Chương 87: Ngoại truyện 20: Đau tay
Cửu Đâu Tinh
22/05/2024
Editor: Saki
Bởi vì trong khoảng thời gian Chu Phù có con, vẫn không có quá nhiều phản ứng không tốt, ngoại trừ ngày càng êm dịu ra, còn lại đều không có gì khác biệt quá lớn so với trước kia, ảnh hưởng đối với cuộc sống hàng ngày cũng không phải rất lớn, cho nên khi cô đưa ra ý kiến muốn trong lúc này đến công ty báo cáo và đi làm như thường lệ, Trần Kỵ cũng không có ý kiến phản đối gì.
Tất cả đều vui vẻ với cô, mặc cho cô tự do.
Nhưng từ sau khi Trần Kỵ bảo Lý Thuận đem mấy thùng kem cướp được từ trong tủ lạnh mang đến công ty chia cho mọi người, chuyện Chu Phù có con cũng mọi người đều biết.
Lúc trước Chu Phù ở trong công ty vẫn nhỏ tuổi nhất, tính cách lại dịu dàng, thói quen giúp người làm việc thiện, quan hệ với các đồng nghiệp đều tương đối khá.
Không chỉ có Trần Kỵ thiên vị cô, tất cả mọi người cũng vô cùng quan tâm cô.
Sau khi lão Dư và Phương Hân biết chuyện này, lượng công việc sắp xếp cho cô cũng giảm bớt, hơn nữa còn là trải qua suy nghĩ cẩn thận, vừa không để cho cô nhàn rỗi không có việc gì làm, cũng sẽ không để cho cô bận rộn đến mức cần ở lại tăng ca.
Cố gắng hết sức để cô thoải mái trong công việc, phát huy giá trị hiệu quả của mình.
Ở điểm này, Trần Kỵ hiển nhiên cũng vô cùng tán thành.
Trong lòng Trần Kỵ, anh thủy chung cho rằng Chu Phù trước hết là chính mình, là một cá thể độc lập, thứ hai là cô sẽ có thêm một số thân phận bổ sung như “vợ” hoặc “mẹ”.
Bởi vì yêu anh nên cô mới cam tâm tình nguyện bị dán thêm những mác này.
Cho nên anh cũng tuyệt đối không thể để cho những thứ này thêm vào mác, trở thành trói buộc bắt cóc cô.
Cô không bao giờ cần phải nhượng bộ, thỏa hiệp và hy sinh cho bất cứ điều gì vì thân phận được gọi là “vợ” hoặc “mẹ”.
Cô luôn có thể làm hết khả năng của mình, làm hết thảy chuyện mình muốn làm.
Mà anh chỉ cần cho cô đủ kiên định ủng hộ là được rồi.
Chu Phù vô cùng thích ứng với cường độ công việc mà lão Dư Phương Hân sắp xếp cho cô, mỗi ngày trôi qua không khác bao nhiêu so với trước kia, cuộc sống đi làm từ chín giờ đến năm giờ.
Có một chút khác biệt ở chỗ là gần như ngày nào cô cũng đến công ty đúng giờ, trong khoảng thời gian này bắt đầu thích ngủ, thỉnh thoảng không có cách nào dậy sớm. Xét thấy chồng mình chính là cấp trên trực tiếp, vì quan hệ đặc biệt này, cô thỉnh thoảng đùa giỡn đi cửa sau cũng không kiêng nể gì, cô thường sẽ ở trên giường ăn vạ nhiều hơn nửa tiếng một tiếng, lại lười biếng rời giường rửa mặt ra ngoài.
Một ngày trước vừa mới giao xong một hạng mục bản thảo, ngày hôm sau lượng nhiệm vụ liền khá nhẹ. Nghĩ đến đây, sáng sớm hôm đó tới gần thời gian muốn rời giường, Chu Phù liền không hề áp lực tâm lý ôm chăn tiếp tục ngủ nướng.
Thời gian Trần Kỵ rời giường từ trước đến nay sớm hơn cô, ngoại trừ công việc phải qua tay anh xử lý nhiều ra, mỗi ngày anh còn phải thay Chu Phù làm xong bữa sáng trước khi rời giường.
Thật ra thì việc nhà giống như làm bữa sáng, Lục Thiên Sơn phái tới mấy người giúp việc và chị dâu cũng có thể làm thuận buồm xuôi gió, thậm chí bởi vì có kỹ năng chuyên môn, người ta có thể làm đa dạng hơn Trần Kỵ nhiều.
Ban đầu cũng giao cho các cô làm hai ngày, mặc dù Chu Phù ngoài miệng không nói, nhưng sau khi Trần Kỵ quan sát vài ngày, anh rất dễ dàng liền phát hiện ra bà cô nhỏ nhà mình dường như đã ăn quen tay nghề của anh, so với các chị dâu làm, Chu Phù dường như càng ưu ái anh làm hơn.
Sau khi nhận ra tình huống này, anh liền không nói nhiều lời ôm những chuyện này về trên người mình một lần nữa.
Dù sao tự mình chăm sóc cô là chuyện anh có hứng thú nhất trong đời.
Hôm nay Trần Kỵ vẫn như thường ngày, anh đã sớm tỉnh dậy.
