Chương 19: Tìm người trong giấc mộng.
Nấm 21
14/08/2024
"..."
Sương Hàn lặng thinh, cô chẳng biết nên nói thêm gì vào lúc này, tâm ý của anh thay đổi liên tục. Cũng không hề rõ ràng, khiến Sương Hàn không thể đoán ra Đình Xuyên này đang nghĩ cái gì trong đầu.
Những hành động này là có ý gì?
Anh cũng im lặng, cô cũng vậy, khoảng cách giữa hai con người lại xa hơn.
Sương Hàn đi sau lưng Đình Xuyên, cùng anh bước ra tới cửa lớn. Tuyết trên đường đã được người làm nhà Phó gia dọn dẹp sạch sẽ, tránh trơn trượt gây trở ngại, tuyết trắng còn đọng lại trên cành lá, phủ trên những mái ngói, nhìn từ phía xa, tuyết quang đúng là rất đẹp mắt.
Khí trời lúc lạnh hơn, chóp mũi cô đã ửng hồng từ bao giờ, miệng nhả ra khói ấm. Sương Hàn đứng im một chỗ, chờ đợi Đình Xuyên lái xe tới, không lâu sau. Chiếc maybach s680 dừng trước mắt cô, Sương Hàn vừa định đi tới mở cửa xe, ngồi ghế sau thì giọng nói của anh lại vang lên.
Đình Xuyên hạ kính: "Say xe thì ngồi đằng trước."
Cô khẽ gật đầu, mở cửa xe mà bước vào, chiếc xe lăn bánh, rời khỏi Phó gia.
Tiết trời hôm nay vẫn còn rất lạnh, cái không khí lành lạnh thật khiến người ta lười biếng, chỉ muốn gói gọn bản thân trong chăn ấm. Sương Hàn dựa lưng ra phía sau, nhìn ngắm Nam Thành ngày đông, dòng người xa lạ cứ vội vàng lướt qua nhau, để bước tiếp trên con đường riêng của chính mình.
Cô chợt nhớ ra một chuyện, hai mắt trong phút chốc có gợn sóng, rồi lại dịu dần.
[Sao Phó Đình Xuyên này lại biết mình say xe?]
Sương Hàn nhìn cảnh vật phía ngoài, tâm trí lại không đặt vào cảnh vật, cô nhớ rằng mình chưa từng nói với Đình Xuyên việc này.
Anh tìm hiểu Sương Hàn?
Điều này cô không rõ, cũng không thể là không có khả năng. Nếu Đình Xuyên tìm hiểu, điều tra gì về Sương Hàn thì cô cũng không thấy lạ. Sương Hàn là ai cơ chứ? Là con gái của kẻ thù với Phó gia, chỉ là được gả tới đây làm dâu, anh cảnh giác đề phòng cô cũng không có gì sai.
Niềm tin mà Đình Xuyên dành cho Sương Hàn lúc này, có thể chính là con số không.
.
.
.
Tư Hàm thả mình trên giường lớn, tóc tai rũ rượi rối tung, mày đen khẽ cau lại, môi mỏng mấp máy vài lời:
"Sương... Hàn, Sương Hàn, đừng đi, đừng đi."
Cơn gió lạnh rít ngào ngoài cửa sổ, lạnh như tâm can anh lúc này, trán Tư Hàm lấm tấm mồ hôi. Anh mơ thấy người con gái mình yêu, cô đi tới bên cạnh, ôm Tư Hàm vào lòng, cái ôm này thật sự rất ấm áp.
Trong giấc mộng, anh dũng cảm ôm lấy Ôn Sương Hàn, rất nhớ cô.
Tư Hàm thèm khát hơi ấm từ người trong lòng, ôm chặt không buông, chỉ im lặng khóc nấc. Người con gái mà anh yêu, lại dần dần nhạt đi, dần dần tan biến trong lòng, Tư Hàm choàng tỉnh.
Đầu anh đau nhức, đáy mắt tối dần, yếu ớt mệt mỏi.
Giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên má, Tư Hàm hối hận rồi, anh hối hận, nhưng cũng chẳng làm bất cứ chuyện gì để đến bên người anh yêu, hối hận trong vô ích.
Tư Hàm nhắm mắt cũng nhớ, mở mắt cũng nhớ, chỉ có thể nhớ.
Anh quá yếu đuối, hèn nhát, chỉ dám tìm Sương Hàn trong những giấc mơ, nhưng ngay cả trong giấc mơ, Tư Hàm cũng không dám nói yêu cô một lần nữa. Tình vẫn còn, người vẫn nhớ, chỉ là không thể được nữa.
Anh ngồi dậy, trên người vẫn là sơ mi trắng, Tư Hàm mệt mỏi dựa lưng lên thành giường. Anh với lấy bao thuốc cùng bật lửa, châm một điếu, rít một hơi. Tư Hàm nhả ra làn khói mờ ảo, tâm trí lại bất giác nhớ đến lời người xưa.
"Thuốc lá không tốt, anh không được hút nhiều, nghe chưa?"
Giọng nói dịu dàng, ấm áp cứ vang vọng trong tâm trí, anh gạt đi điếu thuốc trên tay. Khóe môi cong nhẹ, nở nụ cười xót xa, thanh âm trầm khàn vang lên:
"Ừ, anh nghe rồi, nghe em, không hút nữa, không tốt cho sức khỏe."
.
.
.
Cô ngồi trên xe đã được bốn tiếng, cả người mỏi rã rời, Sương Hàn quay sang nhìn anh. Cuối cùng cũng lên tiếng:
"Chúng ta đi đâu mà xa vậy? Chồng."
Cô mạnh dạn nói chữ cuối cùng, mi mắt khe run, lời tự nói ra khiến Sương Hàn có chút ngượng, hai má cô nong nóng. Đình Xuyên lại chẳng nói gì, anh cứ nhìn thẳng về phía trước, càng khiến Sương Hàn ngượng ngùng hơn.
Bất chợt Đình Xuyên lên tiếng:
"Đi về nhà của chúng ta."
Cô lại nhìn anh, hỏi tiếp:
"Nhà của chúng ta, vậy là bọn mình sống riêng ư?"
Đình Xuyên gật đầu một cái.
Không gian lại rơi vào trầm lặng, Sương Hàn ngồi xe thêm một tiếng nữa, vẫn chưa tới nơi. Cô mệt mỏi ngả lưng ra sau, không giữ được tỉnh táo, cơn buồn ngủ ập tới bao trùm lên tâm trí Sương Hàn.
Mi mắt cô nặng trĩu, mắt nhắm chặt lại, chìm vào giấc mộng trong nhàm chán.
Chiếc xe dừng lăn bánh, trước mắt là một biệt thự được sơn trắng, cổ kính nhưng không đơn điệu. Anh nhìn sang phía Sương Hàn, thấy cô đang trong giấc, cũng không nỡ gọi dậy.
Đình Xuyên lưỡng lự một lúc, anh xuống xe rồi mở bên phía Sương Hàn, cũng không muốn người trong xe khó chịu. Nhưng để cô lại ở đây thì đúng là không nên, Đình Xuyên nhẹ nhàng nhất có thể, tránh chạm vào những chỗ không thích hợp.
Một lần bế Sương Hàn lên, cô đối với anh là rất nhẹ, một tay cũng có thể bế được. Đình Xuyên dùng hai tay để cẩn thận không khiến Sương Hàn tỉnh giấc, bế cô không hề phí sức.
Sương Hàn lặng thinh, cô chẳng biết nên nói thêm gì vào lúc này, tâm ý của anh thay đổi liên tục. Cũng không hề rõ ràng, khiến Sương Hàn không thể đoán ra Đình Xuyên này đang nghĩ cái gì trong đầu.
Những hành động này là có ý gì?
Anh cũng im lặng, cô cũng vậy, khoảng cách giữa hai con người lại xa hơn.
Sương Hàn đi sau lưng Đình Xuyên, cùng anh bước ra tới cửa lớn. Tuyết trên đường đã được người làm nhà Phó gia dọn dẹp sạch sẽ, tránh trơn trượt gây trở ngại, tuyết trắng còn đọng lại trên cành lá, phủ trên những mái ngói, nhìn từ phía xa, tuyết quang đúng là rất đẹp mắt.
Khí trời lúc lạnh hơn, chóp mũi cô đã ửng hồng từ bao giờ, miệng nhả ra khói ấm. Sương Hàn đứng im một chỗ, chờ đợi Đình Xuyên lái xe tới, không lâu sau. Chiếc maybach s680 dừng trước mắt cô, Sương Hàn vừa định đi tới mở cửa xe, ngồi ghế sau thì giọng nói của anh lại vang lên.
Đình Xuyên hạ kính: "Say xe thì ngồi đằng trước."
Cô khẽ gật đầu, mở cửa xe mà bước vào, chiếc xe lăn bánh, rời khỏi Phó gia.
Tiết trời hôm nay vẫn còn rất lạnh, cái không khí lành lạnh thật khiến người ta lười biếng, chỉ muốn gói gọn bản thân trong chăn ấm. Sương Hàn dựa lưng ra phía sau, nhìn ngắm Nam Thành ngày đông, dòng người xa lạ cứ vội vàng lướt qua nhau, để bước tiếp trên con đường riêng của chính mình.
Cô chợt nhớ ra một chuyện, hai mắt trong phút chốc có gợn sóng, rồi lại dịu dần.
[Sao Phó Đình Xuyên này lại biết mình say xe?]
Sương Hàn nhìn cảnh vật phía ngoài, tâm trí lại không đặt vào cảnh vật, cô nhớ rằng mình chưa từng nói với Đình Xuyên việc này.
Anh tìm hiểu Sương Hàn?
