Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ)
Chương 38: Tuyết rơi rồi
Vu Triết
09/10/2020
“Sao chúng ta không lái theo con đường phía trên kia?” Vương Việt ngồi trên ghế phụ ôm bát salad hoa quả, đường xóc làm cậu ăn một miếng lại rơi một miếng, nói xong câu đó, một miếng đu đủ đang bốc trên tay bị rơi xuống quần, cậu vừa định nhặt lên, xe lại xóc cái nữa, đu đủ rơi xuống ghế, cậu hô lên một tiếng, “A! Anh nhìn này! Rơi rồi!”
“Trong bát không phải vẫn có à.” Lư Nham nhìn cậu.
“Vậy không phải là bị ăn ít đi một miếng à?” Vương Việt nhặt miếng đu đủ kia lên, cầm trong tay nhìn, “Anh lại không cho em… nếu không cũng đã không rơi xuống rồi….”
“Này!” Lư Nham nhìn động tác của cậu, “Em đừng có mà ăn đấy!”
“Có định ăn đâu, đều bẩn hết rồi.” Vương Việt trông có vẻ hơi buồn rầu.
“Vứt đi,” Lư Nham hạ cửa kính bên ghế phụ xuống, “Em kiểu gì chẳng không ăn hết được bát này.”
Vương Việt thở dài, không cam lòng ném miếng đu đủ kia ra ngoài cửa sổ, “Mất một miếng…”
“Em đói bụng đấy à,” Lư Nham nhìn giờ, giờ cơm tối đã qua từ lâu, hắn không có cảm giác gì,Vương Việt có lẽ sẽ đói, “Chốc nữa chúng ta tìm chỗ nào đấy ăn đêm.”
“Không phải đói, em ăn rồi, Thẩm Nam làm thịt hấp bột* cho em ăn…” Vương Việt nhắc tới thịt hấp bột thì hai mắt sáng lên, “Ăn ngon thật sự, vẫn muốn ăn nữa.”
“Món này hơi khó,” Lư Nham nhìn chỉ dẫn, đến thị xã tiếp theo cũng mất khoảng hai tiếng, hơn nữa, hắn không định dừng lại, chỉ có thể tìm một quán bán đồ ăn đêm, mua ít thức ăn mang đi.
“Không sao, mai ăn cũng được mà.” Vương Việt có lẽ là vì có một bát tô salad hoa quả, cho nên khát khao với đồ ăn không quá gấp rút.
“Chúng ta chắc phải lái xe một đêm,” Lư Nham duỗi tay xoa đầu Vương Việt, “Em mệt thì ngủ đi.”
“Ừ,” Vương Việt gật đầu, bốc một miếng dứa đưa tới bên miệng hắn, “Anh ăn không? Cái này ăn ngon phết, là gì thế?”
“Dứa.” Lư Nham liếc mắt nhìn, há miệng cắn miếng dứa từ tay cậu vào miệng
“A!” Vương Việt kêu lên một tiếng rất khẽ, giơ ngón tay lên cười.
“Cười cái gì?” Lư Nham ăn dứa, không thể hiểu được.
“Anh cắn phải tay em,” Vương Việt vẫn đang cười, mãi vẫn không dừng lại được.
“Em uống say rồi à,” Lư Nham bị cậu cười cho cũng thấy buồn cười theo, “Bị cắn còn cười được thành như thế.”
“Buồn mà.” Vương Việt nghiêng đầu, bỏ tay tới bên môi, liếm.
Lư Nham nhìn thấy động tác này của cậu, nhanh chóng chuyển tầm mắt đi, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước bị đèn xe chiếu sáng lên, mấy giây sau lại không nhịn được hô lên một tiếng: “A!”
“Làm sao thế?” Vương Việt hoảng sợ.
“Không sao cả, em ngủ một lúc đi,” Lư Nham ngả ghế phụ ngang ra, lấy bát hoa quả trong tay cậu bỏ lên ghế sau, đã chẳng còn mấy hoa quả, “Đừng ăn nữa, cẩn thận đi ngoài.”
“À,” Vương Việt co chân lên ghế, nghiêng người nằm, “Nhưng mà xóc như thế em không ngủ được, vì sao chúng ta không đi con đường bằng phẳng ở phía trên vừa nãy?”
“Đó là đường cao tốc, không an toàn,” Lư Nham hé cửa sổ ra một cái khe, châm thuốc ngậm, “Nếu như bị người ta chặn lại, chúng ta chẳng có chỗ nào mà chạy.”
“Hiểu rồi.” Vương Việt ôm chân nhắm hai mắt lại.
Lư Nham lái trên con đường trong huyện bình thường, đoạn đầu men theo cao tốc, về sau thì rẽ ra.
Không có đèn đường, xung quanh dần trở thành một mảng sương đen, bên ngoài phạm vi đèn xe chiếu sáng chỉ có bóng cây và viền núi lờ mờ.
Trên màn hình nhỏ bên cạnh gương chiếu hậu thật ra lại vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, camera là loại dùng cho ban đêm, và lúc có tầm nhìn thấp.
Có điều, Lư Nham biết người của Bành Viễn sẽ không thể nào hành động nhanh như vậy được, bên viện nghiên cứu vẫn đang kéo lực chú ý của bọn họ, đầu này Lư Nham cũng không ra bài theo thói quen.
Hắn tin Quan Ninh sẽ không đưa cho Bành Viễn tư liệu chuyên môn cung cấp cho hắn, nhưng nhìn ra được, giao tình của hai người này cũng không phải chỉ là một năm hai năm, ở chung thời gian dài như vậy, Bành Viễn ít nhất sẽ quen với thói quen của Quan Ninh.
Chuyện tránh đi đuổi giết trong thời gian dài, Quan Ninh càng có xu thế ẩn náu, mà không phải trốn chạy, trong quá trình trốn có quá nhiều nhân tố không chắc chắn.
Người bà chị huấn luyện ra, cũng phần lớn sẽ có thói quen gần với bà chị, ví dụ như Lư Nham.
Bành Viễn hẳn có thể dựa vào điểm này, đoán được Lư Nham sẽ ẩn náu đi, cũng là vì đây là do gã “đoán” ra được, Lư Nham mới càng dễ dàng làm ngược lại điều này.
Lái xe thêm một đoạn, đường đã không còn xóc như vậy nữa, đường vùng này có lẽ mới sửa chưa tới hai năm, vẫn chưa kịp bị xe ô tô đằn hỏng, cũng có thể coi là bằng phẳng.
