Chương 2: Kế hoạch ngọt ngào
Shainzye
20/11/2013
Sáng. Con bé dậy sớm ơi là sớm. Nhưng nó trông thật khác thường. Chà tóc tai để búi gọn gàng. Đi học thôi mà em nó đeo khẩu trang như siêu nhân. Quái , từ bé đến giờ An có bao giờ đeo khẩu trang đâu… Nhưg bây giờ là em nó phải tránh mấy cái nhìn soi mói của mấy thím lớp trên . Chà. Giờ có tkêm một cái tên mới xuất hiện gây xôn xao kả khối 12. Ô , vịt ghẻ Dương An. Vâng. Chả phải ai khác. An lẩm bẩm ckửi thầm đứa nào dám cho đăg cái bài tin đó. Và dám gọi nó là vịt ghẻ thì bị trời trừng phạt …
- Lẩm bẩm gì đấy mày?
Con Linh nói phá tan dòng suy nghĩ của nó
- Mày biết vụ gì trên mạg ko Linh?
- Vụ mày jêu anh Minh cả cái trường này biết rồi em ạh. Mà bạn bè với nhau bao lâu mà mày chả kể chuyện tình yêu tình báo của mày cho tao nghe cả..( ngây ngô giỏi ckưa? )
- Trời đất. Đến mày cũg tin ák? Tại mày bỏ tao mới gây cái tin đồn đấy em..
- Chà. Thế thì có đứa nào đểu đểu nó tung tin đồn rồi .( “3″ con này chứ con nào? )
- Bà rủa cho đứa nào dìm hàng tung tin đồn để bà phải khổ sở bị trời trừng phạt.
An vừa nói dứt lời.
..rạo.. rạo… Đoàg…
Mẹ ơi , sấm. Trời cũng linh phết nhỉ. Hay là do nó rủa nên trời trừg phạt?
- Hi hi. Trời ơi con đùa đấy, con hiền lành rủa ckơi cho bõ tức thôi chứ khôg muốn giết người đâu…
Đoàg..
Lại một tiếg nữa. Chắk lần này là trừng phạt An vì cái tội độc mồm độc miệg của nó. Giờ thì mưa, nó bò ra cười ngặt nghẽo. Chỉ có một người đứg im mặt tái xanh , miệg lẩm bẩm” con này thiêg , suýt nữa là bị trời đáh rồi. THỀ VỚI TRỜI LÀ CON LÀM VIỆC TỐT.
……………………………
Mưa đến mau đi cũng mau . Đang đứng đợi Linh ngoài cổng trường. Hờ… Con bé này làm gì bên trong lâu thế ko biết, tính bỏ lại mình ở đây như chiều hôm qua chắc… Đang nhăn nhó , bỗng nhiên An có cảm giác ai đó đag tiến đến gần đằng sau . Vừa quay lại, nó bắt gặp Duy Minh đang đi xe đạp gần đến mình. Nở nụ cười vô cùng ” mặt trời” nhìn nó:
- Hi. Dương An!
Ôi ôi gì thế? Chết mất thôi, Duy Minh vừa gọi tên mình. Lại còn cười tươi nữa… Her, sao tự nhiên người nó mềm nhũn ra thế không biết . Rõ ràng hôm qua còn nhìn mặt thấy ớn. Nhưng mà… Sao Minh đẹp trai thế nhỉ ? Thôi đấy. Cái bản tính mê trai lại nổi dậy.. Mặt nó ngơ ra , tỉnh ra mới biết Minh đi qua lâu rồi. Thay vào đấy, nó nhận ra một vài gương mặt đang soi vào mình. Mấy đứa con gái đứng xì xầm bàn tán:
- Tin đồn quả ko sai. Anh Minh yêu vịt ghẻ…
- Tươi cười nhìn nhau thấy ghét chưa? Mà sao anh Minh lại yêu con nhỏ thiếu nữ tính thế nhỉ?
- Ừ công nhận là nhỏ này có tí xinh( ghen ăn tức ở đến nỗi không nói là quá xinh) nhưng thiếu đi cái nét nữ tính..
Grrr cái lũ GATO này. Dám khoé mình. Đã thế bà càng cho mày ghen. Dám kêu bà ko nữ tính. Giỏi lắm…
- Ê ê em iêu, làm gì mà tần ngần thế? – Tiếng con Linh gọi làm nó giật mình.
- Vừa lão Minh đi qua.
- Hêhê. Lại bị các chị khóa trên soi chứ gì? Hêhê ghen ăn tức ở thôi mày, kệ chúng nó.. Về thôi.
- Ê mà tao hỏi tí.
- Ờm, cưng cứ hỏi, chị sẽ giải đáp hết thắc mắc.
