Chương 11
Priest
15/12/2023
Sau hai mươi phút, Giang Hiểu Viện ngượng ngùng thuận theo Kỳ Liên vào một tiệm thức ăn nhanh bên đường, sau khi đã trải qua nhất sinh nhất tử ngắn ngủi nhưng lại dậy sóng của Trợ Lý Đèn Pha, cô quay trở về với hiện thực: mình không có tiền để ăn cơm.
Thiếu đạo đức nhất chính là trong tiệm còn đang phát một bài hát cũ, gào hát rằng “Tôi mới vừa phát hiện khác biệt giữa mơ ước và hiện thực”, tựa như một vốc ác ý dính nhớp đổ ập từ trên đầu xuống.
“Cũng chả biết em thích ăn gì, mua đại thứ gì đó.” Kỳ Liên đẩy khay đồ ăn đến trước mặt cô, “Đừng khách sáo.”
Giang Hiểu Viện lừ đừ cười với anh ta một cái, nghẹn tim mà nghĩ, “Chẳng thích ăn gì cả.”
Ngồi trên ghế dựa bằng nhựa lạnh ngắt, đối diện với thức ăn nhanh ngấy dầu, vào lúc chẳng đúng lúc tí nào như bây giờ, cô nhớ lại một bài weibo về mỹ thực mình chia sẻ lại.
“Nhà hàng Pháp không dầu thì ngấy, thịt nhiều thức ăn khó nuốt, ngoại trừ đồ ngọt thì những món khác chẳng có ưu điểm gì, nhà hàng Mỹ căn bản chính là vay đông mượn tây, thực chất bên trong chẳng thể lên hàng đẳng cấp, nhà hàng Nga được những con quỷ nghèo và những người to béo yêu thích nhất, thích hợp làm nhà ăn lớn trong thời kỳ nạn đói, thức ăn của người Đức và Anh làm căn bản không phải cho động vật có vú ăn, người Nhật chỉ xứng nếm chút xì dầu, Hàn Quốc thì càng khỏi cần nói, dùng phương pháp của người Hàn để ướp thịt, cho dù thịt thối đến sinh giòi cũng chẳng nếm ra được mùi ôi thiu, thật sự là dụng tâm hiểm ác. Dân Đông Nam Á nhiều kỳ chí, ở trên vùng đất thần kỳ này, họ có một tình cảm đặc biệt đối với mùi của nước rửa chén.”
Giang Hiểu Viện hành văn không được, chỉ có thể bắt chước người khác, cảm giác bài viết này xịt ra chữ nào chữ nấy đều nói đến những điều cao quý sang chảnh trong tâm khảm mình, cô còn từng vô cùng tán thưởng.
Mà nay, trên tinh thần thì Giang Hiểu Viện vẫn cao quý sang chảnh, dùng sức mà miệt thị hamburger và khoai tây chiên trước mặt mình, đồng thời, cô cũng vô cùng đau đớn phát hiện, nhục thể đói khát của mình đã phản bội lại phẩm cách nhất quán của cô, lượng lớn nước bọt như lũ quét mưu đồ mở một đường máu, để hòa tan cái đám tinh bột ô danh này.
Giang Hiểu Viện vùng vẫy muốn lưu lại chút tôn nghiêm cuối cùng, hỏi bằng giọng thều thào, “Bao nhiêu tiền? Để em trả.”
Kỳ Liên, “Tám mươi.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Mẹ nó, không đủ tiền.
Cái loại thứ ăn rác rưởi một miếng cắn xuống cảm giác như ngậm đầy mồm chất độc này dựa vào cái gì mà bán cắt cổ như vậy?
Giang Hiểu Viện cứng đờ ngồi tại đó, dùng hết sức lực bình sinh, cuối cùng cũng không thể thốt ra miệng cái câu “Hai chúng ta chia đôi đi.”
Kỳ Liên từ sớm đã biết cô không có tiền, dù bận vẫn ung dung mỉm cười, “Mời gái xinh ăn bữa cơm là chuyện cầu còn không được, làm sao có thể để gái xinh móc tiền ra chứ?”
