Quyển 1 - Chương 54: Sắc đỏ diễm lệ, mê hoặc lòng người!
Hiên Viên Việt
08/07/2013
ỳ thực, ta rất muốn lập tức gật đầu ngay với Đông Phương Cửu mà nói: Yes, I do! Sau đó sẽ liền theo hắn hoả tốc rời khỏi cái Thần Chỉ Đài toàn
dân “Kinh hãi” này.
Chỉ trách cái đầu của ta nghiêng qua không đúng lúc, đã thấy rõ đôi ngân sắc u ám của Vân tiên nhân và đôi đồng tử ánh kim đầy hỏa khí của Hiên Viên Tiêu, trong chớp mắt cả người ta cứng đờ, ánh mắt tha thiết nhìn về phía Đông Phương Cửu, chẳng biết phải làm sao.
Đông Phương Cửu trông thấy Thượng Quan Lăng vẻ mặt ngây ngô, khóe miệng hơi nhếch lên, chậm rãi đi tới trước mặt Thượng Quan Lăng, chợt nén thanh âm, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại rất xa xăm rõ ràng: “ Lăng nhi, ngày ấy ta và nàng ở ‘Lăng Vân cung’ đã lập lời thề ước — ‘Trên có trời xanh dưới có hoàng tuyền, từ nay đến cuối đời sẽ không phụ bạc nhau!’ Hôm nay, lời nói hãy còn văng vẳng bên tai, người vẫn còn đó, nàng sao có thể phụ ta như vậy?!” Thanh âm Đông Phương Cửu yếu ớt lại tràn đầy ai oán, một nam nhân với điệu bộ lên án kẻ bạc tình.
Trên Thần Chỉ Đài rộ lên một trận xôn xao.
Ta… ta… ta là bị oan a!…… Ta làm sao – làm sao — có thể — nói cái câu buồn nôn kinh tởm ấy chứ?!
Thế nhưng, không thể phủ nhận, khoảnh khắc trong mắt ta ánh lên đôi đồng tử đen nháy của Đông Phương Cửu, thì đôi mắt hắn dường như cũng ánh lên trong trái tim ta, một màu đen óng ánh trong veo……
“Ta…… Ta……” Ta đáng ra không nên phụ ngươi? Không ngờ ngươi lại dám bịa đặt trắng trợn như vậy?!
Bốn bề vây khốn là cái loại cảnh ngộ gì thế không biết, giây phút này ta quả thực vô cùng thấm thía rồi. Một bên là Âu Dương Vân với đôi ngân mâu xinh đẹp u ám không chút tia sáng, một bên là Hiên Viên Tiêu gần như muốn bùng lên cơn thịnh nộ, còn lại hai phía nữa cũng đều là đám thiếu nữ hận không thể đem ta ra xé xác cho hả giận……
Thấy Thượng Quan Lăng lắp bắp sau vẫn không thốt ra được lời nào, Đông Phương Cửu cúi đầu thở dài, có lẽ vẫn còn phải tác động thêm mới được. Lại vung tay lên, Đông Phương Cửu nét mặt lộ vẻ mỉm cười, rất hợp tình hợp lý, cao giọng nói: “ Lăng nhi, nàng nếu thật lòng thích Vân Lăng vương, thực sự muốn làm Vương phi Ngôn quốc, ta đây liền cầu chúc hai người bạch đầu giai lão, vĩnh viễn không rời.” Nói xong, khuôn mặt Đông Phương Cửu không còn dáng vẻ tươi cười nữa, đôi lông mày chau lại, trong đôi mắt kia là ngập đầy sự bi thương, cực kỳ chua xót, hắn nhẹ xoay gót, thì thầm như tự nói: “Lăng nhi, nàng sao lại vô tình……như thế…… ”
……
“Nàng ta cứ tưởng mình là ai chứ? Có gì mà ghê gớm đâu? Cũng chỉ là công chúa của một quốc gia thôi!” (Vivi: Vâng! CHỈ LÀ công chúa thôi! Mấy người nghĩ mình là ai chứ!!!)