“Anh hút xong chưa?” Vương Việt hé một con mắt ra nhìn hắn.
“Ừ?” Lư Nham ngây người, tắt thuốc đi, đóng cửa kính xe lên, “Lạnh à?”
“Hơi, trên mặt cứ cảm giác có gió,” Vương Việt cười.
“Tối hôm nay có vẻ lạnh hơn bình thường,” Lư Nham nhìn trời, “Sắp có tuyết rồi.”
“Thật?” Vương Việt lập tức ngồi dậy.
“Không chắc,” Lư Nham vỗ lên mặt cậu, “Tuyết rơi thì anh gọi em dậy.”
“Em không buồn ngủ,” Vương Việt ôm chân ngồi trên ghế phụ, mặt dán lên cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, “Tuyết rơi thế này có nhìn thấy được không?”
“Có,” Lư Nham nói, hắn không thích trời tuyết rơi, nhưng giờ lại đột nhiên hơi hi vọng tuyết sẽ rơi, đây sẽ là trận tuyết đầu tiên hắn xem cùng Vương Việt.
Lúc đi ngang qua thị xã, ngoài đèn đường, gần như đã không còn ánh sáng khác.
Chỗ này khác với thị xã du lịch trước đó, thị xã này chỉ là một thị xã nhỏ, không có tài nguyên du lịch, đừng nói là buổi tối, nếu không phải ngày họp chợ, ban ngày cũng chẳng có mấy ai.
Lư Nham tìm được một cửa hàng tiện lợi đã đóng cửa, gõ cửa cả buổi, con chó nhà bên cạnh sủa mệt rồi vẫn không có ai ra mở cửa.
Hắn thở dài, lần mò từ trong túi ra một miếng sắt mỏng, hai phát đã mở được cửa cuốn bên ngoài cửa hàng ra, vẫy tay với Vương Việt trên xe.
Vương Việt nhảy xuống xe chạy tới, đi theo hắn cùng chui vào cửa hàng tiện lợi, nhỏ giọng nói: “Anh ăn trộm đồ.”
“Chốc nữa để lại tiền là được, em muốn ăn gì thì tự lấy đi.” Lư Nham cầm hai gói thuốc lá, bỏ vào túi, rồi cầm thêm mấy chai đồ uống và nước.
Vương Việt đi xoay quanh mấy kệ hàng vài vòng, thu hoạch được không nhiều, chỉ cầm mấy túi thịt bò khô và cá khô cay, còn có hai túi bánh mì.
Lư Nham phát hiện, tuy Vương Việt là đồ tham ăn bị nhốt trong viện nghiên cứu đói bụng mười năm, nhưng nhìn thấy đồ ăn cũng không phải là thấy gì cũng gật, mấy sản phẩm nhái và sản phẩm ba không của cửa hàng tiện lợi nhỏ trên thị xã thế này, Vương Việt không có hứng thú mấy, có lấy cũng chỉ là đồ ăn bình thường nhìn thấy trong thành phố.
“Trông có vẻ đều không ngon lắm, lấy từng đó thôi, mai chúng ta ăn đồ ăn nóng được không?” Vương Việt ôm một đống túi nhìn Lư Nham.
“Được,” Lư Nham cảm thấy thẩm mỹ về đồ ăn của Vương Việt cao hơn thẩm mỹ về quần áo nhiều, hắn rút từ trong ví ra tờ một trăm đặt lên quầy thu ngân, “Mai có thể tới thành phố.”
Lư Nham đóng cửa cuốn của cửa hàng lại, trở về trên xe, Vương Việt đã bóc hết túi ra, mấy gói bánh mì nhỏ và bánh quế rải đầy chân.
“Em đi cứu tế đấy à?” Lư Nham khởi động xe.
“Làm như thế trông có vẻ đặc biệt nhiều,” Vương Việt ngồi khoanh chân, “Như thể là mãi mãi sẽ không ăn hết.”
“Năng lực đo lường của em vẫn phải nâng cao.” Lư Nham cười.
Xe lái ra khỏi thị xã, bốn phía lại một lần nữa chìm vào đêm đen.
Cảm giác này rất kỳ diệu, không nhìn thấy con đường phía trước, lối vào cũng đã biến mất, hết thảy đều là ẩn số tĩnh lặng.
Trước đây Lư Nham không quá thích cảm giác tịch mịch như vậy, nhưng hôm nay lại khác.
Vương Việt thường sẽ nói mấy câu, đảo qua đảo lại túi đồ ăn, chốc nằm xuống, chốc lại bò ra ghế sau, đủ loại âm thanh, đủ loại tiếng động.
Có ảo giác như thể cả thế giới chỉ còn lại đúng bọn họ, hai người, một cái xe, chính là toàn bộ thế giới.
Một mảnh màu trắng nho nhỏ xẹt qua trước xe, giống như con thiêu thân.
Hai mảnh, ba mảnh, Lư Nham nhìn thấy trước đèn xe là từng mảnh trắng bay múa.
“Tuyết rơi rồi.” Lư Nham nói.
“A!” Vương Việt đang nằm trên ghế sau, nghe xong câu này thì lập tức nhảy dậy bổ nhào tới bên cạnh cửa xe, “A! Mở cửa ra được không! Mở cửa ra!”
Lư Nham nhìn bản đồ trên chỉ dẫn, dừng xe trước một ngã ba, mở cửa nhảy xuống xe: “Xuống dưới xem không?”
“Ừm!” Vương Việt đi theo, cũng nhảy từ trên xe xuống, ngửa mặt mở hai mắt to nhìn, “Tuyết rơi thật rồi!”
“Đúng thế.” Lư Nham duỗi tay bắt lấy một bông tuyết, bông tuyết không thành hình, rơi vào lòng bàn tay chỉ là một viên to chừng hạt gạo, nháy mắt đã chảy.
Hắn dựa lên cửa xe, che gió châm điếu thuốc, nhìn Vương Việt.
Vương Việt rất hào hứng, vẫn luôn ngửa đầu như đang trị liệu bệnh xương cổ.
“Trên mặt em có không?” Vương Việt ngửa lên một lúc thì chạy tới trước mặt hắn, đưa mặt tới.
“Có gì?” Lư Nham nhìn thấy mặt Vương Việt ươn ướt.
