Chương 51: Ảnh chụp
Cửu Đâu Tinh
25/10/2023
Editor+ Beta-er: Ai đu chòm sao linh thú không?
Chu Gia Hân đến đây đúng là có mục đích riêng.
Từ trước đến giờ lúc ở nhà thì được cha mẹ cưng chiều vô độ, quen thói kiêu căng tùy hứng, đại đa số những người xung quanh đều cố ý nịnh bợ cô ta cho nên cô ta có thể làm gì tùy thích, cũng chẳng cần để tâm xem lời nói và tính nết của mình có phù hợp không. Bởi vì dù có là gì thì đối phương cũng sẽ nhẫn nhịn.
Điều cô ta không nghĩ đến là ngay ngày đầu tiên đến Phù Trầm, cô ta đã nhận được một bài học thích đáng.
Dù cho có là đồng nghiệp hay thậm chí là Trần Kỵ -người mà cô ta vượt ngàn dặm để đuổi theo- cũng không đứng về phía cô ta.
Điều này trái ngược với mục đích về nước của Chu Gia Hân.
Vì thế sau hôm đó, cô ta bắt đầu học cách nhẫn nhịn và chấp nhận những việc mà lão Dư và Phương Hân giao cho mình, những việc mà cô ta xem là “việc vặt”, muốn xem mặt đoán ý và mưu đồ muốn xây dựng mối quan hệ tốt với Phương Hân và mọi người. Chỉ riêng đối xử với Chu Phù vẫn là cái thái độ trịch thượng khinh thường như cũ.
Trừ chuyện đó ra, ý đồ của cô ta với Trần Kỵ vẫn không thay đổi gì, vẫn rõ ràng, vẫn cố gắng tìm mọi cách hỏi han ân cần, cố gắng khiến anh nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp ở nước Anh.
Nhưng mà không biết có phải trong công ty có thêm Chu Gia Hân khiến Trần Kỵ cảm thấy chướng mắt hay thật sự là khoảng thời gian này anh bắt đầu bận rộn, từ sáng đến tối không ai có thể thấy được Trần Kỵ ở công ty.
Chu Gia Hân không thấy anh nên thỉnh thoảng cô ta chỉ có thể nhắc đến quá khứ mơ hồ giữa hai người trước mặt đồng nghiệp. Dạng dạng như là “Em cảm thấy việc phủ xanh gần cao ốc thương mại quốc tế chỉ ở mức trung bình, mọi người không biết đâu, trong trường đại học của em và đàn anh học có một cánh rừng cổ nguyên sơ, có con đường sỏi dẫn đến lâu đài tư nhân phủ đầy lá rụng, nhìn rất có thi vị. Mỗi khi đến chạng vạng sẽ có rất nhiều cặp đôi đi tản bộ ở gần đó, chúng em cũng rất thích đi, cảm giác rất lãng mạn.”
Từ “Chúng em” nghe vô cùng mơ hồ, không ai biết là từ đó chỉ sinh viên trường bọn họ hay là chỉ cô ta và Trần Kỵ.
Đôi lúc mọi người cũng sẽ lễ phép mà đáp lại nhưng đại đa số trường hợp họ chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Hơn 10 giờ sáng hôm nay, Chu Phù ở công ty nhận được tin nhắn Wechat của Trần Kỵ.
Trần Kỵ:【Buổi trưa muốn ăn món gì? Lát nữa anh đi siêu thị mua.】
Chu Phù nhìn tin nhắn mà nhớ tới buổi sáng.
Lúc ấy mới hơn 7 giờ, cô vẫn còn mơ màng gối lên khuỷu tay của anh, người đàn ông trước tiên là ôm cô, sờ sờ cọ cọ một lúc lâu, sờ mó còn chưa thỏa mãn, cuối cùng là ôm cô, anh đến hôn rồi gặm cổ cô, vì không thể đánh thức cô dậy nên anh mới khó khăn mà bỏ qua.
Trong lúc mơ màng, Chu Phù chỉ cảm thấy cổ mình ẩm ướt, ngứa ngáy, Trần Kỵ giống như đặc biệt thích hôn ở nơi này.
Lúc tỉnh lại, bên kia giường đã không thấy bóng dáng anh đâu. Trong lồng ngực cô ôm cái gối đầu đầy mùi hương của Trần Kỵ.
Cô chỉ cho rằng anh dậy sớm chuẩn bị bữa sáng giống như bình thường nên Chu Phù ôm gối của anh nằm trên giường một lát.
Hơn nửa tiếng sau không thấy anh đi vào gọi cô dậy mà lại thấy điện thoại ở dưới gối rung lên.
Nhìn tên người cuộc gọi đến, cô ngạc nhiên mở to mắt rồi nhận điện thoại: “Dạ?”
