Chương 659: Về nhà
Hứa Đệ
31/03/2021
Trước lời nói cứng rắn của bà cụ, Hoắc Khải bất lực nói: "Không phải là nhà họ Lý không có nhân tài, tại sao bà cứ muốn kìm chân tôi?"
“Bởi vì bọn họ không thể so với cậu”, bà cụ nói thẳng, nhìn Lý Thắng Bân bên cạnh không chút nể nang.
Tất nhiên, Lý Thắng Bân sẽ không đưa ra bất kỳ lời phản đối nào, bởi vì sau tất cả thì đó chính là sự thật.
Cả nhà họ Lý cho dù được cung cấp cùng một công nghệ và điều kiện kinh tế như nhau, thì việc phát triển công ty thành một Hi Vọng Mới thứ hai là điều tuyệt đối không thể thành hiện thực. Khả năng lớn hơn chính là, khi công ty còn đang trong quá trình phát triển thì nó đã bị nuốt chửng bởi những nhà tư bản hùng mạnh hơn rồi.
Hi Vọng Mới đã gặp rất nhiều khủng hoảng trong quá trình phát triển của mình, có một số cuộc khủng hoảng còn có thể khiến công ty bị phá sản.
Mỗi lần như vậy, Hoắc Khải đều lật ngược tình thế và khiến công ty vực dậy trở lại.
Một lần có thể nói là do may mắn, hai lần cũng có thể nói như vậy, nhưng ba lần, bốn lần thì sao?
Hơn nữa, bây giờ anh thậm chí còn thâu tóm được hai trăm công ty niêm yết đầu tiên của thế lực ngầm, không ai có thể so sánh với một người có khả năng như vậy.
Hoắc Khải thở dài, biết bà cụ sẽ không nhượng bộ chuyện này, liền nói: "Được rồi, bà đã nói như vậy, tôi cũng không ra vẻ đạo đức giả nữa. Nhưng tôi vẫn nói cho bà biết, cho dù là nhà họ Lý có được giao lại cho tôi thì cũng sẽ chỉ là trên danh nghĩa. Tôi có thể sẽ không quan tâm lắm đến gia tộc này đâu".
"Cậu không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì, chỉ cần cậu tiếp nhận là được. Đội kế hoạch mà cậu lập ra có thể giải quyết phần còn lại của vấn đề".
Chuyện đã như vậy, nói thêm cũng vô ích.
Mà thể chất của bà cụ thật sự không tốt lắm, sau khi nói chuyện đã ho nhiều lần, sắc mặt càng ngày càng kém.
Thấy bà ta trông quá yếu ớt, Hoắc Khải ngập ngừng nói: "Nếu điều trị thực sự không hiệu quả thì bà có thể tìm hiểu thử công nghệ tái sinh của chúng tôi".
“Chính là phẫu thuật thay thế đầu của cậu, đúng không?”, bà cụ tái mặt lắc đầu nói: “Tôi không thể thích nghi được với cảm giác đặt đầu mình lên cổ của ai đó đâu. Nghĩ tới là tôi lại cảm thấy buồn nôn. Thôi quên đi, tôi cũng đã sống lâu như vậy rồi, đã sống đủ rồi. Đã đến lúc phải qua bên kia tìm ông già để ôn lại chuyện cũ. Không biết ông ấy có còn đợi tôi ở thế giới bên kia hay không".
Vừa nói xong, bà cụ lại ho dữ dội, Lý Thắng Bân hoảng sợ vội gọi bác sĩ đến.
Sau đó, bác sĩ đến chẩn đoán và điều trị, Hoắc Khải và Lý Thắng Bân đã bị đuổi ra ngoài.
Khoảng nửa tiếng sau, bác sĩ từ bên trong bước ra nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Thể chất của bà cụ đã giảm sút rất nhiều. Theo ước tính của chúng tôi, mạng sống của bà cụ chỉ có thể kéo dài từ hai đến ba tuần nữa. Nếu sớm hơn thì có thể chỉ vài ngày. Những người thân trong gia đình nên chuẩn bị tâm lý".
“Tôi biết rồi”, Lý Thắng Bân gật đầu, ông ta cũng đã có linh cảm cho chuyện này.
Sau khi bác sĩ đi, ông ta nhìn vào bên trong phòng bệnh, thỉnh thoảng thở dài.
