Chương 53
Priest
15/12/2023
“Trời ạ,” Giang Hiểu Viện cảm thán, “Anh uống thành đức hạnh gì thế này?”
Kỳ Liên cười với cô một cái, lắc lư hai lượt, cả người “rầm” một tiếng ngã xuống mui xe. Ban đầu – lúc anh có thể biết tự điện thoại gọi lái xe thuê, trên mặt chỉ hơi hơi đỏ, hiện tại đại khái là đã hóng đủ gió lạnh, bộ óc đã đông đặc cả lại.
Gương mặt anh chỉ còn lại mỗi màu trắng bệch, mắt nửa khép nửa mở, giống như là đang mộng du.
Sau khi uống xong rượu, giữa giai đoạn xộc lên đầu và thần trí không tỉnh táo sẽ có một khoản ngắn giảm xóc, Giang Hiểu Viện đoán hiện anh đã qua thời kỳ giảm xóc, bắt đầu chính thức vào giai đoạn thần trí không tỉnh táo.
“Anh đừng có nằm sấp xuống!” Giang Hiểu Viện kinh hồn nhảy lên một cái, nơm nớp lo sợ túm lấy cánh tay của anh, “Vào trong xe có được không, phiền anh cố thêm một chút nữa, anh mà thật sự nằm xuống là tôi không khiêng nổi đâu!”
Kỳ Liên chậm rãi rút tay mình ra khỏi tay cô, giơ tay lên, lòng bàn tay nóng bỏng rơi xuống đỉnh đầu Giang Hiểu Viện.
“Trán làm sao vậy?” Anh khe khẽ hỏi, nghe ra không ngờ lại khá bình thường.
Giang Hiểu Viện, “Trên cầu thang vồ được con ếch.”
“Phải cẩn thận chứ,” Kỳ Liên nhẹ giọng nói, “Cả đời chỉ có một thân thể này thôi, nếu thật sự đụng hỏng chỗ nào đó, thì chẳng nơi nào đổi cái mới đâu.”
Giang Hiểu Viện, “…”
“Được rồi đại gia, ngài có thể di giá lên xe trước được không?” Giang Hiểu Viện thử nhét anh vào trong, “Yên tâm đi, tôi còn mình đồng da sắt hơn cả Nokia, không có dễ vỡ vậy đâu.”
Ai ngờ sức tay chống lên mui xe của con sâu rượu này cũng mạnh thật, chỉ một bàn tay nhẹ nhàng gác lên, Giang Hiểu Viện đẩy ra mồ hôi mướt người, vậy mà còn đẩy chẳng dời.
Giang Hiểu Viện không còn cách nào lùi sau một bước, một tay chống nạnh thở hắt một hơi, thành khẩn hỏi, “Anh biết lúc say anh tệ lắm không?”
Kỳ Liên nghiêm túc phản bác, “Không tệ, tôi chưa từng gây rối mà.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Kỳ Liên, “Ban nãy tôi nói đến đâu nhỉ? À, đúng rồi, hôm đó tôi dự tính đi giết một người.”
Giang Hiểu Viện nghe xong căn bản chẳng cho là thật, thở một hơi thật dài, “Còn nhớ cái này nữa à? Tôi thật sự phục anh rồi đấy.”
“Hôm đó tôi… đùi bị người ta chém một nhát,” Kỳ Liên tựa như không nghe thấy cô nói gì, cả người nằm bẹp trên mui xe, mắt híp lại, lẳng lặng nhìn giao lộ nơi xa, “Vô cùng bi phẫn, lúc nhấn chân đạp chân ga, tôi đã nghĩ, sớm muộn gì tôi cũng bắt chúng nó trả tôi một nhát này.”
Giọng anh chẳng nghe ra men say mấy, chỉ chậm rì rì, nghe thì nhẹ hơn lúc thường một chút.
Giang Hiểu Viện, “Ai cơ?”
“Không nhớ nữa,” Kỳ Liên thấp giọng nói, “Cũng chẳng nhớ có thù oán gì, hình như là vì người khác… chuyện gì đó của một người bạn, sau đó là mấy chuyện vặt vãnh không rõ ràng kiểu ai không cho ai mặt mũi.”
Anh hơi dừng một chút, mang chút giọng mũi, “Lão Trần nói với em là tôi đưa theo người vớt nó ra, kỳ thực lúc đó tôi căn bản chẳng nhớ nó là ai, nhà tôi quanh năm không có người, ngày nào cũng ngứa ngáy muốn đi lượn lờ trước mặt người khác, chẳng bao giờ bỏ qua cơ hội thể hiện mình.”
“Nhà tôi cũng quanh năm không có người.” Giang Hiểu Viện nhún nhún vai, đứng dậy nhảy lên gờ đường, nhờ chút độ cao này, hai tay cô dùng sức ấn xuống bả vai Kỳ Liên, ấn đến gân xương da cấn cả tay, “Đại ca, lên xe được không?”
Kỳ Liên nghe lời vòng qua xe, đến phía ghế lái phụ, ngoan ngoãn mở cửa vào trong, trông bước đi vững chãi, chẳng giống say rượu nổi điên chút nào… Kết quả, anh một bước không bước lên cửa xe, cả người vấp một cái, từ bên ghế lái phụ bay vào trong xe.
Giang Hiểu Viện, “…”
Trời ạ.
Cô chỉ đành lăn một vòng từ bên kia chui vào trong, dùng cả tay cả chân dỡ Kỳ Liên dậy.
Kỳ Liên, “Quân tử… có nỗi buồn trọn đời. Lương Khải Siêu nói, khổ nhất đời người chẳng vượt qua khỏi trách nhiệm chưa tròn… Cám ơn em.”
Giang Hiểu Viện, “Đừng khách sáo – Ài, lộn xộn gì thế này? Sầu chết tôi được.”
