Chương 13
Thời Kính
20/03/2022
Edit: Tây Bối.
Đồng Nhan và Lạc Khưu hiện tại đang ngồi trong xe taxi. Khi mới vừa lên xe, Lạc Khưu đã ném con gấu bông vào trong ngực của cô, sau đó trầm mặt, quanh thân đều tỏa ra khí lạnh. Anh dường như không có ý định nói chuyện với cô, mà Đồng Nhan cũng không biết nên nói cái gì cho phải, hai tay cô cứ loay hoay mãi bên miệng của con hươu cao cổ.
Lạc Khưu nhìn động tác tay của cô, lại nghĩ đến cảnh tượng hôn nhau chết tiệt khi nãy của hai con hươu cao cổ, không hề thương hoa tiếc ngọc mà nắm lấy tay phải của cô, khiến cô chịu không được mà phải nhíu mày "a" lên một tiếng, bởi vì nơi anh nắm lấy lại vô tình chạm vào nơi bị thương trên ngón tay khi cắt chanh lúc trước. Lần trước bị cắt trúng rất sâu, vết thương vừa mới được kết vẩy, giờ lại bị anh chạm vào mà nứt ra.
Lạc Khưu nâng tay cô lên, nhìn thấy miếng băng cá nhân dán trên đấy, bên trong còn chảy ra máu tươi, "Bị sao vậy?"
Đồng Nhan oán niệm nhìn chằm chằm anh, cô không thèm nói cho anh biết là do cắt chanh cho anh ăn nên mới bị đứt tay đâu! Chắc chắn anh sẽ cười cô ngu ngốc, cái con người chả biết chút gì về cảm thông cả!
"Không cẩn thận nên bị thương."
Rút tay từ lòng bàn tay anh ra.
Còn Lạc Khưu lại không hiểu cô tức cái gì, anh rầm rì liếm lấy răng nanh của mình, nhưng như thế này lại khiến cho anh cảm thấy giống như đã xé tan đi được màn đêm u uất, để có thể bước đến nhìn thấy mây trời sáng rực rồi vậy.
Lạc Khưu: "Sau này cẩn thận một chút."
Giờ Đồng Nhan thật sự muốn nhét hươu cao cổ vào miệng của anh cực kỳ!
Sau đó trên đường đi cô cũng không nói chuyện với Lạc Khưu, cho đến khi đi vào siêu thị gần nhà anh. Anh trả tiền, sau đó lôi cô xuống xe, rồi lại tỏ thái độ ghét bỏ hai con hươu cao cổ trong lòng ngực của cô, "Có thể ném hai con vật ngu đần này đi không?"
"Không, em ôm, em thích nó!" Đồng Nhan ôm bọn chúng, thề sống thề chết không bỏ.
Lạc Khưu cũng không đề cập đến, nói: "Vậy em ở bên ngoài này chờ anh."
Trước đó Lạc Khưu có nói là sẽ đi mua một chút đồ rồi về nhà anh ăn. Cô cũng không có ý kiến gì, có điều, cô chỉ cho rằng anh sẽ mua rất nhiều đồ ăn nhanh về nhà, lại không nghĩ rằng trong vài cái túi anh cầm ra, cô lại nhìn thấy mấy cọng hành lá thò đầu ở bên ngoài.
Chẳng lẽ anh mua đống nguyên liệu nấu ăn này về rồi mong đợi cô nấu à?
Cô vốn có biệt danh là: Bóng tối của giới ẩm thực, đứng thứ hai cũng chả ma nào dám tranh thứ nhất cả, đồ làm ra không phải nôn cũng là ói ra cả đấy!
Lạc Khưu: "Đừng có dùng ánh mắt ngốc nghếch này nhìn anh."
"Ồ." Đồng Nhan ngoan ngoãn kéo nón hoodie lên đầu, bao trùm cả khuôn mặt ở bên trong. Thứ sáu ở Tinh Hải không cần phải mặc đồng phục, cho nên hôm nay cô mới đặc biệt mặc một bộ áo hoodie lớn màu trắng.
Đi chưa được mấy bước, Lạc Khưu lại giật cái mũ của cô xuống.
Cô khó hiểu nhìn anh.
Anh nhìn khúc cua phía trước, nói: "Mũ ngu muốn chết, không thể nào nhìn thấy mặt em."
"Tại sao lại phải nhìn mặt của em?"
Mỗi một bên tay cô ôm lấy một con hươu cao cổ, vừa đi vừa nhảy ở bên cạnh Lạc Khưu, anh đi đường thật sự quá nhanh, cũng không biết là do bị đói hay là do cố ý, chân dài của anh bước đi bằng một bước nhảy của cô, cho nên khiến cho cô tốn kha khá sức.
Từ xa nhìn lại, cô gái nhỏ buộc cao tóc đuôi ngựa, chỉ chừa lại cái mái ngắn ngang trán, cô mặc một cái áo hoodie to màu trắng cùng một chiếc váy, tung tăng nhảy nhảy giống như một chú thỏ nhỏ, tay trái tay phải đều cầm một chú hươu cao cổ bằng bông, mà theo động tác của cô di chuyển bọn chúng cũng run run lên, dường như là tựa đầu vào bên nhau, khiến cho cảnh đẹp ý vui, mà tướng mạo tươi đẹp này của cô gái nhỏ lại được rất nhiều nam sinh đang tan học chú ý đến.
Ánh mắt Lạc Khưu càng lúc càng phát ra hàn băng, anh dừng bước, một lần nữa kéo mũ cho cô đội lên.
Anh nói: "Vẫn là đội lên mới đẹp."
