Quyển 1 - Chương 28: Thần hộ Ngôn quốc, trời chọn Vương phi
Hiên Viên Việt
08/07/2013
Ngôn Vân Lăng năm thứ hai, tháng 10 ngày mồng 3. Trời quang, gió nhẹ.
Ngôn quốc tân vương – Âu Dương Vân, hiệu Vân Lăng đế, kế vị tròn hai năm.
Vì chọn lựa Vương phi, văn võ bá quan đều tề tựu tại Thần chỉ Đài.
Thần chỉ Đài, nơi Quốc sư qua nhiều thế hệ của Ngôn quốc xem tinh, đoán vận, cúng tế, cầu phúc, lắng nghe thần chỉ.
Tất cả mọi người đều nín thở, Thần chỉ Đài lại càng lặng yên khác thường, bởi Quốc sư đã nhận được thần chỉ “Thần hữu ngôn quốc, trời chọn Vương phi” — Thần linh vì Ngôn quốc tuyển một vị Vương phi, từ nay về sau long phượng tường hòa, muôn đời thái bình.
Điều này đối với thần dân Ngôn quốc mà nói, đích thị là một chuyện vô cùng thiêng liêng trọng đại, từ quan lại cho đến vạn dân đều đang trông chờ thần linh chọn lựa, mong mỏi một vị Vương phi có năng lực bảo hộ Ngôn quốc muôn đời thái bình an khang.
Chủ trì chính giữa Thần chỉ Đài không phải Ngôn quốc vương, mà không ai khác chính là Quốc sư Vô Ngôn, Âu Dương Vân nét mặt không chút biểu tình đứng bên cạnh Vô Ngôn.
Chần chừ lại tham ngủ, nên ta với Sở Sở đến muộn.
Aizz, lại là ta… biến thành tiêu điểm chính cho người người chú mục rồi! Khẽ thở dài, chậm rãi bước lên Thần chỉ Đài.
Ha ha, tình thế thật cường đại nha! Trên Thần chỉ Đài là mấy ông “tai to mặt lớn”, còn dưới Thần chỉ Đài tất cả đều là thần dân Ngôn quốc phủ phục xuống.
Lão cáo già Vô Ngôn bây giờ còn có tâm tình làm “Thần chỉ” sao? Hắn không “nhớ mong” tiểu đệ của hắn a? Rõ thật là vô tình mà!
Ta cao hứng khiêu khích nhìn về phía Vô Ngôn, vô cùng kiêu ngạo cười với hắn. Cho ngươi tức chết thôi!
Không ngờ tới Vô Ngôn cũng rất tiêu sái đón nhận ánh mắt ta, đối với ta thản nhiên cười, ánh mắt hắn thực giống như hết thảy đều xem ta không ra gì. Trong lúc đó đột nhiên không hiểu sao, lòng bất an đứng lên. Lẩn tránh cái nhìn của lão cáo già, chẳng qua là ta không muốn đối diện với một bộ mặt nạ mà thôi.
Lặng lẽ ngắm hướng Vân tiên nhân, hắn vẫn cứ lạnh lùng lãnh đạm như trước, cho dù hôm nay là ngày tuyển phi trọng đại của hắn, nhưng trên mặt hắn, ta thực tìm không thấy một tia cảm tình, cứ như thể sự việc hôm nay với hắn không chút can hệ gì.
Vân tiên nhân dường như cảm giác được ta đang nhìn hắn, quay đầu nhìn ta ảm đạm cười. Mắt ta lập tức sáng như sao, ai nha, trời ạ, ta thực quá may mắn đi, đây là lần thứ hai Vân tiên nhân cười với ta nha! Đáng tiếc, người tốt như vậy, tiên nhân xinh đẹp như vậy đã muốn kết hôn, muốn đón dâu, muốn có Vương phi a! Ta… ta… ta vỡ mộng rồi!!!
Tôn chỉ của ta là –“Đàn ông đã kết hôn là đại thúc, tuyệt không đoạt lại để YY!”
Sau này trong giấc mộng của ta sẽ thiếu mất hắn a! Aiz, aizz, aizzz, ta thực là đáng thương……
Ôi chao?! Sao tất cả mọi người đều nhìn ta vậy?!