“Đúng đấy đúng đấy, chẳng qua là Ngọc quốc công chúa mà, có cái gì tốt……”
“Này, người Ngọc quốc toàn là dựa vào tư sắc thôi!”
“Ha ha ha……”
“Cửu vương gia thật tội nghiệp……”
“Vương thượng của chúng ta mới là đáng thương kìa, từ đầu đến cuối lại đi yêu thích loại nữ nhân thủy tính dương hoa này!”
“Cũng đều tại nữ nhân ngoan độc bất hảo kia!”
“Đúng đúng!”
……
Âu Dương Vân vẫn như trước không nói, lẳng lặng đứng, ánh mắt ảm đạm, nhưng khi đôi ngân mâu hắn lướt qua khuôn mặt Đông Phương Cửu, thì lại bừng lên như bị dao đâm thực doạ người, đón nhận ánh mắt Đông Phương Cửu, hắn trông thấy chính là ý cười khúc khích, một bộ dáng nắm chắc phần thắng trong tay. Âu Dương Vân trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng vẻ mặt lại biểu lộ có điểm bi thương. Hắn giơ tay lên, liền có người hầu bưng chén rượu tới, cất bước đi đến trước mặt Đông Phương Cửu, nét bi thương trên mặt đã không còn, thoáng hiện ý cười nơi khóe môi, tiếp đến hắn thấp giọng nói: “ Chén rượu này Âu Dương cảm tạ Đông Phương huynh đã tác thành, giờ Âu Dương xin thề cùng Lăng nhi……”
Đông Phương Cửu tiếp nhận chén rượu, nở nụ cười như khiêu khích Âu Dương Vân, bất chợt quay lại, đối diện với Thượng Quan Lăng, trông thấy bộ dáng giật mình kinh ngạc của Thượng Quan Lăng, Đông Phương Cửu chỉ dám cười thầm trong lòng, trên mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, đôi mắt đen thẫm chứa đầy nỗi thống khổ vô hạn: “ Lăng nhi, đã như vậy, chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, sẽ không còn can hệ gì nữa. Nguyện cho, ta và nàng đời đời kiếp kiếp — vĩnh viễn không gặp lại nhau!”
Dứt lời, vung tay, chén rượu rơi xuống đất, “Choang” một tiếng vỡ nát, Đông Phương Cửu quay bước đi đầu không ngoảnh lại, sắc đỏ kinh diễm thoáng hiện trong khoảnh khắc đã lại dần tan biến ngay trước mắt……
Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không gặp lại? Tên ngốc Đông Phương Cửu này sẽ không còn quan tâm tới ta nữa sao?!
Ta trừng mắt nhìn về phía sắc đỏ sắp biến mất kia, lồng ngực thắt lại đau xót, ngay cả ánh mắt cũng có chút chua xót lẫn yêu thương.
Đột nhiên, ta vươn tay chộp tới phía trước, bản năng, ta chưa từng nghĩ đến sắc đỏ luôn bên cạnh ta ấy sẽ biến mất, ta muốn nắm chặt lấy nó, bắt lấy sắc đỏ kia!
Ta vứt dải lụa đỏ trong tay, nhấc chân chạy theo ánh đỏ, bộ dáng này của ta, thực sự là có điểm liều lĩnh bất chấp.
“Lăng nhi! Nàng làm gì thế?!” Phía sau là Âu Dương Vân kinh ngạc chất vấn, thanh âm run rẩy.
“Thượng Quan Lăng!–” Hiên Viên Tiêu cũng ngây người.
Do chạy quá nhanh, mũ phượng trên đầu rớt xuống, rơi xuống mặt đất “Loảng xoảng –” một tiếng vang thật lớn, đuôi váy dài chẳng biết từ lúc nào đã bị ta dẫm lên, nhất thời ta liền mất trọng tâm, mặt hướng xuống đất sắp ngã……
Một thanh âm, có phần vui sướng xen lẫn yêu thương: “ Tiểu Lăng nhi của ta……” Một tiếng than nhẹ, ước chừng đều là niềm yêu thương tha thiết, “Rõ thật từ đầu chí cuối đều là một tên tiểu ngốc mà!”
