Chương 9: Cảm giác không tìm thấy cậu làm tớ muốn phát điên...
Min Đơ
05/10/2016
6 pm.
.
Trời nhá nhem tối.
Những ngọn đèn đường đã được bật. Cả thành phố sáng rực. Người đi qua đi lại hối hả, tấp nập. Tiếng xe cộ inh ỏi hoà vào tiếng cười nói rộn ràng tạo thành thứ âm thanh hỗn tạp đặc trưng của thành phố.
Ngoài trung tâm giải trí Rainbow.
Hiện giờ thì tôi đang ngồi chống cằm đảo mắt nhìn những con người đang đi qua lại và gửi cho tôi những ánh mắt tò mò, họ chỉ trỏ và cười khúc khích. Dám chắc là đôi mắt tôi đang thao láo như mắt ếch liếc bên nọ đến bên kia.
Nhìn cái gì mà nhìn. Có gì hay đâu mà nhìn. Chỉ là bên cạnh tôi có một con người đang nằm vật ra ở trên ghế đá thôi mà.
Lỗi cũng ở Nhật Đăng mà ra. Sợ thì nói là sợ. Ai bắt làm anh hùng đâu, cứ thích xông pha vào đấy rồi lăn quay ra ngất. Bây giờ thì khổ tôi rồi. Kể ra thì tính sĩ diện đàn ông rất lợi hại và nguy hiểm. Lợi hại ở chỗ là nó có thể biến một con thỏ đế thành anh hùng, viết ra câu này cũng hơi bị xúc phạm đến Hoàng tử của mấy bạn fan cuồng, nếu bọn họ biết tôi viết ra những lời này chắc sẽ đập nát tôi như con gián rồi vứt cho gà ăn. Còn nguy hiểm là ở chỗ vì cố quá mà thành quá cố, kết cục cuối cùng là trở thành gánh nặng cho đối phương - là tôi.
Một tiếng đồng hồ rồi tôi ngồi cạnh Nhật Đăng.
Thề là tôi sẽ không bao giờ quên cái ngày này. Sau này tôi dự định sẽ viết nên cả câu chuyện: Nhật Đăng lên cơn sĩ gái, liều mình nhảy vào nhà ma, sau đó là khuôn mặt trắng bệch với bàn tay lạnh buốt, cuối cùng là ngất xỉu và bị đem vứt ra ngoài ngay lập tức.
Đến bây giờ cũng không biết phải về nhà bằng cách nào. Điện thoại thì hết pin, tiền không có, mặt tôi ngơ ngáo đúng như trẻ em cơ ngỡ không nơi nương tựa. Đứa em nhỏ tội nghiệp là tôi còn vác trên vai gánh nặng là ông anh to xác nằm la liệt trên ghế. Thật đúng là cảnh tượng rung động lòng người.
- Mẹ ơi! Chị ấy bị lạc hả?
Đứa bé ngây thơ nhìn tôi rồi ngước lên hỏi mẹ mình.
Mẹ đứa bé há hốc miệng rồi xoa đầu đứa con, khẽ cười.
- Mẹ cũng không biết nữa.
Tôi mang bộ mặt vô cùng thảm thương. Đến cả trẻ con cũng nghĩ tôi bị lạc mẹ. Nếu mẹ tôi thấy cảnh tượng hiện giờ chắc sẽ đem tôi về nhà rồi sẽ gào khóc thảm thiết. Nào là "Mẹ sinh mày ra, nuôi mày mười bảy năm trời, xong rồi để mày ra đường cho người ta nghĩ mày không có mẹ..." rồi thì "Sao con có thể đối xử tàn nhẫn với mẹ như vậy? Mẹ đã gây nên tội tình gì để con bỏ nhà ra ngồi bờ đường thế hả?"... hoặc là đại loại như kiểu "Mày được lắm con ạ! Mày dám bỏ nhà theo trai ra ngồi vỉa hè hưởng thụ cuộc sống tự do..."
Tôi lắc lắc đầu. Sẽ không có ngày đó. Dù có thì mẹ tôi sẽ không khóc lóc mà sẽ là lôi cổ tôi về với sức mạnh của người phụ nữ văn phòng, sau đó đá bay tôi sang nhờ tên Huy giáo dục lại. Nghĩ rồi thấy đời tôi quả là gian nan và đầy chông gai.
- Mẹ chờ con tí xíu.
Đứa bé nhìn nhìn tôi vẻ đang suy ngẫm rồi nhanh nhẹn thọc tay vào túi áo móc ra một đồng xu đặt vào tay tôi. Tôi thẫn thờ nhận lấy.