Giang Hiểu Viện không muốn nghe những lời tán hưu tán vượn của anh ta, cô móc ra chiếc điện thoại điều khiển từ xa đã cứu mình một mạng, chống chọi với mùi thức ăn thơm đến phát rồ, cô gửi cho Kỳ Liên một tin nhắn, “Biên lai mượn: Giang Hiểu Viện mượn Kỳ Liên 130 tệ tròn, trong vòng một tuần sẽ trả dứt.”
Như vậy tiếp theo cô sẽ làm gì đây?
Giang Hiểu Viện vừa ăn vừa rầu rĩ, một người bất luận truy cầu mục tiêu cuối cùng cao sang cỡ nào thì nhiệm vụ trước tiên đều là phải sống sót, đối với cô mà nói, bây giờ ngay cả việc ấm no cơ bản cũng là vấn đề.
Không còn gì để nghi ngờ, cô phải đi tìm một công việc để nuôi sống bản thân, thế thì vấn đề đây rồi – Cô có thể làm được những gì chứ?
Ngay cả máy xúc cô cũng không biết điều khiển.
Giang Hiểu Viện trong thế giới này chẳng có một bằng cấp gì ra hồn.
“Bằng cấp” đối với vĩ nhân mà nói thì chẳng có tác dụng gì cả, là vàng thì sẽ luôn phát sáng, có tấm bằng ấy hay không họ sớm muộn gì cũng sẽ đạt được thành tựu trăm sông đổ về một bể, thế nhưng đối với người tầm thường thì, sự tồn tại của bằng cấp là một điều không thể thiếu, bởi vì ngoại trừ nó ra, cuộc đời này bọn họ sẽ chẳng còn chiến tích gì khác nữa.
Chẳng thể nghi ngờ, Giang Hiểu Viện chính là một kẻ tầm thường.
Dù cho cô là một sinh viên đi ra từ một cái gạt tàn thuốc du học xong trở về, có bằng cấp được bộ giáo dục chứng nhận, thì cô đã có thể vào văn phòng làm một nhân viên bàn giấy quèn – Nhân viên bàn giấy quèn chỉ cần hình tượng tốt lành, biết đóng mộc biết photocopy, khách đến biết rót nước, biết dùng những phần mềm văn phòng đơn giản là đã có thể đảm nhận đươc công việc, tốt nghiệp hệ gạt tàn thuốc có thể làm, tốt nghiệp hệ nồi niêu dao thớt cũng có thể làm.
Nhưng không có tấm chứng chỉ tốt nghiệp đó thì không được.
Mặc dù ở trong không gian song song này, Giang Hiểu Viện có thừa tự tin đập bộp một phát là ra được chiếc gạt tàn tiên phong giống y như đúc.
Ngoài vấn đề về công việc, còn có một vấn đề vô cùng cấp bách khác phải giải quyết – Tối nay cô sẽ ngủ đâu đây? Tiền cho bữa sau từ đâu mà lấy?
Giang Hiểu Viện nhắm mắt bất chấp, muốn mở miệng mượn Kỳ Liên thêm vài trăm tệ, thế nhưng mấy phen ba bận ủ men cảm xúc, làm nháp tới lui đến vô số lần, cô vẫn không thể nói ra thỉnh cầu này được.
Cô thật sự không am hiểu vấn đề mượn tiền.
Thế thì… Chẳng lẽ phải đến bệnh viện tìm Chương Điềm hối con bé trả tiền sao?
Giang Hiểu Viện tưởng tượng một chút tình cảnh đó, đoạn khóc không ra nước mắt phát hiện rằng mình cũng chẳng am hiểu chuyện đòi tiền.
Thật sự là cùng đường bí lối.
Kỳ Liên và cô duyên bèo nước gặp nhau, trước đó ở bệnh viện anh ta đã cho cô mượn tiền, sau lại mời cô một bữa đơn giản, không để cô đói chết ngoài đường, đồng hương hờ thế này có thể nói là đã làm được trọn tình trọn nghĩa, quả thực là một Lôi Phong sống sờ sờ của thời đại, tiếp tục bợ đỡ lấy lòng nữa thì không còn bình thường rồi, anh ta không tiện tặng cho, mà dù có tặng, Giang Hiểu Viện cũng không dám nhận.