Trước khi chuẩn bị rời giường, anh rón rén lật cô gái nhỏ đưa lưng về phía mình qua, năm ngón tay rõ ràng khớp xương xuyên qua sợi tóc mềm mại lại hơi có vẻ rối bù của cô, bàn tay to chụp gáy cô, cách cái bụng nhỏ cũng không tính là quá lớn kia, vô cùng chiếm hữu mà ấn người đến bên môi mình.
Đầu tiên là theo thói quen tiến đến giữa cổ cô, ngửi thật sâu vài giây, sau khi thỏa mãn, lại hung hăng gặm đôi môi mềm mại hơi mở ra của Chu Phù.
Tay còn lại chiếm hời của cô gái nhỏ. Sau một trận lăn qua lăn lại, không đánh thức người khác, ngược lại bản thân không thể nhịn được nữa.
Nghẹn đến gân xanh trên cổ nổi lên, máu cả người cũng bắt đầu sôi trào, nhưng hết lần này tới lần khác lại bởi vì thời kỳ đặc biệt và tình huống đặc biệt này, không thể lôi kéo cô thức dậy thực hiện một số hành vi không phù hợp với mình và không thể để người khác nhìn thấy.
Cuối cùng chỉ có thể không biết xấu hổ thừa dịp lúc người ta ngủ đến mơ mơ màng màng, anh nắm tay nhỏ bé của cô, buộc phải mang theo chút an ủi nhân đạo nào đó cho riêng mình.
Sau đó rời giường vào phòng tắm, tiến hành một vòng phát tiết cuối cùng.
Tất cả những gì xảy ra trong thời gian này, Chu Phù ngủ đến bất tỉnh nhân sự hoàn toàn không biết gì cả.
Đó là lý do tại sao cô gái thức dậy mỗi ngày sau giấc ngủ ngon luôn nghĩ trăm lần cũng không ra, nghĩ không ra vì sao vừa tỉnh dậy, tay của mình luôn đau xót đến mức không thể hiểu được, muốn dùng sức cũng không dùng được.
Nghĩ không ra dứt khoát không nghĩ nữa, cô mơ mơ màng màng ôm chăn ngủ thêm một lát, lại chậm rãi xoay người tới gần nửa bên giường trống của Trần Kỵ, vứt bỏ gối của mình, nằm lên chỗ của anh. Khi ngửi được mùi vị quen thuộc anh lưu lại, cô mới yên tâm tiếp tục trở về chỗ hơn nửa tiếng.
Khi tỉnh dậy, cô mơ hồ đã có thể ngửi thấy mùi thơm bữa sáng mà Trần Kỵ làm cho cô. Cô gái nhỏ lấy tay dụi dụi mắt, còn chưa đợi hoàn toàn tỉnh táo lại, Trần Kỵ đã cầm trang phục thông thường cô muốn mặc đi làm tới.
Một bên tay một bộ, lạnh nhạt hỏi: “Hôm nay em muốn mặc màu gì?”
Lúc này đầu óc Chu Phù vẫn không xoay chuyển được, lắc đầu nói không biết, để anh tùy tiện chọn.
Trần Kỵ không quấy rầy cô nữa, tiện tay để lại cho cô một chiếc áo khoác lông màu đỏ rượu, còn mình thì trở lại phòng thay đồ, chọn một chiếc cà vạt cùng màu.
Lúc đi ra, Chu Phù đã ngây ngốc ôm chăn ngồi dậy.
Trần Kỵ làm như thật cầm cà vạt đi tới bên giường, cúi người đến trước mặt cô: “Thắt cà vạt cho anh đi.”
Chu Phù nhất thời còn chưa kịp phản ứng, nói trắng ra: “Không phải anh tự thắt được sao?”
Lúc trước cô thắt là do chính tay anh dạy.
Trần Kỵ trả lời một đằng: “Hôm nay anh phải đi cục quy hoạch một chuyến.”
Chu Phù còn chưa hiểu, chỉ chớp mắt: “Dạ.”
Cô biết rằng bình thường anh chỉ có thể đến những nơi tương đối chính thức như thế này, mới có thể âu phục giày da, đây là cô mới dọn vào không bao lâu liền hiểu được thói quen nhỏ thuộc về anh.
Trần Kỵ khẽ thở dài một hơi, nghiến chặt hàm răng, đưa tay véo má trái cô, trong giọng nói mang theo chút ấu trĩ không được tự nhiên: “Lúc trở về, trong nhóm kết nối dự án kia, có mấy người ngốc nghếch khoe khoang không ngừng.”
“Khoe cái gì vậy anh?” Chu Phù không hiểu, cô thật sự nghĩ không ra, Trần Kỵ quá vượt trội so với người thường về mọi mặt, một người đàn ông hầu như cái gì cũng có, rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể ở trước mặt anh có vốn liếng và sức mạnh để khoe khoang như thế.
Trần Kỵ hừ lạnh một tiếng: “Vô tình hay cố ý lấy tay kéo cà vạt méo mó, sau đó giả vờ xin lỗi nói một câu thật ngại quá, cà vạt vợ trong nhà thắt không thuần thục lắm, chê cười rồi.”
“Bọn họ có vợ à?” Trong giọng nói của Trần Kỵ mang theo chút khinh thường, “Khinh thường ai vậy chứ?”
Lúc này Chu Phù thật sự nhịn không được cười ra tiếng: “Trần Kỵ, có phải anh chưa trưởng thành không?”