“Buổi sáng có chút việc, anh phải đi đến cục quy hoạch trước, bữa sáng anh đã chuẩn bị cho em ở trên bàn rồi chỉ chờ em ăn thôi, độ ấm vừa đủ đó.” Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng còi xe, nghe giống như đang ở trên đường vậy.
Chu Phù hỏi: “Anh đi rồi sao?”
“Ừ.” Trần Kỵ đánh lái, “Sắp đến rồi.”
“Anh đi sớm vậy?” Chu Phù quấn ngón tay nghịch chăn.
“Ừ, gần đây nhiều việc nên khá bận, xong việc còn phải về liền.” Người đàn ông nói với giọng thẳng thắn.
Chu Phù “Ồ” một tiếng, cô nói: “Anh vất vả rồi.”
Trần Kỵ thản nhiên cười nhẹ: “Dậy tắm rửa rồi ăn sáng đi, để lâu sẽ nguội đấy.”
Cái này thì có gì mà vất vả, sáng sớm mở mắt ra đã có cô trong lồng ngực, để mình tùy ý chiếm hời còn nằm dính trên người mình, sau đó thay cô chuẩn bị đồ ăn sáng rồi bắt đầu một ngày làm việc, làm xong thì về nhà, dưới ánh đèn ấm áp có cô gái vừa chơi với mèo vừa đợi anh về, dù cho có ở thư phòng đến hơn nửa đêm đến lúc về phòng vẫn có thể thấy cô đang ngủ say.
Trên đời này còn gì vui thích hơn thế nữa.
Trước đây không thể đến gần cô, anh như cái xác không hồn mơ hồ trong bóng đêm dài dằng dặc, chẳng thấy hi vọng mà cũng chẳng có ánh đó, đó mới thật sự khiến người ta muốn chết.
Chu Phù ngoan ngoãn nói “Được”.
Bây giờ nhận được tin nhắn, cô nhìn thời gian lại nghĩ đến buổi sáng anh nói xong việc còn vội về nhà nên vội hỏi anh:【Không phải anh nói còn có chuyện gì đó nên muốn về vội hay sao, sao giữa trưa còn kịp đi siêu thị rồi về nhà thế?】
Trần Kỵ trả lời rất nhanh:【Vội về nhà cho em ăn.】
Chu Phù:【…】
Thì ra đây là điều mà anh muốn nói.
Ngón tay cô dừng trên điện thoại một lát rồi lại hỏi:【Vậy buổi chiều anh về công ty à?】
Trần Kỵ thành thật khai báo lịch trình:【Quay lại cục quy hoạch, có vài chuyện đến chiều mới xử lý.】
Chu Phù hơi há miệng, cô nhẩm tính thời gian đi từ cục quy hoạch đến đây.
Nếu không lái xe trong giờ cao điểm, không kẹt xe thì cũng hơn một tiếng, tính cả đi cả về cũng gần 3 tiếng lái xe, chỉ vì nấu cho cô ăn thì thật là vất vả, cô cũng không nhõng nhẽo như vậy.
Chu Phù nhớ tối hôm qua anh ở trong thư phòng đến hơn nửa đêm, cho đến trước khi cô đi ngủ cũng không thấy anh về, buổi sáng anh lại dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cô rồi đi làm, vậy nên bây giờ cô không khỏi cảm thấy đau lòng cho anh, cô vội nói:【Vậy anh đừng về.】
Trần Kỵ:【?】
【Em có ý gì, vì sao không cho anh về nhà?】
Chu Phù vội giải thích:【Em muốn nói là buổi trưa em muốn cùng chị Phương Hân đi ăn, em đã hẹn rồi, anh không cần về nấu cơm, ở bên đó ăn chút gì sau đó tìm khách sạn nghỉ ngơi sẽ thấy thoải mái hơn, được không? 】
Cô sợ nếu nói thẳng với anh là lo lắng anh chạy ngược chạy xuôi sẽ vất vả thì Trần Kỵ sẽ ngay lập tức nói không sao, cũng chẳng có tác dụng gì nên cô chỉ nói đơn giản là cô đã có hẹn rồi.
Nhưng cô đang nghĩ gì sao Trần Kỵ lại không biết chứ, anh hơi nhếch môi hỏi cô:【Đau lòng cho anh à?】
Chu Phù chớp mắt, cô cũng không vòng vo:【Ừm.】
Trần Kỵ cũng không cố chấp nữa:【Cũng được, em ăn cơm cho tốt, đừng tưởng không ai để ý thì có thể qua mặt anh.】
Thật ra có điều cô không biết, so với việc chạy xe ba tiếng mệt nhọc thì một buổi trưa không gặp cô, không thể ăn cơm cùng cô mới là sự khó khăn đối với Trần Kỵ.
