Chương 71: Người trong lòng.
Nấm 21
22/10/2024
Khung cảnh khi này hết sức ngượng ngùng.
Bên dưới tiểu đệ bị mút chặt, Đình Xuyên nhíu mày, dần dần di chuyển. Nơi mẫn cảm ấy lại lần nữa được kích thích, sự tiếp xúc giao hòa giữa hai cơ thể khiến cả hai nhất thời bị cuốn vào ái tình. Tư mật ẩm ướt tham lam không ngừng nuốt lấy tiểu đệ, ấm áp mềm mại, tiểu đệ được phục vụ quá đỗi thoải mái, anh gồng đến mức khó chịu.
Đình Xuyên nén nhịn dục vọng trong cơ thể, níu giữ lí trí của bản thân. Từ Từ rút ra, nơi nóng ẩm ấy dần dần trở nên trống vắng, muốn được nhiều hơn bây giờ, cô mơ màng nhìn anh. Đùi trắng run rẩy, hơi thở ra trầm thấp, Sương Hàn nói, giọng cô nhỏ nhẹ, lại có gì đó rất quyến rũ:
"Đừng... đừng... đừng dừng lại."
Đình Xuyên cúi xuống, cả hai vẫn giao hòa với nhau chưa rời, anh sát lại gần bên tai cô, đáy mắt tối dần. Hơi thở ấm áp phả ngay sát bên tai khiến Sương Hàn nhột, bên dưới tiểu đệ theo di chuyển của Đình Xuyên mà lại lần nữa đi sâu vào nơi tư mật.
Đè ép thịt hồng ẩm ướt, cô nhíu mày, vừa đau vừa thoải mái. Anh không kiên nhẫn được nữa, giờ chỉ muốn làm thật mạnh, giải tỏa cảm xúc đang bị kìm hãm trong lòng. Đình Xuyên nắm lấy cổ tay nhỏ, ấn chặt xuống nệm giường.
Anh nhíu mày, bên dưới đã trướng đến đau, Đình Xuyển chậm rãi di chuyển. Còn chưa vào được một nửa, bước dạo đầu khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Nói là dừng, nói là rời, nhưng mọi thứ lại như thế này.
Anh tiến vào, càng vào sâu hơi thở Đình Xuyên lại càng thêm nặng nề. Sương Hàn nắm chặt tay lại, móng tay cô ghim sâu vào lòng bàn tay. Giọng nói rất nhỏ của Sương Hàn vang lên:
"Đau."
Anh dừng lại, đau, giờ cô đau thì phải làm sao?
Đình Xuyên không có kinh nghiệm, anh chỉ biết làm mọi thứ thật chậm và nhẹ nhàng. Giọng Đình Xuyên khàn trầm: "Thả lỏng, đừng kẹp." (T
Anh một tay đè ép cổ tay nhỏ lên nệm giường, một tay điều chỉnh đùi trắng để mọi thứ diễn ra trơn tru hơn. Đình Xuyên lần nữa tiến vào, lấp đầy nụ hoa ẩm ướt, anh dùng lực mạnh hơn, một tiếng phụt, màng trinh xử nữ đã bị chọc thủng. Cô mở to mắt, tay phải ôm lấy cổ Đình Xuyên, cào lên da thịt anh.
Sương Hàn đau đến phát khóc, giọt lệ tuôn trào. Đình Xuyên tê dại bên trong cô, hơi thở ra trầm thấp, từng tiếng nỉ non truyền đến bên tai anh.
"Đau... u..."
Đình Xuyên vươn tay giữ lấy đầu cô, vuốt ve đầu nhỏ, dịu giọng:
"Bình tĩnh."
Anh bắt đầu di chuyển ra vào, không ngừng luân động với tốc độ chậm. Đình Xuyên cố gắng giữ bình tĩnh cho bản thân, muốn nhiều hơn thế này, nhưng phải nén lại. Nơi ấy được ra vào nhẹ nhàng dần không đau nữa, một thứ khoái cảm tràn xâm chiếm tâm trí, máu xử nữ sắc đỏ nhỏ giọt giữa hai nơi đang giao hòa, ướt đẫm nệm trắng tinh khôi.
Tầng tầng lớp thịt quấn quýt lấy tiểu đệ thô to, anh di chuyển ra vào, lắng nghe những thanh âm tà dục chứa mật liên tục vang lên từ người dưới thân mình. Muốn bắt nạt Sương Hàn nhiều hơn nữa, dịch mật ẩm ướt tiết ra ngày một nhiều khiến việc di chuyển càng ngày càng dễ dàng.
Anh giữ chặt lấy tay cô, luân động ra vào liên tục, ngày một mãnh mẽ nồng cháy. Đình Xuyên nhìn người dưới thân mình, cũng chuyển động theo từng nhịp đưa đẩy, gương mặt Sương Hàn trước nay đều luôn xinh đẹp như vậy, giống như một con búp bê tinh xảo.
