc là có tiếp xúc với công ty này thì đều biết nó đang trong thời kỳ khó khăn.
Tiếng tăm của Hi Vọng Mới thì càng không cần phải nói, sau một đợt chèn ép rầm rộ, bây giờ cả nước đều biết đến công ty này. Nơi đây cũng có điểm bán lẻ của Hi Vọng Mới, làm ăn khá phát đạt.
"Anh ở đây mãi chưa đi là vì đang chờ thu mua tập đoàn Phong Âu sao?", Cố Phi Dương đột nhiên hỏi.
Cô ta bỗng nghĩ tới chuyện này. Hoắc Khải ở đây lâu như vậy không phải là vì lo lắng cho cô ta, cũng không phải vì lý do nào khác, chỉ đơn giản là vì anh đang chờ một vụ làm ăn lớn.
Còn cô ta, có thể cô ta chỉ là một công cụ để anh giết thời gian mà thôi.
Hoắc Khải gắp thức ăn, lắc đầu nói: "Cũng không hẳn là thế, mấy hôm trước cô bị trật khớp nữa mà".
Một tuần trước Cố Phi Dương bị trật khớp, phải ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.
Mấy ngày đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của cô ta trong những năm qua.
Ngày nào cũng được nhìn thấy Hoắc Khải bận rộn trong nhà, nấu cơm, quét dọn, đưa đón Nhạc Văn Văn. Cuộc sống ấy khiến cô ta đắm chìm, không thể dứt ra được. Thậm chí có đôi khi cô ta còn không dám tin là mình đang ở với Hoắc Khải, có lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ không có thật mà thôi.
Nỗi hoảng hốt ngày một đong đầy, cũng làm cô ta cảm thấy áp lực hơn. Nhất là hôm nay, khi nhận ra Hoắc Khải ở lại là vì thu mua tập đoàn Phong Âu, cô ta cảm thấy xót xa khó tả.
Thế là anh ta cứ gọi điện thoại cho Hoắc Khải liên tục, nhưng Hoắc Khải không nghe một cuộc nào.
Muốn đắc tội là đắc tội, muốn xin lỗi là xin lỗi như thế hay sao?
Trên thế giới này làm gì có sự tự do kiểu đó.
Qua hai ngày nữa, ngày càng nhiều công ty đâm thọc trong lúc tập đoàn Phong Âu gặp khó khăn, thậm chí có không ít công ty bắt đầu nghĩ đến chuyện chia cắt tập đoàn Phong Âu, hoặc là cố tình thu mua lại.
Bây giờ người trong công ty đều đang lo ngay ngáy, hoảng sợ bất an hệt như lúc Hi Vọng Mới bị nhà họ Hoắc nhằm vào. Thế nhưng Hi Vọng Mới có nguồn tiền mặt dồi dào, Hoắc Khải lại biết đi đường vòng để cứu nguy, dùng cách khác vực dậy công ty, dù là thế thì vẫn có rất nhiều người bỏ đi.
Đến nay chuyện này vẫn còn là đề tài lôi cuốn trong ngành.
Đám người trong công ty chi nhánh Giáp Tử, từ Mục Thế Kiệt cho đến các cổ đông nhỏ hơn, ai cũng hối hận không thôi.
Vào thời điểm khó khăn nhất của công ty, bọn họ lựa chọn bán cổ phần, vươn tay ra đòi tiền. Thực ra chuyện này không có gì đáng trách cả, nhưng bây giờ xem ra, đó rõ ràng là một sự lựa chọn ngu xuẩn.
Nhất là Mục Thế Kiệt, nghe nói ông ta đã tát mình một cái thật mạnh ngay trong nhà, khuôn mặt sưng phồng cả lên.
Kể từ khi Hi Vọng Mới vẫn là một cửa hàng Taobao nhỏ lẻ, ông ta đã lựa chọn nó và vượt qua mấy năm sóng gió, sao đến cuối cùng lại không kiên trì cơ chứ!
Nhiều cổ phần như thế mà ông ta bán đi chỉ còn lại một phần trăm, chín mươi chín phần trăm cổ phần của công ty chi nhánh Giáp Tử đều thuộc về Hi Vọng Mới rồi. Tuy rằng Mục Thế Kiệt vẫn là giám đốc, nhưng địa vị đã khác hẳn so với trước kia.
Chỉ một phần trăm thì chẳng có sức ảnh hưởng gì trong công ty hết, chỉ cần Hoắc Khải muốn thì anh có thể đuổi cổ ông ta bất cứ lúc nào.
Chuyện ấy khiến Mục Thế Kiệt không yên tâm nổi, làm chuyện gì cũng không dám qua loa hay tự cho mình là cổ đông lớn như trước nữa, hiện giờ ông ta chỉ là một người làm công cao cấp mà thôi.
Đương nhiên, Mục Thế Kiệt vẫn may mắn chán khi giữ lại được một phần trăm cổ phần, còn khá hơn những người bán sạch cổ phần. Ít nhất thì sau này ông ta vẫn được chia hoa hồng từ công ty, chỉ có điều là sẽ ít hơn nhiều mà thôi.