Nhưng mà cô gái của anh khó khăn lắm mới đau lòng cho anh một lần, anh phải cố mà chịu thôi.
Buổi trưa, Chu Phù và Phương Hân hẹn đi ăn ở một quán cơm gần công ty.
Màu sắc nhìn không tệ nhưng hương vị không ngon bằng Trần Kỵ nấu.
Trong chuyện ăn uống, Chu Phù đã được Trần Kỵ chiều chuộng nên lúc ăn cô ăn từng miếng nhỏ.
Phương Hân cảm thấy cô quá gầy, khó khăn lắm mới bắt được cơ hội ăn cơm chung với cô nên không ngừng chất đầy thức ăn bỏ vào chén của cô khiến cô dở khóc dở cười. Thế nhưng Chu Phù cũng thành thật ăn hết.
Phương Hân nhìn thấy cực kì vừa lòng.
Lúc nghỉ trưa, Chu Phù nói với Trần Kỵ chuyện này, Trần Kỵ đối với hành động của Phương hân cũng tỏ vẻ vừa lòng và khen ngợi nên quyết định cuối năm sẽ tăng 50% tiền thưởng cho cô ấy.
Chu Phù cười cười rồi cũng thuận miệng hỏi:【Vậy của em đâu?】
Trần Kỵ:【Em? Về nhà xem lại cân nặng của em rồi sẽ tính sau.】
Cái hay không nói, chỉ nói cái dở, Chu Phù ngay lập tức bỏ dở cuộc đối thoại:【… Nghỉ trưa gặp lại.】
Trần Kỵ ở bên kia điện thoại hơi nhếch môi.
Lục Minh Bạc lúc này đang ở bên cạnh Trần Kỵ, nhìn biểu cảm của anh mới nhịn không được mà ớn lạnh: “Anh …yêu đương đến mức đó luôn hả.”
“Thật vất vả mới có chút thời gian rảnh rỗi, không cần phải ở bên nhau thế sao lại dán mặt vào điện thoại vậy chứ?”
Trần Kỵ cũng lười nhướng mắt nhìn, hờ hững nói: “Cậu yêu đương thì không nói chuyện phiếm à?”
“Đã nói nhiều năm vậy rồi, còn cái gì để nói nữa.” Lục Minh Bạc thuận miệng đáp.
Trần Kỵ lặng lẽ quét mắt nhìn Lục Minh bạc, anh bình tĩnh nói thẳng: “Cô gái của mình thì mình phải tự dỗ, nếu không người ta dựa vào cái gì mà ở bên cậu?”
Đôi khi Trần Kỵ cảm thấy cái thằng chó này đúng là may mắn.
Đại đa số mọi người trong bộ phận thiết kế của Phù Trầm đều là người nghiện Intermet, sau khi ăn xong họ mới rảnh rỗi vì vậy không ai ngủ sớm cả, mỗi người đều nằm trên giường gấp mà lướt điện thoại không mục đích.
Đơn Đình Đình vừa nhìn điện thoại vừa thở dài: “May mà buổi trưa thật yên tĩnh.”
Bởi vì cô chiêu nào đó thích ríu rít không ngừng về quá khứ mơ hồ không có mặt ở đây.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hiểu rõ và cảm nhận được.
Nhắc tới cô chiêu kia, huyệt Thái Dương của Phương Hân hơi giật giật.
Tuy là Trần Kỵ giao cô chiêu đó cho lão Dư nhưng lão Dư vừa mới tiếp quản dự án, đội ngũ lại toàn là những người mới vừa mới được tuyển lại lần đầu tiếp nhận mấy hạng mục thực tế, nên không có kinh nghiệm cần anh ta đến chỉ bảo, ngày nào cũng bận đến sứt đầu mẻ trán nên cuối cùng vẫn là Phương hân tiếp nhận.
Phương Hân đưa tay nhéo nhéo sống mũi, lộ ra vẻ mệt mỏi hiếm thấy: “Đây là lần đầu tiên chị thấy đồ án khó sửa như thế, lỗi không là lỗi. Trước kia chị cũng hướng dẫn các thực tập sinh ở công ty nhỏ khác, có người học đại học khoa chính quy năm một năm hai, chị mới đi ra ngoài hít thở chút không khí, để cô ta vẽ đồ án mà cũng không xong, những thứ cơ bản nhất mà cô ta cũng không biết, không thể tin được là người học ở trường danh giá ở nước ngoài lại có trình độ này.”
Đôi tay Lý Thuận gối đầu, anh ta chia sẻ tin tức độc nhất vô nhị: “Em cũng mới biết đây cô ta đúng là không phải là dân chuyên trong lĩnh vực này.”
