Chương 18
yukichan
26/11/2017
Hạ Yên an ổn nằm trên lưng Đinh Nam, hai mắt lim dim muốn ngủ, trong
lòng yên tâm là mình có thể về kịp lúc, không bị ba quở trách.
Hạ Yên cao 1m68, nặng 50 ký, không phải kiểu người mình hạc xương mai nhưng cũng không được xem là mập, thế nhưng lúc nào cô cũng phải chú ý kiểm soát cân nặng của mình. Con gái luôn xem trọng ngoại hình là chuyện bình thường, nhưng một nguyên nhân không kém phần quan trọng đó là cô sợ bản thân mập quá, Đinh Nam sẽ không cõng nổi. Mỗi lần chạy bộ đều là anh chạy cõng cô về nhà, cô càng mập thì anh sẽ mệt hơn, chạy bộ thì cô chạy không nổi, thế nên đành cắn răng giảm cân thôi.
Khi hai người về đến biệt thự Hạ gia, chưa kịp đợi Đinh Nam dừng lại Hạ Yên đã vội vàng từ lưng anh nhảy xuống, nếu không nhanh bị người khác nhìn thấy thì nguy to. Nhìn mồ hôi chảy thành từng dòng trên mặt Đinh Nam, cô vừa thương vừa xót, định lấy khăn tay lau giúp anh. Tay vừa đưa ra, cô chợt nhìn thấy Lam Hàm đang ở phía xa nhìn bọn họ, Hạ Yên bèn rụt tay lại.
Sao anh ta đứng ở kia làm gì chứ, không lẽ đã nhìn thấy Đinh Nam cõng cô về rồi sao. Hạ Yên trong lòng lo lắng không yên, cũng không dám đi gần Đinh Nam nữa, cố ý đi trước tạo khoảng cách với anh.
Trái ngược với Hạ Yên lo được lo mất, Đinh Nam xem như không có chuyện gì, hai mắt anh hơi nheo lại, thản nhiên nhìn Lam Hàm đang đứng ở phía xa đầy thâm ý. Dù sao nhìn cũng đã nhìn thấy rồi, anh ta có thể làm gì bọn họ chứ.
Mặc dù là cuối tuần nhưng Lam Hàm vẫn rất bận rộn. Không hiểu anh ta có chuyện gì gấp mà từ sau khi tập thể dục về luôn tay nghe điện thoại, đến ăn sáng cũng không xuống ăn cùng mọi người. Thế nhưng Hạ Vũ Thường cũng xem như không có chuyện gì, thản nhiên xuống nhà ăn như đã sớm quen với chuyện này.
Thấy Lam Hàm vắng mặt trên bàn ăn, Hạ Lập Quần thấy có chút không đúng, bèn quan tâm hỏi con gái.
“Hai đứa dạo này có chuyện gì vậy”. Mối quan hệ giữa Lam Hàm và con gái ông luôn luôn lạnh nhạt, lần này về nhà thái độ lại càng xa cách hơn khiến người làm cha như ông không khỏi lo lắng.
“Không có chuyện gì đâu ba”.
Hạ Vũ Thường vừa trả lời ba vừa uống một ngụm cà phê, chuyên tâm thưởng thức bữa sáng.
Hạ Yên im lặng nghe ba và chị gái nói chuyện, trong lòng có chút lo lắng không yên. Hạ Vũ Thường kết hôn đã sáu năm nhưng vẫn chưa muốn sinh con, gia đình hai bên đã nhiều lần nhắc nhở, nhưng chị ấy vẫn không muốn có đứa bé sớm. Ai cũng thấy được quan hệ lạnh nhạt của hai vợ chồng bọn họ, nếu có một đứa con thì có lẽ không khí gia đình sẽ tốt hơn. Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của ba mẹ hai bên, Lam Hàm và Hạ Vũ Thường chưa bao giờ lên tiếng về vấn đề này. Bất chợt nhớ đến ánh mắt Lam Hàm nhìn mình và Đinh Nam lúc nãy, cô không nhịn được rùng mình một cái.
Ăn sáng xong thì mấy người bọn họ đều từ biệt Hạ Lập Quần ra về.
“Con sẽ thường xuyên về thăm ba”. Hạ Yên ôm chầm lấy ba mình chào tạm biệt.
“Con đó, nhớ sống cho tốt, đừng gây chuyện ở trường là ba mừng rồi. Cuối tuần rảnh rỗi thì gọi điện cho ba nhiều một chút”.