Lòng của nam chính, như cây kim dưới đáy biển.
Đi ngang qua một cái cửa hàng tiện lợi, Lạc Khưu gọi cô đi vào trong cùng, nói là sẽ mua kem cho cô ăn, vì thế cô hùng hổ đi sát phía sau anh, chọn lấy một cây kem dễ thương cỡ lớn vị muối biển, sau đó lại hỏi anh có ăn hay không, anh lắc đầu, "Xong chưa?"
"Ừm."
Anh mang cô đi tính tiền, không nghĩ đến anh còn có tính người đó, thấy trán cô lấm tấm đầy mồ hôi mỏng cho nên mới mua kem cho cô ăn giải nhiệt nữa chứ.
Một giây sau, hành động tiếp theo của anh lại hung hăng vả vào mặt cô mấy cái tát đau đớn.
Cô nhìn thấy anh không có một chút nào ngại ngùng, vươn tay vào hộp tủ bên cạnh, lấy ra một xấp áo mưa rồi ném lên quầy thu ngân, tính tiền chung với cây kem của cô.
Dưới ánh mắt lơ đãng như dò xét của thu ngân, Đồng Nhan thật sự rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào, ngay cả kem cũng không còn muốn ăn.
Lạc Khưu khó hiểu mà nhìn cô, "Ăn đi, tính tiền rồi."
Đồng Nhan vứt hai con hươu cao cổ cho anh, anh nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nhét bọn nó vào bên trong túi, Đồng Nhan mở cây kem đã được bọc kĩ ra, nhưng vẫn không kiềm nén được nghi ngờ mà hỏi:
"Anh mua nhiều bao cao su như vậy là để tối về nhà thổi bong bóng chơi chơi à?"
"Phụt-----"
Nhân viên thu ngân phì cười, vội vàng xoay người, đề phòng xấu hổ.
Lạc Khưu kéo cô đi ra ngoài, sắc mặt của anh hiện tại rất đẹp, giống đầu của một con tắc kè hoa oai phong lẫm liệt cực kỳ.
"Ăn cũng không thể nào ngăn được cái miệng của em."
Nói xong, anh lập túc cúi đầu, há mồm cắn hơn một nửa phần kem của Đồng Nhan.
Móa! Phần trên là nơi có nhièu kem nhất, nhưng lại bị cái miệng to của anh một lần anh hết!
Lạc Khưu nhìn cô ngẩng đầu, cả khuôn mặt đều tràn đầy bi thương cùng tiếc nuối.
Khẽ thở dài, một giây sau, anh lại cúi người, một tay giữ chặt cái gáy của cô, chắn lấy đôi môi, cô quả nhiên là một con nhóc chỉ mê ăn, môi lập tức hé ra, anh đưa một ít phần kem bên trong đút đến trong miệng cô.
Đồng Nhan cảm nhận được sự ấm nóng của kem bên trong Lạc Khưu, chỉ cần một giây là đã tan ra, còn mang theo hương vị ngọt ngào của sữa, cô nuốt vào, nhưng lại càng muốn nhiều hơn, cho nên cô không kiềm chế được bản thân mà mút lấy, chạm lấy đầu lưỡi của anh, cũng có hương vị vừa mặn lại vừa ngọt, cô rất thích.... Vì thế cô đã dùng môi kẹp chặt lấy đầu lưỡi anh, hút lấy đầu lưỡi đầy ngon miệng.
"Ưm..."
Cô ưm một tiếng khiến cho tâm của Lạc Khưu căng chặt, anh đẩy nhẹ cô ra. Sắc mặt cô lúc này cực kỳ mê người, hai đóa mây hồng đã nổi lên đôi má từ sớm. Mà nước kem không cẩn thận lại đang chảy xuống từ khóe miệng cô, nhìn hệt như tinh dịch mà anh bắn ra trong miệng cô khi cô ngậm lấy côn th*t chính mình, mà con bé này lại không hiểu rõ sự việc đang tỏ vẻ chưa thõa mãn, khiến cho anh muốn lập tử ban án tử ngay tại chỗ cho cô...
"Ăn ngon không?"
Anh liếm sữa còn đọng lại trên tay mình.
Được anh hỏi một câu đầy mập mờ, còn ngay lúc cô còn chưa điều chỉnh lại hơi thở cho nên chỉ gật đầu.
Sau đấy, nắm lấy cổ áo của anh kéo một cái, nhón chân, vươn lưỡi liếm một vòng sữa còn đang đọng lại bên môi anh, châm lửa xong, cô lại bày ra khuôn mặt vô tội mà cười: "Ăn rất là ngon."
Cổ họng Lạc Khưu khô khốc, khóe miệng giơ lên, một tay vòng qua ôm lấy vai cô, thề thốt: "Khi quay về sẽ cho em ăn món ngon hơn."
Lạc Khưu sống một mình trong một căn hộ, cô chưa từng bước vào nhà anh lần nào, đợt trước đến thì cũng chỉ đứng ở bên ngoài, cho nên bây giờ không khỏi bắt đầu đánh giá. Nội thất được trang trí khá thoáng mát theo cảm giác rất lạnh lẽo. Lúc cô đang quan sát, thì anh đã đi vào phòng bếp chuẩn bị, Đồng Nhan kiềm chế không được nên lon ton lại nhìn, thấy anh điêu luyện nấu ăn không khỏi khiến cô phải lau mắt mà nhìn.
Cô vừa định khen anh, thì anh lại nói: "Đừng làm phiền anh, mau đi rửa tay, trong túi có băng keo cá nhân đấy, tự thay đi."