Đến cuối cùng cô cũng chẳng bật ra được một chữ đề nghị giúp đỡ gì, sau khi ăn xong cô tạm biệt Kỳ Liên, gánh vác cái lời hứa nội trong một tuần nhất định sẽ trả tiền, đi dạo lung tung khắp nơi chẳng hề có mục đích, hy vọng có thể tìm được một nơi chứa chấp cô.
Con người đến lúc xui xẻo thì dù uống nước lạnh cũng bị mắc kẽ răng, Giang Hiểu Viện đi miết đi miết, đột nhiên bị người ta đụng phải, cả người bị một lực mạnh kéo về một phía, theo bản năng cô vòng lấy hai cánh tay gầy gò trơ trọi, cái túi đeo trên lưng cứ thế bị người ta thuận lợi giật mất.
Tên trộm kia một phát thành công, quay đầu lại nhìn cô một cái, chạy như gió táp tựa như dưới chân là đôi phong hỏa luân, chớp mắt đã mất tăm mất tích.
Giang Hiểu Viện chạy đuổi theo, “Tên khốn, trả lại cho tôi.”
Trộm thì chẳng thể nào bị người chạy 800 mét hết mất bảy phút đuổi theo kịp, lúc này sắc trời đã khuya, người đi đường thưa thớt, ai nấy dáng vẻ vội vã, nghe cô kêu la ngay cả dừng lại nhìn một cái cũng không chứ đừng nói là giúp đỡ cô.
Giang Hiểu Viện chạy theo một con phố, thật sự là chạy không nổi nữa, cô thở ra khói, một tay vịn trụ điện bên đường, muốn ngồi sụp xuống khóc lớn một trận ngay vào lúc này.
Thế nhưng suy nghĩ lại, hành động ngồi bên vệ đường khóc lóc thật sự quá khó coi, giống một con chó nhà có tang vậy, cô làm không nổi, thế nên chỉ đành hóp lưng lại như mèo, dùng cái tư thế nôn mửa mà miễn cưỡng đứng một hồi, dùng hết toàn lực bình ổn hô hấp… Đồng thời không để mình bật khóc.
Hình tượng này đương nhiên cũng chẳng đẹp đẽ gì, nhưng ít nhất thì cô cũng là đang đứng.
Giang Hiểu Viện luôn cảm thấy, chỉ có đứng thì mới có khí thế hung hãn đối diện với thế giới.
Cô rất muốn hỏi Trợ Lý Đèn Pha một câu: không phải anh nói để mơ ước lại cho tôi sao, chẳng lẽ để lại chỉ là một cơn ác mộng như thế này?
Giang Hiểu Viện đứng ở đó không biết bao lâu, bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân vọng đến.
Cô ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện, tên trộm giật túi của cô thế mà lại quay trở lại!
Cách xa ba bước, tên trộm ném túi vào người cô, chê bai đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt.
Tên trộm nói, “Cô cũng nghèo quá đáng rồi đi?”
Giang Hiểu Viện, “…”
Tên trộm dùng cái vẻ mặt “Thôi bỏ đi, không chấp nhặt với cô” để khoát khoát tay với cô, “Thôi trả lại cho cô, túi rách chẳng đáng giá hai đồng, tôi cầm ngại nặng.”
Giang Hiểu Viện không biết mình nên nói “Cảm ơn” hay là nên tiến lên cho gã một bạt tai.
Trộm lại hỏi, “Tôi nói chứ chẳng lẽ cô ngay cả chỗ ở cũng không có đấy à?”
Giang Hiểu Viện, “Mắc mớ gì đến anh?”
Trộm “chậc” một tiếng, hai tay vuốt vuốt đường may trên quần, đưa tay ra chỉ, “Phía trước 300 mét có một tiệm net đấy, tiệm đó đang tuyển người trông tiệm đó, buổi tối có thể ở trong tiệm, cô có thể đi qua xem thử.”
Đêm khuya trên đường cái, tên trộm giật túi xách tội nghiệp cô nghèo, nên chạy qua giới thiệu công việc cho cô?
