Chương 79: Ngoại truyện 12: Tên
Cửu Đâu Tinh
22/05/2024
Editor: Saki
Trần Kỵ dặn dò xong, xoay người đi thẳng đến cửa thang máy.
Cô Lỗ vểnh đuôi ra vào cửa phòng, ngửa đầu kêu meo meo vài tiếng với bóng lưng Trần Kỵ.
Tiếng kêu đã không còn giọng trẻ con ngày xưa, có vẻ tràn đầy năng lượng, giống như là đang chất vấn anh rằng đêm hôm khuya khoắt bỏ bà xã ở nhà, một mình ra ngoài thành thể thống gì.
Trần Kỵ ấn công tắc thang máy, trước khi đi vào, vẫn nhịn không được quay đầu nhìn về phía cửa nhà.
Chu Phù mặc váy ngủ, hai tay bám vào khung cửa thò đầu ra.
Mí mắt Trần Kỵ lười biếng nhấc lên: “Trở về phòng đi, bên ngoài lạnh.”
Chu Phù gật đầu, lúc nghe lời trở về còn có chút lưu luyến không rời.
Không nhớ rõ mấy phút trước, hai người còn cãi nhau túi bụi.
Cửa thang máy đinh một tiếng đóng lại, con số trên đỉnh rất nhanh hạ xuống tầng hầm.
Chu Phù đóng cửa phòng, một mình lẻ loi trở lại phòng khách, ngồi xuống sô pha.
Yên lặng ngồi ngốc một lát, thấy Cô Lỗ đảo quanh mắt cá chân, cô khom lưng ôm nó lên vuốt lông.
Rồi sau đó không có việc gì tìm việc đứng dậy đi về phía chậu thức ăn của Cô Lỗ, vốn định thêm chút thức ăn cho nó, lại thấy trong bát đã thêm chút lương thực vừa phải cho mèo.
Có lẽ sau bữa cơm tối, Trần Kỵ thêm vào.
Lúc này cô chuyển đổi mục tiêu, tầm mắt nhìn về phía chậu vệ sinh cho mèo của Cô Lỗ, đang muốn xúc sạch sẽ cho nó, kết quả lật qua lật lại mới phát hiện những thứ này Trần Kỵ cũng đều đã làm xong, toàn bộ chậu sạch sẽ, không có một chút cần cô quan tâm.
Chu Phù nhàm chán ôm Cô Lỗ trở lại sô pha, thất thần mở máy chiếu ra, tiện tay chiếu phim, tiếng bối cảnh ồn ào rất nhanh vang lên, âm thanh 3D vờn quanh phòng khách lớn như vậy, nhưng cô lại không hiểu sao cảm thấy toàn bộ căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Đổi lại thường ngày, cô hiếm khi có cơ hội ngồi một mình trên sô pha.
Mấy tháng đầu tiên khi hai người còn chưa xác định quan hệ, sức khỏe và tinh thần của Chu Phù vẫn chưa được điều dưỡng tốt, thời gian buổi tối thường xuyên ngủ không yên, mỗi lần ban đêm thức dậy đi vào nhà bếp uống nước, Trần Kỵ đều ở sô pha chờ cô, chờ cô từ nhà bếp uống nước xong đi ra, anh sẽ cố nén buồn ngủ, tìm chút chuyện để cho cô làm với mình, thật ra chẳng qua là giết thời gian với cô đêm khuya không ngủ được, không để cho cô quá mức nhàm chán.
Hai người từng chơi game trên chiếc sô pha này, một người từng xem phim, một người từng ăn hiếp Cô Lỗ, thậm chí còn trải qua cảm giác ngủ chung.
Trong trí nhớ, bất kể làm chuyện gì đều là hai người cùng nhau.
Sau khi chính thức ở bên nhau, dụ/c vọng chiếm hữu của Trần Kỵ đối với cô bắt đầu không kiêng nể gì.
Chỉ cần ở nhà, anh cũng rất ít khi để cô một mình.
Cô ngồi trên sô pha dùng điện thoại trò chuyện với Lăng Lộ Vũ và Hứa Tư Điềm, Trần Kỵ cũng muốn từ phía sau cô ôm người vào lòng mình, giống như không chú ý táy máy tay chân với cô, cảm giác tồn tại rất mạnh.
Mà giờ phút này, anh bất chợt mất tích, rõ ràng tự do không ít, Chu Phù lại cảm thấy khắp nơi không được tự nhiên.
