Chết Cũng Không Buông Tha Ngươi
Chương 14
Minh Nguyệt Tượng Bính
06/01/2022
Từ góc độ Hứa Lương Châu nhìn qua, cái hình ảnh này thật là đẹp, bạn nam cao ráo đẹp trai đứng trước mặt một bạn nữ cúi đầu rũ mắt nhìn.
Hứa Lương Châu đi qua, một bàn tay ôm lấy eo nhỏ của Đan Đan, nhướng mày nói với Lương Tự: "Làm gì vậy? Khi dễ bạn gái taoi hả?"
Đan Đan lẩm bẩm một câu, "Ai
* * *ai là bạn gái của cậu chứ."
Lương Tự cà lơ phất phơ, nhìn nhìn hắn, lại nhìn Tống Thành cách đó không xa, không khách khí nói: "Huynh đệ, sao có thể nói là khi dễ, thu phí qua đường mà thôi."
Lương Tự đây là ỷ vào người mình nhiều, không sợ Hứa Lương Châu.
Đan Đan giật giật, muốn lấy tay hắn ra khỏi người mình, sau đó lại đứng im, cô nhỏ giọng nói: "Không cần cậu quản."
Hứa Lương Châu ôn nhu cười, dùng ngữ khí sủng nịch nói: "Câu định giở tính trẻ con sao? Aizz.. tất cả đều là do tôi sai."
Lương Tự không có kiên nhẫn, nhìn bọn họ ân ân ái ái quả thực phiền muốn chết, hắn phủi tay, "Hừ, tưởng có bạn gái thì ghê gớm lắm sao, mau lấy tiền ra đây."
"..."
"Không có tiền?"
Biểu tình của Hứa Lương Châu nói lên tất cả.
"Không có tiền ngươi còn dám nói đến chuyện bạn gái." Lương Tự tức giận thật là tương thế nào hóa ra chỉ oai mồm giơ tay lên nói: "Đánh cho nó cho tao."
Hứa Lương Châu yên lặng nắm chặt tay Đan Đan, ở bên tai cô nhẹ giọng đếm ngược, "Một, hai, ba, chạy!"
Lòng bàn chân như được thổi thêm gió, hai người chạy nhanh như bay.
Tống Thành đang xem náo nhiệt bị dọa ngốc tại chỗ, không phải đâu, Hứa Lương Châu túng như vậy sao? Vãi shit, giúp cái rắm gì nữa.
Nhóm người Lương Tự cũng không phải vô dụng, nhanh chóng đuổi theo hai người, ngay cả Tống Thành cũng không buông tha, đè bọn họ trên mặt đất đánh một trận Hứa Lương Châu đem Đan Đan nhét vào trong lòng ngực mình, dùng lưng che chở cho cô, không cho cô bị bọn họ đụng tới.
Mặt Hứa Lương Châu chỗ xanh chỗ tím, chờ bọn họ đi hết, mới chậm rãi đứng dậy, ngã vào vách tường thở dốc, Đan Đan được Hứa Lương Châu che chở không bị thương chút nào, từ trên mặt đất bò dậy đi về nhà.
"Này, sao cậu lại không có lương tâm như vậy, tốt xấu gì tôi cũng đã giúp câu." Hắn ngả ngớn nói.
Đan Đan cầm cặp, dừng lại, quay đầu nhìn hắn một cái, hỏi với thanh âm không nặng không nhẹ, "Ổn không?"
Hứa Lương Châu che ngực, làm một bộ dáng sắp tắt thở hổn hển nói: "Không.. không ổn, tôi sắp bị đánh chết."
Đan Đan không có biện pháp, cắn cắn môi, nghĩ nghĩ rồi đề nghị: "Tôi đưa cậu đi bệnh viện?"
"Tôi không đi."
"Tôi đây đi trước."
Hứa Lương Châu "Tê" một tiếng, duỗi tay bắt lấy tay cô, "Không được đi, tôi đều đã bị như vậy, cậu có thể như vậy an tâm mà đi sao?"
Đan Đan biết rõ hắn đang chơi xấu, tức giận không kịp suy nghĩ, chỉ vào hắn nói: "Cậu rõ ràng có học qua đấu vật, lúc nãy sao không đánh lại bọn họ? Bộ dáng này là cậu tự tìm đâu ai bắt."