Đứa bé còn mang vẻ mặt đầy thông cảm và như muốn nói là "Em hiểu hoàn cảnh của chị...".
- Cho chị đó. Chị sẽ sớm tìm được mẹ thôi nên đừng sợ nhé!
Tôi đờ người ra nhìn đứa bé. Nó đã chạy đến cạnh mẹ và kéo tay mẹ nó đi. Mẹ đứa bé nén cười đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng.
Đau đớn quá...
Tôi đau khổ nhìn cái đồng xu mệnh giá 5000 nghìn đồng vàng óng trong tay. Trẻ con thời nay am hiểu một cách quá đáng hoàn cảnh của người ta. Rõ ràng là tôi đang ngồi chờ Nhật Đăng tỉnh lại rồi về nhà. Nhưng vì hoàn cảnh đưa đẩy mà Nhật Đăng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. tôi nhớ căn nhà nhỏ bé của mình lắm rồi. Nhưng biết vác cái xác của Nhật Đăng thế nào. Cũng không biết nhà anh ấy ở cái xó xỉnh nào luôn.
Động não tí thì cũng có cách giải quết là lục khắp người Nhật Đăng tìm ví tiền hay điện thoại gì đó. Nếu dễ dàng đến thế tôi đã thử rồi. Ai đời con gái sờ soạng khắp người bạn trai giữa nơi công cộng, người ta sẽ đánh giá tôi là lợi dụng lúc người ta đang bất tỉnh giở trò sàm sỡ, dâm dê này nọ... nên tôi không làm thế được.
Mặt tôi càng méo hơn. Trời tối rồi, tôi muốn về nhà...hiu...hiu.. Nhìn bộ dạng của Nhật Đăng đúng thật là làm tôi muốn đấm cho vài phát.
Tôi tức giận xốc cổ áo Nhật Đăng lên lắc điên cuồng. Ánh mắt chẳng khác nào con bò tót nhắm trúng mục tiêu.
- Anh có dậy không thì bảo???????
Mọi người lại nhìn và cười khúc khích.
Tôi đành ngậm cục tức bỏ tay ra khỏi cổ áo Nhật Đăng đang không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
.
Tôi muốn bỏ lại Nhật Đăng rồi về trước quá... nhưng tôi không thể nhẫn tâm như vậy được. Bỗng dưng tôi thấy nhớ tên Huy ghê gớm... nhớ cái giọng cụ non của cậu ta... nhớ lúc cậu ta mím môi... nhớ cả khi cậu ta trách móc tôi... và cười đắc chí khi làm tôi cáu.
Ôi!!! Chắc là tôi điên vì đói và nhớ nhà mất rồi...Hic.
.
7 pm
.
Bụng tôi đói meo và đó đang phản động gây ra những tiếng ọt ọt làm tôi muốn đỏ mặt. Trời tối và sương mù đã ôm trọn cả thành phố.
Tôi run rẩy ngồi co ro trên ghế đá. Lỗi là tại tôi không nghe lời tên Huy. Hồi sáng trước khi đi cậu ta đã nhắc tôi phải đem áo khoác nhưng tôi lại bỏ ngoài tai. Giờ hối hận cũng chẳng được gì.
Làm ơn đi mà Nhật Đăng... Dậy đi mà...!!!
Tôi như muốn khóc đến nơi. Cảm thấy tủi thân vô cùng. Nhật Đăng vẫn nằm im lìm như xác chết. Phải đợi đến bao giờ anh ấy mới tỉnh.
Tôi ôm cái bụng đói nhìn những người đi lại trước mắt. Họ cười nói vui vẻ và cầm trên tay những đồ ăn làm tôi thèm dỏ dãi. Tôi muốn cướp... đồ ăn.
.
8 pm
.
Tôi cầm chiếc điện thoại cố gắng khởi động nhưng nó vẫn đen sì. Người tôi đã run lên vì lạnh. Hai hàm răng gõ lách cách vào nhau. Chưa bao giờ tôi cảm thấy lạc lõng như lúc này.
Tôi muốn có mẹ và có bố ở bên. Tôi muốn nghe cái giọng cằn nhằn của tên Huy về mọi thứ tôi làm. Nếu là bình thường thì giờ này tôi đang cãi nhau chí chóe với tên Huy rồi...
Còn bây giờ tôi đang ngồi bơ vơ ở một góc của trung tâm giải trí.
.
8:30 pm
.
Trời lạnh và tối.
Họ mặc những chiếc áo ấm và nhìn tôi như dị nhân - một đứa đối đầu với cái lạnh cuối đông.
Tôi chạm vào bàn tay của Nhật Đăng. Nó lạnh buốt và đông cứng lại. Tay tôi vì lạnh mà đã mất cảm giác. Bụng nổi từng cơn quặn đau vì đói.
Tôi gần như sắp phát khóc đến nơi...
...Thì tên Huy xuất hiện.
Cậu ta đang chạy và đôi mắt nhìn khắp phía. Tôi biết mà, cậu ta sẽ tìm tôi.
Lòng tôi chợt ấm lên...
Tên Huy nhìn về phía tôi và chạy nhanh đến.
Cậu ta đứng trước mặt tôi và ngắm kĩ khuôn mặt méo xệch, phờ phạc của tôi.
- Làm thế nào... cậu biết tớ ở đây?
Tôi ngập ngừng hỏi.
Tên Huy vẫn nhìn tôi như thế và không trả lời. Cậu ta thở hổn hển. Vài giọt mồ hôi lăn dài xuống má.
Tìm tôi khó khăn lắm... nhưng cậu ta vẫn tìm. Tôi không nói cho cậu ta biết tôi đi đâu... Cả ngày tôi không gọi một cuộc điện thoại hay đơn giản chỉ là một cái tin nhắn cho cậu ta... nhưng cậu ta vẫn tìm thấy tôi.
- Vui không? -- tên Huy hỏi bằng giọng điệu mỉa mai.
Tôi mím môi cúi gằm mặt, lén lút nhìn biểu cảm trên mặt tên Huy. Có thể cậu ta đang tức giận.
- Sao không trả lời?
- Tớ...
- Vì vui quá nên cậu không muốn về đúng không? Nếu không muốn về thì cũng phải gọi điện báo tớ với chứ. Hay là cậu muốn nhìn thấy tớ thất thểu đi tìm cậu về?
Cậu ta lớn tiếng mắng tôi, mặc cho những ánh nhìn hiếu kì đang săm soi chúng tôi. Phải... Là tôi sai. Nhưng đâu phải vì thế mà cậu ta có quyền to tiếng với tôi.
- Không có...
- Không có? Cho tớ hỏi tại sao cậu không về? Hay là cậu quên cả đường về nhà rồi?
Tên Huy vẫn tiếp tục trì triết tôi. Những câu nói của cậu ta làm tôi không thể chịu nổi...
Vô cùng khó thở.
- Cậu thôi đi! Được rồi. Là tớ sai.
Tôi khóc.
Không hiểu sao nước mắt cứ lăn đều đều xuống má. Tôi chưa từng khóc trước mặt tên Huy, mà từ trước đến nay tôi chẳng bao giờ khóc.
Lúc này thì tôi đang khóc trước mặt cậu ta, vì một chuyện không đáng, vì bị cậu ta mắng.
Tôi điên rồi!! Ngay cả nước mắt mình tôi cũng không giữ lại được.
Tôi vội vàng cúi gằm mặt xuống và quệt nhanh dòng nước mắt.
Tên Huy không nói gì nữa. Mặt cậu ta trầm xuống, đôi mắt đau đáu nhìn tôi.
- Nhật Đăng đâu?
Tên Huy nhẹ nhàng hỏi.
Tôi chỉ vào con người đang nằm dài trên ghế đá.
Tên Huy đần mặt ra nhìn, trông cậu ta càng ngố và mặt càng... ngu hơn.
Cũng đúng thôi. Người luôn được mệnh danh là Hoàng tử bỗng dưng biến thành một tên lôi thôi lếch thếch thì quá là khiến người khác phải bất ngờ.
Nhật Đăng nằm vật vờ trên ghế, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, gương mặt xanh xao phờ phạc, người lạnh như tảng đá.
Bọn fan của anh ấy thấy hình ảnh này chắc quay sang anti anh ấy luôn. Mất hình tượng quá đi.
Tên Huy đắm đuối ngắm Nhật Đăng rồi bụm miệng cười. Tên điên. Vừa làm tôi khóc nên vui vẻ lắm đây mà.
Cậu ta lôi điện thoại ra và nói nhanh.
- Trung tâm Rainbow, ghế số 26, thiếu gia của các ông đang sống dở chết dở ở đây.
Chưa đầy năm phút sau.
Một chiếc xe hơi rất ư là xịn đỗ ngay trước chỗ tôi đang đứng. Hai tên to con vội vàng chạy ra rồi bê Nhật Đăng lên xe.
Gói gọn chưa đầy một phút. Họ đúng thật là siêu nhân.
Một chiếc áo được đặt lên người tôi. Không phải áo tên Huy mà là áo khoác của tôi. Quái lạ... Tôi đâu có mang. Vậy là tên Huy mang đến rồi.
- Về!
Tên Huy ra lệnh rồi bước nhanh về phía trước. Tôi vội vàng đuổi theo sau.
Cơn đau bụng ập tới, bụng tôi quặn đau.
Không được rồi... Sao lại đau thế này??
Tôi không được nói cho tên Huy biết. Nhất quyết không được. Cậu ta sẽ mắng tôi đến tơi tả mới thôi.
.
Suốt dọc đường đi tôi chỉ dám đi sau lưng tên Huy.
Tôi vừa đi vừa ôm cái bụng đau quằn quại. Người tôi lạnh run nhưng trán lại ướt đẫm mồ hôi. Chưa bao giờ tôi thấy mình chịu đau giỏi như lúc này. Chỉ vì lòng tự trọng cao ngút trời của tôi. Tôi không muốn cho tên Huy biết rằng tôi đang đau bụng vì hôm nay ăn quá nhiều thứ linh tinh để rồi bị cậu ta hết cằn nhằn đến mắng xa xả vào mặt. Một tên như cậu ta thì có quyền gì mà mắng tôi như bố tôi. Thêm nữa là tôi sợ sẽ không kiềm chế nổi cảm xúc như vừa nãy mà khóc rống lên. Cực kì không muốn. Quá xấu hổ.
Tên Huy chợt quay lại, tôi vội gào lên.
- Đừng quay lại đây. Cậu cứ đi... Tớ đi sau cậu.
Tên Huy nhún vai tiếp tục đi.
Tôi đi sau lưng cậu ta và cố giữ một khoảng cách an toàn để cậu ta không thể nghe thấy nhịp thở khó khăn của tôi.
.
Cậu ta ở ngay trước mắt tôi.
.
Có phải chúa trời chưa kịp chế tạo xong một con người hoàn hảo thì đã để nó xuất hiện trên đời... ?
.
Chúa trời mỉm cười lắc đầu.
.
Vậy tại sao ngài lại để cậu ta có một dáng người đẹp nhưng khuôn mặt nhìn đã không ưa như thế?
.
Chúa trời không trả lời... Ngài ấy đã bỏ đi rồi.
.
- Cậu có biết là tìm cậu khó khăn lắm không?
Tên Huy hỏi. Lưng vẫn quay về với tôi, hai tay cậu ta xỏ vài túi quần và đi với tốc độ vừa phải như sợ tôi không theo kịp. Quan trọng là cậu ta tôn trọng yêu cầu của tôi là sẽ không quay lại nhìn tôi.
Mồ hôi chảy ròng ròng. Răng cắn chặt môi.
Cả người tôi ê ẩm như muốn khụy xuống ngay lập tức.
- Nhưng cậu... đã tìm thấy tớ rồi đấy thôi...
- Tớ luôn tìm thấy cậu.
-...
Bụng tôi lại quặn lên một cơn đau nữa.
Đầu tôi bắt đầu choáng váng. Bước chân nặng trịch như đang đeo cả tảng đá vào đó.
Tên Huy vẫn bước đi.
Bước đi của tôi càng chậm. Khoảng cách càng xa. Tôi còn nghe loáng thoáng giọng tên Huy ở bên tai... mà nó lại như là ảo giác, nghĩa là có thể là tôi nghe nhầm.
Những âm thanh ù ù đập vào tai. Tôi không thể phân biệt được đâu là giọng tên Huy và đâu là những tạp âm ở xung quanh.
- Dù cậu có đi đâu, ngay cả khi cậu biến mất tớ vẫn tìm cậu.
- Dù tớ có đi đâu...
Giọng tôi lí nhí trong cổ họng, gần như là thều thào. Đầu tôi đau như mới vừa đập một cú trời giáng vào tảng đá.
Mí mắt tôi nặng quá, cả đôi chân này nữa. Tôi không muốn...
- Vậy nên cậu không phải sợ. Cứ đứng ở đó, tớ sẽ đến.
- Thật chứ...?
Đầu óc tôi đã chẳng còn biết gì, chẳng biết tôi đang nghe thấy gì, nó như là ảo giác. Tôi mệt... đau đầu, đau bụng, đau chân và lạnh... Tôi không thể bước nổi nữa. Bóng lưng tên Huy dần nhòe đi trong đôi mắt tôi.
.
- Cảm giác không tìm thấy cậu làm tớ muốn phát điên...
.