Phim một chút cũng xem không vào, điện thoại lướt không mục đích hai lần cũng cảm thấy không thú vị, chuyển sang một số chương trình truyền hình nổi tiếng gần đây, rõ ràng bình thường khi có anh ở bên cạnh xem, cười ngây ngô cũng không ngừng. Giờ phút này mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm các ngôi sao chọc cười trên màn hình, từng người một gây khó dễ cho người xem, cô sửng sốt một chút cũng không nở nụ cười được.
Tẻ nhạt và vô vị.
Nói không muốn nhìn thấy anh, muốn một mình bình tĩnh lại chính là cô.
Giờ phút này bất kể làm chút chuyện gì, khắp nơi đều nhịn không được nghĩ đến anh, chơi cái gì cũng không hăng say, không có cách nào bình tĩnh cũng là cô.
Chu Phù cầm điện thoại, nhìn chằm chằm khung chat kia của Trần Kỵ, khống chế không được muốn gửi tin nhắn và gọi video cho anh, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy có chút mất mặt.
Sau khi nhịn hai giây, Chu Phù thua trận.
Mất mặt thì mất mặt, vợ chồng cãi nhau, không phải anh nhượng bộ thì em nhượng bộ. Trần Kỵ từ trước đến nay quen cô, cô chủ động gánh vác cũng hợp tình hợp lý, nhiều lắm là bị anh cười nhạo hai câu, cô cũng từng làm không ít chuyện mất mặt trước mặt anh, không có gì phải xấu hổ cả.
Đang chuẩn bị gọi video, đầu ngón tay cô gái nhỏ đột nhiên dừng lại trên màn hình.
Suy nghĩ một chút, nếu đã dự định mất mặt, vậy thì dứt khoát mất mặt đến cùng một chút là được rồi.
Chu Phù vội vàng chạy về phòng ngủ, tiện tay lấy áo khoác khoác vào, sau đó xỏ dép lê cũng không quay đầu lại đi vào thang máy.
Thang máy đi thẳng xuống ga ra ngầm. Khi cửa chậm rãi mở ra, trước mắt một mảnh đen kịt.
Nhà để xe thuộc sở hữu cá nhân, vì vậy ánh sáng không bị kiểm soát bởi tài sản.
Ngoại trừ lần bảo Thân Thành Dương đón cô ra sân bay, Chu Phù chưa bao giờ tới một mình.
Mỗi lần trở về, bên người đều có Trần Kỵ muốn ở bên cạnh, mà trở về đều là đèn đuốc sáng trưng, tình huống đưa tay không thấy năm ngón như vậy, lần đầu tiên cô gặp phải.
Chu Phù từ trước đến nay nhát gan, lúc bước ra cửa thang máy, lòng bàn tay nhịn không được siết chặt, tim đập cũng không tự chủ mà tăng tốc.
Một lát sau, cửa thang máy từ từ đóng lại, chỉ để lại bảng hướng dẫn an toàn phát ra ánh sáng xanh nhạt.
Chu Phù kiên trì đi về phía trước vài bước, ấm áp mở to mắt, sau khi nhìn xung quanh một lần, lần đầu tiên cô cảm thán xe trong nhà quá nhiều có đôi khi cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Cô gái nhỏ đi một quãng đường dài về một hướng trong bóng tối, cuối cùng ở vị trí gần góc tường, cô bắt được ánh sáng màu xanh trắng yếu ớt đã lâu không gặp.
Chiến thần màu đen GTR im lặng nằm trong bóng đêm đen kịt, trước xe lóe lên ánh sáng xanh nhạt, giống như báo hoang chưa thức tỉnh, nhưng vẫn nhìn chằm chằm như cũ, thân xe tối tăm bẩm sinh có cảm giác áp bức cực kì mãnh liệt.
Chu Phù cẩn thận chạy chậm về phía trước vài bước, cuối cùng cũng nhìn thấy người đàn ông rời nhà trốn đi hơn hai mươi phút trước ở trên ghế lái.
Cửa sổ xe tối om cũng không sáng, góc độ này của Chu Phù chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái hơi cúi đầu, trên màn hình điện thoại phát ra ánh sáng, đều chiếu vào đường cong sườn mặt lưu loát của anh. Cô càng tới gần, âm thanh đàn dương cầm từ trong xe truyền ra càng ngày càng rõ ràng.
Chu Phù đi vòng ra sau xe một vòng, bước chân dừng lại bên hệ thống điều khiển của xe, vẻ mặt đau khổ, căng thẳng gõ nhẹ cửa sổ xe.
Đầu ngón tay Trần Kỵ dừng lại ở thanh tiến độ video, mặt không chút thay đổi nghiêng đầu, mí mắt nhướng lên, một giây sau khi nhìn thấy cô gái nhỏ bên ngoài xe uất ức thò đầu ra, anh mở cửa xe theo bản năng.