“Tuyết ấy, có không?” Vương Việt lại để sát lại hơn.
“Có con khỉ,” Lư Nham cười, hôn một cái lên chóp mũi cậu, xoa xoa mặt cậu, “Giờ tuyết nhỏ quá.”
“Aiiii,” Vương Việt hơi thất vọng, rồi quay đầu lại giơ tay đứng giữa làn tuyết không dày, “Vậy phải bao lâu nữa mới to? Bao lâu nữa mới đắp được người tuyết?”
“Không biết,” Lư Nham cũng ngẩng đầu lên, nhả một ngụm khói lên không, “Mùa đông dài vậy mà, chỉ sợ đến lúc đấy tuyết rơi nhiều quá em lại chán.”
“Sẽ không đâu,” Vương Việt cười nói, “Em thích mà.”
“Em thích cảm giác tuyết vây quanh người xoay liên tục,” Vương Việt đứng giữa đường, dạng hai chân ra, giang ngang hai tay, “Tuyết như thế bao lâu nữa mới có?”
“Xoay quanh? Em xem được ở đâu đấy.” Lư Nham cười, “Gió không đủ to.”
Lư Nham muốn nói, gió có to hơn nữa thì tuyết cũng không thể nào xoay quanh em được, nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, hắn đột nhiên cảm thấy gió vốn không phải là mạnh lắm đột nhiên thổi mạnh lên khá nhiều.
“Phủ…” Hắn lập tức hiểu ra được là thế nào, liếc mắt nhìn qua Vương Việt, không tiếp tục nói ra câu tiếp theo.
Vương Việt giang tay nhắm mắt đứng tại chỗ, gió thổi rất nhanh, bông tuyết không dày đặc rơi xuống từ trên trời bắt đầu bị gió thổi tụ lại quanh người cậu.
Dần dần, ngày càng nhiều bông tuyết bay múa theo gió xung quanh người Vương Việt, từ trước ra sau, dần dày đặc lên.
Như thể Vương Việt đang đứng chính giữa một cơn lốc nho nhỏ, bông tuyết bay vây quanh người cậu, rồi xoay tròn tụ lại.
Lư Nham ngậm thuốc lá, im lặng nhìn Vương Việt đang bị bông tuyết vây lấy, không ngăn.
Cứ chơi đi, chút ít tuyết này cũng chỉ chơi được vài phút.
Lư Nham không có hứng thú gì với tuyết, hắn có bóng ma tâm lý với ngày tuyết rơi.
Mới đầu, lúc tuyết rơi Quan Ninh dẫn hắn ra ngoài, hắn còn rất hào hứng, kết quả là đi lên sườn núi tuyết đọng dày chừng nửa thước, Quan Ninh đá cho hắn lăn xuống.
Hắn lăn xuống chân dốc, đầu bị đập rách, còn phải bò lên trên, bò lên trên rồi lại bị đẩy xuống lần nữa.
Sau đó hắn học khôn, bò lên chậm rề rề, kết quả là Quan Ninh nói, hôm nay không bò xong được 300 lần thì đông chết ở đây đi….
“Lạnh thật!” Vương Việt hô lên một tiếng, trong giọng nói là ý cười ngập tràn.
“Lên xe chưa?” Lư Nham dừng lại dòng suy nghĩ, tắt thuốc đi.
“Mai có thể đắp người tuyết được chưa?” Vương Việt chạy tới bên cạnh hắn, mũi đã lạnh đỏ ửng lên.
“Cuối tuần sau là có thể đắp…,” Lư Nham tóm lấy tay cậu nhét vào trong áo mình, rồi lại xoa lên mặt cậu, “Ngày mai mua cho em đôi găng tay.”
“Ừm,” Vương Việt dựa lên người hắn, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, “Chúng ta đi đâu?”
“Tùy, đi đâu cũng được,” Lư Nham kéo cổ áo cậu, “Em có chỗ nào muốn đi không?”
“Có!” Vương Việt vùi mặt vào ngực hắn, “Để em nghĩ xem…”
“Nghĩ đi.” Lư Nham ôm cậu chậm rãi đi về phía xe.
Mãi cho tới lúc Lư Nham mở cửa ra, đẩy Vương Việt lên xe, Vương Việt vẫn chưa nghĩ ra được muốn đi đâu.
“Không biết muốn đi đâu cả,” Cậu ôm chân ngồi trên ghế phụ, cau mày.
“Đương nhiên là không biết,” Lư Nham khởi động xe, tiếp tục lái về phía trước, “Em đến mình là người ở đâu còn không biết.”
“Không biết cũng không sao,” Vương Việt cười, đặt cằm lên đầu gối, “Anh ở nơi nào em ở nơi đó, là được rồi.”
Lư Nham cười, đưa tay lên cào cào tóc Vương Việt, không nói gì.
“Muốn ăn kẹo bông!” Vương Việt đột nhiên hô lên một tiếng, “Em muốn ăn kẹo bông! Còn chưa được ăn đâu!”
Lư Nham bị giọng của cậu làm cho giật mình: “Sáng mai đi tìm một nơi mua cho em.”
“Muốn mua nhiều màu.” Vương Việt lại say sưa liếm môi.
“Được,” Lư Nham nhìn cậu, “Lại đây.”
“Ừm?” Vương Việt ngây ra, nhưng rất nhanh đã chống tay lên lưng ghế, lại gần hắn, “Làm sao?”
“Hôn anh một cái đi.” Lư Nham chỉ lên mặt mình.
“MUAH!” Vương Việt hôn mạnh một cái lên mặt hắn, còn phối thêm âm thanh rất lớn.
“Ngoan,” Lư Nham quay đầu sang cũng hôn lên môi cậu một cái, “Ngủ một lúc đi, đoạn đường này tốt, không xóc.”
Vương Việt lần này có lẽ là đã mệt, bò ra ghế sau, chưa nằm mấy chốc đã ngủ.
Lư Nham đắp áo khoác của mình lên người Vương Việt, bật radio lên, vặn tiếng nhỏ nhất, nghe người dẫn chương trình tiết mục đêm khuya nói nhảm.
Đối với hắn, lái xe ban đêm không có cảm giác gì, không buồn ngủ, hoặc là nói, có mệt hắn cũng có thể chịu được.