Hoắc Khải nói: "Trên thực tế, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật thay đầu của công ty chúng tôi vẫn rất cao. Bà cụ vẫn có đầu óc tỉnh táo, có thể đáp ứng được yêu cầu của loại phẫu thuật này".
"Đừng nghĩ tới chuyện này nữa. Tôi đã nói với bà ấy trước đây, nhưng bà ấy luôn nói như vậy. Cái đầu của bà ấy phải sống dựa vào cơ thể người khác, liệu đó vẫn là bà ấy hay sao? Thế hệ cũ là như vậy, họ rất kém trong việc tiếp nhận cái mới”, Lý Thắng Bân nói.
Hoắc Khải im lặng, không tiếp tục thuyết phục.
Bởi vì anh có thể thấy rằng bà cụ thực sự không muốn trải qua cuộc phẫu thuật thay đầu, có lẽ trong tâm trí của bà cụ, bà ta cảm thấy rằng cơ thể của mình nếu như bị thay đổi thì sẽ không còn nguyên vẹn nữa.
Thậm chí nói khó nghe hơn một chút, thì không có đầu hay không có cơ thể đều tương đương với một người đã chết. Vậy sau đó nếu tôi tiếp tục sống trên một cái xác chết, thì tôi rốt cuộc là đang sống hay đã chết?
Tư duy của bà cụ rất truyền thống, chuyện này đương nhiên bà cụ không thể chấp nhận được, anh có thể hiểu.
"Nhưng theo ý của bà cụ, cậu nên hiểu, nhà họ Lý có thể không có bà ấy hay tôi, nhưng tuyệt đối không thể không có cậu. Từ nay về sau cậu sẽ là người nắm quyền trong nhà họ Lý, cho dù trong lòng của cậu có không muốn hay nghĩ chúng tôi là một gánh nặng, nhưng đừng quên, họ của cậu là họ Lý, đây là điều không bao giờ thay đổi được. Cậu có thể nói chúng tôi đang chụp mũ cậu, hay cưỡng ép cậu, nhưng có một số chuyện mà cậu nhất định phải chịu trách nhiệm, đó chính là những gì mà cậu sinh ra để gánh lấy!", khi Lý Thắng Bân nói, giọng điệu của ông ta vô cùng nghiêm túc.
Việc Hoắc Khải có thể gánh vác nhà họ Lý hay không liên quan đến tương lai của gia tộc này. Đó sẽ là một sự kiện trọng đại có ý nghĩa sâu rộng. Đáng lý ra anh phải xúc động và làm mọi cách để biến nó thành hiện thực.
“Đừng lo lắng, vì tôi đã hứa với bà cụ, nên tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm”, Hoắc Khải nhìn quanh rồi hỏi: “Nhưng tại sao không có ai khác mà chỉ có mình ông ở đây?"
"Những người khác cũng có đến thăm mấy lần, nhưng bà cụ luôn mất bình tĩnh mắng họ và đuổi họ đi, nói rằng bà ấy còn chưa chết, không cần cả ngày bị người khác vây quanh. Bà cụ buồn đến mức trông càng lúc càng tức giận. Cậu cũng biết tính tình bà cụ nóng nảy mà. Hơn nữa, trong khoảng thời gian đặc biệt này, tôi không muốn làm bà cụ thêm tức giận nữa", Lý Thắng Bân nói: "Chi bằng cậu cứ về nhà nghỉ ngơi trước, đợi vợ con tới thì quay lại thăm bà cụ là được rồi. Còn không cứ ở đây thì cậu cũng chẳng có việc gì để làm ngoài việc ngồi nhìn chằm chằm".
Hoắc Khải suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Thôi, tôi ở đây chờ, mẹ con Ninh Thần cũng sắp tới rồi".
Lý Thắng Bân vừa nói rằng Hoắc Khải nên về nhà nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế, khi Hoắc Khải nói muốn ở lại, ông ta vẫn rất vui vẻ.
Có lẽ theo ông ta, đây là ý định của Hoắc Khải muốn hòa giải với bà cụ và thể hiện lòng hiếu thảo.
Tất nhiên, Hoắc Khải cũng có suy nghĩ về vấn đề này, nhưng một lý do khác là vì anh đã trải qua những điều tương tự hai lần.
Đặc biệt, cái chết của giáo sư Triệu Vĩnh An luôn là một khúc mắc trong lòng của anh.