Chu Phù cũng không biết tại sao, trong nháy mắt ngửi thấy mùi gỗ quen thuộc trên người anh, chóp mũi đột nhiên chua xót, hai tay bám vào cửa xe, đôi mắt hạnh tròn trịa chớp chớp với anh, mím môi không biết nên nói cái gì cho phải.
Lông mày người đàn ông bất giác nhíu lại khi nhìn thấy cô chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng, ngay cả khóa kéo cũng không kéo, cứ như vậy mặc váy ngủ chạy xuống tìm anh, cuối cùng anh vẫn mở miệng trước: “Một mình em chạy xuống làm gì vậy?”
Chu Phù bĩu môi, giọng nói đáng thương: “Tìm anh…”
“Ra ngoài cũng không biết mặc áo khoác vào, lạnh đến bệnh lại muốn khóc.” Giọng người đàn ông thẳng thắn, nghe hung dữ nhưng thật ra đau lòng và lo lắng kia đều không giấu được.
Chu Phù cũng không sợ anh hung dữ với mình, nhưng vẫn nhướng mi liếc nhìn anh vài lần như làm sai, sau đó đưa tay nắm lấy ống tay áo anh theo bản năng. Mặc dù một câu cũng không nói, nhưng động tác và dáng vẻ này bày ra trước mặt Trần Kỵ lại dễ dàng làm anh đắn đo.
Ánh mắt Trần Kỵ tối sầm lại, nói cô ngốc, đôi khi cô còn thông minh quá mức, hiểu rõ triệt để thấu đáo con người anh, khiến anh không có cách nào làm gì cô.
Trần Kỵ tùy ý đặt điện thoại sang ghế phụ lái bên kia, đẩy cửa xe ra ngoài, nhường cho cô đủ không gian để vào: “Lên đây.”
Chu Phù bĩu môi, nghe lời tùy ý anh nắm chặt cánh tay nhỏ của mình, mượn lực tiến vào ghế lái, không chút khách khí lập tức mặt đối mặt ngồi xuống.
Một giây sau, cô cúi người, dựa sát vào lồng ngực rộng lớn của anh.
Ngón tay Trần Kỵ dò tới cổ áo xung phong của mình, kéo khóa kéo xuống, sau đó mở rộng vạt áo, nghiêm túc ôm cô gái nhỏ gầy yếu vào trong ngực, động tác lưu loát ấn hệ thống sưởi trong xe, gió ấm từ từ thổi ra, một bên tay người đàn ông rất nhanh tìm kiếm bàn tay nhỏ bé của Chu Phù ở giữa thắt lưng anh, lòng bàn tay ấm áp rộng rãi trong nháy mắt nắm toàn bộ hai tay nhỏ của cô vào trong đó.
Mười ngón tay lạnh lẽo của Chu Phù nhanh chóng bị anh che lại ấm áp.
“Em xin lỗi…” Giọng nói rầu rĩ của Chu Phù từ lồng ngực anh thốt ra.
Lưng người đàn ông cứng đờ trong chớp mắt, bàn tay to rất nhanh vuốt lên mái tóc rối bời của cô, tùy tiện xoa nhẹ hai lần: “Muốn em xin lỗi cái gì?”
“Em không nên nói không muốn nhìn thấy anh…” Chu Phù xấu hổ ngẩng đầu lên, ngay cả xin lỗi cũng chỉ trốn trong lòng anh che mắt lại.
“Chút chuyện không cần thiết.” Trần Kỵ nhếch môi cười khẽ một tiếng: “Anh đã từng nói với em, ở trước mặt anh, vĩnh viễn đừng nói hai từ xin lỗi và cảm ơn mà?”
Chu Phù yếu ớt véo bên hông anh, tay trói gà không chặt (*), véo người cũng không đau không ngứa, Trần Kỵ hừ cười một tiếng, chợt nghe cô yếu ớt nói: “Có thì có, nhưng mà… không phải em không nghe lời anh sao…”
(*) 手无缚鸡之力 (Tạm dịch: yếu quá không trói được gà): có nghĩa là bạn thậm chí không còn đủ sức để trói một con gà. Mô tả một cơ thể yếu đuối và ít sức lực.
Lần này thật khiến Trần Kỵ tức cười: “Đúng vậy, nhận thức của em về bản thân rất sâu sắc.”
Chu Phù: “…”
Thấy Trần Kỵ không nói gì, Chu Phù lại hỏi: “A Kỵ, chúng ta như vậy coi như huề rồi sao?”
“Không phải đều xem em sao?” Trần Kỵ véo má cô, “Anh không định cãi nhau với em.”
