Chương 65: Nói ra lời yêu.
Nấm 21
11/10/2024
Nét mặt Đình Xuyên đơ cứng, những điều anh cho là khó tin giờ lại hiện lên trước mắt. Anh nắm chặt tay lại thành nắm, nhịp tim tăng mạnh, rất sốc. Cố Thanh Chi, người em gái mà Đình Xuyên yêu thương nhất. Giờ đây lại làm ra những loại chuyện này, anh thật không hiểu Thanh Chi có lý do gì mà phải làm vậy.
Đình Xuyên ngồi xuống ghế, tay đặt lên trán.
Anh tắt đoạn camera đang chạy kia đi, Đình Xuyên không dám tin. Nhưng mọi thứ rõ ràng như ban ngày, anh đứng dậy, nghĩ tới những gì Sương Hàn đã phải trải qua, bất giác xót xa.
Đình Xuyên không bao giờ cho qua chuyện này, ba mặt một lời, rõ ràng mọi thứ. Anh bước ra khỏi thư phòng, từng bước lúc này lại trở nên nặng nề, đẳng sau Đình Xuyên vang lên giọng nói của Cố Thanh Chi.
"Đình Xuyên, anh về khi nào vậy?"
Anh xoay người nhìn Thanh Chi, nhìn người em gái mà mình quý mến, giờ đây nơi cõi lòng chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Đình Xuyên nhìn Cố Thanh Chi, giọng nói trầm lạnh:
"Cố Thanh Chi, em có chuyện gì muốn nói với anh không?"
Thanh Chi vẫn chưa nhận ra mọi chuyện, vừa nghe xong câu này, đôi mắt xinh đẹp liền lộ ra một tia sáng, khóe môi cong lên tươi tắn:
"Em có."
Anh nói: "Chuyện đó là gì?"
Bầu không khí đột ngột trầm xuống, khiến con người ta ngột ngạt khó thở, Cổ Thanh Chi lúc này mới nhận ra sự khác lạ trên nét mặt và trong lời nói Đình Xuyên. Thanh Chi bĩu môi, nghĩ rằng cô vợ nhỏ kia đã nói nói mấy chuyện không tốt, cảm thấy khó chịu vô cùng. Cố Thanh Chi ngước mắt nhìn anh, mềm mại nói:
"Anh muốn biết chuyện đó là gì không? Đi theo em."
Thứ Thanh Chi nhận lại chỉ có giọng nói lạnh lẽo tựa băng tuyết:
"Nói ngay tại đây.
Lời Đình Xuyên nói ra không nặng không trầm, nhưng lại lạnh đến đáng sợ, anh rất ít khi nói như vậy với Cổ Thanh Chi, khó chịu lại càng thêm khó chịu. Giọng cô gắt lên:
"Anh bị làm sao vậy? Đi theo em một chút cũng có mất cái gì đâu, sao anh lại lạnh giọng với em như vậy chứ."
Đình Xuyên bình tĩnh nhìn Thanh Chi, muốn làm rõ mọi chuyện, muốn xem thứ cô nói đến ở đây là gì.
"Được."
Cổ Thanh Chi mím chặt bờ môi, sương mỏng đọng lại trên đôi mắt, Thanh Chi xoay gót bước đi. Giận dỗi, cô dần thả lỏng, không muốn kế hoạch của mình tan thành mây khói, Thanh Chi ngoái đầu lại, cười nói:
"Anh Đình Xuyên, đi nhanh một chút."
Cổ Thanh Chi đưa anh tới một căn phòng lớn, bên trong có hai ghế sofa dài cùng bàn thủy tinh. Trên bàn có nước hoa quả cùng kẹo ngọt, Thanh Chi bật điện, hình ảnh xung quanh phòng trở nên rõ ràng.
Có tượng thạch cao cùng bình gốm, đây là căn phòng riêng mà Phó lão phu nhân dành riêng cho Cố Thanh Chi. Mối quan hệ giữa cô và Phó lão phu nhân rất tốt, thân thiết như người một nhà, Thanh Chi ngồi xuống ghế, chân vắt chéo.
Cố Thanh Chi cố tình để áo khoác len bên ngoài trễ xuống, khoe ra bờ vai trắng nõn, bên trong cô chỉ mặc áo hai dây mỏng. Áo hai dây, đây là phong cách thường ngày của Thanh Chi, mọi người tại Phó Gia đều đã quen.
Cổ Thanh Chi rót nước hoa quả ra cốc, dịu dàng nói:
"Anh ngồi xuống đi."
Đình Xuyên kiên nhẫn ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn Thanh Chi. Chờ đợi lời nói từ cô, Cố Thanh Chi rót hai cốc nước, đẩy một cốc về phía anh. Thanh Chi chống cằm mỉn cười:
"Em nhớ anh thích nhất là nước cam, anh uống đi."