Bà cụ trong phòng bệnh tuy có vẻ mạnh mẽ nhưng thực chất lại rất cô đơn.
Bắt đầu từ khi gả vào nhà họ Lý, bà cụ đã đấu tranh giành quyền lực với các thành viên trong gia đình không ngừng nghỉ. Sau đó, chồng bà cụ qua đời, và đứa con trai tốt nhất của bà cụ cũng chết, những điều đó đã giáng xuống đời bà cụ rất nhiều đau thương.
Một người phụ nữ có thể trở nên mạnh mẽ như vậy hoàn toàn không phải là một điều dễ dàng.
Ngay cả đối với điểm này, Hoắc Khải cũng muốn bày tỏ sự tôn trọng của mình đối với bà cụ.
Điều quan trọng nhất là Lý Thắng Bân và bà cụ đã nói về cùng một điều giống nhau, và nó không hề sai.
Đó là việc cho dù Hoắc Khải có thừa nhận hay không, thì máu trên người anh cũng là của nhà họ Lý.
Linh hồn của anh có thể thờ ơ với nhà họ Lý, nhưng thể xác của anh thì không thể.
Vì chiếm thân thể của Lý Phong, anh phải chịu những trách nhiệm mà thân thể này phải chịu, đây là những gì mà Hoắc Khải nợ chủ nhân của thân thể này.
Một ngày sau, Ninh Thần đưa Đường Đường cùng với cậu con trai vừa chào đời đi cùng cô đến thành phố này.
Biết cô vừa đáp xuống máy bay, bà cụ liền bảo người làm thủ tục xuất viện.
Theo như lời bà cụ nói, bà ta từng có thái độ cứng rắn đối với Ninh Thần, nên bà ta không thể để cô nhìn thấy bộ dạng ốm yếu của mình đang nằm trên giường bệnh. Như vậy thật quá mất mặt.
Nhưng cả Hoắc Khải và Lý Thắng Bân đều có thể thấy rằng bà cụ chỉ không muốn Ninh Thần mang mấy đứa trẻ đến bệnh viện.
Suy cho cùng, mặc dù bệnh viện là nơi chữa bệnh và cứu người, nhưng nó cũng là một trong những nơi có nhiều vi khuẩn và vi rút nhất.
Các bé sơ sinh rất dễ bị ốm khi đến đây.
Chi tiết nhỏ này phản ánh tình thương ẩn sâu trong trái tim của bà cụ, đồng thời cũng làm thay đổi rất nhiều ấn tượng của Hoắc Khải đối với bà ta.
Sau khi trở lại nhà họ Lý, một nhóm người chào hỏi bà cụ trước, sau đó mới nhiệt tình chào hỏi Hoắc Khải.
Nhà họ Lý hiện tại đã tích hợp và tối ưu hóa tất cả các công việc kinh doanh trong tay, tài sản của nhà họ Lý đã tăng gấp 4 lần, tương đương với tài sản trong tay những người này ít nhất cũng đã tăng gấp 4 lần.
Với tốc độ gia tăng của cải thế này, không một ai trong nhà họ Lý dám ý kiến bừa bãi nữa.
Đặc biệt là những chiêu thức mà Hoắc Khải để lại đã khiến quyền lực trong nhà họ Lý phần lớn tập trung trong tay bà cụ, bây giờ bà cụ chỉ cần nói một câu thì không có ai dám phản bác.
Tất cả những điều này là công lao của Hoắc Khải, hơn nữa nhiều người cũng biết Hoắc Khải sẽ nắm quyền hành của nhà họ Lý trong tương lai, nên đương nhiên sẽ đối xử tốt với anh.
Về phần Ninh Thần, người lúc trước bị ghẻ lạnh, lần này cô đến nhà họ Lý với một tư thế hoàn toàn khác.
Không biết có bao nhiêu người đã vội vàng nhét cho Đường Đường và cậu con trai Tiểu Quang mấy phong bao lì xì.
Ít nhất cũng mấy chục ngàn, nhiều nhất là mấy trăm ngàn. Ngoài ra còn có nhiều đồ trang sức bằng ngọc bích, đồ trang sức bằng vàng, kim cương, ngọc lục bảo, hồng ngọc và những thứ tương tự.
Ninh Thần nhận quà, tất cả đều nhận được một cách nhẹ nhàng.
Thấy những người này nắm bắt cơ hội nịnh bợ, tìm cách lấy lòng cô khiến cho cô hơi choáng váng.