Đồng Nhan rất biết điều gật đầu, tìm thấy băng keo cá nhân từ trong túi, sau đó lại cứu hai con hươu cao cổ đã bị ép xẹp lép ra. Sau khi rửa tay xong, cũng thay xong băng cá nhân, cô bắt đầu ngồi xem tivi chờ cơm. Cô cảm thấy, cuộc sống như thế này thật là tốt!
Chỉ vài phút sau, Lạc Khưu đã gọi cô vào ăn cơm, cô ngoan ngoãn đi ngồi vào bàn ăn. Nhìn thấy trên bàn chỉ có hai món, một món là rau xào gan heo, còn một món là canh cải bó xôi với gan heo. Trong lòng cô còn cảm thấy may mắn khi nhìn thấy Lạc Khưu đang từ phòng bếp đi ra... ơ, trong tay anh chỉ có hai bát cơm trắng.
"Sao vậy?" Anh buông bát xuống, hỏi: "Không thích?"
Cho dù cô ghét nhất là hương vị của gan heo, nhưng khi cắn vào trong miệng nó lại rất mềm....
Cô ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm, đột nhiên trong chén lại xuất hiện một miếng gan heo cực to, đây là Lạc Khưu gắp cho cô, cô ngước mắt nhìn đống gan heo trên bàn ăn, lệ rơi đầy mặt, đây là miếng lớn nhất!
Cô nhìn thấy Lạc Khưu chỉ ăn cải bó xôi trong canh, cho dù có ngẫu nhiên gắp một miếng gan heo trong dĩa rau xào thì cũng là miếng nhỏ nhất.
"Anh không thích gan heo à?" Đồng Nhan nhịn không được, mở miệng hỏi, "Nếu vậy thì tại sao anh lại đều làm gan heo thế?"
Lạc Khưu lại gắp một miếng lớn cho cô, cô căm thù gan heo, cô cũng không thích mà!
Nhưng mà, anh lại mất tự nhiên nói:
"Tay của em bị thương, nên...là.... cần bồi bổ."
Cô nhìn thấy tai anh rất đỏ, nói hết được câu kia dường như đã là cực hạn của anh. Mà cô cũng vì câu nói này của anh, mà trái tim lại được lấp đầy bởi sự ấm áp. Trong cổ có hơi chua xót, cảm giác rất giống cái lúc anh gọi cô là Nhan Nhan. Cô không đành lòng nhìn thấy anh thất vọng như thế, nhưng vì sao cô lại không đành lòng chứ?
Cô tự nhủ với mình là do bị tình cảm của chủ thân thể quấy rối, nhưng dù vậy cô vẫn gắp rất nhiều gan heo bỏ vào trong chén, dường như hiện tại cô cũng không còn ngửi thấy mùi tanh hôi của gan heo mà cô rất ghét nữa.
Cô còn nghe được mình nói:
"Thật may là em rất thích gan heo..."
Anh cười, không còn mang theo nét nghiền ngẫm vốn có, mà ngược lại mang theo sự ngây ngô của thiếu niên chưa từng xuất hiện trước đây, mà nụ cười ngây ngô này của anh lại khiến cho cô rung động từ tận đáy lòng.
Nhưng cuối cùng vẫn là Lạc Khưu đánh gãy động tác gắp thức ăn của cô bằng câu nói: "Đừng ăn quá no, đợt lát nữa làm tình sẽ ói ra."
Tuy được nịnh nọt như thế khiến cho anh rất là vui, nhưng mà bữa tiệc thật sự là ở phía sau, mà cái đồ ngốc này còn chẳng nhận ra.
"Ai muốn làm tình với anh!?"
Đồng Nhan cảm thấy dáng vẻ khi nãy bị anh làm cho cảm động thật sự quá buồn cười, quá buồn cười!
Lạc Khưu nhíu màym "Lúc trước em còn một lòng muốn ăn côn th*t của anh còn gì."
"Ai...ai muốn ăn vật kia của anh!" Cô không còn tí khẩu vị gì, trong đầu bây giờ đều đều là hai chữ "côn th*t", ngay cả gan heo trước mắt đều biến thành hình dáng đáng sợ của thứ kia.
Cô nhanh chóng ăn cho hết cơm, buông đũa, "Em ăn no rồi."
Lạc Khưu rất hài lòng nhìn cái chén không của cô, vì đây chính là sự khen ngợi lớn nhất đối với người nấu cơm. Anh bưng bát lên, Đồng Nhan cũng bưng lên đi theo phía sau anh.
Lạc Khưu nói với cô: "Anh rửa, em ở một bên chơi đi."
Đồng Nhan cũng rất thức thời lui sang một bên, nhìn tủ lạnh, linh cảm khẽ nẩy lên, không biết anh có ăn hết chanh ngâm muối cô làm cho hay không. Cô mở tủ lạnh ra, vừa liếc mắt đã nhìn thấy cái bình, cầm ra, bên trong đã bị ăn sắp thấy đáy. Xem ra cô làm rất hợp khẩu vị của anh mà!
Lạc Khưu đang lau bàn ăn cho sạch, nhưng lại muốn nhìn Đồng Nhan một chút. Xoay người một cái, lại nhìn thấy Đồng Nhan đang cầm cái bình, cái quan trọng chính là... đó là cái bình của Giản Mạt! Anh thiếu chút nữa đã trượt tay, lại cảm thấy chột dạ.
"Ăn ngon không?" Đồng Nhan hỏi.
Anh cố gắng tìm sự hoài nghi, tức giận trên mặt của cô, nhưng cái gì cũng không hề có, rốt cuộc cô ấy có biết đây là đồ Giản Mạt đem đến hay không?