Kỳ Liên vùng vẫy ngồi vào chỗ ghế lái phụ, mặc cho Giang Hiểu Viện dùng dây đai an toàn trói anh thật chặt. Anh nhìn giao lộ phía trước, gần đến tiết Hàn Y [1], dân gian chú trọng đốt áo mới cho tổ tiên, nơi đầu đường đồng hoang chẳng ai lo, một nhúm giấy vụn dường như còn bọc đốm lửa lẻ tẻ, như ẩn như hiện trên không trung.
Thế nhưng trên thế gian này chẳng có ma quỷ, tổ tiên nếu đã chết rồi thì chẳng còn nữa, là đã tan thành mấy khói trong hàng tỉ thời không song song khác, chỉ còn thừa lại một bóng hình trong đầu óc của người còn sống, đợi vài năm hay vài chục năm sau, cũng dần dần bị thời gian nhẹ nhàng xóa mất.
“Lúc đó bên cạnh cha tôi lúc nào cũng có người,” Kỳ Liên thấp giọng nói, “Còn đẻ một đứa con riêng, tuổi tác lại còn xấp xỉ tôi, sau khi lớn lên thì thành một tên côn đồ. Buổi tan học đầu tiên của cấp ba, chính hắn đưa người đến cổng trường chặn tôi lại, đánh tôi một bạt tai.”
Lúc anh nói chuyện ngôn từ rõ ràng, suy nghĩ mạch lạc, hình như là đã tỉnh táo.
Giang Hiểu Viện, “Vậy sao anh không đi báo cảnh sát?”
“Đúng thế, sao tôi không báo cảnh sát?” Kỳ Liên cười một cái, “Em không hiểu đâu, lúc nhỏ cảm thấy cảnh sát hơi giống… giống cái gì nhỉ, giống như đi mách lẻo cho thầy cô vậy, mặc dù có thể trị hắn, nhưng mình thì đã thua hắn một cái đầu rồi.”
Giang Hiểu Viện vừa khởi động lại, vừa nói như hiểu rõ, “Hiểu, bệnh dậy thì mà.”
Ngoại trừ lấy bạo lực trị bạo lực, những thứ khác hình như đều là hành vi của đứa hèn nhát – Bị du côn ức hiếp, nhất định phải đích thân biến thành du côn, rồi dùng cách của du côn giải quyết vấn đề, bị chó cắn, thì phải bò trên đất, nhe răng nhọn ra táp lại, tỏ vẻ rằng động vật linh trưởng cũng chẳng dễ chọc đâu.
Trên lý trí thì mọi người đều biết thế là rất buồn cười, nhưng với vài người, ở vào cái tuổi đặc biệt ấy, đã nghĩ như thế.
Còn vài người khác, cả đời họ luôn suy nghĩ như thế.
Giang Hiểu Viện lắc lắc đầu, không đánh giá, bởi vì năm đó cô cũng chẳng giỏi hơn Kỳ Liên ở đâu, cô dùng chỉ dẫn định vị lại nhà của Kỳ Liên, chuẩn bị lái ra rồi quay đầu.
Kỳ Liên nói năng lộn xộn một hồi rồi ngủ mất, Giang Hiểu Viện cả đường lượn lòng vòng chạy theo chỉ dẫn miệng thối lừa bịp đi nhầm vô số đường, cuồi cùng cũng mò mẫm đến căn hộ độc thân Kỳ Liên đang ở.
Miễn cưỡng gọi con ma men kia dậy, Giang Hiểu Viện đỡ anh lên lầu.
Giang Hiểu Viện đặt anh xuống sofa, xoa xoa cần cổ mỏi nhừ đau buốt, báo anh biết, “Vậy tôi đi đây.”
Kỳ Liên đáng thương cực kỳ nằm vùi trên một góc sofa, uể oải phất phất tay với cô.
Giang Hiểu Viện bước tới cửa thì quay đầu lại nhìn một cái, vừa khéo đối diện với một điểm sáng mờ trong đôi mắt nửa khép nửa mở của anh, thế là lại đổi ý, vòng trở về.
“Tội nghiệp thật.” Cô nghĩ, trước tiên lục được trong tủ lạnh ra một hộp sữa tươi, nhìn thử thấy còn chưa quá hạn, bèn tìm lò vi sóng hâm một cái, rồi đem vào cho Kỳ Liên.
Kỳ Liên ngủ cả đường, đại khái cũng tỉnh táo một chút, nâng mí mắt nặng trịch lên, “Chưa đi à?”
Cả đời này Giang Hiểu Viện vẫn là lần đầu tiên chăm sóc người khác, chăm sóc đến thật lòng thật dạ, chân tay vụng về.
“Chưa, anh uống đi,” Giang Hiểu Viện nói, “Uống xong thì nôn một lần, tôi nấu cho anh một tô mì sợi rồi hẵng đi.”
Kỳ Liên cố gắng suy nghĩ một hồi, “Chỗ tôi không có mì sợi.”
Giang Hiểu Viện phất phất tay trông vô cùng thành thạo, “Không sao, không phải mì gói cũng nấu vậy sao.”
Đợi khi Kỳ Liên nôn hết một trận, dùng nước lạnh rửa mặt, liền nghe phòng bếp “crắc” một tiếng, giống như bị nổ, anh giật mình một cái, tỉnh táo lại, chạy tới nhìn. Chỉ thấy trong nồi là dầu nước trộn lẫn, ầm ĩ đến trời long đất lở dưới ngọn lửa lớn, còn “đầu bếp thiên tài” Giang Hiểu Viện thì đang một tay cầm vung như tấm khiên che chắn trước người, một tay thì cầm một quả trứng gà, đứng bên nồi nóng lòng muốn thử mà khoa tay múa chân.