Lần trước cô đến, ngay cả quản gia nhà họ Lý cũng dám mắng cô, nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi.
“Bởi vì bọn họ không thể so với cậu”, bà cụ nói thẳng, nhìn Lý Thắng Bân bên cạnh không chút nể nang.
Tất nhiên, Lý Thắng Bân sẽ không đưa ra bất kỳ lời phản đối nào, bởi vì sau tất cả thì đó chính là sự thật.
Cả nhà họ Lý cho dù được cung cấp cùng một công nghệ và điều kiện kinh tế như nhau, thì việc phát triển công ty thành một Hi Vọng Mới thứ hai là điều tuyệt đối không thể thành hiện thực. Khả năng lớn hơn chính là, khi công ty còn đang trong quá trình phát triển thì nó đã bị nuốt chửng bởi những nhà tư bản hùng mạnh hơn rồi.
Hi Vọng Mới đã gặp rất nhiều khủng hoảng trong quá trình phát triển của mình, có một số cuộc khủng hoảng còn có thể khiến công ty bị phá sản.
Mỗi lần như vậy, Hoắc Khải đều lật ngược tình thế và khiến công ty vực dậy trở lại.
Một lần có thể nói là do may mắn, hai lần cũng có thể nói như vậy, nhưng ba lần, bốn lần thì sao?
Hơn nữa, bây giờ anh thậm chí còn thâu tóm được hai trăm công ty niêm yết đầu tiên của thế lực ngầm, không ai có thể so sánh với một người có khả năng như vậy.
Hoắc Khải thở dài, biết bà cụ sẽ không nhượng bộ chuyện này, liền nói: "Được rồi, bà đã nói như vậy, tôi cũng không ra vẻ đạo đức giả nữa. Nhưng tôi vẫn nói cho bà biết, cho dù là nhà họ Lý có được giao lại cho tôi thì cũng sẽ chỉ là trên danh nghĩa. Tôi có thể sẽ không quan tâm lắm đến gia tộc này đâu".
"Cậu không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì, chỉ cần cậu tiếp nhận là được. Đội kế hoạch mà cậu lập ra có thể giải quyết phần còn lại của vấn đề".
Chuyện đã như vậy, nói thêm cũng vô ích.
Mà thể chất của bà cụ thật sự không tốt lắm, sau khi nói chuyện đã ho nhiều lần, sắc mặt càng ngày càng kém.
Thấy bà ta trông quá yếu ớt, Hoắc Khải ngập ngừng nói: "Nếu điều trị thực sự không hiệu quả thì bà có thể tìm hiểu thử công nghệ tái sinh của chúng tôi".
“Chính là phẫu thuật thay thế đầu của cậu, đúng không?”, bà cụ tái mặt lắc đầu nói: “Tôi không thể thích nghi được với cảm giác đặt đầu mình lên cổ của ai đó đâu. Nghĩ tới là tôi lại cảm thấy buồn nôn. Thôi quên đi, tôi cũng đã sống lâu như vậy rồi, đã sống đủ rồi. Đã đến lúc phải qua bên kia tìm ông già để ôn lại chuyện cũ. Không biết ông ấy có còn đợi tôi ở thế giới bên kia hay không".
Vừa nói xong, bà cụ lại ho dữ dội, Lý Thắng Bân hoảng sợ vội gọi bác sĩ đến.
Sau đó, bác sĩ đến chẩn đoán và điều trị, Hoắc Khải và Lý Thắng Bân đã bị đuổi ra ngoài.
Khoảng nửa tiếng sau, bác sĩ từ bên trong bước ra nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Thể chất của bà cụ đã giảm sút rất nhiều. Theo ước tính của chúng tôi, mạng sống của bà cụ chỉ có thể kéo dài từ hai đến ba tuần nữa. Nếu sớm hơn thì có thể chỉ vài ngày. Những người thân trong gia đình nên chuẩn bị tâm lý".
“Tôi biết rồi”, Lý Thắng Bân gật đầu, ông ta cũng đã có linh cảm cho chuyện này.
Sau khi bác sĩ đi, ông ta nhìn vào bên trong phòng bệnh, thỉnh thoảng thở dài.
Hoắc Khải nói: "Trên thực tế, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật thay đầu của công ty chúng tôi vẫn rất cao. Bà cụ vẫn có đầu óc tỉnh táo, có thể đáp ứng được yêu cầu của loại phẫu thuật này".