Chỉ là, đôi khi trên đường lái đi sẽ cảm thấy, mình đã rời khỏi thế giới mình quen thuộc, cuối con đường nhỏ có lẽ sẽ là một thế giới hoàn toàn khác.
Bởi vì có tuyết, Lư Nham lái xe không nhanh, trời tờ mờ sáng mới rẽ lên cao tốc, chạy một đoạn vào thành phố.
Tư thế Vương Việt nằm sấp trên ghế sau ngủ vẫn chưa từng thay đổi, Lư Nham có thể nhìn qua gương chiếu hậu thấy ánh nắng sớm mai hắt lên mặt cậu, yên tĩnh, mà chân thật.
Lư Nham rất quen thuộc với mấy thành phố xung quanh, thật ra không chỉ có mấy thành phố này, chỗ nào Lư Nham cũng rất quen thuộc, vì nghề nghiệp, hắn phải chạy tới rất nhiều nơi, trước lúc đi tới một chỗ, hắn đều sẽ tìm hiểu bản đồ cẩn thận.
Lư Nham vào thành phố xong thì lái thẳng xe tìm một chỗ ăn sáng, Vương Việt hôm qua muốn ăn đồ ăn nóng, chốc nữa mở mắt ra mà không được ăn, Lư Nham lại sợ cậu nổi giận.
Lư Nham dừng xe vào trong chỗ đậu xe ven đường xong, xoay người định đánh thức Vương Việt, thì nhìn thấy Vương Việt hé ra một con mắt dưới áo khoác hắn: “Đến rồi à?”
“Ừ.” Lư Nham sờ lên mặt cậu.
“Ăn sáng à?” Vương Việt hỏi.
“Xuống xe là ăn được, mì thịt bò.” Lư Nham lấy từ trong túi ra một lọ nước súc miệng đưa cho cậu, rồi lại cầm thêm gói khăn ướt, “Đầu tiên ăn tàm tạm đã rồi tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một lúc.”
“Ừm.” Vương Việt nhận lấy nước súc miệng, vặn nắp ra đổ vào miệng.
“Đừng…” Lư Nham vừa định nói, đã nghe thấy cổ họng Vương Việt ực một tiếng, “…uống…”
“A?” Vương Việt nhìn hắn, rồi cau mày, “Nước gì thế này, khó uống thế.”
“Nước súc miệng, bảo em súc miệng ai bảo em uống đâu?” Lư Nham thật sự bất lực, nói chậm một chút thôi đã không được.
“Em khát nước mà, tưởng là anh bảo em uống,” Vương Việt rất mê man nhìn cái chai, “Súc miệng? Không đánh răng à?”
“Giờ em đánh răng thế nào? Thôi lau mặt đi,” Lư Nham chỉ vào khăn ướt, “Đừng có ăn nốt cái này đấy.”
“Em cũng có thần kinh đâu, em ăn giấy làm gì!” Vương Việt bất mãn lấy một tờ khăn ướt lau lung tung trên mặt, “Em khát.”
Lư Nham ném cho cậu một chai nước khoáng, “Muốn đi nhà vệ sinh không? Bên kia có nhà vệ sinh công cộng.”
“Muốn,” Vương Việt gật đầu, rồi lại do dự, “Anh có đi không? Em… chưa đi nhà vệ sinh công cộng bao giờ.”
Lư Nham dẫn Vương Việt đi vào nhà vệ sinh công cộng, nhà vệ sinh công cộng này rất sạch, ngoài cửa còn treo biển nhà vệ sinh công cộng cấp bậc bốn sao.
Vương Việt đi vào xong thì rẽ vào nhà vệ sinh nữ, Lư Nham kéo tay cậu túm cậu vào nhà vệ sinh nam.
“Anh làm trước đi.” Vương Việt nhìn đông ngó tây trong nhà vệ sinh một lúc rồi nói với Lư Nham.
“Đi tiểu còn phải có người dạy?” Lư Nham cười, đi đến trước bồn đi tiểu, “Để anh làm mẫu cho em.”
Vương Việt đi tới đứng bên cạnh hắn, hắn chỉ vào quần mình: “Đầu tiên kéo khóa quần ra, sau đó móc…”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, Lư Nham chưa kịp bảo Vương Việt tránh ra, đã có một người lao vào nhà vệ sinh.
Lư Nham quay đầu lại liếc mắt nhìn, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trông có vẻ là một tài xế taxi.
Người này đi vào, theo quán tính bước hai bước về phía bồn đi tiểu, nhìn thấy Lư Nham và Vương Việt thì lại do dự dừng bước, đứng hình ba giây xong thì mặt mày xấu hổ quay đầu bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh.
“Anh ta làm sao vậy?” Vương Việt khó hiểu nhìn cửa.
“Đệt.” Lư Nham cúi đầu nhỏ giọng nói, người nọ có lẽ sẽ khắc sâu ấn tượng về một màn trước mắt.
“Móc cái gì…” Vương Việt tiếp tục hỏi.
“Móc súng, móc chym.” Lư Nham thở dài, nhìn Vương Việt, “Mau đi đi, chốc vào thêm người nữa lại nghĩ hai chúng ta đến tiền thuê phòng theo giờ cũng không có.”
Đi ra khỏi nhà vệ sinh, Lư Nham vừa liếc mắt đã thấy tài xế xe taxi đứng trên bãi đất trống trước nhà vệ sinh, tài xế vừa nhìn thấy bọn họ đi ra, lập tức ôm bụng lao vào nhà vệ sinh.
“Nhìn thấy không, còn không ra nữa là người ta tè ra quần luôn.” Lư Nham chép miệng, ôm vai Vương Việt đi về quán mì thịt bò bên kia đường.
“Vì sao anh ta không đi vào?” Vương Việt thật ra vẫn hơi mờ mịt.
“Không vì sao cả.” Lư Nham không biết nên nói thế nào.
“Chúng ta có tiền thuê phòng theo giờ không?” Vương Việt lại hỏi.
“Có có có,” Lư Nham vỗ lên ví tiền, “Đủ đại chiến hẳn 300 hiệp…”
“Ơ?” Vương Việt quay đầu sang nhìn hắn.
