Chương 1: Tôi thích cậu
Huỳnh Khánh Vy
30/03/2023
"Cậu đúng là cứng đầu mà, đã bảo bao nhiêu lần rồi, tại sao lại không nghe?"
Lâm Tố Linh vừa nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương vừa lớn tiếng cằn nhằn. Đây đã là lần thứ N cô giúp anh xử lý vết thương kể từ khi hai người quen biết. Nhiều lúc cô thật sự không hiểu nổi, tại sao bản thân mình lại dây vào một tên phiền phức như anh vậy chứ.
"Cậu đừng cằn nhằn nữa, cùng lắm sau này tôi sẽ cẩn thận một chút là được."
Lục Thiên Vũ vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại mà hời hợt trả lời cô. Lâm Tố Linh thở dài, thật sự là muốn bỏ mặt anh một mình cho rồi.
Lâm Tố Linh và Lục Thiên Vũ là bạn cùng lớp. Cô không xinh đẹp, chỉ là có gương mặt khá ưa nhìn, nụ cười thánh thiện và bản tính hiền lành, dịu dàng mà thôi. Cô là con gái của một gia đình bình dân có truyền thống gia giáo, được dạy dỗ rất cẩn thận. Từ nhỏ đến lớn, thành tích học tập đều rất xuất sắc.
Lục Thiên Vũ thì hoàn toàn ngược lại, anh là đại thiếu gia cao cao tại thượng, con trai độc nhất, người thừa kế tương lai của tập đoàn Sương Mai, một trong những tập đoàn giáo dục lớn nhất trong thành phố Đông Hoa này. Lục Thiên Vũ có gương mặt điển trai, đôi mắt lạnh lùng cùng thân hình vô cùng hoàn mỹ. Mặc dù thành tích học tập cũng đứng nhất nhì trong trường nhưng thêm vào đó, anh cũng là một học sinh cá biệt.
Lần đầu tiên Tố Linh gặp Thiên Vũ là ngày cô vừa mới chuyển trường đến đây. Ngày hôm đó, bầu trời đã bắt đầu chuyển tối, cô tay xách nách mang một đống thức ăn vừa mua từ siêu thị trở về. Ngay khi vừa mở cửa, anh bỗng từ đâu xuất hiện mà chạy đến bên cạnh cô. Rút ra một con dao nhọn kề sát cổ cô, Tố Linh bị anh đe doạ mà ngoan ngoãn im lặng mở cửa đi vào trong rồi cẩn thận khoá cửa lại.
Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân chạy về phía căn nhà nhỏ. Bọn họ giống như đang tìm kiếm một ai đó. Một lúc sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên, xa dần, xa dần rồi biến mất. Lục Thiên Vũ sau khi xác định bọn chúng đã rời khỏi thì mới buông bỏ con dao trong tay, nhăn mặt ngồi bệch xuống sàn. Một dòng máu đỏ tươi loang ra, nhuộm ướt cả chiếc áo đồng phục trắng tinh kia.
"Cậu... Cậu không sao chứ?"
Tố Linh nhìn thấy máu liền lo lắng hỏi anh. Thiên Vũ nhíu mày, đôi mắt lạnh lẽo nhìn người trước mặt.
"Có thể... Cho tôi ở đây một lát được không?"
"Được! Tôi đỡ cậu qua ghế ngồi."
Tố Linh ngồi xuống, để anh vòng tay qua vai mình. Thiên Vũ dùng sức, nương vào cơ thể nhỏ bé của cô mà đứng dậy. Dìu anh ngồi xuống ghế, cô dè dặt nhìn vết thương vẫn đang còn rỉ máu kia.
"Cái đó... Là như thế nào vậy?"
"Cô hỏi làm gì?"
"Tôi... Tôi không có ý gì đâu. Tôi chỉ..."
"Là bị đâm."
"Ò... vậy... Vậy đợi một chút, tôi giúp cậu sát trùng trước."
"Ừm!!!"
Cô xoay người đi vào trong. Anh ngồi đó, nhìn theo bóng lưng gầy gầy của cô, trong ánh mắt liền hiện lên một dòng cảm xúc phức tạp. Chỉ là thứ cảm xúc đó, đều bị anh giấu nhẹm vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh mất rồi.
Một lúc sau, cô từ trong phòng đi ra, trên tay cầm theo một hộp đựng y tế. Nhẹ nhàng giúp anh cởi áo ra, cô cẩn thận giúp anh lau sạch máu bằng nước ấm. Từng chút, từng chút một, rất cẩn thận sát trùng vết thương cho anh.
"Tôi nghĩ cậu nên tới bệnh viện đi."
"Ừm!"
"Xong rồi!"
Dọn dẹp mọi thứ đâu vào đó, cô lại nhìn chiếc áo trắng bị nhuộm đỏ kia.
"Chắc không mặc lại được đâu. Đợi tôi một chút."
Cô lại chạy vào phòng, lát sau trở ra, trên tay mang theo một chiếc áo khoác chùm đầu màu đen.
"Nè! Mặc tạm cái này đi."
Lục Thiên Vũ ngước mắt lên nhìn cô. Bàn tay to lớn nhận lấy áo trên tay cô, anh cười mà như không cười.
"Cảm ơn!"
"Không có gì!"
Mặc áo xong, anh cảm ơn cô lần nữa rồi rời đi. Tố Linh nhún vai, nhìn theo bóng lưng anh một lúc rồi đóng cửa.
"Xong rồi! Cậu mặc áo vào đi."
"Ừm!"
Miệng trả lời thế nhưng anh vẫn không hề cử động. Lâm Tố Linh nhìn anh cứ dán mắt vào màn hình điện thoại mà khẽ lắc đầu thở dài. Cứ cái kiểu này, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị anh chọc cho tức chết thôi. Lẽ ra lần đó, cô không nên giúp anh, vậy thì đã không phải cùng anh day dưa không dứt như vậy rồi. Duyên phận trớ trêu thật, ai mà ngờ được, cái người mà cô giúp ngày hôm đó lại trở thành bạn cùng lớp với cô kia chứ.
"Tôi về trước đây."
"Cậu ra trước đi! Tôi mặc áo xong sẽ đưa cậu về."
"Biết rồi!"
Lục Thiên Vũ im lặng nhìn theo bóng lưng cô đang thong thả sải bước đi ra ngoài mà trên môi không giấu được nụ cười. Có lẽ cô không biết, là anh đã xin chuyển lớp để được học cùng lớp với cô. Cũng là anh, tìm đủ mọi cách để tiếp cận cô. Cũng là anh cố ý để mình bị thương chỉ vì muốn cô chú ý đến. Tất cả đều là do anh làm, mục đích chính chỉ vì cô.
Sau lần gặp đầu tiên đó, anh đã nhờ người điều tra thân thế của cô. Nếu hỏi là lí do gì mà anh lại muốn tiếp cận cô thì anh cũng không biết. Chỉ là anh muốn được gặp cô nhiều hơn, muốn ở cùng một chỗ với cô nhiều hơn mà thôi.
Ánh hoàng hôn buông xuống, soi bóng hai người trên con đường tĩnh lặng. Nhà anh và căn nhà thuê của cô vốn là hai hướng khác nhau. Nhưng ngày nào cũng vậy, anh đều cất công đưa cô về, sau đó lại tự mình trở về nhà.
"Tố Linh! Tôi hỏi cậu một câu được không?"
"Ừm! Hỏi đi."
"Cậu... mà thôi bỏ đi."
"Tại sao lại bỏ đi?"
"Chưa phải lúc hỏi."
"Cậu rảnh rỗi quá hả?"
"Ừ! Cũng khá rảnh."
Nói rồi, anh véo má cô một cái rồi chạy đi. Tố Linh trừng mắt nhìn anh.
"Cậu muốn chết đúng không hả?"
Trên con đường mòn hai bên là những khóm hoa hồng tươi thắm. Anh chạy cô đuổi, một khung cảnh bình yên đến lạ.
Đưa cô về đến cổng nhà, anh kéo chiếc ba lô của cô lại. Tố Linh nhíu mày nhìn anh.
"Gì vậy?"
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
"Nói đi."
"Tôi thích cậu!"
Lâm Tố Linh vừa nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương vừa lớn tiếng cằn nhằn. Đây đã là lần thứ N cô giúp anh xử lý vết thương kể từ khi hai người quen biết. Nhiều lúc cô thật sự không hiểu nổi, tại sao bản thân mình lại dây vào một tên phiền phức như anh vậy chứ.
"Cậu đừng cằn nhằn nữa, cùng lắm sau này tôi sẽ cẩn thận một chút là được."
Lục Thiên Vũ vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại mà hời hợt trả lời cô. Lâm Tố Linh thở dài, thật sự là muốn bỏ mặt anh một mình cho rồi.
Lâm Tố Linh và Lục Thiên Vũ là bạn cùng lớp. Cô không xinh đẹp, chỉ là có gương mặt khá ưa nhìn, nụ cười thánh thiện và bản tính hiền lành, dịu dàng mà thôi. Cô là con gái của một gia đình bình dân có truyền thống gia giáo, được dạy dỗ rất cẩn thận. Từ nhỏ đến lớn, thành tích học tập đều rất xuất sắc.
Lục Thiên Vũ thì hoàn toàn ngược lại, anh là đại thiếu gia cao cao tại thượng, con trai độc nhất, người thừa kế tương lai của tập đoàn Sương Mai, một trong những tập đoàn giáo dục lớn nhất trong thành phố Đông Hoa này. Lục Thiên Vũ có gương mặt điển trai, đôi mắt lạnh lùng cùng thân hình vô cùng hoàn mỹ. Mặc dù thành tích học tập cũng đứng nhất nhì trong trường nhưng thêm vào đó, anh cũng là một học sinh cá biệt.
Lần đầu tiên Tố Linh gặp Thiên Vũ là ngày cô vừa mới chuyển trường đến đây. Ngày hôm đó, bầu trời đã bắt đầu chuyển tối, cô tay xách nách mang một đống thức ăn vừa mua từ siêu thị trở về. Ngay khi vừa mở cửa, anh bỗng từ đâu xuất hiện mà chạy đến bên cạnh cô. Rút ra một con dao nhọn kề sát cổ cô, Tố Linh bị anh đe doạ mà ngoan ngoãn im lặng mở cửa đi vào trong rồi cẩn thận khoá cửa lại.
Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân chạy về phía căn nhà nhỏ. Bọn họ giống như đang tìm kiếm một ai đó. Một lúc sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên, xa dần, xa dần rồi biến mất. Lục Thiên Vũ sau khi xác định bọn chúng đã rời khỏi thì mới buông bỏ con dao trong tay, nhăn mặt ngồi bệch xuống sàn. Một dòng máu đỏ tươi loang ra, nhuộm ướt cả chiếc áo đồng phục trắng tinh kia.
"Cậu... Cậu không sao chứ?"
Tố Linh nhìn thấy máu liền lo lắng hỏi anh. Thiên Vũ nhíu mày, đôi mắt lạnh lẽo nhìn người trước mặt.
"Có thể... Cho tôi ở đây một lát được không?"
"Được! Tôi đỡ cậu qua ghế ngồi."
Tố Linh ngồi xuống, để anh vòng tay qua vai mình. Thiên Vũ dùng sức, nương vào cơ thể nhỏ bé của cô mà đứng dậy. Dìu anh ngồi xuống ghế, cô dè dặt nhìn vết thương vẫn đang còn rỉ máu kia.
"Cái đó... Là như thế nào vậy?"
"Cô hỏi làm gì?"
"Tôi... Tôi không có ý gì đâu. Tôi chỉ..."
"Là bị đâm."
"Ò... vậy... Vậy đợi một chút, tôi giúp cậu sát trùng trước."
"Ừm!!!"
Cô xoay người đi vào trong. Anh ngồi đó, nhìn theo bóng lưng gầy gầy của cô, trong ánh mắt liền hiện lên một dòng cảm xúc phức tạp. Chỉ là thứ cảm xúc đó, đều bị anh giấu nhẹm vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh mất rồi.