"Chẳng ra làm sao cả."
Anh không khỏi cảm thấy còn may mắn.
Khuôn mặt Đồng Nhan khó coi: "Chẳng ra sao mà còn ăn nhiều như thế?"
"Là đám Giang Dục đến nhà của anh ăn."
Anh quay đầu nói dối, cho nên mới không dám nhìn thẳng vào cô, đối diện với chính mình được bàn ăn phản chiếu lại.
Đồng Nhan không có nói chuyện, yên lặng bỏ bình lại vào tủ lạnh, sau này cô mà còn làm chanh ngâm muối cho anh, cô sẽ là con chó!
Lạc Khưu nghe được Đồng Nhan đùng đùng chạy đến phòng khách, buông bát đũa đã được lau sạch, anh đi qua, trên mặt còn bị hai con hươu cao cổ nện vào. Mà kẻ chủ mưu lại đang ngồi trên ghế sopha, quả nhiên là muốn lật trời.
"A."
Anh đi lên trước, một tay nâng cô lên vai, anh còn cho rằng cô sẽ rất nhẹ, nhưng không nghĩ rằng còn có chút trọng lượng. Người trên vai không hề an phận mà đấm đá lung tung, anh giơ tay vỗ mông cô một cái, không hề có lực nhưng lại vang rõ tiếng bị vỗ vào khắp phòng khách. Người phía trên cuối cùng cũng yên tĩnh, anh nghĩ chắc là do cô sợ hãi. Nhặt một con gấu bông trên mặt đất lên, nhét vào tay cô, an ủi một cách nhạt nhẽo:
"Ngoan."
Đồng Nhan cầm lấy con gấu bông không rên lên môtj tiếng, nguyên nhân là do khi nãy bị Lạc Khưu vỗ một cái, khiến cho giá trị dung dịch tình yêu tăng lên. Còn có cái cách này nữa à? Cô ôm chặt lấy cổ của Lạc Khưu, cái mũi lại cọ tới cọ lui trên cằm anh.
Cầm lấy gấu bông một cái là đã an phận rồi?
Lạc Khưu thầm than cô quá là dễ dụ, anh nâng khóe môi, ôm cô đi vào phòng tắm, sau đó đặt cô lên trên bồn rửa tay.
Cảm giác lạnh buốt của đá cẩm thạch từ mông trền đến, khiến cho cô không khỏi run rẩy. Cô nhìn Lạc Khưu, tim không ngừng đập thình thịch.
Lạc Khưu vươn tay nâng hết cái mái ngang trán của cô lên, lộ ra cả một khuôn mặt đẹp đẽ của cô, cô đỏ mặ, cô e thẹn, cô ngo ngoe muốn động, đều nhìn thấy rõ hết. Ngón tay anh dọc theo đường cong tinh tế của cô mà miêu tả, khi chạm đến đôi mắt, giọng nói anh thâm trầm:
"Anh rất ghét đôi mắt của em."
Đồng Nhan mê mang chớp mắt, lông mi dài lướt qua bàn tay anh, gãi ngứa.
"Nhìn anh..." Anh nghiêng đầu, dường như muốn tìm ra nguyên nhân vì sao, "Anh ngay lập tức muốn làm chết em."
Anh lại lướt xuống chóp mũi ưỡn cao ngạo nghễ của cô, "Cũng không thích nơi này...." Anh dùng tay bóp lấy nơi đó, cô cảm nhận được hô hấp đăng bị ngăn cản, nhưng vẫn ngây ngốc mà nhìn anh, mặt càng lúc càng đỏ. Anh kiềm nén không được mà cười, buông cái mũi của cô ra, môi lại cọ lấy, khẽ há răng cắn lấy, bất đắc dĩ nói, "Ngốc, không dùng miệng thở sao?"
"Hoặc là cái miệng nhỏ đáng ghét này của em muốn làm chuyện khác...." Anh dùng tay xoa nắn môi cô hết lần này đến lần khác. Khiến cho cô khó nhịn mà há mồm, ngay lập tức cắn lấy ngón tay anh. Anh có hơi bất ngờ, làm bộ muốn rút tay ra, nhưng cô lại càng dùng sức kẹp lấy.
"Là muốn lấp kín sao?" Anh chậm rãi thu tay, "Miệng nhỏ phía trên đói rồi?" Cô nhắm mắt lại, dường như là xấu hổ khi thấy anh, lại dường như là do Lạc Khưu rút ra đẩy vào khiến cho nước bọt bên trong miệng tiết ra càng lúc càng nhiều, đến mức mỗi lần anh rút ra đều kéo theo một sợi tơ bạc, có lúc chảy xuống cổ cô. Nhưng do cổ áo cô quá cao, cho nên anh mới không nhìn thấy đường đi của những chất lỏng đó.
Anh muốn rút tay về, Đồng Nhan mở mắt ra, dưới đáy mắt đều tràn ngập biển tình dục. Xem ra bộ dáng hiện tại của cô đang rất khó chịu, anh mới đút vào là đã nhạy cảm?
Hai tay cô ôm lấy eo anh, hai chân cũng kẹp lấy anh, không hề ngượng ngùng mà nhìn anh, sau đó lại nghe được cô mềm mại nói:
"Lạc Lạc, em muốn..."
###
Lên xe nào, các bảo bảo muốn lên xe mời đưa thẻ! Ngày mai sẽ đăng hai chương V, đều là hơn ba ngàn chữ về khởi đầu H của Nhan Lạc. Các bé đáng yêu ngoan ngoãn mời tôi ăn sự dễ thương của các cô nhiều vào, giúp tôi có động lực đánh chữ được không?
