Chương 46: Gặp lại cơn ác mộng.
Nấm 21
08/09/2024
Sương Hàn ôm lấy Thanh Chi, vỗ về Cố Thanh Chi đang khóc nấc, cô vô cùng tỉnh táo, tâm chưa từng động. Sương Hàn ôn hòa nói:
"Cố Thanh Chi, chị ở đây, bên em"
Thanh Chi, cô chỉ muốn giật lấy món đồ mà mình thích, không từ bất kì thủ đoạn gì. Giọt lệ ngừng rơi, khéo mắt ươn ướt, vành mắt đỏ hoe, nói trong lòng:
[Ngốc, cô ta đúng là ngốc quá.] (
Cố Thanh Chi cũng ngốc, ngốc vì một chữ tình mù quáng, bất chấp vì nó làm mọi chuyện. Chỉ do Thanh Chi không nhận ra, cứ mãi cố chấp với người không yêu mình, cứ mãi đuổi theo tình yêu không bao giờ được đáp lại.
Cô nhìn người trong lòng mình, thở ra một hơi nặng nề. Cố Thanh Chi gạt đi giọt lệ, trở về nét mặt ban đầu, không nói gì nữa, chỉ khoác lấy cánh tay Sương Hàn mà bước đi, cô cũng không nói một lời.
Ôn Thiếu Quân tĩnh lặng tựa mặt hồ, cậu ngồi đây cũng im lặng, nhàm chán uống từng ngụm cà phê. Lòng thầm kêu la
[Cậu nhỏ, mợ Sương, hai người đi đâu hết rồi thế này.]
Một trận mùi hương truyền tới, Thiếu Quân nhận ra, môi mỏng khẽ cong. Còn một mùi hương rất lạ, nhưng trong đó anh nhận ra hương hoa quen thuộc của em gái mình, Thiếu Quân đặt tách cà phê đen xuống bàn. Chậm rãi chờ đợi, lồng ngực phập phồng phấn kích, ngón tay vân vê nhẫn sắc bạc trên tay mình.
Sương Hàn cùng Thanh Chi đi lại phòng khách, cô ngước mắt lên, nhìn thấy một bóng lưng cao lớn, đối diện là Nam Thời đang uống cà phê. Người đàn ông này không phải Phó Đình Xuyên, kiểu tóc cũng rất khác, Sương Hàn càng nhìn càng thấy quen mắt.
Cậu nâng mắt, đúng lúc nhìn thấy cô cùng Cố Thanh Chi đang đi tới, nhanh miệng nói:
"Mợ, đoán xem có người quan trọng nào đến thăm mợ đây nè."
Sương Hàn mang theo thắc mắc, ánh nhìn chuyển hướng về người đàn ông ngồi trên ghế sofa:
[Người quan trọng?]
Ôn Thiếu Quân hơi xoay người, ngoái đầu lại nhìn em gái của mình, nụ cười trên môi không hề vơi đi. Tim cô như hẫng đi một nhịp, thoáng rùng mình lạnh sống lưng, mi cong khẽ run, con ngươi ngưng động sững lại trước người đàn ông phía trước.
"Tích tắc, tích tắc."
Tiếng kim đồng hồ lại vang vọng, trái tim âm thần run lên theo tiếng "Tích tắc" Yết hầu Sương Hàn trượt xuống, cô mỉn cười:
"Anh, anh đến thăm em sao?"
Thiếu Quân đứng dậy khỏi ghế, cười, nụ cười này anh ta đã mong nhớ hằng đêm, ánh mắt nhìn bên ngoài có lẽ chỉ chứa đựng tia dịu dàng. Nhưng Sương Hàn nhìn ra cái loại tình ý kinh tởm đến buồn nôn của Thiếu Quân, anh từng bước từng không nhanh không chậm đi tới bên cô, vươn tay xoa xoa đầu Sương Hàn một cái.
Giọng trầm thấp vang lên: "Ừm, tới thăm em, nhớ em và cũng vì một chuyện nữa."
Cô mỉn cười.
Sương Hàn từng nghe từ Tư Hàm câu: "Nỗi buồn lớn nhất là cố tỏ ra hạnh phúc, nỗi đau lớn nhất là cố gắng mỉn cười."
Câu này, có lẽ đúng, cô nhớ từng câu nói của người cũ, không thể quên. Cơn mưa của đêm đó, rốt cuộc cũng không thể rửa trôi hết mọi thứ.
Sương Hàn cố gắng tránh đi sự thân thiết này một cách tự nhiên nhất, cô dịu giọng:
"Anh đi đường xa vậy có lẽ đã mệt rồi, anh ngồi xuống đi."