Hứa Lương Châu đánh người cực kỳ tàn nhẫn, không phải cô chưa từng thấy, thời điểm vào đại học, có một học trưởng tỏ tình với cô, cầm lòng không đậu nắm lấy cổ tay cô, vừa vặn để hắn thấy, lúc ấy liền phát hỏa, đánh người ta một trận, ai cũng không ngăn được, cuối cùng người ta phải vào bệnh viện, bị gãy hai cái xương sườn.
Hứa Lương Châu híp mắt, cũng không giả vờ nữa, bóp cổ tay cô, lạnh giọng hỏi: "Làm sao cậu biết được?"
"Lúc trước tôi đã không hiểu sao cậu lại biết nhà tôi còn có hai chị gái, nhưng còn chuyện tôi học qua đấu vật tại sao cậu lại biết rõ ràng như vậy?" Hắn kéo dài âm cuối mang theo khí lạnh nói: "Hửm?"
Đan Đan cảm giác mình là lỡ miệng rồi, cô dùng lực rút tay ra nhưng không được, cô đỏ mắt.
Hứa Lương Châu nhìn cô càng thêm sắc bén, như rắn độc quấn quanh thân cô, gắt gao không buông ra, "Trước kia ngươi đã biết tôi?"
Nói xong, lại tự phủ nhận, "Không đúng, trước kia chúng ta thậm chí đều chưa gặp qua.."
Đan Đan biết không ổn chột dạ nói: "Tôi nói bừa thôi."
Ngón tay Hứa Lương Châu chậm rãi di chuyển, đầu ngón tay lạnh lẽo làm cô rùng mình, nụ cười của hắn ở trong mắt cô rất dữ tợn, đáy mắt hiện lên tia u ám, hắn bình đạm nói: "Cậu như nào lại nói nói bừa hai lần đều đúng, câu nghĩ tôi sẽ tin sao, còn không nói thật cho tôi biết, làm sao cậu biết được? Ngoan ngoãn, nói thật tôi sẽ không làm khó cậu, cậu hẳn là nên biết, con người của tôi như thế nào."
Đan Đan nghe hắn nói xong, trong nháy mắt cho rằng hắn cũng giống như mình, cũng trọng sinh.
Giờ phút này trên người Hứa Lương Châu phát ra hơi thở rất giống hắn của sau này, cô run rẩy nói: "Tôi không lừa cậu, tôi chỉ nói bừa thôi, cậu bình tĩnh một chút đi."
Hứa Lương Châu rũ mắt, thu liễm cảm xúc của mình cũng không làm khó cô nữa, sờ sờ tóc cô, nỉ non, "Xem, lại dọa cậu đến mức này."
Cô biết nhiều chuyện hơn hắn nghĩ, xem ra chuyện mình bị bệnh tâm lý, cô cũng không giật mình, thật đúng là để người suy nghĩ sâu xa.
Hứa Lương Châu đem hơn phân nửa thân mình đè trên vai cô, hắn bị thương không nặng, nhưng giả vờ rất giống.
Đan Đan cảm thấy mình sắp bị hắn đè ngã, người này ăn cái gì không biết, nặng muốn chết.
Hứa Lương Châu cao hơn cô rất nhiều, vừa vặn nghiêng đầu là có thể thấy sườn mặt cô, xuống chút nữa là xương quai xanh, thân hình trắng nõn gầy yếu, hắn dùng một bàn tay là có thể bóp nát, trong lòng dâng một cổ tà ý, thật muốn đè cô xuống, muốn nhìn cô ở dưới thân mình khóc thút thít.
Hắn dời mắt, vì suy nghĩ vừa rồi mà cảm thấy thẹn.
Âm thầm mắng một câu cầm thú.
Mắng xong lại tiếp tục suy nghĩ.
Đan Đan vừa đi, Hứa Lương Châu liền không còn còn bộ dáng gầy yếu lúc nãy, hoạt động gân cốt đi về nhà.
Ở phòng khách thấy ba, hắn nhướng mày, hắn hỏi: "Sao ba lại tới đây?"
