Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 1 - Chương 74: Người bị tổn thương, lại đi thêm một

Hiên Viên Việt

08/07/2013

“Nàng! Nàng! …” Đôi mắt phượng của Đông Phương Cửu, đen thẳm như mực, nhìn chằm chằm vào ta「©xmydux.wordpress.com」, trong mắt lóe lửa, như thể phải ăn sống nuốt tươi ta mới hết giận. “Ta cho rằng đêm qua đã nói rõ lòng mình, ai biết… lại là… ha ha ha ha…”

Ta lặng lẽ chuyển ánh mắt sang nơi khác, thực sự không muốn thấy bộ dạng Đông Phương Cửu lúc này, không phải sợ ánh mắt muốn giết người của hắn, mà là sợ nhìn thấy một nét mặt khiến bản thân ta không thể kềm lòng được.

Đông Phương Cửu xưa nay vốn là người tâm tình bất lộ, cho dù mỗi ngày hắn đều cười với ngươi, ngươi cũng sẽ không biết hắn rốt cuộc là thật tâm tán tụng ngươi, hay là đang trêu cợt. Hắn là một ngọn núi cao không thể trèo, một đầm nước sâu không thấy đáy. Hay nói cách khác, thoạt nhìn hắn dường như đang đứng rất gần ngươi, nhưng kỳ thực có thể trái tim hắn cách ngươi rất xa. Không có ai có thể dò ra thâm ý của hắn từ biểu hiện trên mặt.

Ta xoay người muốn rời đi, lại bị hắn kéo trở lại lần nữa. Lần này hắn không khống chế lực đạo trên tay. Ta có thể cảm thấy hắn muốn bóp nát tâm tình của ta.

“Không được đi!”

Ta ngược lại rất bình tĩnh, ta biết Ất chắc chắn đang ở gần đây. Vì vậy, ta gọi: “Ất! Bổn cung sắp bị người ta xơi tái, ngươi còn không xuất hiện? !”

Quả nhiên, một khắc sau Ất đã quỳ một gối trước mặt ta rồi.

“Công chúa!” Ất nhìn ta, dùng ánh mắt dò xét nhìn ta.

Xem ra mấy ngày nay quan hệ giữa ta và Đông Phương Cửu quả thực khiến kẻ khác sinh ra ảo giác rồi, nếu không vì sao đến cả Ất cũng có thể mặc kệ Đông Phương Cửu đối xử với ta như vậy còn bản thân chỉ đứng nhìn trong bóng tối.

Ta cả giận nói: “Còn ngây ra đó làm gì? ! Không nhìn thấy hắn sắp bóp nát cổ tay của bổn cung sao? !”

Ta vừa mới dứt lời, cổ tay đã trở nên nhẹ bỗng. Là Đông Phương Cửu buông tay ra.

Đông Phương Cửu mệt mỏi nhắm mắt, thở dài nói: “Lăng Nhi, phải như thế nào nàng mới bằng lòng tin tưởng ta?”

Hắn thở dài, ta cũng thở dài! Thật không hiểu nổi hắn có cái gì đáng để than thở chứ? ! Khi không một đống mỹ nam bày ra trước mặt lão tử ta, nhưng lão tử không dám mơ tưởng dù chỉ một người, không dám có suy nghĩ lệch lạc dù chỉ chút xíu! Hắn có ủy khuất như ta không? ! Ta tốt xấu gì cũng là một “mẹ kế tuyệt sắc “, chả hiểu tại sao lại đi tới cái thế giới hư cấu chó má này, còn phải ra trận chém giết với một tên thất phu không thể hiểu nổi, vì vạn dân mưu cầu hạnh phúc, ta thật là oan uổng!

Nói thật chứ, nếu như ta thực sự đã xuyên qua rồi, thì cũng đành chấp nhận, bà đây nhất định sẽ ổn định tâm tình cố gắng sống tốt, chơi một trận oanh oanh liệt liệt.

Thế nhưng, hoàn cảnh hiện tại của ta như thế nào? Là ông trời đang đùa giỡn ta, vứt cho ta một cái không gian “3D hư ảo” lớn như vậy, còn không phải chờ cho bà đây sập bẫy sao? ! Chờ bà đây chơi vui vẻ rồi, an tâm rồi, trái tim của bà đây cũng không giữ nổi nữa mà dâng hiến cho một tên mỹ nam tuyệt sắc nào đó rồi, thì chắc chắn đó chính là thời khắc vĩ đại để Ổng đưa ta xuyên ngược trở về!

Chiêu này quá ác độc? Cũng chỉ có ông trời ngài mới nghĩ ra được!

Hừ! Muốn gài bẫy ta hả? ! Không có cửa đâu!