Hơn nữa trong tương lai, nghiệp vụ chủ chốt của Hi Vọng Mới sẽ dần chuyển sang mảng kỹ thuật VR, doanh thu của công ty chi nhánh Giáp Tử sẽ liên tục giảm xuống, còn Mục Thế Kiệt thì đã mất tư cách để bước lên cao hơn, đồng thời cũng sẽ trở thành một nhân vật ngoài lề trong quá trình đào thải của thời gian.
Đối với Mục Thế Kiệt, đây là một chuyện vô cùng đáng tiếc, đáng tiếc đến mức ông ta muốn nhảy lầu luôn ấy.
Ngay cả Hi Vọng Mới còn như vậy thì tất nhiên là tập đoàn Phong Âu vốn đã không có sự đoàn kết sẽ càng trầy trật hơn.
Rất nhiều nhân viên và các quản lý cấp trung bắt đầu đi tìm chốn dung thân khác, thậm chí còn chẳng kiêng dè gì ngay cả khi ở công ty.
Đại đa số đều là nhân viên mảng kỹ thuật, vậy nên bọn họ không mấy lo lắng cho sự nghiệp. Bây giờ nhân viên về khoa học kỹ thuật đang rất thiếu thốn, đi đến đâu cũng có thể tìm được việc làm.
Chỉ trong ba ngày, số nhân viên từ chức của tập đoàn Phong Âu đã vượt mốc một trăm người. Khoảng bảy, tám quản lý cấp trung, trong đó bao gồm cả quản lý xưởng, kỹ sư cao cấp và một giám đốc đã bỏ đi.
Nghe thì có vẻ như không nhiều, nhưng với một công ty chỉ có khoảng năm trăm nhân viên thì hoàn toàn có thể nói là nghiêm trọng.
Việc một trăm người này bỏ đi khiến công ty không thể vận hành bình thường được, thiếu hụt quá nhiều vị trí như vậy làm công ty lâm vào cảnh bấp bênh.
Tuy rằng bộ phận quan hệ công chúng đã đăng bài giải thích, nhờ bên truyền thông làm sáng tỏ lời đồn, nhưng liệu ai sẽ tin đây?
Các người nói là không có ân oán gì với Hi Vọng Mới, vậy thì vì sao người ta phải phong sát công ty các người? Đến giờ bài thông báo của Hi Vọng Mới vẫn nằm trên trang web của công ty, đánh giá của công ty chi nhánh Đinh Mão về tập đoàn Phong Âu là màu đỏ tươi, ý muốn cảnh cáo tất cả các nhà đầu tư đừng dại gì đầu tư vào tập đoàn Phong Âu.
Lại nói, cho dù không có bài thông báo ấy thì cũng có nhiều người muốn tiêu diệt tập đoàn Phong Âu.
Thiếu đi một đối thủ cạnh tranh thì chưa chắc sẽ ăn nên làm ra, nhưng mọi người trong ngành đều rất sẵn lòng chứng kiến cảnh ấy.
Đến một tuần sau, gần hai trăm người đã rời bỏ tập đoàn Phong Âu, ngay cả giám đốc bộ phận quan hệ công chúng cũng từ chức, lúc này Hoắc Khải mới nghe điện thoại của Tô Tử Hàng.
Giờ đây Tô Tử Hàng đã bị giày vò đến rũ người rồi. Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng mà hội đồng quản trị cho anh ta, nếu không giải quyết được với Hi Vọng Mới thì bọn họ sẽ bãi chức anh ta, sau đó bán công ty đi là xong chuyện.
Ngay khi Hoắc Khải vừa bắt máy, Tô Tử Hàng gần như phát khóc: "Anh, anh Lý... Tôi sai rồi! Tôi biết sai thật rồi! Van anh đừng chấp kẻ tiểu nhân, đừng so đo với tôi".
"Ý anh là tôi nhỏ nhen nên mới chấp nhặt với anh à?", Hoắc Khải hỏi.
"Ý tôi không phải như thế, không phải như thế, ý tôi là...", Tô Tử Hàng thực sự không biết phải nói thế nào, chỉ biết cầu xin liên tục.
Anh ta sợ thật rồi, tập đoàn Phong Âu sở hữu khối tài sản vài tỷ, ai có thể ngờ rằng nó lại chao đảo chỉ vì một bài thông báo của Hi Vọng Mới như thế.
Chuyện này khiến những người trong ngành đều thấy được sức nặng của Hi Vọng Mới, đồng thời cũng làm người của tập đoàn Phong Âu cảm thấy tuyệt vọng.