Nâng mắt lên nhìn về phía anh, Giang Hiểu Viện hét lên trong làn khói dầu tung tóe, “Trứng gà phải đập ở đầu nào thì mới không dễ để vỏ trứng rơi vào nồi?”
Kỳ Liên, “…”
Anh vội mở máy hút khói, lại thô bạo rưới một gáo nước lạnh vào trong nồi, đơn giản dẹp loạn cuộc tranh chấp song phương loạn xị bát nháo bên trong nồi, sau đó thì đoạt lấy trứng gà trong tay Giang Hiểu Viện, thoi thóp nói, “Được được rồi, ra ngoài đi – Em ăn cơm chưa?”
Giang Hiểu Viện cực kỳ ngượng ngùng, “Hi hi.”
Kỳ Liên nhanh lẹ cắt xong một mớ rau trước khi nước trong nồi sôi, sau đó đập một cái rồi tách đôi, bỏ hai quả trứng gà vào trong nồi, thuần thục nấu mì, có cái vẻ hiền huệ thật thờ ơ.
Giang Hiểu Viện đứng bên cạnh, nhìn động tác của anh, chợt lên tiếng hỏi, “Sau đó thì sao?”
Kỳ Liên, “Cái gì?”
Giang Hiểu Viện, “Anh lê một chân bị thương, muốn đi giết người – Sau đó thì sao?”
Kỳ Liên trầm mặc một hồi, dùng đũa điềm tĩnh khuấy nồi một lát, “Hôm đó bởi vì trên đường xảy ra chuyện, không đi được, kết quả người khác đi, một người bạn, một thằng bé, mặt con nít, năm đó cứ theo sau đít gọi tôi là anh, cậu ta đâm người ta, sau này bị xử tù, cũng may người đó không chết, đời này cậu ta vẫn có ngày trở ra. Một người bạn khác nghe xong chuyện này, ra ngoài uống say bí tỉ… Hoàn cảnh gia đình cậu ta không được tốt, ba cậu ta bạo lực gia đình, uống nhiều là đánh người, đánh đến mẹ câu ta bị điếc một tai. Nói thì thật mỉa mai, chính cậu ta chẳng biết lúc nào cũng bắt đầu uống rượu, hôm đó uống nhiều, thế là cự với ông ba, rút một con dao nhỏ ra cắt cổ ông ấy, đợi khi tỉnh rượu, cậu ta nhảy từ trên lầu xuống, té chết…”
Giang Hiểu Viện trợn to mắt.
Kỳ Liên, “Đưa muối cho tôi.”
Đèn trong phòng bếp không sáng lắm, Giang Hiểu Viện còn chưa hoàn hồn vội vàng mò được một hộp tinh thể màu trắng, cũng chẳng nhìn kỹ là muối hay đường, cô len lén đổ ra một chút, nếm thử, chưa kịp phân biệt mặn hay ngọt thì đã bị Kỳ Liên rút khỏi tay.
“Năm đó, ba người bạn cùng tôi đi vớt Lão Trần, hai người vừa kể, cả đời này cứ thế mà bỏ mặc, còn một người thì chân tay đủ đầy, sau này bị gia đình ép đưa ra nước ngoài, trước đó không lâu vừa về nước,” Kỳ Liên gắp một cọng mì ra, nếm thử, cảm giác đã chín, thế là tắt bếp, “Lấy tô, tô ở trong tủ bên phía em đó – Người vào thì cũng mới mãn hạn được phóng thích, cho nên hôm nay Lão Trần mời khách, mấy người bọn tôi ăn bữa cơm, không cẩn thận uống quá chén.”
Tóc của Kỳ Liên ban nãy rửa mặt bị ướt, rũ trước mặt, đôi mắt anh trông có hơi chút ẩm ướt, “Người ra nước ngoài thì học cái bằng dở dở ương ương, cứ thế mà sống chẳng mục tiêu, hiện tại nghe theo gia đình xin việc ở một công ty nội địa nhỏ, có thể dự định cứ thế thôi, Phương Châu… Phương Châu vừa cùng vợ đi khám thai, chuẩn bị làm cha rồi. Còn tôi à? Mấy năm nay tôi không có chỗ ở cố định, làm thuê cho vị Chúa cứu thế ẩn hình kia.”
Cuộc sống giống một mảnh đất có thể nứt toác ra bất cứ lúc nào, giẫm chân không vững, liền từ phía bên này trợt sang bên kia, nhiều năm sau quay đầu nhìn lại, vết nứt càng ngày càng lớn, những người từng ở bên rốt cục lại chia cách ở cái thế giới có thể nhìn mà không thể với tới được.
Kỳ Liên lại lần nữa không cách nào tránh mà nhớ đến Hứa Tĩnh Dương.
Về mặt ý nghĩa nào đó, người ấy chính là người đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời anh.
“Phản ứng quá khích của em đối với thế giới này, chẳng hề chứng minh được em mạnh, em can trường.” Đây là câu mà người ngồi trên xe lăn kia đã nói với anh vào giờ ngọ một ngày hè nào đó, đến nay Kỳ Liên vẫn có thể nhớ lại từng câu từng chữ —
“Thế gian giáng cho em một bạt tai, em nhảy dựng lên chửi ầm, thế gian ngày nào cũng giáng cho em một bạt tai, em liền bị nó đắp nặn thành một người mở miệng ra là mắng chửi. Em nhớ em muốn làm gì không? Em nhớ em là ai không? Có khả năng em thật đúng là một đứa đáng thương không ra gì cả.”
Hai người chẳng tìm chỗ ngồi, ở trong bếp, một người bưng một tô mì, cứ thế giải quyết.
Thấy Kỳ Liên bỗng nhiên chìm vào ký ức nào đó, Giang Hiểu Viện kềm không được mà hỏi, “Sao anh lại nói Hứa Tĩnh Dương là Chúa cứu thế?”