Hạ Lập Quần ngậm ngùi chào tạm biệt con gái và con rể. Bọn chúng đều đã lớn cả rồi, không ai có thể ở bên ông cả đời được mãi. Cả đời ông lăn lộn trên thương trường, nhưng lúc về già cũng chỉ cô đơn một mình không ai bầu bạn. Nghĩ đến hai đứa con gái của mình, ông thở dài một hơi rồi lại tự nhủ, con cái có phúc của con cái, ông muốn quản cũng không quản được.
***
Vừa xuống đến chân núi Lam Hàm lập tức cho xe dừng lại.
“Tôi có chuyện cần giải quyết, cô tự đi xe về đi”.
Nói xong anh ta mở cửa xe đi xuống, bỏ mặc Hạ Vũ Thường một mình ngồi bên ghế phụ.
Thư ký đã chờ sẵn ở đây rồi, thấy anh ta xuống liền vội vã mở cửa xe.
Chiếc xe chở Lam Hàm nhanh chóng hòa vào làn đường trước mặt.
Hạ Vũ Thường trầm mặc nhìn chiếc xe kia biến mất, khuôn mặt không một chút biểu cảm. Cô tỏ ra bình tĩnh ngồi vào ghế lái, tay nắm chặt vô lăng đến mức trắng bệch, miệng cười tự giễu nhấn chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao vút về phía trước.
Hạ Vũ Thường đi đến trung tâm thể hình nổi tiếng của thành phố. Hằng ngày không có việc gì làm cô đều đến đây vừa rèn luyện thân thể vừa giải trí cho khuây khỏa.
Cô là khách VIP ở đây, vừa vào cửa đã ngay lập tức có người đến chào hỏi.
“Lam phu nhân, sao hôm nay cô đến sớm vậy ạ”.
“Dạo này tôi mập lên, muốn tập nhiều hơn một chút”. Hạ Vũ Thường mỉm cười điềm đạm trả lời.
Cô lễ tân nghe khách hàng nói thế cũng cười cười theo, nhanh tay cầm một chùm chìa khóa giao cho Hạ Vũ Thường.
“Phòng của cô đã chuẩn bị xong rồi ạ, các bước tiếp theo sẽ có huấn luyện viên hướng dẫn cho cô”.
“Cám ơn cô”.
Hạ Vũ Thường nhẹ nhàng đáp lại, phong thái thanh tao đài các toát ra từ cử chỉ đến giọng nói đều hoàn mỹ không chê vào đâu được. Cô quay người đi vào thang máy, khi cánh cửa vừa khép lại, nụ cười trên môi cô cũng vụt tắt.
Cô đặt sẵn một phòng trên tầng cao nhất của trung tâm thể hình này, huấn luyện viên cũng là người được cô chỉ định, chỉ phục vụ cho một mình Hạ Vũ Thường. Lúc trước cô không có thói quen đặt phòng riêng để tập luyện, nhưng từ khi được bạn bè giới thiệu, cộng thêm thân phận của cô giờ đã khác trước, Hạ Vũ Thường bèn đặt riêng một phòng để luyện tập mỗi ngày. Dù sao thì tiền và thời gian là thứ cô chưa từng thiếu.
Hạ Vũ Thường đưa tầm mắt nhìn một lượt xung quanh, hành lang vô cùng vắng vẻ, cô an tâm thở phào một hơi nhẹ nhõm, tìm chìa khóa mở cửa phòng tập của mình.
Cả căn phòng rộng lớn với đầy đủ thiết bị hiện đại nhưng cô không thèm để mắt đến, vừa vào phòng Hạ Vũ Thường liền lập tức cầm điện thoại gọi cho một người. Cô lưu loát bấm một dãy số đã nhớ sẵn trong đầu.
“Em đến rồi, anh mau lên đây đi”.
Người cô gọi là Jack, huấn luyện viên thể hình của riêng cô. Tay nghề anh ta nổi tiếng nhất trung tâm này, gương mặt nam tính, thân hình cũng vô cùng tốt, có không ít quý bà muốn được anh ta phục vụ riêng nhưng Hạ Vũ Thường bằng thế lực cùng tiền tài hơn người đã thuê được anh ta. Cô biết có nhiều người tức nổ đom đóm mắt khi mình độc chiếm Jack, nhưng như thế thì đã sao, cô có tiền nên cô có quyền, bọn họ càng ghen tỵ thì cô càng thấy thoải mái. Từ xưa đến nay bất cứ thứ gì thuộc về cô đều là thứ tốt nhất, ngay cả cuộc hôn nhân hiện tại cũng vậy.