Đơn Đình Đình nói giọng trong trẻo: “Hả? Ý anh là sao?”
Lý Thuận nói: “Cô ta đổi ngành giữa chừng, từ nhỏ đến lớn đều học nhạc, lúc nhỏ vẫn học violon sau đó lại đổi thành dương cầm, đi thi dương cầm để thi đại học, đó là một cơ sở chi nhánh trên danh nghĩa một trường âm nhạc chính, không liên quan gì đến trường đại học mẹ. Không biết vì nguyên nhân gì mà nửa đường lại chuyển qua học kiến trúc, làm ba cô ta phải quyên góp cho trường một cái thư viện nên cô ta mới có trong danh sách học, nếu như tính rõ ra thì cô ta và sếp căn bản không học cùng trường.”
Phương Hân như được khai sáng: “Khó trách, hèn gì cô ta còn nghe không hiểu ống lõi là gì mà.”
Chu Phù hơi nhăn mày, khi nghe được mấy từ đàn violon cô bất giác siết chặt lòng bàn tay.
Đơn Đình Đình chậc chậc mấy tiếng: “Nói vậy thì hiểu rồi, em thấy cô ta cũng không có ý muốn là kiến trúc sư.”
“Người ta nào có muốn làm kiến trúc sư, gả cho một người đàn ông xong rồi mỗi ngày đều yên ổn làm công chúa nhỏ hay vợ nhà giàu, chỉ cần xinh đẹp làm nũng là được rồi.”
Lý Thuận suy nghĩ rồi nói: “Nhưng mà họ cũng rất xứng đôi, môn đăng hộ đối thì cũng có tiếng nói chung, chỉ nói đến diện mạo thôi cũng không tệ, mẹ em hy vọng em có thể tìm người vợ như vậy, bà ấy thường xuyên giới thiệu cho tôi mấy cô con gái của đám bạn chơi mạt chược cùng, nói chung cũng đều là như thế.”
Đơn Đình Đình cười cười: “Đúng vậy, chẳng lẽ lại tìm những người như chúng ta, cả ngày ôm máy tính thức đêm vẽ vời, không có thời gian cũng không có sức mà sửa soạn à?”
“Ai mà chẳng muốn mình xinh đẹp?”
“Em nghe nói gia đình cô ta ở Anh cũng rất quyền lực, còn nhiều của cải, trước kia lúc ở Bắc Lâm cũng làm bất động sản, sau khi di dân sang Anh hình như cũng phất lên nhờ làm nghề cũ.”
“Anh bạn à, càng nói thì càng thấy họ xứng đôi, nếu như thật sự thành đôi thì giống như là dệt hoa trên gấm.”
Lão Dư đột nhiên phấn chấn lên giống như là nghĩ đến cái gì đó: “Ấy chính xác, tôi cũng nghĩ như mọi người vậy. Mấy hôm trước cô chiêu có mặc bộ quần áo gì ấy? Đồ thủy thủ?”
Đơn Đình Đình cười lớn: “Không phải, là đồng phục của nữ sinh.”
“A đúng đúng.” Lão Dư tiếp lời, “Hôm đó tôi cảm thấy cực kì quen, sau một hồi suy nghĩ tôi bỗng nghĩ đến, lúc trước tôi có không cẩn thận nhìn bức ảnh trong ví của sếp, ở trong đó là hình của em gái cấp hai trong truyền thuyết hình như khá giống với cô chiêu này.”
Đơn Đình Đình: “Em nghĩ là không đâu, mà thật hay giả vậy, không phải cô ta là chính thất đó chứ.”
Chu Phù nằm dài trên bài không được tự nhiên mà quay sang hướng khác.
Thường thì buổi trưa, cô đều về nhà ăn cơm nghỉ trưa với Trần Kỵ, hiếm khi ở công ty cho nên không chuẩn bị giường gấp giống mọi người.
Bên tai tràn ngập các suy đoán của mọi người, bây giờ có nằm trên bàn làm việc cũng không thể ngủ được.
Một lát sau, điện thoại vô tình rung lên. Chu Phù lấy ra nhìn, tim cô đập thình thịch, cô cảm thấy Trần Kỵ và mình có đôi khi tâm ý tương thông rất kỳ diệu.
Trần Kỵ:【Nếu nằm bò ra nằm ngủ không thoải mái lại lười về nhà thì em đến văn phòng của anh, tới phía sau kệ sách, ở trong có phòng nghỉ, có giường có phòng tắm, đồ ngủ của em anh cũng để mấy bộ bên trong.】
——
Tác giả có lời muốn nói:
Đi ra nước ngoài chỉ là đi công tác, không phải là đi du học rồi yêu đương gì đâu, đừng lo lắng mấy vấn đề gì như ở nước khác nha, hahaha.
------oOo------
Chu Gia Hân đến đây đúng là có mục đích riêng.
Từ trước đến giờ lúc ở nhà thì được cha mẹ cưng chiều vô độ, quen thói kiêu căng tùy hứng, đại đa số những người xung quanh đều cố ý nịnh bợ cô ta cho nên cô ta có thể làm gì tùy thích, cũng chẳng cần để tâm xem lời nói và tính nết của mình có phù hợp không. Bởi vì dù có là gì thì đối phương cũng sẽ nhẫn nhịn.
Điều cô ta không nghĩ đến là ngay ngày đầu tiên đến Phù Trầm, cô ta đã nhận được một bài học thích đáng.
Dù cho có là đồng nghiệp hay thậm chí là Trần Kỵ -người mà cô ta vượt ngàn dặm để đuổi theo- cũng không đứng về phía cô ta.
Điều này trái ngược với mục đích về nước của Chu Gia Hân.
Vì thế sau hôm đó, cô ta bắt đầu học cách nhẫn nhịn và chấp nhận những việc mà lão Dư và Phương Hân giao cho mình, những việc mà cô ta xem là “việc vặt”, muốn xem mặt đoán ý và mưu đồ muốn xây dựng mối quan hệ tốt với Phương Hân và mọi người. Chỉ riêng đối xử với Chu Phù vẫn là cái thái độ trịch thượng khinh thường như cũ.
Trừ chuyện đó ra, ý đồ của cô ta với Trần Kỵ vẫn không thay đổi gì, vẫn rõ ràng, vẫn cố gắng tìm mọi cách hỏi han ân cần, cố gắng khiến anh nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp ở nước Anh.
Nhưng mà không biết có phải trong công ty có thêm Chu Gia Hân khiến Trần Kỵ cảm thấy chướng mắt hay thật sự là khoảng thời gian này anh bắt đầu bận rộn, từ sáng đến tối không ai có thể thấy được Trần Kỵ ở công ty.
Chu Gia Hân không thấy anh nên thỉnh thoảng cô ta chỉ có thể nhắc đến quá khứ mơ hồ giữa hai người trước mặt đồng nghiệp. Dạng dạng như là “Em cảm thấy việc phủ xanh gần cao ốc thương mại quốc tế chỉ ở mức trung bình, mọi người không biết đâu, trong trường đại học của em và đàn anh học có một cánh rừng cổ nguyên sơ, có con đường sỏi dẫn đến lâu đài tư nhân phủ đầy lá rụng, nhìn rất có thi vị. Mỗi khi đến chạng vạng sẽ có rất nhiều cặp đôi đi tản bộ ở gần đó, chúng em cũng rất thích đi, cảm giác rất lãng mạn.”
Từ “Chúng em” nghe vô cùng mơ hồ, không ai biết là từ đó chỉ sinh viên trường bọn họ hay là chỉ cô ta và Trần Kỵ.
Đôi lúc mọi người cũng sẽ lễ phép mà đáp lại nhưng đại đa số trường hợp họ chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Hơn 10 giờ sáng hôm nay, Chu Phù ở công ty nhận được tin nhắn Wechat của Trần Kỵ.
Trần Kỵ:【Buổi trưa muốn ăn món gì? Lát nữa anh đi siêu thị mua.】
Chu Phù nhìn tin nhắn mà nhớ tới buổi sáng.
Lúc ấy mới hơn 7 giờ, cô vẫn còn mơ màng gối lên khuỷu tay của anh, người đàn ông trước tiên là ôm cô, sờ sờ cọ cọ một lúc lâu, sờ mó còn chưa thỏa mãn, cuối cùng là ôm cô, anh đến hôn rồi gặm cổ cô, vì không thể đánh thức cô dậy nên anh mới khó khăn mà bỏ qua.
Trong lúc mơ màng, Chu Phù chỉ cảm thấy cổ mình ẩm ướt, ngứa ngáy, Trần Kỵ giống như đặc biệt thích hôn ở nơi này.
Lúc tỉnh lại, bên kia giường đã không thấy bóng dáng anh đâu. Trong lồng ngực cô ôm cái gối đầu đầy mùi hương của Trần Kỵ.
Cô chỉ cho rằng anh dậy sớm chuẩn bị bữa sáng giống như bình thường nên Chu Phù ôm gối của anh nằm trên giường một lát.
Hơn nửa tiếng sau không thấy anh đi vào gọi cô dậy mà lại thấy điện thoại ở dưới gối rung lên.
Nhìn tên người cuộc gọi đến, cô ngạc nhiên mở to mắt rồi nhận điện thoại: “Dạ?”
“Buổi sáng có chút việc, anh phải đi đến cục quy hoạch trước, bữa sáng anh đã chuẩn bị cho em ở trên bàn rồi chỉ chờ em ăn thôi, độ ấm vừa đủ đó.” Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng còi xe, nghe giống như đang ở trên đường vậy.
Chu Phù hỏi: “Anh đi rồi sao?”
“Ừ.” Trần Kỵ đánh lái, “Sắp đến rồi.”
“Anh đi sớm vậy?” Chu Phù quấn ngón tay nghịch chăn.
“Ừ, gần đây nhiều việc nên khá bận, xong việc còn phải về liền.” Người đàn ông nói với giọng thẳng thắn.
Chu Phù “Ồ” một tiếng, cô nói: “Anh vất vả rồi.”
Trần Kỵ thản nhiên cười nhẹ: “Dậy tắm rửa rồi ăn sáng đi, để lâu sẽ nguội đấy.”
Cái này thì có gì mà vất vả, sáng sớm mở mắt ra đã có cô trong lồng ngực, để mình tùy ý chiếm hời còn nằm dính trên người mình, sau đó thay cô chuẩn bị đồ ăn sáng rồi bắt đầu một ngày làm việc, làm xong thì về nhà, dưới ánh đèn ấm áp có cô gái vừa chơi với mèo vừa đợi anh về, dù cho có ở thư phòng đến hơn nửa đêm đến lúc về phòng vẫn có thể thấy cô đang ngủ say.
Trên đời này còn gì vui thích hơn thế nữa.
Trước đây không thể đến gần cô, anh như cái xác không hồn mơ hồ trong bóng đêm dài dằng dặc, chẳng thấy hi vọng mà cũng chẳng có ánh đó, đó mới thật sự khiến người ta muốn chết.
Chu Phù ngoan ngoãn nói “Được”.
Bây giờ nhận được tin nhắn, cô nhìn thời gian lại nghĩ đến buổi sáng anh nói xong việc còn vội về nhà nên vội hỏi anh:【Không phải anh nói còn có chuyện gì đó nên muốn về vội hay sao, sao giữa trưa còn kịp đi siêu thị rồi về nhà thế?】
Trần Kỵ trả lời rất nhanh:【Vội về nhà cho em ăn.】
Chu Phù:【…】
Thì ra đây là điều mà anh muốn nói.
Ngón tay cô dừng trên điện thoại một lát rồi lại hỏi:【Vậy buổi chiều anh về công ty à?】
Trần Kỵ thành thật khai báo lịch trình:【Quay lại cục quy hoạch, có vài chuyện đến chiều mới xử lý.】
Chu Phù hơi há miệng, cô nhẩm tính thời gian đi từ cục quy hoạch đến đây.
Nếu không lái xe trong giờ cao điểm, không kẹt xe thì cũng hơn một tiếng, tính cả đi cả về cũng gần 3 tiếng lái xe, chỉ vì nấu cho cô ăn thì thật là vất vả, cô cũng không nhõng nhẽo như vậy.
Chu Phù nhớ tối hôm qua anh ở trong thư phòng đến hơn nửa đêm, cho đến trước khi cô đi ngủ cũng không thấy anh về, buổi sáng anh lại dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cô rồi đi làm, vậy nên bây giờ cô không khỏi cảm thấy đau lòng cho anh, cô vội nói:【Vậy anh đừng về.】
Trần Kỵ:【?】
【Em có ý gì, vì sao không cho anh về nhà?】
Chu Phù vội giải thích:【Em muốn nói là buổi trưa em muốn cùng chị Phương Hân đi ăn, em đã hẹn rồi, anh không cần về nấu cơm, ở bên đó ăn chút gì sau đó tìm khách sạn nghỉ ngơi sẽ thấy thoải mái hơn, được không? 】
Cô sợ nếu nói thẳng với anh là lo lắng anh chạy ngược chạy xuôi sẽ vất vả thì Trần Kỵ sẽ ngay lập tức nói không sao, cũng chẳng có tác dụng gì nên cô chỉ nói đơn giản là cô đã có hẹn rồi.
Nhưng cô đang nghĩ gì sao Trần Kỵ lại không biết chứ, anh hơi nhếch môi hỏi cô:【Đau lòng cho anh à?】
Chu Phù chớp mắt, cô cũng không vòng vo:【Ừm.】
Trần Kỵ cũng không cố chấp nữa:【Cũng được, em ăn cơm cho tốt, đừng tưởng không ai để ý thì có thể qua mặt anh.】
Thật ra có điều cô không biết, so với việc chạy xe ba tiếng mệt nhọc thì một buổi trưa không gặp cô, không thể ăn cơm cùng cô mới là sự khó khăn đối với Trần Kỵ.
Nhưng mà cô gái của anh khó khăn lắm mới đau lòng cho anh một lần, anh phải cố mà chịu thôi.
Buổi trưa, Chu Phù và Phương Hân hẹn đi ăn ở một quán cơm gần công ty.
Màu sắc nhìn không tệ nhưng hương vị không ngon bằng Trần Kỵ nấu.
Trong chuyện ăn uống, Chu Phù đã được Trần Kỵ chiều chuộng nên lúc ăn cô ăn từng miếng nhỏ.
Phương Hân cảm thấy cô quá gầy, khó khăn lắm mới bắt được cơ hội ăn cơm chung với cô nên không ngừng chất đầy thức ăn bỏ vào chén của cô khiến cô dở khóc dở cười. Thế nhưng Chu Phù cũng thành thật ăn hết.
Phương Hân nhìn thấy cực kì vừa lòng.
Lúc nghỉ trưa, Chu Phù nói với Trần Kỵ chuyện này, Trần Kỵ đối với hành động của Phương hân cũng tỏ vẻ vừa lòng và khen ngợi nên quyết định cuối năm sẽ tăng 50% tiền thưởng cho cô ấy.
Chu Phù cười cười rồi cũng thuận miệng hỏi:【Vậy của em đâu?】
Trần Kỵ:【Em? Về nhà xem lại cân nặng của em rồi sẽ tính sau.】
Cái hay không nói, chỉ nói cái dở, Chu Phù ngay lập tức bỏ dở cuộc đối thoại:【… Nghỉ trưa gặp lại.】
Trần Kỵ ở bên kia điện thoại hơi nhếch môi.
Lục Minh Bạc lúc này đang ở bên cạnh Trần Kỵ, nhìn biểu cảm của anh mới nhịn không được mà ớn lạnh: “Anh …yêu đương đến mức đó luôn hả.”
“Thật vất vả mới có chút thời gian rảnh rỗi, không cần phải ở bên nhau thế sao lại dán mặt vào điện thoại vậy chứ?”
Trần Kỵ cũng lười nhướng mắt nhìn, hờ hững nói: “Cậu yêu đương thì không nói chuyện phiếm à?”
“Đã nói nhiều năm vậy rồi, còn cái gì để nói nữa.” Lục Minh Bạc thuận miệng đáp.
Trần Kỵ lặng lẽ quét mắt nhìn Lục Minh bạc, anh bình tĩnh nói thẳng: “Cô gái của mình thì mình phải tự dỗ, nếu không người ta dựa vào cái gì mà ở bên cậu?”
Đôi khi Trần Kỵ cảm thấy cái thằng chó này đúng là may mắn.
Đại đa số mọi người trong bộ phận thiết kế của Phù Trầm đều là người nghiện Intermet, sau khi ăn xong họ mới rảnh rỗi vì vậy không ai ngủ sớm cả, mỗi người đều nằm trên giường gấp mà lướt điện thoại không mục đích.
Đơn Đình Đình vừa nhìn điện thoại vừa thở dài: “May mà buổi trưa thật yên tĩnh.”
Bởi vì cô chiêu nào đó thích ríu rít không ngừng về quá khứ mơ hồ không có mặt ở đây.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hiểu rõ và cảm nhận được.
Nhắc tới cô chiêu kia, huyệt Thái Dương của Phương Hân hơi giật giật.
Tuy là Trần Kỵ giao cô chiêu đó cho lão Dư nhưng lão Dư vừa mới tiếp quản dự án, đội ngũ lại toàn là những người mới vừa mới được tuyển lại lần đầu tiếp nhận mấy hạng mục thực tế, nên không có kinh nghiệm cần anh ta đến chỉ bảo, ngày nào cũng bận đến sứt đầu mẻ trán nên cuối cùng vẫn là Phương hân tiếp nhận.
Phương Hân đưa tay nhéo nhéo sống mũi, lộ ra vẻ mệt mỏi hiếm thấy: “Đây là lần đầu tiên chị thấy đồ án khó sửa như thế, lỗi không là lỗi. Trước kia chị cũng hướng dẫn các thực tập sinh ở công ty nhỏ khác, có người học đại học khoa chính quy năm một năm hai, chị mới đi ra ngoài hít thở chút không khí, để cô ta vẽ đồ án mà cũng không xong, những thứ cơ bản nhất mà cô ta cũng không biết, không thể tin được là người học ở trường danh giá ở nước ngoài lại có trình độ này.”
Đôi tay Lý Thuận gối đầu, anh ta chia sẻ tin tức độc nhất vô nhị: “Em cũng mới biết đây cô ta đúng là không phải là dân chuyên trong lĩnh vực này.”
Đơn Đình Đình nói giọng trong trẻo: “Hả? Ý anh là sao?”
Lý Thuận nói: “Cô ta đổi ngành giữa chừng, từ nhỏ đến lớn đều học nhạc, lúc nhỏ vẫn học violon sau đó lại đổi thành dương cầm, đi thi dương cầm để thi đại học, đó là một cơ sở chi nhánh trên danh nghĩa một trường âm nhạc chính, không liên quan gì đến trường đại học mẹ. Không biết vì nguyên nhân gì mà nửa đường lại chuyển qua học kiến trúc, làm ba cô ta phải quyên góp cho trường một cái thư viện nên cô ta mới có trong danh sách học, nếu như tính rõ ra thì cô ta và sếp căn bản không học cùng trường.”
Phương Hân như được khai sáng: “Khó trách, hèn gì cô ta còn nghe không hiểu ống lõi là gì mà.”
Chu Phù hơi nhăn mày, khi nghe được mấy từ đàn violon cô bất giác siết chặt lòng bàn tay.
Đơn Đình Đình chậc chậc mấy tiếng: “Nói vậy thì hiểu rồi, em thấy cô ta cũng không có ý muốn là kiến trúc sư.”
“Người ta nào có muốn làm kiến trúc sư, gả cho một người đàn ông xong rồi mỗi ngày đều yên ổn làm công chúa nhỏ hay vợ nhà giàu, chỉ cần xinh đẹp làm nũng là được rồi.”
Lý Thuận suy nghĩ rồi nói: “Nhưng mà họ cũng rất xứng đôi, môn đăng hộ đối thì cũng có tiếng nói chung, chỉ nói đến diện mạo thôi cũng không tệ, mẹ em hy vọng em có thể tìm người vợ như vậy, bà ấy thường xuyên giới thiệu cho tôi mấy cô con gái của đám bạn chơi mạt chược cùng, nói chung cũng đều là như thế.”
Đơn Đình Đình cười cười: “Đúng vậy, chẳng lẽ lại tìm những người như chúng ta, cả ngày ôm máy tính thức đêm vẽ vời, không có thời gian cũng không có sức mà sửa soạn à?”
“Ai mà chẳng muốn mình xinh đẹp?”
“Em nghe nói gia đình cô ta ở Anh cũng rất quyền lực, còn nhiều của cải, trước kia lúc ở Bắc Lâm cũng làm bất động sản, sau khi di dân sang Anh hình như cũng phất lên nhờ làm nghề cũ.”
“Anh bạn à, càng nói thì càng thấy họ xứng đôi, nếu như thật sự thành đôi thì giống như là dệt hoa trên gấm.”
Lão Dư đột nhiên phấn chấn lên giống như là nghĩ đến cái gì đó: “Ấy chính xác, tôi cũng nghĩ như mọi người vậy. Mấy hôm trước cô chiêu có mặc bộ quần áo gì ấy? Đồ thủy thủ?”
Đơn Đình Đình cười lớn: “Không phải, là đồng phục của nữ sinh.”
“A đúng đúng.” Lão Dư tiếp lời, “Hôm đó tôi cảm thấy cực kì quen, sau một hồi suy nghĩ tôi bỗng nghĩ đến, lúc trước tôi có không cẩn thận nhìn bức ảnh trong ví của sếp, ở trong đó là hình của em gái cấp hai trong truyền thuyết hình như khá giống với cô chiêu này.”
Đơn Đình Đình: “Em nghĩ là không đâu, mà thật hay giả vậy, không phải cô ta là chính thất đó chứ.”
Chu Phù nằm dài trên bài không được tự nhiên mà quay sang hướng khác.
Thường thì buổi trưa, cô đều về nhà ăn cơm nghỉ trưa với Trần Kỵ, hiếm khi ở công ty cho nên không chuẩn bị giường gấp giống mọi người.
Bên tai tràn ngập các suy đoán của mọi người, bây giờ có nằm trên bàn làm việc cũng không thể ngủ được.
Một lát sau, điện thoại vô tình rung lên. Chu Phù lấy ra nhìn, tim cô đập thình thịch, cô cảm thấy Trần Kỵ và mình có đôi khi tâm ý tương thông rất kỳ diệu.
Trần Kỵ:【Nếu nằm bò ra nằm ngủ không thoải mái lại lười về nhà thì em đến văn phòng của anh, tới phía sau kệ sách, ở trong có phòng nghỉ, có giường có phòng tắm, đồ ngủ của em anh cũng để mấy bộ bên trong.】
——
Tác giả có lời muốn nói:
Đi ra nước ngoài chỉ là đi công tác, không phải là đi du học rồi yêu đương gì đâu, đừng lo lắng mấy vấn đề gì như ở nước khác nha, hahaha.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.