Đồng Nhan và Lạc Khưu hiện tại đang ngồi trong xe taxi. Khi mới vừa lên xe, Lạc Khưu đã ném con gấu bông vào trong ngực của cô, sau đó trầm mặt, quanh thân đều tỏa ra khí lạnh. Anh dường như không có ý định nói chuyện với cô, mà Đồng Nhan cũng không biết nên nói cái gì cho phải, hai tay cô cứ loay hoay mãi bên miệng của con hươu cao cổ.
Lạc Khưu nhìn động tác tay của cô, lại nghĩ đến cảnh tượng hôn nhau chết tiệt khi nãy của hai con hươu cao cổ, không hề thương hoa tiếc ngọc mà nắm lấy tay phải của cô, khiến cô chịu không được mà phải nhíu mày "a" lên một tiếng, bởi vì nơi anh nắm lấy lại vô tình chạm vào nơi bị thương trên ngón tay khi cắt chanh lúc trước. Lần trước bị cắt trúng rất sâu, vết thương vừa mới được kết vẩy, giờ lại bị anh chạm vào mà nứt ra.
Lạc Khưu nâng tay cô lên, nhìn thấy miếng băng cá nhân dán trên đấy, bên trong còn chảy ra máu tươi, "Bị sao vậy?"
Đồng Nhan oán niệm nhìn chằm chằm anh, cô không thèm nói cho anh biết là do cắt chanh cho anh ăn nên mới bị đứt tay đâu! Chắc chắn anh sẽ cười cô ngu ngốc, cái con người chả biết chút gì về cảm thông cả!
"Không cẩn thận nên bị thương."
Rút tay từ lòng bàn tay anh ra.
Còn Lạc Khưu lại không hiểu cô tức cái gì, anh rầm rì liếm lấy răng nanh của mình, nhưng như thế này lại khiến cho anh cảm thấy giống như đã xé tan đi được màn đêm u uất, để có thể bước đến nhìn thấy mây trời sáng rực rồi vậy.
Lạc Khưu: "Sau này cẩn thận một chút."
Giờ Đồng Nhan thật sự muốn nhét hươu cao cổ vào miệng của anh cực kỳ!
Sau đó trên đường đi cô cũng không nói chuyện với Lạc Khưu, cho đến khi đi vào siêu thị gần nhà anh. Anh trả tiền, sau đó lôi cô xuống xe, rồi lại tỏ thái độ ghét bỏ hai con hươu cao cổ trong lòng ngực của cô, "Có thể ném hai con vật ngu đần này đi không?"
"Không, em ôm, em thích nó!" Đồng Nhan ôm bọn chúng, thề sống thề chết không bỏ.
Lạc Khưu cũng không đề cập đến, nói: "Vậy em ở bên ngoài này chờ anh."
Trước đó Lạc Khưu có nói là sẽ đi mua một chút đồ rồi về nhà anh ăn. Cô cũng không có ý kiến gì, có điều, cô chỉ cho rằng anh sẽ mua rất nhiều đồ ăn nhanh về nhà, lại không nghĩ rằng trong vài cái túi anh cầm ra, cô lại nhìn thấy mấy cọng hành lá thò đầu ở bên ngoài.
Chẳng lẽ anh mua đống nguyên liệu nấu ăn này về rồi mong đợi cô nấu à?
Cô vốn có biệt danh là: Bóng tối của giới ẩm thực, đứng thứ hai cũng chả ma nào dám tranh thứ nhất cả, đồ làm ra không phải nôn cũng là ói ra cả đấy!
Lạc Khưu: "Đừng có dùng ánh mắt ngốc nghếch này nhìn anh."
"Ồ." Đồng Nhan ngoan ngoãn kéo nón hoodie lên đầu, bao trùm cả khuôn mặt ở bên trong. Thứ sáu ở Tinh Hải không cần phải mặc đồng phục, cho nên hôm nay cô mới đặc biệt mặc một bộ áo hoodie lớn màu trắng.
Đi chưa được mấy bước, Lạc Khưu lại giật cái mũ của cô xuống.
Cô khó hiểu nhìn anh.
Anh nhìn khúc cua phía trước, nói: "Mũ ngu muốn chết, không thể nào nhìn thấy mặt em."
"Tại sao lại phải nhìn mặt của em?"
Mỗi một bên tay cô ôm lấy một con hươu cao cổ, vừa đi vừa nhảy ở bên cạnh Lạc Khưu, anh đi đường thật sự quá nhanh, cũng không biết là do bị đói hay là do cố ý, chân dài của anh bước đi bằng một bước nhảy của cô, cho nên khiến cho cô tốn kha khá sức.
Từ xa nhìn lại, cô gái nhỏ buộc cao tóc đuôi ngựa, chỉ chừa lại cái mái ngắn ngang trán, cô mặc một cái áo hoodie to màu trắng cùng một chiếc váy, tung tăng nhảy nhảy giống như một chú thỏ nhỏ, tay trái tay phải đều cầm một chú hươu cao cổ bằng bông, mà theo động tác của cô di chuyển bọn chúng cũng run run lên, dường như là tựa đầu vào bên nhau, khiến cho cảnh đẹp ý vui, mà tướng mạo tươi đẹp này của cô gái nhỏ lại được rất nhiều nam sinh đang tan học chú ý đến.
Ánh mắt Lạc Khưu càng lúc càng phát ra hàn băng, anh dừng bước, một lần nữa kéo mũ cho cô đội lên.
Anh nói: "Vẫn là đội lên mới đẹp."
Lòng của nam chính, như cây kim dưới đáy biển.
Đi ngang qua một cái cửa hàng tiện lợi, Lạc Khưu gọi cô đi vào trong cùng, nói là sẽ mua kem cho cô ăn, vì thế cô hùng hổ đi sát phía sau anh, chọn lấy một cây kem dễ thương cỡ lớn vị muối biển, sau đó lại hỏi anh có ăn hay không, anh lắc đầu, "Xong chưa?"
"Ừm."
Anh mang cô đi tính tiền, không nghĩ đến anh còn có tính người đó, thấy trán cô lấm tấm đầy mồ hôi mỏng cho nên mới mua kem cho cô ăn giải nhiệt nữa chứ.
Một giây sau, hành động tiếp theo của anh lại hung hăng vả vào mặt cô mấy cái tát đau đớn.
Cô nhìn thấy anh không có một chút nào ngại ngùng, vươn tay vào hộp tủ bên cạnh, lấy ra một xấp áo mưa rồi ném lên quầy thu ngân, tính tiền chung với cây kem của cô.
Dưới ánh mắt lơ đãng như dò xét của thu ngân, Đồng Nhan thật sự rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào, ngay cả kem cũng không còn muốn ăn.
Lạc Khưu khó hiểu mà nhìn cô, "Ăn đi, tính tiền rồi."
Đồng Nhan vứt hai con hươu cao cổ cho anh, anh nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nhét bọn nó vào bên trong túi, Đồng Nhan mở cây kem đã được bọc kĩ ra, nhưng vẫn không kiềm nén được nghi ngờ mà hỏi:
"Anh mua nhiều bao cao su như vậy là để tối về nhà thổi bong bóng chơi chơi à?"
"Phụt-----"
Nhân viên thu ngân phì cười, vội vàng xoay người, đề phòng xấu hổ.
Lạc Khưu kéo cô đi ra ngoài, sắc mặt của anh hiện tại rất đẹp, giống đầu của một con tắc kè hoa oai phong lẫm liệt cực kỳ.
"Ăn cũng không thể nào ngăn được cái miệng của em."
Nói xong, anh lập túc cúi đầu, há mồm cắn hơn một nửa phần kem của Đồng Nhan.
Móa! Phần trên là nơi có nhièu kem nhất, nhưng lại bị cái miệng to của anh một lần anh hết!
Lạc Khưu nhìn cô ngẩng đầu, cả khuôn mặt đều tràn đầy bi thương cùng tiếc nuối.
Khẽ thở dài, một giây sau, anh lại cúi người, một tay giữ chặt cái gáy của cô, chắn lấy đôi môi, cô quả nhiên là một con nhóc chỉ mê ăn, môi lập tức hé ra, anh đưa một ít phần kem bên trong đút đến trong miệng cô.
Đồng Nhan cảm nhận được sự ấm nóng của kem bên trong Lạc Khưu, chỉ cần một giây là đã tan ra, còn mang theo hương vị ngọt ngào của sữa, cô nuốt vào, nhưng lại càng muốn nhiều hơn, cho nên cô không kiềm chế được bản thân mà mút lấy, chạm lấy đầu lưỡi của anh, cũng có hương vị vừa mặn lại vừa ngọt, cô rất thích.... Vì thế cô đã dùng môi kẹp chặt lấy đầu lưỡi anh, hút lấy đầu lưỡi đầy ngon miệng.
"Ưm..."
Cô ưm một tiếng khiến cho tâm của Lạc Khưu căng chặt, anh đẩy nhẹ cô ra. Sắc mặt cô lúc này cực kỳ mê người, hai đóa mây hồng đã nổi lên đôi má từ sớm. Mà nước kem không cẩn thận lại đang chảy xuống từ khóe miệng cô, nhìn hệt như tinh dịch mà anh bắn ra trong miệng cô khi cô ngậm lấy côn th*t chính mình, mà con bé này lại không hiểu rõ sự việc đang tỏ vẻ chưa thõa mãn, khiến cho anh muốn lập tử ban án tử ngay tại chỗ cho cô...
"Ăn ngon không?"
Anh liếm sữa còn đọng lại trên tay mình.
Được anh hỏi một câu đầy mập mờ, còn ngay lúc cô còn chưa điều chỉnh lại hơi thở cho nên chỉ gật đầu.
Sau đấy, nắm lấy cổ áo của anh kéo một cái, nhón chân, vươn lưỡi liếm một vòng sữa còn đang đọng lại bên môi anh, châm lửa xong, cô lại bày ra khuôn mặt vô tội mà cười: "Ăn rất là ngon."
Cổ họng Lạc Khưu khô khốc, khóe miệng giơ lên, một tay vòng qua ôm lấy vai cô, thề thốt: "Khi quay về sẽ cho em ăn món ngon hơn."
Lạc Khưu sống một mình trong một căn hộ, cô chưa từng bước vào nhà anh lần nào, đợt trước đến thì cũng chỉ đứng ở bên ngoài, cho nên bây giờ không khỏi bắt đầu đánh giá. Nội thất được trang trí khá thoáng mát theo cảm giác rất lạnh lẽo. Lúc cô đang quan sát, thì anh đã đi vào phòng bếp chuẩn bị, Đồng Nhan kiềm chế không được nên lon ton lại nhìn, thấy anh điêu luyện nấu ăn không khỏi khiến cô phải lau mắt mà nhìn.
Cô vừa định khen anh, thì anh lại nói: "Đừng làm phiền anh, mau đi rửa tay, trong túi có băng keo cá nhân đấy, tự thay đi."