Đôi mắt lệ chi nhìn anh lúc nào cũng tươi cười, nhưng Đình Xuyên biết, mọi cảm xúc đều là giả. Đôi mắt ấy thực chất vô hồn, hờ lững lạnh lùng. Anh tiếp tục di chuyển, một trận thanh âm dồn dập do tiếp xúc thân mật giữa hai nơi bên dưới vang vọng khắp căn phòng.
Lại càng khơi dậy ham muốn mãnh liệt bị kìm hãm.
Đình Xuyên ngày càng trở nên mạnh bạo, cô thở không ra hơi, nhưng thanh âm phát ra từ cổ họng bị đứt quãng:
"A... u...m... ưm..."
Thân thể bị làm đến run rẩy, Sương Hàn không chịu nổi nữa, sống lưng cô truyền đến cảm giác tê dại. Tốc độ chậm dần, một dòng chất lỏng ấm áp nằm bên trong Sương Hàn, cô thở hổn hển không ra hơi.
Cả người nóng bừng.
Vẫn chưa rút ra, Sương Hàn đột ngột bị sốc lên, anh thì thả mình nằm xuống. Để cô cưỡi lên người mình, tư thế này khiến nơi ấy bị đâm sâu hơn, thân thể Sương Hàn vô lực run rẩy. Eo nhỏ bị Đình Xuyên túm chặt, nhấp theo từng nhịp không đồng đều, cảnh tượng phóng khoáng.
Cả hai không biết đã làm bao lâu, chỉ biết đến khi cả hai đều mệt, mi mắt đều nặng trĩu. Cả hai phủ chăn kín người, cô nằm trong lòng anh, được vòng tay Đình Xuyên bao bọc, chìm vào mộng sâu.
Trời sáng, ánh sáng xuyên qua cửa kính trong suốt hắt vào phòng, thời tiết hôm nay âm u sắc xám, tầng lớp sương dày đặc, gió lớn đập vào cánh cửa sổ tạo ra tiếng động. Đình Xuyên thức giấc, anh cảm nhận được nhìn đang ôm thứ gì đó rất mềm mại, đôi mắt phù quang hé mở. Trước mắt Đình Xuyên là một thứ gì đó rất trắng, mang theo hương thơm của loài hoa không tên.
Anh cúi xuống, dụi đầu vào bả vai trắng nõn của Sương Hàn, cảm nhận mùi hương nhẹ nhàng.
Đình Xuyên khựng lại, đôi mắt anh mở to, ánh mắt như bị đông cứng.
Bên dưới tiểu đệ bị mút chặt, Đình Xuyên nhíu mày, dần dần di chuyển. Nơi mẫn cảm ấy lại lần nữa được kích thích, sự tiếp xúc giao hòa giữa hai cơ thể khiến cả hai nhất thời bị cuốn vào ái tình. Tư mật ẩm ướt tham lam không ngừng nuốt lấy tiểu đệ, ấm áp mềm mại, tiểu đệ được phục vụ quá đỗi thoải mái, anh gồng đến mức khó chịu.
Đình Xuyên nén nhịn dục vọng trong cơ thể, níu giữ lí trí của bản thân. Từ Từ rút ra, nơi nóng ẩm ấy dần dần trở nên trống vắng, muốn được nhiều hơn bây giờ, cô mơ màng nhìn anh. Đùi trắng run rẩy, hơi thở ra trầm thấp, Sương Hàn nói, giọng cô nhỏ nhẹ, lại có gì đó rất quyến rũ:
"Đừng... đừng... đừng dừng lại."
Đình Xuyên cúi xuống, cả hai vẫn giao hòa với nhau chưa rời, anh sát lại gần bên tai cô, đáy mắt tối dần. Hơi thở ấm áp phả ngay sát bên tai khiến Sương Hàn nhột, bên dưới tiểu đệ theo di chuyển của Đình Xuyên mà lại lần nữa đi sâu vào nơi tư mật.
Đè ép thịt hồng ẩm ướt, cô nhíu mày, vừa đau vừa thoải mái. Anh không kiên nhẫn được nữa, giờ chỉ muốn làm thật mạnh, giải tỏa cảm xúc đang bị kìm hãm trong lòng. Đình Xuyên nắm lấy cổ tay nhỏ, ấn chặt xuống nệm giường.
Anh nhíu mày, bên dưới đã trướng đến đau, Đình Xuyển chậm rãi di chuyển. Còn chưa vào được một nửa, bước dạo đầu khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Nói là dừng, nói là rời, nhưng mọi thứ lại như thế này.
Anh tiến vào, càng vào sâu hơi thở Đình Xuyên lại càng thêm nặng nề. Sương Hàn nắm chặt tay lại, móng tay cô ghim sâu vào lòng bàn tay. Giọng nói rất nhỏ của Sương Hàn vang lên:
"Đau."
Anh dừng lại, đau, giờ cô đau thì phải làm sao?