Ba Hứa mặc tây trang, không chút cẩu thả, lạnh lùng nhìn đầu tóc đủ mọi màu sắc của hắn, "Ta đi họp, thuận tiện lại đây xem, nhuộm lại màu tóc cho ta."
"Ba, đây là cá tính."
Ba Hứa mặc kệ hắn, sinh ra một thằng con làm người không bớt lo như vậy, hắn cũng đau đầu, "Mất mặt, xấu hổ." Lại chú ý tới vết thương trên mặt hắn, cười châm chọc, hỏi: "Bị người đánh?"
Hứa Lương Châu buông tay, "Để người nhìn ra rồi? Ngươi là cha, hẳn là muốn giúp con báo thù đúng không."
Hứa phụ đọc từng chữ, "Đúng vậy."
Hứa Lương Châu đi lên lầu trước, giờ ba Hứa mới nhớ tới chính sự, "Thi đại học xong rồi thì trở về, khó tránh khỏi nổi bật, đau khổ coni tự chịu, về thủ đô rồi thì an phận một chút."
Hắn dừng lại, "Đã biết."
* * *
Chơi xuân ngày đó, hai lớp ngồi chung một chiếc xe buýt, lớp Tống Thành vừa vặn cùng lớp Đan Đan được an bài chung một chiếc xe.
Tây Tử là người đầu tiên lên xe, chiếm một vị trí tốt, thấy Đan Đan lên xe, cô nhảy dựng lên, vội vàng vẫy tay, "Nơi này nơi này."
Tây Tử đem vị trí ngay cửa sổ nhường cho cô, đầy mặt hưng phấn, lôi kéo Đan Đan hỏi: "Trước kia cậu đã từng tới Ô trấn đúng không?"
Đan Đan nhợt nhạt cười, "Đúng vậy, là một nơi rất xinh đẹp."
Tây Tử chống cằm, cười hì hì, "Đêm nay chúng ta còn được ở chỗ này một đêm, thật là tốt."
Xe chuẩn bị khởi động, Hứa Lương Châu ngồi ở phía sau, bỗng nhiên đứng dậy, đánh gãy cuộc đối thoại, hắn nói với Tây Tử: "Đổi vị trí cho tôi."
Tây Tử cũng không biết hắn từ nơi nào toát ra, khiếp sợ, lắc đầu, "Không đổi."
Sợ hắn bắt nạt Đan Đan.
Hứa Lương Châu chỉ chỉ phía sau, "Nhìn thấy không? Bên cạnh tôi là Cố Huân, cậu thật không muốn đổi?"
Tây Tử rối rắm một chút, ôm cặp đứng dậy, bụm mặt không dám nhìn Đan Đan.
Hứa Lương Châu ngồi xuống, bắt chéo chân, tay không an phận dịch đến gần cô, cầm lấy bàn tay nho nhỏ của cô, "Làm cái gì đó, có chuyện muốn nói với cậu."
Đan Đan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói "Chuyện gì?"
Hứa Lương Châu nhẹ bóp khuôn mặt nhỏ của cô, quay đầu cô đối mặt với mình, hắn nhe răng trợn mắt nói, "Từ hôm nay trở đi, cậu là mối tình đầu của tôi."
Đan Đan không hề nghĩ ngợi nói: , "Nằm mơ đi."
Hứa Lương Châu nắn mặt cô như đang xả giận, "Không phải đang hỏi ý kiến của cậu, tôi chỉ là báo cho cậu biết một câu, không phải cậu không thích sao? Cậu nếu muốn chống đối, tôi liền hôn, hôn đến khi cậu nói không ra lời."
Đan Đan thật vất vả mới thoát khỏi khống chế của hắn, thở phì phì, "Cậu, đồ biến thái!"
Cô sớm muốn nói những lời này, quả thực không nói không được.
Hứa Lương Châu ánh mắt sâu thẳm, "Tôi là biến thái." Vừa nói xong đã đè cô lên cửa sổ, một bàn tay giữ lấy cái ót, không để cô đụng vào mặt kính, cả người cô bị khóa ở trong ngực hắn, hắn cúi người, đưa môi đến gần, mặc kệ người trước mắt rất không tình nguyện, nhẹ nhàng cắn cánh môi cô, đầu lưỡi cũng chui vào trong miệng, liếm láp, thậm chí cường thế khống chế hô hấp của cô.