…
- Hỏi đi rồi còn về..
- Mày có thấy…
- Ơi. Thấy gì?
- Có thấy tao… Dễ thương không?
Sặc. Bỗng nhiên con Linh đứng sững lại mấy giây nhìn thẳng vào mắt nó rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Khôg biết con bạn hôm nay ăn phải cái gì mà phát ngôn ra cái câu chuối củ không chịu được. Tự nhiên hôm nay lại quan tâm đến chuyện ấy cơ chứ ông giời ạh.
An vẫn ngu ngơ..
- Ê này.. Tao nói thật ấy.. Tao có dễ thươg ko?
Ặc..kh..ặ..c….khặc.. Linh co người cười thêm một tràng dài. Mặt nó giãn nở, cười ko biết trời đâu đất đâu..
- Ê TAO HỎI THIỆT MÀY ĐỪG CÓ CƯỜI.. HAY LẮM NHƯ MÀ CƯỜI RA NƯỚC MẮT THẾ KIA..- An đâm cáu.
Linh ko ngừng cười . Lâu rồi mới thấy con bạn nam tính của mình tồ như vậy.
- Đâu tao cười đâu… Tao đag khóc đó mày … Hic hic… Có nước mắt nè..
Linh diễn trò rồi cười ngặt nghẽo. Nhìn cái thái độ nấc kấk ko ưa được.
- Thôi tao đùa , mày dễ thươg lắm An ạ..
- Oáh chết giờ. Ba xạo vừa thôi mẹ nội.
..
Hai đứa ríu rít râm ran suốt đoạn đườg về. Không biết rằng, An đang cảm thấy trong mình có điều gì ấy đang nảy sinh và lớn dần lên.. Nó bắt đầu bị ám ảnh nụ cười của Minh..
* * *
Tối đến, nó nằm lăn quay ra giườg với ý định lười học một bữa. Cái vụ trên trườg làm nó đau cả đầu. Bỗng điện thoại một cuộc gọi đến..
< lô >
( Nam đấy ! )
< lô gì? Tao ghét mày lắm An ợ >
< ô hay sao ghét tao?>
< mày lừa tao, tao dẫn em ý đi coi cải lươg , e cho tao nguyên bữa ko nói lấy nửa câu..>
<ơ hay..>
< hay đầu mày, tao bảo cho em đi xem kinh dị em nó cho tao nguyên cái bạt tai luôn mày>
< háháháháhá..>
< cười nữa tao bẻ răng mày , dám chơi xấu tao..>
< ơ nhưg tao thích thật màk! >
< mày đúg là… Không phải con gái. Bố ghét mày. Pp đi ngủ>
< hjhj . Tại mày mà.>
tút tút tút
Hơ. Nam tắt máy òy. Nó ngồi thừ. Quái! Thằg này hôm nay nó căng thẳng thế nhỉ? Nó lại đâm nghĩ linh tinh. Mà có vẻ như nó chả có tí nữ tính gì thật. Her. Nó ngầm ngầm xin lỗi thằg cu bạn lần đầu biết yêu. Rõ khổ. Mà nó có bao giờ yêu đâu mà biết. Cái thằng kể kũng dị,hỏi nó chuyện tình cảm thì hỏi đầu gối như..
Thôi. Hôm nào gặp nó thì đền bù cho hắn sau. Bây giờ là giờ đi ngủ. Mệt đủ thứ chuyện.
Nó vừa nhắm mắt. Điện thoại lại rung lên một cuộc gọi đến. Số lạ .
< Alo . An nghe>
( bà con thấy cách nó ngke đt khác với lúc nghe của thằng Nam ckưa?)
< Anh nè An.>
< Anh nào? >
< Duy Minh >
ááááááááááááááááá … Duy Minh. Là Duy Minh đấy bà con ạ. Ôi trời thà nào mà ngke giọng cứ quen quen. Nhưng mà may mắn là nó không quá phấn khích để hét thẳng vào cái đt. Hét trong lòng thôi , hét ra để Minh biết được thì ngại chết. Thôi cứ phải làm bộ làm tịch tí đã.
< Duy Minh nào? Ko biết.>
< Không biết á? Thế có đi ăn kem ko?>
< Ơ . Hả? Có> (_)
chết… Cái tính cứ nghe đến ăn là quên hết việc chiều chính.