Một màu đen đổ ập xuống trong mắt tôi.
Mọi thứ biến mất...
.
Trời nhá nhem tối.
Những ngọn đèn đường đã được bật. Cả thành phố sáng rực. Người đi qua đi lại hối hả, tấp nập. Tiếng xe cộ inh ỏi hoà vào tiếng cười nói rộn ràng tạo thành thứ âm thanh hỗn tạp đặc trưng của thành phố.
Ngoài trung tâm giải trí Rainbow.
Hiện giờ thì tôi đang ngồi chống cằm đảo mắt nhìn những con người đang đi qua lại và gửi cho tôi những ánh mắt tò mò, họ chỉ trỏ và cười khúc khích. Dám chắc là đôi mắt tôi đang thao láo như mắt ếch liếc bên nọ đến bên kia.
Nhìn cái gì mà nhìn. Có gì hay đâu mà nhìn. Chỉ là bên cạnh tôi có một con người đang nằm vật ra ở trên ghế đá thôi mà.
Lỗi cũng ở Nhật Đăng mà ra. Sợ thì nói là sợ. Ai bắt làm anh hùng đâu, cứ thích xông pha vào đấy rồi lăn quay ra ngất. Bây giờ thì khổ tôi rồi. Kể ra thì tính sĩ diện đàn ông rất lợi hại và nguy hiểm. Lợi hại ở chỗ là nó có thể biến một con thỏ đế thành anh hùng, viết ra câu này cũng hơi bị xúc phạm đến Hoàng tử của mấy bạn fan cuồng, nếu bọn họ biết tôi viết ra những lời này chắc sẽ đập nát tôi như con gián rồi vứt cho gà ăn. Còn nguy hiểm là ở chỗ vì cố quá mà thành quá cố, kết cục cuối cùng là trở thành gánh nặng cho đối phương - là tôi.
Một tiếng đồng hồ rồi tôi ngồi cạnh Nhật Đăng.
Thề là tôi sẽ không bao giờ quên cái ngày này. Sau này tôi dự định sẽ viết nên cả câu chuyện: Nhật Đăng lên cơn sĩ gái, liều mình nhảy vào nhà ma, sau đó là khuôn mặt trắng bệch với bàn tay lạnh buốt, cuối cùng là ngất xỉu và bị đem vứt ra ngoài ngay lập tức.
Đến bây giờ cũng không biết phải về nhà bằng cách nào. Điện thoại thì hết pin, tiền không có, mặt tôi ngơ ngáo đúng như trẻ em cơ ngỡ không nơi nương tựa. Đứa em nhỏ tội nghiệp là tôi còn vác trên vai gánh nặng là ông anh to xác nằm la liệt trên ghế. Thật đúng là cảnh tượng rung động lòng người.
- Mẹ ơi! Chị ấy bị lạc hả?
Đứa bé ngây thơ nhìn tôi rồi ngước lên hỏi mẹ mình.
Mẹ đứa bé há hốc miệng rồi xoa đầu đứa con, khẽ cười.
- Mẹ cũng không biết nữa.
Tôi mang bộ mặt vô cùng thảm thương. Đến cả trẻ con cũng nghĩ tôi bị lạc mẹ. Nếu mẹ tôi thấy cảnh tượng hiện giờ chắc sẽ đem tôi về nhà rồi sẽ gào khóc thảm thiết. Nào là "Mẹ sinh mày ra, nuôi mày mười bảy năm trời, xong rồi để mày ra đường cho người ta nghĩ mày không có mẹ..." rồi thì "Sao con có thể đối xử tàn nhẫn với mẹ như vậy? Mẹ đã gây nên tội tình gì để con bỏ nhà ra ngồi bờ đường thế hả?"... hoặc là đại loại như kiểu "Mày được lắm con ạ! Mày dám bỏ nhà theo trai ra ngồi vỉa hè hưởng thụ cuộc sống tự do..."
Tôi lắc lắc đầu. Sẽ không có ngày đó. Dù có thì mẹ tôi sẽ không khóc lóc mà sẽ là lôi cổ tôi về với sức mạnh của người phụ nữ văn phòng, sau đó đá bay tôi sang nhờ tên Huy giáo dục lại. Nghĩ rồi thấy đời tôi quả là gian nan và đầy chông gai.
- Mẹ chờ con tí xíu.
Đứa bé nhìn nhìn tôi vẻ đang suy ngẫm rồi nhanh nhẹn thọc tay vào túi áo móc ra một đồng xu đặt vào tay tôi. Tôi thẫn thờ nhận lấy.
Đứa bé còn mang vẻ mặt đầy thông cảm và như muốn nói là "Em hiểu hoàn cảnh của chị...".
- Cho chị đó. Chị sẽ sớm tìm được mẹ thôi nên đừng sợ nhé!
Tôi đờ người ra nhìn đứa bé. Nó đã chạy đến cạnh mẹ và kéo tay mẹ nó đi. Mẹ đứa bé nén cười đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng.
Đau đớn quá...
Tôi đau khổ nhìn cái đồng xu mệnh giá 5000 nghìn đồng vàng óng trong tay. Trẻ con thời nay am hiểu một cách quá đáng hoàn cảnh của người ta. Rõ ràng là tôi đang ngồi chờ Nhật Đăng tỉnh lại rồi về nhà. Nhưng vì hoàn cảnh đưa đẩy mà Nhật Đăng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. tôi nhớ căn nhà nhỏ bé của mình lắm rồi. Nhưng biết vác cái xác của Nhật Đăng thế nào. Cũng không biết nhà anh ấy ở cái xó xỉnh nào luôn.
Động não tí thì cũng có cách giải quết là lục khắp người Nhật Đăng tìm ví tiền hay điện thoại gì đó. Nếu dễ dàng đến thế tôi đã thử rồi. Ai đời con gái sờ soạng khắp người bạn trai giữa nơi công cộng, người ta sẽ đánh giá tôi là lợi dụng lúc người ta đang bất tỉnh giở trò sàm sỡ, dâm dê này nọ... nên tôi không làm thế được.
Mặt tôi càng méo hơn. Trời tối rồi, tôi muốn về nhà...hiu...hiu.. Nhìn bộ dạng của Nhật Đăng đúng thật là làm tôi muốn đấm cho vài phát.
Tôi tức giận xốc cổ áo Nhật Đăng lên lắc điên cuồng. Ánh mắt chẳng khác nào con bò tót nhắm trúng mục tiêu.
- Anh có dậy không thì bảo???????
Mọi người lại nhìn và cười khúc khích.
Tôi đành ngậm cục tức bỏ tay ra khỏi cổ áo Nhật Đăng đang không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
.
Tôi muốn bỏ lại Nhật Đăng rồi về trước quá... nhưng tôi không thể nhẫn tâm như vậy được. Bỗng dưng tôi thấy nhớ tên Huy ghê gớm... nhớ cái giọng cụ non của cậu ta... nhớ lúc cậu ta mím môi... nhớ cả khi cậu ta trách móc tôi... và cười đắc chí khi làm tôi cáu.
Ôi!!! Chắc là tôi điên vì đói và nhớ nhà mất rồi...Hic.
.
7 pm
.
Bụng tôi đói meo và đó đang phản động gây ra những tiếng ọt ọt làm tôi muốn đỏ mặt. Trời tối và sương mù đã ôm trọn cả thành phố.
Tôi run rẩy ngồi co ro trên ghế đá. Lỗi là tại tôi không nghe lời tên Huy. Hồi sáng trước khi đi cậu ta đã nhắc tôi phải đem áo khoác nhưng tôi lại bỏ ngoài tai. Giờ hối hận cũng chẳng được gì.
Làm ơn đi mà Nhật Đăng... Dậy đi mà...!!!
Tôi như muốn khóc đến nơi. Cảm thấy tủi thân vô cùng. Nhật Đăng vẫn nằm im lìm như xác chết. Phải đợi đến bao giờ anh ấy mới tỉnh.
Tôi ôm cái bụng đói nhìn những người đi lại trước mắt. Họ cười nói vui vẻ và cầm trên tay những đồ ăn làm tôi thèm dỏ dãi. Tôi muốn cướp... đồ ăn.
.
8 pm
.
Tôi cầm chiếc điện thoại cố gắng khởi động nhưng nó vẫn đen sì. Người tôi đã run lên vì lạnh. Hai hàm răng gõ lách cách vào nhau. Chưa bao giờ tôi cảm thấy lạc lõng như lúc này.
Tôi muốn có mẹ và có bố ở bên. Tôi muốn nghe cái giọng cằn nhằn của tên Huy về mọi thứ tôi làm. Nếu là bình thường thì giờ này tôi đang cãi nhau chí chóe với tên Huy rồi...
Còn bây giờ tôi đang ngồi bơ vơ ở một góc của trung tâm giải trí.
.
8:30 pm
.
Trời lạnh và tối.
Họ mặc những chiếc áo ấm và nhìn tôi như dị nhân - một đứa đối đầu với cái lạnh cuối đông.
Tôi chạm vào bàn tay của Nhật Đăng. Nó lạnh buốt và đông cứng lại. Tay tôi vì lạnh mà đã mất cảm giác. Bụng nổi từng cơn quặn đau vì đói.
Tôi gần như sắp phát khóc đến nơi...
...Thì tên Huy xuất hiện.
Cậu ta đang chạy và đôi mắt nhìn khắp phía. Tôi biết mà, cậu ta sẽ tìm tôi.
Lòng tôi chợt ấm lên...
Tên Huy nhìn về phía tôi và chạy nhanh đến.
Cậu ta đứng trước mặt tôi và ngắm kĩ khuôn mặt méo xệch, phờ phạc của tôi.
- Làm thế nào... cậu biết tớ ở đây?
Tôi ngập ngừng hỏi.
Tên Huy vẫn nhìn tôi như thế và không trả lời. Cậu ta thở hổn hển. Vài giọt mồ hôi lăn dài xuống má.
Tìm tôi khó khăn lắm... nhưng cậu ta vẫn tìm. Tôi không nói cho cậu ta biết tôi đi đâu... Cả ngày tôi không gọi một cuộc điện thoại hay đơn giản chỉ là một cái tin nhắn cho cậu ta... nhưng cậu ta vẫn tìm thấy tôi.
- Vui không? -- tên Huy hỏi bằng giọng điệu mỉa mai.
Tôi mím môi cúi gằm mặt, lén lút nhìn biểu cảm trên mặt tên Huy. Có thể cậu ta đang tức giận.
- Sao không trả lời?
- Tớ...
- Vì vui quá nên cậu không muốn về đúng không? Nếu không muốn về thì cũng phải gọi điện báo tớ với chứ. Hay là cậu muốn nhìn thấy tớ thất thểu đi tìm cậu về?
Cậu ta lớn tiếng mắng tôi, mặc cho những ánh nhìn hiếu kì đang săm soi chúng tôi. Phải... Là tôi sai. Nhưng đâu phải vì thế mà cậu ta có quyền to tiếng với tôi.
- Không có...
- Không có? Cho tớ hỏi tại sao cậu không về? Hay là cậu quên cả đường về nhà rồi?
Tên Huy vẫn tiếp tục trì triết tôi. Những câu nói của cậu ta làm tôi không thể chịu nổi...
Vô cùng khó thở.
- Cậu thôi đi! Được rồi. Là tớ sai.
Tôi khóc.
Không hiểu sao nước mắt cứ lăn đều đều xuống má. Tôi chưa từng khóc trước mặt tên Huy, mà từ trước đến nay tôi chẳng bao giờ khóc.
Lúc này thì tôi đang khóc trước mặt cậu ta, vì một chuyện không đáng, vì bị cậu ta mắng.
Tôi điên rồi!! Ngay cả nước mắt mình tôi cũng không giữ lại được.
Tôi vội vàng cúi gằm mặt xuống và quệt nhanh dòng nước mắt.
Tên Huy không nói gì nữa. Mặt cậu ta trầm xuống, đôi mắt đau đáu nhìn tôi.
- Nhật Đăng đâu?
Tên Huy nhẹ nhàng hỏi.
Tôi chỉ vào con người đang nằm dài trên ghế đá.
Tên Huy đần mặt ra nhìn, trông cậu ta càng ngố và mặt càng... ngu hơn.
Cũng đúng thôi. Người luôn được mệnh danh là Hoàng tử bỗng dưng biến thành một tên lôi thôi lếch thếch thì quá là khiến người khác phải bất ngờ.
Nhật Đăng nằm vật vờ trên ghế, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, gương mặt xanh xao phờ phạc, người lạnh như tảng đá.
Bọn fan của anh ấy thấy hình ảnh này chắc quay sang anti anh ấy luôn. Mất hình tượng quá đi.
Tên Huy đắm đuối ngắm Nhật Đăng rồi bụm miệng cười. Tên điên. Vừa làm tôi khóc nên vui vẻ lắm đây mà.
Cậu ta lôi điện thoại ra và nói nhanh.
- Trung tâm Rainbow, ghế số 26, thiếu gia của các ông đang sống dở chết dở ở đây.
Chưa đầy năm phút sau.
Một chiếc xe hơi rất ư là xịn đỗ ngay trước chỗ tôi đang đứng. Hai tên to con vội vàng chạy ra rồi bê Nhật Đăng lên xe.
Gói gọn chưa đầy một phút. Họ đúng thật là siêu nhân.
Một chiếc áo được đặt lên người tôi. Không phải áo tên Huy mà là áo khoác của tôi. Quái lạ... Tôi đâu có mang. Vậy là tên Huy mang đến rồi.
- Về!
Tên Huy ra lệnh rồi bước nhanh về phía trước. Tôi vội vàng đuổi theo sau.
Cơn đau bụng ập tới, bụng tôi quặn đau.
Không được rồi... Sao lại đau thế này??
Tôi không được nói cho tên Huy biết. Nhất quyết không được. Cậu ta sẽ mắng tôi đến tơi tả mới thôi.
.
Suốt dọc đường đi tôi chỉ dám đi sau lưng tên Huy.
Tôi vừa đi vừa ôm cái bụng đau quằn quại. Người tôi lạnh run nhưng trán lại ướt đẫm mồ hôi. Chưa bao giờ tôi thấy mình chịu đau giỏi như lúc này. Chỉ vì lòng tự trọng cao ngút trời của tôi. Tôi không muốn cho tên Huy biết rằng tôi đang đau bụng vì hôm nay ăn quá nhiều thứ linh tinh để rồi bị cậu ta hết cằn nhằn đến mắng xa xả vào mặt. Một tên như cậu ta thì có quyền gì mà mắng tôi như bố tôi. Thêm nữa là tôi sợ sẽ không kiềm chế nổi cảm xúc như vừa nãy mà khóc rống lên. Cực kì không muốn. Quá xấu hổ.
Tên Huy chợt quay lại, tôi vội gào lên.
- Đừng quay lại đây. Cậu cứ đi... Tớ đi sau cậu.
Tên Huy nhún vai tiếp tục đi.
Tôi đi sau lưng cậu ta và cố giữ một khoảng cách an toàn để cậu ta không thể nghe thấy nhịp thở khó khăn của tôi.
.
Cậu ta ở ngay trước mắt tôi.
.
Có phải chúa trời chưa kịp chế tạo xong một con người hoàn hảo thì đã để nó xuất hiện trên đời... ?
.
Chúa trời mỉm cười lắc đầu.
.
Vậy tại sao ngài lại để cậu ta có một dáng người đẹp nhưng khuôn mặt nhìn đã không ưa như thế?
.
Chúa trời không trả lời... Ngài ấy đã bỏ đi rồi.
.
- Cậu có biết là tìm cậu khó khăn lắm không?
Tên Huy hỏi. Lưng vẫn quay về với tôi, hai tay cậu ta xỏ vài túi quần và đi với tốc độ vừa phải như sợ tôi không theo kịp. Quan trọng là cậu ta tôn trọng yêu cầu của tôi là sẽ không quay lại nhìn tôi.
Mồ hôi chảy ròng ròng. Răng cắn chặt môi.
Cả người tôi ê ẩm như muốn khụy xuống ngay lập tức.
- Nhưng cậu... đã tìm thấy tớ rồi đấy thôi...
- Tớ luôn tìm thấy cậu.
-...
Bụng tôi lại quặn lên một cơn đau nữa.
Đầu tôi bắt đầu choáng váng. Bước chân nặng trịch như đang đeo cả tảng đá vào đó.
Tên Huy vẫn bước đi.
Bước đi của tôi càng chậm. Khoảng cách càng xa. Tôi còn nghe loáng thoáng giọng tên Huy ở bên tai... mà nó lại như là ảo giác, nghĩa là có thể là tôi nghe nhầm.
Những âm thanh ù ù đập vào tai. Tôi không thể phân biệt được đâu là giọng tên Huy và đâu là những tạp âm ở xung quanh.
- Dù cậu có đi đâu, ngay cả khi cậu biến mất tớ vẫn tìm cậu.
- Dù tớ có đi đâu...
Giọng tôi lí nhí trong cổ họng, gần như là thều thào. Đầu tôi đau như mới vừa đập một cú trời giáng vào tảng đá.
Mí mắt tôi nặng quá, cả đôi chân này nữa. Tôi không muốn...
- Vậy nên cậu không phải sợ. Cứ đứng ở đó, tớ sẽ đến.
- Thật chứ...?
Đầu óc tôi đã chẳng còn biết gì, chẳng biết tôi đang nghe thấy gì, nó như là ảo giác. Tôi mệt... đau đầu, đau bụng, đau chân và lạnh... Tôi không thể bước nổi nữa. Bóng lưng tên Huy dần nhòe đi trong đôi mắt tôi.
.
- Cảm giác không tìm thấy cậu làm tớ muốn phát điên...
.
Một màu đen đổ ập xuống trong mắt tôi.
Mọi thứ biến mất...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.