Anh nói thẳng: "Anh đến đây không phải cùng em uống nước.
Cố Thanh Chi khẽ nhíu mày, khoanh tay ngả mình dựa lưng lên ghế, phụng phịu:
"Anh uống một chút rồi nói cũng có sao đâu, cũng chỉ là một chút nước hoa quả giải nhiệt."
Thanh Chi cầm lấy cốc nước, uống một ngụm lớn, Đình Xuyên cũng cầm lấy cốc nước uống một ngụm. Sau đó đặt cốc trở lại vị trí cũ, anh đối mắt với Cố Thanh Chi, giọng nói bình tĩnh lạnh lẽo:
"Em nói đi."
Thanh Chi đặt cốc trên bàn, chống cắm nhìn về phía Đình Xuyên, tim loạn nhịp vì hồi hộp. Gói gọn hết tất cả cảm xúc bấy lâu nay dành cho anh vào một câu nói:
"Em thích anh."
Tứ phía chìm trong im lặng, Đình Xuyên cứng đờ nhìn Cố Thanh Chi. Đồng từ giãn ra, cơ thể như bất động, ngay giây sau mày liền cau lại. Anh nói:
"Em đang nói cái gì vậy hả?"
Thanh Chi đứng dậy, nơi đáy mắt chứa nước, chóp mũi ửng hồng, gắt lên:
"Em nói là em thích anh, em thích anh, rất thích anh. Như vậy mà anh cũng không hiểu sao Đình Xuyên?"
Giọng Cổ Thanh Chi thấp dần:
"Em nói là, em thích anh, thích từ lâu lắm rồi."
Đình Xuyên cố gắng giữ bình tĩnh, định thần mà nói:
"Cố Thanh Chi, anh đã là người có vợ, em cũng đã có vị hôn thê, chúng ta chỉ là anh em, đừng có nói những lời như vậy nữa."
Thanh Chi như phát điên, cô gào lên:
"Thế thì đã sao? Anh bỏ vợ anh là được mà, vị hôn thê thì em từ hôn là xong, anh đang từ chối em, anh không thích em thì đúng hơn!"
"Sao anh có thể nói như vậy chứ, anh cũng đâu có yêu cô ta, việc gì anh phải ép bản thân mình, em thích anh nhiều như vậy. Anh đáp lại em không được sao?"
Nói đến đây, Cố Thanh Chi tuôn lệ, lời vừa rồi của anh giống như một gáo nước lạnh đổ xuống đầu cô, trái tim như tan vỡ.
Đình Xuyên ngồi xuống ghế, tay đặt lên trán.
Anh tắt đoạn camera đang chạy kia đi, Đình Xuyên không dám tin. Nhưng mọi thứ rõ ràng như ban ngày, anh đứng dậy, nghĩ tới những gì Sương Hàn đã phải trải qua, bất giác xót xa.
Đình Xuyên không bao giờ cho qua chuyện này, ba mặt một lời, rõ ràng mọi thứ. Anh bước ra khỏi thư phòng, từng bước lúc này lại trở nên nặng nề, đẳng sau Đình Xuyên vang lên giọng nói của Cố Thanh Chi.
"Đình Xuyên, anh về khi nào vậy?"
Anh xoay người nhìn Thanh Chi, nhìn người em gái mà mình quý mến, giờ đây nơi cõi lòng chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Đình Xuyên nhìn Cố Thanh Chi, giọng nói trầm lạnh:
"Cố Thanh Chi, em có chuyện gì muốn nói với anh không?"
Thanh Chi vẫn chưa nhận ra mọi chuyện, vừa nghe xong câu này, đôi mắt xinh đẹp liền lộ ra một tia sáng, khóe môi cong lên tươi tắn:
"Em có."
Anh nói: "Chuyện đó là gì?"
Bầu không khí đột ngột trầm xuống, khiến con người ta ngột ngạt khó thở, Cổ Thanh Chi lúc này mới nhận ra sự khác lạ trên nét mặt và trong lời nói Đình Xuyên. Thanh Chi bĩu môi, nghĩ rằng cô vợ nhỏ kia đã nói nói mấy chuyện không tốt, cảm thấy khó chịu vô cùng. Cố Thanh Chi ngước mắt nhìn anh, mềm mại nói:
"Anh muốn biết chuyện đó là gì không? Đi theo em."
Thứ Thanh Chi nhận lại chỉ có giọng nói lạnh lẽo tựa băng tuyết:
"Nói ngay tại đây.