Điều này cô không rõ, cũng không thể là không có khả năng. Nếu Đình Xuyên tìm hiểu, điều tra gì về Sương Hàn thì cô cũng không thấy lạ. Sương Hàn là ai cơ chứ? Là con gái của kẻ thù với Phó gia, chỉ là được gả tới đây làm dâu, anh cảnh giác đề phòng cô cũng không có gì sai.
Niềm tin mà Đình Xuyên dành cho Sương Hàn lúc này, có thể chính là con số không.
.
.
.
Tư Hàm thả mình trên giường lớn, tóc tai rũ rượi rối tung, mày đen khẽ cau lại, môi mỏng mấp máy vài lời:
"Sương... Hàn, Sương Hàn, đừng đi, đừng đi."
Cơn gió lạnh rít ngào ngoài cửa sổ, lạnh như tâm can anh lúc này, trán Tư Hàm lấm tấm mồ hôi. Anh mơ thấy người con gái mình yêu, cô đi tới bên cạnh, ôm Tư Hàm vào lòng, cái ôm này thật sự rất ấm áp.
Trong giấc mộng, anh dũng cảm ôm lấy Ôn Sương Hàn, rất nhớ cô.
Tư Hàm thèm khát hơi ấm từ người trong lòng, ôm chặt không buông, chỉ im lặng khóc nấc. Người con gái mà anh yêu, lại dần dần nhạt đi, dần dần tan biến trong lòng, Tư Hàm choàng tỉnh.
Đầu anh đau nhức, đáy mắt tối dần, yếu ớt mệt mỏi.
Giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên má, Tư Hàm hối hận rồi, anh hối hận, nhưng cũng chẳng làm bất cứ chuyện gì để đến bên người anh yêu, hối hận trong vô ích.
Tư Hàm nhắm mắt cũng nhớ, mở mắt cũng nhớ, chỉ có thể nhớ.
Anh quá yếu đuối, hèn nhát, chỉ dám tìm Sương Hàn trong những giấc mơ, nhưng ngay cả trong giấc mơ, Tư Hàm cũng không dám nói yêu cô một lần nữa. Tình vẫn còn, người vẫn nhớ, chỉ là không thể được nữa.
Anh ngồi dậy, trên người vẫn là sơ mi trắng, Tư Hàm mệt mỏi dựa lưng lên thành giường. Anh với lấy bao thuốc cùng bật lửa, châm một điếu, rít một hơi. Tư Hàm nhả ra làn khói mờ ảo, tâm trí lại bất giác nhớ đến lời người xưa.
"Thuốc lá không tốt, anh không được hút nhiều, nghe chưa?"
Giọng nói dịu dàng, ấm áp cứ vang vọng trong tâm trí, anh gạt đi điếu thuốc trên tay. Khóe môi cong nhẹ, nở nụ cười xót xa, thanh âm trầm khàn vang lên:
"Ừ, anh nghe rồi, nghe em, không hút nữa, không tốt cho sức khỏe."
.
.
.
Cô ngồi trên xe đã được bốn tiếng, cả người mỏi rã rời, Sương Hàn quay sang nhìn anh. Cuối cùng cũng lên tiếng:
"Chúng ta đi đâu mà xa vậy? Chồng."
Cô mạnh dạn nói chữ cuối cùng, mi mắt khe run, lời tự nói ra khiến Sương Hàn có chút ngượng, hai má cô nong nóng. Đình Xuyên lại chẳng nói gì, anh cứ nhìn thẳng về phía trước, càng khiến Sương Hàn ngượng ngùng hơn.
Bất chợt Đình Xuyên lên tiếng:
"Đi về nhà của chúng ta."
Cô lại nhìn anh, hỏi tiếp:
"Nhà của chúng ta, vậy là bọn mình sống riêng ư?"
Đình Xuyên gật đầu một cái.
Không gian lại rơi vào trầm lặng, Sương Hàn ngồi xe thêm một tiếng nữa, vẫn chưa tới nơi. Cô mệt mỏi ngả lưng ra sau, không giữ được tỉnh táo, cơn buồn ngủ ập tới bao trùm lên tâm trí Sương Hàn.
Mi mắt cô nặng trĩu, mắt nhắm chặt lại, chìm vào giấc mộng trong nhàm chán.
Chiếc xe dừng lăn bánh, trước mắt là một biệt thự được sơn trắng, cổ kính nhưng không đơn điệu. Anh nhìn sang phía Sương Hàn, thấy cô đang trong giấc, cũng không nỡ gọi dậy.
Đình Xuyên lưỡng lự một lúc, anh xuống xe rồi mở bên phía Sương Hàn, cũng không muốn người trong xe khó chịu. Nhưng để cô lại ở đây thì đúng là không nên, Đình Xuyên nhẹ nhàng nhất có thể, tránh chạm vào những chỗ không thích hợp.
Một lần bế Sương Hàn lên, cô đối với anh là rất nhẹ, một tay cũng có thể bế được. Đình Xuyên dùng hai tay để cẩn thận không khiến Sương Hàn tỉnh giấc, bế cô không hề phí sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.