Hoắc Khải không có hứng thú luyên thuyên với Tô Tử Hàng, anh dứt khoát nói thẳng: "Tôi không muốn nói quá nhiều, lần trước tới công ty anh, tôi đã nói là mình cảm thấy hứng thú với tập đoàn Phong Âu. Khi đó, tôi chỉ muốn có được một khoản cổ phần, nhưng bây giờ tôi muốn thu mua tập đoàn Phong Âu. Anh có thể về mở cuộc họp hội đồng quản trị, bảo đám cổ đông của anh giao ra ít nhất sáu mươi phần trăm cổ phần thì tập đoàn Phong Âu sẽ được gia nhập vào hệ thống VR, nếu không thì các người hãy tự tìm lối thoát đi. Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi cho anh một ngày. Nếu một ngày sau không có tin tức gì, hoặc là không phải đáp án mà tôi muốn, vậy thì tôi sẽ chặn số điện thoại của anh".
"Sáu mươi phần trăm? Chuyện này, chuyện này không khả thi lắm đâu, ngay cả tôi cũng chỉ có mười mấy phần trăm..."
"Có khả thi hay không là chuyện của anh, còn tôi chỉ đưa ra yêu cầu của tôi mà thôi. Nếu anh đáp ứng được yêu cầu đó thì chuyện này coi như xí xóa, không đáp ứng được thì cắt đứt liên lạc. Đương nhiên, anh cũng có thể bán công ty cho người khác, nhưng tôi tin chắc rằng không có công ty nào trả giá cao hơn Hi Vọng Mới được đâu!", Hoắc Khải nói: "Sáu mươi phần trăm cổ phần, hai tỷ tiền mặt, tự các người cân nhắc đi".
Dứt lời, Hoắc Khải lập tức tắt máy.
Cố Phi Dương đang rửa hoa quả bên cạnh, cô ta tò mò nhìn anh và hỏi: "Anh muốn thu mua tập đoàn Phong Âu à?"
"Ừm", Hoắc Khải gật đầu.
Cố Phi Dương đã nghe hết cuộc đối thoại ban nãy rồi, không có gì để giấu hết. Chẳng bao lâu sau chuyện này sẽ lộ ra hết thôi.
Cố Phi Dương im lặng một lát, cô ta không chỉ nghe thấy Hoắc Khải nói muốn thu mua tập đoàn Phong Âu, mà còn nghe thấy Hoắc Khải trả giá hai tỷ.
Những hai tỷ đó... Lúc nói ra con số ấy, giọng nói của người đàn ông này nhẹ nhàng đến thế, khiến cô ta cứ ngỡ là mình nghe nhầm. Có lẽ anh nói là hai trăm ngàn chăng?
Nhưng Cố Phi Dương biết điều đó là không thể, chỉ hai trăm ngàn thì còn chưa đủ để nhét kẽ răng của tập đoàn Phong Âu nữa.
Dùng hai tỷ để thu mua một công ty là chuyện rất bình thường, nhưng vì nó quá xa vời với cô ta nên cô ta mới nghĩ là mình nghe nhầm.
Trong một tuần vừa qua, ngay cả những người dân bình thường cũng đang rỉ tai nhau chuyện về tập đoàn Phong Âu. Con cháu của nhiều người bản địa đang làm việc ở tập đoàn Phong Âu, hoặc là có tiếp xúc với công ty này thì đều biết nó đang trong thời kỳ khó khăn.
Tiếng tăm của Hi Vọng Mới thì càng không cần phải nói, sau một đợt chèn ép rầm rộ, bây giờ cả nước đều biết đến công ty này. Nơi đây cũng có điểm bán lẻ của Hi Vọng Mới, làm ăn khá phát đạt.
"Anh ở đây mãi chưa đi là vì đang chờ thu mua tập đoàn Phong Âu sao?", Cố Phi Dương đột nhiên hỏi.
Cô ta bỗng nghĩ tới chuyện này. Hoắc Khải ở đây lâu như vậy không phải là vì lo lắng cho cô ta, cũng không phải vì lý do nào khác, chỉ đơn giản là vì anh đang chờ một vụ làm ăn lớn.
Còn cô ta, có thể cô ta chỉ là một công cụ để anh giết thời gian mà thôi.
Hoắc Khải gắp thức ăn, lắc đầu nói: "Cũng không hẳn là thế, mấy hôm trước cô bị trật khớp nữa mà".
Một tuần trước Cố Phi Dương bị trật khớp, phải ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.
Mấy ngày đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của cô ta trong những năm qua.
Ngày nào cũng được nhìn thấy Hoắc Khải bận rộn trong nhà, nấu cơm, quét dọn, đưa đón Nhạc Văn Văn. Cuộc sống ấy khiến cô ta đắm chìm, không thể dứt ra được. Thậm chí có đôi khi cô ta còn không dám tin là mình đang ở với Hoắc Khải, có lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ không có thật mà thôi.
Nỗi hoảng hốt ngày một đong đầy, cũng làm cô ta cảm thấy áp lực hơn. Nhất là hôm nay, khi nhận ra Hoắc Khải ở lại là vì thu mua tập đoàn Phong Âu, cô ta cảm thấy xót xa khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.