Chương 79: Bảo vệ em.
Nấm 21
22/11/2024
Anh nhìn mẹ vợ mình, không muốn đồng ý nhưng không thể từ chối.
Đình Xuyên không rõ mối quan hệ giữa mẹ vợ và vợ như thế nào, nhưng anh không muốn Sương Hàn ở một mình với người phụ nụ này, một nỗi lo dâng trào trong lòng Đình Xuyên. Anh nhìn bà Ôn, ánh mắt mang theo ý cười:
"Vâng, để con trở hai người."
Ôn lão phu nhân thấy vậy liền cười, không thể từ chối ý tốt trong lời nói của con rể, miễn cưỡng đồng ý.
"Vậy thì tốt quá, cảm ơn con."
Bà Ôn ở lại ăn sáng cùng cả gia đình, Phó lão phu nhân giữ hòa khí rất tốt, lời nói ra thân thiện dễ gần, ông Phó cũng thể hiện sự mến khách của mình thông qua lời nói và hành động. Mọi thứ đều rất tốt, Ôn lão gia không đến được vì bận việc ở công ty, đó là lời bà Ôn nói ra để che dấu cho sự vắng mặt của ông.
Thật ra, Ôn Thẩm Đình đang chuẩn bị cho một cuộc giao dịch hàng cấm, mọi thứ đều phải chuẩn bị thật hoàn hảo, không một kẽ hở.
Ăn xong, Phó lão phu nhân cũng lão gia đi ra tận cửa để tiễn bà Ôn.
Đình Xuyên đột ngột nắm lấy tay cô, Sương Hàn giật mình nâng mắt nhìn anh, một cái nắm tay dịu dàng, ấm áp đến kì lạ. Đình Xuyên hơi cúi đầu, nhân lúc không ai nhìn họ mà nói, giọng anh vừa trầm vừa thấp, giống như đang áp sát bên tại cô:
"Ra dáng vợ chồng son một chút.
người vợ chỉ trên danh nghĩa này ư, đúng là hoang đường, đối phương chỉ muốn diễn tròn vai mà thôi.
Sương Hàn gật đầu một cái, nắm lấy tay anh, bên ngoài bình tĩnh như vậy, nhưng bên trong xuất hiện cảm xúc hụt hẫng, là một chút hụt hẫng nhỏ nhoi, tựa như ngọn lửa nhỏ có thể bị dập tắt ngay lập tức.
Nhỏ, rất nhỏ, cảm xúc ấy cũng không hề rõ ràng.
Cả hai nắm lấy tay nhau, để cho người khác nhìn thấy vỏ bọc hạnh phúc, Đình Xuyên cùng cô chào tạm biệt bố mẹ rồi lên xe. Anh ngồi ở ghế lái, di chuyển xe ra khỏi khu biệt thự Phó Gia, Sương Hàn ngồi ngay bên cạnh Đình Xuyên, đeo dây an toàn cẩn thận.
Bà Ôn ngồi ở phía sau, bà muốn ngồi cùng con gái mình. Nhưng lại nghe con rể nói: "Vợ con say xe, để cô ấy ngồi ở ghế đầu sẽ tốt hơn mẹ ạ."
Nghe vậy bà cũng chỉ có thể im lặng mà thỏa hiệp, chứ chẳng lẽ giờ lại ép con gái xuống ngồi cùng mình vì lý do nhớ.
Cả hai tới khu trung tâm mua sắm Vinh Thành, nơi đây là khu thương mại lớn nhất trong thành phố, cách tân hiện đại cao cấp. Không khí nhộn nhịp náo nhiệt, vừa xuống xe bà Ôn đã kéo con gái về phía mình, giọng nói dịu dàng:
"Lâu rồi hai chúng ta không cùng đi mua sắm, giờ mẹ con mình đi thôi."
Cửa hàng trang sức, đồ lưu niệm, tiệm hoa, cửa hàng túi cao cấp, vải giang nam. Cô luôn hùa theo mọi hành động của bà, anh thì luôn phía sau, cầm đồ vừa mua giúp mẹ vợ và Sương Hàn, không lúc nào để cô một mình, ánh mắt luôn hướng về Sương Hàn trong thầm lặng.
Cửa hàng quần áo Lý Nam.
Bà Ôn đặc biệt tự tay chọn cho con gái mình một bộ váy, một bộ váy trắng kem dài, để lộ ra phần lưng, bên vai là một chiếc nơ dài. Cô bị bà nằm lấy tay, cái nắm tay ấy chặt đến mức giống như muốn bóp nát cả xương thịt Sương Hàn, từng bước cô nặng hơn.
Phòng thay đồ nữ.
Đình Xuyên chỉ có thể đứng bên ngoài và chờ đợi.
Khóa váy từ từ được kéo lên, màu sắc này, bà rất thích. Bà Ôn đứng phía sau Sương Hàn, sau khi kéo khóa xong liền mỉm cười hài lòng. Nhìn mình trong gương, Sương Hàn không thích không ghét, đây là thứ mà mẹ thích, nó lại được áp đặt lên người Sương Hàn.