Một lúc sau, cô từ trong phòng đi ra, trên tay cầm theo một hộp đựng y tế. Nhẹ nhàng giúp anh cởi áo ra, cô cẩn thận giúp anh lau sạch máu bằng nước ấm. Từng chút, từng chút một, rất cẩn thận sát trùng vết thương cho anh.
"Tôi nghĩ cậu nên tới bệnh viện đi."
"Ừm!"
"Xong rồi!"
Dọn dẹp mọi thứ đâu vào đó, cô lại nhìn chiếc áo trắng bị nhuộm đỏ kia.
"Chắc không mặc lại được đâu. Đợi tôi một chút."
Cô lại chạy vào phòng, lát sau trở ra, trên tay mang theo một chiếc áo khoác chùm đầu màu đen.
"Nè! Mặc tạm cái này đi."
Lục Thiên Vũ ngước mắt lên nhìn cô. Bàn tay to lớn nhận lấy áo trên tay cô, anh cười mà như không cười.
"Cảm ơn!"
"Không có gì!"
Mặc áo xong, anh cảm ơn cô lần nữa rồi rời đi. Tố Linh nhún vai, nhìn theo bóng lưng anh một lúc rồi đóng cửa.
"Xong rồi! Cậu mặc áo vào đi."
"Ừm!"
Miệng trả lời thế nhưng anh vẫn không hề cử động. Lâm Tố Linh nhìn anh cứ dán mắt vào màn hình điện thoại mà khẽ lắc đầu thở dài. Cứ cái kiểu này, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị anh chọc cho tức chết thôi. Lẽ ra lần đó, cô không nên giúp anh, vậy thì đã không phải cùng anh day dưa không dứt như vậy rồi. Duyên phận trớ trêu thật, ai mà ngờ được, cái người mà cô giúp ngày hôm đó lại trở thành bạn cùng lớp với cô kia chứ.
"Tôi về trước đây."
"Cậu ra trước đi! Tôi mặc áo xong sẽ đưa cậu về."
"Biết rồi!"
Lục Thiên Vũ im lặng nhìn theo bóng lưng cô đang thong thả sải bước đi ra ngoài mà trên môi không giấu được nụ cười. Có lẽ cô không biết, là anh đã xin chuyển lớp để được học cùng lớp với cô. Cũng là anh, tìm đủ mọi cách để tiếp cận cô. Cũng là anh cố ý để mình bị thương chỉ vì muốn cô chú ý đến. Tất cả đều là do anh làm, mục đích chính chỉ vì cô.
Sau lần gặp đầu tiên đó, anh đã nhờ người điều tra thân thế của cô. Nếu hỏi là lí do gì mà anh lại muốn tiếp cận cô thì anh cũng không biết. Chỉ là anh muốn được gặp cô nhiều hơn, muốn ở cùng một chỗ với cô nhiều hơn mà thôi.
Ánh hoàng hôn buông xuống, soi bóng hai người trên con đường tĩnh lặng. Nhà anh và căn nhà thuê của cô vốn là hai hướng khác nhau. Nhưng ngày nào cũng vậy, anh đều cất công đưa cô về, sau đó lại tự mình trở về nhà.
"Tố Linh! Tôi hỏi cậu một câu được không?"
"Ừm! Hỏi đi."
"Cậu... mà thôi bỏ đi."
"Tại sao lại bỏ đi?"
"Chưa phải lúc hỏi."
"Cậu rảnh rỗi quá hả?"
"Ừ! Cũng khá rảnh."
Nói rồi, anh véo má cô một cái rồi chạy đi. Tố Linh trừng mắt nhìn anh.
"Cậu muốn chết đúng không hả?"
Trên con đường mòn hai bên là những khóm hoa hồng tươi thắm. Anh chạy cô đuổi, một khung cảnh bình yên đến lạ.
Đưa cô về đến cổng nhà, anh kéo chiếc ba lô của cô lại. Tố Linh nhíu mày nhìn anh.
"Gì vậy?"
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
"Nói đi."
"Tôi thích cậu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.