Quyển 2 - Chương 191: Tim có vướng bận, không thể buông tay
Hiên Viên Việt
26/08/2013
Mấy ngày trước.
Ngọc quốc, hoàng cung, Ngự thư phòng.
“Vẫn chưa tìm được?!”
Đinh đứng khom người, nghe Thượng Quan Thiên hỏi, liền ngẩng đầu đáp: “Dạ phải, thần đã lục soát khắp cả Lăng quốc cũng không tìm thấy Vĩnh An vương, tin là Vĩnh An vương đã rời khỏi Lăng đô rồi.”
Đinh trời sinh lớn giọng, khi trả lời thì từng chữ âm vang, làm lỗ tai Thượng Quan Thiên run lên, lửa giận đốt càng lớn.
“Vĩnh An vương?! Ha ha... Loại người vứt bỏ trẫm vứt bỏ Ngọc quốc không đếm xỉa đến cũng xứng xưng là Vĩnh An Vương? Trẫm muốn...”
“Hoàng thượng không cần gấp, thần biết hắn đi đâu mà.” Tô Tử Chiêm nhàn nhã từ chiếc ghế mềm đứng lên, mỉm cười nhìn Thượng Quan Thiên đang nổi giận ngất trời, lại nhìn Đinh đang mặt mày nhăn nhó, nói: “Mạc Thất, ngươi gọi người đi chuẩn bị, ba ngày sau ta muốn đích thân khởi hành mừng thọ mẫu thân của Hiên Viên Tiêu.”
“Dạ — Tô đại nhân.” Đinh lớn tiếng đáp.
“Khanh?” Thượng Quan Thiên nhíu mày nhìn Tô Tử Chiêm.
Tô Tử Chiêm cong môi cười cười, nói: “Cũng giống như Mạc Ly, Tử Chiêm cũng vì bệ hạ đi làm công chuyện.”
.....
Lương quốc, Phượng Dương.
Phủ Cửu vương gia, rừng trúc sau hậu viện.
Đông Phương Cửu lẳng lặng đứng một mình trong rừng trúc xanh biếc, ngẫu nhiên có cơn gió thổi qua làm bay vạt áo hắn, lay động vài sợi tóc trên trán, dường như ngoại trừ gió có động ra, còn lại đều là tĩnh lặng.
Y Y chậm rãi bước đến, im lặng đứng sau Đông Phương Cửu, trầm mặc.
Hồi lâu sau, cuối cùng Y Y cũng mở miệng: “Gia, nên trở về cung rồi.”
Đông Phương Cửu mở miệng, khẽ nói vài từ: “Y Y, trong lòng gia thấy trống rỗng...”
Nước mắt trong mắt Y Y khẽ chuyển, không biết mất bao nhiêu khí lực mới làm cho chúng không chảy xuống.
“Gia luôn một lần lại một lần để mất đi nàng ấy.”
Một đôi mắt phượng, kiên nghị lạnh lùng, hẹp dài sâu thẳm, đôi mắt ấy chẳng hề chớp mắt ngóng nhìn chân trời, trông về phía một người.
“Nếu có thể, gia không hề nghĩ muốn yêu thương nàng ấy, gia nên tìm một người con gái dịu dàng như nước không có chuyện xưa, được vạn dân tung hô lập làm hậu, để người ấy và gia cùng nhau hưởng vạn dặm giang sơn. Nhưngmà, ông trời chưa từng cho gia cơ hội, gia lần đầu tiên yêu mến một người, lại yêu thích phải nàng ấy, cho dù khi gia đã quên sạch sẽ những chuyện về nàng nhưng gia vẫn yêu nàng như trước.”
Đông Phương Cửu nhàn nhạt nói xong, giống như là không chứa cảm xúc gì, chỉ là những tình cảm này đã bị hắn chôn thật sâu trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia.
“Gia phát hiện thói quen thật sự là một chuyện rất đáng sợ. Giống như người có thói quen ăn chay sẽ không chạm đến thịt, ngươi thích núi rừng thì liền từ bỏ phố xá sầm uất. Người quen chọn cách dùng cái mũi để ngửi sẽ lười mở mắt ra để nhìn. Cho nên vấn đề thực sự chính là gia đã quen có nàng ấy, đã quen không bao giờ tự hỏi mình vì sao lại thích nàng ấy, đã quen vụng trộm mà quan sát nàng, đã quen ngắm nàng nheo nheo ánh mắt cười rộ lên, giờ đây lại có thói quen tưởng nhớ nàng.”
Lúc nói xong điều này Đông Phương Cửu nhẹ cười, khóe môi hơi hơi giương lên, chính sự tươi cười này làm cho Y Y nhìn thấy mà lòng chua xót.
“Gia...” Y Y nghẹn ngào lên tiếng gọi, lời định nói đã đến bờ môi nhưng lại nói không nên lời.
“Gia không muốn mình một lần lại một lần để mất đi nàng ấy.” Thở dài một hơi, Đông Phương Cửu xoay người nhìn Y Y: “Gia muốn đi Kim quốc, ngươi giúp gia chuẩn bị đi.”
......
Kim quốc, Cẩm Hâm.
Hoàng cung, lãnh cung.
Điều duy nhất khiến cho tôi có thể nói lời cảm ơn đến Hiên Viên Tiêu là khi hắn ngầm đồng ý để Ất ở cạnh tôi.
Vì thế, lãnh cung sạch sẽ nhưng vắng vẻ này đã có thêm một chút hơi người, ngay cả bầu không khí cũng ấm áp hơn mấy độ.
Bởi vì giấc mộng kỳ quái của tôi ngày hôm ấy, cho nên tôi và Ất đã hỏi tình hình gần đây của Vân tiên nhân, dù thế nào cũng không nghĩ đến Ngôn quốc lại đổi chủ! Hơn nữa Ngôn vương đổi chủ từ lúc tôi còn ở Lương quốc!
Đông Phương Cửu giấu tôi, vì sao?
Nhớ lại một cảnh ở trong mộng, máu nhiễm đỏ cả bộ y phục trắng như tuyết, làm tôi kinh hãi mãi không thôi.
Hồi tưởng lại những lời Vân tiên nhân nói với tôi khi chia tay ở Lương quốc, bất an quanh quẩn trong đầu tôi gạt ra không được.
Có điều gì đó nhất định phải thay đổi – tôi muốn sống sót, không thể chết ở Kim quốc được, bất kể thế nào cũng không thể chết ở Kim quốc.
Tôi còn phải sống sót rời đi!
“Mạc Ly, huynh ở lại đây, Tiểu Tuyết, emđưa ta đến Dực Thần cung.” Tôi ngẩng đầu nhìn Ất và Tiểu Tuyết phân phó.
“Chủ tử, người... theo quy định người không thể ra khỏi lãnh cung này...” Tiểu Tuyết ngập ngừng quay về phía tôi, cúi thấp đầu, nhưng tôi có thể thấy cô ấy nhíu mày lại.
Tôi nở nụ cười nói: “Chúng ta đây sẽ không tuân theo quy định.” Nghiêng đầu nhìn Ất, nháy mắt với hắn, “Mạc Ly, xem ra vẫn không thể đểhuynh ở nhà, huynh phải mang theo ta ‘bay’nha~~”
Ất khẽ nhếch khóe môi, gật gật đầu.
“Tiểu Tuyết, em cũng không thể đi tố cáo tội của ta đó nha!~~~”
Rồi quay qua nhìn Tiểu Tuyết nhe răng cười,Tiểu Tuyết vội vàng cúi đầu nói: “Nô tỳ không dám!”
.......
Giờ Hợi hai khắc, Dực Thần cung.
Sở Sở khoác xong áo ngoài liền vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, bộ dạng gấp gáp của cô lộ ra vài phần hoảng hốt, trong mắt vẫn còn mang theo vài tia bất an.
Tôi tùy tiện ngồi trên ghế chờ cô ta, nghe được bước chân của cô, tôi ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô ta, nói: “Sở Sở, hiện tại tính mạng của ta đúng là đang nằm trong tay muội rồi.”