Một tay khác cũng không nhàn rỗi, trộm móc di động ra, "Tách" một tiếng, hình ảnh này đã được lưu lại.
Chưa đã thèm buông tha cô, mặt cô đã đỏ hồng, cánh môi còn dính chút nước miếng, cực kỳ mê người.
Hứa Lương Châu cố ý dơ điện thoại lên cao quơ quơ, "Hừ, đây là chứng cứ, cậu không thừa nhận cũng không ai tin, hôn cũng hôn rồi, chính là người của tôi."
Đan Đan duỗi tay, muốn đoạt lấy di động, hắn chen chân vào làm cô bị vướng, cô cứ thế ngã vào trên người hắn, đầu dựa vào ngực hắn.
Lớp trưởng vừa lúc đang đi điểm danh, cảnh tượng này dừng lại trong ánh mắt cô, cô há to miệng, nhìn ngây người.
Lửa cháy đổ thêm dầu, hắn nói trước mặt lớp trưởng một câu, "Ngoan, tiết chế một chút, đợi lát nữa không có ai lại hôn tiếp."
Đan Đan mới vừa ngẩng đầu muốn giải thích, đã bị hắn đè xuống.
Lớp trưởng ngượng ngùng cười, "Tôi.. tôi cái gì cũng chưa thấy, tôi bị mù, các người tiếp tục đi."
Đan Đan tức giận đến hung hăng đấm hắn một cái, lớp trưởng này miệng rộng, khẳng định sẽ thêm mắm thêm muối nói ra ngoài.
Hứa Lương Châu cầm lấy nắm tay cô, cười nói: "Tới đây, phối hợp với động tác vừa nãy, nói một câu, nhân gia dùng nắm đấm nhỏ đấm ngực ngươi nha~"
"Cút đi."
Tác giả có lời muốn nói: Chương mới đều có vào buổi tối.
Đại gia có thể xem vào sáng ngày hôm sau~
Nhà ta cách Ô trấn cực kỳ gần, đó là nơi phi thường mỹ lệ, rất có hương vị.
Đại gia có cơ hội có thể đi chơi ở đó ha ha ha ha
Kiếp trước sẽ viết, nhưng hẳn sẽ là một chuyện xưa độc lập.
Hứa Lương Châu đi qua, một bàn tay ôm lấy eo nhỏ của Đan Đan, nhướng mày nói với Lương Tự: "Làm gì vậy? Khi dễ bạn gái taoi hả?"
Đan Đan lẩm bẩm một câu, "Ai
* * *ai là bạn gái của cậu chứ."
Lương Tự cà lơ phất phơ, nhìn nhìn hắn, lại nhìn Tống Thành cách đó không xa, không khách khí nói: "Huynh đệ, sao có thể nói là khi dễ, thu phí qua đường mà thôi."
Lương Tự đây là ỷ vào người mình nhiều, không sợ Hứa Lương Châu.
Đan Đan giật giật, muốn lấy tay hắn ra khỏi người mình, sau đó lại đứng im, cô nhỏ giọng nói: "Không cần cậu quản."
Hứa Lương Châu ôn nhu cười, dùng ngữ khí sủng nịch nói: "Câu định giở tính trẻ con sao? Aizz.. tất cả đều là do tôi sai."
Lương Tự không có kiên nhẫn, nhìn bọn họ ân ân ái ái quả thực phiền muốn chết, hắn phủi tay, "Hừ, tưởng có bạn gái thì ghê gớm lắm sao, mau lấy tiền ra đây."
"..."
"Không có tiền?"
Biểu tình của Hứa Lương Châu nói lên tất cả.
"Không có tiền ngươi còn dám nói đến chuyện bạn gái." Lương Tự tức giận thật là tương thế nào hóa ra chỉ oai mồm giơ tay lên nói: "Đánh cho nó cho tao."
Hứa Lương Châu yên lặng nắm chặt tay Đan Đan, ở bên tai cô nhẹ giọng đếm ngược, "Một, hai, ba, chạy!"
Lòng bàn chân như được thổi thêm gió, hai người chạy nhanh như bay.