“Ăn mì đi.” Lư Nham hắng giọng nói.*mì thịt bò:
*thịt hấp bột
*hôm qua đọc chuyện Bắc Nam bị đạo văn bực tới nỗi phải nhập viện, mới nghĩ viết văn giờ đúng là không dễ dàng gì, tác giả lớn hay nhỏ gì cũng đều có thể bị đạo. Đã thế nhiều khi kẻ đi đạo còn mặt dày giẫm lại cả tác phẩm gốc, như vụ “Mười năm yêu anh nhất” của Vô Nghi Ninh Tử chẳng hạn ╮(╯_╰)╭
“Trong bát không phải vẫn có à.” Lư Nham nhìn cậu.
“Vậy không phải là bị ăn ít đi một miếng à?” Vương Việt nhặt miếng đu đủ kia lên, cầm trong tay nhìn, “Anh lại không cho em… nếu không cũng đã không rơi xuống rồi….”
“Này!” Lư Nham nhìn động tác của cậu, “Em đừng có mà ăn đấy!”
“Có định ăn đâu, đều bẩn hết rồi.” Vương Việt trông có vẻ hơi buồn rầu.
“Vứt đi,” Lư Nham hạ cửa kính bên ghế phụ xuống, “Em kiểu gì chẳng không ăn hết được bát này.”
Vương Việt thở dài, không cam lòng ném miếng đu đủ kia ra ngoài cửa sổ, “Mất một miếng…”
“Em đói bụng đấy à,” Lư Nham nhìn giờ, giờ cơm tối đã qua từ lâu, hắn không có cảm giác gì,Vương Việt có lẽ sẽ đói, “Chốc nữa chúng ta tìm chỗ nào đấy ăn đêm.”
“Không phải đói, em ăn rồi, Thẩm Nam làm thịt hấp bột* cho em ăn…” Vương Việt nhắc tới thịt hấp bột thì hai mắt sáng lên, “Ăn ngon thật sự, vẫn muốn ăn nữa.”
“Món này hơi khó,” Lư Nham nhìn chỉ dẫn, đến thị xã tiếp theo cũng mất khoảng hai tiếng, hơn nữa, hắn không định dừng lại, chỉ có thể tìm một quán bán đồ ăn đêm, mua ít thức ăn mang đi.
“Không sao, mai ăn cũng được mà.” Vương Việt có lẽ là vì có một bát tô salad hoa quả, cho nên khát khao với đồ ăn không quá gấp rút.
“Chúng ta chắc phải lái xe một đêm,” Lư Nham duỗi tay xoa đầu Vương Việt, “Em mệt thì ngủ đi.”
“Ừ,” Vương Việt gật đầu, bốc một miếng dứa đưa tới bên miệng hắn, “Anh ăn không? Cái này ăn ngon phết, là gì thế?”
“Dứa.” Lư Nham liếc mắt nhìn, há miệng cắn miếng dứa từ tay cậu vào miệng
“A!” Vương Việt kêu lên một tiếng rất khẽ, giơ ngón tay lên cười.
“Cười cái gì?” Lư Nham ăn dứa, không thể hiểu được.
“Anh cắn phải tay em,” Vương Việt vẫn đang cười, mãi vẫn không dừng lại được.
“Em uống say rồi à,” Lư Nham bị cậu cười cho cũng thấy buồn cười theo, “Bị cắn còn cười được thành như thế.”
“Buồn mà.” Vương Việt nghiêng đầu, bỏ tay tới bên môi, liếm.
Lư Nham nhìn thấy động tác này của cậu, nhanh chóng chuyển tầm mắt đi, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước bị đèn xe chiếu sáng lên, mấy giây sau lại không nhịn được hô lên một tiếng: “A!”
“Làm sao thế?” Vương Việt hoảng sợ.
“Không sao cả, em ngủ một lúc đi,” Lư Nham ngả ghế phụ ngang ra, lấy bát hoa quả trong tay cậu bỏ lên ghế sau, đã chẳng còn mấy hoa quả, “Đừng ăn nữa, cẩn thận đi ngoài.”
“À,” Vương Việt co chân lên ghế, nghiêng người nằm, “Nhưng mà xóc như thế em không ngủ được, vì sao chúng ta không đi con đường bằng phẳng ở phía trên vừa nãy?”
“Đó là đường cao tốc, không an toàn,” Lư Nham hé cửa sổ ra một cái khe, châm thuốc ngậm, “Nếu như bị người ta chặn lại, chúng ta chẳng có chỗ nào mà chạy.”
“Hiểu rồi.” Vương Việt ôm chân nhắm hai mắt lại.
Lư Nham lái trên con đường trong huyện bình thường, đoạn đầu men theo cao tốc, về sau thì rẽ ra.
Không có đèn đường, xung quanh dần trở thành một mảng sương đen, bên ngoài phạm vi đèn xe chiếu sáng chỉ có bóng cây và viền núi lờ mờ.
Trên màn hình nhỏ bên cạnh gương chiếu hậu thật ra lại vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, camera là loại dùng cho ban đêm, và lúc có tầm nhìn thấp.
Có điều, Lư Nham biết người của Bành Viễn sẽ không thể nào hành động nhanh như vậy được, bên viện nghiên cứu vẫn đang kéo lực chú ý của bọn họ, đầu này Lư Nham cũng không ra bài theo thói quen.
Hắn tin Quan Ninh sẽ không đưa cho Bành Viễn tư liệu chuyên môn cung cấp cho hắn, nhưng nhìn ra được, giao tình của hai người này cũng không phải chỉ là một năm hai năm, ở chung thời gian dài như vậy, Bành Viễn ít nhất sẽ quen với thói quen của Quan Ninh.
Chuyện tránh đi đuổi giết trong thời gian dài, Quan Ninh càng có xu thế ẩn náu, mà không phải trốn chạy, trong quá trình trốn có quá nhiều nhân tố không chắc chắn.
Người bà chị huấn luyện ra, cũng phần lớn sẽ có thói quen gần với bà chị, ví dụ như Lư Nham.
Bành Viễn hẳn có thể dựa vào điểm này, đoán được Lư Nham sẽ ẩn náu đi, cũng là vì đây là do gã “đoán” ra được, Lư Nham mới càng dễ dàng làm ngược lại điều này.
Lái xe thêm một đoạn, đường đã không còn xóc như vậy nữa, đường vùng này có lẽ mới sửa chưa tới hai năm, vẫn chưa kịp bị xe ô tô đằn hỏng, cũng có thể coi là bằng phẳng.
“Anh hút xong chưa?” Vương Việt hé một con mắt ra nhìn hắn.
“Ừ?” Lư Nham ngây người, tắt thuốc đi, đóng cửa kính xe lên, “Lạnh à?”
“Hơi, trên mặt cứ cảm giác có gió,” Vương Việt cười.
“Tối hôm nay có vẻ lạnh hơn bình thường,” Lư Nham nhìn trời, “Sắp có tuyết rồi.”
“Thật?” Vương Việt lập tức ngồi dậy.
“Không chắc,” Lư Nham vỗ lên mặt cậu, “Tuyết rơi thì anh gọi em dậy.”
“Em không buồn ngủ,” Vương Việt ôm chân ngồi trên ghế phụ, mặt dán lên cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, “Tuyết rơi thế này có nhìn thấy được không?”
“Có,” Lư Nham nói, hắn không thích trời tuyết rơi, nhưng giờ lại đột nhiên hơi hi vọng tuyết sẽ rơi, đây sẽ là trận tuyết đầu tiên hắn xem cùng Vương Việt.
Lúc đi ngang qua thị xã, ngoài đèn đường, gần như đã không còn ánh sáng khác.
Chỗ này khác với thị xã du lịch trước đó, thị xã này chỉ là một thị xã nhỏ, không có tài nguyên du lịch, đừng nói là buổi tối, nếu không phải ngày họp chợ, ban ngày cũng chẳng có mấy ai.
Lư Nham tìm được một cửa hàng tiện lợi đã đóng cửa, gõ cửa cả buổi, con chó nhà bên cạnh sủa mệt rồi vẫn không có ai ra mở cửa.
Hắn thở dài, lần mò từ trong túi ra một miếng sắt mỏng, hai phát đã mở được cửa cuốn bên ngoài cửa hàng ra, vẫy tay với Vương Việt trên xe.
Vương Việt nhảy xuống xe chạy tới, đi theo hắn cùng chui vào cửa hàng tiện lợi, nhỏ giọng nói: “Anh ăn trộm đồ.”
“Chốc nữa để lại tiền là được, em muốn ăn gì thì tự lấy đi.” Lư Nham cầm hai gói thuốc lá, bỏ vào túi, rồi cầm thêm mấy chai đồ uống và nước.
Vương Việt đi xoay quanh mấy kệ hàng vài vòng, thu hoạch được không nhiều, chỉ cầm mấy túi thịt bò khô và cá khô cay, còn có hai túi bánh mì.
Lư Nham phát hiện, tuy Vương Việt là đồ tham ăn bị nhốt trong viện nghiên cứu đói bụng mười năm, nhưng nhìn thấy đồ ăn cũng không phải là thấy gì cũng gật, mấy sản phẩm nhái và sản phẩm ba không của cửa hàng tiện lợi nhỏ trên thị xã thế này, Vương Việt không có hứng thú mấy, có lấy cũng chỉ là đồ ăn bình thường nhìn thấy trong thành phố.
“Trông có vẻ đều không ngon lắm, lấy từng đó thôi, mai chúng ta ăn đồ ăn nóng được không?” Vương Việt ôm một đống túi nhìn Lư Nham.
“Được,” Lư Nham cảm thấy thẩm mỹ về đồ ăn của Vương Việt cao hơn thẩm mỹ về quần áo nhiều, hắn rút từ trong ví ra tờ một trăm đặt lên quầy thu ngân, “Mai có thể tới thành phố.”
Lư Nham đóng cửa cuốn của cửa hàng lại, trở về trên xe, Vương Việt đã bóc hết túi ra, mấy gói bánh mì nhỏ và bánh quế rải đầy chân.
“Em đi cứu tế đấy à?” Lư Nham khởi động xe.
“Làm như thế trông có vẻ đặc biệt nhiều,” Vương Việt ngồi khoanh chân, “Như thể là mãi mãi sẽ không ăn hết.”
“Năng lực đo lường của em vẫn phải nâng cao.” Lư Nham cười.
Xe lái ra khỏi thị xã, bốn phía lại một lần nữa chìm vào đêm đen.
Cảm giác này rất kỳ diệu, không nhìn thấy con đường phía trước, lối vào cũng đã biến mất, hết thảy đều là ẩn số tĩnh lặng.
Trước đây Lư Nham không quá thích cảm giác tịch mịch như vậy, nhưng hôm nay lại khác.
Vương Việt thường sẽ nói mấy câu, đảo qua đảo lại túi đồ ăn, chốc nằm xuống, chốc lại bò ra ghế sau, đủ loại âm thanh, đủ loại tiếng động.
Có ảo giác như thể cả thế giới chỉ còn lại đúng bọn họ, hai người, một cái xe, chính là toàn bộ thế giới.
Một mảnh màu trắng nho nhỏ xẹt qua trước xe, giống như con thiêu thân.
Hai mảnh, ba mảnh, Lư Nham nhìn thấy trước đèn xe là từng mảnh trắng bay múa.
“Tuyết rơi rồi.” Lư Nham nói.
“A!” Vương Việt đang nằm trên ghế sau, nghe xong câu này thì lập tức nhảy dậy bổ nhào tới bên cạnh cửa xe, “A! Mở cửa ra được không! Mở cửa ra!”
Lư Nham nhìn bản đồ trên chỉ dẫn, dừng xe trước một ngã ba, mở cửa nhảy xuống xe: “Xuống dưới xem không?”
“Ừm!” Vương Việt đi theo, cũng nhảy từ trên xe xuống, ngửa mặt mở hai mắt to nhìn, “Tuyết rơi thật rồi!”
“Đúng thế.” Lư Nham duỗi tay bắt lấy một bông tuyết, bông tuyết không thành hình, rơi vào lòng bàn tay chỉ là một viên to chừng hạt gạo, nháy mắt đã chảy.
Hắn dựa lên cửa xe, che gió châm điếu thuốc, nhìn Vương Việt.
Vương Việt rất hào hứng, vẫn luôn ngửa đầu như đang trị liệu bệnh xương cổ.
“Trên mặt em có không?” Vương Việt ngửa lên một lúc thì chạy tới trước mặt hắn, đưa mặt tới.
“Có gì?” Lư Nham nhìn thấy mặt Vương Việt ươn ướt.
“Tuyết ấy, có không?” Vương Việt lại để sát lại hơn.
“Có con khỉ,” Lư Nham cười, hôn một cái lên chóp mũi cậu, xoa xoa mặt cậu, “Giờ tuyết nhỏ quá.”
“Aiiii,” Vương Việt hơi thất vọng, rồi quay đầu lại giơ tay đứng giữa làn tuyết không dày, “Vậy phải bao lâu nữa mới to? Bao lâu nữa mới đắp được người tuyết?”
“Không biết,” Lư Nham cũng ngẩng đầu lên, nhả một ngụm khói lên không, “Mùa đông dài vậy mà, chỉ sợ đến lúc đấy tuyết rơi nhiều quá em lại chán.”
“Sẽ không đâu,” Vương Việt cười nói, “Em thích mà.”
“Em thích cảm giác tuyết vây quanh người xoay liên tục,” Vương Việt đứng giữa đường, dạng hai chân ra, giang ngang hai tay, “Tuyết như thế bao lâu nữa mới có?”
“Xoay quanh? Em xem được ở đâu đấy.” Lư Nham cười, “Gió không đủ to.”
Lư Nham muốn nói, gió có to hơn nữa thì tuyết cũng không thể nào xoay quanh em được, nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, hắn đột nhiên cảm thấy gió vốn không phải là mạnh lắm đột nhiên thổi mạnh lên khá nhiều.
“Phủ…” Hắn lập tức hiểu ra được là thế nào, liếc mắt nhìn qua Vương Việt, không tiếp tục nói ra câu tiếp theo.
Vương Việt giang tay nhắm mắt đứng tại chỗ, gió thổi rất nhanh, bông tuyết không dày đặc rơi xuống từ trên trời bắt đầu bị gió thổi tụ lại quanh người cậu.
Dần dần, ngày càng nhiều bông tuyết bay múa theo gió xung quanh người Vương Việt, từ trước ra sau, dần dày đặc lên.
Như thể Vương Việt đang đứng chính giữa một cơn lốc nho nhỏ, bông tuyết bay vây quanh người cậu, rồi xoay tròn tụ lại.
Lư Nham ngậm thuốc lá, im lặng nhìn Vương Việt đang bị bông tuyết vây lấy, không ngăn.
Cứ chơi đi, chút ít tuyết này cũng chỉ chơi được vài phút.
Lư Nham không có hứng thú gì với tuyết, hắn có bóng ma tâm lý với ngày tuyết rơi.
Mới đầu, lúc tuyết rơi Quan Ninh dẫn hắn ra ngoài, hắn còn rất hào hứng, kết quả là đi lên sườn núi tuyết đọng dày chừng nửa thước, Quan Ninh đá cho hắn lăn xuống.
Hắn lăn xuống chân dốc, đầu bị đập rách, còn phải bò lên trên, bò lên trên rồi lại bị đẩy xuống lần nữa.
Sau đó hắn học khôn, bò lên chậm rề rề, kết quả là Quan Ninh nói, hôm nay không bò xong được 300 lần thì đông chết ở đây đi….
“Lạnh thật!” Vương Việt hô lên một tiếng, trong giọng nói là ý cười ngập tràn.
“Lên xe chưa?” Lư Nham dừng lại dòng suy nghĩ, tắt thuốc đi.
“Mai có thể đắp người tuyết được chưa?” Vương Việt chạy tới bên cạnh hắn, mũi đã lạnh đỏ ửng lên.
“Cuối tuần sau là có thể đắp…,” Lư Nham tóm lấy tay cậu nhét vào trong áo mình, rồi lại xoa lên mặt cậu, “Ngày mai mua cho em đôi găng tay.”
“Ừm,” Vương Việt dựa lên người hắn, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, “Chúng ta đi đâu?”
“Tùy, đi đâu cũng được,” Lư Nham kéo cổ áo cậu, “Em có chỗ nào muốn đi không?”
“Có!” Vương Việt vùi mặt vào ngực hắn, “Để em nghĩ xem…”
“Nghĩ đi.” Lư Nham ôm cậu chậm rãi đi về phía xe.
Mãi cho tới lúc Lư Nham mở cửa ra, đẩy Vương Việt lên xe, Vương Việt vẫn chưa nghĩ ra được muốn đi đâu.
“Không biết muốn đi đâu cả,” Cậu ôm chân ngồi trên ghế phụ, cau mày.
“Đương nhiên là không biết,” Lư Nham khởi động xe, tiếp tục lái về phía trước, “Em đến mình là người ở đâu còn không biết.”
“Không biết cũng không sao,” Vương Việt cười, đặt cằm lên đầu gối, “Anh ở nơi nào em ở nơi đó, là được rồi.”
Lư Nham cười, đưa tay lên cào cào tóc Vương Việt, không nói gì.
“Muốn ăn kẹo bông!” Vương Việt đột nhiên hô lên một tiếng, “Em muốn ăn kẹo bông! Còn chưa được ăn đâu!”
Lư Nham bị giọng của cậu làm cho giật mình: “Sáng mai đi tìm một nơi mua cho em.”
“Muốn mua nhiều màu.” Vương Việt lại say sưa liếm môi.
“Được,” Lư Nham nhìn cậu, “Lại đây.”
“Ừm?” Vương Việt ngây ra, nhưng rất nhanh đã chống tay lên lưng ghế, lại gần hắn, “Làm sao?”
“Hôn anh một cái đi.” Lư Nham chỉ lên mặt mình.
“MUAH!” Vương Việt hôn mạnh một cái lên mặt hắn, còn phối thêm âm thanh rất lớn.
“Ngoan,” Lư Nham quay đầu sang cũng hôn lên môi cậu một cái, “Ngủ một lúc đi, đoạn đường này tốt, không xóc.”
Vương Việt lần này có lẽ là đã mệt, bò ra ghế sau, chưa nằm mấy chốc đã ngủ.
Lư Nham đắp áo khoác của mình lên người Vương Việt, bật radio lên, vặn tiếng nhỏ nhất, nghe người dẫn chương trình tiết mục đêm khuya nói nhảm.
Đối với hắn, lái xe ban đêm không có cảm giác gì, không buồn ngủ, hoặc là nói, có mệt hắn cũng có thể chịu được.
Chỉ là, đôi khi trên đường lái đi sẽ cảm thấy, mình đã rời khỏi thế giới mình quen thuộc, cuối con đường nhỏ có lẽ sẽ là một thế giới hoàn toàn khác.
Bởi vì có tuyết, Lư Nham lái xe không nhanh, trời tờ mờ sáng mới rẽ lên cao tốc, chạy một đoạn vào thành phố.
Tư thế Vương Việt nằm sấp trên ghế sau ngủ vẫn chưa từng thay đổi, Lư Nham có thể nhìn qua gương chiếu hậu thấy ánh nắng sớm mai hắt lên mặt cậu, yên tĩnh, mà chân thật.
Lư Nham rất quen thuộc với mấy thành phố xung quanh, thật ra không chỉ có mấy thành phố này, chỗ nào Lư Nham cũng rất quen thuộc, vì nghề nghiệp, hắn phải chạy tới rất nhiều nơi, trước lúc đi tới một chỗ, hắn đều sẽ tìm hiểu bản đồ cẩn thận.
Lư Nham vào thành phố xong thì lái thẳng xe tìm một chỗ ăn sáng, Vương Việt hôm qua muốn ăn đồ ăn nóng, chốc nữa mở mắt ra mà không được ăn, Lư Nham lại sợ cậu nổi giận.
Lư Nham dừng xe vào trong chỗ đậu xe ven đường xong, xoay người định đánh thức Vương Việt, thì nhìn thấy Vương Việt hé ra một con mắt dưới áo khoác hắn: “Đến rồi à?”
“Ừ.” Lư Nham sờ lên mặt cậu.
“Ăn sáng à?” Vương Việt hỏi.
“Xuống xe là ăn được, mì thịt bò.” Lư Nham lấy từ trong túi ra một lọ nước súc miệng đưa cho cậu, rồi lại cầm thêm gói khăn ướt, “Đầu tiên ăn tàm tạm đã rồi tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một lúc.”
“Ừm.” Vương Việt nhận lấy nước súc miệng, vặn nắp ra đổ vào miệng.
“Đừng…” Lư Nham vừa định nói, đã nghe thấy cổ họng Vương Việt ực một tiếng, “…uống…”
“A?” Vương Việt nhìn hắn, rồi cau mày, “Nước gì thế này, khó uống thế.”
“Nước súc miệng, bảo em súc miệng ai bảo em uống đâu?” Lư Nham thật sự bất lực, nói chậm một chút thôi đã không được.
“Em khát nước mà, tưởng là anh bảo em uống,” Vương Việt rất mê man nhìn cái chai, “Súc miệng? Không đánh răng à?”
“Giờ em đánh răng thế nào? Thôi lau mặt đi,” Lư Nham chỉ vào khăn ướt, “Đừng có ăn nốt cái này đấy.”
“Em cũng có thần kinh đâu, em ăn giấy làm gì!” Vương Việt bất mãn lấy một tờ khăn ướt lau lung tung trên mặt, “Em khát.”
Lư Nham ném cho cậu một chai nước khoáng, “Muốn đi nhà vệ sinh không? Bên kia có nhà vệ sinh công cộng.”
“Muốn,” Vương Việt gật đầu, rồi lại do dự, “Anh có đi không? Em… chưa đi nhà vệ sinh công cộng bao giờ.”
Lư Nham dẫn Vương Việt đi vào nhà vệ sinh công cộng, nhà vệ sinh công cộng này rất sạch, ngoài cửa còn treo biển nhà vệ sinh công cộng cấp bậc bốn sao.
Vương Việt đi vào xong thì rẽ vào nhà vệ sinh nữ, Lư Nham kéo tay cậu túm cậu vào nhà vệ sinh nam.
“Anh làm trước đi.” Vương Việt nhìn đông ngó tây trong nhà vệ sinh một lúc rồi nói với Lư Nham.
“Đi tiểu còn phải có người dạy?” Lư Nham cười, đi đến trước bồn đi tiểu, “Để anh làm mẫu cho em.”
Vương Việt đi tới đứng bên cạnh hắn, hắn chỉ vào quần mình: “Đầu tiên kéo khóa quần ra, sau đó móc…”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, Lư Nham chưa kịp bảo Vương Việt tránh ra, đã có một người lao vào nhà vệ sinh.
Lư Nham quay đầu lại liếc mắt nhìn, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trông có vẻ là một tài xế taxi.
Người này đi vào, theo quán tính bước hai bước về phía bồn đi tiểu, nhìn thấy Lư Nham và Vương Việt thì lại do dự dừng bước, đứng hình ba giây xong thì mặt mày xấu hổ quay đầu bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh.
“Anh ta làm sao vậy?” Vương Việt khó hiểu nhìn cửa.
“Đệt.” Lư Nham cúi đầu nhỏ giọng nói, người nọ có lẽ sẽ khắc sâu ấn tượng về một màn trước mắt.
“Móc cái gì…” Vương Việt tiếp tục hỏi.
“Móc súng, móc chym.” Lư Nham thở dài, nhìn Vương Việt, “Mau đi đi, chốc vào thêm người nữa lại nghĩ hai chúng ta đến tiền thuê phòng theo giờ cũng không có.”
Đi ra khỏi nhà vệ sinh, Lư Nham vừa liếc mắt đã thấy tài xế xe taxi đứng trên bãi đất trống trước nhà vệ sinh, tài xế vừa nhìn thấy bọn họ đi ra, lập tức ôm bụng lao vào nhà vệ sinh.
“Nhìn thấy không, còn không ra nữa là người ta tè ra quần luôn.” Lư Nham chép miệng, ôm vai Vương Việt đi về quán mì thịt bò bên kia đường.
“Vì sao anh ta không đi vào?” Vương Việt thật ra vẫn hơi mờ mịt.
“Không vì sao cả.” Lư Nham không biết nên nói thế nào.
“Chúng ta có tiền thuê phòng theo giờ không?” Vương Việt lại hỏi.
“Có có có,” Lư Nham vỗ lên ví tiền, “Đủ đại chiến hẳn 300 hiệp…”
“Ơ?” Vương Việt quay đầu sang nhìn hắn.
“Ăn mì đi.” Lư Nham hắng giọng nói.*mì thịt bò:
*thịt hấp bột
*hôm qua đọc chuyện Bắc Nam bị đạo văn bực tới nỗi phải nhập viện, mới nghĩ viết văn giờ đúng là không dễ dàng gì, tác giả lớn hay nhỏ gì cũng đều có thể bị đạo. Đã thế nhiều khi kẻ đi đạo còn mặt dày giẫm lại cả tác phẩm gốc, như vụ “Mười năm yêu anh nhất” của Vô Nghi Ninh Tử chẳng hạn ╮(╯_╰)╭
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.