Đồng Nhan rất biết điều gật đầu, tìm thấy băng keo cá nhân từ trong túi, sau đó lại cứu hai con hươu cao cổ đã bị ép xẹp lép ra. Sau khi rửa tay xong, cũng thay xong băng cá nhân, cô bắt đầu ngồi xem tivi chờ cơm. Cô cảm thấy, cuộc sống như thế này thật là tốt!
Chỉ vài phút sau, Lạc Khưu đã gọi cô vào ăn cơm, cô ngoan ngoãn đi ngồi vào bàn ăn. Nhìn thấy trên bàn chỉ có hai món, một món là rau xào gan heo, còn một món là canh cải bó xôi với gan heo. Trong lòng cô còn cảm thấy may mắn khi nhìn thấy Lạc Khưu đang từ phòng bếp đi ra... ơ, trong tay anh chỉ có hai bát cơm trắng.
"Sao vậy?" Anh buông bát xuống, hỏi: "Không thích?"
Cho dù cô ghét nhất là hương vị của gan heo, nhưng khi cắn vào trong miệng nó lại rất mềm....
Cô ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm, đột nhiên trong chén lại xuất hiện một miếng gan heo cực to, đây là Lạc Khưu gắp cho cô, cô ngước mắt nhìn đống gan heo trên bàn ăn, lệ rơi đầy mặt, đây là miếng lớn nhất!
Cô nhìn thấy Lạc Khưu chỉ ăn cải bó xôi trong canh, cho dù có ngẫu nhiên gắp một miếng gan heo trong dĩa rau xào thì cũng là miếng nhỏ nhất.
"Anh không thích gan heo à?" Đồng Nhan nhịn không được, mở miệng hỏi, "Nếu vậy thì tại sao anh lại đều làm gan heo thế?"
Lạc Khưu lại gắp một miếng lớn cho cô, cô căm thù gan heo, cô cũng không thích mà!
Nhưng mà, anh lại mất tự nhiên nói:
"Tay của em bị thương, nên...là.... cần bồi bổ."
Cô nhìn thấy tai anh rất đỏ, nói hết được câu kia dường như đã là cực hạn của anh. Mà cô cũng vì câu nói này của anh, mà trái tim lại được lấp đầy bởi sự ấm áp. Trong cổ có hơi chua xót, cảm giác rất giống cái lúc anh gọi cô là Nhan Nhan. Cô không đành lòng nhìn thấy anh thất vọng như thế, nhưng vì sao cô lại không đành lòng chứ?
Cô tự nhủ với mình là do bị tình cảm của chủ thân thể quấy rối, nhưng dù vậy cô vẫn gắp rất nhiều gan heo bỏ vào trong chén, dường như hiện tại cô cũng không còn ngửi thấy mùi tanh hôi của gan heo mà cô rất ghét nữa.
Cô còn nghe được mình nói:
"Thật may là em rất thích gan heo..."
Anh cười, không còn mang theo nét nghiền ngẫm vốn có, mà ngược lại mang theo sự ngây ngô của thiếu niên chưa từng xuất hiện trước đây, mà nụ cười ngây ngô này của anh lại khiến cho cô rung động từ tận đáy lòng.
Nhưng cuối cùng vẫn là Lạc Khưu đánh gãy động tác gắp thức ăn của cô bằng câu nói: "Đừng ăn quá no, đợt lát nữa làm tình sẽ ói ra."
Tuy được nịnh nọt như thế khiến cho anh rất là vui, nhưng mà bữa tiệc thật sự là ở phía sau, mà cái đồ ngốc này còn chẳng nhận ra.
"Ai muốn làm tình với anh!?"
Đồng Nhan cảm thấy dáng vẻ khi nãy bị anh làm cho cảm động thật sự quá buồn cười, quá buồn cười!
Lạc Khưu nhíu màym "Lúc trước em còn một lòng muốn ăn côn th*t của anh còn gì."
"Ai...ai muốn ăn vật kia của anh!" Cô không còn tí khẩu vị gì, trong đầu bây giờ đều đều là hai chữ "côn th*t", ngay cả gan heo trước mắt đều biến thành hình dáng đáng sợ của thứ kia.
Cô nhanh chóng ăn cho hết cơm, buông đũa, "Em ăn no rồi."
Lạc Khưu rất hài lòng nhìn cái chén không của cô, vì đây chính là sự khen ngợi lớn nhất đối với người nấu cơm. Anh bưng bát lên, Đồng Nhan cũng bưng lên đi theo phía sau anh.
Lạc Khưu nói với cô: "Anh rửa, em ở một bên chơi đi."
Đồng Nhan cũng rất thức thời lui sang một bên, nhìn tủ lạnh, linh cảm khẽ nẩy lên, không biết anh có ăn hết chanh ngâm muối cô làm cho hay không. Cô mở tủ lạnh ra, vừa liếc mắt đã nhìn thấy cái bình, cầm ra, bên trong đã bị ăn sắp thấy đáy. Xem ra cô làm rất hợp khẩu vị của anh mà!
Lạc Khưu đang lau bàn ăn cho sạch, nhưng lại muốn nhìn Đồng Nhan một chút. Xoay người một cái, lại nhìn thấy Đồng Nhan đang cầm cái bình, cái quan trọng chính là... đó là cái bình của Giản Mạt! Anh thiếu chút nữa đã trượt tay, lại cảm thấy chột dạ.
"Ăn ngon không?" Đồng Nhan hỏi.
Anh cố gắng tìm sự hoài nghi, tức giận trên mặt của cô, nhưng cái gì cũng không hề có, rốt cuộc cô ấy có biết đây là đồ Giản Mạt đem đến hay không?
