Chương 9
Hứa Bán Tiên
09/10/2020
Chuyện này kể ra rất dài dòng, nửa năm trước, Tạ thiếu gia một thân một mình ra ngoài thu tô.
Con dân Sở Dương thành thật chất phác, phần lớn người mướn đều là nông dân trung thực an phận, thấy Tạ thiếu gia tự mình đến thì ai nấy đều nhiệt tình tặng gạo và gà thả vườn nhà mình cho y.
Tạ thiếu gia thắng lợi trở về, tay trái khiêng gạo, tay trái xách gà thả vườn, đi lên đỉnh núi của Tạ gia.
Đỉnh núi Tạ gia là chỗ cần thu tô cuối cùng, trên này chỉ có lẻ tẻ mấy gia đình, tầm hai năm trước thì bắt đầu có vài hộ không chịu đến đóng thuế, cho nên năm nay Tạ thiếu gia quyết định tự mình lên xem sao.
Nhưng mà Tạ thiếu gia tuyệt đối không ngờ rằng, những hộ gia đình nông dân chiếm đất này mới có mấy năm đã trở thành sơn phỉ, họ vừa thấy Tạ thiếu gia bèn nảy sinh ý đồ xấu, muốn bắt cóc y để vơ vét tài sản của Tạ gia.
Tạ thiếu gia chưa từng tập võ, tuy dáng người tráng kiện nhưng không có chút công phu nào, mắt thấy sơn phỉ vung đao tới gần thì bèn ném gạo chạy trối chết.
Tạ thiếu gia chân dài, chạy tương đối giỏi, bỏ xa mấy tên sơn phỉ một đoạn dài, bấy giờ trước mắt y xuất hiện một dãy nhà tranh, Tạ thiếu gia trong lòng tự nhủ chạy tiếp chưa chắc đã thoát được, chi bằng vào đây trốn một lát.
Tạ thiếu gia đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một thanh niên tướng mạo xinh đẹp đang giã thuốc trong sân.
Người nọ nghe thấy có người tới gần thì nâng ống tay áo lên lau lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: “Muốn loại dùng một lần, bán vĩnh cửu hay là vĩnh cửu? Vĩnh cửu thì phải mang đủ bạc, không chấp nhận trả góp.”
Con dân Sở Dương thành thật chất phác, phần lớn người mướn đều là nông dân trung thực an phận, thấy Tạ thiếu gia tự mình đến thì ai nấy đều nhiệt tình tặng gạo và gà thả vườn nhà mình cho y.
Tạ thiếu gia thắng lợi trở về, tay trái khiêng gạo, tay trái xách gà thả vườn, đi lên đỉnh núi của Tạ gia.
Đỉnh núi Tạ gia là chỗ cần thu tô cuối cùng, trên này chỉ có lẻ tẻ mấy gia đình, tầm hai năm trước thì bắt đầu có vài hộ không chịu đến đóng thuế, cho nên năm nay Tạ thiếu gia quyết định tự mình lên xem sao.
Nhưng mà Tạ thiếu gia tuyệt đối không ngờ rằng, những hộ gia đình nông dân chiếm đất này mới có mấy năm đã trở thành sơn phỉ, họ vừa thấy Tạ thiếu gia bèn nảy sinh ý đồ xấu, muốn bắt cóc y để vơ vét tài sản của Tạ gia.
Tạ thiếu gia chưa từng tập võ, tuy dáng người tráng kiện nhưng không có chút công phu nào, mắt thấy sơn phỉ vung đao tới gần thì bèn ném gạo chạy trối chết.
Tạ thiếu gia chân dài, chạy tương đối giỏi, bỏ xa mấy tên sơn phỉ một đoạn dài, bấy giờ trước mắt y xuất hiện một dãy nhà tranh, Tạ thiếu gia trong lòng tự nhủ chạy tiếp chưa chắc đã thoát được, chi bằng vào đây trốn một lát.
Tạ thiếu gia đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một thanh niên tướng mạo xinh đẹp đang giã thuốc trong sân.
Người nọ nghe thấy có người tới gần thì nâng ống tay áo lên lau lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: “Muốn loại dùng một lần, bán vĩnh cửu hay là vĩnh cửu? Vĩnh cửu thì phải mang đủ bạc, không chấp nhận trả góp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.