Đầu dây bên kia bật cười thành tiếng
< haha . Ko biết là ai mà rủ đi ăn cũng đi hả ?>
< hì em nhớ ùi. Hjhj. Mà anh kiếm đâu ra số điện thoại e vậy?>
< Đi xin. Ko thì ở đâu mà có>
< mà sao lại rủ đi ăn kem?>
< Hi. Trả ơn hum trước khiêng đồ hộ>
< Hê. Cái đó mà kũng phải trả ơn nữa hả?>
< hj. Mình là người sống có tình nghĩa màk>
< Hơ hơ . Thế ko lẽ lúc ấy cả một đốg fan của a vào khiêng giúp thì anh định mời cả đi ăn kem à?>
Trời. Tình thế 49 gặp 50. Hỏi xoáy đáp xoay. An còn quên mất mình đag tiếp chuyện với người mà rất nhiều người muốn mà không được.
< Mình nhờ ai thì trả ơn người ấy. Còn ai ko nhờ mà cứ làm thì kệ họ thôi . Hêhê>
< ckà. Đểu nhỉ? Thế mà cái trườg này ckả ai nhận ra cái bộ mặt đểu của anh >
< haha .. Khó lắm. Thế bây giờ có đi ko thì bảo nào.>
<ờ để xem đã> ( gớm nữa , thích lắm đấy nhưng cứ phải làm bộ kiêu thế thôí)
< Xem xét gì nữa. Có hay ko . Nói nhanh>
< mà lỡ đi cùg anh fan của a nó nhào vô cho em lên thớt thì sao?>
Có lí đấy chứ nhỉ. Thì dù gì thì hắn cũng là hotboy mà…
< Ôi zời . Lo gì. Thôi cứ quyết định thế nhé. Tối mai 7h a đợi e ở cổng trườg. Thôi pp em>
< ơ ơ.. Này…>
tút tút tút … Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đag ngồi hát vu vơ, ngu ngơ giả vờ ko ngke máy .( hj. Em cko đoạn này cko tí sinh động thui)
Mà quái lạ. Hôm nay là cái ngày gì kì cục thế không biết. Ai cũng tắt máy nó trước. Chà… Có điều chẳng lành. Nằm trên giườg , tự nhiên nó có cảm giác ko bình thườg. Cái hìh ảnh Duy Minh cười tươi cứ chờn vờn trong đầu nó. Ôi. Nó làm sao thế nhỉ? Hàng vạn câu hỏi vì sao câu hỏi vì sao cứ xuất hiện trog đầu nó. Tại sao Minh lại tìm sdt của nó? Tại sao Minh muốn rủ nó đi ăn kem? Liệu có pkải để trả ơn thật khôg? Ôi… Mà ngta là hotboy ấy. Chết cha. Sao lại nghĩ nhiều thế này nhỉ? Hình như mình lại giốg fan của thằng cha ấy rồi. Ôi. Bị sao thế này… Hic… Lần đầu tiên trog đời rơi vào cái tình trạng mất ngủ thế này… Mà thằng này đág chết , dám tàng trữ sắc đẹp và cố tình gây thương nhớ. Đã vậy còn có cái giọg ấm áp như các anh ở tổng đài viettel nữa chứ. Ôi . Điên mất. An ơi là An. Mày sao thế…
Có lẽ phải ngủ thôi. Trùm chăn qua đầu , cầu trời mau sáng.
* * *
Sáng. Nó vớ ngay lấy cái dt gọi tới tấp
< Ê ku. Hôm nay tao có hẹn mờ.>
< Thế àk ? Thì kệ xác mày.>
<ô …>
tút tút tút. Ô hay. Thái độ tên này hôm nay sao thế. Hay là còn tức vụ bạt tai của em nào đấy.?Cái thằng này, ẩm ươg kinh. Ckắc tại lần đầu yêu đây mà. Hê . Thôi kệ nó. Tại cái miệng mình đấy mà. Thôi lo chuyện mình đã… Ckà, tối nay mặc gì nhỉ? Tóc cột lên hay buông nhỉ? Nào… Khổ thế , trả ơn thôi mà cứ như là hẹn hò. Mà cũng phải cho ra hồn người một tí chứ. Dù gì thì cũng là đi cùng một hotboy. Hêhê. Được thơm lây .
+++
Tối. An ke đúg 7h có mặt ở cổng trường. Minh cũng đã đợi từ lâu . Ô. Trùng hợp gkê chưa. 2 người này ko hẹn mà cùng mặc giống y chang một kiểu áo chung một hãng . Màu cũng y hệt. Thôi xog. Thế này thì cãi sao được với thiên hạ. Áo đôi. Thôi kiểu gì thì kiểu mai trên face lại xuất hiện mấy bài đăng nóng hổi. Có thể nội dung là ” Anh và em vượt mọi khoảg cách . Trở về bên nhau..” hay gì gì đấy tươg tự thế.
- Giờ đi coi phim nhé?
Duy Minh đề xuất.
- Ô sao tưởng đi ăn kem?
