Chương 31: Người trở về, Cổ Thanh Chi.
Nấm 21
20/08/2024
Anh không biết từ lúc nào, đã ngủ gục xuống cạnh mép sofa, đầu Đình Xuyên cùng đầu Sương Hàn cụng vào nhau, cả hai cứ thế chìm vào giấc mộng riêng tư của bản thân mình. ( 4 )
Trời đã hửng sáng, sau trận bão tuyết hôm qua, sắc trời hôm nay lại trong hơn. Mây trắng tầng tầng lớp lớp di chuyển trên nền trời bao la rộng lớn, tuyết trắng phủ lên vạn vật, tuyết đọng lại trên những cành cây rất nhiều.
Mi mắt Sương Hàn khẽ động, cô cảm nhận được hương bạc hà rất gần, khóe môi bất giác cong cong. Sương Hàn mở mắt, cô sững người lại vài giây, tâm mắt không động. (2)
Gì đây? Phó Đình Xuyên, anh đang nằm gục trước mắt Sương Hàn! (2
Cô không dám thở mạnh, động cũng không động, sợ sẽ làm đối phương tỉnh giấc, cái nắm áo đêm qua cũng đã bị bỏ ra từ lâu. Ánh sáng của ngày mới hắt vào, chiếu rọi lên hai con người, người thức người lại trong mộng. Sương Hàn nằm đó, ngắm nhìn người chồng của mình. (4)
Khuôn mặt tuấn tú khi ngủ cũng đẹp, khi thức cũng đẹp, cô thầm cảm thán:
[Đúng là người đẹp làm gì cũng đẹp.] 3
Sương Hàn buồn chán, không biết làm gì ngoài nhìn dáng vẻ đang say giấc này, cô có chút thắc mắc:
[Sao Đình Xuyên này lại nằm đây?
Trong lúc Sương Hàn đang ôm lấy tò mò nhìn Đình Xuyên, bất chợt cô thấy anh tỉnh giấc, đôi mắt khép hờ. Sương Hàn giật mình, cô không biết tại sao lại nhằm mặt lại, giả ngủ.Đình Xuyên mơ màng nhìn quanh, phát hiện trời đã sáng, anh lại nhìn cô vợ ngay trước mắt mình. Môi mỏng cong nhẹ, giọng nói trầm ấm truyền đến bên tai Sương Hàn:"Dậy rồi thì vệ sinh đi, rồi xuống ăn sáng."
Giả ngủ không thành, cô không biết tại sao lại rất dễ dàng bị Đình Xuyên nhận ra, anh cứ như nhìn thấu Sương Hàn này mọi lúc mọi nơi. Cô mở mắt ra, Đình Xuyên thấy người đã chịu mở mắt liền tắt đi nụ cười trên môi, anh đứng dậy:
"Tôi đi nấu bữa sáng."
Sương Hàn chống tay, lấy lực ngồi dậy, nhìn bóng lưng đang khuất dần. Cô rời khỏi ghế sofa dài, chân trần tiếp xúc với sàn lạnh. Cẩn thận gấp gọn chăn lại, Sương Hàn nhanh chóng lên phòng làm vệ sinh cá nhân, tiết trời hôm nay lạnh chẳng kém hôm qua là mấy.
Cô mặc ấm hơn một chút.
Sương Hàn sau khi hoàn thành xong mọi việc, đi xuống nhà vẫn thấy Đình Xuyên đứng bếp, mùi hương thơm nhẹ của đồ ăn phẳng phất trong cái không khí lành lạnh. Cô đi tới bên cạnh anh, Đình Xuyên cũng không lùi không tránh, Sương Hàn hơi nghiêng mình, nói: 3
"Em phụ anh dọn bát nha."
Anh chỉ lắc đầu:
"Không cần, đi ra kia ngồi."
Lời này vừa dứt, Đình Xuyên đã tắt bếp, cầm bát ăn để ra bàn, không cho cô cơ hội động vào.
Anh ngoái đầu lại:
"Sao còn chưa vào ngồi, cô muốn đứng ăn phải không?" ( 2
Sương Hàn khẽ lắc đầu, xua xua tay: "Em không muốn"
Cô nghe lời, ngồi vào chỗ mình hay ngồi, chờ đợi tới giờ ăn. Không lâu cũng chẳng nhanh, thời gian chậm rãi lướt qua mỗi nhịp thở, Nam Thời cuối cùng cũng xuống nhà. Đêm qua gió lớn bão tuyết làm cậu ngủ rất ngon, cuộn mình trong chăn ấm lười biếng không muốn tỉnh giấc, mà không tỉnh giấc phải ôm bụng đói. ( 3 )
Cái bụng nhỏ này của Nam Thời không chịu được.