"Chẳng ra làm sao cả."
Anh không khỏi cảm thấy còn may mắn.
Khuôn mặt Đồng Nhan khó coi: "Chẳng ra sao mà còn ăn nhiều như thế?"
"Là đám Giang Dục đến nhà của anh ăn."
Anh quay đầu nói dối, cho nên mới không dám nhìn thẳng vào cô, đối diện với chính mình được bàn ăn phản chiếu lại.
Đồng Nhan không có nói chuyện, yên lặng bỏ bình lại vào tủ lạnh, sau này cô mà còn làm chanh ngâm muối cho anh, cô sẽ là con chó!
Lạc Khưu nghe được Đồng Nhan đùng đùng chạy đến phòng khách, buông bát đũa đã được lau sạch, anh đi qua, trên mặt còn bị hai con hươu cao cổ nện vào. Mà kẻ chủ mưu lại đang ngồi trên ghế sopha, quả nhiên là muốn lật trời.
"A."
Anh đi lên trước, một tay nâng cô lên vai, anh còn cho rằng cô sẽ rất nhẹ, nhưng không nghĩ rằng còn có chút trọng lượng. Người trên vai không hề an phận mà đấm đá lung tung, anh giơ tay vỗ mông cô một cái, không hề có lực nhưng lại vang rõ tiếng bị vỗ vào khắp phòng khách. Người phía trên cuối cùng cũng yên tĩnh, anh nghĩ chắc là do cô sợ hãi. Nhặt một con gấu bông trên mặt đất lên, nhét vào tay cô, an ủi một cách nhạt nhẽo:
"Ngoan."
Đồng Nhan cầm lấy con gấu bông không rên lên môtj tiếng, nguyên nhân là do khi nãy bị Lạc Khưu vỗ một cái, khiến cho giá trị dung dịch tình yêu tăng lên. Còn có cái cách này nữa à? Cô ôm chặt lấy cổ của Lạc Khưu, cái mũi lại cọ tới cọ lui trên cằm anh.
Cầm lấy gấu bông một cái là đã an phận rồi?
Lạc Khưu thầm than cô quá là dễ dụ, anh nâng khóe môi, ôm cô đi vào phòng tắm, sau đó đặt cô lên trên bồn rửa tay.
Cảm giác lạnh buốt của đá cẩm thạch từ mông trền đến, khiến cho cô không khỏi run rẩy. Cô nhìn Lạc Khưu, tim không ngừng đập thình thịch.
Lạc Khưu vươn tay nâng hết cái mái ngang trán của cô lên, lộ ra cả một khuôn mặt đẹp đẽ của cô, cô đỏ mặ, cô e thẹn, cô ngo ngoe muốn động, đều nhìn thấy rõ hết. Ngón tay anh dọc theo đường cong tinh tế của cô mà miêu tả, khi chạm đến đôi mắt, giọng nói anh thâm trầm:
"Anh rất ghét đôi mắt của em."
Đồng Nhan mê mang chớp mắt, lông mi dài lướt qua bàn tay anh, gãi ngứa.
"Nhìn anh..." Anh nghiêng đầu, dường như muốn tìm ra nguyên nhân vì sao, "Anh ngay lập tức muốn làm chết em."
Anh lại lướt xuống chóp mũi ưỡn cao ngạo nghễ của cô, "Cũng không thích nơi này...." Anh dùng tay bóp lấy nơi đó, cô cảm nhận được hô hấp đăng bị ngăn cản, nhưng vẫn ngây ngốc mà nhìn anh, mặt càng lúc càng đỏ. Anh kiềm nén không được mà cười, buông cái mũi của cô ra, môi lại cọ lấy, khẽ há răng cắn lấy, bất đắc dĩ nói, "Ngốc, không dùng miệng thở sao?"
"Hoặc là cái miệng nhỏ đáng ghét này của em muốn làm chuyện khác...." Anh dùng tay xoa nắn môi cô hết lần này đến lần khác. Khiến cho cô khó nhịn mà há mồm, ngay lập tức cắn lấy ngón tay anh. Anh có hơi bất ngờ, làm bộ muốn rút tay ra, nhưng cô lại càng dùng sức kẹp lấy.
"Là muốn lấp kín sao?" Anh chậm rãi thu tay, "Miệng nhỏ phía trên đói rồi?" Cô nhắm mắt lại, dường như là xấu hổ khi thấy anh, lại dường như là do Lạc Khưu rút ra đẩy vào khiến cho nước bọt bên trong miệng tiết ra càng lúc càng nhiều, đến mức mỗi lần anh rút ra đều kéo theo một sợi tơ bạc, có lúc chảy xuống cổ cô. Nhưng do cổ áo cô quá cao, cho nên anh mới không nhìn thấy đường đi của những chất lỏng đó.
Anh muốn rút tay về, Đồng Nhan mở mắt ra, dưới đáy mắt đều tràn ngập biển tình dục. Xem ra bộ dáng hiện tại của cô đang rất khó chịu, anh mới đút vào là đã nhạy cảm?
Hai tay cô ôm lấy eo anh, hai chân cũng kẹp lấy anh, không hề ngượng ngùng mà nhìn anh, sau đó lại nghe được cô mềm mại nói:
"Lạc Lạc, em muốn..."
###
Lên xe nào, các bảo bảo muốn lên xe mời đưa thẻ! Ngày mai sẽ đăng hai chương V, đều là hơn ba ngàn chữ về khởi đầu H của Nhan Lạc. Các bé đáng yêu ngoan ngoãn mời tôi ăn sự dễ thương của các cô nhiều vào, giúp tôi có động lực đánh chữ được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.