Chỉ Cần Gió Ấm, Em Sẽ Mỉm Cười
Chương 11
Nha Đả Tương
24/10/2022
Edit: Mỳ
Proofread: Ảnh.
Buổi tối, sau khi kết thúc công việc, Đường Gia bị Triệu Viện Viện kéo về phòng xem phim. Bạn cùng phòng của Triệu Viện Viện chính là cô gái người Hồng Kông sành ăn hôm nọ.
Trước khi Triệu Viện Viện đến Châu Phi, cô ấy đã lên mạng mua một ổ cứng có dung lượng lớn, kế đến là tải hàng tá những bộ phim tính bằng đơn vị T. Có lẽ là vì khí hậu ở Châu Phi nóng ẩm hoặc do chất lượng của ổ đĩa không tốt, chừng vài ba ngày sau, cái ổ cứng đó đã đi tong. Thấy hội nghị xem phim sắp bị hủy bỏ, cô gái người Hồng Kông tìm được một bộ phim cũ trắng đen đã được tải về điện thoại từ trước, ‘Plan 9 from Outer Space’ do Ed Wood làm đạo diễn.
Đây là ‘đạo diễn tệ nhất từ trước đến nay’, kiệt tác của Ed Wood đã độc chiếm ‘ngôi vương’ ‘bộ phim bị chấm điểm thấp nhất’ qua trang web nổi tiếng về phê bình phim của Bắc Mỹ, IMBD hơn nửa thế kỷ qua.
Mặc dù được xếp vào thể loại ‘khoa học viễn tưởng pha chút kinh dị’ nhưng bộ phim tự xưng là phim nước ngoài nổi tiếng này thường bị người khác xem đây là phim hài.
Một chiếc đĩa bay được làm từ đĩa nhựa đang lơ lửng bay về phía trái đất, nổi bật nhất là vẫn có thể thấy rõ dây câu khiến đĩa bay không ngừng lắc lư.
Bên cạnh đó còn có hai chiếc ghế gấp và một tấm rèm bao bọc phía sau nhằm tạo thành cabin của phi thuyền.
Các diễn viên đang đấu với quái vật bạch tuộc nhưng con vật lại không hề di chuyển vì động cơ của nó đã bị trục trặc.
…
Triệu Viện Viện và cô gái người Hồng Kông không ngừng cười đùa.
Đường Gia nhìn thoáng qua màn hình máy tính nhưng trong lòng vẫn tồn tại cảm giác thê lương đến khó hiểu.
Ed Wood là đạo diễn tệ nhất trong lịch sử, khán giả và các nhà sản xuất phim không ngừng chế nhạo ông ấy. Cũng chỉ vì các nhà đầu tư không nhận đầu tư vào phim của ông, Ed chỉ có thể sử dụng những dụng cụ nghèo nàn để quay do thiếu kinh phí dựng phim.
Nhưng ông ấy vẫn dùng cả tính mạng để đóng phim, tạo ra một bộ phim dở tệ.
Cứ quay, quay rồi lại quay.
Mãi cho đến khi ông ấy từ giả cuộc đời.
Đó là một sự dũng cảm vô cùng lẻ loi.
Ông là một kẻ thất bại luôn trung thành với ước mơ của mình.
Trong suốt cả cuộc đời, niềm đam mê của ông không bao giờ gặp may mắn.
Dường như Triệu Viện Viện và cô gái người Hồng Kông đang nói về gì đó mà cười muốn banh nóc nhà. Cuối cùng Đường Gia cũng không chịu đựng nổi những tiếng cười không ngớt đó. Cô mượn cớ ra ngoài hóng mát.
Bên ngoài mưa to như trút nước.
Cô che dù, chân mang dép lê đi dọc theo con đường mòn giữa hàng lều trắng, cuối cùng cô dừng lại ở trước cây ô liu. Dưới tán cây là một bệ gỗ hình tròn được nhân viên địa phương dựng dưới mái tranh. Vì những con muỗi ở khu vực này đa phần đều là loại có thể gây sốt rét, nên nơi đây được mọi người mệnh danh là ‘bệ của muỗi’.
Đường Gia ngồi xuống trên bệ, cúi đầu châm thuốc hút.