- Thì khi nào coi phim xong…
- Thế là có được đi ăn kem ko?
- Vâng. Kiểu gì cũng có kem cho em. Yên tâm leo lên xe đi nhóc.
An cười rất tươi , ckẳg hiểu tại sao nó lại có cảm giác thích thú lạ kì…
Chà chà. Cứ như là đang hẹn hò thật. Buồn cười. Bước vào rạp chiếu phim. Nó ngó ngớ tất cả các bảng dán giới thiệu phim. Minh nhìn nó bật cười..
- Vé xem phim mua từ trước rồi. Vào thôi ckứ?
- Phim gì ế ?
- À , phim tình cảm lãng mạn.
- Chán phèo.
An buông câu hết sức mất hứng.
- Thường thì con gái thì phải thích phim như thế chứ?
An chép chép môi lắc đầu. Nhưg thôi mua vé rồi thì xem tạm vậy. 2 Đứa ngồi trong rạp chiếu phim. Cả vài chục con mắt đổ dồn vào , nhưng kũng ko hẳn là do sức lôi cuốn của anh Duy Minh. Mà kiểu gì ấy, hôm nay nhìn An trông như con búp bê, thề có trời có đất, có độc giả đang đọc truyện này. An hôm nay còn thu hút hơn kả tên hotboy đang ngồi cạnh nó. Mấy tên thanh niên đang chơi với nguời yêu cũng phải ngoái lại nhìn. Khi ấy chẳng hiểu sao mặt Duy Minh cũng nhăn nhó. Hờ hờ. Lần đầu tiên hắn bị phớt lờ trước đám đông. Mà An thì chẳng chịu giữ ý tứ gì.
- Tí em có muốn về nhà bình an vô sự ko An?
- Ơ có.
- Thế thì ghé sát vào đây.
Vừa nói. Minh vừa đưa tay khoác qua vai An ,đẩy cô bé ghé sát vào mình. Dựa đà. An bị kéo dựa vào ngực Minh.
- Xem phim đi. Đừng có để ý linh tinh.
Minh vờ như nhìn chăm chú vào bộ phim…
An cảm nhận thấy có gì đó thật lạ. Cái cách Minh ôm vai nó , để nó tựa người vào người Minh. Ôi.. Ấm quá, gì nữa thế? Nước hoa àk? Thích thật. Đúg chất hotboy nhá. Bỗng nhiên , hok hiểu sao mặt An bỗng đỏ ửng lên. Tim nó đập mạnh… Cái cảm giác hồi hộp.. Ôi ko điên mất… Xem phim sao được nữa… Mà thể loại phim này chán phèo. Mà sao Minh cứ xem được nhỉ??
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
- An này, phim kết thúc hay quá nhỉ?
-…
- Ơ , An!
Trời đất ạ, An đang ngủ ngon lành trong vòg tay Minh… Trời, chỉ khổ cậu bé nãy giờ xem phim một mình.. Minh im lặng, chốg tay lên thành ghế nhìn An ngủ ngon lành.
- hơ.. Um… Oáp oáp..
- Dậx được chưa nhóc? Hết phim rồi…
- Hơ.. Hơ… Ấm quá… Um..
- ơ này này , làm trò gì thế.. Dậy đi , khổ. .. Hic.. Buông áo tui ra An ây.. Ơ ơ… Này.. Đừng có dựa thêm nữa… Ớ…
An ngủ ngon lành. Và bây giờ cái chỗ dựa êm ái nhất của nó là người Minh. Hê. Em nó ngủ say có biết gì đâu…
-AN! DẬY
- Ơ dạ…
- Say sưa quá nhể? Đi về thôi!
- Ơ , hj
Hai đứa ra khỏi rạp chiếu phim. Trôg mặt An thật khó coi. Đỏ ửng lên vì xấu hổ. Hic. Đi chơi với hotboy mà để hình tượng xấu thế này đây… Hjc… Lại còn ngủ nữa chứ …ôi trời…
- Kem nhé nhóc?
An gằm mặt ko nói gì( đag xấu hổ màk) cũng ko dám nhìn lên mặt Minh. Mẹ ơi…
- Dạ sao cũng được..
Minh tủm tỉm cười nhìn mặt An nhăn nhó, đỏ ửng. 2 đứa kéo nhau vào một quán kem cko teen gần ấy..
- Chị ơi cho em 2 ly kem.
An gằm mặt, đảo lung tung ly kem, cố gắng để ko gây thêm một nỗi xấu hổ nào nữa…
- Sao ko ăn đi nhóc?
- Ko đói… – An lí nhí
- Chủ ngữ đâu?