"Cháu chào buổi sáng mợ.Cậu ngồi kéo ghế ngồi xuống bàn, cả người run lên, tay đút vào túi áo khoác. Đình Xuyên cũng đã từ phòng đi xuống, anh thay ra bộ đồ ngủ đêm qua, mặc đồ len ấm hơn. Trong cái thời tiết trời đông lạnh lẽo này, cháo thịt băm hành đúng là rất ngon, ăn vào ấm người.
"Xin chào mọi người."
Gian phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng "tích tắc" chầm chậm đều đều của kim đồng
hồ lại vang một thanh âm trong trẻo, tựa hồ đem theo vài cơn gió xuân, dịu dàng dễ nghe. Sương Hàn đang ăn dở thìa cháo, cánh môi đỏ ửng ươn ướt, cô dừng lại động tác.
Ngoái đầu lại nhìn.
Trước mắt Sương Hàn là một người phụ nữ trẻ, mái tóc màu vàng nổi bật được buông xõa, khuôn mặt thanh tú, mắt đen môi hồng, khí sắc rất tốt. Cũng rất cao, đôi chân thon dài không hề thiếu thịt, thoạt nhìn đều thấy rất khôn khéo nhanh nhẹn. (4
Tựa như ánh mặt trời mùa Hạ, đặc biệt khiến người ta nhìn một lần nhớ cả đời.
Sương Hàn nhìn người này, chưa kịp nói ra lời nào đã thấy cô gái kéo ghế, ngồi ngay bên cạnh mình. Ăn mặc rất phóng khoáng, bên trong hai dây màu đen bó sát, bên ngoài len mỏng màu trắng, đường cong cơ thể được khoe ra. Dọc theo xương quai xanh là một hình xăm hoa hồng, người này đột ngột khoác lấy vai cô, khéo Sương Hàn về phía mình trong ánh mắt ngơ ngác của hai người trước mắt. (2)
Cổ Thanh Chi, đại tiểu thư Cố gia, là bạn của Phó Nam Thời, bạn thân ai nấy lo. Cậu vừa nhìn thấy cô bạn ba năm không gặp, chẳng buồn chào hỏi mà tiếp tục ăn, Nam Thời ghét.
Đình Xuyên cười một tiếng:"Thanh Chi, em về nước lúc nào thế?"
Cổ Thanh Chi ngả chống cằm, nói:
"Em vừa về hôm qua, tiếc là không tham dự kịp lễ cưới của anh"
Cô lại nhìn người mình đang khoác vai, hơi nghiêng mình sát về phía cô, Sương Hàn theo phản xạ tự nhiên lùi người lại. Thanh âm trong trẻo lại vang lên:
"Chị dâu à, chị tên Sương Hàn đúng không?"
Trời đã hửng sáng, sau trận bão tuyết hôm qua, sắc trời hôm nay lại trong hơn. Mây trắng tầng tầng lớp lớp di chuyển trên nền trời bao la rộng lớn, tuyết trắng phủ lên vạn vật, tuyết đọng lại trên những cành cây rất nhiều.
Mi mắt Sương Hàn khẽ động, cô cảm nhận được hương bạc hà rất gần, khóe môi bất giác cong cong. Sương Hàn mở mắt, cô sững người lại vài giây, tâm mắt không động. (2)
Gì đây? Phó Đình Xuyên, anh đang nằm gục trước mắt Sương Hàn! (2
Cô không dám thở mạnh, động cũng không động, sợ sẽ làm đối phương tỉnh giấc, cái nắm áo đêm qua cũng đã bị bỏ ra từ lâu. Ánh sáng của ngày mới hắt vào, chiếu rọi lên hai con người, người thức người lại trong mộng. Sương Hàn nằm đó, ngắm nhìn người chồng của mình. (4)
Khuôn mặt tuấn tú khi ngủ cũng đẹp, khi thức cũng đẹp, cô thầm cảm thán:
[Đúng là người đẹp làm gì cũng đẹp.] 3
Sương Hàn buồn chán, không biết làm gì ngoài nhìn dáng vẻ đang say giấc này, cô có chút thắc mắc:
[Sao Đình Xuyên này lại nằm đây?
Trong lúc Sương Hàn đang ôm lấy tò mò nhìn Đình Xuyên, bất chợt cô thấy anh tỉnh giấc, đôi mắt khép hờ. Sương Hàn giật mình, cô không biết tại sao lại nhằm mặt lại, giả ngủ.Đình Xuyên mơ màng nhìn quanh, phát hiện trời đã sáng, anh lại nhìn cô vợ ngay trước mắt mình. Môi mỏng cong nhẹ, giọng nói trầm ấm truyền đến bên tai Sương Hàn:"Dậy rồi thì vệ sinh đi, rồi xuống ăn sáng."