Năm phút sau cánh cửa phòng tập hé mở, Jack nhanh chóng bước vào. Anh ta còn không quên khóa trái cửa lại cẩn thận rồi mới xoay người đi về phía Hạ Vũ Thường
Hạ Yên cao 1m68, nặng 50 ký, không phải kiểu người mình hạc xương mai nhưng cũng không được xem là mập, thế nhưng lúc nào cô cũng phải chú ý kiểm soát cân nặng của mình. Con gái luôn xem trọng ngoại hình là chuyện bình thường, nhưng một nguyên nhân không kém phần quan trọng đó là cô sợ bản thân mập quá, Đinh Nam sẽ không cõng nổi. Mỗi lần chạy bộ đều là anh chạy cõng cô về nhà, cô càng mập thì anh sẽ mệt hơn, chạy bộ thì cô chạy không nổi, thế nên đành cắn răng giảm cân thôi.
Khi hai người về đến biệt thự Hạ gia, chưa kịp đợi Đinh Nam dừng lại Hạ Yên đã vội vàng từ lưng anh nhảy xuống, nếu không nhanh bị người khác nhìn thấy thì nguy to. Nhìn mồ hôi chảy thành từng dòng trên mặt Đinh Nam, cô vừa thương vừa xót, định lấy khăn tay lau giúp anh. Tay vừa đưa ra, cô chợt nhìn thấy Lam Hàm đang ở phía xa nhìn bọn họ, Hạ Yên bèn rụt tay lại.
Sao anh ta đứng ở kia làm gì chứ, không lẽ đã nhìn thấy Đinh Nam cõng cô về rồi sao. Hạ Yên trong lòng lo lắng không yên, cũng không dám đi gần Đinh Nam nữa, cố ý đi trước tạo khoảng cách với anh.
Trái ngược với Hạ Yên lo được lo mất, Đinh Nam xem như không có chuyện gì, hai mắt anh hơi nheo lại, thản nhiên nhìn Lam Hàm đang đứng ở phía xa đầy thâm ý. Dù sao nhìn cũng đã nhìn thấy rồi, anh ta có thể làm gì bọn họ chứ.
Mặc dù là cuối tuần nhưng Lam Hàm vẫn rất bận rộn. Không hiểu anh ta có chuyện gì gấp mà từ sau khi tập thể dục về luôn tay nghe điện thoại, đến ăn sáng cũng không xuống ăn cùng mọi người. Thế nhưng Hạ Vũ Thường cũng xem như không có chuyện gì, thản nhiên xuống nhà ăn như đã sớm quen với chuyện này.
Thấy Lam Hàm vắng mặt trên bàn ăn, Hạ Lập Quần thấy có chút không đúng, bèn quan tâm hỏi con gái.
“Hai đứa dạo này có chuyện gì vậy”. Mối quan hệ giữa Lam Hàm và con gái ông luôn luôn lạnh nhạt, lần này về nhà thái độ lại càng xa cách hơn khiến người làm cha như ông không khỏi lo lắng.
“Không có chuyện gì đâu ba”.
Hạ Vũ Thường vừa trả lời ba vừa uống một ngụm cà phê, chuyên tâm thưởng thức bữa sáng.
Hạ Yên im lặng nghe ba và chị gái nói chuyện, trong lòng có chút lo lắng không yên. Hạ Vũ Thường kết hôn đã sáu năm nhưng vẫn chưa muốn sinh con, gia đình hai bên đã nhiều lần nhắc nhở, nhưng chị ấy vẫn không muốn có đứa bé sớm. Ai cũng thấy được quan hệ lạnh nhạt của hai vợ chồng bọn họ, nếu có một đứa con thì có lẽ không khí gia đình sẽ tốt hơn. Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của ba mẹ hai bên, Lam Hàm và Hạ Vũ Thường chưa bao giờ lên tiếng về vấn đề này. Bất chợt nhớ đến ánh mắt Lam Hàm nhìn mình và Đinh Nam lúc nãy, cô không nhịn được rùng mình một cái.
Ăn sáng xong thì mấy người bọn họ đều từ biệt Hạ Lập Quần ra về.
“Con sẽ thường xuyên về thăm ba”. Hạ Yên ôm chầm lấy ba mình chào tạm biệt.
“Con đó, nhớ sống cho tốt, đừng gây chuyện ở trường là ba mừng rồi. Cuối tuần rảnh rỗi thì gọi điện cho ba nhiều một chút”.