Chu Phù cong môi dưới, sức lực vòng quanh anh càng chặt hơn. Giờ phút này rốt cuộc chú ý tới bên tai không ngừng phát lại khúc đàn dương cầm, tầm mắt lập tức bị điện thoại vẫn sáng như cũ ở ghế phụ lái hấp dẫn: “Anh vừa rồi một mình ở đây làm gì thế?”
“Ngắm em.” Trần Kỵ trả lời vô cùng thẳng thắn.
“Hả?
Chu Phù đứng dậy, đưa tay lấy điện thoại của anh.
Cô điện thoại về nhìn, trên màn hình phát ra là đoạn ngắn lúc ấy trước khi cầu hôn trên sân khấu nhà hát âm nhạc, cô đánh đàn cho anh.
Hai má Chu Phù có chút nóng lên, cảm thấy mình chẳng có gì đặc biệt: “Anh đã trốn ra ngoài để bình tĩnh rồi, sao còn ngắm em… Cái này không thể bị em tức chết, còn làm sao bình tĩnh lại được chứ.”
Trần Kỵ dường như bị cô chọc trúng điểm cười, bả vai run rẩy: “Là không bình tĩnh lại được.”
Chu Phù áy náy phồng má.
“Thấy vậy phản ứng của anh hơi lớn.” Người đàn ông lưu manh bổ sung một câu.
Chu Phù nhất thời còn có chút mơ hồ: “?”
Cho đến khi cảm giác được nhiệt độ không thích hợp, cô mới cắn môi nện nắm đấm lên vai anh.
Nụ cười của người đàn ông lại càng sâu.
Mọi nơi tối đen, tim Chu Phù đập nhanh: “Em suýt chút nữa cho rằng anh không có hứng thú với em nữa.”
Trần Kỵ nắm cằm cô: “Em cảm thấy có thể sao?”
Chu Phù hơi chớp mắt: “Vậy tại sao anh không hy vọng có em bé với em vậy? Hay là anh… Không thích trẻ con sao?
“Sao lại không thích chứ.” Người đàn ông khẽ thở dài, “Ngay cả tên anh cũng nghĩ kĩ rồi, nhưng anh không muốn em phải chịu đau khổ này.”
“Phải nôn, phải đau, anh không nỡ.”
Chu Phù không biết nên nói với anh như thế nào, bản thân cô cũng không sợ những thứ này, suy nghĩ một chút, dứt khoát chuyển đề tài, trên mặt nở nụ cười dịu dàng hỏi anh: “Anh nói ngay cả tên anh đều nghĩ kĩ rồi sao?”
“Ừm”
“Anh nghĩ lúc nào vậy? Sao chưa em từng nghe anh nhắc tới?” Chu Phù tò mò bám lên vai anh.
Trần Kỵ cụp mắt, nụ cười trong đáy mắt ẩn giấu trong bóng đêm: “Lúc ngồi cùng bàn với em thì anh đã nghĩ rồi”
Chu Phù: “…!”
“Anh thật không phải người…” Cô gái nhỏ không khỏi cảm thán, lại nhịn không được muốn biết, “Vậy anh nghĩ tên gì thế? Nói em nghe một chút đi.”
“Nếu là thằng nhóc thối thì gọi là Trần Thương Lục, nếu là con gái thì gọi là Chu Nam Tinh.” Trần Kỵ nói xong, lười biếng ôm cô dựa lưng vào ghế sau.
“Tại sao lại là hai cái tên này?” Chu Phù tò mò truy hỏi, “Nhưng cũng rất dễ nghe.”
“Thương Lục và Nam Tinh là hai vị thuốc Đông y hữu hiệu nhất, anh thường xuyên phải đi làm cho em.” Trần Kỵ cười nhớ lại, “Anh cảm thấy thuốc có thể chữa hết bệnh, phù hộ em không bị bệnh và không gặp tai họa.”
Mặt mày Chu Phù đau xót, hai tay ôm lấy cổ anh.”
Đuôi lông mày người đàn ông nhướng lên: “?”
Chu Phù nhỏ giọng nói: “A Kỵ, tăng ca đi…”
“Đừng nháo.” Trần Kỵ lười biếng nhếch khóe môi, “Xe này không có bao cao su ——”
“Thằng nhóc Thương Lục nói muốn ra ngoài sớm một chút để phù hộ em.” Cô khẽ nói.
Ánh mắt Trần Kỵ ảm đạm, nụ cười trong nháy mắt hóa thành sự tàn nhẫn nào đó.
Chiến thần màu đen GTR vẫn bò lổm ngổm như cũ trong bóng đêm đen kịt, nhưng không hề yên tĩnh.