Tại sao ngay cả chuyện không quan trọng này cũng phải ganh đua so sánh thế!
Người đàn ông nghe vậy liền nhướng mày, nắm cằm cô gái nhỏ, trong giọng nói mang theo uy hiếp: “Thế nào? Mới mấy tháng không chạm vào em, vợ lại bắt đầu nghi ngờ anh chưa trưởng thành sao? Có cần bây giờ anh lập tức làm cho vợ nhớ lại, rốt cuộc anh trưởng thành hay chưa không?”
Chu Phù muốn bóp ch/ết trái tim của anh, rõ ràng cô đã mang thai con của anh, nhưng vẫn dễ xấu hổ như cũ: “Trần Kỵ! Chú ý dưỡng thai.”
Cô lôi đứa bé ra để chuyển chủ đề.
Nào biết người đàn ông trước mặt không thèm để ý, thuận miệng nói: “Vô dụng thôi.”
Chu Phù không biết anh chỉ cái gì: “?”
“Ông đây đã cho gen rồi, em có chú ý dưỡng thai thế nào, tên này cũng không khá hơn chút nào đâu, ra ngoài hỗn như nhau thôi.”
Chu Phù: “…”
“Nhận thức của em về bản thân cũng rất sâu sắc đấy.”
Trần Kỵ cà lơ phất phơ kéo miệng cười một tiếng.
Hai người nhàm chán qua một hồi, Chu Phù vẫn đưa tay thắt cà vạt cho anh, thuận ý anh.
Đến thời gian Trần Kỵ ra ngoài, Chu Phù còn chưa có ý định đứng lên. Người đàn ông trước khi đi vẫn như thường ngày, quan tâm dặn dò cô nhớ ăn bữa sáng trên bàn rồi đến công ty, trên đường phải chú ý an toàn, có chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại cho anh.
Chu Phù dạ dạ vài tiếng, lại nằm xuống chui vào trong chăn.
Lười biếng ở lại chừng mười phút sau, rốt cuộc cô cũng cam lòng đứng dậy xuống giường đi rửa mặt.
Trên bàn rửa mặt, Trần Kỵ đã múc nước súc miệng và vắt kem đánh răng cho cô.
Ann chăm sóc cô quả thật rất chu đáo, hầu như là chuyện có thể nghĩ đến đều hy vọng có thể thay cô gói ghém.
Có một buổi sáng, Hứa Tư Điềm đến nhà tìm Chu Phù, trong lúc vô tình nhìn thấy bàn chải đánh răng đã vắt sẵn kem đánh răng trước bàn rửa mặt, ngoài miệng lập tức chậc chậc không ngừng: “Trần Kỵ coi cậu ba tuổi sao?”
Chu Phù chứa bọt biển ngượng ngùng nở nụ cười.
Hứa Tư Điềm suy nghĩ một chút, lại mở miệng phủ định cách nói vừa rồi của mình: “Không, anh ấy cũng chỉ đối với cậu như vậy thôi. Tớ đoán chừng chờ con nhà cậu sinh ra, cho dù chỉ có một tuổi, anh ấy không chừng cũng sẽ trực tiếp nói với thằng nhóc kia là đã một tuổi rồi, còn không biết tự nặn kem đánh răng à? Nếu con không biết cách nặn thì đừng đánh răng nữa.”
Chu Phù: “…”
Chu Phù vừa đánh răng, vừa nhớ lại những chuyện thú vị đã xảy ra hằng ngày. Trong lúc vô tình liếc nhìn tấm gương to như vậy trước mặt, cô mới phát hiện khóe môi của mình dường như vẫn luôn giương lên.
Hứa Tư Điềm từng nói qua, bởi vì cô có được sự thiên vị mạnh mẽ nhất, mới có thể không lúc nào là không cười đến phát ra từ nội tâm, không kiêng nể gì.
Cuộc họp bên cục quy hoạch liên tiếp mở cả buổi sáng không ngừng.
Chu Phù không cho Trần Kỵ đi khắp nơi hai bên mệt nhọc, cô nói muốn cùng Phương Hân ra ngoài đổi khẩu vị, buổi trưa không ăn cơm anh làm, anh cũng không cần bớt chút thời gian chạy về một chuyến.
Cơm trưa trôi qua, Chu Phù cũng lười về nhà. Sau khi cùng Phương Hân và Đơn Đình Đình trở lại công ty, cô liền vào phòng làm việc của Trần Kỵ trước mặt mọi người quang minh chính đại, chuẩn bị vào phòng nghỉ bên trong ngủ một lát.
Cô bây giờ ngủ rất nhanh, chỉ có điều giấc ngủ hôm nay lại không yên ổn như vậy.
Trong lúc mơ mơ màng màng, những giấc mơ cứ đến.
Hơn nửa tiếng sau, Chu Phù nhíu mày tỉnh lại.
Tay tìm kiếm dưới gối, sau khi sờ được điện thoại, cô vội vàng gọi điện thoại cho Trần Kỵ.
Bên cục quy hoạch, một cuộc họp kéo dài một buổi sáng vừa mới nghỉ ngơi giữa giờ. Một phòng cao tầng, tất cả đều tại chỗ đợi lệnh, chỉ đơn giản uống hai ngụm trà, không một người rời đi.
Trần Kỵ lười biếng dựa vào lưng ghế, ngón tay thon dài cài cà vạt, vô tình hay cố ý mà kéo kéo.
Thấy người xung quanh không có phản ứng gì, nửa phút sau, lại lười biếng kéo một hồi.
Lần này rốt cuộc hấp dẫn ánh mắt mấy người cách đó không xa, một người trong đó vừa cẩn thận mở miệng nhìn về phía anh hô một câu “Tổng giám đốc Trần”, còn chưa kịp nói hết lời, chợt nghe thấy Trần Kỵ lập tức tiếp lời, ý tứ khoe khoang giữa những hàng chữ của người đàn ông giấu cũng giấu không được, ngữ khí hết lần này tới lần khác vẫn có thể duy trì vẻ thờ ơ kia: “À, anh nói cà vạt sao? Là, buổi sáng thức dậy, vợ trong nhà nhất định phải thắt cho tôi, chê cười rồi.”
“…” Đối phương há miệng, vài giây sau mới cẩn thận hỏi:” Tổng giám đốc Trần, anh xem cuộc họp của chúng ta có nên tiếp tục không.”
“…” Trần Kỵ nhướng mí mắt, mặt không biếu cảm nói, “Sắp xếp nhóm tiếp theo bắt đầu.”
“Vâng, Tổng giám đốc Trần.”
Khi nhận được điện thoại của Chu Phù, vừa vặn là mấy phút sau khi hội nghị bắt đầu.
Khi chuông điện thoại của Chu Phù vang lên, người báo cáo đột nhiên im bặt.
Tiếng chuông kia là do Chu Phù một ngày nào đó tâm huyết dâng trào ôm điện thoại của Trần Kỵ cài đặt cho anh, quá đáng yêu, là loại cô gái nhỏ như cô sẽ thích, nhưng giờ phút này trong phòng họp nghiêm túc tịch mịch này, cùng vẻ mặt tổng giám đốc công ty xây dựng Phù Trầm trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo dính dáng đến quan hệ, liền có vẻ vô cùng sợ hãi.
Các lãnh đạo cấp cao ở đây vốn tưởng rằng, hội nghị nghiêm túc như vậy bỗng nhiên bị điện thoại bất chợt cắt đứt, ít nhiều sẽ khiến Trần Kỵ có chút phản cảm.
Dù sao mọi người đều biết, ông lớn trong nghề này cũng không phải là người tính tình tốt có kiên nhẫn.
Nào ngờ Trần Kỵ không chỉ không có phiền chán mà cúp máy, thậm chí còn lo lắng đối phương chờ quá lâu, trước mặt nhiều người như vậy, anh không chút do dự liền nhận máy.
Đầu bên kia điện thoại mơ hồ truyền đến một giọng nữ, nghe dường như còn rất yếu ớt: “A Kỵ, em vừa mới ngủ trưa gặp ác mộng…”
Trên bục giảng chính, người báo cáo nơm nớp lo sợ đứng lặng tại chỗ, không biết có nên tiếp tục báo cáo hay không, vừa rối rắm vừa lại nghe thấy Trần Kỵ mở miệng ấm áp hỏi: “Em mơ thấy cái gì?”
Chu Phù căng thẳng nói: “Mơ thấy thằng bé kia sau khi sinh ra là một người nói quá nhiều, bởi vì nói quá nhiều nên bị rất nhiều nhà trẻ ném ra…”
Trần Kỵ nhịn không được cười ra tiếng, kiên nhẫn dỗ dành cô: “Sẽ không đâu, giấc mơ và hiện thực đều trái ngược.”
Chu Phù “Dạ” một tiếng, không đợi tâm tình căng thẳng thả lỏng xuống, âm điệu lại cao thêm mấy độ: “Vậy sẽ không phải… sinh ra một người câm chứ…!”
Đại khái là bởi vì chấn động này quá mức mãnh liệt, Chu Phù thậm chí cảm thấy bụng cũng đột nhiên đau.
Trần Kỵ bị liên tưởng không thể tưởng tượng nổi này của cô chọc cho dở khóc dở cười, khóe môi đang cong lên, chợt nghe thấy tiếng nói của Chu Phù bên kia trở nên không đúng lắm: “A Kỵ…”
Âm cuối kéo dài, từ sợ hãi biến thành bất lực.
Lông mày Trần Kỵ nhíu lại, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống: “Làm sao vậy?”
“Bụng em hơi đau… Có phải người câm nhỏ này chuẩn bị ra không…”
Dường như người đàn ông trong nháy mắt liền từ trên ghế đứng lên, không nói nhiều lời cũng không quay đầu lại đi ra ngoài phòng họp.
Một phòng cao tầng hai mặt nhìn nhau.
Có người hỏi: “Cái này, cái này còn mở không?”
Có người đáp: “Vậy phải xem Tổng giám đốc Trần có về không.”
“Không biết mọi người có nghe nói qua không, người này ở Phù Trầm chưa bao giờ nghe điện thoại trong cuộc họp, bản thân không nghe, cũng không cho người khác nghe, tình huống này chỉ có một khả năng.”
“Cái gì?”
“Điện thoại là vợ Tổng giám đốc Trần gọi tới.”
Một vị lãnh đạo bên cạnh cười lắc đầu nói: “Vậy giải tán trước đi, sợ là các người không biết, Tổng giám đốc Trần lấy bà xã kia làm bà cô nhỏ hầu hạ, phỏng chừng trong chốc lát sẽ không trở lại.”