Giang Hiểu Viện không biết chuyện này có tính là trải nghiệm thần kỳ hay không, cô hỏi ngược lại, “Vậy sao anh không đi?”
“Tôi thèm vào, tiền đến tay quá chậm,” Tên trộm thẳng thắn khoanh tay, tiếp đó lại thành khẩn khuyên rằng, “Giống cô thì bó tay, chạy còn chậm hơn người thọt, không làm được cái nghề của tụi tôi, chỉ thích hợp làm cái việc không cần kỹ thuật thế thôi.”
Nói xong, gã ta gật gù đắc ý nhìn Giang Hiểu Viện một cái, cảm giác coi như mình đã tích được âm đức, thế là hài lòng thỏa mãn tới vô ảnh đi vô tung.
Giang Hiểu Viện đứng tại chỗ suy xét xem mình có nên đi báo cảnh sát hay không, sau ba phút thì quyết định vẫn là đi giải quyết nguy cơ sinh tồn trước đã.
Cô tiến về tiệm net mà tên giật túi giới thiệu, ông chủ vừa ăn mì gói vừa làm cuộc phỏng vấn đơn giản với cô, kiểm tra xem chứng minh thư của cô là thật hay giả, sau đó bảo cô thế chân giấy tờ, rồi cho cô một công việc có thể ngủ nhờ, đãi ngộ là mỗi tháng 600 đồng, bao cơm, mỗi bữa cơm không được vượt quá năm đồng, sau khi Giang Hiểu Viện kỳ kèo đòi hỏi thì ông chủ đồng ý trả lương cho cô theo tuần.
Như thế, cuối tuần là cô đã có thể góp được đủ 130 tệ tiền nợ của Kỳ Liên.
Sau 30 phút, ông chủ đã dạy cho cô quy trình đăng ký chứng minh thư và thu tiền, rồi ném cho cô một quyển danh bạ điện thoại, “Cúp điện thì gọi số này, máy hỏng thì đổi máy khác cho khách, sau đó thì ngày mai gọi cho số này, nhớ hết chưa?”
Dừng một chút, ông chủ lại nói, “Lúc rảnh thì cô có thể chơi máy tính, nhưng lúc chơi thì chú ý chút, đừng có bừa bãi lên mạng kéo cả đống virus về, có người đến thì thu tiền theo đồng hồ trên bàn, đừng có tùy tiện giảm giá cho người ta, trên quầy có camera theo dõi đó.”
Nói xong, anh ta huơ huơ chứng minh thư Giang Hiểu Viện thế chân cho mình, một hơi húp hết nước mì, rối vứt Giang Hiểu Viện lại bên quầy, lên lầu đi ngủ.
Giang Hiểu Viện im lặng lắng nghe, biết ông chủ không phải là dặn dò cô không được đối đãi tốt với khách hàng, mà là cảnh cáo cô tay chân phải sạch sẽ chút.
Đối diện với bộ máy tính để bàn cổ lỗ trên quầy và mấy hình gái đẹp ăn mặc hở hang, cô ngây người một hồi, ý thức được nguy cơ sinh tồn của mình tạm thời đã được giải quyết, cô lại lấy lại hơi sức để tiếp tục đa sầu đa cảm.
Ngày trước Giang Hiểu Viện không mấy khi lên mạng, nhất là lúc đọc sách, không biết nghe được cái tin nhảm từ đâu rằng wifi trong phòng có phóng xạ, cô dứt khoát không lắp luôn cả internet, dù sao thì cô cũng có chỗ để giải trí.
Mà bây giờ, chung quanh cô không chỉ tràn ngập thứ phóng xạ không rõ, mà còn ngập tràn mùi thuốc lá, mùi thức ăn thừa, mùi người… đến độ ngột ngạt, cùng với đầy một phòng những sinh vật “giết giết giết” không rõ.
Nhưng cô chẳng còn sức lực để oán trách nữa.
Giang Hiểu Viện đơ như gỗ suy nghĩ về tương lai và phương hướng cuộc đời của mình, chẳng chút đầu mối, chỉ đành mù mờ bắt đầu mở trò gỡ mìn ra chơi, để tiêu phí thời gian dài dằng dặc buồn chán nghèo khổ này.