- LẮM CHUYỆN. CHỦ NGỮ ĐỂ Ở NHÀ.
Ơ… Tất cả mọi người trong quán đều hướng con mắt về nó. Thôi rồi..
- ơ e xin lỗi.
Mặt đỏ ửng, nhăn nhó, An lí nhí.
- ko sao.
Minh nhìn nó cười. Ôi. Tim nó lại đập nhanh hơn vài nhịp. Hjc. Cái nụ cười chết tiệt…
- Lẩm bẩm gì đấy mày?
Con Linh nói phá tan dòng suy nghĩ của nó
- Mày biết vụ gì trên mạg ko Linh?
- Vụ mày jêu anh Minh cả cái trường này biết rồi em ạh. Mà bạn bè với nhau bao lâu mà mày chả kể chuyện tình yêu tình báo của mày cho tao nghe cả..( ngây ngô giỏi ckưa? )
- Trời đất. Đến mày cũg tin ák? Tại mày bỏ tao mới gây cái tin đồn đấy em..
- Chà. Thế thì có đứa nào đểu đểu nó tung tin đồn rồi .( “3″ con này chứ con nào? )
- Bà rủa cho đứa nào dìm hàng tung tin đồn để bà phải khổ sở bị trời trừng phạt.
An vừa nói dứt lời.
..rạo.. rạo… Đoàg…
Mẹ ơi , sấm. Trời cũng linh phết nhỉ. Hay là do nó rủa nên trời trừg phạt?
- Hi hi. Trời ơi con đùa đấy, con hiền lành rủa ckơi cho bõ tức thôi chứ khôg muốn giết người đâu…
Đoàg..
Lại một tiếg nữa. Chắk lần này là trừng phạt An vì cái tội độc mồm độc miệg của nó. Giờ thì mưa, nó bò ra cười ngặt nghẽo. Chỉ có một người đứg im mặt tái xanh , miệg lẩm bẩm” con này thiêg , suýt nữa là bị trời đáh rồi. THỀ VỚI TRỜI LÀ CON LÀM VIỆC TỐT.
……………………………
Mưa đến mau đi cũng mau . Đang đứng đợi Linh ngoài cổng trường. Hờ… Con bé này làm gì bên trong lâu thế ko biết, tính bỏ lại mình ở đây như chiều hôm qua chắc… Đang nhăn nhó , bỗng nhiên An có cảm giác ai đó đag tiến đến gần đằng sau . Vừa quay lại, nó bắt gặp Duy Minh đang đi xe đạp gần đến mình. Nở nụ cười vô cùng ” mặt trời” nhìn nó:
- Hi. Dương An!
Ôi ôi gì thế? Chết mất thôi, Duy Minh vừa gọi tên mình. Lại còn cười tươi nữa… Her, sao tự nhiên người nó mềm nhũn ra thế không biết . Rõ ràng hôm qua còn nhìn mặt thấy ớn. Nhưng mà… Sao Minh đẹp trai thế nhỉ ? Thôi đấy. Cái bản tính mê trai lại nổi dậy.. Mặt nó ngơ ra , tỉnh ra mới biết Minh đi qua lâu rồi. Thay vào đấy, nó nhận ra một vài gương mặt đang soi vào mình. Mấy đứa con gái đứng xì xầm bàn tán:
- Tin đồn quả ko sai. Anh Minh yêu vịt ghẻ…
- Tươi cười nhìn nhau thấy ghét chưa? Mà sao anh Minh lại yêu con nhỏ thiếu nữ tính thế nhỉ?
- Ừ công nhận là nhỏ này có tí xinh( ghen ăn tức ở đến nỗi không nói là quá xinh) nhưng thiếu đi cái nét nữ tính..
Grrr cái lũ GATO này. Dám khoé mình. Đã thế bà càng cho mày ghen. Dám kêu bà ko nữ tính. Giỏi lắm…
- Ê ê em iêu, làm gì mà tần ngần thế? – Tiếng con Linh gọi làm nó giật mình.
- Vừa lão Minh đi qua.
- Hêhê. Lại bị các chị khóa trên soi chứ gì? Hêhê ghen ăn tức ở thôi mày, kệ chúng nó.. Về thôi.
- Ê mà tao hỏi tí.
- Ờm, cưng cứ hỏi, chị sẽ giải đáp hết thắc mắc.
…
- Hỏi đi rồi còn về..
- Mày có thấy…
- Ơi. Thấy gì?
- Có thấy tao… Dễ thương không?
Sặc. Bỗng nhiên con Linh đứng sững lại mấy giây nhìn thẳng vào mắt nó rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Khôg biết con bạn hôm nay ăn phải cái gì mà phát ngôn ra cái câu chuối củ không chịu được. Tự nhiên hôm nay lại quan tâm đến chuyện ấy cơ chứ ông giời ạh.