Bởi vì trong khoảng thời gian Chu Phù có con, vẫn không có quá nhiều phản ứng không tốt, ngoại trừ ngày càng êm dịu ra, còn lại đều không có gì khác biệt quá lớn so với trước kia, ảnh hưởng đối với cuộc sống hàng ngày cũng không phải rất lớn, cho nên khi cô đưa ra ý kiến muốn trong lúc này đến công ty báo cáo và đi làm như thường lệ, Trần Kỵ cũng không có ý kiến phản đối gì.
Tất cả đều vui vẻ với cô, mặc cho cô tự do.
Nhưng từ sau khi Trần Kỵ bảo Lý Thuận đem mấy thùng kem cướp được từ trong tủ lạnh mang đến công ty chia cho mọi người, chuyện Chu Phù có con cũng mọi người đều biết.
Lúc trước Chu Phù ở trong công ty vẫn nhỏ tuổi nhất, tính cách lại dịu dàng, thói quen giúp người làm việc thiện, quan hệ với các đồng nghiệp đều tương đối khá.
Không chỉ có Trần Kỵ thiên vị cô, tất cả mọi người cũng vô cùng quan tâm cô.
Sau khi lão Dư và Phương Hân biết chuyện này, lượng công việc sắp xếp cho cô cũng giảm bớt, hơn nữa còn là trải qua suy nghĩ cẩn thận, vừa không để cho cô nhàn rỗi không có việc gì làm, cũng sẽ không để cho cô bận rộn đến mức cần ở lại tăng ca.
Cố gắng hết sức để cô thoải mái trong công việc, phát huy giá trị hiệu quả của mình.
Ở điểm này, Trần Kỵ hiển nhiên cũng vô cùng tán thành.
Trong lòng Trần Kỵ, anh thủy chung cho rằng Chu Phù trước hết là chính mình, là một cá thể độc lập, thứ hai là cô sẽ có thêm một số thân phận bổ sung như “vợ” hoặc “mẹ”.
Bởi vì yêu anh nên cô mới cam tâm tình nguyện bị dán thêm những mác này.
Cho nên anh cũng tuyệt đối không thể để cho những thứ này thêm vào mác, trở thành trói buộc bắt cóc cô.
Cô không bao giờ cần phải nhượng bộ, thỏa hiệp và hy sinh cho bất cứ điều gì vì thân phận được gọi là “vợ” hoặc “mẹ”.
Cô luôn có thể làm hết khả năng của mình, làm hết thảy chuyện mình muốn làm.
Mà anh chỉ cần cho cô đủ kiên định ủng hộ là được rồi.
Chu Phù vô cùng thích ứng với cường độ công việc mà lão Dư Phương Hân sắp xếp cho cô, mỗi ngày trôi qua không khác bao nhiêu so với trước kia, cuộc sống đi làm từ chín giờ đến năm giờ.
Có một chút khác biệt ở chỗ là gần như ngày nào cô cũng đến công ty đúng giờ, trong khoảng thời gian này bắt đầu thích ngủ, thỉnh thoảng không có cách nào dậy sớm. Xét thấy chồng mình chính là cấp trên trực tiếp, vì quan hệ đặc biệt này, cô thỉnh thoảng đùa giỡn đi cửa sau cũng không kiêng nể gì, cô thường sẽ ở trên giường ăn vạ nhiều hơn nửa tiếng một tiếng, lại lười biếng rời giường rửa mặt ra ngoài.
Một ngày trước vừa mới giao xong một hạng mục bản thảo, ngày hôm sau lượng nhiệm vụ liền khá nhẹ. Nghĩ đến đây, sáng sớm hôm đó tới gần thời gian muốn rời giường, Chu Phù liền không hề áp lực tâm lý ôm chăn tiếp tục ngủ nướng.
Thời gian Trần Kỵ rời giường từ trước đến nay sớm hơn cô, ngoại trừ công việc phải qua tay anh xử lý nhiều ra, mỗi ngày anh còn phải thay Chu Phù làm xong bữa sáng trước khi rời giường.
Thật ra thì việc nhà giống như làm bữa sáng, Lục Thiên Sơn phái tới mấy người giúp việc và chị dâu cũng có thể làm thuận buồm xuôi gió, thậm chí bởi vì có kỹ năng chuyên môn, người ta có thể làm đa dạng hơn Trần Kỵ nhiều.
Ban đầu cũng giao cho các cô làm hai ngày, mặc dù Chu Phù ngoài miệng không nói, nhưng sau khi Trần Kỵ quan sát vài ngày, anh rất dễ dàng liền phát hiện ra bà cô nhỏ nhà mình dường như đã ăn quen tay nghề của anh, so với các chị dâu làm, Chu Phù dường như càng ưu ái anh làm hơn.
Sau khi nhận ra tình huống này, anh liền không nói nhiều lời ôm những chuyện này về trên người mình một lần nữa.
Dù sao tự mình chăm sóc cô là chuyện anh có hứng thú nhất trong đời.
Hôm nay Trần Kỵ vẫn như thường ngày, anh đã sớm tỉnh dậy.
