Chương 3: Bị Khống Chế
Cúc Tiên
09/09/2017
Về đến nhà, Huyền Ân căm phẫn nhìn Thế Nguyên như muốn ăn tươi nuốt
sống. Quả là, nếu Thế Nguyên không phát ngôn mấy câu khó nghe trên xe,
tình hình đã không đến nỗi thê thảm đến vậy.
Bé Thỏ không hiểu chuyện, chỉ thấy xung quanh hai người tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc, Thỏ quét ánh mắt không thiện cảm về phía ông anh trai, không hài lòng nói
“Anh hai vừa mới bắt nạt chị Huyền Ân chứ gì?”
Thế Nguyên lườm em gái, tức giận đá ghế một cái, bỏ lên phòng.Huyền Ân lườm Thế Nguyên, không khách khí đả kích
“Cậu ta dám bắt nạt chị chắc? Có cho ăn gan hùm cũng không dám”
“Vậy chị tức cái gì?” Thỏ thành thật hỏi
“Còn sao nữa, chỉ tại ông anh của nhóc đó, chị mày đây tính tình hào sảng, người lớn không chấp con nít. Vậy mà nhóc coi, ông anh yêu quái của nhóc đã làm gì? Hử? Nói liên thiên trên xe thì chớ, đằng này còn tỏ vẻ oai phong lẫm liệt, lái xe bên trái mí sợ, cũng may dì Thiên cũng đã đóng bảo hiểm Nhân Thọ cho chị, bằng không sẽ rất lỗ đó nha..”
“Sời, tưởng gì” Thỏ thở dài ngao ngán, đưa mắt lên tầng hai “Chị của em ơi, sau này chị còn khổ dài dài..haizzz”
Đưa Thỏ đi tắm, Huyền Ân cũng không quên chuẩn bị một số vật dụng để đi từ thiện. Mấy ngày hôm nay bận suốt, không có thời gian đến thăm cô nhi viện, không biết lũ trẻ ở đó ra sao rồi. Chắc không đến nỗi nhớ cô quá mà quậy phá lung tung. Ở nhà đã phải quản lí tiểu yêu nhỏ (Thỏ), ác ma lớn (Thế Nguyên), cũng may cô bền gan thép chí, nếu không bị hai anh em nhà này, một kẻ vừa đấm, một vừa xoa, không tức chết mới lạ
Bưng bê mấy thùng cát tông đựng sách vở, quần áo, chậm dãi đi xuống. Nhác trông thấy Thế Nguyên, cô gọi với lại
“Đi đâu vậy? Nguyên?”
Hắn nhíu mày tỏ ra khó chịu, quét mắt sang bà chị kì quái, kết luận một câu xanh rờn: không tới lượt cô quản!
Cô “hừ” một tiếng, giọng lanh lảnh “Ai bảo cậu tôi không có quyền quản, cậu muốn đi đâu thì ít nhất cũng phải thông báo với tôi một tiếng, chờ xem tôi có duyệt thì cậu mới được ra khỏi nhà, bằng không, cậu tự biết hậu quả. Hơn nữa, hôm trước, mẹ cậu cũng chẳng bảo cậu phải nghe lời tôi hay sao?”
Cô đắc ý, hất hàm ra lệnh “Không đi đâu cả, bưng mấy thùng cát tông xuống nhà cho tôi sau đó báo cáo nơi tạm trú tạm vắng. Để tôi xem xét biểu tình của cậu mới quyết định cho cậu đi hay ở nhà,biết chưa!”
Hắn căm phẫn nhìn nó, tay đấm thành quyền nhưng hắn phải nén giận xuống, bởi bây giờ hắn phải làm như vậy. Mặt nặng mày nhẹ ôm thùng cát tông, hắn chếnh choáng đứng không vững, vội vịn vào cầu thang, thở dốc
Nó khinh bỉ nói “Ôi..con nam tử hán ơi là nam tử hán, quả nhiên đội bóng nước nhà thua đậm chũng chỉ tại có một số kẻ như cậu,con trai gì mà yếu như sên, có mỗi cái thùng cát tông mà bê không nổi, quá kém cỏi!”
Hắn gân cổ lên chống chế “Có giỏi thì cô tự mình bê, thùng này nặng kinh khủng, ai mà bê nổi?”
Nó nhướn mày “Không phải thách” rồi đi đến phòng bé Thỏ, gọi Thỏ ra cùng đi làm từ thiện
Từ trên lầu hai nhìn xuống, thấy ông anh trai mình thở dốc, mặt mày phờ phạc, Thỏ đưa mắt về phái nó
“Anh hai bị gì vậy chị?”
Nó nhếch mép cười đểu “Đấy, xuống mà hỏi anh em ấy? Có mỗi cái thùng cát tông mà bê không nổi,vô dụng quá đi!”
Hắn im lặng, mặt mày giận tới mức đen ngỏm
Thỏ lon ton chạy xuống, toe toét cười với anh trai. Bàn tay bé nhỏ của Thỏ nhanh nhảu xô đổ cái thùng cát tông kia xuống,vỗi tay một cái, Thỏ khom người kéo thùng cát tông ra đến cửa, không quên mắng hắn
“Không bưng được thì kéo, anh hai ngu ngốc!. Em thắc mắc không biết bằng du học loại ưu của anh ở bên Anh liệu có phải mua bằng tiền hay không? Chắc trường bên đó sắp đóng cửa! Có mỗi thùng cát tông mà không biết nên đối phó thế nào, chẳng trách mẹ lại để cho chị Huyền Ân quản anh..haizz,đời là thế”
Nó nghe xong cười khanh khách, dơ ngón cái lên với Thỏ
Mặt hắn vốn đã màu đen giờ dần chuyển sang màu tím. Con em gái hỗn xược kia, mi thì biết cái quái gì mà đời với đời..mới có mấy tuổi đã như bà cụ non, đáng ghét!
Hắn vụng trộm nhìn nó, nó đang cười vô cùng thoải mái, không quên bê luôn thùng cát tông xuống nhà. Đồ đạc đã chuẩn bị đâu và đấy, nó quay sang hỏi hắn
“Định đi đâu, nói mau còn được châm chước cho đi!”
Hắn dồn sự bình tĩnh nhất có thể, dùng bộ mặt tương đối bình thản ra đối phó
“Vũ trường!”
THỏ nghe xong suýt rớt cằm, ngây thơ nhìn nó
Nó há hốc mồm, ngạc nhiên hỏi hắn
“Vũ trường là chỗ nào? Nói cụ thể ra xem”
“Quê mùa” hắn lẩm bẩm “Vũ trường là nơi để uống rượu, vui chơi, nhảy nhót,đắm mình trong những điệ nhạc…”
“Cắt! Cắt!” Nó nhăn mặt xua tay “Miễn giải thích,miễn đi! Nơi không lành mạnh như thế thì đi làm gì? Rảnh rỗi một chút thì học tập người ta sống lương thiện, lành mạnh một chút, sau này khi chết rồi người ta còn kính nể.Lao đầu vào mấy cuộc vui thú vô bổ đó làm gì, tốn của”
Nó hỏi tiếp “Tháng này dì Thiên cấp cho cậu bao nhiêu tiền?”
“3000 USD..mà cô hỏi làm gì?
“…”
Nó vội nhấn điện thoại, nói chuyện tầm 5-10p rồi xoay người ra nói với hắn “ Tôi đã nói chuyện với dì rồi, từ nay trở đi, 3000USD của cậu mỗi tháng sẽ do tôi quản lí, tiêu cái gì cư bảo tôi rồi tôi đưa cho cậu. Còn bây giờ, đưa 3000USD đây, không bàn cãi!”
Hắn tức giận hét lên “Cô..cô..”
Bé Thỏ thấy anh hai giận quá tới mức kích động, buồn rầu an ủi
“Bình tĩnh đi anh hai, anh hai chịu khó nghe lời chị Huyền Ân mọt chút, đưa tiền cho chị ấy đi. Anh hai nghĩ xem, mẹ đã giao toàn quyền cho chị ấy, giờ anh có làm ầm ĩ mọi chuyện nên thì người có lợi không phải là chị Huyền Ân sao? Bình tĩnh, bình tĩnh một chút!”
Nén lại hảo khí, hắn miễn cưỡng lôi tiền ra đưa cho nó, bàn tay có rất quyến luyến. Nó cười ha hả rồi nhanh tay dật phắt lấy tiền “Đưa đây, cậu đừng níu kéo”
Nó đứng đếm đếm một chút bỗng khựng lại nhìn hắn, nghiêm túc nói “Tôi có thể học không giởi nhưng đếm tiền đã là sở trường của tôi, cậu tính qua mặt tôi chắc, mau, nộp lại 500USD đây, đừng để tôi dùng biện pháp mạnh!”
Quả nhiên, con nhỏ này đùng là không thể coi thường được. Được lắm, thiếu gia ta đây lại phải sợ nhãi con như cô sao?
“Không đưa đấy, cô làm gì tôi?” hắn nhướn mày thách thức
Thỏ lau mồ hôi trên trán, chớp mắt nhìn anh trai
Nó mỉm cười nhìn hắn, ngón tay bẻ răng rắc theo từng nhịp
“Nghe nói cậu từng học quyền anh??”
Hắn vênh mặt “thì sao?”
Thì sao ấy hả, rồi nó sẽ cho hắn thế nào là thì sao!
Bé Thỏ Hoảng sợ che mắt lại, bàn tay nhỏ bé không quên dơ Ipad lên ghi lại những hình ảnh vô cùng đáng yêu để lưu vào bộ nhớ!
Binh!Binh ! Binh!
Cả một cơ thể to đồ sộ bị nó tấn công đổ ập xuống đất.Hắn ôm bụng, ôm mặt đau đớn,căm rít lên “cô..cô”
Nó anh dũng nữ quyền chễm chệ chống tay vào hông, chân đặt lên trước ngực hắn, ấn thật mạnh xuống
“Còn không mau đưa tiền đây!”
Không ngờ, trong cuộc đời hắn lại có lúc bi thảm tới mức bị một đứa con gái đánh cho tơi bời. Hắn ho kuj khụ vài cái, móc tiền trong túi ra đưa nó, mặt mày nhăn nhó
“Hết rồi, tôi nói thật đó, tôi đưa cô hết rồi”
Nó cười hì hì, đưa lại cho hắn 100USD coi như không tuyệt đường sống của hắn. Suy cho cùng, một kẻ được coi là đại thiếu gia như hắn ra đường mà không có tiền thì sao nhỉ? Ít nhất nó cũng phải chừa lại cho hắn chút sĩ diện
Sau khi cất hết tiền vào túi, nó nhăn nhở vào trong xe chuẩn bị đi. Thỏ thờ dài lắc đầu “Quên không nói với anh hai, hồi trước khi về đây, nghề chính của chị Huyền Ân là đi đòi nợ..!!”
“…” mặt hắn tái nhợt đi
Quả nhiên,, con nhỏ này không phải là phần tử khủng bố cũng là phường xã hội đen, với những chiêu thức quái thai, sau này, hắn nhất định phải cẩn thận đối phó. Này hôm nay bị nỗi nhục này, hắn kiên quyết sẽ trả thù, để cho nó biết, một khi động vào Liễu Thế Nguyên là không xong đâu!
Hắn đau đớn ôm mặt vào phòng, la hét ầm ỹ, bắt người làm phải bôi thuốc, trong miệng không khỏi phẫn nộ mà rít lên “Huyền Ân..cô chờ mà coi, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn,ui da..!”
Bé Thỏ không hiểu chuyện, chỉ thấy xung quanh hai người tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc, Thỏ quét ánh mắt không thiện cảm về phía ông anh trai, không hài lòng nói
“Anh hai vừa mới bắt nạt chị Huyền Ân chứ gì?”
Thế Nguyên lườm em gái, tức giận đá ghế một cái, bỏ lên phòng.Huyền Ân lườm Thế Nguyên, không khách khí đả kích
“Cậu ta dám bắt nạt chị chắc? Có cho ăn gan hùm cũng không dám”
“Vậy chị tức cái gì?” Thỏ thành thật hỏi
“Còn sao nữa, chỉ tại ông anh của nhóc đó, chị mày đây tính tình hào sảng, người lớn không chấp con nít. Vậy mà nhóc coi, ông anh yêu quái của nhóc đã làm gì? Hử? Nói liên thiên trên xe thì chớ, đằng này còn tỏ vẻ oai phong lẫm liệt, lái xe bên trái mí sợ, cũng may dì Thiên cũng đã đóng bảo hiểm Nhân Thọ cho chị, bằng không sẽ rất lỗ đó nha..”
“Sời, tưởng gì” Thỏ thở dài ngao ngán, đưa mắt lên tầng hai “Chị của em ơi, sau này chị còn khổ dài dài..haizzz”
Đưa Thỏ đi tắm, Huyền Ân cũng không quên chuẩn bị một số vật dụng để đi từ thiện. Mấy ngày hôm nay bận suốt, không có thời gian đến thăm cô nhi viện, không biết lũ trẻ ở đó ra sao rồi. Chắc không đến nỗi nhớ cô quá mà quậy phá lung tung. Ở nhà đã phải quản lí tiểu yêu nhỏ (Thỏ), ác ma lớn (Thế Nguyên), cũng may cô bền gan thép chí, nếu không bị hai anh em nhà này, một kẻ vừa đấm, một vừa xoa, không tức chết mới lạ
Bưng bê mấy thùng cát tông đựng sách vở, quần áo, chậm dãi đi xuống. Nhác trông thấy Thế Nguyên, cô gọi với lại
“Đi đâu vậy? Nguyên?”
Hắn nhíu mày tỏ ra khó chịu, quét mắt sang bà chị kì quái, kết luận một câu xanh rờn: không tới lượt cô quản!
Cô “hừ” một tiếng, giọng lanh lảnh “Ai bảo cậu tôi không có quyền quản, cậu muốn đi đâu thì ít nhất cũng phải thông báo với tôi một tiếng, chờ xem tôi có duyệt thì cậu mới được ra khỏi nhà, bằng không, cậu tự biết hậu quả. Hơn nữa, hôm trước, mẹ cậu cũng chẳng bảo cậu phải nghe lời tôi hay sao?”
Cô đắc ý, hất hàm ra lệnh “Không đi đâu cả, bưng mấy thùng cát tông xuống nhà cho tôi sau đó báo cáo nơi tạm trú tạm vắng. Để tôi xem xét biểu tình của cậu mới quyết định cho cậu đi hay ở nhà,biết chưa!”
Hắn căm phẫn nhìn nó, tay đấm thành quyền nhưng hắn phải nén giận xuống, bởi bây giờ hắn phải làm như vậy. Mặt nặng mày nhẹ ôm thùng cát tông, hắn chếnh choáng đứng không vững, vội vịn vào cầu thang, thở dốc
Nó khinh bỉ nói “Ôi..con nam tử hán ơi là nam tử hán, quả nhiên đội bóng nước nhà thua đậm chũng chỉ tại có một số kẻ như cậu,con trai gì mà yếu như sên, có mỗi cái thùng cát tông mà bê không nổi, quá kém cỏi!”
Hắn gân cổ lên chống chế “Có giỏi thì cô tự mình bê, thùng này nặng kinh khủng, ai mà bê nổi?”
Nó nhướn mày “Không phải thách” rồi đi đến phòng bé Thỏ, gọi Thỏ ra cùng đi làm từ thiện
Từ trên lầu hai nhìn xuống, thấy ông anh trai mình thở dốc, mặt mày phờ phạc, Thỏ đưa mắt về phái nó
“Anh hai bị gì vậy chị?”
Nó nhếch mép cười đểu “Đấy, xuống mà hỏi anh em ấy? Có mỗi cái thùng cát tông mà bê không nổi,vô dụng quá đi!”
Hắn im lặng, mặt mày giận tới mức đen ngỏm
Thỏ lon ton chạy xuống, toe toét cười với anh trai. Bàn tay bé nhỏ của Thỏ nhanh nhảu xô đổ cái thùng cát tông kia xuống,vỗi tay một cái, Thỏ khom người kéo thùng cát tông ra đến cửa, không quên mắng hắn
“Không bưng được thì kéo, anh hai ngu ngốc!. Em thắc mắc không biết bằng du học loại ưu của anh ở bên Anh liệu có phải mua bằng tiền hay không? Chắc trường bên đó sắp đóng cửa! Có mỗi thùng cát tông mà không biết nên đối phó thế nào, chẳng trách mẹ lại để cho chị Huyền Ân quản anh..haizz,đời là thế”
Nó nghe xong cười khanh khách, dơ ngón cái lên với Thỏ
Mặt hắn vốn đã màu đen giờ dần chuyển sang màu tím. Con em gái hỗn xược kia, mi thì biết cái quái gì mà đời với đời..mới có mấy tuổi đã như bà cụ non, đáng ghét!
Hắn vụng trộm nhìn nó, nó đang cười vô cùng thoải mái, không quên bê luôn thùng cát tông xuống nhà. Đồ đạc đã chuẩn bị đâu và đấy, nó quay sang hỏi hắn
“Định đi đâu, nói mau còn được châm chước cho đi!”
Hắn dồn sự bình tĩnh nhất có thể, dùng bộ mặt tương đối bình thản ra đối phó
“Vũ trường!”
THỏ nghe xong suýt rớt cằm, ngây thơ nhìn nó
Nó há hốc mồm, ngạc nhiên hỏi hắn
“Vũ trường là chỗ nào? Nói cụ thể ra xem”
“Quê mùa” hắn lẩm bẩm “Vũ trường là nơi để uống rượu, vui chơi, nhảy nhót,đắm mình trong những điệ nhạc…”
“Cắt! Cắt!” Nó nhăn mặt xua tay “Miễn giải thích,miễn đi! Nơi không lành mạnh như thế thì đi làm gì? Rảnh rỗi một chút thì học tập người ta sống lương thiện, lành mạnh một chút, sau này khi chết rồi người ta còn kính nể.Lao đầu vào mấy cuộc vui thú vô bổ đó làm gì, tốn của”
Nó hỏi tiếp “Tháng này dì Thiên cấp cho cậu bao nhiêu tiền?”
“3000 USD..mà cô hỏi làm gì?
“…”
Nó vội nhấn điện thoại, nói chuyện tầm 5-10p rồi xoay người ra nói với hắn “ Tôi đã nói chuyện với dì rồi, từ nay trở đi, 3000USD của cậu mỗi tháng sẽ do tôi quản lí, tiêu cái gì cư bảo tôi rồi tôi đưa cho cậu. Còn bây giờ, đưa 3000USD đây, không bàn cãi!”
Hắn tức giận hét lên “Cô..cô..”
Bé Thỏ thấy anh hai giận quá tới mức kích động, buồn rầu an ủi
“Bình tĩnh đi anh hai, anh hai chịu khó nghe lời chị Huyền Ân mọt chút, đưa tiền cho chị ấy đi. Anh hai nghĩ xem, mẹ đã giao toàn quyền cho chị ấy, giờ anh có làm ầm ĩ mọi chuyện nên thì người có lợi không phải là chị Huyền Ân sao? Bình tĩnh, bình tĩnh một chút!”
Nén lại hảo khí, hắn miễn cưỡng lôi tiền ra đưa cho nó, bàn tay có rất quyến luyến. Nó cười ha hả rồi nhanh tay dật phắt lấy tiền “Đưa đây, cậu đừng níu kéo”
Nó đứng đếm đếm một chút bỗng khựng lại nhìn hắn, nghiêm túc nói “Tôi có thể học không giởi nhưng đếm tiền đã là sở trường của tôi, cậu tính qua mặt tôi chắc, mau, nộp lại 500USD đây, đừng để tôi dùng biện pháp mạnh!”
Quả nhiên, con nhỏ này đùng là không thể coi thường được. Được lắm, thiếu gia ta đây lại phải sợ nhãi con như cô sao?
“Không đưa đấy, cô làm gì tôi?” hắn nhướn mày thách thức
Thỏ lau mồ hôi trên trán, chớp mắt nhìn anh trai
Nó mỉm cười nhìn hắn, ngón tay bẻ răng rắc theo từng nhịp
“Nghe nói cậu từng học quyền anh??”
Hắn vênh mặt “thì sao?”
Thì sao ấy hả, rồi nó sẽ cho hắn thế nào là thì sao!
Bé Thỏ Hoảng sợ che mắt lại, bàn tay nhỏ bé không quên dơ Ipad lên ghi lại những hình ảnh vô cùng đáng yêu để lưu vào bộ nhớ!
Binh!Binh ! Binh!
Cả một cơ thể to đồ sộ bị nó tấn công đổ ập xuống đất.Hắn ôm bụng, ôm mặt đau đớn,căm rít lên “cô..cô”
Nó anh dũng nữ quyền chễm chệ chống tay vào hông, chân đặt lên trước ngực hắn, ấn thật mạnh xuống
“Còn không mau đưa tiền đây!”
Không ngờ, trong cuộc đời hắn lại có lúc bi thảm tới mức bị một đứa con gái đánh cho tơi bời. Hắn ho kuj khụ vài cái, móc tiền trong túi ra đưa nó, mặt mày nhăn nhó
“Hết rồi, tôi nói thật đó, tôi đưa cô hết rồi”
Nó cười hì hì, đưa lại cho hắn 100USD coi như không tuyệt đường sống của hắn. Suy cho cùng, một kẻ được coi là đại thiếu gia như hắn ra đường mà không có tiền thì sao nhỉ? Ít nhất nó cũng phải chừa lại cho hắn chút sĩ diện
Sau khi cất hết tiền vào túi, nó nhăn nhở vào trong xe chuẩn bị đi. Thỏ thờ dài lắc đầu “Quên không nói với anh hai, hồi trước khi về đây, nghề chính của chị Huyền Ân là đi đòi nợ..!!”
“…” mặt hắn tái nhợt đi
Quả nhiên,, con nhỏ này không phải là phần tử khủng bố cũng là phường xã hội đen, với những chiêu thức quái thai, sau này, hắn nhất định phải cẩn thận đối phó. Này hôm nay bị nỗi nhục này, hắn kiên quyết sẽ trả thù, để cho nó biết, một khi động vào Liễu Thế Nguyên là không xong đâu!
Hắn đau đớn ôm mặt vào phòng, la hét ầm ỹ, bắt người làm phải bôi thuốc, trong miệng không khỏi phẫn nộ mà rít lên “Huyền Ân..cô chờ mà coi, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn,ui da..!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.