"Đừng nghĩ tới chuyện này nữa. Tôi đã nói với bà ấy trước đây, nhưng bà ấy luôn nói như vậy. Cái đầu của bà ấy phải sống dựa vào cơ thể người khác, liệu đó vẫn là bà ấy hay sao? Thế hệ cũ là như vậy, họ rất kém trong việc tiếp nhận cái mới”, Lý Thắng Bân nói.
Hoắc Khải im lặng, không tiếp tục thuyết phục.
Bởi vì anh có thể thấy rằng bà cụ thực sự không muốn trải qua cuộc phẫu thuật thay đầu, có lẽ trong tâm trí của bà cụ, bà ta cảm thấy rằng cơ thể của mình nếu như bị thay đổi thì sẽ không còn nguyên vẹn nữa.
Thậm chí nói khó nghe hơn một chút, thì không có đầu hay không có cơ thể đều tương đương với một người đã chết. Vậy sau đó nếu tôi tiếp tục sống trên một cái xác chết, thì tôi rốt cuộc là đang sống hay đã chết?
Tư duy của bà cụ rất truyền thống, chuyện này đương nhiên bà cụ không thể chấp nhận được, anh có thể hiểu.
"Nhưng theo ý của bà cụ, cậu nên hiểu, nhà họ Lý có thể không có bà ấy hay tôi, nhưng tuyệt đối không thể không có cậu. Từ nay về sau cậu sẽ là người nắm quyền trong nhà họ Lý, cho dù trong lòng của cậu có không muốn hay nghĩ chúng tôi là một gánh nặng, nhưng đừng quên, họ của cậu là họ Lý, đây là điều không bao giờ thay đổi được. Cậu có thể nói chúng tôi đang chụp mũ cậu, hay cưỡng ép cậu, nhưng có một số chuyện mà cậu nhất định phải chịu trách nhiệm, đó chính là những gì mà cậu sinh ra để gánh lấy!", khi Lý Thắng Bân nói, giọng điệu của ông ta vô cùng nghiêm túc.
Việc Hoắc Khải có thể gánh vác nhà họ Lý hay không liên quan đến tương lai của gia tộc này. Đó sẽ là một sự kiện trọng đại có ý nghĩa sâu rộng. Đáng lý ra anh phải xúc động và làm mọi cách để biến nó thành hiện thực.
“Đừng lo lắng, vì tôi đã hứa với bà cụ, nên tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm”, Hoắc Khải nhìn quanh rồi hỏi: “Nhưng tại sao không có ai khác mà chỉ có mình ông ở đây?"
"Những người khác cũng có đến thăm mấy lần, nhưng bà cụ luôn mất bình tĩnh mắng họ và đuổi họ đi, nói rằng bà ấy còn chưa chết, không cần cả ngày bị người khác vây quanh. Bà cụ buồn đến mức trông càng lúc càng tức giận. Cậu cũng biết tính tình bà cụ nóng nảy mà. Hơn nữa, trong khoảng thời gian đặc biệt này, tôi không muốn làm bà cụ thêm tức giận nữa", Lý Thắng Bân nói: "Chi bằng cậu cứ về nhà nghỉ ngơi trước, đợi vợ con tới thì quay lại thăm bà cụ là được rồi. Còn không cứ ở đây thì cậu cũng chẳng có việc gì để làm ngoài việc ngồi nhìn chằm chằm".
Hoắc Khải suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Thôi, tôi ở đây chờ, mẹ con Ninh Thần cũng sắp tới rồi".
Lý Thắng Bân vừa nói rằng Hoắc Khải nên về nhà nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế, khi Hoắc Khải nói muốn ở lại, ông ta vẫn rất vui vẻ.
Có lẽ theo ông ta, đây là ý định của Hoắc Khải muốn hòa giải với bà cụ và thể hiện lòng hiếu thảo.
Tất nhiên, Hoắc Khải cũng có suy nghĩ về vấn đề này, nhưng một lý do khác là vì anh đã trải qua những điều tương tự hai lần.
Đặc biệt, cái chết của giáo sư Triệu Vĩnh An luôn là một khúc mắc trong lòng của anh.
Bà cụ trong phòng bệnh tuy có vẻ mạnh mẽ nhưng thực chất lại rất cô đơn.