Lời Đình Xuyên nói ra không nặng không trầm, nhưng lại lạnh đến đáng sợ, anh rất ít khi nói như vậy với Cổ Thanh Chi, khó chịu lại càng thêm khó chịu. Giọng cô gắt lên:
"Anh bị làm sao vậy? Đi theo em một chút cũng có mất cái gì đâu, sao anh lại lạnh giọng với em như vậy chứ."
Đình Xuyên bình tĩnh nhìn Thanh Chi, muốn làm rõ mọi chuyện, muốn xem thứ cô nói đến ở đây là gì.
"Được."
Cổ Thanh Chi mím chặt bờ môi, sương mỏng đọng lại trên đôi mắt, Thanh Chi xoay gót bước đi. Giận dỗi, cô dần thả lỏng, không muốn kế hoạch của mình tan thành mây khói, Thanh Chi ngoái đầu lại, cười nói:
"Anh Đình Xuyên, đi nhanh một chút."
Cổ Thanh Chi đưa anh tới một căn phòng lớn, bên trong có hai ghế sofa dài cùng bàn thủy tinh. Trên bàn có nước hoa quả cùng kẹo ngọt, Thanh Chi bật điện, hình ảnh xung quanh phòng trở nên rõ ràng.
Có tượng thạch cao cùng bình gốm, đây là căn phòng riêng mà Phó lão phu nhân dành riêng cho Cố Thanh Chi. Mối quan hệ giữa cô và Phó lão phu nhân rất tốt, thân thiết như người một nhà, Thanh Chi ngồi xuống ghế, chân vắt chéo.
Cố Thanh Chi cố tình để áo khoác len bên ngoài trễ xuống, khoe ra bờ vai trắng nõn, bên trong cô chỉ mặc áo hai dây mỏng. Áo hai dây, đây là phong cách thường ngày của Thanh Chi, mọi người tại Phó Gia đều đã quen.
Cổ Thanh Chi rót nước hoa quả ra cốc, dịu dàng nói:
"Anh ngồi xuống đi."
Đình Xuyên kiên nhẫn ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn Thanh Chi. Chờ đợi lời nói từ cô, Cố Thanh Chi rót hai cốc nước, đẩy một cốc về phía anh. Thanh Chi chống cằm mỉn cười:
"Em nhớ anh thích nhất là nước cam, anh uống đi."
Anh nói thẳng: "Anh đến đây không phải cùng em uống nước.
Cố Thanh Chi khẽ nhíu mày, khoanh tay ngả mình dựa lưng lên ghế, phụng phịu:
"Anh uống một chút rồi nói cũng có sao đâu, cũng chỉ là một chút nước hoa quả giải nhiệt."
Thanh Chi cầm lấy cốc nước, uống một ngụm lớn, Đình Xuyên cũng cầm lấy cốc nước uống một ngụm. Sau đó đặt cốc trở lại vị trí cũ, anh đối mắt với Cố Thanh Chi, giọng nói bình tĩnh lạnh lẽo:
"Em nói đi."
Thanh Chi đặt cốc trên bàn, chống cắm nhìn về phía Đình Xuyên, tim loạn nhịp vì hồi hộp. Gói gọn hết tất cả cảm xúc bấy lâu nay dành cho anh vào một câu nói:
"Em thích anh."
Tứ phía chìm trong im lặng, Đình Xuyên cứng đờ nhìn Cố Thanh Chi. Đồng từ giãn ra, cơ thể như bất động, ngay giây sau mày liền cau lại. Anh nói:
"Em đang nói cái gì vậy hả?"
Thanh Chi đứng dậy, nơi đáy mắt chứa nước, chóp mũi ửng hồng, gắt lên:
"Em nói là em thích anh, em thích anh, rất thích anh. Như vậy mà anh cũng không hiểu sao Đình Xuyên?"
Giọng Cổ Thanh Chi thấp dần:
"Em nói là, em thích anh, thích từ lâu lắm rồi."
Đình Xuyên cố gắng giữ bình tĩnh, định thần mà nói:
"Cố Thanh Chi, anh đã là người có vợ, em cũng đã có vị hôn thê, chúng ta chỉ là anh em, đừng có nói những lời như vậy nữa."
Thanh Chi như phát điên, cô gào lên:
"Thế thì đã sao? Anh bỏ vợ anh là được mà, vị hôn thê thì em từ hôn là xong, anh đang từ chối em, anh không thích em thì đúng hơn!"
"Sao anh có thể nói như vậy chứ, anh cũng đâu có yêu cô ta, việc gì anh phải ép bản thân mình, em thích anh nhiều như vậy. Anh đáp lại em không được sao?"
Nói đến đây, Cố Thanh Chi tuôn lệ, lời vừa rồi của anh giống như một gáo nước lạnh đổ xuống đầu cô, trái tim như tan vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.