Chương 27
Tĩnh An Lộ 1 Hào
04/10/2022
27.
Leno dẫn họ đến một nhà hàng có phong cách retro nằm trong một con hẻm nhỏ trong khu thành cổ, vị trí hơi chếch nhưng lại rất nhiều thực khách.
Hôm nay món khai vị và món chính Khương Mặc chọn giúp cậu đều rất ngon. Bây giờ khi ra ngoài cùng Khương Mặc hầu như Thẩm Triều Văn không tự mình gọi món nữa, vì bên cạnh có một vị sành ăn, đối phương sẽ chọn hết cho cậu, cậu cứ yên tâm ăn là được.
Vốn cho rằng đêm nay Khương Mặc sẽ đi uống rượu cùng bạn, nhưng kết quả cơm nước xong xuôi Leno lại trực tiếp đưa họ đến cửa nhà trọ, nhét mấy chai rượu vào lòng Khương Mặc rồi đi mất.
Bọn họ thế mà không đổi chỗ uống tiếp?
Kỳ lạ. Thẩm Triều Văn lấy làm lạ họ hỏi Khương Mặc: “Hôm nay các anh không uống à?”
Khương Mặc ôm mấy chai rượu lắc đầu: “Không uống với cậu ta, cái này là anh nhờ cậu ta mua giúp, để dành uống trong hai ngày tới.”
Lạ lùng. Thẩm Triều Văn thầm nghĩ có nên khen anh hay không thì Khương Mặc đã ôm rượu mở cửa phòng.
Bước vào trong, gian phòng trông đẹp và rất ấm cúng.
Tuy nhiên, chỉ có một giường cỡ queen.
Thẩm Triều Văn vừa kéo vali vừa mờ mịt trong giây lát, tự hỏi vậy là sao? Là ngủ cùng quen rồi hay là do homestay không có phòng tiêu chuẩn? Đi chơi rồi vẫn còn ngủ cùng nhau?
Đương nhiên cậu không thể mở miệng hỏi Khương Mặc vấn đề ngu ngốc này được, cậu chỉ mừng thầm trong lòng rồi im lặng đi dọn hành lý.
“Tối cậu muốn đi đâu chơi? Giờ còn sớm thể thể ra ngoài dạo.” Khương Mặc hỏi.
“Ra ngoài cũng được, buổi tối quanh đây có gì chơi?”
“Anh chỉ biết bảo tàng, nhà thờ… và quán bar.” Khương Mặc đáp, “Muốn đi chơi không?”
Ở trong phòng cũng chán nên Thẩm Triều Văn nói được. Cậu thay quần áo và ra ngoài cùng Khương Mặc bắt đầu tham quan Lyon về đêm.
Khi đi dạo qua quảng trường, Thẩm Triều Văn bất ngờ khóa chặt mục tiêu – Vòng quay.
Cậu chưa từng chơi thử cái này. Có phải các cặp đôi đều thích ngồi vòng quay không? Có lẽ nên tính thử xem.
Cùng lúc đó, Khương Mặc cũng nhìn thấy một thứ làm anh thấy thú vị — bên kia sông có một quán đêm nổi tiếng địa phương, chắc trong đó sẽ có rượu ngon để uống chứ nhỉ?
Cả hai cùng nhau mở miệng, một người đòi đi vòng quay, một người đòi qua quán ngồi.
Khương Mặc nghe đề nghị của cậu thì ghét bỏ cực kỳ: “Quay cái gì mà quay, chán chết, sau cậu suốt ngày hẹn anh đi làm mấy cái chuyện rất… ba chấm vậy.”
Thẩm Triều Văn cũng cực kỳ không thích đề nghị của anh: “Đi chơi của anh có phải là đổi chỗ uống rượu đúng không? Anh có chọn cái nào khác hả?”
Cuối cùng không ai thuyết phục được ai. Thay vì thuyết phục, tốt hơn hết là nhường nhau một bước. Cả hai bắt đầu thỏa hiệp nhường nhịn lẫn nhau rồi quyết định ngồi vòng quay trước, sau đó đi đến quán bên kia sông.
Khương Mặc uất ức bị Thẩm Triều Văn kéo lên vòng quay, kiềm chế muốn nổi điên đi bốn năm vòng với cậu, dẫu cho có như bị lửa dí mông anh vẫn cố gắng tâm bình khí hòa, tự nhủ phải tươi cười đối mặt với cuộc sống, không được nổi khùng.
Thẩm Triều Văn thấy bộ dạng không vui kia của anh trông buồn cười muốn chết, thậm chí ngắm còn vui hơn cả cảnh đêm ở Lyon. Ngồi vòng quay một mình chẳng có gì vui, nhưng được đi cùng Khương Mặc lại rất thú vị.
Sau khi ngồi đu quay xong tâm trạng của Thẩm Triều Văn rất tốt, thoải mái cả người, vui vui vẻ vẻ đi cùng Khương Mặc đến quán bên kia sông.