An vẫn ngu ngơ..
- Ê này.. Tao nói thật ấy.. Tao có dễ thươg ko?
Ặc..kh..ặ..c….khặc.. Linh co người cười thêm một tràng dài. Mặt nó giãn nở, cười ko biết trời đâu đất đâu..
- Ê TAO HỎI THIỆT MÀY ĐỪG CÓ CƯỜI.. HAY LẮM NHƯ MÀ CƯỜI RA NƯỚC MẮT THẾ KIA..- An đâm cáu.
Linh ko ngừng cười . Lâu rồi mới thấy con bạn nam tính của mình tồ như vậy.
- Đâu tao cười đâu… Tao đag khóc đó mày … Hic hic… Có nước mắt nè..
Linh diễn trò rồi cười ngặt nghẽo. Nhìn cái thái độ nấc kấk ko ưa được.
- Thôi tao đùa , mày dễ thươg lắm An ạ..
- Oáh chết giờ. Ba xạo vừa thôi mẹ nội.
..
Hai đứa ríu rít râm ran suốt đoạn đườg về. Không biết rằng, An đang cảm thấy trong mình có điều gì ấy đang nảy sinh và lớn dần lên.. Nó bắt đầu bị ám ảnh nụ cười của Minh..
* * *
Tối đến, nó nằm lăn quay ra giườg với ý định lười học một bữa. Cái vụ trên trườg làm nó đau cả đầu. Bỗng điện thoại một cuộc gọi đến..
< lô >
( Nam đấy ! )
< lô gì? Tao ghét mày lắm An ợ >
< ô hay sao ghét tao?>
< mày lừa tao, tao dẫn em ý đi coi cải lươg , e cho tao nguyên bữa ko nói lấy nửa câu..>
<ơ hay..>
< hay đầu mày, tao bảo cho em đi xem kinh dị em nó cho tao nguyên cái bạt tai luôn mày>
< háháháháhá..>
< cười nữa tao bẻ răng mày , dám chơi xấu tao..>
< ơ nhưg tao thích thật màk! >
< mày đúg là… Không phải con gái. Bố ghét mày. Pp đi ngủ>
< hjhj . Tại mày mà.>
tút tút tút
Hơ. Nam tắt máy òy. Nó ngồi thừ. Quái! Thằg này hôm nay nó căng thẳng thế nhỉ? Nó lại đâm nghĩ linh tinh. Mà có vẻ như nó chả có tí nữ tính gì thật. Her. Nó ngầm ngầm xin lỗi thằg cu bạn lần đầu biết yêu. Rõ khổ. Mà nó có bao giờ yêu đâu mà biết. Cái thằng kể kũng dị,hỏi nó chuyện tình cảm thì hỏi đầu gối như..
Thôi. Hôm nào gặp nó thì đền bù cho hắn sau. Bây giờ là giờ đi ngủ. Mệt đủ thứ chuyện.
Nó vừa nhắm mắt. Điện thoại lại rung lên một cuộc gọi đến. Số lạ .
< Alo . An nghe>
( bà con thấy cách nó ngke đt khác với lúc nghe của thằng Nam ckưa?)
< Anh nè An.>
< Anh nào? >
< Duy Minh >
ááááááááááááááááá … Duy Minh. Là Duy Minh đấy bà con ạ. Ôi trời thà nào mà ngke giọng cứ quen quen. Nhưng mà may mắn là nó không quá phấn khích để hét thẳng vào cái đt. Hét trong lòng thôi , hét ra để Minh biết được thì ngại chết. Thôi cứ phải làm bộ làm tịch tí đã.
< Duy Minh nào? Ko biết.>
< Không biết á? Thế có đi ăn kem ko?>
< Ơ . Hả? Có> (_)
chết… Cái tính cứ nghe đến ăn là quên hết việc chiều chính.
Đầu dây bên kia bật cười thành tiếng
< haha . Ko biết là ai mà rủ đi ăn cũng đi hả ?>
< hì em nhớ ùi. Hjhj. Mà anh kiếm đâu ra số điện thoại e vậy?>
< Đi xin. Ko thì ở đâu mà có>
< mà sao lại rủ đi ăn kem?>
< Hi. Trả ơn hum trước khiêng đồ hộ>
< Hê. Cái đó mà kũng phải trả ơn nữa hả?>
< hj. Mình là người sống có tình nghĩa màk>
< Hơ hơ . Thế ko lẽ lúc ấy cả một đốg fan của a vào khiêng giúp thì anh định mời cả đi ăn kem à?>
Trời. Tình thế 49 gặp 50. Hỏi xoáy đáp xoay. An còn quên mất mình đag tiếp chuyện với người mà rất nhiều người muốn mà không được.