Như báo hoang thức tỉnh, ánh sáng xanh nhấp nháy trước xe không còn nhịp nhàng nữa.
Trần Kỵ dặn dò xong, xoay người đi thẳng đến cửa thang máy.
Cô Lỗ vểnh đuôi ra vào cửa phòng, ngửa đầu kêu meo meo vài tiếng với bóng lưng Trần Kỵ.
Tiếng kêu đã không còn giọng trẻ con ngày xưa, có vẻ tràn đầy năng lượng, giống như là đang chất vấn anh rằng đêm hôm khuya khoắt bỏ bà xã ở nhà, một mình ra ngoài thành thể thống gì.
Trần Kỵ ấn công tắc thang máy, trước khi đi vào, vẫn nhịn không được quay đầu nhìn về phía cửa nhà.
Chu Phù mặc váy ngủ, hai tay bám vào khung cửa thò đầu ra.
Mí mắt Trần Kỵ lười biếng nhấc lên: “Trở về phòng đi, bên ngoài lạnh.”
Chu Phù gật đầu, lúc nghe lời trở về còn có chút lưu luyến không rời.
Không nhớ rõ mấy phút trước, hai người còn cãi nhau túi bụi.
Cửa thang máy đinh một tiếng đóng lại, con số trên đỉnh rất nhanh hạ xuống tầng hầm.
Chu Phù đóng cửa phòng, một mình lẻ loi trở lại phòng khách, ngồi xuống sô pha.
Yên lặng ngồi ngốc một lát, thấy Cô Lỗ đảo quanh mắt cá chân, cô khom lưng ôm nó lên vuốt lông.
Rồi sau đó không có việc gì tìm việc đứng dậy đi về phía chậu thức ăn của Cô Lỗ, vốn định thêm chút thức ăn cho nó, lại thấy trong bát đã thêm chút lương thực vừa phải cho mèo.
Có lẽ sau bữa cơm tối, Trần Kỵ thêm vào.
Lúc này cô chuyển đổi mục tiêu, tầm mắt nhìn về phía chậu vệ sinh cho mèo của Cô Lỗ, đang muốn xúc sạch sẽ cho nó, kết quả lật qua lật lại mới phát hiện những thứ này Trần Kỵ cũng đều đã làm xong, toàn bộ chậu sạch sẽ, không có một chút cần cô quan tâm.
Chu Phù nhàm chán ôm Cô Lỗ trở lại sô pha, thất thần mở máy chiếu ra, tiện tay chiếu phim, tiếng bối cảnh ồn ào rất nhanh vang lên, âm thanh 3D vờn quanh phòng khách lớn như vậy, nhưng cô lại không hiểu sao cảm thấy toàn bộ căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Đổi lại thường ngày, cô hiếm khi có cơ hội ngồi một mình trên sô pha.
Mấy tháng đầu tiên khi hai người còn chưa xác định quan hệ, sức khỏe và tinh thần của Chu Phù vẫn chưa được điều dưỡng tốt, thời gian buổi tối thường xuyên ngủ không yên, mỗi lần ban đêm thức dậy đi vào nhà bếp uống nước, Trần Kỵ đều ở sô pha chờ cô, chờ cô từ nhà bếp uống nước xong đi ra, anh sẽ cố nén buồn ngủ, tìm chút chuyện để cho cô làm với mình, thật ra chẳng qua là giết thời gian với cô đêm khuya không ngủ được, không để cho cô quá mức nhàm chán.
Hai người từng chơi game trên chiếc sô pha này, một người từng xem phim, một người từng ăn hiếp Cô Lỗ, thậm chí còn trải qua cảm giác ngủ chung.
Trong trí nhớ, bất kể làm chuyện gì đều là hai người cùng nhau.
Sau khi chính thức ở bên nhau, dụ/c vọng chiếm hữu của Trần Kỵ đối với cô bắt đầu không kiêng nể gì.
Chỉ cần ở nhà, anh cũng rất ít khi để cô một mình.
Cô ngồi trên sô pha dùng điện thoại trò chuyện với Lăng Lộ Vũ và Hứa Tư Điềm, Trần Kỵ cũng muốn từ phía sau cô ôm người vào lòng mình, giống như không chú ý táy máy tay chân với cô, cảm giác tồn tại rất mạnh.
Mà giờ phút này, anh bất chợt mất tích, rõ ràng tự do không ít, Chu Phù lại cảm thấy khắp nơi không được tự nhiên.
Phim một chút cũng xem không vào, điện thoại lướt không mục đích hai lần cũng cảm thấy không thú vị, chuyển sang một số chương trình truyền hình nổi tiếng gần đây, rõ ràng bình thường khi có anh ở bên cạnh xem, cười ngây ngô cũng không ngừng. Giờ phút này mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm các ngôi sao chọc cười trên màn hình, từng người một gây khó dễ cho người xem, cô sửng sốt một chút cũng không nở nụ cười được.