Sau khi thanh toán tiền vé vào cổng, hai người cùng nhau đi vào và phát hiện ra đây là một nơi giải trí rất lớn, không chỉ là nơi để uống rượu, đi vào trong còn có bắn bi 3D, có bàn chơi bi-a.
Khương Mặc bước đến quầy lễ tân xem menu, nghĩ rằng không thể uống quá nhiều vì còn phải đi chơi với Thẩm Triều Văn, thế là anh đành phải gọi một ly Whiskey để uống đỡ ghiền.
Order xong anh phát hiện Thẩm Triều Văn bên cạnh đã biến đâu mất.
Tìm rồi tìm anh thấy đối phương đã đi vào trong và đang chỉ vào cây cơ bi-a nói chuyện với một người đàn ông.
Muốn chơi bi-a à?
Khương Mặc sợ cậu không thể giao tiếp vì bất đồng ngôn ngữ, anh bước tới nói rõ ý đồ với quản lý người Pháp rồi trả tiền bao bàn.
Thẩm Triều Văn lên tiếng cảm ơn anh, “Chợt muốn đánh.”
Khương Mặc hỏi: “Cậu biết đánh à?”
Thẩm Triều Văn suy nghĩ rồi vờ khiêm tốn: “Ừm, biết biết thôi.”
“Lúc trước có một khoảng anh rất mê.” Khương Mặc đưa phấn cho cậu, “Lâu rồi không đánh, lúc trước Đường Lý thích hẹn anh chơi. Hôm nay chơi với cậu.”
Thẩm Triều Văn suy nghĩ: “Chơi nghiêm túc rồi cược vài thứ.”
“… Chơi thì chơi thôi còn cược gì nữa??”
Sao người này lại hiếu chiến đến vậy!
“Chơi đại cược đại thôi.” Thẩm Triều Văn nói, “Anh thua thì hứa với em một chuyện.”
Khương Mặc nheo mắt: “Nếu cậu thua thì sao?”
“Tùy anh xử lý.”
Xạo là giỏi.
Khương Mặc liếc cậu: “Thẩm Triều Văn, nói chuyện đừng có chảnh vậy được không, cái kiểu vênh váo như cậu có thể sửa được không hả?”
Thẩm Triều Văn lười phí lời cùng anh, “Chơi cái gì?”
Khương Mặc suy nghĩ: “Chín bi?”
“Được.”
Ván đầu tiên, khi Khương Mặc đánh được một nửa bắt đầu phát hiện có gì đó là lạ.
Cách chơi của Thẩm Triều Văn rất bảo thủ, đánh rất thiếu kiên quyết, không giống với tính cách của cậu chút nào.
Đánh qua đánh lại, Khương Mặc mơ hồ cảm thấy Thẩm Triều Văn đang dò xét, quan sát anh là nhiều chứ hoàn toàn không hề nghiêm túc đánh.
Ván đầu tiên Khương Mặc thắng, nhưng thắng không hề có cảm giác thành tựu, thậm chí còn có cảm giác rất không ổn.
Và đúng như dự đoán, tình hình của ván thứ hai bắt đầu thay đổi.
Sau khi so bi thua, Khương Mặc mất quyền đánh bi đầu tiên. Thẩm Triều Văn bắt được cơ hội và hoàn toàn đánh tự do, càng đánh càng nhanh, càng đánh càng sát phạt, thiếu điều muốn đánh sạch cả bàn.
Khương Mặc đứng cạnh mặt mày cứng lại nhìn người này, cuối cùng cũng phát hiện đại sự không ổn. Đây tuyệt đối không phải là trình độ bình bình, cậu đánh tốt hơn rất nhiều người, thậm chí còn có thể nói là đánh rất giỏi.
Vào lúc đánh ván thứ ba, dần dần có một số người đến xem.
Thẩm Triều Văn đánh rất nghiêm túc, động tác cực kỳ chuẩn, đánh bi gọn gàng, mà điều thú vị hơn là cậu đánh cực kỳ nhanh, giống như đang cố tình phô diễn kỹ năng của mình, phong cách chơi này có tính thưởng thức rất mạnh, là nét hấp dẫn của đi bi nhanh, cảm giác tiết tấu nhanh có thể khiến con tim người ta phải rộn ràng.
Khương Mặc bị khí thế của cậu lây nhiễm, anh bắt đầu nghiêm túc chiến đấu.
Trong hai ván cuối, anh thật sự so tài với Thẩm Triều Văn, đánh đến mức nhiệt huyết sôi trồi. Thẩm Triều Văn rất khó đối phó, nhưng cảm giác đấu với kẻ mạnh này làm Khương Mặc cảm thấy rất thú vị, cảm xúc của đối thủ có thể ảnh hưởng đến cục diễn ván đấu, Khương Mặc càng đánh càng nghiêm túc, càng đánh càng hưng phấn.
Bi cuối cùng.
Khương Mặc đứng khoanh tay ở túi bi cậu phải đánh bi vào, nhìn Thẩm Triều Văn đánh bi này.
Bi này vào Thẩm Triều Văn sẽ thắng, không vào vậy mình sẽ có cơ hội.
Thẩm Triều Văn tạo góc, sau khi nhắm đúng vị trí cậu dời đường nhìn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Khương Mặc.
Em ấy không nhìn bi mà là nhìn anh, cánh tay dùng sức cụp một tiếng – khoảnh khắc ánh mắt lướt qua, bi trắng đập mạnh vào bi vàng.
Tiếng vang quá lớn. Kỳ thật lần thúc cơ này không nhất thiết phải đánh mạnh như thế, Khương Mặc có lý do hợp lý để nghĩ rằng Thẩm Triều Văn đang khiêu khích anh.
Bi này là cậu đánh mù, cậu rất tự tin thậm chí không thèm nhìn bi.
Xung quanh có người reo hò, có người ồn ào và tiếng huýt sáo.
Thua rồi, em ấy không cho mình cơ hội.
Nhưng Khương Mặc thua tâm phục khẩu phục, không hề cảm thấy mất mặt, tay nghề kém hơn người ta tự mình thừa nhận là được, đây cũng không phải là chuyện gì lớn lao. Anh không có quá nhiều chấp niệm với chuyện thắng thua, chỉ cần đánh đến sảng khoái là được.
Anh trả cơ về, cầm ly rượu bên cạnh uống một hơi cạn sạch, nói với Thẩm Triều Văn: “Thua rồi, có chơi có chịu, đồng ý một chuyện của cậu anh chắc chắn làm được.”
Thẩm Triều Văn gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, trả cơ về rồi nói: “Về thôi.”
Sau khi ra khỏi cửa tiệm Khương Mặc mới bắt đầu thẩm tra cậu: “Có phải cậu đã luyện qua rồi không? Cậu lại gài bẫy anh rồi đúng không!”
Thẩm Triều Văn lắc đầu: “Em không tập luyện gì hết, chỉ là lúc trước thỉnh thoảng chơi sau giờ học thôi. Nhưng em thích chơi 8 bi hơn, 9 bi không thích lắm.”
Khương Mặc không tin: “Thỉnh thoảng? Không giống, anh thấy cậu chơi chuyên nghiệp lắm.”
Thẩm Triều Văn giải thích: “Thật mà, lúc đi học thỉnh thoảng chơi thôi. Anh cũng biết mấy nơi làng quê nho nhỏ chẳng có mấy thứ để chơi, lúc trước em lại không thích chơi máy tính, ngẫu nhiên tiếp xúc bi-a thì phát hiện mình thích, lúc có tiền tiêu vặt thì để dành chơi hai ván. Môi trường ở phòng bi-a ở chỗ em không được ổn lắm, toàn yêu tinh nhền nhện nên chỉ có thể lén chơi, sợ bà em phát hiện rồi lo lắng.”
Hèn gì. Với tính cách của Thẩm Triều Văn, khi cậu đã thích chơi cái gì chắc chắn sẽ nghiêm túc nghiên cứu cái đó, có đánh giỏi cũng là rất bình thường. Khương Mặc vỗ đầu cậu: “Sao lúc trước không hẹn anh đi đánh cùng?”
“Ngày nào anh cũng vội say chứ nào có thời gian đánh bi-a cùng em, anh cũng chẳng quan tâm đến cuộc sống của em.”
“…” Khương Mặc nhất thời không nói nên lời, “Anh không quan tâm? Đến cùng là do anh không quan tâm hay là do cậu không thích tâm sự chuyện của mình với người khác? Ngày nào cậu cũng trưng poker face đó ra cho người ta nhìn, anh còn sợ quan tâm cậu xong còn bị dội ngược lại một câu tự lo cho mình trước đi.”
Lần này Thẩm Triều Văn im lặng rồi mới đáp: “Em không quen chủ động tâm sự với người khác, sau này anh hỏi em nhiều hơn là được.”
Lúc này Khương Mặc mới hài lòng: “Ừ.”
Đi dạo lâu cũng có hơi mệt, cuối cùng hai người gọi xe trở về.
Hai người cùng ngồi vào phía sau, sau khi tài xế lên tiếng chào xong thì không ai nói thêm gì nữa.
Khương Mặc ngồi ngơ ra đó một lát thì chợt Thẩm Triều Văn vỗ vỗ vai mình, hỏi anh: “Anh không dựa hả?”
Khương Mặc nghiêng đầu dựa qua ngay lập tức, suy nghĩ một lúc rồi hỏi cậu: “Anh thua rồi thì sẽ giữ lời. Nói đi, cậu muốn anh đồng ý chuyện gì?”