“Bởi vì cậu ta nói cho tôi biết một sự thật,” Kỳ Liên nói, “Lúc em phát hiện ra sự tồn tại của kẽ nứt đó, nhất định phải nhảy, cho dù có té chết thì cũng phải nhảy, nếu không thì sẽ không kịp nữa.”
Giang Hiểu Viện nghĩ bụng nói như thế là cái quỷ gì?
Cô nghe mà ù ù cạc cạc, hoài nghi Kỳ Liên vẫn chưa tỉnh rượu.
Kỳ Liên nhìn cô một cái, thấy có một nhúm tóc lơi ra ngoài đuôi ngựa, uyển chuyển lưu luyến rũ xuống bên má cô. Anh chợt rất muốn vén lên sau tai dùm cô, dưới tác dụng của cồn, anh giơ một tay lên, giơ nửa chừng mới tỉnh táo lại, cứ thế mà giơ tay như vậy, lúng ta lúng túng dừng giữa không trung.
Giang Hiểu Viện, “…”
Kỳ Liên, “…”
Đầu óc Kỳ Liên trống rỗng chừng hai giây, rồi mới miễn cưỡng khôi phục lại, ho khan một tiếng, ngượng ngùng lướt qua tai Giang Hiểu Viện, từ trên kệ rút ra một chai dấm gạo, giấu đầu hở đuôi mà hỏi, “Em cần không?”
Giang Hiểu Viện, “… Nguyên quán của anh ở Sơn Tây à?” [2]
Kẻ mới nhập tịch Sơn Tây là Kỳ Liên miễn cưỡng giữ thể diện, một cách bí hiểm cho thêm một nắp dấm vào tô, ăn một miếng lớn mì chua lét, gân xanh nổi cả lên.
“Coi như là tỉnh rượu đi.” Anh nghĩ.
Kỳ nghỉ của Giang Hiểu Viện ngắn tựa que diêm, chưa thấy ánh sáng thì đã cháy sạch.
Ngày hôm sau, cô tự giác dậy lúc 5 giờ 10 phút, bắt đầu giày vò tài khoản Tạo Hình Niết Bàn, xong việc thì ăn đại một chút gì đó, sáng 8 giờ 30 Thầy Tưởng tới.
Hình tượng của Tưởng Bác chẳng hơn kém Giang Hiểu Viện mới lăn từ trên cầu thang xuống là bao, má trái viết “Ngủ không đủ”, má phải viết “Bố đây đang bực”, sau khi vào nhà chẳng nói câu nào, ném một túi tài liệu lên trên bàn.
Tưởng Thái hậu nói, “Giấy tờ ghi danh của vòng loại, cô đi chuẩn bị đi, ba ngày sau cho tôi xem thành phẩm của cô một cái, đợi tôi xem rồi mới báo lên – Còn lát nữa đi tiếp một người khách dùm tôi, tôi phải tìm chỗ nằm một lát.”
Giang Hiểu Viện, “Ông chủ, ấn đường của anh biến đen rồi, đi bán thận đấy à?”
“Cút,” Tưởng Bác cho cô một cái ót xanh mét, “Vòng loại khu vực “lớp lớp tuyển chọn” là ý gì có hiểu không? Ý là để mọi người cùng thi triển phương pháp, xây dựng quan hệ đó! Cô tưởng ghi danh mấy tác phẩm là xong việc sao? Ủy viên ở vòng loại có thể xem hết bấy nhiêu đó tư liệu à? Uống rượu hai ngày với một đám ngu thộn, thật chẳng muốn nhịn nữa.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Tưởng Bác, “Nhìn cái gì mà nhìn? Kỹ thuật ai mà chẳng có, biết bao cô gái hàng ngày bỏ thời gian vào gương mặt mình chẳng ít hơn thời gian cô làm việc đâu, cao thủ nơi đâu cũng có, cô không đi chào hỏi đàng hoàng, tư liệu gửi lên rồi căn bản cũng chẳng ai xem, muốn làm việc thì phải dựa vào luồn cúi.”
Tưởng Bác nói xong, bực bội phất phất tay, quẹo vào phòng nghỉ ngủ bù.
Giang Hiểu Viện cúi đầu nhìn yêu cầu vòng loại – “Chuẩn bị một đoạn tự giới thiệu đơn giản, chủ đề là “Cô dâu mùa xuân”, làm ra một dự án tạo hình, cung cấp video thao thác thực tế, tự mang theo người mẫu, thời gian không quá 45 phút.”
Những cái khác tạm miễn bàn, một bộ tạo hình cô dâu hoàn chỉnh từ chuẩn bị đến ra phương án không biết phải tốn biết bao tâm tư, còn chưa tính thời gian quay video và chuẩn bị trang phục cô dâu, liên hệ người mẫu thành phẩm.
Nộp lên một phần tư liệu dốc hết tâm huyết thế kia, vậy mà không đi chào hỏi còn chả ai nhìn ư?
Hành trình của Giang Hiểu Viện còn chưa bắt đầu, cái tâm trạng đắc ý muốn tham dự ban đầu “soạt” một tiếng, đã xám đi phân nửa.
[1] Tiết Hàn Y: vào mùng một tháng 10 âm lịch, còn được gọi là “sớm tháng mười”, “tiết tế tổ”, “tiết Minh Âm”, dân chúng gọi là ngày Quỷ Đầu, là ngày lễ tế tự bên Trung Quốc, tương truyền bắt đầu từ thời Chu. Tiết Hàn Y phổ biến ở phương Bắc, nhiều người phương Bắc sẽ cúng mộ, kỷ niệm người thân ở cõi tiên, xưng là đưa áo ấm.
[2] Ẩm thực Sơn Tây được biếy đến nhiều nhất với đặc điểm sử dụng rộng rãi các loại dấm địa phương làm gia vị và các món mì.