Tẻ nhạt và vô vị.
Nói không muốn nhìn thấy anh, muốn một mình bình tĩnh lại chính là cô.
Giờ phút này bất kể làm chút chuyện gì, khắp nơi đều nhịn không được nghĩ đến anh, chơi cái gì cũng không hăng say, không có cách nào bình tĩnh cũng là cô.
Chu Phù cầm điện thoại, nhìn chằm chằm khung chat kia của Trần Kỵ, khống chế không được muốn gửi tin nhắn và gọi video cho anh, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy có chút mất mặt.
Sau khi nhịn hai giây, Chu Phù thua trận.
Mất mặt thì mất mặt, vợ chồng cãi nhau, không phải anh nhượng bộ thì em nhượng bộ. Trần Kỵ từ trước đến nay quen cô, cô chủ động gánh vác cũng hợp tình hợp lý, nhiều lắm là bị anh cười nhạo hai câu, cô cũng từng làm không ít chuyện mất mặt trước mặt anh, không có gì phải xấu hổ cả.
Đang chuẩn bị gọi video, đầu ngón tay cô gái nhỏ đột nhiên dừng lại trên màn hình.
Suy nghĩ một chút, nếu đã dự định mất mặt, vậy thì dứt khoát mất mặt đến cùng một chút là được rồi.
Chu Phù vội vàng chạy về phòng ngủ, tiện tay lấy áo khoác khoác vào, sau đó xỏ dép lê cũng không quay đầu lại đi vào thang máy.
Thang máy đi thẳng xuống ga ra ngầm. Khi cửa chậm rãi mở ra, trước mắt một mảnh đen kịt.
Nhà để xe thuộc sở hữu cá nhân, vì vậy ánh sáng không bị kiểm soát bởi tài sản.
Ngoại trừ lần bảo Thân Thành Dương đón cô ra sân bay, Chu Phù chưa bao giờ tới một mình.
Mỗi lần trở về, bên người đều có Trần Kỵ muốn ở bên cạnh, mà trở về đều là đèn đuốc sáng trưng, tình huống đưa tay không thấy năm ngón như vậy, lần đầu tiên cô gặp phải.
Chu Phù từ trước đến nay nhát gan, lúc bước ra cửa thang máy, lòng bàn tay nhịn không được siết chặt, tim đập cũng không tự chủ mà tăng tốc.
Một lát sau, cửa thang máy từ từ đóng lại, chỉ để lại bảng hướng dẫn an toàn phát ra ánh sáng xanh nhạt.
Chu Phù kiên trì đi về phía trước vài bước, ấm áp mở to mắt, sau khi nhìn xung quanh một lần, lần đầu tiên cô cảm thán xe trong nhà quá nhiều có đôi khi cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Cô gái nhỏ đi một quãng đường dài về một hướng trong bóng tối, cuối cùng ở vị trí gần góc tường, cô bắt được ánh sáng màu xanh trắng yếu ớt đã lâu không gặp.
Chiến thần màu đen GTR im lặng nằm trong bóng đêm đen kịt, trước xe lóe lên ánh sáng xanh nhạt, giống như báo hoang chưa thức tỉnh, nhưng vẫn nhìn chằm chằm như cũ, thân xe tối tăm bẩm sinh có cảm giác áp bức cực kì mãnh liệt.
Chu Phù cẩn thận chạy chậm về phía trước vài bước, cuối cùng cũng nhìn thấy người đàn ông rời nhà trốn đi hơn hai mươi phút trước ở trên ghế lái.
Cửa sổ xe tối om cũng không sáng, góc độ này của Chu Phù chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái hơi cúi đầu, trên màn hình điện thoại phát ra ánh sáng, đều chiếu vào đường cong sườn mặt lưu loát của anh. Cô càng tới gần, âm thanh đàn dương cầm từ trong xe truyền ra càng ngày càng rõ ràng.
Chu Phù đi vòng ra sau xe một vòng, bước chân dừng lại bên hệ thống điều khiển của xe, vẻ mặt đau khổ, căng thẳng gõ nhẹ cửa sổ xe.
Đầu ngón tay Trần Kỵ dừng lại ở thanh tiến độ video, mặt không chút thay đổi nghiêng đầu, mí mắt nhướng lên, một giây sau khi nhìn thấy cô gái nhỏ bên ngoài xe uất ức thò đầu ra, anh mở cửa xe theo bản năng.