Tống Thành đang xem náo nhiệt bị dọa ngốc tại chỗ, không phải đâu, Hứa Lương Châu túng như vậy sao? Vãi shit, giúp cái rắm gì nữa.
Nhóm người Lương Tự cũng không phải vô dụng, nhanh chóng đuổi theo hai người, ngay cả Tống Thành cũng không buông tha, đè bọn họ trên mặt đất đánh một trận Hứa Lương Châu đem Đan Đan nhét vào trong lòng ngực mình, dùng lưng che chở cho cô, không cho cô bị bọn họ đụng tới.
Mặt Hứa Lương Châu chỗ xanh chỗ tím, chờ bọn họ đi hết, mới chậm rãi đứng dậy, ngã vào vách tường thở dốc, Đan Đan được Hứa Lương Châu che chở không bị thương chút nào, từ trên mặt đất bò dậy đi về nhà.
"Này, sao cậu lại không có lương tâm như vậy, tốt xấu gì tôi cũng đã giúp câu." Hắn ngả ngớn nói.
Đan Đan cầm cặp, dừng lại, quay đầu nhìn hắn một cái, hỏi với thanh âm không nặng không nhẹ, "Ổn không?"
Hứa Lương Châu che ngực, làm một bộ dáng sắp tắt thở hổn hển nói: "Không.. không ổn, tôi sắp bị đánh chết."
Đan Đan không có biện pháp, cắn cắn môi, nghĩ nghĩ rồi đề nghị: "Tôi đưa cậu đi bệnh viện?"
"Tôi không đi."
"Tôi đây đi trước."
Hứa Lương Châu "Tê" một tiếng, duỗi tay bắt lấy tay cô, "Không được đi, tôi đều đã bị như vậy, cậu có thể như vậy an tâm mà đi sao?"
Đan Đan biết rõ hắn đang chơi xấu, tức giận không kịp suy nghĩ, chỉ vào hắn nói: "Cậu rõ ràng có học qua đấu vật, lúc nãy sao không đánh lại bọn họ? Bộ dáng này là cậu tự tìm đâu ai bắt."
Hứa Lương Châu đánh người cực kỳ tàn nhẫn, không phải cô chưa từng thấy, thời điểm vào đại học, có một học trưởng tỏ tình với cô, cầm lòng không đậu nắm lấy cổ tay cô, vừa vặn để hắn thấy, lúc ấy liền phát hỏa, đánh người ta một trận, ai cũng không ngăn được, cuối cùng người ta phải vào bệnh viện, bị gãy hai cái xương sườn.
Hứa Lương Châu híp mắt, cũng không giả vờ nữa, bóp cổ tay cô, lạnh giọng hỏi: "Làm sao cậu biết được?"
"Lúc trước tôi đã không hiểu sao cậu lại biết nhà tôi còn có hai chị gái, nhưng còn chuyện tôi học qua đấu vật tại sao cậu lại biết rõ ràng như vậy?" Hắn kéo dài âm cuối mang theo khí lạnh nói: "Hửm?"
Đan Đan cảm giác mình là lỡ miệng rồi, cô dùng lực rút tay ra nhưng không được, cô đỏ mắt.
Hứa Lương Châu nhìn cô càng thêm sắc bén, như rắn độc quấn quanh thân cô, gắt gao không buông ra, "Trước kia ngươi đã biết tôi?"
Nói xong, lại tự phủ nhận, "Không đúng, trước kia chúng ta thậm chí đều chưa gặp qua.."
Đan Đan biết không ổn chột dạ nói: "Tôi nói bừa thôi."
Ngón tay Hứa Lương Châu chậm rãi di chuyển, đầu ngón tay lạnh lẽo làm cô rùng mình, nụ cười của hắn ở trong mắt cô rất dữ tợn, đáy mắt hiện lên tia u ám, hắn bình đạm nói: "Cậu như nào lại nói nói bừa hai lần đều đúng, câu nghĩ tôi sẽ tin sao, còn không nói thật cho tôi biết, làm sao cậu biết được? Ngoan ngoãn, nói thật tôi sẽ không làm khó cậu, cậu hẳn là nên biết, con người của tôi như thế nào."
Đan Đan nghe hắn nói xong, trong nháy mắt cho rằng hắn cũng giống như mình, cũng trọng sinh.