Đột nhiên, trên đầu truyền đến một giọng nói: “Đêm hôm khuya khoắt như thế này, một cô gái người Châu Á, một thân một mình chạy loạn khắp nơi bên ngoài, có phải cô đang muốn nói với mấy anh chàng khác hãy mau đến đây để hãm hiếp cô đi hay sao?”
Đường Gia kinh ngạc ngẩng đầu.
Eva đứng dưới tán dù trắng, cúi đầu nhìn thẳng vào cô. Mái tóc vàng của cô ấy bị thấm mưa đến ướt nhẹp, vài cọng còn dính lên trên đôi gò má.
Mặc dù cả hai là bạn cùng phòng với nhau đã mấy ngày nay, nhưng tính tình Đường Gia trước giờ vẫn luôn lạnh lùng ít nói, Eva cũng không phải kiểu người chủ động, ngây thơ và hồn nhiên như Triệu Viện Viện, nên cả hai không có cơ hội trò chuyện cùng nhau là bao. Đường Gia không ngờ đối phương khi thấy mình không trở về phòng thì lại bỏ thời gian ra đi tìm.
Tuy rằng lời nói của cô ấy có hơi khó nghe, nhưng mà Đường Gia biết, thật ra cô ấy cũng không hề có ác ý.
Đường Gia dụi tắt tàn thuốc: “Đi thôi.”
Eva dè dặt khẽ gật đầu.
Hai người dường như chạm đến sự đồng bộ, cùng nhau trở về phòng.
Không biết phải giải thích tình bạn của cả hai bắt đầu từ đâu.
#
Ba ngày sau, Đường Gia cùng với Eva và các đồng nghiệp khác khởi hành đến một bệnh viện thuộc quyền sở hữu của chính phủ gần đó. Đợi đến khi sửa chữa và bảo trì xong các vách ngăn, Eva thì không ngừng chụp hình để lấy tư liệu, còn Đường Gia thì phải liên lạc với các y tá địa phương.
Kết thúc một ngày làm việc, vào lúc hoàng hôn buông xuống bọn họ ngồi xe men theo đường cũ trở về trại. Chiếc xe Jeep màu trắng cao cỡ một người trưởng thành, đang tròng trành trên con đường lầy lội gần mép sông Nile(1).
Eva cúi đầu lật xem từng bức ảnh mình chụp.
Đường Gia ngồi cạnh thấy thế cũng nhích lại gần xem.
Ảnh chụp là hình của một người bị bệnh và cái đói hành hạ đến gầy trơ xương, những bệnh nhân đang nằm chờ thuốc trên sàn nhà lạnh ngắt với ánh mắt thất thần, người mẹ bất lực ôm lấy đứa con bị suy dinh dưỡng đã chết trên cánh tay gầy guộc….
Đường Gia hỏi: “Đây đều là những tấm hình cô chụp được trong hôm nay à?”
Eva khẽ liếc nhìn cô rồi quay đầu trở lại: “Chụp trong hôm nay ấy hả? Đương nhiên là không rồi, cô xem kỹ lại xem đây là gì?” Ngón tay cô ấy tiếp tục ấn phím: “Những tấm hình này thường khiến tôi thấy không ổn, nhưng tôi cần chúng và tôi chỉ giữ lại những tấm hình đặc biệt thôi.”
Đường Gia đáp: “Cô có thể dùng những tấm này để viết báo cáo đó.”
Miệng Eva cong lên mang theo ý giễu cợt: “Báo cáo, đương nhiên rồi, có thể cô sẽ thấy bài báo sẽ xuất hiện trên đài CNN hay BBC trong khoảng một phút, giữa các thông tin về thể thao và thời tiết.”
Đường Gia giương mắt nhìn cô ấy.
Eva vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt, tốc độ nói trở nên thật nhanh: “So với cuộc sống và sinh tử của con người ở một thế giới khác, đương nhiên thì mấy câu chuyện phiếm của người nổi tiếng sẽ thu hút những người xem đáng yêu và hiền lành của chúng ta. Wow, thật tuyệt vời!” Cô ấy tiếp tục châm chọc.
Đường Gia trả lời: “Coi như đó là phần lớn nhưng vẫn tốt hơn là không có, đúng không?”
Eva nhún vai: “Nếu không thì cô nghĩ sao tôi lại ở đây?”
Đường Gia không biết làm sao chỉ đành cười trừ, rồi lại cúi đầu xem hình.
Vừa ấn xem tấm hình kế tiếp, trong hình là một chiếc giường được đặt cạnh bức tường sắp sập, đứa trẻ trên giường đã chết từ lâu, tay chân khô ráp, vùng bụng trương phình, thi thể được đặt trên giường, có thể thấy rõ hình ảnh những con ruồi bu đầy nơi khoang miệng.
Cách xác đứa trẻ không xa, y tá lại chẳng hề mảy may quan tâm.
Eva chú ý đến biểu cảm của cô: “Không một người mẹ nào của những đứa trẻ còn sống, bọn chúng ra đời không có tên, ba mẹ thường dùng ‘vài món’ tạm thời để đặt tên cho bọn nhỏ, tên chính thức thì phải đợi qua hơn 1 tuổi mới có.”
Đường Gia không trả lời.
Eva vẫn tiếp tục bổ sung: “Có rất nhiều trẻ em không thể sống cho đến khi có tên chính thức, được đặt tên ngay khi chào đời, đối với chúng là điều quá thừa thãi.”
Hình ảnh này đã chạm vào sâu trong mắt cô, cộng thêm bầu không khí tối đen như mực trong xe Jeep khiến Đường Gia cảm thấy ngột ngạt. Cô đưa tay ấn nút hạ cửa sổ, không khí trong lành lập tức tràn vào, mang theo hơi nước bốc lên từ dòng sông Nile.
Ngoài cửa sổ là một bãi cỏ mọc lộn xộn khắp nơi trên mặt bùn. Dưới đất có vài cành cây dài, được dựng lên thành giá phơi đồ đơn giản, trên đó treo những chiếc váy quấn sặc sỡ của những phụ nữ địa phương đang phấp phới trong gió.
Đường Gia để ý, cách đó không xa có một đám trẻ da đen đang đá banh trên vũng bùn.
Thật kì lạ là, hình bóng người chạy nhanh nhất trong đám trẻ lại là một người đàn ông Châu Á.
Áo phông trắng, quần dài màu đen, dáng người cao, tay đút túi, người này đang đứng tại chỗ, dùng mũi chân móc bóng.
Chiều hoàng hôn buông xuống nhuộm lên một màu cam đỏ tựa như bức tranh sơn dầu ở sau lưng anh.
Một đứa trẻ da đen hét gì đó với anh, bấy giờ mới anh ngẩng đầu lên.
Cả hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hô hấp của Đường Gia như ngưng lại, cô dựa vào ghế ngồi, khóe môi khẽ cong.
#
Dụ Tư Hồng và Toure đang đá bóng cùng những đứa trẻ khác.
Ban đầu, Toure đi học ở một trường trung học cơ sở ở vùng nông thôn gần đó, hàng ngày đều phải đi bộ gần 2 tiếng liền từ nhà đến trường, ước mơ của cậu ấy là trở thành một bác sĩ. Có điều sau khi nội chiến bùng nổ thì tất cả các trường học đều đóng cửa.
Cậu ta thấy Dụ Tư Hồng đứng một chỗ nhìn qua con đường mịt mù cát bụi, thấy lạ bèn hỏi: “Anh đang nhìn gì thế?”
Dụ Tư Hồng đút tay vào trong túi, mũi chân đặt lên trái banh, không trả lời nhưng thay vào đó hỏi ngược lại: “Có cách nào để đuổi kịp chiếc xe vừa rồi không?”
Toure gãi đầu, di chuyển đôi giày thể thao bị hỏng dính đầy bùn đất dưới đế, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Bên cạnh có một con đường mòn, có điều đường xá hơi khó đi. Nhưng theo dự tính thì có thể đuổi kịp.”
Dụ Tư Hồng híp mắt, tay vỗ nhẹ vào sau gáy của Toure: “Đi!”
Hai người chạy theo hướng đường mòn.
Được một lúc thì mấy đứa trẻ da đen hỏi với theo Toure: “Các anh có muốn đá bóng chung với bọn em không?”
Toure vẫy tay về phía bọn chúng trả lời: “Đợi tí anh sẽ quay lại!”
Hai người băng bùn đến một bụi cỏ rậm rạp, trước mặt là một con đường sình lầy đầy cỏ cây. Từ đây nhìn sáng có thể thấy được một chiếc Jeep đang chạy ngang qua.