Kỳ Liên cười với cô một cái, lắc lư hai lượt, cả người “rầm” một tiếng ngã xuống mui xe. Ban đầu – lúc anh có thể biết tự điện thoại gọi lái xe thuê, trên mặt chỉ hơi hơi đỏ, hiện tại đại khái là đã hóng đủ gió lạnh, bộ óc đã đông đặc cả lại.
Gương mặt anh chỉ còn lại mỗi màu trắng bệch, mắt nửa khép nửa mở, giống như là đang mộng du.
Sau khi uống xong rượu, giữa giai đoạn xộc lên đầu và thần trí không tỉnh táo sẽ có một khoản ngắn giảm xóc, Giang Hiểu Viện đoán hiện anh đã qua thời kỳ giảm xóc, bắt đầu chính thức vào giai đoạn thần trí không tỉnh táo.
“Anh đừng có nằm sấp xuống!” Giang Hiểu Viện kinh hồn nhảy lên một cái, nơm nớp lo sợ túm lấy cánh tay của anh, “Vào trong xe có được không, phiền anh cố thêm một chút nữa, anh mà thật sự nằm xuống là tôi không khiêng nổi đâu!”
Kỳ Liên chậm rãi rút tay mình ra khỏi tay cô, giơ tay lên, lòng bàn tay nóng bỏng rơi xuống đỉnh đầu Giang Hiểu Viện.
“Trán làm sao vậy?” Anh khe khẽ hỏi, nghe ra không ngờ lại khá bình thường.
Giang Hiểu Viện, “Trên cầu thang vồ được con ếch.”
“Phải cẩn thận chứ,” Kỳ Liên nhẹ giọng nói, “Cả đời chỉ có một thân thể này thôi, nếu thật sự đụng hỏng chỗ nào đó, thì chẳng nơi nào đổi cái mới đâu.”
Giang Hiểu Viện, “…”
“Được rồi đại gia, ngài có thể di giá lên xe trước được không?” Giang Hiểu Viện thử nhét anh vào trong, “Yên tâm đi, tôi còn mình đồng da sắt hơn cả Nokia, không có dễ vỡ vậy đâu.”
Ai ngờ sức tay chống lên mui xe của con sâu rượu này cũng mạnh thật, chỉ một bàn tay nhẹ nhàng gác lên, Giang Hiểu Viện đẩy ra mồ hôi mướt người, vậy mà còn đẩy chẳng dời.
Giang Hiểu Viện không còn cách nào lùi sau một bước, một tay chống nạnh thở hắt một hơi, thành khẩn hỏi, “Anh biết lúc say anh tệ lắm không?”
Kỳ Liên nghiêm túc phản bác, “Không tệ, tôi chưa từng gây rối mà.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Kỳ Liên, “Ban nãy tôi nói đến đâu nhỉ? À, đúng rồi, hôm đó tôi dự tính đi giết một người.”
Giang Hiểu Viện nghe xong căn bản chẳng cho là thật, thở một hơi thật dài, “Còn nhớ cái này nữa à? Tôi thật sự phục anh rồi đấy.”
“Hôm đó tôi… đùi bị người ta chém một nhát,” Kỳ Liên tựa như không nghe thấy cô nói gì, cả người nằm bẹp trên mui xe, mắt híp lại, lẳng lặng nhìn giao lộ nơi xa, “Vô cùng bi phẫn, lúc nhấn chân đạp chân ga, tôi đã nghĩ, sớm muộn gì tôi cũng bắt chúng nó trả tôi một nhát này.”
Giọng anh chẳng nghe ra men say mấy, chỉ chậm rì rì, nghe thì nhẹ hơn lúc thường một chút.
Giang Hiểu Viện, “Ai cơ?”
“Không nhớ nữa,” Kỳ Liên thấp giọng nói, “Cũng chẳng nhớ có thù oán gì, hình như là vì người khác… chuyện gì đó của một người bạn, sau đó là mấy chuyện vặt vãnh không rõ ràng kiểu ai không cho ai mặt mũi.”
Anh hơi dừng một chút, mang chút giọng mũi, “Lão Trần nói với em là tôi đưa theo người vớt nó ra, kỳ thực lúc đó tôi căn bản chẳng nhớ nó là ai, nhà tôi quanh năm không có người, ngày nào cũng ngứa ngáy muốn đi lượn lờ trước mặt người khác, chẳng bao giờ bỏ qua cơ hội thể hiện mình.”
“Nhà tôi cũng quanh năm không có người.” Giang Hiểu Viện nhún nhún vai, đứng dậy nhảy lên gờ đường, nhờ chút độ cao này, hai tay cô dùng sức ấn xuống bả vai Kỳ Liên, ấn đến gân xương da cấn cả tay, “Đại ca, lên xe được không?”
Kỳ Liên nghe lời vòng qua xe, đến phía ghế lái phụ, ngoan ngoãn mở cửa vào trong, trông bước đi vững chãi, chẳng giống say rượu nổi điên chút nào… Kết quả, anh một bước không bước lên cửa xe, cả người vấp một cái, từ bên ghế lái phụ bay vào trong xe.
Giang Hiểu Viện, “…”
Trời ạ.
Cô chỉ đành lăn một vòng từ bên kia chui vào trong, dùng cả tay cả chân dỡ Kỳ Liên dậy.
Kỳ Liên, “Quân tử… có nỗi buồn trọn đời. Lương Khải Siêu nói, khổ nhất đời người chẳng vượt qua khỏi trách nhiệm chưa tròn… Cám ơn em.”
Giang Hiểu Viện, “Đừng khách sáo – Ài, lộn xộn gì thế này? Sầu chết tôi được.”