Giờ phút này trên người Hứa Lương Châu phát ra hơi thở rất giống hắn của sau này, cô run rẩy nói: "Tôi không lừa cậu, tôi chỉ nói bừa thôi, cậu bình tĩnh một chút đi."
Hứa Lương Châu rũ mắt, thu liễm cảm xúc của mình cũng không làm khó cô nữa, sờ sờ tóc cô, nỉ non, "Xem, lại dọa cậu đến mức này."
Cô biết nhiều chuyện hơn hắn nghĩ, xem ra chuyện mình bị bệnh tâm lý, cô cũng không giật mình, thật đúng là để người suy nghĩ sâu xa.
Hứa Lương Châu đem hơn phân nửa thân mình đè trên vai cô, hắn bị thương không nặng, nhưng giả vờ rất giống.
Đan Đan cảm thấy mình sắp bị hắn đè ngã, người này ăn cái gì không biết, nặng muốn chết.
Hứa Lương Châu cao hơn cô rất nhiều, vừa vặn nghiêng đầu là có thể thấy sườn mặt cô, xuống chút nữa là xương quai xanh, thân hình trắng nõn gầy yếu, hắn dùng một bàn tay là có thể bóp nát, trong lòng dâng một cổ tà ý, thật muốn đè cô xuống, muốn nhìn cô ở dưới thân mình khóc thút thít.
Hắn dời mắt, vì suy nghĩ vừa rồi mà cảm thấy thẹn.
Âm thầm mắng một câu cầm thú.
Mắng xong lại tiếp tục suy nghĩ.
Đan Đan vừa đi, Hứa Lương Châu liền không còn còn bộ dáng gầy yếu lúc nãy, hoạt động gân cốt đi về nhà.
Ở phòng khách thấy ba, hắn nhướng mày, hắn hỏi: "Sao ba lại tới đây?"
Ba Hứa mặc tây trang, không chút cẩu thả, lạnh lùng nhìn đầu tóc đủ mọi màu sắc của hắn, "Ta đi họp, thuận tiện lại đây xem, nhuộm lại màu tóc cho ta."
"Ba, đây là cá tính."
Ba Hứa mặc kệ hắn, sinh ra một thằng con làm người không bớt lo như vậy, hắn cũng đau đầu, "Mất mặt, xấu hổ." Lại chú ý tới vết thương trên mặt hắn, cười châm chọc, hỏi: "Bị người đánh?"
Hứa Lương Châu buông tay, "Để người nhìn ra rồi? Ngươi là cha, hẳn là muốn giúp con báo thù đúng không."
Hứa phụ đọc từng chữ, "Đúng vậy."
Hứa Lương Châu đi lên lầu trước, giờ ba Hứa mới nhớ tới chính sự, "Thi đại học xong rồi thì trở về, khó tránh khỏi nổi bật, đau khổ coni tự chịu, về thủ đô rồi thì an phận một chút."
Hắn dừng lại, "Đã biết."
* * *
Chơi xuân ngày đó, hai lớp ngồi chung một chiếc xe buýt, lớp Tống Thành vừa vặn cùng lớp Đan Đan được an bài chung một chiếc xe.
Tây Tử là người đầu tiên lên xe, chiếm một vị trí tốt, thấy Đan Đan lên xe, cô nhảy dựng lên, vội vàng vẫy tay, "Nơi này nơi này."
Tây Tử đem vị trí ngay cửa sổ nhường cho cô, đầy mặt hưng phấn, lôi kéo Đan Đan hỏi: "Trước kia cậu đã từng tới Ô trấn đúng không?"
Đan Đan nhợt nhạt cười, "Đúng vậy, là một nơi rất xinh đẹp."
Tây Tử chống cằm, cười hì hì, "Đêm nay chúng ta còn được ở chỗ này một đêm, thật là tốt."
Xe chuẩn bị khởi động, Hứa Lương Châu ngồi ở phía sau, bỗng nhiên đứng dậy, đánh gãy cuộc đối thoại, hắn nói với Tây Tử: "Đổi vị trí cho tôi."
Tây Tử cũng không biết hắn từ nơi nào toát ra, khiếp sợ, lắc đầu, "Không đổi."
Sợ hắn bắt nạt Đan Đan.