Trước khi chuẩn bị rời giường, anh rón rén lật cô gái nhỏ đưa lưng về phía mình qua, năm ngón tay rõ ràng khớp xương xuyên qua sợi tóc mềm mại lại hơi có vẻ rối bù của cô, bàn tay to chụp gáy cô, cách cái bụng nhỏ cũng không tính là quá lớn kia, vô cùng chiếm hữu mà ấn người đến bên môi mình.
Đầu tiên là theo thói quen tiến đến giữa cổ cô, ngửi thật sâu vài giây, sau khi thỏa mãn, lại hung hăng gặm đôi môi mềm mại hơi mở ra của Chu Phù.
Tay còn lại chiếm hời của cô gái nhỏ. Sau một trận lăn qua lăn lại, không đánh thức người khác, ngược lại bản thân không thể nhịn được nữa.
Nghẹn đến gân xanh trên cổ nổi lên, máu cả người cũng bắt đầu sôi trào, nhưng hết lần này tới lần khác lại bởi vì thời kỳ đặc biệt và tình huống đặc biệt này, không thể lôi kéo cô thức dậy thực hiện một số hành vi không phù hợp với mình và không thể để người khác nhìn thấy.
Cuối cùng chỉ có thể không biết xấu hổ thừa dịp lúc người ta ngủ đến mơ mơ màng màng, anh nắm tay nhỏ bé của cô, buộc phải mang theo chút an ủi nhân đạo nào đó cho riêng mình.
Sau đó rời giường vào phòng tắm, tiến hành một vòng phát tiết cuối cùng.
Tất cả những gì xảy ra trong thời gian này, Chu Phù ngủ đến bất tỉnh nhân sự hoàn toàn không biết gì cả.
Đó là lý do tại sao cô gái thức dậy mỗi ngày sau giấc ngủ ngon luôn nghĩ trăm lần cũng không ra, nghĩ không ra vì sao vừa tỉnh dậy, tay của mình luôn đau xót đến mức không thể hiểu được, muốn dùng sức cũng không dùng được.
Nghĩ không ra dứt khoát không nghĩ nữa, cô mơ mơ màng màng ôm chăn ngủ thêm một lát, lại chậm rãi xoay người tới gần nửa bên giường trống của Trần Kỵ, vứt bỏ gối của mình, nằm lên chỗ của anh. Khi ngửi được mùi vị quen thuộc anh lưu lại, cô mới yên tâm tiếp tục trở về chỗ hơn nửa tiếng.
Khi tỉnh dậy, cô mơ hồ đã có thể ngửi thấy mùi thơm bữa sáng mà Trần Kỵ làm cho cô. Cô gái nhỏ lấy tay dụi dụi mắt, còn chưa đợi hoàn toàn tỉnh táo lại, Trần Kỵ đã cầm trang phục thông thường cô muốn mặc đi làm tới.
Một bên tay một bộ, lạnh nhạt hỏi: “Hôm nay em muốn mặc màu gì?”
Lúc này đầu óc Chu Phù vẫn không xoay chuyển được, lắc đầu nói không biết, để anh tùy tiện chọn.
Trần Kỵ không quấy rầy cô nữa, tiện tay để lại cho cô một chiếc áo khoác lông màu đỏ rượu, còn mình thì trở lại phòng thay đồ, chọn một chiếc cà vạt cùng màu.
Lúc đi ra, Chu Phù đã ngây ngốc ôm chăn ngồi dậy.
Trần Kỵ làm như thật cầm cà vạt đi tới bên giường, cúi người đến trước mặt cô: “Thắt cà vạt cho anh đi.”
Chu Phù nhất thời còn chưa kịp phản ứng, nói trắng ra: “Không phải anh tự thắt được sao?”
Lúc trước cô thắt là do chính tay anh dạy.
Trần Kỵ trả lời một đằng: “Hôm nay anh phải đi cục quy hoạch một chuyến.”
Chu Phù còn chưa hiểu, chỉ chớp mắt: “Dạ.”
Cô biết rằng bình thường anh chỉ có thể đến những nơi tương đối chính thức như thế này, mới có thể âu phục giày da, đây là cô mới dọn vào không bao lâu liền hiểu được thói quen nhỏ thuộc về anh.
Trần Kỵ khẽ thở dài một hơi, nghiến chặt hàm răng, đưa tay véo má trái cô, trong giọng nói mang theo chút ấu trĩ không được tự nhiên: “Lúc trở về, trong nhóm kết nối dự án kia, có mấy người ngốc nghếch khoe khoang không ngừng.”
“Khoe cái gì vậy anh?” Chu Phù không hiểu, cô thật sự nghĩ không ra, Trần Kỵ quá vượt trội so với người thường về mọi mặt, một người đàn ông hầu như cái gì cũng có, rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể ở trước mặt anh có vốn liếng và sức mạnh để khoe khoang như thế.
Trần Kỵ hừ lạnh một tiếng: “Vô tình hay cố ý lấy tay kéo cà vạt méo mó, sau đó giả vờ xin lỗi nói một câu thật ngại quá, cà vạt vợ trong nhà thắt không thuần thục lắm, chê cười rồi.”
“Bọn họ có vợ à?” Trong giọng nói của Trần Kỵ mang theo chút khinh thường, “Khinh thường ai vậy chứ?”
Lúc này Chu Phù thật sự nhịn không được cười ra tiếng: “Trần Kỵ, có phải anh chưa trưởng thành không?”
Tại sao ngay cả chuyện không quan trọng này cũng phải ganh đua so sánh thế!