Giả ngủ không thành, cô không biết tại sao lại rất dễ dàng bị Đình Xuyên nhận ra, anh cứ như nhìn thấu Sương Hàn này mọi lúc mọi nơi. Cô mở mắt ra, Đình Xuyên thấy người đã chịu mở mắt liền tắt đi nụ cười trên môi, anh đứng dậy:
"Tôi đi nấu bữa sáng."
Sương Hàn chống tay, lấy lực ngồi dậy, nhìn bóng lưng đang khuất dần. Cô rời khỏi ghế sofa dài, chân trần tiếp xúc với sàn lạnh. Cẩn thận gấp gọn chăn lại, Sương Hàn nhanh chóng lên phòng làm vệ sinh cá nhân, tiết trời hôm nay lạnh chẳng kém hôm qua là mấy.
Cô mặc ấm hơn một chút.
Sương Hàn sau khi hoàn thành xong mọi việc, đi xuống nhà vẫn thấy Đình Xuyên đứng bếp, mùi hương thơm nhẹ của đồ ăn phẳng phất trong cái không khí lành lạnh. Cô đi tới bên cạnh anh, Đình Xuyên cũng không lùi không tránh, Sương Hàn hơi nghiêng mình, nói: 3
"Em phụ anh dọn bát nha."
Anh chỉ lắc đầu:
"Không cần, đi ra kia ngồi."
Lời này vừa dứt, Đình Xuyên đã tắt bếp, cầm bát ăn để ra bàn, không cho cô cơ hội động vào.
Anh ngoái đầu lại:
"Sao còn chưa vào ngồi, cô muốn đứng ăn phải không?" ( 2
Sương Hàn khẽ lắc đầu, xua xua tay: "Em không muốn"
Cô nghe lời, ngồi vào chỗ mình hay ngồi, chờ đợi tới giờ ăn. Không lâu cũng chẳng nhanh, thời gian chậm rãi lướt qua mỗi nhịp thở, Nam Thời cuối cùng cũng xuống nhà. Đêm qua gió lớn bão tuyết làm cậu ngủ rất ngon, cuộn mình trong chăn ấm lười biếng không muốn tỉnh giấc, mà không tỉnh giấc phải ôm bụng đói. ( 3 )
Cái bụng nhỏ này của Nam Thời không chịu được.
"Cháu chào buổi sáng mợ.Cậu ngồi kéo ghế ngồi xuống bàn, cả người run lên, tay đút vào túi áo khoác. Đình Xuyên cũng đã từ phòng đi xuống, anh thay ra bộ đồ ngủ đêm qua, mặc đồ len ấm hơn. Trong cái thời tiết trời đông lạnh lẽo này, cháo thịt băm hành đúng là rất ngon, ăn vào ấm người.
"Xin chào mọi người."
Gian phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng "tích tắc" chầm chậm đều đều của kim đồng
hồ lại vang một thanh âm trong trẻo, tựa hồ đem theo vài cơn gió xuân, dịu dàng dễ nghe. Sương Hàn đang ăn dở thìa cháo, cánh môi đỏ ửng ươn ướt, cô dừng lại động tác.
Ngoái đầu lại nhìn.
Trước mắt Sương Hàn là một người phụ nữ trẻ, mái tóc màu vàng nổi bật được buông xõa, khuôn mặt thanh tú, mắt đen môi hồng, khí sắc rất tốt. Cũng rất cao, đôi chân thon dài không hề thiếu thịt, thoạt nhìn đều thấy rất khôn khéo nhanh nhẹn. (4
Tựa như ánh mặt trời mùa Hạ, đặc biệt khiến người ta nhìn một lần nhớ cả đời.
Sương Hàn nhìn người này, chưa kịp nói ra lời nào đã thấy cô gái kéo ghế, ngồi ngay bên cạnh mình. Ăn mặc rất phóng khoáng, bên trong hai dây màu đen bó sát, bên ngoài len mỏng màu trắng, đường cong cơ thể được khoe ra. Dọc theo xương quai xanh là một hình xăm hoa hồng, người này đột ngột khoác lấy vai cô, khéo Sương Hàn về phía mình trong ánh mắt ngơ ngác của hai người trước mắt. (2)
Cổ Thanh Chi, đại tiểu thư Cố gia, là bạn của Phó Nam Thời, bạn thân ai nấy lo. Cậu vừa nhìn thấy cô bạn ba năm không gặp, chẳng buồn chào hỏi mà tiếp tục ăn, Nam Thời ghét.
Đình Xuyên cười một tiếng:"Thanh Chi, em về nước lúc nào thế?"
Cổ Thanh Chi ngả chống cằm, nói:
"Em vừa về hôm qua, tiếc là không tham dự kịp lễ cưới của anh"
Cô lại nhìn người mình đang khoác vai, hơi nghiêng mình sát về phía cô, Sương Hàn theo phản xạ tự nhiên lùi người lại. Thanh âm trong trẻo lại vang lên:
"Chị dâu à, chị tên Sương Hàn đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.