Chu Phù cũng không biết tại sao, trong nháy mắt ngửi thấy mùi gỗ quen thuộc trên người anh, chóp mũi đột nhiên chua xót, hai tay bám vào cửa xe, đôi mắt hạnh tròn trịa chớp chớp với anh, mím môi không biết nên nói cái gì cho phải.
Lông mày người đàn ông bất giác nhíu lại khi nhìn thấy cô chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng, ngay cả khóa kéo cũng không kéo, cứ như vậy mặc váy ngủ chạy xuống tìm anh, cuối cùng anh vẫn mở miệng trước: “Một mình em chạy xuống làm gì vậy?”
Chu Phù bĩu môi, giọng nói đáng thương: “Tìm anh…”
“Ra ngoài cũng không biết mặc áo khoác vào, lạnh đến bệnh lại muốn khóc.” Giọng người đàn ông thẳng thắn, nghe hung dữ nhưng thật ra đau lòng và lo lắng kia đều không giấu được.
Chu Phù cũng không sợ anh hung dữ với mình, nhưng vẫn nhướng mi liếc nhìn anh vài lần như làm sai, sau đó đưa tay nắm lấy ống tay áo anh theo bản năng. Mặc dù một câu cũng không nói, nhưng động tác và dáng vẻ này bày ra trước mặt Trần Kỵ lại dễ dàng làm anh đắn đo.
Ánh mắt Trần Kỵ tối sầm lại, nói cô ngốc, đôi khi cô còn thông minh quá mức, hiểu rõ triệt để thấu đáo con người anh, khiến anh không có cách nào làm gì cô.
Trần Kỵ tùy ý đặt điện thoại sang ghế phụ lái bên kia, đẩy cửa xe ra ngoài, nhường cho cô đủ không gian để vào: “Lên đây.”
Chu Phù bĩu môi, nghe lời tùy ý anh nắm chặt cánh tay nhỏ của mình, mượn lực tiến vào ghế lái, không chút khách khí lập tức mặt đối mặt ngồi xuống.
Một giây sau, cô cúi người, dựa sát vào lồng ngực rộng lớn của anh.
Ngón tay Trần Kỵ dò tới cổ áo xung phong của mình, kéo khóa kéo xuống, sau đó mở rộng vạt áo, nghiêm túc ôm cô gái nhỏ gầy yếu vào trong ngực, động tác lưu loát ấn hệ thống sưởi trong xe, gió ấm từ từ thổi ra, một bên tay người đàn ông rất nhanh tìm kiếm bàn tay nhỏ bé của Chu Phù ở giữa thắt lưng anh, lòng bàn tay ấm áp rộng rãi trong nháy mắt nắm toàn bộ hai tay nhỏ của cô vào trong đó.
Mười ngón tay lạnh lẽo của Chu Phù nhanh chóng bị anh che lại ấm áp.
“Em xin lỗi…” Giọng nói rầu rĩ của Chu Phù từ lồng ngực anh thốt ra.
Lưng người đàn ông cứng đờ trong chớp mắt, bàn tay to rất nhanh vuốt lên mái tóc rối bời của cô, tùy tiện xoa nhẹ hai lần: “Muốn em xin lỗi cái gì?”
“Em không nên nói không muốn nhìn thấy anh…” Chu Phù xấu hổ ngẩng đầu lên, ngay cả xin lỗi cũng chỉ trốn trong lòng anh che mắt lại.
“Chút chuyện không cần thiết.” Trần Kỵ nhếch môi cười khẽ một tiếng: “Anh đã từng nói với em, ở trước mặt anh, vĩnh viễn đừng nói hai từ xin lỗi và cảm ơn mà?”
Chu Phù yếu ớt véo bên hông anh, tay trói gà không chặt (*), véo người cũng không đau không ngứa, Trần Kỵ hừ cười một tiếng, chợt nghe cô yếu ớt nói: “Có thì có, nhưng mà… không phải em không nghe lời anh sao…”
(*) 手无缚鸡之力 (Tạm dịch: yếu quá không trói được gà): có nghĩa là bạn thậm chí không còn đủ sức để trói một con gà. Mô tả một cơ thể yếu đuối và ít sức lực.
Lần này thật khiến Trần Kỵ tức cười: “Đúng vậy, nhận thức của em về bản thân rất sâu sắc.”
Chu Phù: “…”
Thấy Trần Kỵ không nói gì, Chu Phù lại hỏi: “A Kỵ, chúng ta như vậy coi như huề rồi sao?”
“Không phải đều xem em sao?” Trần Kỵ véo má cô, “Anh không định cãi nhau với em.”