Sở Sở đứng ngẩn người sau liền bước nhanh đi đến trước mặt tôi, đỉnh đầu thùy mị của cô tađặt ngay tại tầm mắt tôi.
“Lăng nhi nghĩ muội nên làm thế nào để giúp tỷ?”
Thanh âm của cô ta nhẹ nhàng mềm mại, vốn nên làm người ta nghe được tâm thần thư thái, thoải mái, nhưng lúc này tôi lại không hề cảm thấy thế.
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, nhìn sâu vào mắtcô ta, bất thình lình tôi nở nụ cười: “Muội cảm thấy sao?”
Trầm mặc trong chốc lát, Sở Sở mở miệng: “Được, ngày mai muội liền nói với Tiêu là do muội tự mình rơi xuống nước, không liên quan đến tỷ.”
Tôi đứng dậy, mặt đối mặt với cô ta, nhìn không chuyển mắt.
Sở Sở hơi hơi hạ mi xuống, tầm mắt từ mặt tôi chuyển đi chỗ khác, thoáng xấu hổ hỏi tôi: “Như vậy cũng không được?”
Tôi vui vẻ kề sát cô ta, khẽ chạm tai cô, gần như dùng hơi thở để nói chuyện: “Không được.” Cảm thấy cơ thể cô cứng đờ một cách rõ ràng, tôi nở nụ cười nhẹ bên tai cô, lại nói: “Không cần phải phiền toái như vậy, muội chỉ cần giúp ta liên hệ với cung chủ đại nhân của Bỉ Ngạn cung là tốt rồi.” Tôi nở nụ cười khì khì rút ra khỏi tai cô ta.
“Cái gì?!” Đột nhiên, Sở Sở trợn tròn đôi mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tôi.
Đưa ngón trỏ dán lên môi, “Suỵt —” Tôi cẩn thận chớp chớp mắt,”Đây chính là bí mật nha, Sở Sở đừng kêu lớn tiếng như vậy.”
Sở Sở cau mày hỏi tôi: “Tỷ, làm sao tỷ lại biết?”
Tôi cười, cười đến thực thoải mái: “Trong tay ta cũng có người làm việc nha.” Vỗ vỗ vai Sở Sở, thật thành khẩn nhờ vả: “Ta đây xin cám ơn trước, Sở Sở.” Sau đó khách khí ôm cô ta một cái, rồi quay người tiêu sái rời đi.
Hơn mấy tháng trước, mới từ Cửu Trọng sơn quay về Ngọc quốc, tôi liền nhận được tin tức từ chỗ Bính, nói là mật thám trong cung tra được Sở Sở và Bỉ Ngạn cung hình như có liên hệ, ngay lúc đó tôi cũng không nghi ngờ gì, chỉ biết được cung chủ Bỉ Ngạn cung là một người thần bí, lại không ngờ đến đó chính là Ma Y. Bây giờ từ chỗ Ất mới biết được toàn bộ, thì đã muộn rồi.
Ai có thể ngờ tới cung chủ Bỉ Ngạn cung lại là cháu đích tôn của lão Ngôn vương. Che giấu tài năng, ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm chẳng qua là chỉ vì mục đích cuối cùng là có một ngày có thể tàn sát đẫm máu hoàng thành, rửa nỗi nhục giết cha, thật là rất tàn khốc!
Yến cung chủ! Yến Tứ Phương! Khá lắm cung chủ! Khá lắm Ma Y!
Sợ là ngay lúc Thượng Quan Lăng đang cùng hắn ‘Đồng quy’ thì mới là lúc biết được thân phận của hắn, tiếc là tôi...
Ai....
Một ngón tay nhẹ nhàng ấn vào cặp lông mày đang cau lại của tôi, lành lạnh, nghe được một tia sâu kín thổi qua: “Không cần lo lắng quá mức, ta cùng với Tô Tử Chiêm liên thủ mới có thể đánh ngang tay với Âu Dương Vân. Hắn không dễ dàng bị tấn công như vậy.”
Đờ đẫn trong nháy mắt, tôi lập tức hoàn hồn, nhìn người lúc nào cũng ôn nhu từ tận đáy lòng đang nhìn tôi, chậm rãi gật đầu.
Trong lòng tôi thầm nói: Mạc Ly, có anh ở đây, thật tốt.
Có anh ở đây, tôi không phải chỉ có một mình.
Cám ơn anh.
Dường như ngay lập tức cảm nhận được cái nhìn chăm chú của tôi, hắn cúi đầu xuống nhìn tôi, nhàn nhạt nở nụ cười yếu ớt nhẹ như hương hoa vậy.
.......
Cơn giận của Hiên Viên Tiêu bệ hạ thật là lớn, chân trước của tôi mới bước vào cửa chính của lãnh cung, một trận gió lạnh run táp vào mặt, giống như một cây đao sắc bén xuyên mạnh qua thân thể tôi, thế này có thể thấy sự bất mãn của Hiên Viên Tiêu bệ hạ đối với tôi lớn thế nào.
Quả nhiên, giương mắt nhìn lên, một thân thể to lớn đang đứng thẳng dưới ngọn đèn mờ nhạt, thắt lưng thẳng tắp, như một pho tượng người lạnh lẽo, không phải là Hiên Viên bệ hạ thì còn ai vào đây nữa?
Khoát tay để Ất trực tiếp lui xuống trước, tôi một mình rảo bước tiến vào trong lãnh cung, bên trong ấm áp hơn bên ngoài được chút ít.
“Oán khí của bệ hạ thật là sâu, hại chỗ này của ta lại lạnh vài phần.” Tôi không hề sợ hãi trêu đùa hắn, nhẹ bước qua hắn, đi sâu vào chỗ ấm áp trong phòng mà ngồi xuống.
Hiên Viên Tiêu đột nhiên xoay người, đối mặt nhìn tôi, lạnh giọng trách cứ: “Nàng có biết là kẻ đang mang tội thì không được ra khỏi lãnh cung hay không?”
Ngọc quốc, hoàng cung, Ngự thư phòng.
“Vẫn chưa tìm được?!”
Đinh đứng khom người, nghe Thượng Quan Thiên hỏi, liền ngẩng đầu đáp: “Dạ phải, thần đã lục soát khắp cả Lăng quốc cũng không tìm thấy Vĩnh An vương, tin là Vĩnh An vương đã rời khỏi Lăng đô rồi.”
Đinh trời sinh lớn giọng, khi trả lời thì từng chữ âm vang, làm lỗ tai Thượng Quan Thiên run lên, lửa giận đốt càng lớn.
“Vĩnh An vương?! Ha ha... Loại người vứt bỏ trẫm vứt bỏ Ngọc quốc không đếm xỉa đến cũng xứng xưng là Vĩnh An Vương? Trẫm muốn...”
“Hoàng thượng không cần gấp, thần biết hắn đi đâu mà.” Tô Tử Chiêm nhàn nhã từ chiếc ghế mềm đứng lên, mỉm cười nhìn Thượng Quan Thiên đang nổi giận ngất trời, lại nhìn Đinh đang mặt mày nhăn nhó, nói: “Mạc Thất, ngươi gọi người đi chuẩn bị, ba ngày sau ta muốn đích thân khởi hành mừng thọ mẫu thân của Hiên Viên Tiêu.”
“Dạ — Tô đại nhân.” Đinh lớn tiếng đáp.
“Khanh?” Thượng Quan Thiên nhíu mày nhìn Tô Tử Chiêm.
Tô Tử Chiêm cong môi cười cười, nói: “Cũng giống như Mạc Ly, Tử Chiêm cũng vì bệ hạ đi làm công chuyện.”
.....
Lương quốc, Phượng Dương.
Phủ Cửu vương gia, rừng trúc sau hậu viện.
Đông Phương Cửu lẳng lặng đứng một mình trong rừng trúc xanh biếc, ngẫu nhiên có cơn gió thổi qua làm bay vạt áo hắn, lay động vài sợi tóc trên trán, dường như ngoại trừ gió có động ra, còn lại đều là tĩnh lặng.
Y Y chậm rãi bước đến, im lặng đứng sau Đông Phương Cửu, trầm mặc.
Hồi lâu sau, cuối cùng Y Y cũng mở miệng: “Gia, nên trở về cung rồi.”
Đông Phương Cửu mở miệng, khẽ nói vài từ: “Y Y, trong lòng gia thấy trống rỗng...”
Nước mắt trong mắt Y Y khẽ chuyển, không biết mất bao nhiêu khí lực mới làm cho chúng không chảy xuống.
“Gia luôn một lần lại một lần để mất đi nàng ấy.”
Một đôi mắt phượng, kiên nghị lạnh lùng, hẹp dài sâu thẳm, đôi mắt ấy chẳng hề chớp mắt ngóng nhìn chân trời, trông về phía một người.
“Nếu có thể, gia không hề nghĩ muốn yêu thương nàng ấy, gia nên tìm một người con gái dịu dàng như nước không có chuyện xưa, được vạn dân tung hô lập làm hậu, để người ấy và gia cùng nhau hưởng vạn dặm giang sơn. Nhưngmà, ông trời chưa từng cho gia cơ hội, gia lần đầu tiên yêu mến một người, lại yêu thích phải nàng ấy, cho dù khi gia đã quên sạch sẽ những chuyện về nàng nhưng gia vẫn yêu nàng như trước.”
Đông Phương Cửu nhàn nhạt nói xong, giống như là không chứa cảm xúc gì, chỉ là những tình cảm này đã bị hắn chôn thật sâu trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia.
“Gia phát hiện thói quen thật sự là một chuyện rất đáng sợ. Giống như người có thói quen ăn chay sẽ không chạm đến thịt, ngươi thích núi rừng thì liền từ bỏ phố xá sầm uất. Người quen chọn cách dùng cái mũi để ngửi sẽ lười mở mắt ra để nhìn. Cho nên vấn đề thực sự chính là gia đã quen có nàng ấy, đã quen không bao giờ tự hỏi mình vì sao lại thích nàng ấy, đã quen vụng trộm mà quan sát nàng, đã quen ngắm nàng nheo nheo ánh mắt cười rộ lên, giờ đây lại có thói quen tưởng nhớ nàng.”
Lúc nói xong điều này Đông Phương Cửu nhẹ cười, khóe môi hơi hơi giương lên, chính sự tươi cười này làm cho Y Y nhìn thấy mà lòng chua xót.
“Gia...” Y Y nghẹn ngào lên tiếng gọi, lời định nói đã đến bờ môi nhưng lại nói không nên lời.
“Gia không muốn mình một lần lại một lần để mất đi nàng ấy.” Thở dài một hơi, Đông Phương Cửu xoay người nhìn Y Y: “Gia muốn đi Kim quốc, ngươi giúp gia chuẩn bị đi.”
......
Kim quốc, Cẩm Hâm.
Hoàng cung, lãnh cung.
Điều duy nhất khiến cho tôi có thể nói lời cảm ơn đến Hiên Viên Tiêu là khi hắn ngầm đồng ý để Ất ở cạnh tôi.
Vì thế, lãnh cung sạch sẽ nhưng vắng vẻ này đã có thêm một chút hơi người, ngay cả bầu không khí cũng ấm áp hơn mấy độ.
Bởi vì giấc mộng kỳ quái của tôi ngày hôm ấy, cho nên tôi và Ất đã hỏi tình hình gần đây của Vân tiên nhân, dù thế nào cũng không nghĩ đến Ngôn quốc lại đổi chủ! Hơn nữa Ngôn vương đổi chủ từ lúc tôi còn ở Lương quốc!
Đông Phương Cửu giấu tôi, vì sao?
Nhớ lại một cảnh ở trong mộng, máu nhiễm đỏ cả bộ y phục trắng như tuyết, làm tôi kinh hãi mãi không thôi.
Hồi tưởng lại những lời Vân tiên nhân nói với tôi khi chia tay ở Lương quốc, bất an quanh quẩn trong đầu tôi gạt ra không được.
Có điều gì đó nhất định phải thay đổi – tôi muốn sống sót, không thể chết ở Kim quốc được, bất kể thế nào cũng không thể chết ở Kim quốc.
Tôi còn phải sống sót rời đi!
“Mạc Ly, huynh ở lại đây, Tiểu Tuyết, emđưa ta đến Dực Thần cung.” Tôi ngẩng đầu nhìn Ất và Tiểu Tuyết phân phó.
“Chủ tử, người... theo quy định người không thể ra khỏi lãnh cung này...” Tiểu Tuyết ngập ngừng quay về phía tôi, cúi thấp đầu, nhưng tôi có thể thấy cô ấy nhíu mày lại.
Tôi nở nụ cười nói: “Chúng ta đây sẽ không tuân theo quy định.” Nghiêng đầu nhìn Ất, nháy mắt với hắn, “Mạc Ly, xem ra vẫn không thể đểhuynh ở nhà, huynh phải mang theo ta ‘bay’nha~~”
Ất khẽ nhếch khóe môi, gật gật đầu.
“Tiểu Tuyết, em cũng không thể đi tố cáo tội của ta đó nha!~~~”
Rồi quay qua nhìn Tiểu Tuyết nhe răng cười,Tiểu Tuyết vội vàng cúi đầu nói: “Nô tỳ không dám!”
.......
Giờ Hợi hai khắc, Dực Thần cung.
Sở Sở khoác xong áo ngoài liền vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, bộ dạng gấp gáp của cô lộ ra vài phần hoảng hốt, trong mắt vẫn còn mang theo vài tia bất an.
Tôi tùy tiện ngồi trên ghế chờ cô ta, nghe được bước chân của cô, tôi ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô ta, nói: “Sở Sở, hiện tại tính mạng của ta đúng là đang nằm trong tay muội rồi.”
Sở Sở đứng ngẩn người sau liền bước nhanh đi đến trước mặt tôi, đỉnh đầu thùy mị của cô tađặt ngay tại tầm mắt tôi.
“Lăng nhi nghĩ muội nên làm thế nào để giúp tỷ?”
Thanh âm của cô ta nhẹ nhàng mềm mại, vốn nên làm người ta nghe được tâm thần thư thái, thoải mái, nhưng lúc này tôi lại không hề cảm thấy thế.
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, nhìn sâu vào mắtcô ta, bất thình lình tôi nở nụ cười: “Muội cảm thấy sao?”
Trầm mặc trong chốc lát, Sở Sở mở miệng: “Được, ngày mai muội liền nói với Tiêu là do muội tự mình rơi xuống nước, không liên quan đến tỷ.”
Tôi đứng dậy, mặt đối mặt với cô ta, nhìn không chuyển mắt.
Sở Sở hơi hơi hạ mi xuống, tầm mắt từ mặt tôi chuyển đi chỗ khác, thoáng xấu hổ hỏi tôi: “Như vậy cũng không được?”
Tôi vui vẻ kề sát cô ta, khẽ chạm tai cô, gần như dùng hơi thở để nói chuyện: “Không được.” Cảm thấy cơ thể cô cứng đờ một cách rõ ràng, tôi nở nụ cười nhẹ bên tai cô, lại nói: “Không cần phải phiền toái như vậy, muội chỉ cần giúp ta liên hệ với cung chủ đại nhân của Bỉ Ngạn cung là tốt rồi.” Tôi nở nụ cười khì khì rút ra khỏi tai cô ta.
“Cái gì?!” Đột nhiên, Sở Sở trợn tròn đôi mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tôi.
Đưa ngón trỏ dán lên môi, “Suỵt —” Tôi cẩn thận chớp chớp mắt,”Đây chính là bí mật nha, Sở Sở đừng kêu lớn tiếng như vậy.”