Toure hơi cong đầu gối, hai tay khoác lên trên, thở hổn hển, ngẩng đầu hỏi: “Sao anh lại muốn đuổi theo xe này vậy?”
Dụ Tư Hồng xoa cánh tay, khóe miệng giương lên một nụ cười mê hoặc tựa hồ ly: “Cậu không hiểu được đâu.”
#
Đường Gia và Eva đều ngồi ở trước.
Eva còn đang kiểm tra lại những tấm hình trong máy, Đường Gia vừa ngồi tựa vào nệm, lắc lư theo sự gập ghềnh của con đường, vừa cúi đầu xem phim.
Là phim ‘Hai bông hoa’ của đạo diễn Kieslowski.
Trong phim, nhân vật chính đang đi trên đường lớn, đối diện có một chiếc xe bus chạy đến, trên xe có một nhiếp ảnh gia, trông cô ấy khá giống cô.
Bỗng nhiên thân xe run lên, một bóng người đứng bên cạnh cửa sổ.
Đường Gia nghe thấy có tiếng người gọi tên mình.
Cô nghiêng đầu sang bên phải, đầu Dụ Tư Hồng đang tựa lên cửa sổ xe, hai tay bắt lấy thanh thẳng đứng, cơ thể theo sự chuyển động của chiếc xe mà lắc lư. Một tay anh nắm thật chắc, tay còn lại mở toang cửa sổ.
Trên trán anh hiện lên một lớp mồ hôi, khóe miệng nở ra một nụ cười: “Hi, chân dài.”
Đường Gia: “…”
Eva bên cạnh cảm thán wow một tiếng: “Tôi vừa thấy gì đây, người nhện phiên bản Châu Phi à? Nhưng sao người nhện Châu Phi lại là người Châu Á?” Cái đầu vàng của cô ấy nhìn về phía Đường Gia: “Đừng nói với tôi, thật ra cô là Green Goblin nha.”
Green Goblin là nhân vật phản diện trong bộ truyện tranh Người Nhện.
Đường Gia: “…”
Trong lúc Eva đang nói thì Dụ Tư Hồng đã đặt nửa đầu gối lên mép cửa sổ rồi thò đầu vào. Hơn nửa người anh vẫn còn ở bên ngoài, duy trì sự cân bằng đáng kinh ngạc.
Đường Gia: “Anh xuống xe nhanh lên, leo trèo như thế này nguy hiểm lắm.”
Anh không chịu nghe mà hỏi ngược lại: “Thấy tôi em không vui sao?”
Đường Gia mím môi trả lời: “Không vui.”
Anh vẫn quả quyết: “Em nói dối.”
Đường Gia: “…”
Anh: “Miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.”
Đường Gia: “…”
Dụ Tư Hồng lại nói tiếp: “Thật ra thì em đang rất vui đúng không?”
Đường Gia hỏi: “Anh không phải tôi, sao anh biết được là tôi có đang vui hay không?”
Anh: “Cả người em đều nói cho tôi biết là em đang rất vui.”
Đường Gia: “Tôi không có.”
Anh: “A~~~~~~~~”
Đường Gia: “…”
Eva nghe không hiểu tiếng Trung, nghiêng đầu đến gần hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”
Đường Gia đẩy cái đầu vàng của cô ấy trở về.
Cô nàng Eva xinh đẹp, cao ngạo, lạnh lùng hừ một tiếng.
Đường Gia lại hỏi: “Anh có xuống hay không?”
Anh nhìn Đường Gia, cười lên làm lộ hàm răng trắng như tuyết: “Không xuống.”
Đường Gia nâng mắt nhìn anh: “Tôi đẩy anh xuống đó?”
Anh thề: “Em sẽ không dám.”
Đường Gia: “…”
Dụ Tư Hồng lùi về sau: “Em đồng ý đi chơi với tôi thì tôi sẽ xuống.”
Đường Gia: “Anh thật là lưu manh.”
Anh: “Tôi không chỉ lưu manh thôi đâu, mà tôi còn hay cố tình gây sự nữa.”
Đường Gia: “…”
Đường Gia hỏi: “Anh mời tôi đi chơi với anh hả?”
Anh lắc đầu: “Không phải nha.”
Đường Gia: “À.”