Sương Hàn chậm rãi giới thiệu cho Thiếu Quân về Thanh Chi bên cạnh, anh ta
lại không hề để ý, ngoài mặt thì để ý chú tâm. Trong thì lại chỉ nhìn cô em gái nhỏ trước mắt, suy nghĩ thầm:
[Sương Hàn, em mới mấy tuần không gặp đã lại xinh đẹp hơn rồi, rất đáng yêu, anh nhớ em, nhiều lắm. Em có biết không?
Cả ba ngồi lại vào bàn, Sương Hàn kiếm cớ đứng dậy tránh đi:
"Để mợ đi chuẩn bị ít trái cây bánh kẹo, mọi người cứ nói chuyện đi nhé."
Nam Thời cũng đứng dậy, cố cười:
"Hai người nói chuyện nha, để em đi phụ mợ một tay, anh cứ tự nhiên không cần phải ngại."
Nói xong cậu chuồn vào phòng bếp, ở trong gian bếp này dễ thở hơn nhiều, chung bầu không khí với Cố Thanh Chi. Cậu sợ mình sẽ bị ô nhiễm mất, Nam Thời đối với Ôn gia vẫn có sự cảnh giác, cậu thấy người anh trai của mợ này rất ôn hòa thân thiện.
Nhưng đâu ai biết được bên trong con người ta nghĩ cái gì cơ chứ.
Nam Thời nhìn vụng về còn được cái không giỏi nấu ăn, nên cậu chỉ đứng nhìn mợ Sương gọt trái cây. Cũng rất được việc, biết lấy bánh mẹo sắp ra khay chỉn chu, cô cầm dao gọt táo, lồng ngực vẫn phập phồng, nỗi ám ảnh tuổi thơ của Sương Hàn đang ở đây.
Cô lại nhớ đến những đoạn ký ức khiến bản thân kinh hãi, Sương Hàn cố gắng gạt đi mọi thứ, điều chỉnh nhịp thở về mức ổn định, tỉ mẩn gọt vỏ táo.
Phòng khách tĩnh lặng.
Thanh Chi ngồi yên, cô ngước mắt lên nhìn Thiếu Quân, người đàn ông trước mắt này đúng là có dung mạo trời ban. Đôi mắt màu hổ phách dưới ánh sáng lại có lúc chuyển màu, thực sự thu hút ánh nhìn, giống như muốn cướp đi trai tim người khác, vừa dịu lại vừa ấm.
Cố Thanh Chi nhìn cũng phải khen ngợi, nhìn cũng rất bổ mắt.
Nhưng lòng Thanh Chi chỉ có Phó Đình Xuyên, cũng không để Ôn thiếu này vào mắt.
"Cố Thanh Chi, chị ở đây, bên em"
Thanh Chi, cô chỉ muốn giật lấy món đồ mà mình thích, không từ bất kì thủ đoạn gì. Giọt lệ ngừng rơi, khéo mắt ươn ướt, vành mắt đỏ hoe, nói trong lòng:
[Ngốc, cô ta đúng là ngốc quá.] (
Cố Thanh Chi cũng ngốc, ngốc vì một chữ tình mù quáng, bất chấp vì nó làm mọi chuyện. Chỉ do Thanh Chi không nhận ra, cứ mãi cố chấp với người không yêu mình, cứ mãi đuổi theo tình yêu không bao giờ được đáp lại.
Cô nhìn người trong lòng mình, thở ra một hơi nặng nề. Cố Thanh Chi gạt đi giọt lệ, trở về nét mặt ban đầu, không nói gì nữa, chỉ khoác lấy cánh tay Sương Hàn mà bước đi, cô cũng không nói một lời.
Ôn Thiếu Quân tĩnh lặng tựa mặt hồ, cậu ngồi đây cũng im lặng, nhàm chán uống từng ngụm cà phê. Lòng thầm kêu la
[Cậu nhỏ, mợ Sương, hai người đi đâu hết rồi thế này.]
Một trận mùi hương truyền tới, Thiếu Quân nhận ra, môi mỏng khẽ cong. Còn một mùi hương rất lạ, nhưng trong đó anh nhận ra hương hoa quen thuộc của em gái mình, Thiếu Quân đặt tách cà phê đen xuống bàn. Chậm rãi chờ đợi, lồng ngực phập phồng phấn kích, ngón tay vân vê nhẫn sắc bạc trên tay mình.
Sương Hàn cùng Thanh Chi đi lại phòng khách, cô ngước mắt lên, nhìn thấy một bóng lưng cao lớn, đối diện là Nam Thời đang uống cà phê. Người đàn ông này không phải Phó Đình Xuyên, kiểu tóc cũng rất khác, Sương Hàn càng nhìn càng thấy quen mắt.
Cậu nâng mắt, đúng lúc nhìn thấy cô cùng Cố Thanh Chi đang đi tới, nhanh miệng nói:
"Mợ, đoán xem có người quan trọng nào đến thăm mợ đây nè."