Đình Xuyên không có kinh nghiệm, anh chỉ biết làm mọi thứ thật chậm và nhẹ nhàng. Giọng Đình Xuyên khàn trầm: "Thả lỏng, đừng kẹp." (T
Anh một tay đè ép cổ tay nhỏ lên nệm giường, một tay điều chỉnh đùi trắng để mọi thứ diễn ra trơn tru hơn. Đình Xuyên lần nữa tiến vào, lấp đầy nụ hoa ẩm ướt, anh dùng lực mạnh hơn, một tiếng phụt, màng trinh xử nữ đã bị chọc thủng. Cô mở to mắt, tay phải ôm lấy cổ Đình Xuyên, cào lên da thịt anh.
Sương Hàn đau đến phát khóc, giọt lệ tuôn trào. Đình Xuyên tê dại bên trong cô, hơi thở ra trầm thấp, từng tiếng nỉ non truyền đến bên tai anh.
"Đau... u..."
Đình Xuyên vươn tay giữ lấy đầu cô, vuốt ve đầu nhỏ, dịu giọng:
"Bình tĩnh."
Anh bắt đầu di chuyển ra vào, không ngừng luân động với tốc độ chậm. Đình Xuyên cố gắng giữ bình tĩnh cho bản thân, muốn nhiều hơn thế này, nhưng phải nén lại. Nơi ấy được ra vào nhẹ nhàng dần không đau nữa, một thứ khoái cảm tràn xâm chiếm tâm trí, máu xử nữ sắc đỏ nhỏ giọt giữa hai nơi đang giao hòa, ướt đẫm nệm trắng tinh khôi.
Tầng tầng lớp thịt quấn quýt lấy tiểu đệ thô to, anh di chuyển ra vào, lắng nghe những thanh âm tà dục chứa mật liên tục vang lên từ người dưới thân mình. Muốn bắt nạt Sương Hàn nhiều hơn nữa, dịch mật ẩm ướt tiết ra ngày một nhiều khiến việc di chuyển càng ngày càng dễ dàng.
Anh giữ chặt lấy tay cô, luân động ra vào liên tục, ngày một mãnh mẽ nồng cháy. Đình Xuyên nhìn người dưới thân mình, cũng chuyển động theo từng nhịp đưa đẩy, gương mặt Sương Hàn trước nay đều luôn xinh đẹp như vậy, giống như một con búp bê tinh xảo.
Đôi mắt lệ chi nhìn anh lúc nào cũng tươi cười, nhưng Đình Xuyên biết, mọi cảm xúc đều là giả. Đôi mắt ấy thực chất vô hồn, hờ lững lạnh lùng. Anh tiếp tục di chuyển, một trận thanh âm dồn dập do tiếp xúc thân mật giữa hai nơi bên dưới vang vọng khắp căn phòng.
Lại càng khơi dậy ham muốn mãnh liệt bị kìm hãm.
Đình Xuyên ngày càng trở nên mạnh bạo, cô thở không ra hơi, nhưng thanh âm phát ra từ cổ họng bị đứt quãng:
"A... u...m... ưm..."
Thân thể bị làm đến run rẩy, Sương Hàn không chịu nổi nữa, sống lưng cô truyền đến cảm giác tê dại. Tốc độ chậm dần, một dòng chất lỏng ấm áp nằm bên trong Sương Hàn, cô thở hổn hển không ra hơi.
Cả người nóng bừng.
Vẫn chưa rút ra, Sương Hàn đột ngột bị sốc lên, anh thì thả mình nằm xuống. Để cô cưỡi lên người mình, tư thế này khiến nơi ấy bị đâm sâu hơn, thân thể Sương Hàn vô lực run rẩy. Eo nhỏ bị Đình Xuyên túm chặt, nhấp theo từng nhịp không đồng đều, cảnh tượng phóng khoáng.
Cả hai không biết đã làm bao lâu, chỉ biết đến khi cả hai đều mệt, mi mắt đều nặng trĩu. Cả hai phủ chăn kín người, cô nằm trong lòng anh, được vòng tay Đình Xuyên bao bọc, chìm vào mộng sâu.
Trời sáng, ánh sáng xuyên qua cửa kính trong suốt hắt vào phòng, thời tiết hôm nay âm u sắc xám, tầng lớp sương dày đặc, gió lớn đập vào cánh cửa sổ tạo ra tiếng động. Đình Xuyên thức giấc, anh cảm nhận được nhìn đang ôm thứ gì đó rất mềm mại, đôi mắt phù quang hé mở. Trước mắt Đình Xuyên là một thứ gì đó rất trắng, mang theo hương thơm của loài hoa không tên.
Anh cúi xuống, dụi đầu vào bả vai trắng nõn của Sương Hàn, cảm nhận mùi hương nhẹ nhàng.
Đình Xuyên khựng lại, đôi mắt anh mở to, ánh mắt như bị đông cứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.