Kỳ Liên vùng vẫy ngồi vào chỗ ghế lái phụ, mặc cho Giang Hiểu Viện dùng dây đai an toàn trói anh thật chặt. Anh nhìn giao lộ phía trước, gần đến tiết Hàn Y [1], dân gian chú trọng đốt áo mới cho tổ tiên, nơi đầu đường đồng hoang chẳng ai lo, một nhúm giấy vụn dường như còn bọc đốm lửa lẻ tẻ, như ẩn như hiện trên không trung.
Thế nhưng trên thế gian này chẳng có ma quỷ, tổ tiên nếu đã chết rồi thì chẳng còn nữa, là đã tan thành mấy khói trong hàng tỉ thời không song song khác, chỉ còn thừa lại một bóng hình trong đầu óc của người còn sống, đợi vài năm hay vài chục năm sau, cũng dần dần bị thời gian nhẹ nhàng xóa mất.
“Lúc đó bên cạnh cha tôi lúc nào cũng có người,” Kỳ Liên thấp giọng nói, “Còn đẻ một đứa con riêng, tuổi tác lại còn xấp xỉ tôi, sau khi lớn lên thì thành một tên côn đồ. Buổi tan học đầu tiên của cấp ba, chính hắn đưa người đến cổng trường chặn tôi lại, đánh tôi một bạt tai.”
Lúc anh nói chuyện ngôn từ rõ ràng, suy nghĩ mạch lạc, hình như là đã tỉnh táo.
Giang Hiểu Viện, “Vậy sao anh không đi báo cảnh sát?”
“Đúng thế, sao tôi không báo cảnh sát?” Kỳ Liên cười một cái, “Em không hiểu đâu, lúc nhỏ cảm thấy cảnh sát hơi giống… giống cái gì nhỉ, giống như đi mách lẻo cho thầy cô vậy, mặc dù có thể trị hắn, nhưng mình thì đã thua hắn một cái đầu rồi.”
Giang Hiểu Viện vừa khởi động lại, vừa nói như hiểu rõ, “Hiểu, bệnh dậy thì mà.”
Ngoại trừ lấy bạo lực trị bạo lực, những thứ khác hình như đều là hành vi của đứa hèn nhát – Bị du côn ức hiếp, nhất định phải đích thân biến thành du côn, rồi dùng cách của du côn giải quyết vấn đề, bị chó cắn, thì phải bò trên đất, nhe răng nhọn ra táp lại, tỏ vẻ rằng động vật linh trưởng cũng chẳng dễ chọc đâu.
Trên lý trí thì mọi người đều biết thế là rất buồn cười, nhưng với vài người, ở vào cái tuổi đặc biệt ấy, đã nghĩ như thế.
Còn vài người khác, cả đời họ luôn suy nghĩ như thế.
Giang Hiểu Viện lắc lắc đầu, không đánh giá, bởi vì năm đó cô cũng chẳng giỏi hơn Kỳ Liên ở đâu, cô dùng chỉ dẫn định vị lại nhà của Kỳ Liên, chuẩn bị lái ra rồi quay đầu.
Kỳ Liên nói năng lộn xộn một hồi rồi ngủ mất, Giang Hiểu Viện cả đường lượn lòng vòng chạy theo chỉ dẫn miệng thối lừa bịp đi nhầm vô số đường, cuồi cùng cũng mò mẫm đến căn hộ độc thân Kỳ Liên đang ở.
Miễn cưỡng gọi con ma men kia dậy, Giang Hiểu Viện đỡ anh lên lầu.
Giang Hiểu Viện đặt anh xuống sofa, xoa xoa cần cổ mỏi nhừ đau buốt, báo anh biết, “Vậy tôi đi đây.”
Kỳ Liên đáng thương cực kỳ nằm vùi trên một góc sofa, uể oải phất phất tay với cô.
Giang Hiểu Viện bước tới cửa thì quay đầu lại nhìn một cái, vừa khéo đối diện với một điểm sáng mờ trong đôi mắt nửa khép nửa mở của anh, thế là lại đổi ý, vòng trở về.
“Tội nghiệp thật.” Cô nghĩ, trước tiên lục được trong tủ lạnh ra một hộp sữa tươi, nhìn thử thấy còn chưa quá hạn, bèn tìm lò vi sóng hâm một cái, rồi đem vào cho Kỳ Liên.
Kỳ Liên ngủ cả đường, đại khái cũng tỉnh táo một chút, nâng mí mắt nặng trịch lên, “Chưa đi à?”
Cả đời này Giang Hiểu Viện vẫn là lần đầu tiên chăm sóc người khác, chăm sóc đến thật lòng thật dạ, chân tay vụng về.
“Chưa, anh uống đi,” Giang Hiểu Viện nói, “Uống xong thì nôn một lần, tôi nấu cho anh một tô mì sợi rồi hẵng đi.”
Kỳ Liên cố gắng suy nghĩ một hồi, “Chỗ tôi không có mì sợi.”
Giang Hiểu Viện phất phất tay trông vô cùng thành thạo, “Không sao, không phải mì gói cũng nấu vậy sao.”
Đợi khi Kỳ Liên nôn hết một trận, dùng nước lạnh rửa mặt, liền nghe phòng bếp “crắc” một tiếng, giống như bị nổ, anh giật mình một cái, tỉnh táo lại, chạy tới nhìn. Chỉ thấy trong nồi là dầu nước trộn lẫn, ầm ĩ đến trời long đất lở dưới ngọn lửa lớn, còn “đầu bếp thiên tài” Giang Hiểu Viện thì đang một tay cầm vung như tấm khiên che chắn trước người, một tay thì cầm một quả trứng gà, đứng bên nồi nóng lòng muốn thử mà khoa tay múa chân.
Nâng mắt lên nhìn về phía anh, Giang Hiểu Viện hét lên trong làn khói dầu tung tóe, “Trứng gà phải đập ở đầu nào thì mới không dễ để vỏ trứng rơi vào nồi?”
Kỳ Liên, “…”
Anh vội mở máy hút khói, lại thô bạo rưới một gáo nước lạnh vào trong nồi, đơn giản dẹp loạn cuộc tranh chấp song phương loạn xị bát nháo bên trong nồi, sau đó thì đoạt lấy trứng gà trong tay Giang Hiểu Viện, thoi thóp nói, “Được được rồi, ra ngoài đi – Em ăn cơm chưa?”
Giang Hiểu Viện cực kỳ ngượng ngùng, “Hi hi.”
Kỳ Liên nhanh lẹ cắt xong một mớ rau trước khi nước trong nồi sôi, sau đó đập một cái rồi tách đôi, bỏ hai quả trứng gà vào trong nồi, thuần thục nấu mì, có cái vẻ hiền huệ thật thờ ơ.
Giang Hiểu Viện đứng bên cạnh, nhìn động tác của anh, chợt lên tiếng hỏi, “Sau đó thì sao?”
Kỳ Liên, “Cái gì?”
Giang Hiểu Viện, “Anh lê một chân bị thương, muốn đi giết người – Sau đó thì sao?”
Kỳ Liên trầm mặc một hồi, dùng đũa điềm tĩnh khuấy nồi một lát, “Hôm đó bởi vì trên đường xảy ra chuyện, không đi được, kết quả người khác đi, một người bạn, một thằng bé, mặt con nít, năm đó cứ theo sau đít gọi tôi là anh, cậu ta đâm người ta, sau này bị xử tù, cũng may người đó không chết, đời này cậu ta vẫn có ngày trở ra. Một người bạn khác nghe xong chuyện này, ra ngoài uống say bí tỉ… Hoàn cảnh gia đình cậu ta không được tốt, ba cậu ta bạo lực gia đình, uống nhiều là đánh người, đánh đến mẹ câu ta bị điếc một tai. Nói thì thật mỉa mai, chính cậu ta chẳng biết lúc nào cũng bắt đầu uống rượu, hôm đó uống nhiều, thế là cự với ông ba, rút một con dao nhỏ ra cắt cổ ông ấy, đợi khi tỉnh rượu, cậu ta nhảy từ trên lầu xuống, té chết…”
Giang Hiểu Viện trợn to mắt.
Kỳ Liên, “Đưa muối cho tôi.”
Đèn trong phòng bếp không sáng lắm, Giang Hiểu Viện còn chưa hoàn hồn vội vàng mò được một hộp tinh thể màu trắng, cũng chẳng nhìn kỹ là muối hay đường, cô len lén đổ ra một chút, nếm thử, chưa kịp phân biệt mặn hay ngọt thì đã bị Kỳ Liên rút khỏi tay.
“Năm đó, ba người bạn cùng tôi đi vớt Lão Trần, hai người vừa kể, cả đời này cứ thế mà bỏ mặc, còn một người thì chân tay đủ đầy, sau này bị gia đình ép đưa ra nước ngoài, trước đó không lâu vừa về nước,” Kỳ Liên gắp một cọng mì ra, nếm thử, cảm giác đã chín, thế là tắt bếp, “Lấy tô, tô ở trong tủ bên phía em đó – Người vào thì cũng mới mãn hạn được phóng thích, cho nên hôm nay Lão Trần mời khách, mấy người bọn tôi ăn bữa cơm, không cẩn thận uống quá chén.”
Tóc của Kỳ Liên ban nãy rửa mặt bị ướt, rũ trước mặt, đôi mắt anh trông có hơi chút ẩm ướt, “Người ra nước ngoài thì học cái bằng dở dở ương ương, cứ thế mà sống chẳng mục tiêu, hiện tại nghe theo gia đình xin việc ở một công ty nội địa nhỏ, có thể dự định cứ thế thôi, Phương Châu… Phương Châu vừa cùng vợ đi khám thai, chuẩn bị làm cha rồi. Còn tôi à? Mấy năm nay tôi không có chỗ ở cố định, làm thuê cho vị Chúa cứu thế ẩn hình kia.”
Cuộc sống giống một mảnh đất có thể nứt toác ra bất cứ lúc nào, giẫm chân không vững, liền từ phía bên này trợt sang bên kia, nhiều năm sau quay đầu nhìn lại, vết nứt càng ngày càng lớn, những người từng ở bên rốt cục lại chia cách ở cái thế giới có thể nhìn mà không thể với tới được.
Kỳ Liên lại lần nữa không cách nào tránh mà nhớ đến Hứa Tĩnh Dương.
Về mặt ý nghĩa nào đó, người ấy chính là người đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời anh.
“Phản ứng quá khích của em đối với thế giới này, chẳng hề chứng minh được em mạnh, em can trường.” Đây là câu mà người ngồi trên xe lăn kia đã nói với anh vào giờ ngọ một ngày hè nào đó, đến nay Kỳ Liên vẫn có thể nhớ lại từng câu từng chữ —
“Thế gian giáng cho em một bạt tai, em nhảy dựng lên chửi ầm, thế gian ngày nào cũng giáng cho em một bạt tai, em liền bị nó đắp nặn thành một người mở miệng ra là mắng chửi. Em nhớ em muốn làm gì không? Em nhớ em là ai không? Có khả năng em thật đúng là một đứa đáng thương không ra gì cả.”
Hai người chẳng tìm chỗ ngồi, ở trong bếp, một người bưng một tô mì, cứ thế giải quyết.
Thấy Kỳ Liên bỗng nhiên chìm vào ký ức nào đó, Giang Hiểu Viện kềm không được mà hỏi, “Sao anh lại nói Hứa Tĩnh Dương là Chúa cứu thế?”
“Bởi vì cậu ta nói cho tôi biết một sự thật,” Kỳ Liên nói, “Lúc em phát hiện ra sự tồn tại của kẽ nứt đó, nhất định phải nhảy, cho dù có té chết thì cũng phải nhảy, nếu không thì sẽ không kịp nữa.”
Giang Hiểu Viện nghĩ bụng nói như thế là cái quỷ gì?
Cô nghe mà ù ù cạc cạc, hoài nghi Kỳ Liên vẫn chưa tỉnh rượu.
Kỳ Liên nhìn cô một cái, thấy có một nhúm tóc lơi ra ngoài đuôi ngựa, uyển chuyển lưu luyến rũ xuống bên má cô. Anh chợt rất muốn vén lên sau tai dùm cô, dưới tác dụng của cồn, anh giơ một tay lên, giơ nửa chừng mới tỉnh táo lại, cứ thế mà giơ tay như vậy, lúng ta lúng túng dừng giữa không trung.
Giang Hiểu Viện, “…”
Kỳ Liên, “…”
Đầu óc Kỳ Liên trống rỗng chừng hai giây, rồi mới miễn cưỡng khôi phục lại, ho khan một tiếng, ngượng ngùng lướt qua tai Giang Hiểu Viện, từ trên kệ rút ra một chai dấm gạo, giấu đầu hở đuôi mà hỏi, “Em cần không?”
Giang Hiểu Viện, “… Nguyên quán của anh ở Sơn Tây à?” [2]
Kẻ mới nhập tịch Sơn Tây là Kỳ Liên miễn cưỡng giữ thể diện, một cách bí hiểm cho thêm một nắp dấm vào tô, ăn một miếng lớn mì chua lét, gân xanh nổi cả lên.
“Coi như là tỉnh rượu đi.” Anh nghĩ.
Kỳ nghỉ của Giang Hiểu Viện ngắn tựa que diêm, chưa thấy ánh sáng thì đã cháy sạch.
Ngày hôm sau, cô tự giác dậy lúc 5 giờ 10 phút, bắt đầu giày vò tài khoản Tạo Hình Niết Bàn, xong việc thì ăn đại một chút gì đó, sáng 8 giờ 30 Thầy Tưởng tới.
Hình tượng của Tưởng Bác chẳng hơn kém Giang Hiểu Viện mới lăn từ trên cầu thang xuống là bao, má trái viết “Ngủ không đủ”, má phải viết “Bố đây đang bực”, sau khi vào nhà chẳng nói câu nào, ném một túi tài liệu lên trên bàn.
Tưởng Thái hậu nói, “Giấy tờ ghi danh của vòng loại, cô đi chuẩn bị đi, ba ngày sau cho tôi xem thành phẩm của cô một cái, đợi tôi xem rồi mới báo lên – Còn lát nữa đi tiếp một người khách dùm tôi, tôi phải tìm chỗ nằm một lát.”
Giang Hiểu Viện, “Ông chủ, ấn đường của anh biến đen rồi, đi bán thận đấy à?”
“Cút,” Tưởng Bác cho cô một cái ót xanh mét, “Vòng loại khu vực “lớp lớp tuyển chọn” là ý gì có hiểu không? Ý là để mọi người cùng thi triển phương pháp, xây dựng quan hệ đó! Cô tưởng ghi danh mấy tác phẩm là xong việc sao? Ủy viên ở vòng loại có thể xem hết bấy nhiêu đó tư liệu à? Uống rượu hai ngày với một đám ngu thộn, thật chẳng muốn nhịn nữa.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Tưởng Bác, “Nhìn cái gì mà nhìn? Kỹ thuật ai mà chẳng có, biết bao cô gái hàng ngày bỏ thời gian vào gương mặt mình chẳng ít hơn thời gian cô làm việc đâu, cao thủ nơi đâu cũng có, cô không đi chào hỏi đàng hoàng, tư liệu gửi lên rồi căn bản cũng chẳng ai xem, muốn làm việc thì phải dựa vào luồn cúi.”
Tưởng Bác nói xong, bực bội phất phất tay, quẹo vào phòng nghỉ ngủ bù.
Giang Hiểu Viện cúi đầu nhìn yêu cầu vòng loại – “Chuẩn bị một đoạn tự giới thiệu đơn giản, chủ đề là “Cô dâu mùa xuân”, làm ra một dự án tạo hình, cung cấp video thao thác thực tế, tự mang theo người mẫu, thời gian không quá 45 phút.”
Những cái khác tạm miễn bàn, một bộ tạo hình cô dâu hoàn chỉnh từ chuẩn bị đến ra phương án không biết phải tốn biết bao tâm tư, còn chưa tính thời gian quay video và chuẩn bị trang phục cô dâu, liên hệ người mẫu thành phẩm.
Nộp lên một phần tư liệu dốc hết tâm huyết thế kia, vậy mà không đi chào hỏi còn chả ai nhìn ư?
Hành trình của Giang Hiểu Viện còn chưa bắt đầu, cái tâm trạng đắc ý muốn tham dự ban đầu “soạt” một tiếng, đã xám đi phân nửa.
[1] Tiết Hàn Y: vào mùng một tháng 10 âm lịch, còn được gọi là “sớm tháng mười”, “tiết tế tổ”, “tiết Minh Âm”, dân chúng gọi là ngày Quỷ Đầu, là ngày lễ tế tự bên Trung Quốc, tương truyền bắt đầu từ thời Chu. Tiết Hàn Y phổ biến ở phương Bắc, nhiều người phương Bắc sẽ cúng mộ, kỷ niệm người thân ở cõi tiên, xưng là đưa áo ấm.
[2] Ẩm thực Sơn Tây được biếy đến nhiều nhất với đặc điểm sử dụng rộng rãi các loại dấm địa phương làm gia vị và các món mì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.