“Lăng nhi, đừng thở dài nữa, vãn chút rồi trở về cho muội ngủ tiếp.” Sở Sở thì thầm bên tai ta. Chảy mồ hôi, hoá ra là do tiếng thở dài của ta quá lớn a! Vội vàng cúi đầu với bộ dáng vô tội…… Các ngươi nhìn không thấy ta, nhìn không thấy ta!!!
Không biết lão gia hỏa Vô Ngôn này âm mưu làm cái gì nữa, qua đã lâu, hắn vẫn chẳng nói câu nào, thật sự là xứng với tên của hắn!
Đám người bọn ta dù gì cũng lai lịch cao quý, hắn lại dám bắt bọn ta ở đây đợi cái Thần chỉ khỉ gió mà thần linh không có thực kia sẽ ban cho hắn. Ngươi nói đợi thì ta phải đợi chắc, lại còn dám bắt tất cả bọn ta phải đứng mà chờ. Ngươi đang kéo cờ à! Dám bắt lão nương đứng chờ! Bà nó nữa, đúng là cái đồ điên, đồ thần kinh!
Dáng đứng của ta, càng ngày càng không ra cái thể thống gì hết, nét mặt, phỏng chừng cũng càng ngày càng khiến cho người ta sợ hãi. Không còn cách nào khác, ta là trạch nữ a, có thể ngồi thì ta sẽ không đứng, có thể nằm ta tuyệt đối sẽ không ngồi, nếu không tìm được tư thế so với nằm càng thoải mái hơn, ta cũng sẽ không bắt lấy cơ hội, liền hướng giường mà lao tới!
Dưới ánh nắng chói chang như vậy, cứ ngây ngốc “Đứng phạt”, đối với ta mà nói chính là “Ngược đãi” lộ liễu mà! Ngược đãi! Trời ạ, từ trước đến giờ chỉ có ta ngược nhân, há lại có người ngược ta?! Ách, thật là bất mãn a!
“Lăng nhi……” Thanh âm bất đắc dĩ của Sở Sở lại bay tới. Được rồi, ta sẽ kiên trì.
Vốn định quay lại mỉm cười một cái với Sở Sở, lại không cẩn thận ánh mắt ta với Hiên Viên Tiêu giao nhau, kỳ quái chính là tên thất phu này tuy rằng đứng thẳng tắp, nhưng tựa hồ thần thái lại không ở bên hắn, sắc mặt khó coi a! Ngay cả kim sắc trong suốt trong đôi mắt như hòn bi kia cũng thiếu đi lực chấn nhiếp (vẻ làm người ta khiếp sợ). Thế này là làm sao vậy? Hay là hắn giống ta cũng ngủ không được ngon?! (Vivi: Ngây thơ! @.@)
Tên ngốc Đông Phương Cửu khóe miệng cười lạnh dường như có thâm ý, suồng sã đánh giá ta, hình như là cân nhắc nếu đem ta nấu, trước tiên nên ăn từ đâu mới tốt. Rét run a!
Có điều bọn hắn ngược lại đều nhẫn nại rất tốt, không thấy chút dấu hiệu buồn bực nào. Nhưng thật là khổ thân ta!
Cuối cùng, vẫn là có người chờ không được, không biết cái người “vô ý” của một tiểu quốc nào đã “nhỏ giọng lầm bầm” một câu, nhưng tất cả bọn ta đều nghe thấy được.
Vô Ngôn tựa hồ không nghe thấy, chậm rãi hướng Âu Dương Vân thi lễ, rồi thanh âm trầm tĩnh uy nghiêm nói: “Thần chỉ –”
Bốn phía một khoảng im lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng mỏng manh.
“Thần nói — Vương phi ngay trước mắt!”
“Dựa vào……” Ta muốn nói, dựa vào ai a, vừa mới lên tiếng, liền bịt ngay miệng lại. Ngàn vạn lần không thể chính diện chiến đấu với “tên điên hết thuốc chữa lại mê tín độc hại” Vô Ngôn được.
Quả nhiên, trên dưới đài lại sóng dậy xôn xao, mọi người đều không biết là có đúng hay không.
Ngay trước mắt? Chỗ nào? Chỗ nào a? Trước mắt ta chính là một đám người, ách, cơ hồ tất cả như phân thân thành nhị vị cô nương?! Xoa xoa mắt, cẩn thận hướng dưới đài nhìn lại…… Thật sự, chủ yếu đều là nữ hài tử! Vô Ngôn làm cái gì vậy?!
“Vô Ngôn quốc sư, nữ tử trước mắt ngươi không tới một vạn thì cũng có đến tám nghìn rồi?”
A ha, không biết “bằng hữu” nào không sợ chết đã nói ra nỗi lòng ta a, ta sẽ nhớ kỹ của ngươi, những năm về sau ta sẽ ghi nhớ ngươi tới tận lúc xuống địa ngục…… Khụ khụ……
Lén nhìn Vô Ngôn một cái, muốn xem một chút lão cáo già này bực bội biến thành cái bộ dáng gì, không nghĩ tới hắn lại thẳng thừng nhìn chằm chằm ta!
Chảy mồ hôi, đâu phải ta nói! Thật mà! Là người kia! Người kia! Đôi mắt ta gắng sức ra hiệu chỉ rõ cho Vô Ngôn “vị trí người đắc tội ngươi”. Vô Ngôn, ngươi nhìn cho cẩn thận, người thứ tư bên tay phải ta, là tên kia nói ngươi!
Ánh mắt Vô Ngôn kia cong lên như vầng trăng khuyết, từ trong ngực lấy ra một chiếc vòng, ừm…xem xét đánh giá đích thị là vòng ngọc, hoặc là ngọc bích, màu sắc thực trong veo, toàn bộ đều xanh biếc, ừm…… Này, ta lại đi nghiên cứu cái quái gì vậy a!
Bước xuống, hắn sao lại hướng khách quý của bữa tiệc là bọn ta đi tới? Vân tiên nhân cũng không có ở bên cạnh a.
Không đúng, hình như hắn là hướng…… hướng ta đi tới?!……
Omg, ông trời ơ, ông lại muốn làm cái gì nữa đây??!!!
Ngôn quốc tân vương – Âu Dương Vân, hiệu Vân Lăng đế, kế vị tròn hai năm.
Vì chọn lựa Vương phi, văn võ bá quan đều tề tựu tại Thần chỉ Đài.
Thần chỉ Đài, nơi Quốc sư qua nhiều thế hệ của Ngôn quốc xem tinh, đoán vận, cúng tế, cầu phúc, lắng nghe thần chỉ.
Tất cả mọi người đều nín thở, Thần chỉ Đài lại càng lặng yên khác thường, bởi Quốc sư đã nhận được thần chỉ “Thần hữu ngôn quốc, trời chọn Vương phi” — Thần linh vì Ngôn quốc tuyển một vị Vương phi, từ nay về sau long phượng tường hòa, muôn đời thái bình.
Điều này đối với thần dân Ngôn quốc mà nói, đích thị là một chuyện vô cùng thiêng liêng trọng đại, từ quan lại cho đến vạn dân đều đang trông chờ thần linh chọn lựa, mong mỏi một vị Vương phi có năng lực bảo hộ Ngôn quốc muôn đời thái bình an khang.
Chủ trì chính giữa Thần chỉ Đài không phải Ngôn quốc vương, mà không ai khác chính là Quốc sư Vô Ngôn, Âu Dương Vân nét mặt không chút biểu tình đứng bên cạnh Vô Ngôn.
Chần chừ lại tham ngủ, nên ta với Sở Sở đến muộn.
Aizz, lại là ta… biến thành tiêu điểm chính cho người người chú mục rồi! Khẽ thở dài, chậm rãi bước lên Thần chỉ Đài.
Ha ha, tình thế thật cường đại nha! Trên Thần chỉ Đài là mấy ông “tai to mặt lớn”, còn dưới Thần chỉ Đài tất cả đều là thần dân Ngôn quốc phủ phục xuống.
Lão cáo già Vô Ngôn bây giờ còn có tâm tình làm “Thần chỉ” sao? Hắn không “nhớ mong” tiểu đệ của hắn a? Rõ thật là vô tình mà!
Ta cao hứng khiêu khích nhìn về phía Vô Ngôn, vô cùng kiêu ngạo cười với hắn. Cho ngươi tức chết thôi!
Không ngờ tới Vô Ngôn cũng rất tiêu sái đón nhận ánh mắt ta, đối với ta thản nhiên cười, ánh mắt hắn thực giống như hết thảy đều xem ta không ra gì. Trong lúc đó đột nhiên không hiểu sao, lòng bất an đứng lên. Lẩn tránh cái nhìn của lão cáo già, chẳng qua là ta không muốn đối diện với một bộ mặt nạ mà thôi.
Lặng lẽ ngắm hướng Vân tiên nhân, hắn vẫn cứ lạnh lùng lãnh đạm như trước, cho dù hôm nay là ngày tuyển phi trọng đại của hắn, nhưng trên mặt hắn, ta thực tìm không thấy một tia cảm tình, cứ như thể sự việc hôm nay với hắn không chút can hệ gì.
Vân tiên nhân dường như cảm giác được ta đang nhìn hắn, quay đầu nhìn ta ảm đạm cười. Mắt ta lập tức sáng như sao, ai nha, trời ạ, ta thực quá may mắn đi, đây là lần thứ hai Vân tiên nhân cười với ta nha! Đáng tiếc, người tốt như vậy, tiên nhân xinh đẹp như vậy đã muốn kết hôn, muốn đón dâu, muốn có Vương phi a! Ta… ta… ta vỡ mộng rồi!!!
Tôn chỉ của ta là –“Đàn ông đã kết hôn là đại thúc, tuyệt không đoạt lại để YY!”
Sau này trong giấc mộng của ta sẽ thiếu mất hắn a! Aiz, aizz, aizzz, ta thực là đáng thương……
Ôi chao?! Sao tất cả mọi người đều nhìn ta vậy?!
“Lăng nhi, đừng thở dài nữa, vãn chút rồi trở về cho muội ngủ tiếp.” Sở Sở thì thầm bên tai ta. Chảy mồ hôi, hoá ra là do tiếng thở dài của ta quá lớn a! Vội vàng cúi đầu với bộ dáng vô tội…… Các ngươi nhìn không thấy ta, nhìn không thấy ta!!!
Không biết lão gia hỏa Vô Ngôn này âm mưu làm cái gì nữa, qua đã lâu, hắn vẫn chẳng nói câu nào, thật sự là xứng với tên của hắn!
Đám người bọn ta dù gì cũng lai lịch cao quý, hắn lại dám bắt bọn ta ở đây đợi cái Thần chỉ khỉ gió mà thần linh không có thực kia sẽ ban cho hắn. Ngươi nói đợi thì ta phải đợi chắc, lại còn dám bắt tất cả bọn ta phải đứng mà chờ. Ngươi đang kéo cờ à! Dám bắt lão nương đứng chờ! Bà nó nữa, đúng là cái đồ điên, đồ thần kinh!
Dáng đứng của ta, càng ngày càng không ra cái thể thống gì hết, nét mặt, phỏng chừng cũng càng ngày càng khiến cho người ta sợ hãi. Không còn cách nào khác, ta là trạch nữ a, có thể ngồi thì ta sẽ không đứng, có thể nằm ta tuyệt đối sẽ không ngồi, nếu không tìm được tư thế so với nằm càng thoải mái hơn, ta cũng sẽ không bắt lấy cơ hội, liền hướng giường mà lao tới!
Dưới ánh nắng chói chang như vậy, cứ ngây ngốc “Đứng phạt”, đối với ta mà nói chính là “Ngược đãi” lộ liễu mà! Ngược đãi! Trời ạ, từ trước đến giờ chỉ có ta ngược nhân, há lại có người ngược ta?! Ách, thật là bất mãn a!
“Lăng nhi……” Thanh âm bất đắc dĩ của Sở Sở lại bay tới. Được rồi, ta sẽ kiên trì.
Vốn định quay lại mỉm cười một cái với Sở Sở, lại không cẩn thận ánh mắt ta với Hiên Viên Tiêu giao nhau, kỳ quái chính là tên thất phu này tuy rằng đứng thẳng tắp, nhưng tựa hồ thần thái lại không ở bên hắn, sắc mặt khó coi a! Ngay cả kim sắc trong suốt trong đôi mắt như hòn bi kia cũng thiếu đi lực chấn nhiếp (vẻ làm người ta khiếp sợ). Thế này là làm sao vậy? Hay là hắn giống ta cũng ngủ không được ngon?! (Vivi: Ngây thơ! @.@)
Tên ngốc Đông Phương Cửu khóe miệng cười lạnh dường như có thâm ý, suồng sã đánh giá ta, hình như là cân nhắc nếu đem ta nấu, trước tiên nên ăn từ đâu mới tốt. Rét run a!
Có điều bọn hắn ngược lại đều nhẫn nại rất tốt, không thấy chút dấu hiệu buồn bực nào. Nhưng thật là khổ thân ta!
Cuối cùng, vẫn là có người chờ không được, không biết cái người “vô ý” của một tiểu quốc nào đã “nhỏ giọng lầm bầm” một câu, nhưng tất cả bọn ta đều nghe thấy được.
Vô Ngôn tựa hồ không nghe thấy, chậm rãi hướng Âu Dương Vân thi lễ, rồi thanh âm trầm tĩnh uy nghiêm nói: “Thần chỉ –”
Bốn phía một khoảng im lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng mỏng manh.
“Thần nói — Vương phi ngay trước mắt!”
“Dựa vào……” Ta muốn nói, dựa vào ai a, vừa mới lên tiếng, liền bịt ngay miệng lại. Ngàn vạn lần không thể chính diện chiến đấu với “tên điên hết thuốc chữa lại mê tín độc hại” Vô Ngôn được.
Quả nhiên, trên dưới đài lại sóng dậy xôn xao, mọi người đều không biết là có đúng hay không.
Ngay trước mắt? Chỗ nào? Chỗ nào a? Trước mắt ta chính là một đám người, ách, cơ hồ tất cả như phân thân thành nhị vị cô nương?! Xoa xoa mắt, cẩn thận hướng dưới đài nhìn lại…… Thật sự, chủ yếu đều là nữ hài tử! Vô Ngôn làm cái gì vậy?!
“Vô Ngôn quốc sư, nữ tử trước mắt ngươi không tới một vạn thì cũng có đến tám nghìn rồi?”
A ha, không biết “bằng hữu” nào không sợ chết đã nói ra nỗi lòng ta a, ta sẽ nhớ kỹ của ngươi, những năm về sau ta sẽ ghi nhớ ngươi tới tận lúc xuống địa ngục…… Khụ khụ……
Lén nhìn Vô Ngôn một cái, muốn xem một chút lão cáo già này bực bội biến thành cái bộ dáng gì, không nghĩ tới hắn lại thẳng thừng nhìn chằm chằm ta!
Chảy mồ hôi, đâu phải ta nói! Thật mà! Là người kia! Người kia! Đôi mắt ta gắng sức ra hiệu chỉ rõ cho Vô Ngôn “vị trí người đắc tội ngươi”. Vô Ngôn, ngươi nhìn cho cẩn thận, người thứ tư bên tay phải ta, là tên kia nói ngươi!
Ánh mắt Vô Ngôn kia cong lên như vầng trăng khuyết, từ trong ngực lấy ra một chiếc vòng, ừm…xem xét đánh giá đích thị là vòng ngọc, hoặc là ngọc bích, màu sắc thực trong veo, toàn bộ đều xanh biếc, ừm…… Này, ta lại đi nghiên cứu cái quái gì vậy a!
Bước xuống, hắn sao lại hướng khách quý của bữa tiệc là bọn ta đi tới? Vân tiên nhân cũng không có ở bên cạnh a.
Không đúng, hình như hắn là hướng…… hướng ta đi tới?!……
Omg, ông trời ơ, ông lại muốn làm cái gì nữa đây??!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.