Cô không thể làm con người thật của mình, thích thứ mình thật sự muốn, chạy theo con đường mình chọn.
Bà Ôn nắm lấy cánh tay Sương Hàn từ phía sau, một cảm giác lạnh lẽo khiến cô rùng mình. Giọng nói bà dịu dàng nhưng lại khiến chính con gái mình sợ hãi:
"Sương Hàn, rất đẹp. Có phải không?"
Sương Hàn cong cong khóe môi, nở một nụ cười mà nói:
"Rất đẹp, đồ mẹ chọn cho con luôn luôn đẹp."
Ánh mắt bà Ôn dừng lại trước cổ trắng của cô, vệt đỏ mờ nhạt của cái đêm hôm đó vẫn chưa lành hẳn. Bà liếc mắt nhìn Sương Hàn trước gương, cô cũng nhìn mẹ mình trong gương. Mắt bà mang theo ý cười lạnh lùng, nhưng giọng nói lại dịu dàng vô cùng:
"Con gái ngoan, con muốn làm gì cũng được, nhưng nhất định phải nhớ mình là ai. Nghe chưa? Đừng làm ảnh hưởng tới bất kì ai ở Ôn gia, một con rối thì chỉ cần làm theo mệnh lệnh của chủ, thật xinh đẹp hoàn hảo trước mặt người khác, con phải nhớ cho kĩ điều này"
"Đừng làm cho mẹ phải thất vọng"
Sương Hàn khẽ gật đầu, nỗi sợ trong lòng khiến cô ngạt thở.
Cởi bỏ bộ váy này ra, Sương Hàn mặc lại bộ đồ kín đáo ban đầu, che đi những dư vị chưa tan sau cái đêm đó.
Cô giấu kín cảm xúc sợ hãi nơi đáy lòng, chầm chậm khắc chế nó bằng chính cảm xúc ổn định.
Sương Hàn bước ra khỏi phòng thay đồ, bà Ôn tiếp tục chọn lựa vài bộ nữa, cô bước theo mẹ mình. Trong một khoảnh khắc khi lướt qua anh, thanh âm trầm thấp vang lên rất nhỏ, lọt vào tai Sương Hàn:
"Tôi ở đây, bảo vệ cô."
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, mắt chạm mắt, tim Sương Hàn đã hẫng đi một nhịp. Tiếng gọi của bà Ôn kéo cô lại, Sương Hàn quay đầu đi về phía bà, chỉ là khoảng khắc ngắn ngủi, nhưng cảm xúc lại đặc biệt ấm áp.
Sương Hàn chợt tỉnh, cô nghĩ cái gì vậy chứ? Đình Xuyên mà muốn nắm tay
Đình Xuyên không rõ mối quan hệ giữa mẹ vợ và vợ như thế nào, nhưng anh không muốn Sương Hàn ở một mình với người phụ nụ này, một nỗi lo dâng trào trong lòng Đình Xuyên. Anh nhìn bà Ôn, ánh mắt mang theo ý cười:
"Vâng, để con trở hai người."
Ôn lão phu nhân thấy vậy liền cười, không thể từ chối ý tốt trong lời nói của con rể, miễn cưỡng đồng ý.
"Vậy thì tốt quá, cảm ơn con."
Bà Ôn ở lại ăn sáng cùng cả gia đình, Phó lão phu nhân giữ hòa khí rất tốt, lời nói ra thân thiện dễ gần, ông Phó cũng thể hiện sự mến khách của mình thông qua lời nói và hành động. Mọi thứ đều rất tốt, Ôn lão gia không đến được vì bận việc ở công ty, đó là lời bà Ôn nói ra để che dấu cho sự vắng mặt của ông.
Thật ra, Ôn Thẩm Đình đang chuẩn bị cho một cuộc giao dịch hàng cấm, mọi thứ đều phải chuẩn bị thật hoàn hảo, không một kẽ hở.
Ăn xong, Phó lão phu nhân cũng lão gia đi ra tận cửa để tiễn bà Ôn.
Đình Xuyên đột ngột nắm lấy tay cô, Sương Hàn giật mình nâng mắt nhìn anh, một cái nắm tay dịu dàng, ấm áp đến kì lạ. Đình Xuyên hơi cúi đầu, nhân lúc không ai nhìn họ mà nói, giọng anh vừa trầm vừa thấp, giống như đang áp sát bên tại cô:
"Ra dáng vợ chồng son một chút.
người vợ chỉ trên danh nghĩa này ư, đúng là hoang đường, đối phương chỉ muốn diễn tròn vai mà thôi.
Sương Hàn gật đầu một cái, nắm lấy tay anh, bên ngoài bình tĩnh như vậy, nhưng bên trong xuất hiện cảm xúc hụt hẫng, là một chút hụt hẫng nhỏ nhoi, tựa như ngọn lửa nhỏ có thể bị dập tắt ngay lập tức.
Nhỏ, rất nhỏ, cảm xúc ấy cũng không hề rõ ràng.