Bắt đầu từ khi gả vào nhà họ Lý, bà cụ đã đấu tranh giành quyền lực với các thành viên trong gia đình không ngừng nghỉ. Sau đó, chồng bà cụ qua đời, và đứa con trai tốt nhất của bà cụ cũng chết, những điều đó đã giáng xuống đời bà cụ rất nhiều đau thương.
Một người phụ nữ có thể trở nên mạnh mẽ như vậy hoàn toàn không phải là một điều dễ dàng.
Ngay cả đối với điểm này, Hoắc Khải cũng muốn bày tỏ sự tôn trọng của mình đối với bà cụ.
Điều quan trọng nhất là Lý Thắng Bân và bà cụ đã nói về cùng một điều giống nhau, và nó không hề sai.
Đó là việc cho dù Hoắc Khải có thừa nhận hay không, thì máu trên người anh cũng là của nhà họ Lý.
Linh hồn của anh có thể thờ ơ với nhà họ Lý, nhưng thể xác của anh thì không thể.
Vì chiếm thân thể của Lý Phong, anh phải chịu những trách nhiệm mà thân thể này phải chịu, đây là những gì mà Hoắc Khải nợ chủ nhân của thân thể này.
Một ngày sau, Ninh Thần đưa Đường Đường cùng với cậu con trai vừa chào đời đi cùng cô đến thành phố này.
Biết cô vừa đáp xuống máy bay, bà cụ liền bảo người làm thủ tục xuất viện.
Theo như lời bà cụ nói, bà ta từng có thái độ cứng rắn đối với Ninh Thần, nên bà ta không thể để cô nhìn thấy bộ dạng ốm yếu của mình đang nằm trên giường bệnh. Như vậy thật quá mất mặt.
Nhưng cả Hoắc Khải và Lý Thắng Bân đều có thể thấy rằng bà cụ chỉ không muốn Ninh Thần mang mấy đứa trẻ đến bệnh viện.
Suy cho cùng, mặc dù bệnh viện là nơi chữa bệnh và cứu người, nhưng nó cũng là một trong những nơi có nhiều vi khuẩn và vi rút nhất.
Các bé sơ sinh rất dễ bị ốm khi đến đây.
Chi tiết nhỏ này phản ánh tình thương ẩn sâu trong trái tim của bà cụ, đồng thời cũng làm thay đổi rất nhiều ấn tượng của Hoắc Khải đối với bà ta.
Sau khi trở lại nhà họ Lý, một nhóm người chào hỏi bà cụ trước, sau đó mới nhiệt tình chào hỏi Hoắc Khải.
Nhà họ Lý hiện tại đã tích hợp và tối ưu hóa tất cả các công việc kinh doanh trong tay, tài sản của nhà họ Lý đã tăng gấp 4 lần, tương đương với tài sản trong tay những người này ít nhất cũng đã tăng gấp 4 lần.
Với tốc độ gia tăng của cải thế này, không một ai trong nhà họ Lý dám ý kiến bừa bãi nữa.
Đặc biệt là những chiêu thức mà Hoắc Khải để lại đã khiến quyền lực trong nhà họ Lý phần lớn tập trung trong tay bà cụ, bây giờ bà cụ chỉ cần nói một câu thì không có ai dám phản bác.
Tất cả những điều này là công lao của Hoắc Khải, hơn nữa nhiều người cũng biết Hoắc Khải sẽ nắm quyền hành của nhà họ Lý trong tương lai, nên đương nhiên sẽ đối xử tốt với anh.
Về phần Ninh Thần, người lúc trước bị ghẻ lạnh, lần này cô đến nhà họ Lý với một tư thế hoàn toàn khác.
Không biết có bao nhiêu người đã vội vàng nhét cho Đường Đường và cậu con trai Tiểu Quang mấy phong bao lì xì.
Ít nhất cũng mấy chục ngàn, nhiều nhất là mấy trăm ngàn. Ngoài ra còn có nhiều đồ trang sức bằng ngọc bích, đồ trang sức bằng vàng, kim cương, ngọc lục bảo, hồng ngọc và những thứ tương tự.
Ninh Thần nhận quà, tất cả đều nhận được một cách nhẹ nhàng.
Thấy những người này nắm bắt cơ hội nịnh bợ, tìm cách lấy lòng cô khiến cho cô hơi choáng váng.
Lần trước cô đến, ngay cả quản gia nhà họ Lý cũng dám mắng cô, nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.