Mặt ta không va phải nền đất, mà là một lồng ngực như bạch ngọc, bao bọc ta, cũng đều là sắc đỏ diễm lệ mà ta vừa định bắt lấy kia……
Chỉ trách cái đầu của ta nghiêng qua không đúng lúc, đã thấy rõ đôi ngân sắc u ám của Vân tiên nhân và đôi đồng tử ánh kim đầy hỏa khí của Hiên Viên Tiêu, trong chớp mắt cả người ta cứng đờ, ánh mắt tha thiết nhìn về phía Đông Phương Cửu, chẳng biết phải làm sao.
Đông Phương Cửu trông thấy Thượng Quan Lăng vẻ mặt ngây ngô, khóe miệng hơi nhếch lên, chậm rãi đi tới trước mặt Thượng Quan Lăng, chợt nén thanh âm, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại rất xa xăm rõ ràng: “ Lăng nhi, ngày ấy ta và nàng ở ‘Lăng Vân cung’ đã lập lời thề ước — ‘Trên có trời xanh dưới có hoàng tuyền, từ nay đến cuối đời sẽ không phụ bạc nhau!’ Hôm nay, lời nói hãy còn văng vẳng bên tai, người vẫn còn đó, nàng sao có thể phụ ta như vậy?!” Thanh âm Đông Phương Cửu yếu ớt lại tràn đầy ai oán, một nam nhân với điệu bộ lên án kẻ bạc tình.
Trên Thần Chỉ Đài rộ lên một trận xôn xao.
Ta… ta… ta là bị oan a!…… Ta làm sao – làm sao — có thể — nói cái câu buồn nôn kinh tởm ấy chứ?!
Thế nhưng, không thể phủ nhận, khoảnh khắc trong mắt ta ánh lên đôi đồng tử đen nháy của Đông Phương Cửu, thì đôi mắt hắn dường như cũng ánh lên trong trái tim ta, một màu đen óng ánh trong veo……
“Ta…… Ta……” Ta đáng ra không nên phụ ngươi? Không ngờ ngươi lại dám bịa đặt trắng trợn như vậy?!
Bốn bề vây khốn là cái loại cảnh ngộ gì thế không biết, giây phút này ta quả thực vô cùng thấm thía rồi. Một bên là Âu Dương Vân với đôi ngân mâu xinh đẹp u ám không chút tia sáng, một bên là Hiên Viên Tiêu gần như muốn bùng lên cơn thịnh nộ, còn lại hai phía nữa cũng đều là đám thiếu nữ hận không thể đem ta ra xé xác cho hả giận……
Thấy Thượng Quan Lăng lắp bắp sau vẫn không thốt ra được lời nào, Đông Phương Cửu cúi đầu thở dài, có lẽ vẫn còn phải tác động thêm mới được. Lại vung tay lên, Đông Phương Cửu nét mặt lộ vẻ mỉm cười, rất hợp tình hợp lý, cao giọng nói: “ Lăng nhi, nàng nếu thật lòng thích Vân Lăng vương, thực sự muốn làm Vương phi Ngôn quốc, ta đây liền cầu chúc hai người bạch đầu giai lão, vĩnh viễn không rời.” Nói xong, khuôn mặt Đông Phương Cửu không còn dáng vẻ tươi cười nữa, đôi lông mày chau lại, trong đôi mắt kia là ngập đầy sự bi thương, cực kỳ chua xót, hắn nhẹ xoay gót, thì thầm như tự nói: “Lăng nhi, nàng sao lại vô tình……như thế…… ”
……
“Nàng ta cứ tưởng mình là ai chứ? Có gì mà ghê gớm đâu? Cũng chỉ là công chúa của một quốc gia thôi!” (Vivi: Vâng! CHỈ LÀ công chúa thôi! Mấy người nghĩ mình là ai chứ!!!)
“Đúng đấy đúng đấy, chẳng qua là Ngọc quốc công chúa mà, có cái gì tốt……”
“Này, người Ngọc quốc toàn là dựa vào tư sắc thôi!”