Người đàn ông nghe vậy liền nhướng mày, nắm cằm cô gái nhỏ, trong giọng nói mang theo uy hiếp: “Thế nào? Mới mấy tháng không chạm vào em, vợ lại bắt đầu nghi ngờ anh chưa trưởng thành sao? Có cần bây giờ anh lập tức làm cho vợ nhớ lại, rốt cuộc anh trưởng thành hay chưa không?”
Chu Phù muốn bóp ch/ết trái tim của anh, rõ ràng cô đã mang thai con của anh, nhưng vẫn dễ xấu hổ như cũ: “Trần Kỵ! Chú ý dưỡng thai.”
Cô lôi đứa bé ra để chuyển chủ đề.
Nào biết người đàn ông trước mặt không thèm để ý, thuận miệng nói: “Vô dụng thôi.”
Chu Phù không biết anh chỉ cái gì: “?”
“Ông đây đã cho gen rồi, em có chú ý dưỡng thai thế nào, tên này cũng không khá hơn chút nào đâu, ra ngoài hỗn như nhau thôi.”
Chu Phù: “…”
“Nhận thức của em về bản thân cũng rất sâu sắc đấy.”
Trần Kỵ cà lơ phất phơ kéo miệng cười một tiếng.
Hai người nhàm chán qua một hồi, Chu Phù vẫn đưa tay thắt cà vạt cho anh, thuận ý anh.
Đến thời gian Trần Kỵ ra ngoài, Chu Phù còn chưa có ý định đứng lên. Người đàn ông trước khi đi vẫn như thường ngày, quan tâm dặn dò cô nhớ ăn bữa sáng trên bàn rồi đến công ty, trên đường phải chú ý an toàn, có chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại cho anh.
Chu Phù dạ dạ vài tiếng, lại nằm xuống chui vào trong chăn.
Lười biếng ở lại chừng mười phút sau, rốt cuộc cô cũng cam lòng đứng dậy xuống giường đi rửa mặt.
Trên bàn rửa mặt, Trần Kỵ đã múc nước súc miệng và vắt kem đánh răng cho cô.
Ann chăm sóc cô quả thật rất chu đáo, hầu như là chuyện có thể nghĩ đến đều hy vọng có thể thay cô gói ghém.
Có một buổi sáng, Hứa Tư Điềm đến nhà tìm Chu Phù, trong lúc vô tình nhìn thấy bàn chải đánh răng đã vắt sẵn kem đánh răng trước bàn rửa mặt, ngoài miệng lập tức chậc chậc không ngừng: “Trần Kỵ coi cậu ba tuổi sao?”
Chu Phù chứa bọt biển ngượng ngùng nở nụ cười.
Hứa Tư Điềm suy nghĩ một chút, lại mở miệng phủ định cách nói vừa rồi của mình: “Không, anh ấy cũng chỉ đối với cậu như vậy thôi. Tớ đoán chừng chờ con nhà cậu sinh ra, cho dù chỉ có một tuổi, anh ấy không chừng cũng sẽ trực tiếp nói với thằng nhóc kia là đã một tuổi rồi, còn không biết tự nặn kem đánh răng à? Nếu con không biết cách nặn thì đừng đánh răng nữa.”
Chu Phù: “…”
Chu Phù vừa đánh răng, vừa nhớ lại những chuyện thú vị đã xảy ra hằng ngày. Trong lúc vô tình liếc nhìn tấm gương to như vậy trước mặt, cô mới phát hiện khóe môi của mình dường như vẫn luôn giương lên.
Hứa Tư Điềm từng nói qua, bởi vì cô có được sự thiên vị mạnh mẽ nhất, mới có thể không lúc nào là không cười đến phát ra từ nội tâm, không kiêng nể gì.
Cuộc họp bên cục quy hoạch liên tiếp mở cả buổi sáng không ngừng.
Chu Phù không cho Trần Kỵ đi khắp nơi hai bên mệt nhọc, cô nói muốn cùng Phương Hân ra ngoài đổi khẩu vị, buổi trưa không ăn cơm anh làm, anh cũng không cần bớt chút thời gian chạy về một chuyến.
Cơm trưa trôi qua, Chu Phù cũng lười về nhà. Sau khi cùng Phương Hân và Đơn Đình Đình trở lại công ty, cô liền vào phòng làm việc của Trần Kỵ trước mặt mọi người quang minh chính đại, chuẩn bị vào phòng nghỉ bên trong ngủ một lát.
Cô bây giờ ngủ rất nhanh, chỉ có điều giấc ngủ hôm nay lại không yên ổn như vậy.
Trong lúc mơ mơ màng màng, những giấc mơ cứ đến.
Hơn nửa tiếng sau, Chu Phù nhíu mày tỉnh lại.
Tay tìm kiếm dưới gối, sau khi sờ được điện thoại, cô vội vàng gọi điện thoại cho Trần Kỵ.
Bên cục quy hoạch, một cuộc họp kéo dài một buổi sáng vừa mới nghỉ ngơi giữa giờ. Một phòng cao tầng, tất cả đều tại chỗ đợi lệnh, chỉ đơn giản uống hai ngụm trà, không một người rời đi.
Trần Kỵ lười biếng dựa vào lưng ghế, ngón tay thon dài cài cà vạt, vô tình hay cố ý mà kéo kéo.
Thấy người xung quanh không có phản ứng gì, nửa phút sau, lại lười biếng kéo một hồi.
Lần này rốt cuộc hấp dẫn ánh mắt mấy người cách đó không xa, một người trong đó vừa cẩn thận mở miệng nhìn về phía anh hô một câu “Tổng giám đốc Trần”, còn chưa kịp nói hết lời, chợt nghe thấy Trần Kỵ lập tức tiếp lời, ý tứ khoe khoang giữa những hàng chữ của người đàn ông giấu cũng giấu không được, ngữ khí hết lần này tới lần khác vẫn có thể duy trì vẻ thờ ơ kia: “À, anh nói cà vạt sao? Là, buổi sáng thức dậy, vợ trong nhà nhất định phải thắt cho tôi, chê cười rồi.”
“…” Đối phương há miệng, vài giây sau mới cẩn thận hỏi:” Tổng giám đốc Trần, anh xem cuộc họp của chúng ta có nên tiếp tục không.”
“…” Trần Kỵ nhướng mí mắt, mặt không biếu cảm nói, “Sắp xếp nhóm tiếp theo bắt đầu.”
“Vâng, Tổng giám đốc Trần.”
Khi nhận được điện thoại của Chu Phù, vừa vặn là mấy phút sau khi hội nghị bắt đầu.
Khi chuông điện thoại của Chu Phù vang lên, người báo cáo đột nhiên im bặt.
Tiếng chuông kia là do Chu Phù một ngày nào đó tâm huyết dâng trào ôm điện thoại của Trần Kỵ cài đặt cho anh, quá đáng yêu, là loại cô gái nhỏ như cô sẽ thích, nhưng giờ phút này trong phòng họp nghiêm túc tịch mịch này, cùng vẻ mặt tổng giám đốc công ty xây dựng Phù Trầm trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo dính dáng đến quan hệ, liền có vẻ vô cùng sợ hãi.
Các lãnh đạo cấp cao ở đây vốn tưởng rằng, hội nghị nghiêm túc như vậy bỗng nhiên bị điện thoại bất chợt cắt đứt, ít nhiều sẽ khiến Trần Kỵ có chút phản cảm.
Dù sao mọi người đều biết, ông lớn trong nghề này cũng không phải là người tính tình tốt có kiên nhẫn.
Nào ngờ Trần Kỵ không chỉ không có phiền chán mà cúp máy, thậm chí còn lo lắng đối phương chờ quá lâu, trước mặt nhiều người như vậy, anh không chút do dự liền nhận máy.
Đầu bên kia điện thoại mơ hồ truyền đến một giọng nữ, nghe dường như còn rất yếu ớt: “A Kỵ, em vừa mới ngủ trưa gặp ác mộng…”
Trên bục giảng chính, người báo cáo nơm nớp lo sợ đứng lặng tại chỗ, không biết có nên tiếp tục báo cáo hay không, vừa rối rắm vừa lại nghe thấy Trần Kỵ mở miệng ấm áp hỏi: “Em mơ thấy cái gì?”
Chu Phù căng thẳng nói: “Mơ thấy thằng bé kia sau khi sinh ra là một người nói quá nhiều, bởi vì nói quá nhiều nên bị rất nhiều nhà trẻ ném ra…”
Trần Kỵ nhịn không được cười ra tiếng, kiên nhẫn dỗ dành cô: “Sẽ không đâu, giấc mơ và hiện thực đều trái ngược.”
Chu Phù “Dạ” một tiếng, không đợi tâm tình căng thẳng thả lỏng xuống, âm điệu lại cao thêm mấy độ: “Vậy sẽ không phải… sinh ra một người câm chứ…!”
Đại khái là bởi vì chấn động này quá mức mãnh liệt, Chu Phù thậm chí cảm thấy bụng cũng đột nhiên đau.
Trần Kỵ bị liên tưởng không thể tưởng tượng nổi này của cô chọc cho dở khóc dở cười, khóe môi đang cong lên, chợt nghe thấy tiếng nói của Chu Phù bên kia trở nên không đúng lắm: “A Kỵ…”
Âm cuối kéo dài, từ sợ hãi biến thành bất lực.
Lông mày Trần Kỵ nhíu lại, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống: “Làm sao vậy?”
“Bụng em hơi đau… Có phải người câm nhỏ này chuẩn bị ra không…”
Dường như người đàn ông trong nháy mắt liền từ trên ghế đứng lên, không nói nhiều lời cũng không quay đầu lại đi ra ngoài phòng họp.
Một phòng cao tầng hai mặt nhìn nhau.
Có người hỏi: “Cái này, cái này còn mở không?”
Có người đáp: “Vậy phải xem Tổng giám đốc Trần có về không.”
“Không biết mọi người có nghe nói qua không, người này ở Phù Trầm chưa bao giờ nghe điện thoại trong cuộc họp, bản thân không nghe, cũng không cho người khác nghe, tình huống này chỉ có một khả năng.”
“Cái gì?”
“Điện thoại là vợ Tổng giám đốc Trần gọi tới.”
Một vị lãnh đạo bên cạnh cười lắc đầu nói: “Vậy giải tán trước đi, sợ là các người không biết, Tổng giám đốc Trần lấy bà xã kia làm bà cô nhỏ hầu hạ, phỏng chừng trong chốc lát sẽ không trở lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.