< Mình nhờ ai thì trả ơn người ấy. Còn ai ko nhờ mà cứ làm thì kệ họ thôi . Hêhê>
< ckà. Đểu nhỉ? Thế mà cái trườg này ckả ai nhận ra cái bộ mặt đểu của anh >
< haha .. Khó lắm. Thế bây giờ có đi ko thì bảo nào.>
<ờ để xem đã> ( gớm nữa , thích lắm đấy nhưng cứ phải làm bộ kiêu thế thôí)
< Xem xét gì nữa. Có hay ko . Nói nhanh>
< mà lỡ đi cùg anh fan của a nó nhào vô cho em lên thớt thì sao?>
Có lí đấy chứ nhỉ. Thì dù gì thì hắn cũng là hotboy mà…
< Ôi zời . Lo gì. Thôi cứ quyết định thế nhé. Tối mai 7h a đợi e ở cổng trườg. Thôi pp em>
< ơ ơ.. Này…>
tút tút tút … Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đag ngồi hát vu vơ, ngu ngơ giả vờ ko ngke máy .( hj. Em cko đoạn này cko tí sinh động thui)
Mà quái lạ. Hôm nay là cái ngày gì kì cục thế không biết. Ai cũng tắt máy nó trước. Chà… Có điều chẳng lành. Nằm trên giườg , tự nhiên nó có cảm giác ko bình thườg. Cái hìh ảnh Duy Minh cười tươi cứ chờn vờn trong đầu nó. Ôi. Nó làm sao thế nhỉ? Hàng vạn câu hỏi vì sao câu hỏi vì sao cứ xuất hiện trog đầu nó. Tại sao Minh lại tìm sdt của nó? Tại sao Minh muốn rủ nó đi ăn kem? Liệu có pkải để trả ơn thật khôg? Ôi… Mà ngta là hotboy ấy. Chết cha. Sao lại nghĩ nhiều thế này nhỉ? Hình như mình lại giốg fan của thằng cha ấy rồi. Ôi. Bị sao thế này… Hic… Lần đầu tiên trog đời rơi vào cái tình trạng mất ngủ thế này… Mà thằng này đág chết , dám tàng trữ sắc đẹp và cố tình gây thương nhớ. Đã vậy còn có cái giọg ấm áp như các anh ở tổng đài viettel nữa chứ. Ôi . Điên mất. An ơi là An. Mày sao thế…
Có lẽ phải ngủ thôi. Trùm chăn qua đầu , cầu trời mau sáng.
* * *
Sáng. Nó vớ ngay lấy cái dt gọi tới tấp
< Ê ku. Hôm nay tao có hẹn mờ.>
< Thế àk ? Thì kệ xác mày.>
<ô …>
tút tút tút. Ô hay. Thái độ tên này hôm nay sao thế. Hay là còn tức vụ bạt tai của em nào đấy.?Cái thằng này, ẩm ươg kinh. Ckắc tại lần đầu yêu đây mà. Hê . Thôi kệ nó. Tại cái miệng mình đấy mà. Thôi lo chuyện mình đã… Ckà, tối nay mặc gì nhỉ? Tóc cột lên hay buông nhỉ? Nào… Khổ thế , trả ơn thôi mà cứ như là hẹn hò. Mà cũng phải cho ra hồn người một tí chứ. Dù gì thì cũng là đi cùng một hotboy. Hêhê. Được thơm lây .
+++
Tối. An ke đúg 7h có mặt ở cổng trường. Minh cũng đã đợi từ lâu . Ô. Trùng hợp gkê chưa. 2 người này ko hẹn mà cùng mặc giống y chang một kiểu áo chung một hãng . Màu cũng y hệt. Thôi xog. Thế này thì cãi sao được với thiên hạ. Áo đôi. Thôi kiểu gì thì kiểu mai trên face lại xuất hiện mấy bài đăng nóng hổi. Có thể nội dung là ” Anh và em vượt mọi khoảg cách . Trở về bên nhau..” hay gì gì đấy tươg tự thế.
- Giờ đi coi phim nhé?
Duy Minh đề xuất.
- Ô sao tưởng đi ăn kem?
- Thì khi nào coi phim xong…
- Thế là có được đi ăn kem ko?
- Vâng. Kiểu gì cũng có kem cho em. Yên tâm leo lên xe đi nhóc.
An cười rất tươi , ckẳg hiểu tại sao nó lại có cảm giác thích thú lạ kì…
Chà chà. Cứ như là đang hẹn hò thật. Buồn cười. Bước vào rạp chiếu phim. Nó ngó ngớ tất cả các bảng dán giới thiệu phim. Minh nhìn nó bật cười..
