Chương 62: Nguyện vọng
Cửu Đâu Tinh
25/10/2023
Editor: Saki
Trần Kỵ kéo khóe môi, trong nụ cười lạnh lẽo dường như ẩn giấu vô số băng đao, khóe mắt hơi rũ xuống, nhìn cũng lười nhìn thứ rác rưởi kia một cái, chỉ liếc nhìn găng tay vừa mới đeo xong, không chút để ý điều chỉnh, còn thật sự có chút rảnh rỗi ôn chuyện cũ với bạn xưa: “Mấy tuổi rồi mà bị đánh liền gọi ba thế?”
“Nếu mày gọi tao một tiếng ba, hẳn là có tác dụng hơn so với gọi người bên ngoài đấy.” Trần Kỵ chậc một tiếng, “Quên đi, vậy nhà ông đây rất bất hạnh, để thoát khỏi thứ này.”
Phó Kỳ Hữu giờ phút này cơ bản là không có tâm tình cũng không có can đảm nói chuyện với anh, hắn biết rõ Trần Kỵ giờ phút này không nhanh không chậm giấu đi bao nhiêu giận dữ cỡ nào.
Phó Kỳ Hữu chỉ có thể gửi gắm tất cả hy vọng vào người cha ngoài cửa, thấy ba đóng cửa, vẫn chưa từ bỏ ý định, hắng giọng tiếp tục hô: “Ba! Con là con trai của ba mà!”
Trần Kỵ khẽ nhíu mày, đại khái là ngại ầm ĩ, ủng quân đội bằng da đen sẫm thoáng nâng lên, đạp mạnh một cước vào cột trụ La Mã ở cuối giường, giường lớn trong nháy mắt lệch ra hơn phân nửa, lập tức chặn ngang bên phải của Phó Kỳ Hữu ở trong khe hở góc tường.
Phó Kỳ Hữu im lặng, sắc mặt trắng bệch, ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức.
Đầu lưỡi Trần Kỵ lười biếng đẩy đẩy gò má, chậm rãi nói: “Con mẹ nó đừng kêu nữa, ba mày không chỉ có một đứa con trai đâu.”
“Vợ cả bên kia còn có hai người nữa, mày sẽ không quên chứ? Ngay cả đặt tên cho mày cũng lấy theo một quả bóng. Mày ở trong lòng ba mày, phỏng chừng cũng chỉ là một quả bóng thôi, lúc cần thiết thì ném ra cho mọi người chơi đùa để tìm niềm vui.”
“Mày nói láo!” Da đầu Phó Kỳ Hữu tê dại, ngoài miệng tỏ vẻ nhanh nhẹn, một giây sau liền phát hoảng, đại khái trong tiềm thức cũng biết rằng Trần Kỵ nói đúng, dù sao hắn chỉ là một đứa con riêng, ngày thường hô mưa gọi gió cũng chỉ là dựa vào tài sản của nhà họ Phó để lại mấy đời, nếu là đặt hắn và nhà họ Phó tương lai đặt ở bên nhau đọ sức, ba Phó Vương Thành không chút do dự buông tha, nhất định là hắn.
Áp bức và uy hiếp mà Trần Kỵ mang đến thật sự quá mức dọa người, môi phải Phó Kỳ tái nhợt, sợ tới mức gần như không thở nổi. Một lát sau, người trong miệng hắn gọi từ ba biến thành mẹ.
Đó là hy vọng cuối cùng của hắn, dù sao hắn cũng là con trai duy nhất của mẹ hắn.
Nhưng mà hắn dường như đánh giá quá cao địa vị của mẹ trong lòng ba.
Trần Kỵ cau mày, không có kiên nhẫn tiếp tục dông dài với thứ rác rưởi này nữa, tàn bạo toàn thân không hề che giấu, đau lòng chồng chất đã lâu và hung ác trong khoảnh khắc hòa vào nhau, biểu cảm trên mặt vẫn không đổi sắc, thong dong bình tĩnh, sức lực xuống tay lại càng lúc càng tàn nhẫn hơn.
Phó Kỳ Hữu dường như không có một chút sức lực đánh trả.
Mấy năm trước hắn và Trần Kỵ từng đánh nhau, bên người có mười mấy anh em ở bên nhau, đều không có cách nào làm Trần Kỵ bị thương, đánh trả chỉ gây thêm đau đớn lớn hơn nữa.
Trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Ngoài phòng, Phó Vương Thành và vợ bé Tề Linh một trái một phải canh cửa phòng.
Phó Vương Thành nhắm hai mắt, giả vờ không nghe thấy, im lặng không lên tiếng.
Vợ bé Tề Linh hiển nhiên không có bình tĩnh như ông ta, dù sao người bên trong bị đánh cũng chính mạng sống duy nhất của mình. Trong phòng truyền ra tiếng la hét mà bà nghe không ra vài phút, liền nhịn không được đỏ hốc mắt, thiếu kiên nhẫn túm lấy cánh tay của Phó Vương Thành cầu xin: “Đi vào cứu con trai đi? Tiếp tục như vậy sẽ bị đánh chết mất!”
Phó Vương Thành hít sâu một hơi: “Yên tâm đi, vì đứa con khốn kiếp nhà bà, người ta đặt tương lai tốt đẹp vào trong đó, bà cảm thấy có thể sao? Đứa con trai Lục Thiên Sơn này, tâm tư so với ba cậu ta còn sâu hơn, làm việc vô cùng có chừng mực, con của bà nhiều lắm chỉ mất nửa cái mạng, không chết được đâu.”
“Hơn nữa, chúng ta đi vào cứu như thế nào? Tên kia, bảo đảm an toàn đi vào, cũng không phải đối thủ của người ta.”
Vừa nghe nói mất nửa cái mạng, Tề Linh lại càng chịu không nổi, trong lòng hốt hoảng nhịn không được bắt đầu nói thầm: “Báo cảnh sát đi, đi? Báo cảnh sát đi chồng! Chúng ta để cảnh sát bắt cậu ta ——”
“Bà tỉnh táo chút đi!” Không đợi Tề Linh nói hết lời, Phó Vương Thành liền quát lớn, “Chuyện con trai bà phạm phải từ nhỏ đến lớn, bà có đếm được không? May mắn là không ai báo cảnh sát, tốn chút tiền là xong việc, chẳng lẽ bà còn muốn tự tay đưa con trai đi à? Ngoan ngoãn một chút! Lúc trước con trai bà đánh người khác, không thấy bà căng thẳng như vậy.”
“Bên trong vị kia chính là con trai độc nhất của nhà họ Lục, đắc tội với Lục Thiên Sơn, nhà họ Phó muốn ở Bắc Lâm tiếp tục lăn lộn, mẹ nó với lên trời còn khó hơn!”
Tề Linh lúc này cũng tức giận: “Nhà họ Phó nhà họ Phó, ông mỗi ngày chỉ biết nhà họ Phó!”
Phó Vương Thành nghiêng đầu, trong ánh mắt tức giận cũng không nhỏ: “Không có nhà họ Phó, bà và con trai bà chỉ là hai con chó ven đường bị người ta la hét mà thôi!”
Đúng như lời Phó Vương Thành nói, Trần Kỵ trong chuyện đánh nhau này, cảm giác vô cùng đúng mực.
Trước kia ở Kim Đường, từ nhỏ đến lớn anh đã lăn lộn không ít, hôm nay lại lớn lên mấy năm tuổi, biết xử lý như thế nào có thể vừa đau vừa không giết chết người.
Anh còn phải cùng Chu Phù đi hết mấy chục năm sau này, không có khả năng bởi vì một tên Phó Kỳ Hữu mà làm bẩn tay của mình.
Cho nên đánh nhau một chút rồi dừng, sau năm lần, Trần Kỵ ngừng tay.
Ánh mắt người đàn ông thoáng nhìn lên giá đỡ ở khu sinh hoạt bên giường, đủ loại đàn violon màu sắc bày đầy cả một mặt tường.
Ánh mắt Trần Kỵ ảm đạm, sâu không thấy đáy, bình tĩnh đi tới trước giá đỡ, tiện tay cầm xuống.
Phó Kỳ Hữu lúc này núp ở khe hở giữa tường và giường lớn, nhắm hai mắt lại, không dám ngước mắt nhìn anh, ngay cả kêu rên cũng chỉ còn lại âm thanh nho nhỏ.
Trần Kỵ siết chặt hàm răng, đường cong cằm có thể thấy rõ ràng, bàn tay to cầm đàn violon giơ lên cao về phía Phó Kỳ trong nháy mắt, cánh tay dừng lại trong không khí.
Phó Kỳ Hữu gào thét gần như mất đi, vẻ mặt mang theo sự sợ hãi vô cùng.
Cây đàn violon trên bức tường kia từng là công cụ mạnh mẽ nhất, thuận buồm xuôi gió nhất mà hắn dùng để ức hiếp người khác.
Hắn biết rõ mỗi một người từng bị đánh dưới cây đàn violon của hắn, vẻ mặt đau đớn biết bao nhiêu.
Trần Kỵ giơ đàn lên dừng lại nhiều hơn một giây, căng thẳng với e ngại trong lòng hắn liền dày vò thêm một giây.
Thật lâu sau, bàn tay to của người đàn ông chậm rãi buông xuống, mặt không chút thay đổi đập đàn violon lên người Phó Kỳ Hữu.
Đợi bãi rác trên mặt đất thoáng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên trầm giọng nói: “Tự cắt đi, đừng ép ông đây bắt tay vào làm.”
Anh không có khả năng cho phép mình trở thành bộ dạng sợ hãi chán ghét nhất trong bóng tối của Chu Phù.
Phó Kỳ Hữu giờ phút này cơ bản là không dám có bất kì dị nghị gì, dường như Trần Kỵ nói cái gì, hắn liền thuận theo mà làm cái đó, cho dù là xuống tay với mình, cũng chỉ có thể cắn răng mạnh mẽ chống đỡ.
Mặt Trần Kỵ không chút thay đổi hạ mi khẽ phủi găng tay, nhìn cũng lười nhìn sang Phó Kỳ Hữu một cái.
Lúc ngước mắt lên, ánh mắt vô ý đảo qua cửa sổ thủy tinh ở phía sau bức tường của đàn violon.
Người đàn ông bất giác nhíu mày.
Trên cửa sổ thủy tinh dán đủ loại ảnh chụp rừng trúc, một số góc độ chụp ảnh thoạt nhìn còn có chút quen mắt.
Trên mặt bàn dưới cửa sổ thủy tinh, đặt ngay ngắn đồng hồ đeo tay, ví tiền, máy ảnh kiểu cũ một loạt thoạt nhìn đã có tuổi.
Trần Kỵ nghiêng đầu liếc Phó Kỳ Hữu còn đắm chìm trong đau đớn sợ hãi, tiện tay lấy điện thoại ra, chụp mấy tấm ảnh ở phía xa cửa sổ thủy tinh, cuối cùng gọi điện thoại cho người đã sắp xếp trước.
Nhân viên y tế theo sát anh, sau khi bước vào, họ nhanh chóng mang Phó Kỳ Hữu đang nằm dưới đất đi.
Lúc ra khỏi cửa phòng ngủ, vẻ mặt Trần Kỵ ung dung đến mức giống như đi vào bên trong uống chén trà và ôn chuyện, rảnh rỗi bình tĩnh.
Phó Vương Thành nhìn Phó Kỳ Hữu bị gánh đi, cũng không dám dị nghị, chỉ khách khí nói với Trần Kỵ: “Làm phiền tổng giám đốc Trần rồi.”
Trần Kỵ tùy ý gật đầu, cũng không nhìn ông ta, thản nhiên mở miệng: “Nên làm.”
Mà sau đó cũng không quay đầu lại mà ra khỏi biệt thự Lộc Thích.
Sau khi lên chiếc Mercedes-Benz G-Class màu đen đậu bên ngoài vườn hoa, Trần Kỵ tiện tay tháo găng tay xuống, đang muốn ném về phía ghế phụ lái thì động tác dừng lại, sau đó quẹo một cái, ném về phía ghế sau.
Ghế phụ lái là chỗ ngồi riêng của Chu Phù, không thể bị thứ này làm bẩn.
Khi xe chạy thẳng đến chân núi, điện thoại trong túi Trần Kỵ rung lên.
Thấy là Chu Phù gọi tới, anh vội vàng nhận máy.
Giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ từ đầu dây bên kia truyền tới, Trần Kỵ chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn hơn.
Có lẽ cô vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói còn mang theo âm mũi cực kì đặc sệt, mơ hồ lẩm bẩm: “Trần Kỵ, anh đi lúc nào vậy?”
“Sau khi em ngủ không bao lâu.” Anh thành thật trả lời,” Không phải đã nói trước với em rồi sao?”
“A…”
Quả thật đã nói trước, nhưng lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, không có ai ôm, quay lại phía sau cũng không thể ôm được anh. Trong khoảng thời gian ngắn liền có chút uất ức, đầu óc cũng không quá tỉnh táo, không nhớ ra nhiều như vậy, mắt còn chưa kịp mở hết, cô liền lấy điện thoại ra gọi cho anh.
Giờ phút này nhớ lại, mình gần đây dường như dính lấy anh có chút quá đáng.
Nhưng hôm nay Chu Phù không có một chút chột dạ, dính người cũng thẳng thắn vô tư, dứt khoát nói: “Tỉnh lại không sờ được anh.”
Trần Kỵ nhếch miệng cười xấu xa, kéo dài giọng, giọng điệu cực kì hiền dịu: “Vậy được, em chờ anh, lát nữa về đến nhà cho em sờ đủ.”
Chu Phù: “…”
Chu Phù lúc này nói thêm mấy câu, đầu óc cũng không mơ hồ như lúc mới dậy, suy nghĩ một chút, lại tiếp tục hỏi anh: “Anh nhận được Cô Lỗ chưa?”
Vẫn chưa. “Trần Kỵ thuận miệng nói, cũng không muốn nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan đến Phó Kỳ Hữu trước mặt cô, chỉ nói, “Anh vừa mới gặp bên A xong, hiện tại đang chuẩn bị cảm xúc.”
Chu Phù có chút mơ hồ, theo lời anh hỏi tiếp: “Chuẩn bị cảm xúc gì?”
“Gặp mặt anh trai khác cha khác mẹ của em, nếu không chuẩn bị cảm xúc trước thì lát nữa không nhịn được đánh nhau thì làm sao bây giờ?”
Chu Phù cũng không nhịn được cười ra tiếng: “Trần Kỵ, anh có bệnh à.”
Người đàn ông hừ cười một tiếng: “Nói cái gì vậy, Chu Phù, em có chút lương tâm đi, cẩn thận một lát trở về anh trừng phạt em đấy.”
Chu Phù: “…”
Im lặng vài giây.
Hai người đều không nói chuyện, nhưng cũng không nỡ cúp điện thoại.
Một lát sau, Chu Phù bọc ở trong chăn thoải mái ôm gối, nói: “Không phải anh đã sớm biết Thân Thành Dương và Lăng Lộ Vũ là một đôi sao?”
Rõ ràng lần trước bốn người gặp mặt cùng nhau ăn cơm xong, anh cũng đã biết mối quan hệ kia của hai người bọn họ.
Cũng không biết như thế nào vẫn có giấm để ăn.
Trần Kỵ trầm mặc một lát, giây lát, anh thản nhiên mở miệng: “Bởi vì ganh tị.”
Chu Phù chớp mắt mấy cái, không hiểu: “Hả?”
“Bọn họ với em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đã tham dự vào cuộc sống của em mà hơn mười năm qua anh chưa từng tham dự, cho dù hai người có quan hệ gì đi nữa, anh đều rất hâm mộ, rất ganh tị.”
Chu Phù há miệng, sửng sốt, chưa từng nghĩ tới sẽ là nguyên nhân như vậy.
Cô gái nhỏ rất cảm tính, hốc mắt dần dần cay đắng, cô bĩu môi, trong lòng thắt lại, một lúc lâu sau nói: “Không sao, chúng ta có sau này mà.”
“Cuộc sống sau này đều có anh tham dự.”
“Ừ.” Trần Kỵ lên tiếng, sau đó ngữ khí lại bỗng nhiên biến thành cà lơ phất phơ, không đứng đắn bổ sung một câu, “Anh sẽ cố gắng hết sức để tham dự ở mọi khoảng cách.”
“?”
Chu Phù phản ứng nửa phút.
“!”
Hai má bất giác nóng rực lên.
“…”
Một tiếng sau, Trần Kỵ về đến cửa nhà.
Chu Phù nghe thấy tiếng động, vội vàng từ trên giường đi xuống, dép lê cũng không để ý, đi chân trần chạy đến cửa ra vào mở cửa cho anh.
Ngoài phòng, người đàn ông một tay xách túi mèo, một tay xách bánh kem lớn ba tầng.
Chu Phù sửng sốt, chợt nghe thấy Trần Kỵ cười nhạt nói: “Sinh nhật vui vẻ, em yêu của anh.”
Lúc này Chu Phù mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình.
Cô là một người rất dễ cảm động, nghe vậy liền muốn nhào vào trên người Trần Kỵ muốn ôm một cái.
Nhưng mà đổi lại thường ngày, Trần Kỵ đối với sự chủ động của cô không hề có sức chống đỡ, dường như tiếp nhận toàn bộ, hơn nữa vô cùng hưởng thụ.
Nhưng đêm nay anh lui về phía sau một bước theo bản năng, chỉ đưa túi mèo trong tay cho cô, nói: “Chơi với Cô Lỗ một lát đi, anh đi tắm rồi ôm.”
Chu Phù chớp mắt, trong mắt mang theo chút khó hiểu.
Trần Kỵ hời hợt giải thích: “Hôm nay gặp bên A hút không ít thuốc, mùi hương trên người không tốt.”
Chu Phù gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều, cô ngồi xổm trước túi mèo, đưa tay kéo khóa kéo, thả Cô Lỗ từ bên trong ra.
Rất nhiều ngày không gặp, cô đã sớm nhớ nó muốn chết, giờ phút này ôm không ngừng hít.
Trần Kỵ cụp mắt liếc nhìn hai giây, nở nụ cười rồi đi vào phòng tắm.
Đi qua biệt thự Lộc Thích mà không tắm liền ôm cô, anh không nỡ vì ngại xui xẻo.
Trần Kỵ ở trong phòng tắm giày vò hơn nửa tiếng, lúc đi ra đã thay đồ ngủ ở nhà.
Bộ đồ ngủ mà Chu Phù vừa mặc là cùng kiểu nam.
Có trời mới biết vừa rồi cô gái nhỏ từ bên trong mở cửa ra, lúc muốn nhào lên người anh, anh có bao nhiêu rung động cũng khó có thể kiềm chế.
Giờ phút này tắm rửa xong đi ra tìm cô, thấy cô trẻ con nằm nhoài trên bàn ăn, tranh thủ ăn quả dứa và anh đào trên bánh sinh nhật, Trần Kỵ trước mắt nhị không được mà tới gần cô.
Bàn tay to từ phía sau Chu Phù vòng lên, cằm đặt lên cổ cô, bất giác hít sâu một hơi: “Thơm quá.”
Hai má Chu Phù không khống chế được nóng bỏng.
Thật lâu sau, anh từ trên người Chu Phù đứng dậy, lười biếng đi vào phòng khách.
Lúc trở về kéo một vali đồ đến trước mặt Chu Phù.
Cô gái nhỏ chớp mắt, còn không biết: “Là cái gì vậy anh?”
Cái vali này cô cũng nhìn thấy ở Luân Đôn. Lúc trở về, Trần Kỵ còn đặc biệt mang chúng về.
“Quà tặng.” Trần Kỵ tiện tay mở vali ra bày trên mặt đất, sau đó lấy từng món đồ bên trong ra, đặt trước mặt Chu Phù, “Tám năm sau khi em đi, quà sinh nhật mỗi năm anh đều chuẩn bị, cũng may năm nay cuối cùng cũng có thể đưa ra.”
Chu Phù sững sờ tại chỗ, nhìn anh lần lượt giới thiệu cho mình.
Đôi mắt Chu Phù đỏ hoe, cô bĩu môi, cũng không thèm nhìn quà, dính dính cọ vào lòng anh: “Sao anh lại tốt với em như vậy chứ.”
“Vì thích em.” Trần Kỵ đáp không cần nghĩ ngợi, chuyện đương nhiên.
Chu Phù khịt khịt mũi, nói: “Món quà sinh nhật đầu tiên anh tặng em ở Kim Đường tám năm trước, em vẫn giữ.”
Vẻ mặt Trần Kỵ khựng lại, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường: “Ừ, anh biết.”
Chu Phù bị anh bế lên, đặt trở lại ghế ăn.
“Cho em đốt nến và ước nguyện.”
Chu Phù suy nghĩ một chút, cảm thấy mình bây giờ đã rất may mắn rất hạnh phúc, dường như không có nguyện vọng gì muốn ước, vì vậy ngẩng đầu nhìn về phía Trần Kỵ: “Em không có nguyện vọng gì, hay là tặng nguyện vọng này cho anh nhé?”
Trần Kỵ khẽ nhướng mày: “Ông đây ước buổi tối em cầu xin anh làm thêm vài lần.”
“…”
Chu Phù: “Vậy em rút lại điều ước của mình và tự ước.”
Người đàn ông khẽ cười.
Sau khi ngọn nến tắt, Trần Kỵ cắt miếng trái cây nhiều đường nhất cho cô, Chu Phù thỏa mãn ăn vài miếng, nghĩ đến chiếc bánh kem lớn ở Kim Đường tám năm trước, nói: “Anh còn nhớ tiệm bánh ngọt này không?”
Trần Kỵ “Ừ” một tiếng: “Em đã nói trước kia mỗi một sinh nhật của em, em đều ăn bánh kem của nhà hàng này.”
Chỉ cần Chu Phù nói qua, anh nhất định sẽ nhớ rõ.
Cô gái nhỏ cong cong môi, mời anh cùng ăn.
Trần Kỵ thiếu hứng thú với đồ ngọt, nhưng vì không muốn mất hứng của cô nên anh vẫn cùng ăn một miếng nhỏ.
Chu Phù vừa ăn, vừa trò chuyện không mục đích: “Khi đó anh ở Kim Đường, làm sao mua được bánh kem của Bắc Lâm vậy?”
Trần Kỵ thuận miệng nhắc tới: “Không phải đã nói với em rồi sao, lúc ấy Lộ Trạch Châu học đại học ở Bắc Lâm, vừa vặn trước Giáng Sinh muốn tới Bắc Lâm, anh nhờ cậu ấy mang giúp, đáp máy bay tới.
Chu Phù gật đầu, nhớ lại quả thật có chuyện như vậy. Một giây sau, động tác gặm bánh kem của cô dừng lại, đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Trần Kỵ: “Anh nói là ai mang bánh kem tới?!”
Trần Kỵ khẽ nhướng mày: “Lộ Trạch Châu.”
Chu Phù kinh ngạc tròn mắt không ít, ngữ khí kích động nói: “Là ca sĩ rất nổi tiếng gần đây đúng không?!”
Trần Kỵ: “?”
“Cậu ta quả thật đã từng làm nghề này, nhưng vẻ mặt này của em là sao?” Giọng nói người đàn ông có chút chua xót.
Chu Phù ngay cả bánh kem cũng không thèm ăn: “A a a a! Thật sự là anh ấy sao?! Gần đây anh ấy siêu hot! Vé vào cửa buổi hòa nhạc một giây cũng hết sạch, muốn mua cũng không mua được! Cực kỳ đẹp trai luôn.”
Trần Kỵ: “?”
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống: “Được.”
“Chu Phù, em cũng thật giỏi.”
Cô gái nhỏ chớp mắt, liền thấy anh từ chỗ ngồi đứng lên, xoay người bước đi.
“Anh đi đâu vậy?”
Giọng Trần Kỵ thản nhiên: “Làm bữa tối.”
Chu Phù vừa ăn bánh ngọt, vừa liếm môi dưới, hỏi: “Buổi tối ăn gì vậy anh?”
Trần Kỵ lạnh như băng nói hai chữ: “Đậu hũ.”
Chu Phù bây giờ đã có phản xạ có điều kiện đối với hai chữ này, sống lưng cứng đờ, yếu ớt nói: “Sao… sinh nhật em, anh còn nhận quà…”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Ông đây không phải là quà sinh nhật tốt nhất của em sao?”
Chu Phù: “…”
Buổi tối, Trần Kỵ đưa quà tặng đến, có thể nói là hết lòng hết dạ.
Tiếng nức nở của Chu Phù bị anh nuốt vào. Lúc hứng thú, người đàn ông bóp hông cô, khàn giọng hỏi: “Lộ Trạch Châu và anh, ai đẹp trai hơn?”
Lúc này hai mắt Chu Phù thất thần, cơ bản là không có cách nào suy nghĩ: “… Hả?”
Giọng nói trầm khàn của Trần Kỵ vang lên bên tai cô: “Anh là ai?”
Giọng nói Chu Phù mang theo chút tức giận, cố gắng nặn ra hai chữ: “A Kỵ…”
Trần Kỵ nhất quyết không buông tha: “Ai đẹp trai hơn? Do dự một giây làm thêm một lần.”
Chu Phù: “…”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Đâu Đâu: Do dự một lát, chẳng phải là Trần Kỵ vui vẻ sao?
------oOo------
Trần Kỵ kéo khóe môi, trong nụ cười lạnh lẽo dường như ẩn giấu vô số băng đao, khóe mắt hơi rũ xuống, nhìn cũng lười nhìn thứ rác rưởi kia một cái, chỉ liếc nhìn găng tay vừa mới đeo xong, không chút để ý điều chỉnh, còn thật sự có chút rảnh rỗi ôn chuyện cũ với bạn xưa: “Mấy tuổi rồi mà bị đánh liền gọi ba thế?”
“Nếu mày gọi tao một tiếng ba, hẳn là có tác dụng hơn so với gọi người bên ngoài đấy.” Trần Kỵ chậc một tiếng, “Quên đi, vậy nhà ông đây rất bất hạnh, để thoát khỏi thứ này.”
Phó Kỳ Hữu giờ phút này cơ bản là không có tâm tình cũng không có can đảm nói chuyện với anh, hắn biết rõ Trần Kỵ giờ phút này không nhanh không chậm giấu đi bao nhiêu giận dữ cỡ nào.
Phó Kỳ Hữu chỉ có thể gửi gắm tất cả hy vọng vào người cha ngoài cửa, thấy ba đóng cửa, vẫn chưa từ bỏ ý định, hắng giọng tiếp tục hô: “Ba! Con là con trai của ba mà!”
Trần Kỵ khẽ nhíu mày, đại khái là ngại ầm ĩ, ủng quân đội bằng da đen sẫm thoáng nâng lên, đạp mạnh một cước vào cột trụ La Mã ở cuối giường, giường lớn trong nháy mắt lệch ra hơn phân nửa, lập tức chặn ngang bên phải của Phó Kỳ Hữu ở trong khe hở góc tường.
Phó Kỳ Hữu im lặng, sắc mặt trắng bệch, ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức.
Đầu lưỡi Trần Kỵ lười biếng đẩy đẩy gò má, chậm rãi nói: “Con mẹ nó đừng kêu nữa, ba mày không chỉ có một đứa con trai đâu.”
“Vợ cả bên kia còn có hai người nữa, mày sẽ không quên chứ? Ngay cả đặt tên cho mày cũng lấy theo một quả bóng. Mày ở trong lòng ba mày, phỏng chừng cũng chỉ là một quả bóng thôi, lúc cần thiết thì ném ra cho mọi người chơi đùa để tìm niềm vui.”
“Mày nói láo!” Da đầu Phó Kỳ Hữu tê dại, ngoài miệng tỏ vẻ nhanh nhẹn, một giây sau liền phát hoảng, đại khái trong tiềm thức cũng biết rằng Trần Kỵ nói đúng, dù sao hắn chỉ là một đứa con riêng, ngày thường hô mưa gọi gió cũng chỉ là dựa vào tài sản của nhà họ Phó để lại mấy đời, nếu là đặt hắn và nhà họ Phó tương lai đặt ở bên nhau đọ sức, ba Phó Vương Thành không chút do dự buông tha, nhất định là hắn.
Áp bức và uy hiếp mà Trần Kỵ mang đến thật sự quá mức dọa người, môi phải Phó Kỳ tái nhợt, sợ tới mức gần như không thở nổi. Một lát sau, người trong miệng hắn gọi từ ba biến thành mẹ.
Đó là hy vọng cuối cùng của hắn, dù sao hắn cũng là con trai duy nhất của mẹ hắn.
Nhưng mà hắn dường như đánh giá quá cao địa vị của mẹ trong lòng ba.
Trần Kỵ cau mày, không có kiên nhẫn tiếp tục dông dài với thứ rác rưởi này nữa, tàn bạo toàn thân không hề che giấu, đau lòng chồng chất đã lâu và hung ác trong khoảnh khắc hòa vào nhau, biểu cảm trên mặt vẫn không đổi sắc, thong dong bình tĩnh, sức lực xuống tay lại càng lúc càng tàn nhẫn hơn.
Phó Kỳ Hữu dường như không có một chút sức lực đánh trả.
Mấy năm trước hắn và Trần Kỵ từng đánh nhau, bên người có mười mấy anh em ở bên nhau, đều không có cách nào làm Trần Kỵ bị thương, đánh trả chỉ gây thêm đau đớn lớn hơn nữa.
Trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Ngoài phòng, Phó Vương Thành và vợ bé Tề Linh một trái một phải canh cửa phòng.
Phó Vương Thành nhắm hai mắt, giả vờ không nghe thấy, im lặng không lên tiếng.
Vợ bé Tề Linh hiển nhiên không có bình tĩnh như ông ta, dù sao người bên trong bị đánh cũng chính mạng sống duy nhất của mình. Trong phòng truyền ra tiếng la hét mà bà nghe không ra vài phút, liền nhịn không được đỏ hốc mắt, thiếu kiên nhẫn túm lấy cánh tay của Phó Vương Thành cầu xin: “Đi vào cứu con trai đi? Tiếp tục như vậy sẽ bị đánh chết mất!”
Phó Vương Thành hít sâu một hơi: “Yên tâm đi, vì đứa con khốn kiếp nhà bà, người ta đặt tương lai tốt đẹp vào trong đó, bà cảm thấy có thể sao? Đứa con trai Lục Thiên Sơn này, tâm tư so với ba cậu ta còn sâu hơn, làm việc vô cùng có chừng mực, con của bà nhiều lắm chỉ mất nửa cái mạng, không chết được đâu.”
“Hơn nữa, chúng ta đi vào cứu như thế nào? Tên kia, bảo đảm an toàn đi vào, cũng không phải đối thủ của người ta.”
Vừa nghe nói mất nửa cái mạng, Tề Linh lại càng chịu không nổi, trong lòng hốt hoảng nhịn không được bắt đầu nói thầm: “Báo cảnh sát đi, đi? Báo cảnh sát đi chồng! Chúng ta để cảnh sát bắt cậu ta ——”
“Bà tỉnh táo chút đi!” Không đợi Tề Linh nói hết lời, Phó Vương Thành liền quát lớn, “Chuyện con trai bà phạm phải từ nhỏ đến lớn, bà có đếm được không? May mắn là không ai báo cảnh sát, tốn chút tiền là xong việc, chẳng lẽ bà còn muốn tự tay đưa con trai đi à? Ngoan ngoãn một chút! Lúc trước con trai bà đánh người khác, không thấy bà căng thẳng như vậy.”
“Bên trong vị kia chính là con trai độc nhất của nhà họ Lục, đắc tội với Lục Thiên Sơn, nhà họ Phó muốn ở Bắc Lâm tiếp tục lăn lộn, mẹ nó với lên trời còn khó hơn!”
Tề Linh lúc này cũng tức giận: “Nhà họ Phó nhà họ Phó, ông mỗi ngày chỉ biết nhà họ Phó!”
Phó Vương Thành nghiêng đầu, trong ánh mắt tức giận cũng không nhỏ: “Không có nhà họ Phó, bà và con trai bà chỉ là hai con chó ven đường bị người ta la hét mà thôi!”
Đúng như lời Phó Vương Thành nói, Trần Kỵ trong chuyện đánh nhau này, cảm giác vô cùng đúng mực.
Trước kia ở Kim Đường, từ nhỏ đến lớn anh đã lăn lộn không ít, hôm nay lại lớn lên mấy năm tuổi, biết xử lý như thế nào có thể vừa đau vừa không giết chết người.
Anh còn phải cùng Chu Phù đi hết mấy chục năm sau này, không có khả năng bởi vì một tên Phó Kỳ Hữu mà làm bẩn tay của mình.
Cho nên đánh nhau một chút rồi dừng, sau năm lần, Trần Kỵ ngừng tay.
Ánh mắt người đàn ông thoáng nhìn lên giá đỡ ở khu sinh hoạt bên giường, đủ loại đàn violon màu sắc bày đầy cả một mặt tường.
Ánh mắt Trần Kỵ ảm đạm, sâu không thấy đáy, bình tĩnh đi tới trước giá đỡ, tiện tay cầm xuống.
Phó Kỳ Hữu lúc này núp ở khe hở giữa tường và giường lớn, nhắm hai mắt lại, không dám ngước mắt nhìn anh, ngay cả kêu rên cũng chỉ còn lại âm thanh nho nhỏ.
Trần Kỵ siết chặt hàm răng, đường cong cằm có thể thấy rõ ràng, bàn tay to cầm đàn violon giơ lên cao về phía Phó Kỳ trong nháy mắt, cánh tay dừng lại trong không khí.
Phó Kỳ Hữu gào thét gần như mất đi, vẻ mặt mang theo sự sợ hãi vô cùng.
Cây đàn violon trên bức tường kia từng là công cụ mạnh mẽ nhất, thuận buồm xuôi gió nhất mà hắn dùng để ức hiếp người khác.
Hắn biết rõ mỗi một người từng bị đánh dưới cây đàn violon của hắn, vẻ mặt đau đớn biết bao nhiêu.
Trần Kỵ giơ đàn lên dừng lại nhiều hơn một giây, căng thẳng với e ngại trong lòng hắn liền dày vò thêm một giây.
Thật lâu sau, bàn tay to của người đàn ông chậm rãi buông xuống, mặt không chút thay đổi đập đàn violon lên người Phó Kỳ Hữu.
Đợi bãi rác trên mặt đất thoáng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên trầm giọng nói: “Tự cắt đi, đừng ép ông đây bắt tay vào làm.”
Anh không có khả năng cho phép mình trở thành bộ dạng sợ hãi chán ghét nhất trong bóng tối của Chu Phù.
Phó Kỳ Hữu giờ phút này cơ bản là không dám có bất kì dị nghị gì, dường như Trần Kỵ nói cái gì, hắn liền thuận theo mà làm cái đó, cho dù là xuống tay với mình, cũng chỉ có thể cắn răng mạnh mẽ chống đỡ.
Mặt Trần Kỵ không chút thay đổi hạ mi khẽ phủi găng tay, nhìn cũng lười nhìn sang Phó Kỳ Hữu một cái.
Lúc ngước mắt lên, ánh mắt vô ý đảo qua cửa sổ thủy tinh ở phía sau bức tường của đàn violon.
Người đàn ông bất giác nhíu mày.
Trên cửa sổ thủy tinh dán đủ loại ảnh chụp rừng trúc, một số góc độ chụp ảnh thoạt nhìn còn có chút quen mắt.
Trên mặt bàn dưới cửa sổ thủy tinh, đặt ngay ngắn đồng hồ đeo tay, ví tiền, máy ảnh kiểu cũ một loạt thoạt nhìn đã có tuổi.
Trần Kỵ nghiêng đầu liếc Phó Kỳ Hữu còn đắm chìm trong đau đớn sợ hãi, tiện tay lấy điện thoại ra, chụp mấy tấm ảnh ở phía xa cửa sổ thủy tinh, cuối cùng gọi điện thoại cho người đã sắp xếp trước.
Nhân viên y tế theo sát anh, sau khi bước vào, họ nhanh chóng mang Phó Kỳ Hữu đang nằm dưới đất đi.
Lúc ra khỏi cửa phòng ngủ, vẻ mặt Trần Kỵ ung dung đến mức giống như đi vào bên trong uống chén trà và ôn chuyện, rảnh rỗi bình tĩnh.
Phó Vương Thành nhìn Phó Kỳ Hữu bị gánh đi, cũng không dám dị nghị, chỉ khách khí nói với Trần Kỵ: “Làm phiền tổng giám đốc Trần rồi.”
Trần Kỵ tùy ý gật đầu, cũng không nhìn ông ta, thản nhiên mở miệng: “Nên làm.”
Mà sau đó cũng không quay đầu lại mà ra khỏi biệt thự Lộc Thích.
Sau khi lên chiếc Mercedes-Benz G-Class màu đen đậu bên ngoài vườn hoa, Trần Kỵ tiện tay tháo găng tay xuống, đang muốn ném về phía ghế phụ lái thì động tác dừng lại, sau đó quẹo một cái, ném về phía ghế sau.
Ghế phụ lái là chỗ ngồi riêng của Chu Phù, không thể bị thứ này làm bẩn.
Khi xe chạy thẳng đến chân núi, điện thoại trong túi Trần Kỵ rung lên.
Thấy là Chu Phù gọi tới, anh vội vàng nhận máy.
Giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ từ đầu dây bên kia truyền tới, Trần Kỵ chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn hơn.
Có lẽ cô vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói còn mang theo âm mũi cực kì đặc sệt, mơ hồ lẩm bẩm: “Trần Kỵ, anh đi lúc nào vậy?”
“Sau khi em ngủ không bao lâu.” Anh thành thật trả lời,” Không phải đã nói trước với em rồi sao?”
“A…”
Quả thật đã nói trước, nhưng lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, không có ai ôm, quay lại phía sau cũng không thể ôm được anh. Trong khoảng thời gian ngắn liền có chút uất ức, đầu óc cũng không quá tỉnh táo, không nhớ ra nhiều như vậy, mắt còn chưa kịp mở hết, cô liền lấy điện thoại ra gọi cho anh.
Giờ phút này nhớ lại, mình gần đây dường như dính lấy anh có chút quá đáng.
Nhưng hôm nay Chu Phù không có một chút chột dạ, dính người cũng thẳng thắn vô tư, dứt khoát nói: “Tỉnh lại không sờ được anh.”
Trần Kỵ nhếch miệng cười xấu xa, kéo dài giọng, giọng điệu cực kì hiền dịu: “Vậy được, em chờ anh, lát nữa về đến nhà cho em sờ đủ.”
Chu Phù: “…”
Chu Phù lúc này nói thêm mấy câu, đầu óc cũng không mơ hồ như lúc mới dậy, suy nghĩ một chút, lại tiếp tục hỏi anh: “Anh nhận được Cô Lỗ chưa?”
Vẫn chưa. “Trần Kỵ thuận miệng nói, cũng không muốn nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan đến Phó Kỳ Hữu trước mặt cô, chỉ nói, “Anh vừa mới gặp bên A xong, hiện tại đang chuẩn bị cảm xúc.”
Chu Phù có chút mơ hồ, theo lời anh hỏi tiếp: “Chuẩn bị cảm xúc gì?”
“Gặp mặt anh trai khác cha khác mẹ của em, nếu không chuẩn bị cảm xúc trước thì lát nữa không nhịn được đánh nhau thì làm sao bây giờ?”
Chu Phù cũng không nhịn được cười ra tiếng: “Trần Kỵ, anh có bệnh à.”
Người đàn ông hừ cười một tiếng: “Nói cái gì vậy, Chu Phù, em có chút lương tâm đi, cẩn thận một lát trở về anh trừng phạt em đấy.”
Chu Phù: “…”
Im lặng vài giây.
Hai người đều không nói chuyện, nhưng cũng không nỡ cúp điện thoại.
Một lát sau, Chu Phù bọc ở trong chăn thoải mái ôm gối, nói: “Không phải anh đã sớm biết Thân Thành Dương và Lăng Lộ Vũ là một đôi sao?”
Rõ ràng lần trước bốn người gặp mặt cùng nhau ăn cơm xong, anh cũng đã biết mối quan hệ kia của hai người bọn họ.
Cũng không biết như thế nào vẫn có giấm để ăn.
Trần Kỵ trầm mặc một lát, giây lát, anh thản nhiên mở miệng: “Bởi vì ganh tị.”
Chu Phù chớp mắt mấy cái, không hiểu: “Hả?”
“Bọn họ với em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đã tham dự vào cuộc sống của em mà hơn mười năm qua anh chưa từng tham dự, cho dù hai người có quan hệ gì đi nữa, anh đều rất hâm mộ, rất ganh tị.”
Chu Phù há miệng, sửng sốt, chưa từng nghĩ tới sẽ là nguyên nhân như vậy.
Cô gái nhỏ rất cảm tính, hốc mắt dần dần cay đắng, cô bĩu môi, trong lòng thắt lại, một lúc lâu sau nói: “Không sao, chúng ta có sau này mà.”
“Cuộc sống sau này đều có anh tham dự.”
“Ừ.” Trần Kỵ lên tiếng, sau đó ngữ khí lại bỗng nhiên biến thành cà lơ phất phơ, không đứng đắn bổ sung một câu, “Anh sẽ cố gắng hết sức để tham dự ở mọi khoảng cách.”
“?”
Chu Phù phản ứng nửa phút.
“!”
Hai má bất giác nóng rực lên.
“…”
Một tiếng sau, Trần Kỵ về đến cửa nhà.
Chu Phù nghe thấy tiếng động, vội vàng từ trên giường đi xuống, dép lê cũng không để ý, đi chân trần chạy đến cửa ra vào mở cửa cho anh.
Ngoài phòng, người đàn ông một tay xách túi mèo, một tay xách bánh kem lớn ba tầng.
Chu Phù sửng sốt, chợt nghe thấy Trần Kỵ cười nhạt nói: “Sinh nhật vui vẻ, em yêu của anh.”
Lúc này Chu Phù mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình.
Cô là một người rất dễ cảm động, nghe vậy liền muốn nhào vào trên người Trần Kỵ muốn ôm một cái.
Nhưng mà đổi lại thường ngày, Trần Kỵ đối với sự chủ động của cô không hề có sức chống đỡ, dường như tiếp nhận toàn bộ, hơn nữa vô cùng hưởng thụ.
Nhưng đêm nay anh lui về phía sau một bước theo bản năng, chỉ đưa túi mèo trong tay cho cô, nói: “Chơi với Cô Lỗ một lát đi, anh đi tắm rồi ôm.”
Chu Phù chớp mắt, trong mắt mang theo chút khó hiểu.
Trần Kỵ hời hợt giải thích: “Hôm nay gặp bên A hút không ít thuốc, mùi hương trên người không tốt.”
Chu Phù gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều, cô ngồi xổm trước túi mèo, đưa tay kéo khóa kéo, thả Cô Lỗ từ bên trong ra.
Rất nhiều ngày không gặp, cô đã sớm nhớ nó muốn chết, giờ phút này ôm không ngừng hít.
Trần Kỵ cụp mắt liếc nhìn hai giây, nở nụ cười rồi đi vào phòng tắm.
Đi qua biệt thự Lộc Thích mà không tắm liền ôm cô, anh không nỡ vì ngại xui xẻo.
Trần Kỵ ở trong phòng tắm giày vò hơn nửa tiếng, lúc đi ra đã thay đồ ngủ ở nhà.
Bộ đồ ngủ mà Chu Phù vừa mặc là cùng kiểu nam.
Có trời mới biết vừa rồi cô gái nhỏ từ bên trong mở cửa ra, lúc muốn nhào lên người anh, anh có bao nhiêu rung động cũng khó có thể kiềm chế.
Giờ phút này tắm rửa xong đi ra tìm cô, thấy cô trẻ con nằm nhoài trên bàn ăn, tranh thủ ăn quả dứa và anh đào trên bánh sinh nhật, Trần Kỵ trước mắt nhị không được mà tới gần cô.
Bàn tay to từ phía sau Chu Phù vòng lên, cằm đặt lên cổ cô, bất giác hít sâu một hơi: “Thơm quá.”
Hai má Chu Phù không khống chế được nóng bỏng.
Thật lâu sau, anh từ trên người Chu Phù đứng dậy, lười biếng đi vào phòng khách.
Lúc trở về kéo một vali đồ đến trước mặt Chu Phù.
Cô gái nhỏ chớp mắt, còn không biết: “Là cái gì vậy anh?”
Cái vali này cô cũng nhìn thấy ở Luân Đôn. Lúc trở về, Trần Kỵ còn đặc biệt mang chúng về.
“Quà tặng.” Trần Kỵ tiện tay mở vali ra bày trên mặt đất, sau đó lấy từng món đồ bên trong ra, đặt trước mặt Chu Phù, “Tám năm sau khi em đi, quà sinh nhật mỗi năm anh đều chuẩn bị, cũng may năm nay cuối cùng cũng có thể đưa ra.”
Chu Phù sững sờ tại chỗ, nhìn anh lần lượt giới thiệu cho mình.
Đôi mắt Chu Phù đỏ hoe, cô bĩu môi, cũng không thèm nhìn quà, dính dính cọ vào lòng anh: “Sao anh lại tốt với em như vậy chứ.”
“Vì thích em.” Trần Kỵ đáp không cần nghĩ ngợi, chuyện đương nhiên.
Chu Phù khịt khịt mũi, nói: “Món quà sinh nhật đầu tiên anh tặng em ở Kim Đường tám năm trước, em vẫn giữ.”
Vẻ mặt Trần Kỵ khựng lại, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường: “Ừ, anh biết.”
Chu Phù bị anh bế lên, đặt trở lại ghế ăn.
“Cho em đốt nến và ước nguyện.”
Chu Phù suy nghĩ một chút, cảm thấy mình bây giờ đã rất may mắn rất hạnh phúc, dường như không có nguyện vọng gì muốn ước, vì vậy ngẩng đầu nhìn về phía Trần Kỵ: “Em không có nguyện vọng gì, hay là tặng nguyện vọng này cho anh nhé?”
Trần Kỵ khẽ nhướng mày: “Ông đây ước buổi tối em cầu xin anh làm thêm vài lần.”
“…”
Chu Phù: “Vậy em rút lại điều ước của mình và tự ước.”
Người đàn ông khẽ cười.
Sau khi ngọn nến tắt, Trần Kỵ cắt miếng trái cây nhiều đường nhất cho cô, Chu Phù thỏa mãn ăn vài miếng, nghĩ đến chiếc bánh kem lớn ở Kim Đường tám năm trước, nói: “Anh còn nhớ tiệm bánh ngọt này không?”
Trần Kỵ “Ừ” một tiếng: “Em đã nói trước kia mỗi một sinh nhật của em, em đều ăn bánh kem của nhà hàng này.”
Chỉ cần Chu Phù nói qua, anh nhất định sẽ nhớ rõ.
Cô gái nhỏ cong cong môi, mời anh cùng ăn.
Trần Kỵ thiếu hứng thú với đồ ngọt, nhưng vì không muốn mất hứng của cô nên anh vẫn cùng ăn một miếng nhỏ.
Chu Phù vừa ăn, vừa trò chuyện không mục đích: “Khi đó anh ở Kim Đường, làm sao mua được bánh kem của Bắc Lâm vậy?”
Trần Kỵ thuận miệng nhắc tới: “Không phải đã nói với em rồi sao, lúc ấy Lộ Trạch Châu học đại học ở Bắc Lâm, vừa vặn trước Giáng Sinh muốn tới Bắc Lâm, anh nhờ cậu ấy mang giúp, đáp máy bay tới.
Chu Phù gật đầu, nhớ lại quả thật có chuyện như vậy. Một giây sau, động tác gặm bánh kem của cô dừng lại, đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Trần Kỵ: “Anh nói là ai mang bánh kem tới?!”
Trần Kỵ khẽ nhướng mày: “Lộ Trạch Châu.”
Chu Phù kinh ngạc tròn mắt không ít, ngữ khí kích động nói: “Là ca sĩ rất nổi tiếng gần đây đúng không?!”
Trần Kỵ: “?”
“Cậu ta quả thật đã từng làm nghề này, nhưng vẻ mặt này của em là sao?” Giọng nói người đàn ông có chút chua xót.
Chu Phù ngay cả bánh kem cũng không thèm ăn: “A a a a! Thật sự là anh ấy sao?! Gần đây anh ấy siêu hot! Vé vào cửa buổi hòa nhạc một giây cũng hết sạch, muốn mua cũng không mua được! Cực kỳ đẹp trai luôn.”
Trần Kỵ: “?”
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống: “Được.”
“Chu Phù, em cũng thật giỏi.”
Cô gái nhỏ chớp mắt, liền thấy anh từ chỗ ngồi đứng lên, xoay người bước đi.
“Anh đi đâu vậy?”
Giọng Trần Kỵ thản nhiên: “Làm bữa tối.”
Chu Phù vừa ăn bánh ngọt, vừa liếm môi dưới, hỏi: “Buổi tối ăn gì vậy anh?”
Trần Kỵ lạnh như băng nói hai chữ: “Đậu hũ.”
Chu Phù bây giờ đã có phản xạ có điều kiện đối với hai chữ này, sống lưng cứng đờ, yếu ớt nói: “Sao… sinh nhật em, anh còn nhận quà…”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Ông đây không phải là quà sinh nhật tốt nhất của em sao?”
Chu Phù: “…”
Buổi tối, Trần Kỵ đưa quà tặng đến, có thể nói là hết lòng hết dạ.
Tiếng nức nở của Chu Phù bị anh nuốt vào. Lúc hứng thú, người đàn ông bóp hông cô, khàn giọng hỏi: “Lộ Trạch Châu và anh, ai đẹp trai hơn?”
Lúc này hai mắt Chu Phù thất thần, cơ bản là không có cách nào suy nghĩ: “… Hả?”
Giọng nói trầm khàn của Trần Kỵ vang lên bên tai cô: “Anh là ai?”
Giọng nói Chu Phù mang theo chút tức giận, cố gắng nặn ra hai chữ: “A Kỵ…”
Trần Kỵ nhất quyết không buông tha: “Ai đẹp trai hơn? Do dự một giây làm thêm một lần.”
Chu Phù: “…”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Đâu Đâu: Do dự một lát, chẳng phải là Trần Kỵ vui vẻ sao?
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.