“Ha ha ha……”
“Cửu vương gia thật tội nghiệp……”
“Vương thượng của chúng ta mới là đáng thương kìa, từ đầu đến cuối lại đi yêu thích loại nữ nhân thủy tính dương hoa này!”
“Cũng đều tại nữ nhân ngoan độc bất hảo kia!”
“Đúng đúng!”
……
Âu Dương Vân vẫn như trước không nói, lẳng lặng đứng, ánh mắt ảm đạm, nhưng khi đôi ngân mâu hắn lướt qua khuôn mặt Đông Phương Cửu, thì lại bừng lên như bị dao đâm thực doạ người, đón nhận ánh mắt Đông Phương Cửu, hắn trông thấy chính là ý cười khúc khích, một bộ dáng nắm chắc phần thắng trong tay. Âu Dương Vân trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng vẻ mặt lại biểu lộ có điểm bi thương. Hắn giơ tay lên, liền có người hầu bưng chén rượu tới, cất bước đi đến trước mặt Đông Phương Cửu, nét bi thương trên mặt đã không còn, thoáng hiện ý cười nơi khóe môi, tiếp đến hắn thấp giọng nói: “ Chén rượu này Âu Dương cảm tạ Đông Phương huynh đã tác thành, giờ Âu Dương xin thề cùng Lăng nhi……”
Đông Phương Cửu tiếp nhận chén rượu, nở nụ cười như khiêu khích Âu Dương Vân, bất chợt quay lại, đối diện với Thượng Quan Lăng, trông thấy bộ dáng giật mình kinh ngạc của Thượng Quan Lăng, Đông Phương Cửu chỉ dám cười thầm trong lòng, trên mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, đôi mắt đen thẫm chứa đầy nỗi thống khổ vô hạn: “ Lăng nhi, đã như vậy, chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, sẽ không còn can hệ gì nữa. Nguyện cho, ta và nàng đời đời kiếp kiếp — vĩnh viễn không gặp lại nhau!”
Dứt lời, vung tay, chén rượu rơi xuống đất, “Choang” một tiếng vỡ nát, Đông Phương Cửu quay bước đi đầu không ngoảnh lại, sắc đỏ kinh diễm thoáng hiện trong khoảnh khắc đã lại dần tan biến ngay trước mắt……
Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không gặp lại? Tên ngốc Đông Phương Cửu này sẽ không còn quan tâm tới ta nữa sao?!
Ta trừng mắt nhìn về phía sắc đỏ sắp biến mất kia, lồng ngực thắt lại đau xót, ngay cả ánh mắt cũng có chút chua xót lẫn yêu thương.
Đột nhiên, ta vươn tay chộp tới phía trước, bản năng, ta chưa từng nghĩ đến sắc đỏ luôn bên cạnh ta ấy sẽ biến mất, ta muốn nắm chặt lấy nó, bắt lấy sắc đỏ kia!
Ta vứt dải lụa đỏ trong tay, nhấc chân chạy theo ánh đỏ, bộ dáng này của ta, thực sự là có điểm liều lĩnh bất chấp.
“Lăng nhi! Nàng làm gì thế?!” Phía sau là Âu Dương Vân kinh ngạc chất vấn, thanh âm run rẩy.
“Thượng Quan Lăng!–” Hiên Viên Tiêu cũng ngây người.
Do chạy quá nhanh, mũ phượng trên đầu rớt xuống, rơi xuống mặt đất “Loảng xoảng –” một tiếng vang thật lớn, đuôi váy dài chẳng biết từ lúc nào đã bị ta dẫm lên, nhất thời ta liền mất trọng tâm, mặt hướng xuống đất sắp ngã……
Một thanh âm, có phần vui sướng xen lẫn yêu thương: “ Tiểu Lăng nhi của ta……” Một tiếng than nhẹ, ước chừng đều là niềm yêu thương tha thiết, “Rõ thật từ đầu chí cuối đều là một tên tiểu ngốc mà!”
Mặt ta không va phải nền đất, mà là một lồng ngực như bạch ngọc, bao bọc ta, cũng đều là sắc đỏ diễm lệ mà ta vừa định bắt lấy kia……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.