Thẩm Triều Văn: “Lần em đến Paris, sau khi tiệc mừng của các anh kết thúc, em và anh ra khỏi quận 9 thì gặp một con mèo trên đường, sau đó trời mưa, anh kéo em tắm mưa, dầm mưa một lúc lạnh quá chúng ta gọi xe về.”
Khương Mặc gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Triều Văn: “Lúc đó trên xe anh có nói một câu tiếng Pháp.”
Khương Mặc gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Triều Văn: “Nói cho em biết là có ý gì đi, nói cho em vậy là được, em muốn biết.”
Lặng im.
Thật ra cậu vốn có thể yêu cầu một cái gì đó khác. Một lời hứa có phạm vi rất lớn, nhưng cậu không làm khó người khác, không muốn điều gì chỉ muốn một đáp án.
“Là một câu thoại.” Khương Mặc thành thật, “Ý là, ở bên em, anh cảm thấy rất ấm áp.”
Nói xong, anh nói lại bằng tiếng Pháp lần nữa, giọng nhẹ nhàng và chậm rãi.”
Thật ra trong bộ phim đó có rất nhiều câu thoại với những từ ngữ xinh đẹp, nhưng đêm hôm trước kéo phim Khương Mặc chỉ nhớ đến câu thoại giản dị tự nhiên này — bạn làm tôi cảm thấy rất ấm áp. Một câu thoại rất đơn giản, không thơ mộng, và không nghĩ rằng sẽ nhớ rõ ngay từ lúc đầu.
Nhưng hôm đó trời mưa và thật sự rất lạnh. Khương Mặc dựa vào vai Thẩm Triều Văn, không hiểu sao anh lại nhớ tới câu thoại rất đơn giản đó. Lúc đó cũng không nghĩ đến chuyện yêu đương gì, không có suy nghĩ phức tạp, chỉ cảm thấy dựa vào em ấy thật sự rất ấm áp.
Rõ ràng là một người lạnh lùng, nhưng khi dựa vào thế mà lại cảm thấy rất ấm áp.
Có lẽ một chút ấm áp đó đã đưa hết cho mình.
Nói xong câu đó, bọn họ lại cùng im lặng.
Người tài xế vẫn lẳng lặng lái xe, đưa họ qua màn đêm êm đềm này. Trong xe không có một tiếng động, tài xế không cất giọng hát hò, không một ai nói chuyện, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Khương Mặc nhắm mắt lại, cảm nhận một loại khai thông không cần ngôn ngữ. Anh đặt tay phải lên đầu gối của Thẩm Triều Văn, không nắm lại, không mở mắt nhìn, chỉ dùng thân thể để cảm nhận… đối phương luồng những ngón tay vào, từ từ đan xen mười ngón cùng anh.
Sau khi xuống xe, họ nắm tay nhau bước đi, thay vì cãi nhau như mọi khi thì giờ phút này mọi thứ đều im lặng đến kỳ lạ, có thể cảm nhận được sự yên tĩnh của khoảnh khắc này.
Phòng của họ ở tầng hai.
Lên lầu, vào cửa.
Vào lúc cánh cửa phòng đóng lại, anh bị Thẩm Triều Văn đè mạnh vai lên cửa. Đèn không bật, biểu cảm mơ hồ, thứ khuếch đại nhất là tiếng hít thở. Khương Mặc nắm vai cậu, xoa nắn xương khớp, cứng đanh. Anh trượt tay lên trên, ôm gáy cậu, kéo về hướng của mình.
Khương Mặc chủ quan cho rằng Thẩm Triều Văn không giỏi hôn. Nụ hôn của người này cũng là kiểu liều mạng với bạn, có thể hôn người ta đến phát đau, rất dữ dội, không giữ lại chút nào…
Khương Mặc không thích nhịp điệu này cho lắm, anh nắm cằm cậu, cố sức lắm mới kéo cậu ra được, nói em yên nào để anh thử xem, để anh. Thẩm Triều Văn thở dồn hỏi anh bằng chất giọng rất thấp rất không chắc chắn, anh say à? Khương Mặc cười nói chắc thế. Nói rồi anh lần nhẹ tay dọc theo xương sống lưng của cậu.
Anh cũng không có kinh nghiệm thực tế gì, không rành lắm, mỗi một động tác đều mang theo tính thử nghiệm, nhẹ nhàng, dịu dàng thăm dò, dựa theo phản ứng của đối phương mà đến.
Thẩm Triều Văn ngược lại lại không chịu được anh thế này. Sự lo được lo mất của cậu bị kích thích, cậu tuyệt vọng ôm lấy anh thở dồn.
Lần đầu tiên yêu nhau cũng không phải do say rượu mất lý trí. Thẩm Triều Văn có thể chắc chắn đêm đó Khương Mặc không say, nhưng anh vẫn lên giường cùng mình.