Sở Sở cau mày hỏi tôi: “Tỷ, làm sao tỷ lại biết?”
Tôi cười, cười đến thực thoải mái: “Trong tay ta cũng có người làm việc nha.” Vỗ vỗ vai Sở Sở, thật thành khẩn nhờ vả: “Ta đây xin cám ơn trước, Sở Sở.” Sau đó khách khí ôm cô ta một cái, rồi quay người tiêu sái rời đi.
Hơn mấy tháng trước, mới từ Cửu Trọng sơn quay về Ngọc quốc, tôi liền nhận được tin tức từ chỗ Bính, nói là mật thám trong cung tra được Sở Sở và Bỉ Ngạn cung hình như có liên hệ, ngay lúc đó tôi cũng không nghi ngờ gì, chỉ biết được cung chủ Bỉ Ngạn cung là một người thần bí, lại không ngờ đến đó chính là Ma Y. Bây giờ từ chỗ Ất mới biết được toàn bộ, thì đã muộn rồi.
Ai có thể ngờ tới cung chủ Bỉ Ngạn cung lại là cháu đích tôn của lão Ngôn vương. Che giấu tài năng, ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm chẳng qua là chỉ vì mục đích cuối cùng là có một ngày có thể tàn sát đẫm máu hoàng thành, rửa nỗi nhục giết cha, thật là rất tàn khốc!
Yến cung chủ! Yến Tứ Phương! Khá lắm cung chủ! Khá lắm Ma Y!
Sợ là ngay lúc Thượng Quan Lăng đang cùng hắn ‘Đồng quy’ thì mới là lúc biết được thân phận của hắn, tiếc là tôi...
Ai....
Một ngón tay nhẹ nhàng ấn vào cặp lông mày đang cau lại của tôi, lành lạnh, nghe được một tia sâu kín thổi qua: “Không cần lo lắng quá mức, ta cùng với Tô Tử Chiêm liên thủ mới có thể đánh ngang tay với Âu Dương Vân. Hắn không dễ dàng bị tấn công như vậy.”
Đờ đẫn trong nháy mắt, tôi lập tức hoàn hồn, nhìn người lúc nào cũng ôn nhu từ tận đáy lòng đang nhìn tôi, chậm rãi gật đầu.
Trong lòng tôi thầm nói: Mạc Ly, có anh ở đây, thật tốt.
Có anh ở đây, tôi không phải chỉ có một mình.
Cám ơn anh.
Dường như ngay lập tức cảm nhận được cái nhìn chăm chú của tôi, hắn cúi đầu xuống nhìn tôi, nhàn nhạt nở nụ cười yếu ớt nhẹ như hương hoa vậy.
.......
Cơn giận của Hiên Viên Tiêu bệ hạ thật là lớn, chân trước của tôi mới bước vào cửa chính của lãnh cung, một trận gió lạnh run táp vào mặt, giống như một cây đao sắc bén xuyên mạnh qua thân thể tôi, thế này có thể thấy sự bất mãn của Hiên Viên Tiêu bệ hạ đối với tôi lớn thế nào.
Quả nhiên, giương mắt nhìn lên, một thân thể to lớn đang đứng thẳng dưới ngọn đèn mờ nhạt, thắt lưng thẳng tắp, như một pho tượng người lạnh lẽo, không phải là Hiên Viên bệ hạ thì còn ai vào đây nữa?
Khoát tay để Ất trực tiếp lui xuống trước, tôi một mình rảo bước tiến vào trong lãnh cung, bên trong ấm áp hơn bên ngoài được chút ít.
“Oán khí của bệ hạ thật là sâu, hại chỗ này của ta lại lạnh vài phần.” Tôi không hề sợ hãi trêu đùa hắn, nhẹ bước qua hắn, đi sâu vào chỗ ấm áp trong phòng mà ngồi xuống.
Hiên Viên Tiêu đột nhiên xoay người, đối mặt nhìn tôi, lạnh giọng trách cứ: “Nàng có biết là kẻ đang mang tội thì không được ra khỏi lãnh cung hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.