Không phải ta mù mà không thấy sắc đẹp của Đông Phương Cửu, không cảm nhận được hắn thật lòng hay giả dối, hay có mục đích hoặc không hề có mục đích. Mà là ta 「©xmydux.wordpress.com」không thể, ta không thể có được những thứ này, nếu ta có thèm muốn đi nữa, cũng không có phúc hưởng thụ. Cho nên, ta chỉ có thể nhân lúc còn kiểm soát được trái tim của mình, xuống tay một cách độc ác. Chỉ có thể như vậy.

“Đông Phương Cửu,” Ta gọi hắn, đợi hắn mở mắt, ta mới nói khẽ: “Phật viết: nhân sinh trên đời như thân ở bụi gai, tâm không động, người cũng không vọng động, không động sẽ không tổn thương; nếu tâm động người tất vọng động, tổn thương thân đau cốt khí, nếm đủ loại mùi thống khổ. Đông Phương Cửu, ngươi hiểu được không?”

Một hồi lâu, sắc mặt hắn tươi sáng trở lại, mỉm cười.



“Ha ha, Tiểu Lăng Nhi của ta…” Hắn lắc lắc đầu bất đắc dĩ cộng thêm sủng nịch, than thở: “Mà thôi, mà thôi, trước tiên cứ tùy ý nàng vậy.”

Ta bối rối, như vậy là hắn đã hiểu, rồi bị đả kích? Hay là không hiểu, lý giải sai rồi? Vì sao phản ứng so với ta dự đoán hoàn toàn khác biệt thế này? Khác biệt quá lớn vậy? !

Ta giơ tay, nói: “Đừng như vậy, đây không phải chuyện cho qua là xong!” Ta nhìn vào mắt hắn, tâm trạng có chút trống rỗng, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói: “Ta thực sự đã nói rõ với ngươi rồi, mặc kệ ngươi rốt cuộc suy nghĩ những gì, cũng đừng bao giờ nhắm vào ta nữa!” Xỉa một ngón tay ra, “Ngươi hãy nhớ kỹ cho ta! —— Muốn nói chuyện gì với Thượng Quan Lăng ta cũng được, ngoại trừ nói chuyện tình cảm.” Lại xỉa ra một ngón tay nữa, “Muốn mượn ta cái gì cũng được, ngoại trừ mượn bạc!”

Đông Phương Cửu nheo đôi mắt lại, gập người ôm bụng cười khanh khách không ngừng.

Ta giận nha! Trong lòng thầm mắng: cười, cho ngươi cười, sao không cười cho chết luôn đi tên ngốc kia!

“Ất, đi thôi!” Mặc kệ ngươi, lão nương ta phất ống tay áo, bỏ mặc tên ngốc nhà ngươi một mình ở đó tha hồ mà nhăn nhở!

Mới đi được hai bước, tiếng cười của Đông Phương Cửu phía sau cũng tắc nghẹn rồi ngừng lại, chỉ nghe hắn khẽ gọi một tiếng: “Y Y.”

Y Y liền bước ra từ trong bóng tối, nhỏ nhẹ đáp: “Gia, có gì phân phó?”

Mụ nội nó không ngờ lão nương vừa bị một đám người vây quanh xem “biểu diễn” ? ! Ta giận nha! Kết quả của cơn giận chính là tốc độ bỏ đi càng nhanh hơn. Nhưng ta vẫn nghe thấy Đông Phương Cửu nói…

“Gia mệt quá, tim tổn thương, gia phải về Phượng Dương, về Cửu vương phủ của gia —— chữa thương.” (ọe)

“Dạ, gia.”

Đi thì đi, có gì hay lắm sao? ! Lão tử mặc kệ ngươi? !

Một khắc sau. Tây Uyển, Bạch Mai Đình.

Bỏ cái bánh bao vừa cắn được hai miếng trong tay xuống. Chẳng ngon lành gì, không muốn ăn, vậy sẽ gầy đi, sẽ ốm yếu…

“Ất, ngươi đi gọi Yến tới, nói ta tìm hắn có việc.” Ta nhấc mông lên, cũng rời đi. “Ta về trước, ngươi dẫn hắn đến thẳng phòng ta. Đúng rồi, bảo Yến tự mang giấy bút theo!”

Ất khẽ nhíu mày, hỏi: “Công chúa, người vẫn chưa ăn gì mà?”

“Ta không đói!” Khoát tay, ta lỉnh đi trước. Ta phải về trước chuẩn bị một chút, chớ để một hồi người ta đến, ta nói được phân nửa lại tắc tịt, vậy thì mất mặt lắm.

***

“Cộc cộc cộc——” có tiếng gõ cửa nhịp nhàng.



“Vào đi!” Ta hô to, nhưng không ngẩng đầu lên, tiếp tục miệt mài viết lách.