Leno dẫn họ đến một nhà hàng có phong cách retro nằm trong một con hẻm nhỏ trong khu thành cổ, vị trí hơi chếch nhưng lại rất nhiều thực khách.
Hôm nay món khai vị và món chính Khương Mặc chọn giúp cậu đều rất ngon. Bây giờ khi ra ngoài cùng Khương Mặc hầu như Thẩm Triều Văn không tự mình gọi món nữa, vì bên cạnh có một vị sành ăn, đối phương sẽ chọn hết cho cậu, cậu cứ yên tâm ăn là được.
Vốn cho rằng đêm nay Khương Mặc sẽ đi uống rượu cùng bạn, nhưng kết quả cơm nước xong xuôi Leno lại trực tiếp đưa họ đến cửa nhà trọ, nhét mấy chai rượu vào lòng Khương Mặc rồi đi mất.
Bọn họ thế mà không đổi chỗ uống tiếp?
Kỳ lạ. Thẩm Triều Văn lấy làm lạ họ hỏi Khương Mặc: “Hôm nay các anh không uống à?”
Khương Mặc ôm mấy chai rượu lắc đầu: “Không uống với cậu ta, cái này là anh nhờ cậu ta mua giúp, để dành uống trong hai ngày tới.”
Lạ lùng. Thẩm Triều Văn thầm nghĩ có nên khen anh hay không thì Khương Mặc đã ôm rượu mở cửa phòng.
Bước vào trong, gian phòng trông đẹp và rất ấm cúng.
Tuy nhiên, chỉ có một giường cỡ queen.
Thẩm Triều Văn vừa kéo vali vừa mờ mịt trong giây lát, tự hỏi vậy là sao? Là ngủ cùng quen rồi hay là do homestay không có phòng tiêu chuẩn? Đi chơi rồi vẫn còn ngủ cùng nhau?
Đương nhiên cậu không thể mở miệng hỏi Khương Mặc vấn đề ngu ngốc này được, cậu chỉ mừng thầm trong lòng rồi im lặng đi dọn hành lý.
“Tối cậu muốn đi đâu chơi? Giờ còn sớm thể thể ra ngoài dạo.” Khương Mặc hỏi.
“Ra ngoài cũng được, buổi tối quanh đây có gì chơi?”
“Anh chỉ biết bảo tàng, nhà thờ… và quán bar.” Khương Mặc đáp, “Muốn đi chơi không?”
Ở trong phòng cũng chán nên Thẩm Triều Văn nói được. Cậu thay quần áo và ra ngoài cùng Khương Mặc bắt đầu tham quan Lyon về đêm.
Khi đi dạo qua quảng trường, Thẩm Triều Văn bất ngờ khóa chặt mục tiêu – Vòng quay.
Cậu chưa từng chơi thử cái này. Có phải các cặp đôi đều thích ngồi vòng quay không? Có lẽ nên tính thử xem.
Cùng lúc đó, Khương Mặc cũng nhìn thấy một thứ làm anh thấy thú vị — bên kia sông có một quán đêm nổi tiếng địa phương, chắc trong đó sẽ có rượu ngon để uống chứ nhỉ?
Cả hai cùng nhau mở miệng, một người đòi đi vòng quay, một người đòi qua quán ngồi.
Khương Mặc nghe đề nghị của cậu thì ghét bỏ cực kỳ: “Quay cái gì mà quay, chán chết, sau cậu suốt ngày hẹn anh đi làm mấy cái chuyện rất… ba chấm vậy.”
Thẩm Triều Văn cũng cực kỳ không thích đề nghị của anh: “Đi chơi của anh có phải là đổi chỗ uống rượu đúng không? Anh có chọn cái nào khác hả?”
Cuối cùng không ai thuyết phục được ai. Thay vì thuyết phục, tốt hơn hết là nhường nhau một bước. Cả hai bắt đầu thỏa hiệp nhường nhịn lẫn nhau rồi quyết định ngồi vòng quay trước, sau đó đi đến quán bên kia sông.
Khương Mặc uất ức bị Thẩm Triều Văn kéo lên vòng quay, kiềm chế muốn nổi điên đi bốn năm vòng với cậu, dẫu cho có như bị lửa dí mông anh vẫn cố gắng tâm bình khí hòa, tự nhủ phải tươi cười đối mặt với cuộc sống, không được nổi khùng.
Thẩm Triều Văn thấy bộ dạng không vui kia của anh trông buồn cười muốn chết, thậm chí ngắm còn vui hơn cả cảnh đêm ở Lyon. Ngồi vòng quay một mình chẳng có gì vui, nhưng được đi cùng Khương Mặc lại rất thú vị.
Sau khi ngồi đu quay xong tâm trạng của Thẩm Triều Văn rất tốt, thoải mái cả người, vui vui vẻ vẻ đi cùng Khương Mặc đến quán bên kia sông.
Sau khi thanh toán tiền vé vào cổng, hai người cùng nhau đi vào và phát hiện ra đây là một nơi giải trí rất lớn, không chỉ là nơi để uống rượu, đi vào trong còn có bắn bi 3D, có bàn chơi bi-a.
Khương Mặc bước đến quầy lễ tân xem menu, nghĩ rằng không thể uống quá nhiều vì còn phải đi chơi với Thẩm Triều Văn, thế là anh đành phải gọi một ly Whiskey để uống đỡ ghiền.
Order xong anh phát hiện Thẩm Triều Văn bên cạnh đã biến đâu mất.
Tìm rồi tìm anh thấy đối phương đã đi vào trong và đang chỉ vào cây cơ bi-a nói chuyện với một người đàn ông.
Muốn chơi bi-a à?
Khương Mặc sợ cậu không thể giao tiếp vì bất đồng ngôn ngữ, anh bước tới nói rõ ý đồ với quản lý người Pháp rồi trả tiền bao bàn.
Thẩm Triều Văn lên tiếng cảm ơn anh, “Chợt muốn đánh.”
Khương Mặc hỏi: “Cậu biết đánh à?”
Thẩm Triều Văn suy nghĩ rồi vờ khiêm tốn: “Ừm, biết biết thôi.”
“Lúc trước có một khoảng anh rất mê.” Khương Mặc đưa phấn cho cậu, “Lâu rồi không đánh, lúc trước Đường Lý thích hẹn anh chơi. Hôm nay chơi với cậu.”
Thẩm Triều Văn suy nghĩ: “Chơi nghiêm túc rồi cược vài thứ.”
“… Chơi thì chơi thôi còn cược gì nữa??”
Sao người này lại hiếu chiến đến vậy!
“Chơi đại cược đại thôi.” Thẩm Triều Văn nói, “Anh thua thì hứa với em một chuyện.”
Khương Mặc nheo mắt: “Nếu cậu thua thì sao?”
“Tùy anh xử lý.”
Xạo là giỏi.
Khương Mặc liếc cậu: “Thẩm Triều Văn, nói chuyện đừng có chảnh vậy được không, cái kiểu vênh váo như cậu có thể sửa được không hả?”
Thẩm Triều Văn lười phí lời cùng anh, “Chơi cái gì?”
Khương Mặc suy nghĩ: “Chín bi?”
“Được.”
Ván đầu tiên, khi Khương Mặc đánh được một nửa bắt đầu phát hiện có gì đó là lạ.
Cách chơi của Thẩm Triều Văn rất bảo thủ, đánh rất thiếu kiên quyết, không giống với tính cách của cậu chút nào.
Đánh qua đánh lại, Khương Mặc mơ hồ cảm thấy Thẩm Triều Văn đang dò xét, quan sát anh là nhiều chứ hoàn toàn không hề nghiêm túc đánh.
Ván đầu tiên Khương Mặc thắng, nhưng thắng không hề có cảm giác thành tựu, thậm chí còn có cảm giác rất không ổn.
Và đúng như dự đoán, tình hình của ván thứ hai bắt đầu thay đổi.
Sau khi so bi thua, Khương Mặc mất quyền đánh bi đầu tiên. Thẩm Triều Văn bắt được cơ hội và hoàn toàn đánh tự do, càng đánh càng nhanh, càng đánh càng sát phạt, thiếu điều muốn đánh sạch cả bàn.
Khương Mặc đứng cạnh mặt mày cứng lại nhìn người này, cuối cùng cũng phát hiện đại sự không ổn. Đây tuyệt đối không phải là trình độ bình bình, cậu đánh tốt hơn rất nhiều người, thậm chí còn có thể nói là đánh rất giỏi.
Vào lúc đánh ván thứ ba, dần dần có một số người đến xem.
Thẩm Triều Văn đánh rất nghiêm túc, động tác cực kỳ chuẩn, đánh bi gọn gàng, mà điều thú vị hơn là cậu đánh cực kỳ nhanh, giống như đang cố tình phô diễn kỹ năng của mình, phong cách chơi này có tính thưởng thức rất mạnh, là nét hấp dẫn của đi bi nhanh, cảm giác tiết tấu nhanh có thể khiến con tim người ta phải rộn ràng.
Khương Mặc bị khí thế của cậu lây nhiễm, anh bắt đầu nghiêm túc chiến đấu.
Trong hai ván cuối, anh thật sự so tài với Thẩm Triều Văn, đánh đến mức nhiệt huyết sôi trồi. Thẩm Triều Văn rất khó đối phó, nhưng cảm giác đấu với kẻ mạnh này làm Khương Mặc cảm thấy rất thú vị, cảm xúc của đối thủ có thể ảnh hưởng đến cục diễn ván đấu, Khương Mặc càng đánh càng nghiêm túc, càng đánh càng hưng phấn.
Bi cuối cùng.
Khương Mặc đứng khoanh tay ở túi bi cậu phải đánh bi vào, nhìn Thẩm Triều Văn đánh bi này.
Bi này vào Thẩm Triều Văn sẽ thắng, không vào vậy mình sẽ có cơ hội.
Thẩm Triều Văn tạo góc, sau khi nhắm đúng vị trí cậu dời đường nhìn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Khương Mặc.
Em ấy không nhìn bi mà là nhìn anh, cánh tay dùng sức cụp một tiếng – khoảnh khắc ánh mắt lướt qua, bi trắng đập mạnh vào bi vàng.
Tiếng vang quá lớn. Kỳ thật lần thúc cơ này không nhất thiết phải đánh mạnh như thế, Khương Mặc có lý do hợp lý để nghĩ rằng Thẩm Triều Văn đang khiêu khích anh.
Bi này là cậu đánh mù, cậu rất tự tin thậm chí không thèm nhìn bi.
Xung quanh có người reo hò, có người ồn ào và tiếng huýt sáo.
Thua rồi, em ấy không cho mình cơ hội.
Nhưng Khương Mặc thua tâm phục khẩu phục, không hề cảm thấy mất mặt, tay nghề kém hơn người ta tự mình thừa nhận là được, đây cũng không phải là chuyện gì lớn lao. Anh không có quá nhiều chấp niệm với chuyện thắng thua, chỉ cần đánh đến sảng khoái là được.
Anh trả cơ về, cầm ly rượu bên cạnh uống một hơi cạn sạch, nói với Thẩm Triều Văn: “Thua rồi, có chơi có chịu, đồng ý một chuyện của cậu anh chắc chắn làm được.”
Thẩm Triều Văn gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, trả cơ về rồi nói: “Về thôi.”
Sau khi ra khỏi cửa tiệm Khương Mặc mới bắt đầu thẩm tra cậu: “Có phải cậu đã luyện qua rồi không? Cậu lại gài bẫy anh rồi đúng không!”
Thẩm Triều Văn lắc đầu: “Em không tập luyện gì hết, chỉ là lúc trước thỉnh thoảng chơi sau giờ học thôi. Nhưng em thích chơi 8 bi hơn, 9 bi không thích lắm.”
Khương Mặc không tin: “Thỉnh thoảng? Không giống, anh thấy cậu chơi chuyên nghiệp lắm.”
Thẩm Triều Văn giải thích: “Thật mà, lúc đi học thỉnh thoảng chơi thôi. Anh cũng biết mấy nơi làng quê nho nhỏ chẳng có mấy thứ để chơi, lúc trước em lại không thích chơi máy tính, ngẫu nhiên tiếp xúc bi-a thì phát hiện mình thích, lúc có tiền tiêu vặt thì để dành chơi hai ván. Môi trường ở phòng bi-a ở chỗ em không được ổn lắm, toàn yêu tinh nhền nhện nên chỉ có thể lén chơi, sợ bà em phát hiện rồi lo lắng.”
Hèn gì. Với tính cách của Thẩm Triều Văn, khi cậu đã thích chơi cái gì chắc chắn sẽ nghiêm túc nghiên cứu cái đó, có đánh giỏi cũng là rất bình thường. Khương Mặc vỗ đầu cậu: “Sao lúc trước không hẹn anh đi đánh cùng?”
“Ngày nào anh cũng vội say chứ nào có thời gian đánh bi-a cùng em, anh cũng chẳng quan tâm đến cuộc sống của em.”
“…” Khương Mặc nhất thời không nói nên lời, “Anh không quan tâm? Đến cùng là do anh không quan tâm hay là do cậu không thích tâm sự chuyện của mình với người khác? Ngày nào cậu cũng trưng poker face đó ra cho người ta nhìn, anh còn sợ quan tâm cậu xong còn bị dội ngược lại một câu tự lo cho mình trước đi.”
Lần này Thẩm Triều Văn im lặng rồi mới đáp: “Em không quen chủ động tâm sự với người khác, sau này anh hỏi em nhiều hơn là được.”
Lúc này Khương Mặc mới hài lòng: “Ừ.”
Đi dạo lâu cũng có hơi mệt, cuối cùng hai người gọi xe trở về.
Hai người cùng ngồi vào phía sau, sau khi tài xế lên tiếng chào xong thì không ai nói thêm gì nữa.
Khương Mặc ngồi ngơ ra đó một lát thì chợt Thẩm Triều Văn vỗ vỗ vai mình, hỏi anh: “Anh không dựa hả?”
Khương Mặc nghiêng đầu dựa qua ngay lập tức, suy nghĩ một lúc rồi hỏi cậu: “Anh thua rồi thì sẽ giữ lời. Nói đi, cậu muốn anh đồng ý chuyện gì?”
Thẩm Triều Văn: “Lần em đến Paris, sau khi tiệc mừng của các anh kết thúc, em và anh ra khỏi quận 9 thì gặp một con mèo trên đường, sau đó trời mưa, anh kéo em tắm mưa, dầm mưa một lúc lạnh quá chúng ta gọi xe về.”
Khương Mặc gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Triều Văn: “Lúc đó trên xe anh có nói một câu tiếng Pháp.”
Khương Mặc gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Triều Văn: “Nói cho em biết là có ý gì đi, nói cho em vậy là được, em muốn biết.”
Lặng im.
Thật ra cậu vốn có thể yêu cầu một cái gì đó khác. Một lời hứa có phạm vi rất lớn, nhưng cậu không làm khó người khác, không muốn điều gì chỉ muốn một đáp án.
“Là một câu thoại.” Khương Mặc thành thật, “Ý là, ở bên em, anh cảm thấy rất ấm áp.”
Nói xong, anh nói lại bằng tiếng Pháp lần nữa, giọng nhẹ nhàng và chậm rãi.”
Thật ra trong bộ phim đó có rất nhiều câu thoại với những từ ngữ xinh đẹp, nhưng đêm hôm trước kéo phim Khương Mặc chỉ nhớ đến câu thoại giản dị tự nhiên này — bạn làm tôi cảm thấy rất ấm áp. Một câu thoại rất đơn giản, không thơ mộng, và không nghĩ rằng sẽ nhớ rõ ngay từ lúc đầu.
Nhưng hôm đó trời mưa và thật sự rất lạnh. Khương Mặc dựa vào vai Thẩm Triều Văn, không hiểu sao anh lại nhớ tới câu thoại rất đơn giản đó. Lúc đó cũng không nghĩ đến chuyện yêu đương gì, không có suy nghĩ phức tạp, chỉ cảm thấy dựa vào em ấy thật sự rất ấm áp.
Rõ ràng là một người lạnh lùng, nhưng khi dựa vào thế mà lại cảm thấy rất ấm áp.
Có lẽ một chút ấm áp đó đã đưa hết cho mình.
Nói xong câu đó, bọn họ lại cùng im lặng.
Người tài xế vẫn lẳng lặng lái xe, đưa họ qua màn đêm êm đềm này. Trong xe không có một tiếng động, tài xế không cất giọng hát hò, không một ai nói chuyện, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Khương Mặc nhắm mắt lại, cảm nhận một loại khai thông không cần ngôn ngữ. Anh đặt tay phải lên đầu gối của Thẩm Triều Văn, không nắm lại, không mở mắt nhìn, chỉ dùng thân thể để cảm nhận… đối phương luồng những ngón tay vào, từ từ đan xen mười ngón cùng anh.
Sau khi xuống xe, họ nắm tay nhau bước đi, thay vì cãi nhau như mọi khi thì giờ phút này mọi thứ đều im lặng đến kỳ lạ, có thể cảm nhận được sự yên tĩnh của khoảnh khắc này.
Phòng của họ ở tầng hai.
Lên lầu, vào cửa.
Vào lúc cánh cửa phòng đóng lại, anh bị Thẩm Triều Văn đè mạnh vai lên cửa. Đèn không bật, biểu cảm mơ hồ, thứ khuếch đại nhất là tiếng hít thở. Khương Mặc nắm vai cậu, xoa nắn xương khớp, cứng đanh. Anh trượt tay lên trên, ôm gáy cậu, kéo về hướng của mình.
Khương Mặc chủ quan cho rằng Thẩm Triều Văn không giỏi hôn. Nụ hôn của người này cũng là kiểu liều mạng với bạn, có thể hôn người ta đến phát đau, rất dữ dội, không giữ lại chút nào…
Khương Mặc không thích nhịp điệu này cho lắm, anh nắm cằm cậu, cố sức lắm mới kéo cậu ra được, nói em yên nào để anh thử xem, để anh. Thẩm Triều Văn thở dồn hỏi anh bằng chất giọng rất thấp rất không chắc chắn, anh say à? Khương Mặc cười nói chắc thế. Nói rồi anh lần nhẹ tay dọc theo xương sống lưng của cậu.
Anh cũng không có kinh nghiệm thực tế gì, không rành lắm, mỗi một động tác đều mang theo tính thử nghiệm, nhẹ nhàng, dịu dàng thăm dò, dựa theo phản ứng của đối phương mà đến.
Thẩm Triều Văn ngược lại lại không chịu được anh thế này. Sự lo được lo mất của cậu bị kích thích, cậu tuyệt vọng ôm lấy anh thở dồn.
Lần đầu tiên yêu nhau cũng không phải do say rượu mất lý trí. Thẩm Triều Văn có thể chắc chắn đêm đó Khương Mặc không say, nhưng anh vẫn lên giường cùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.