Sương Hàn mang theo thắc mắc, ánh nhìn chuyển hướng về người đàn ông ngồi trên ghế sofa:
[Người quan trọng?]
Ôn Thiếu Quân hơi xoay người, ngoái đầu lại nhìn em gái của mình, nụ cười trên môi không hề vơi đi. Tim cô như hẫng đi một nhịp, thoáng rùng mình lạnh sống lưng, mi cong khẽ run, con ngươi ngưng động sững lại trước người đàn ông phía trước.
"Tích tắc, tích tắc."
Tiếng kim đồng hồ lại vang vọng, trái tim âm thần run lên theo tiếng "Tích tắc" Yết hầu Sương Hàn trượt xuống, cô mỉn cười:
"Anh, anh đến thăm em sao?"
Thiếu Quân đứng dậy khỏi ghế, cười, nụ cười này anh ta đã mong nhớ hằng đêm, ánh mắt nhìn bên ngoài có lẽ chỉ chứa đựng tia dịu dàng. Nhưng Sương Hàn nhìn ra cái loại tình ý kinh tởm đến buồn nôn của Thiếu Quân, anh từng bước từng không nhanh không chậm đi tới bên cô, vươn tay xoa xoa đầu Sương Hàn một cái.
Giọng trầm thấp vang lên: "Ừm, tới thăm em, nhớ em và cũng vì một chuyện nữa."
Cô mỉn cười.
Sương Hàn từng nghe từ Tư Hàm câu: "Nỗi buồn lớn nhất là cố tỏ ra hạnh phúc, nỗi đau lớn nhất là cố gắng mỉn cười."
Câu này, có lẽ đúng, cô nhớ từng câu nói của người cũ, không thể quên. Cơn mưa của đêm đó, rốt cuộc cũng không thể rửa trôi hết mọi thứ.
Sương Hàn cố gắng tránh đi sự thân thiết này một cách tự nhiên nhất, cô dịu giọng:
"Anh đi đường xa vậy có lẽ đã mệt rồi, anh ngồi xuống đi."
Sương Hàn chậm rãi giới thiệu cho Thiếu Quân về Thanh Chi bên cạnh, anh ta
lại không hề để ý, ngoài mặt thì để ý chú tâm. Trong thì lại chỉ nhìn cô em gái nhỏ trước mắt, suy nghĩ thầm:
[Sương Hàn, em mới mấy tuần không gặp đã lại xinh đẹp hơn rồi, rất đáng yêu, anh nhớ em, nhiều lắm. Em có biết không?
Cả ba ngồi lại vào bàn, Sương Hàn kiếm cớ đứng dậy tránh đi:
"Để mợ đi chuẩn bị ít trái cây bánh kẹo, mọi người cứ nói chuyện đi nhé."
Nam Thời cũng đứng dậy, cố cười:
"Hai người nói chuyện nha, để em đi phụ mợ một tay, anh cứ tự nhiên không cần phải ngại."
Nói xong cậu chuồn vào phòng bếp, ở trong gian bếp này dễ thở hơn nhiều, chung bầu không khí với Cố Thanh Chi. Cậu sợ mình sẽ bị ô nhiễm mất, Nam Thời đối với Ôn gia vẫn có sự cảnh giác, cậu thấy người anh trai của mợ này rất ôn hòa thân thiện.
Nhưng đâu ai biết được bên trong con người ta nghĩ cái gì cơ chứ.
Nam Thời nhìn vụng về còn được cái không giỏi nấu ăn, nên cậu chỉ đứng nhìn mợ Sương gọt trái cây. Cũng rất được việc, biết lấy bánh mẹo sắp ra khay chỉn chu, cô cầm dao gọt táo, lồng ngực vẫn phập phồng, nỗi ám ảnh tuổi thơ của Sương Hàn đang ở đây.
Cô lại nhớ đến những đoạn ký ức khiến bản thân kinh hãi, Sương Hàn cố gắng gạt đi mọi thứ, điều chỉnh nhịp thở về mức ổn định, tỉ mẩn gọt vỏ táo.
Phòng khách tĩnh lặng.
Thanh Chi ngồi yên, cô ngước mắt lên nhìn Thiếu Quân, người đàn ông trước mắt này đúng là có dung mạo trời ban. Đôi mắt màu hổ phách dưới ánh sáng lại có lúc chuyển màu, thực sự thu hút ánh nhìn, giống như muốn cướp đi trai tim người khác, vừa dịu lại vừa ấm.
Cố Thanh Chi nhìn cũng phải khen ngợi, nhìn cũng rất bổ mắt.
Nhưng lòng Thanh Chi chỉ có Phó Đình Xuyên, cũng không để Ôn thiếu này vào mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.