Cả hai nắm lấy tay nhau, để cho người khác nhìn thấy vỏ bọc hạnh phúc, Đình Xuyên cùng cô chào tạm biệt bố mẹ rồi lên xe. Anh ngồi ở ghế lái, di chuyển xe ra khỏi khu biệt thự Phó Gia, Sương Hàn ngồi ngay bên cạnh Đình Xuyên, đeo dây an toàn cẩn thận.
Bà Ôn ngồi ở phía sau, bà muốn ngồi cùng con gái mình. Nhưng lại nghe con rể nói: "Vợ con say xe, để cô ấy ngồi ở ghế đầu sẽ tốt hơn mẹ ạ."
Nghe vậy bà cũng chỉ có thể im lặng mà thỏa hiệp, chứ chẳng lẽ giờ lại ép con gái xuống ngồi cùng mình vì lý do nhớ.
Cả hai tới khu trung tâm mua sắm Vinh Thành, nơi đây là khu thương mại lớn nhất trong thành phố, cách tân hiện đại cao cấp. Không khí nhộn nhịp náo nhiệt, vừa xuống xe bà Ôn đã kéo con gái về phía mình, giọng nói dịu dàng:
"Lâu rồi hai chúng ta không cùng đi mua sắm, giờ mẹ con mình đi thôi."
Cửa hàng trang sức, đồ lưu niệm, tiệm hoa, cửa hàng túi cao cấp, vải giang nam. Cô luôn hùa theo mọi hành động của bà, anh thì luôn phía sau, cầm đồ vừa mua giúp mẹ vợ và Sương Hàn, không lúc nào để cô một mình, ánh mắt luôn hướng về Sương Hàn trong thầm lặng.
Cửa hàng quần áo Lý Nam.
Bà Ôn đặc biệt tự tay chọn cho con gái mình một bộ váy, một bộ váy trắng kem dài, để lộ ra phần lưng, bên vai là một chiếc nơ dài. Cô bị bà nằm lấy tay, cái nắm tay ấy chặt đến mức giống như muốn bóp nát cả xương thịt Sương Hàn, từng bước cô nặng hơn.
Phòng thay đồ nữ.
Đình Xuyên chỉ có thể đứng bên ngoài và chờ đợi.
Khóa váy từ từ được kéo lên, màu sắc này, bà rất thích. Bà Ôn đứng phía sau Sương Hàn, sau khi kéo khóa xong liền mỉm cười hài lòng. Nhìn mình trong gương, Sương Hàn không thích không ghét, đây là thứ mà mẹ thích, nó lại được áp đặt lên người Sương Hàn.
Cô không thể làm con người thật của mình, thích thứ mình thật sự muốn, chạy theo con đường mình chọn.
Bà Ôn nắm lấy cánh tay Sương Hàn từ phía sau, một cảm giác lạnh lẽo khiến cô rùng mình. Giọng nói bà dịu dàng nhưng lại khiến chính con gái mình sợ hãi:
"Sương Hàn, rất đẹp. Có phải không?"
Sương Hàn cong cong khóe môi, nở một nụ cười mà nói:
"Rất đẹp, đồ mẹ chọn cho con luôn luôn đẹp."
Ánh mắt bà Ôn dừng lại trước cổ trắng của cô, vệt đỏ mờ nhạt của cái đêm hôm đó vẫn chưa lành hẳn. Bà liếc mắt nhìn Sương Hàn trước gương, cô cũng nhìn mẹ mình trong gương. Mắt bà mang theo ý cười lạnh lùng, nhưng giọng nói lại dịu dàng vô cùng:
"Con gái ngoan, con muốn làm gì cũng được, nhưng nhất định phải nhớ mình là ai. Nghe chưa? Đừng làm ảnh hưởng tới bất kì ai ở Ôn gia, một con rối thì chỉ cần làm theo mệnh lệnh của chủ, thật xinh đẹp hoàn hảo trước mặt người khác, con phải nhớ cho kĩ điều này"
"Đừng làm cho mẹ phải thất vọng"
Sương Hàn khẽ gật đầu, nỗi sợ trong lòng khiến cô ngạt thở.
Cởi bỏ bộ váy này ra, Sương Hàn mặc lại bộ đồ kín đáo ban đầu, che đi những dư vị chưa tan sau cái đêm đó.
Cô giấu kín cảm xúc sợ hãi nơi đáy lòng, chầm chậm khắc chế nó bằng chính cảm xúc ổn định.
Sương Hàn bước ra khỏi phòng thay đồ, bà Ôn tiếp tục chọn lựa vài bộ nữa, cô bước theo mẹ mình. Trong một khoảnh khắc khi lướt qua anh, thanh âm trầm thấp vang lên rất nhỏ, lọt vào tai Sương Hàn:
"Tôi ở đây, bảo vệ cô."
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, mắt chạm mắt, tim Sương Hàn đã hẫng đi một nhịp. Tiếng gọi của bà Ôn kéo cô lại, Sương Hàn quay đầu đi về phía bà, chỉ là khoảng khắc ngắn ngủi, nhưng cảm xúc lại đặc biệt ấm áp.
Sương Hàn chợt tỉnh, cô nghĩ cái gì vậy chứ? Đình Xuyên mà muốn nắm tay
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.