- Vé xem phim mua từ trước rồi. Vào thôi ckứ?
- Phim gì ế ?
- À , phim tình cảm lãng mạn.
- Chán phèo.
An buông câu hết sức mất hứng.
- Thường thì con gái thì phải thích phim như thế chứ?
An chép chép môi lắc đầu. Nhưg thôi mua vé rồi thì xem tạm vậy. 2 Đứa ngồi trong rạp chiếu phim. Cả vài chục con mắt đổ dồn vào , nhưng kũng ko hẳn là do sức lôi cuốn của anh Duy Minh. Mà kiểu gì ấy, hôm nay nhìn An trông như con búp bê, thề có trời có đất, có độc giả đang đọc truyện này. An hôm nay còn thu hút hơn kả tên hotboy đang ngồi cạnh nó. Mấy tên thanh niên đang chơi với nguời yêu cũng phải ngoái lại nhìn. Khi ấy chẳng hiểu sao mặt Duy Minh cũng nhăn nhó. Hờ hờ. Lần đầu tiên hắn bị phớt lờ trước đám đông. Mà An thì chẳng chịu giữ ý tứ gì.
- Tí em có muốn về nhà bình an vô sự ko An?
- Ơ có.
- Thế thì ghé sát vào đây.
Vừa nói. Minh vừa đưa tay khoác qua vai An ,đẩy cô bé ghé sát vào mình. Dựa đà. An bị kéo dựa vào ngực Minh.
- Xem phim đi. Đừng có để ý linh tinh.
Minh vờ như nhìn chăm chú vào bộ phim…
An cảm nhận thấy có gì đó thật lạ. Cái cách Minh ôm vai nó , để nó tựa người vào người Minh. Ôi.. Ấm quá, gì nữa thế? Nước hoa àk? Thích thật. Đúg chất hotboy nhá. Bỗng nhiên , hok hiểu sao mặt An bỗng đỏ ửng lên. Tim nó đập mạnh… Cái cảm giác hồi hộp.. Ôi ko điên mất… Xem phim sao được nữa… Mà thể loại phim này chán phèo. Mà sao Minh cứ xem được nhỉ??
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
- An này, phim kết thúc hay quá nhỉ?
-…
- Ơ , An!
Trời đất ạ, An đang ngủ ngon lành trong vòg tay Minh… Trời, chỉ khổ cậu bé nãy giờ xem phim một mình.. Minh im lặng, chốg tay lên thành ghế nhìn An ngủ ngon lành.
- hơ.. Um… Oáp oáp..
- Dậx được chưa nhóc? Hết phim rồi…
- Hơ.. Hơ… Ấm quá… Um..
- ơ này này , làm trò gì thế.. Dậy đi , khổ. .. Hic.. Buông áo tui ra An ây.. Ơ ơ… Này.. Đừng có dựa thêm nữa… Ớ…
An ngủ ngon lành. Và bây giờ cái chỗ dựa êm ái nhất của nó là người Minh. Hê. Em nó ngủ say có biết gì đâu…
-AN! DẬY
- Ơ dạ…
- Say sưa quá nhể? Đi về thôi!
- Ơ , hj
Hai đứa ra khỏi rạp chiếu phim. Trôg mặt An thật khó coi. Đỏ ửng lên vì xấu hổ. Hic. Đi chơi với hotboy mà để hình tượng xấu thế này đây… Hjc… Lại còn ngủ nữa chứ …ôi trời…
- Kem nhé nhóc?
An gằm mặt ko nói gì( đag xấu hổ màk) cũng ko dám nhìn lên mặt Minh. Mẹ ơi…
- Dạ sao cũng được..
Minh tủm tỉm cười nhìn mặt An nhăn nhó, đỏ ửng. 2 đứa kéo nhau vào một quán kem cko teen gần ấy..
- Chị ơi cho em 2 ly kem.
An gằm mặt, đảo lung tung ly kem, cố gắng để ko gây thêm một nỗi xấu hổ nào nữa…
- Sao ko ăn đi nhóc?
- Ko đói… – An lí nhí
- Chủ ngữ đâu?
- LẮM CHUYỆN. CHỦ NGỮ ĐỂ Ở NHÀ.
Ơ… Tất cả mọi người trong quán đều hướng con mắt về nó. Thôi rồi..
- ơ e xin lỗi.
Mặt đỏ ửng, nhăn nhó, An lí nhí.
- ko sao.
Minh nhìn nó cười. Ôi. Tim nó lại đập nhanh hơn vài nhịp. Hjc. Cái nụ cười chết tiệt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.