Hạ Lập Quần ngậm ngùi chào tạm biệt con gái và con rể. Bọn chúng đều đã lớn cả rồi, không ai có thể ở bên ông cả đời được mãi. Cả đời ông lăn lộn trên thương trường, nhưng lúc về già cũng chỉ cô đơn một mình không ai bầu bạn. Nghĩ đến hai đứa con gái của mình, ông thở dài một hơi rồi lại tự nhủ, con cái có phúc của con cái, ông muốn quản cũng không quản được.
***
Vừa xuống đến chân núi Lam Hàm lập tức cho xe dừng lại.
“Tôi có chuyện cần giải quyết, cô tự đi xe về đi”.
Nói xong anh ta mở cửa xe đi xuống, bỏ mặc Hạ Vũ Thường một mình ngồi bên ghế phụ.
Thư ký đã chờ sẵn ở đây rồi, thấy anh ta xuống liền vội vã mở cửa xe.
Chiếc xe chở Lam Hàm nhanh chóng hòa vào làn đường trước mặt.
Hạ Vũ Thường trầm mặc nhìn chiếc xe kia biến mất, khuôn mặt không một chút biểu cảm. Cô tỏ ra bình tĩnh ngồi vào ghế lái, tay nắm chặt vô lăng đến mức trắng bệch, miệng cười tự giễu nhấn chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao vút về phía trước.
Hạ Vũ Thường đi đến trung tâm thể hình nổi tiếng của thành phố. Hằng ngày không có việc gì làm cô đều đến đây vừa rèn luyện thân thể vừa giải trí cho khuây khỏa.
Cô là khách VIP ở đây, vừa vào cửa đã ngay lập tức có người đến chào hỏi.
“Lam phu nhân, sao hôm nay cô đến sớm vậy ạ”.
“Dạo này tôi mập lên, muốn tập nhiều hơn một chút”. Hạ Vũ Thường mỉm cười điềm đạm trả lời.
Cô lễ tân nghe khách hàng nói thế cũng cười cười theo, nhanh tay cầm một chùm chìa khóa giao cho Hạ Vũ Thường.
“Phòng của cô đã chuẩn bị xong rồi ạ, các bước tiếp theo sẽ có huấn luyện viên hướng dẫn cho cô”.
“Cám ơn cô”.
Hạ Vũ Thường nhẹ nhàng đáp lại, phong thái thanh tao đài các toát ra từ cử chỉ đến giọng nói đều hoàn mỹ không chê vào đâu được. Cô quay người đi vào thang máy, khi cánh cửa vừa khép lại, nụ cười trên môi cô cũng vụt tắt.
Cô đặt sẵn một phòng trên tầng cao nhất của trung tâm thể hình này, huấn luyện viên cũng là người được cô chỉ định, chỉ phục vụ cho một mình Hạ Vũ Thường. Lúc trước cô không có thói quen đặt phòng riêng để tập luyện, nhưng từ khi được bạn bè giới thiệu, cộng thêm thân phận của cô giờ đã khác trước, Hạ Vũ Thường bèn đặt riêng một phòng để luyện tập mỗi ngày. Dù sao thì tiền và thời gian là thứ cô chưa từng thiếu.
Hạ Vũ Thường đưa tầm mắt nhìn một lượt xung quanh, hành lang vô cùng vắng vẻ, cô an tâm thở phào một hơi nhẹ nhõm, tìm chìa khóa mở cửa phòng tập của mình.
Cả căn phòng rộng lớn với đầy đủ thiết bị hiện đại nhưng cô không thèm để mắt đến, vừa vào phòng Hạ Vũ Thường liền lập tức cầm điện thoại gọi cho một người. Cô lưu loát bấm một dãy số đã nhớ sẵn trong đầu.
“Em đến rồi, anh mau lên đây đi”.
Người cô gọi là Jack, huấn luyện viên thể hình của riêng cô. Tay nghề anh ta nổi tiếng nhất trung tâm này, gương mặt nam tính, thân hình cũng vô cùng tốt, có không ít quý bà muốn được anh ta phục vụ riêng nhưng Hạ Vũ Thường bằng thế lực cùng tiền tài hơn người đã thuê được anh ta. Cô biết có nhiều người tức nổ đom đóm mắt khi mình độc chiếm Jack, nhưng như thế thì đã sao, cô có tiền nên cô có quyền, bọn họ càng ghen tỵ thì cô càng thấy thoải mái. Từ xưa đến nay bất cứ thứ gì thuộc về cô đều là thứ tốt nhất, ngay cả cuộc hôn nhân hiện tại cũng vậy.
Năm phút sau cánh cửa phòng tập hé mở, Jack nhanh chóng bước vào. Anh ta còn không quên khóa trái cửa lại cẩn thận rồi mới xoay người đi về phía Hạ Vũ Thường
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.