Aizzz, có trách thì trách ta thường ngày không chuyên cần luyện tập viết bút lông, bây giờ cầm bút viết vừa chậm vừa xấu xí. Nhìn chằm chằm vào “lối viết thảo” của mình nhớ đến cái gì đột nhiên sau gáy ớn lạnh…

Nghĩ mà sợ.

Cũng may, may mà ta chưa “kịp” viết thư hồi âm cho tên đệ đệ ngốc Thượng Quan Thiên của ta, nếu không thể nào cũng bại lộ!

Nét chữ của ta đâu có giống Thượng Quan Lăng? ! Ta cũng hết hồn! ~~

“Công chúa…”

Ta ngẩng đầu, mỉm cười với hai người bọn họ, nói: “Ngồi đi, ừm đúng rồi, không đúng, Ất, ngươi đừng ngồi ở đó, ngươi ngồi bên cạnh Yến kìa, hai ngươi đều ngồi ở đó đi, một lát nữa còn phải viết cái này, không có bàn sao mà viết!”

Yến Tứ Phương cười hỏi: “Công chúa gọi Yến mỗ tới là để viết thư nhà thay công chúa sao?”

Trong lòng ta có hơi hồi hộp, nhưng nét mặt không để lộ vết tích. Xoay sang nhìn về phía Ất, nói rằng: “Đã chuẩn bị xong hết chưa? Vậy ta bắt đầu nói, ta nói một câu, hai ngươi chép lại một câu, chỗ nào nghe không rõ thì cứ ngắt lời ta, nhưng… chỗ nào không hiểu thì khoan hãy hỏi, chờ ta rỗi rảnh sẽ giải thích cho các ngươi.” Ta「©xmydux.wordpress.com」đang gấp, sợ một tên ngốc nào đó sẽ không có được cái phúc ngốc này. Cũng không biết hắn thu dọn hành lý nhanh hay chậm, có thể kịp hay không đây…

Không đếm xỉa đến ánh mắt nghi hoặc của Yến Tứ Phương, ta chậm rãi mở miệng: “Sáu sáu ba mươi sáu, số trung hữu thuật, thuật trung hữu số. Âm dương nhiếp lý, cơ tại kỳ trung. Cơ bất khả thiết, thiết tắc bất trúng.”

“Công chúa, đây là…”

Ất nhấc bút, kinh ngạc nhìn ta, còn Yến Tứ Phương thì kinh ngạc tròn mắt, nhìn ta chằm chằm.

Ta khẽ ho một tiếng, hỏi: “Nghe rõ chưa? Nghe rõ rồi, thì ghi đi! Ngẩn ra đó làm gì? ! Bao nhiêu người muốn nghe cũng không nghe được đâu! Ha ha.”

Kéo dài âm tiết, lại bắt đầu: “Bộ thứ nhất——【 Thắng Chiến Kế】

Kế thứ nhất 【 Man Thiên Quá Hải】 (giấu trời vượt biển) Bị chu tắc ý đãi, thường kiến tắc bất nghi. Âm tại dương chi nội, bất tại dương chi đối. Thái dương, Thái Âm. (Chuẩn bị chu đáo thì có thể thảnh thơi, cứ để tự nhiên sẽ không bị nghi ngờ. Âm ở trong dương chứ không đối nghịch với dương.)

Kế thứ hai 【vây Nguỵ cứu Triệu】Cộng địch không bằng phân địch, địch dương không bằng địch âm. (Gộp địch lại không bằng chia địch ra. Kẻ địch ở bên ngoài không bằng kẻ địch ngấm ngầm.)

Kế thứ ba 【 Tá Đao Sát Nhân】 (mượn dao giết người) Địch dĩ minh, hữu vị định, dẫn hữu sát địch. Bất tự xuất lực, dĩ 《 tổn 》 thôi diễn. (Kẻ địch đã rõ, bạn bè chưa định, dụ bạn giết địch. Không tự ra tay, dùng lời độc địa để thúc đẩy.)

Kế thứ tư 【 Dĩ Dật Đãi Lao 】 (dùng khỏe ứng mệt) Khốn địch chi thế, bất dĩ chiến. Tổn cương ích nhu. (Vây hãm thế địch, không ứng chiến. Giảm cứng rắn, tăng mềm mỏng.)

Kế thứ năm 【 Sấn Hỏa Đả Kiếp】 (mượn gió bẻ măng) Địch chi hại đại, tựu thế thủ lợi, cương quyết nhu dã. (Kẻ địch đang tổn thất phải nhân cơ hội thu lợi, không được mềm lòng.)

Kế thứ sáu 【 Dương Đông Kích Tây 】 Địch chí loạn tụy, bất ngu. Khôn hạ đoái thượng chi tượng, lợi kỳ bất tự chủ nhi thủ chi.” (Đánh lạc hướng quân địch, tạo bất ngờ. Lợi dụng chúng không tự chủ mà chiếm ưu thế.)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook