Chương 41: Thiếu một người trong cuộc sống
Min Đơ
05/10/2016
- Nhanh lên. Huy sắp lên máy bay rồi...
Vứt điện thoại sang một bên, tôi vội vàng vớ lấy cái áo khoác và chạy ra ngoài.
.
"Tớ ghét cậu! Cậu cút đi! Nhìn mặt cậu tớ không thở nổi."
.
"Vậy tớ đi nhé?"
"Ừ. Đi khỏi cuộc sống của tớ đi."
"Tớ đi cậu sẽ vui chứ?"
.
Chính miệng tôi đã phát ra những lời cay độc, chính tôi đã đuổi cậu ta đi. Tên Huy sắp lên máy bay rồi... Tôi không lo sợ cậu ta sẽ lừa tôi nữa. Tôi chỉ cần tên Huy, tôi chấp nhận bị lừa dối, chấp nhận những thứ tồi tệ nhất.
Con phố nhỏ vắng lặng chìm trong sương mù. Trên đường chỉ có lác lác vài bóng người đi tập thể dục buổi sáng.
Tìm một chiếc taxi thật khó. Tôi chẳng còn cách nào khác là chạy thật nhanh ra đường lớn để tìm taxi. Vì tôi biết nếu tôi chậm thêm một giây nào nữa thì tên Huy sẽ biến mất. Người quan trọng nhất với tôi sắp rời xa tôi...
Tôi không để chuyện đó xảy ra đâu. Tôi sẽ kéo tên Huy về và nói cho cậu ta hết những gì tôi nghĩ.
Làm ơn! Xuất hiện một chiếc taxi đi.
Lòng nóng như lửa đốt, lại mang một cảm giác đau buốt. Không một chiếc xe nào chịu dừng lại.
Tôi đánh cược mạng sống của mình, dang rộng tay ra đứng giữa đường để chặn một chiếc taxi.
Kít!
Tiếng phanh gấp như muốn xé toạc cả con tim. Tôi vội mở cửa xe, gào lên.
- Đến sân bay. Nhanh lên.
Ông tài xế mất một giây để nhìn mặt người bên cạnh tôi rồi nhấn ga. Chiếc xe lao vút đi trên con đường cao tốc. Tôi ngồi trên xe, bấu chặt vào tay mình, thầm cầu nguyện tên Huy vẫn còn ở đây.
Làm ơn! Nhanh lên!
Mỗi giây trôi qua càng làm tôi thêm hoảng loạn. Người tôi run bần bật. Xin đừng đi...
Xe dừng lại trước sân bay.
Tôi móc tờ tiền trong túi áo cho chú tài xế và lao ra khỏi xe.
Ngay khi tôi vừa đặt hai chân xuống đất thì chiếc máy bay lớn bay vụt qua trên đầu.
Khi mọi thứ gần như đổ vỡ...
Khi tôi nhận ra thì đã quá muộn...
Tôi không muốn tin. Tôi chạy vào sân bay. Giữa hàng ngàn người tôi không thể tìm ra nổi hình bóng của tên Huy. Cậu ta định đi đâu chứ? Định bỏ rơi tôi hả? Cậu ta đã bảo rằng không bao giờ có thể yên tâm về tôi rồi mà. Chắc chắn sẽ không bỏ tôi đâu.
Cậu ta đi rồi còn ai sẽ gọi tôi dậy đi học mỗi sáng? Còn ai cằn nhằn việc ăn uống, giấc ngủ của tôi? Cậu ta đi rồi ai sẽ chơi với tôi? Còn ai cho tôi dựa dẫm?
Tôi không muốn. Tên Huy đã tồn tại trong cuộc sống của tôi, là người đặc biệt với tôi. Tôi sẽ ra sao nếu không có cậu ta?
Vứt điện thoại sang một bên, tôi vội vàng vớ lấy cái áo khoác và chạy ra ngoài.
.
"Tớ ghét cậu! Cậu cút đi! Nhìn mặt cậu tớ không thở nổi."
.
"Vậy tớ đi nhé?"
"Ừ. Đi khỏi cuộc sống của tớ đi."
"Tớ đi cậu sẽ vui chứ?"
.
Chính miệng tôi đã phát ra những lời cay độc, chính tôi đã đuổi cậu ta đi. Tên Huy sắp lên máy bay rồi... Tôi không lo sợ cậu ta sẽ lừa tôi nữa. Tôi chỉ cần tên Huy, tôi chấp nhận bị lừa dối, chấp nhận những thứ tồi tệ nhất.
Con phố nhỏ vắng lặng chìm trong sương mù. Trên đường chỉ có lác lác vài bóng người đi tập thể dục buổi sáng.
Tìm một chiếc taxi thật khó. Tôi chẳng còn cách nào khác là chạy thật nhanh ra đường lớn để tìm taxi. Vì tôi biết nếu tôi chậm thêm một giây nào nữa thì tên Huy sẽ biến mất. Người quan trọng nhất với tôi sắp rời xa tôi...
Tôi không để chuyện đó xảy ra đâu. Tôi sẽ kéo tên Huy về và nói cho cậu ta hết những gì tôi nghĩ.
Làm ơn! Xuất hiện một chiếc taxi đi.
Lòng nóng như lửa đốt, lại mang một cảm giác đau buốt. Không một chiếc xe nào chịu dừng lại.
Tôi đánh cược mạng sống của mình, dang rộng tay ra đứng giữa đường để chặn một chiếc taxi.
Kít!
Tiếng phanh gấp như muốn xé toạc cả con tim. Tôi vội mở cửa xe, gào lên.
- Đến sân bay. Nhanh lên.
Ông tài xế mất một giây để nhìn mặt người bên cạnh tôi rồi nhấn ga. Chiếc xe lao vút đi trên con đường cao tốc. Tôi ngồi trên xe, bấu chặt vào tay mình, thầm cầu nguyện tên Huy vẫn còn ở đây.
Làm ơn! Nhanh lên!
Mỗi giây trôi qua càng làm tôi thêm hoảng loạn. Người tôi run bần bật. Xin đừng đi...
Xe dừng lại trước sân bay.
Tôi móc tờ tiền trong túi áo cho chú tài xế và lao ra khỏi xe.
Ngay khi tôi vừa đặt hai chân xuống đất thì chiếc máy bay lớn bay vụt qua trên đầu.
Khi mọi thứ gần như đổ vỡ...
Khi tôi nhận ra thì đã quá muộn...
Tôi không muốn tin. Tôi chạy vào sân bay. Giữa hàng ngàn người tôi không thể tìm ra nổi hình bóng của tên Huy. Cậu ta định đi đâu chứ? Định bỏ rơi tôi hả? Cậu ta đã bảo rằng không bao giờ có thể yên tâm về tôi rồi mà. Chắc chắn sẽ không bỏ tôi đâu.
Cậu ta đi rồi còn ai sẽ gọi tôi dậy đi học mỗi sáng? Còn ai cằn nhằn việc ăn uống, giấc ngủ của tôi? Cậu ta đi rồi ai sẽ chơi với tôi? Còn ai cho tôi dựa dẫm?
Tôi không muốn. Tên Huy đã tồn tại trong cuộc sống của tôi, là người đặc biệt với tôi. Tôi sẽ ra sao nếu không có cậu ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.