Hứa Lương Châu chỉ chỉ phía sau, "Nhìn thấy không? Bên cạnh tôi là Cố Huân, cậu thật không muốn đổi?"
Tây Tử rối rắm một chút, ôm cặp đứng dậy, bụm mặt không dám nhìn Đan Đan.
Hứa Lương Châu ngồi xuống, bắt chéo chân, tay không an phận dịch đến gần cô, cầm lấy bàn tay nho nhỏ của cô, "Làm cái gì đó, có chuyện muốn nói với cậu."
Đan Đan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói "Chuyện gì?"
Hứa Lương Châu nhẹ bóp khuôn mặt nhỏ của cô, quay đầu cô đối mặt với mình, hắn nhe răng trợn mắt nói, "Từ hôm nay trở đi, cậu là mối tình đầu của tôi."
Đan Đan không hề nghĩ ngợi nói: , "Nằm mơ đi."
Hứa Lương Châu nắn mặt cô như đang xả giận, "Không phải đang hỏi ý kiến của cậu, tôi chỉ là báo cho cậu biết một câu, không phải cậu không thích sao? Cậu nếu muốn chống đối, tôi liền hôn, hôn đến khi cậu nói không ra lời."
Đan Đan thật vất vả mới thoát khỏi khống chế của hắn, thở phì phì, "Cậu, đồ biến thái!"
Cô sớm muốn nói những lời này, quả thực không nói không được.
Hứa Lương Châu ánh mắt sâu thẳm, "Tôi là biến thái." Vừa nói xong đã đè cô lên cửa sổ, một bàn tay giữ lấy cái ót, không để cô đụng vào mặt kính, cả người cô bị khóa ở trong ngực hắn, hắn cúi người, đưa môi đến gần, mặc kệ người trước mắt rất không tình nguyện, nhẹ nhàng cắn cánh môi cô, đầu lưỡi cũng chui vào trong miệng, liếm láp, thậm chí cường thế khống chế hô hấp của cô.
Một tay khác cũng không nhàn rỗi, trộm móc di động ra, "Tách" một tiếng, hình ảnh này đã được lưu lại.
Chưa đã thèm buông tha cô, mặt cô đã đỏ hồng, cánh môi còn dính chút nước miếng, cực kỳ mê người.
Hứa Lương Châu cố ý dơ điện thoại lên cao quơ quơ, "Hừ, đây là chứng cứ, cậu không thừa nhận cũng không ai tin, hôn cũng hôn rồi, chính là người của tôi."
Đan Đan duỗi tay, muốn đoạt lấy di động, hắn chen chân vào làm cô bị vướng, cô cứ thế ngã vào trên người hắn, đầu dựa vào ngực hắn.
Lớp trưởng vừa lúc đang đi điểm danh, cảnh tượng này dừng lại trong ánh mắt cô, cô há to miệng, nhìn ngây người.
Lửa cháy đổ thêm dầu, hắn nói trước mặt lớp trưởng một câu, "Ngoan, tiết chế một chút, đợi lát nữa không có ai lại hôn tiếp."
Đan Đan mới vừa ngẩng đầu muốn giải thích, đã bị hắn đè xuống.
Lớp trưởng ngượng ngùng cười, "Tôi.. tôi cái gì cũng chưa thấy, tôi bị mù, các người tiếp tục đi."
Đan Đan tức giận đến hung hăng đấm hắn một cái, lớp trưởng này miệng rộng, khẳng định sẽ thêm mắm thêm muối nói ra ngoài.
Hứa Lương Châu cầm lấy nắm tay cô, cười nói: "Tới đây, phối hợp với động tác vừa nãy, nói một câu, nhân gia dùng nắm đấm nhỏ đấm ngực ngươi nha~"
"Cút đi."
Tác giả có lời muốn nói: Chương mới đều có vào buổi tối.
Đại gia có thể xem vào sáng ngày hôm sau~
Nhà ta cách Ô trấn cực kỳ gần, đó là nơi phi thường mỹ lệ, rất có hương vị.
Đại gia có cơ hội có thể đi chơi ở đó ha ha ha ha
Kiếp trước sẽ viết, nhưng hẳn sẽ là một chuyện xưa độc lập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.