Chu Phù cong môi dưới, sức lực vòng quanh anh càng chặt hơn. Giờ phút này rốt cuộc chú ý tới bên tai không ngừng phát lại khúc đàn dương cầm, tầm mắt lập tức bị điện thoại vẫn sáng như cũ ở ghế phụ lái hấp dẫn: “Anh vừa rồi một mình ở đây làm gì thế?”
“Ngắm em.” Trần Kỵ trả lời vô cùng thẳng thắn.
“Hả?
Chu Phù đứng dậy, đưa tay lấy điện thoại của anh.
Cô điện thoại về nhìn, trên màn hình phát ra là đoạn ngắn lúc ấy trước khi cầu hôn trên sân khấu nhà hát âm nhạc, cô đánh đàn cho anh.
Hai má Chu Phù có chút nóng lên, cảm thấy mình chẳng có gì đặc biệt: “Anh đã trốn ra ngoài để bình tĩnh rồi, sao còn ngắm em… Cái này không thể bị em tức chết, còn làm sao bình tĩnh lại được chứ.”
Trần Kỵ dường như bị cô chọc trúng điểm cười, bả vai run rẩy: “Là không bình tĩnh lại được.”
Chu Phù áy náy phồng má.
“Thấy vậy phản ứng của anh hơi lớn.” Người đàn ông lưu manh bổ sung một câu.
Chu Phù nhất thời còn có chút mơ hồ: “?”
Cho đến khi cảm giác được nhiệt độ không thích hợp, cô mới cắn môi nện nắm đấm lên vai anh.
Nụ cười của người đàn ông lại càng sâu.
Mọi nơi tối đen, tim Chu Phù đập nhanh: “Em suýt chút nữa cho rằng anh không có hứng thú với em nữa.”
Trần Kỵ nắm cằm cô: “Em cảm thấy có thể sao?”
Chu Phù hơi chớp mắt: “Vậy tại sao anh không hy vọng có em bé với em vậy? Hay là anh… Không thích trẻ con sao?
“Sao lại không thích chứ.” Người đàn ông khẽ thở dài, “Ngay cả tên anh cũng nghĩ kĩ rồi, nhưng anh không muốn em phải chịu đau khổ này.”
“Phải nôn, phải đau, anh không nỡ.”
Chu Phù không biết nên nói với anh như thế nào, bản thân cô cũng không sợ những thứ này, suy nghĩ một chút, dứt khoát chuyển đề tài, trên mặt nở nụ cười dịu dàng hỏi anh: “Anh nói ngay cả tên anh đều nghĩ kĩ rồi sao?”
“Ừm”
“Anh nghĩ lúc nào vậy? Sao chưa em từng nghe anh nhắc tới?” Chu Phù tò mò bám lên vai anh.
Trần Kỵ cụp mắt, nụ cười trong đáy mắt ẩn giấu trong bóng đêm: “Lúc ngồi cùng bàn với em thì anh đã nghĩ rồi”
Chu Phù: “…!”
“Anh thật không phải người…” Cô gái nhỏ không khỏi cảm thán, lại nhịn không được muốn biết, “Vậy anh nghĩ tên gì thế? Nói em nghe một chút đi.”
“Nếu là thằng nhóc thối thì gọi là Trần Thương Lục, nếu là con gái thì gọi là Chu Nam Tinh.” Trần Kỵ nói xong, lười biếng ôm cô dựa lưng vào ghế sau.
“Tại sao lại là hai cái tên này?” Chu Phù tò mò truy hỏi, “Nhưng cũng rất dễ nghe.”
“Thương Lục và Nam Tinh là hai vị thuốc Đông y hữu hiệu nhất, anh thường xuyên phải đi làm cho em.” Trần Kỵ cười nhớ lại, “Anh cảm thấy thuốc có thể chữa hết bệnh, phù hộ em không bị bệnh và không gặp tai họa.”
Mặt mày Chu Phù đau xót, hai tay ôm lấy cổ anh.”
Đuôi lông mày người đàn ông nhướng lên: “?”
Chu Phù nhỏ giọng nói: “A Kỵ, tăng ca đi…”
“Đừng nháo.” Trần Kỵ lười biếng nhếch khóe môi, “Xe này không có bao cao su ——”
“Thằng nhóc Thương Lục nói muốn ra ngoài sớm một chút để phù hộ em.” Cô khẽ nói.
Ánh mắt Trần Kỵ ảm đạm, nụ cười trong nháy mắt hóa thành sự tàn nhẫn nào đó.
Chiến thần màu đen GTR vẫn bò lổm ngổm như cũ trong bóng đêm đen kịt, nhưng không hề yên tĩnh.
Như báo hoang thức tỉnh, ánh sáng xanh nhấp nháy trước xe không còn nhịp nhàng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.