Cô bắt đầu bất lợi, cú click đầu tiên đã trúng mìn, nổ banh xác pháo.
Thiếu đạo đức nhất chính là trong tiệm còn đang phát một bài hát cũ, gào hát rằng “Tôi mới vừa phát hiện khác biệt giữa mơ ước và hiện thực”, tựa như một vốc ác ý dính nhớp đổ ập từ trên đầu xuống.
“Cũng chả biết em thích ăn gì, mua đại thứ gì đó.” Kỳ Liên đẩy khay đồ ăn đến trước mặt cô, “Đừng khách sáo.”
Giang Hiểu Viện lừ đừ cười với anh ta một cái, nghẹn tim mà nghĩ, “Chẳng thích ăn gì cả.”
Ngồi trên ghế dựa bằng nhựa lạnh ngắt, đối diện với thức ăn nhanh ngấy dầu, vào lúc chẳng đúng lúc tí nào như bây giờ, cô nhớ lại một bài weibo về mỹ thực mình chia sẻ lại.
“Nhà hàng Pháp không dầu thì ngấy, thịt nhiều thức ăn khó nuốt, ngoại trừ đồ ngọt thì những món khác chẳng có ưu điểm gì, nhà hàng Mỹ căn bản chính là vay đông mượn tây, thực chất bên trong chẳng thể lên hàng đẳng cấp, nhà hàng Nga được những con quỷ nghèo và những người to béo yêu thích nhất, thích hợp làm nhà ăn lớn trong thời kỳ nạn đói, thức ăn của người Đức và Anh làm căn bản không phải cho động vật có vú ăn, người Nhật chỉ xứng nếm chút xì dầu, Hàn Quốc thì càng khỏi cần nói, dùng phương pháp của người Hàn để ướp thịt, cho dù thịt thối đến sinh giòi cũng chẳng nếm ra được mùi ôi thiu, thật sự là dụng tâm hiểm ác. Dân Đông Nam Á nhiều kỳ chí, ở trên vùng đất thần kỳ này, họ có một tình cảm đặc biệt đối với mùi của nước rửa chén.”
Giang Hiểu Viện hành văn không được, chỉ có thể bắt chước người khác, cảm giác bài viết này xịt ra chữ nào chữ nấy đều nói đến những điều cao quý sang chảnh trong tâm khảm mình, cô còn từng vô cùng tán thưởng.
Mà nay, trên tinh thần thì Giang Hiểu Viện vẫn cao quý sang chảnh, dùng sức mà miệt thị hamburger và khoai tây chiên trước mặt mình, đồng thời, cô cũng vô cùng đau đớn phát hiện, nhục thể đói khát của mình đã phản bội lại phẩm cách nhất quán của cô, lượng lớn nước bọt như lũ quét mưu đồ mở một đường máu, để hòa tan cái đám tinh bột ô danh này.
Giang Hiểu Viện vùng vẫy muốn lưu lại chút tôn nghiêm cuối cùng, hỏi bằng giọng thều thào, “Bao nhiêu tiền? Để em trả.”
Kỳ Liên, “Tám mươi.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Mẹ nó, không đủ tiền.
Cái loại thứ ăn rác rưởi một miếng cắn xuống cảm giác như ngậm đầy mồm chất độc này dựa vào cái gì mà bán cắt cổ như vậy?
Giang Hiểu Viện cứng đờ ngồi tại đó, dùng hết sức lực bình sinh, cuối cùng cũng không thể thốt ra miệng cái câu “Hai chúng ta chia đôi đi.”
Kỳ Liên từ sớm đã biết cô không có tiền, dù bận vẫn ung dung mỉm cười, “Mời gái xinh ăn bữa cơm là chuyện cầu còn không được, làm sao có thể để gái xinh móc tiền ra chứ?”
Giang Hiểu Viện không muốn nghe những lời tán hưu tán vượn của anh ta, cô móc ra chiếc điện thoại điều khiển từ xa đã cứu mình một mạng, chống chọi với mùi thức ăn thơm đến phát rồ, cô gửi cho Kỳ Liên một tin nhắn, “Biên lai mượn: Giang Hiểu Viện mượn Kỳ Liên 130 tệ tròn, trong vòng một tuần sẽ trả dứt.”
Như vậy tiếp theo cô sẽ làm gì đây?
Giang Hiểu Viện vừa ăn vừa rầu rĩ, một người bất luận truy cầu mục tiêu cuối cùng cao sang cỡ nào thì nhiệm vụ trước tiên đều là phải sống sót, đối với cô mà nói, bây giờ ngay cả việc ấm no cơ bản cũng là vấn đề.
Không còn gì để nghi ngờ, cô phải đi tìm một công việc để nuôi sống bản thân, thế thì vấn đề đây rồi – Cô có thể làm được những gì chứ?
Ngay cả máy xúc cô cũng không biết điều khiển.
Giang Hiểu Viện trong thế giới này chẳng có một bằng cấp gì ra hồn.
“Bằng cấp” đối với vĩ nhân mà nói thì chẳng có tác dụng gì cả, là vàng thì sẽ luôn phát sáng, có tấm bằng ấy hay không họ sớm muộn gì cũng sẽ đạt được thành tựu trăm sông đổ về một bể, thế nhưng đối với người tầm thường thì, sự tồn tại của bằng cấp là một điều không thể thiếu, bởi vì ngoại trừ nó ra, cuộc đời này bọn họ sẽ chẳng còn chiến tích gì khác nữa.
Chẳng thể nghi ngờ, Giang Hiểu Viện chính là một kẻ tầm thường.
Dù cho cô là một sinh viên đi ra từ một cái gạt tàn thuốc du học xong trở về, có bằng cấp được bộ giáo dục chứng nhận, thì cô đã có thể vào văn phòng làm một nhân viên bàn giấy quèn – Nhân viên bàn giấy quèn chỉ cần hình tượng tốt lành, biết đóng mộc biết photocopy, khách đến biết rót nước, biết dùng những phần mềm văn phòng đơn giản là đã có thể đảm nhận đươc công việc, tốt nghiệp hệ gạt tàn thuốc có thể làm, tốt nghiệp hệ nồi niêu dao thớt cũng có thể làm.
Nhưng không có tấm chứng chỉ tốt nghiệp đó thì không được.
Mặc dù ở trong không gian song song này, Giang Hiểu Viện có thừa tự tin đập bộp một phát là ra được chiếc gạt tàn tiên phong giống y như đúc.
Ngoài vấn đề về công việc, còn có một vấn đề vô cùng cấp bách khác phải giải quyết – Tối nay cô sẽ ngủ đâu đây? Tiền cho bữa sau từ đâu mà lấy?
Giang Hiểu Viện nhắm mắt bất chấp, muốn mở miệng mượn Kỳ Liên thêm vài trăm tệ, thế nhưng mấy phen ba bận ủ men cảm xúc, làm nháp tới lui đến vô số lần, cô vẫn không thể nói ra thỉnh cầu này được.
Cô thật sự không am hiểu vấn đề mượn tiền.
Thế thì… Chẳng lẽ phải đến bệnh viện tìm Chương Điềm hối con bé trả tiền sao?
Giang Hiểu Viện tưởng tượng một chút tình cảnh đó, đoạn khóc không ra nước mắt phát hiện rằng mình cũng chẳng am hiểu chuyện đòi tiền.
Thật sự là cùng đường bí lối.
Kỳ Liên và cô duyên bèo nước gặp nhau, trước đó ở bệnh viện anh ta đã cho cô mượn tiền, sau lại mời cô một bữa đơn giản, không để cô đói chết ngoài đường, đồng hương hờ thế này có thể nói là đã làm được trọn tình trọn nghĩa, quả thực là một Lôi Phong sống sờ sờ của thời đại, tiếp tục bợ đỡ lấy lòng nữa thì không còn bình thường rồi, anh ta không tiện tặng cho, mà dù có tặng, Giang Hiểu Viện cũng không dám nhận.
Đến cuối cùng cô cũng chẳng bật ra được một chữ đề nghị giúp đỡ gì, sau khi ăn xong cô tạm biệt Kỳ Liên, gánh vác cái lời hứa nội trong một tuần nhất định sẽ trả tiền, đi dạo lung tung khắp nơi chẳng hề có mục đích, hy vọng có thể tìm được một nơi chứa chấp cô.
Con người đến lúc xui xẻo thì dù uống nước lạnh cũng bị mắc kẽ răng, Giang Hiểu Viện đi miết đi miết, đột nhiên bị người ta đụng phải, cả người bị một lực mạnh kéo về một phía, theo bản năng cô vòng lấy hai cánh tay gầy gò trơ trọi, cái túi đeo trên lưng cứ thế bị người ta thuận lợi giật mất.
Tên trộm kia một phát thành công, quay đầu lại nhìn cô một cái, chạy như gió táp tựa như dưới chân là đôi phong hỏa luân, chớp mắt đã mất tăm mất tích.
Giang Hiểu Viện chạy đuổi theo, “Tên khốn, trả lại cho tôi.”
Trộm thì chẳng thể nào bị người chạy 800 mét hết mất bảy phút đuổi theo kịp, lúc này sắc trời đã khuya, người đi đường thưa thớt, ai nấy dáng vẻ vội vã, nghe cô kêu la ngay cả dừng lại nhìn một cái cũng không chứ đừng nói là giúp đỡ cô.
Giang Hiểu Viện chạy theo một con phố, thật sự là chạy không nổi nữa, cô thở ra khói, một tay vịn trụ điện bên đường, muốn ngồi sụp xuống khóc lớn một trận ngay vào lúc này.
Thế nhưng suy nghĩ lại, hành động ngồi bên vệ đường khóc lóc thật sự quá khó coi, giống một con chó nhà có tang vậy, cô làm không nổi, thế nên chỉ đành hóp lưng lại như mèo, dùng cái tư thế nôn mửa mà miễn cưỡng đứng một hồi, dùng hết toàn lực bình ổn hô hấp… Đồng thời không để mình bật khóc.
Hình tượng này đương nhiên cũng chẳng đẹp đẽ gì, nhưng ít nhất thì cô cũng là đang đứng.
Giang Hiểu Viện luôn cảm thấy, chỉ có đứng thì mới có khí thế hung hãn đối diện với thế giới.
Cô rất muốn hỏi Trợ Lý Đèn Pha một câu: không phải anh nói để mơ ước lại cho tôi sao, chẳng lẽ để lại chỉ là một cơn ác mộng như thế này?
Giang Hiểu Viện đứng ở đó không biết bao lâu, bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân vọng đến.
Cô ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện, tên trộm giật túi của cô thế mà lại quay trở lại!
Cách xa ba bước, tên trộm ném túi vào người cô, chê bai đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt.
Tên trộm nói, “Cô cũng nghèo quá đáng rồi đi?”
Giang Hiểu Viện, “…”
Tên trộm dùng cái vẻ mặt “Thôi bỏ đi, không chấp nhặt với cô” để khoát khoát tay với cô, “Thôi trả lại cho cô, túi rách chẳng đáng giá hai đồng, tôi cầm ngại nặng.”
Giang Hiểu Viện không biết mình nên nói “Cảm ơn” hay là nên tiến lên cho gã một bạt tai.
Trộm lại hỏi, “Tôi nói chứ chẳng lẽ cô ngay cả chỗ ở cũng không có đấy à?”
Giang Hiểu Viện, “Mắc mớ gì đến anh?”
Trộm “chậc” một tiếng, hai tay vuốt vuốt đường may trên quần, đưa tay ra chỉ, “Phía trước 300 mét có một tiệm net đấy, tiệm đó đang tuyển người trông tiệm đó, buổi tối có thể ở trong tiệm, cô có thể đi qua xem thử.”
Đêm khuya trên đường cái, tên trộm giật túi xách tội nghiệp cô nghèo, nên chạy qua giới thiệu công việc cho cô?
Giang Hiểu Viện không biết chuyện này có tính là trải nghiệm thần kỳ hay không, cô hỏi ngược lại, “Vậy sao anh không đi?”
“Tôi thèm vào, tiền đến tay quá chậm,” Tên trộm thẳng thắn khoanh tay, tiếp đó lại thành khẩn khuyên rằng, “Giống cô thì bó tay, chạy còn chậm hơn người thọt, không làm được cái nghề của tụi tôi, chỉ thích hợp làm cái việc không cần kỹ thuật thế thôi.”
Nói xong, gã ta gật gù đắc ý nhìn Giang Hiểu Viện một cái, cảm giác coi như mình đã tích được âm đức, thế là hài lòng thỏa mãn tới vô ảnh đi vô tung.
Giang Hiểu Viện đứng tại chỗ suy xét xem mình có nên đi báo cảnh sát hay không, sau ba phút thì quyết định vẫn là đi giải quyết nguy cơ sinh tồn trước đã.
Cô tiến về tiệm net mà tên giật túi giới thiệu, ông chủ vừa ăn mì gói vừa làm cuộc phỏng vấn đơn giản với cô, kiểm tra xem chứng minh thư của cô là thật hay giả, sau đó bảo cô thế chân giấy tờ, rồi cho cô một công việc có thể ngủ nhờ, đãi ngộ là mỗi tháng 600 đồng, bao cơm, mỗi bữa cơm không được vượt quá năm đồng, sau khi Giang Hiểu Viện kỳ kèo đòi hỏi thì ông chủ đồng ý trả lương cho cô theo tuần.
Như thế, cuối tuần là cô đã có thể góp được đủ 130 tệ tiền nợ của Kỳ Liên.
Sau 30 phút, ông chủ đã dạy cho cô quy trình đăng ký chứng minh thư và thu tiền, rồi ném cho cô một quyển danh bạ điện thoại, “Cúp điện thì gọi số này, máy hỏng thì đổi máy khác cho khách, sau đó thì ngày mai gọi cho số này, nhớ hết chưa?”
Dừng một chút, ông chủ lại nói, “Lúc rảnh thì cô có thể chơi máy tính, nhưng lúc chơi thì chú ý chút, đừng có bừa bãi lên mạng kéo cả đống virus về, có người đến thì thu tiền theo đồng hồ trên bàn, đừng có tùy tiện giảm giá cho người ta, trên quầy có camera theo dõi đó.”
Nói xong, anh ta huơ huơ chứng minh thư Giang Hiểu Viện thế chân cho mình, một hơi húp hết nước mì, rối vứt Giang Hiểu Viện lại bên quầy, lên lầu đi ngủ.
Giang Hiểu Viện im lặng lắng nghe, biết ông chủ không phải là dặn dò cô không được đối đãi tốt với khách hàng, mà là cảnh cáo cô tay chân phải sạch sẽ chút.
Đối diện với bộ máy tính để bàn cổ lỗ trên quầy và mấy hình gái đẹp ăn mặc hở hang, cô ngây người một hồi, ý thức được nguy cơ sinh tồn của mình tạm thời đã được giải quyết, cô lại lấy lại hơi sức để tiếp tục đa sầu đa cảm.
Ngày trước Giang Hiểu Viện không mấy khi lên mạng, nhất là lúc đọc sách, không biết nghe được cái tin nhảm từ đâu rằng wifi trong phòng có phóng xạ, cô dứt khoát không lắp luôn cả internet, dù sao thì cô cũng có chỗ để giải trí.
Mà bây giờ, chung quanh cô không chỉ tràn ngập thứ phóng xạ không rõ, mà còn ngập tràn mùi thuốc lá, mùi thức ăn thừa, mùi người… đến độ ngột ngạt, cùng với đầy một phòng những sinh vật “giết giết giết” không rõ.
Nhưng cô chẳng còn sức lực để oán trách nữa.
Giang Hiểu Viện đơ như gỗ suy nghĩ về tương lai và phương hướng cuộc đời của mình, chẳng chút đầu mối, chỉ đành mù mờ bắt đầu mở trò gỡ mìn ra chơi, để tiêu phí thời gian dài dằng dặc buồn chán nghèo khổ này.
Cô bắt đầu bất lợi, cú click đầu tiên đã trúng mìn, nổ banh xác pháo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.