Anh tiếp tục: “Tôi mời em đi hẹn hò nhưng ngay cả số điện thoại của em tôi còn không biết.”
Đường Gia: “…”
Anh tiến lên một bước nói: “Thật ra thì em cũng thích tôi đúng không? Hả, cô nàng khó chịu?
Đường Gia một chút cũng không muốn thừa nhận.
Cô vòng người qua Eva, nói với Đạt Đạt đang lái xe một câu.
Dụ Tư Hồng thấy cô lấy ra một cây bút đen thì hỏi: “Em vừa nói gì vậy?”
Đường Gia mở nắp bút: “Tôi bảo cô ấy ném anh xuống xe.”
Dụ Tư Hồng cười nhợt nhã: “Còn lâu tôi mới tin.”
Tốc độ xe dần giảm, Dụ tư Hồng nói lớn: “Không phải chứ, em định làm thật hả?”
Đường Gia đưa tay, viết lên mặt anh ấy bằng đầu bút.
Đầu bút lành lạnh chạm lên gò má, có hơi ngứa. Dụ Tư Hồng hỏi: “Em viết gì thế?”
Đường Gia hé miệng khẽ cười, trả lời: “Tôi đang viết ‘Tôi chính là lưu manh’.”
Dụ Tư Hồng chớp mắt vài lần: “Rõ ràng em đang viết số.” Anh chợt nhận ra gì đó, khuôn mặt tuấn tú nhích lại gần: “Em đang cho tôi số điện thoại của em.”
Đường Gia không trả lời anh.
Chiếc xe Jeep lao đến một vũng nước.
Đường Gia đã viết xong những con số, cô thu đầu bút về rồi cất vào túi.
Dụ Tư Hồng nhìn xuống mặt đường, khuôn mặt đầy vẻ đau khổ: “Trước còn giúp em cứu người, sao em lại vô tình vậy chứ.”
Đường Gia: “Tôi không chỉ vô tình thôi đâu, tôi còn rất ác nữa.”
Dụ Tư Hồng: “…”
Đường Gia đẩy anh xuống vũng nước.
Eva vẫn còn đang loay hoay với máy ảnh, mặt không chút cảm xúc: “Mùi thối của tình yêu.”
Đường Gia: “À.” Rồi cô lại tiếp tục xem phim như không có chuyện gì xảy ra.
Chú thích: Sông Nile: là dòng sông thuộc châu Phi, là sông chính của khu vực Bắc Phi, thường được coi là con sông dài nhất trên thế giới, với chiều dài 6.853 km và đổ nước vào Địa Trung Hải, tuy vậy có một số nguồn khác dẫn nghiên cứu năm 2007 cho rằng sông này chỉ dài thứ hai sau sông Amazon ở Nam Mỹ. Sông Nin được gọi là sông “quốc tế” vì lưu vực của nó bao phủ 11 quốc gia gồm Tanzania, Uganda, Rwanda, Burundi, Cộng hòa Dân chủ Congo, Kenya, Ethiopia, Eritrea, Nam Sudan, Sudan và Ai Cập
Proofread: Ảnh.
Buổi tối, sau khi kết thúc công việc, Đường Gia bị Triệu Viện Viện kéo về phòng xem phim. Bạn cùng phòng của Triệu Viện Viện chính là cô gái người Hồng Kông sành ăn hôm nọ.
Trước khi Triệu Viện Viện đến Châu Phi, cô ấy đã lên mạng mua một ổ cứng có dung lượng lớn, kế đến là tải hàng tá những bộ phim tính bằng đơn vị T. Có lẽ là vì khí hậu ở Châu Phi nóng ẩm hoặc do chất lượng của ổ đĩa không tốt, chừng vài ba ngày sau, cái ổ cứng đó đã đi tong. Thấy hội nghị xem phim sắp bị hủy bỏ, cô gái người Hồng Kông tìm được một bộ phim cũ trắng đen đã được tải về điện thoại từ trước, ‘Plan 9 from Outer Space’ do Ed Wood làm đạo diễn.
Đây là ‘đạo diễn tệ nhất từ trước đến nay’, kiệt tác của Ed Wood đã độc chiếm ‘ngôi vương’ ‘bộ phim bị chấm điểm thấp nhất’ qua trang web nổi tiếng về phê bình phim của Bắc Mỹ, IMBD hơn nửa thế kỷ qua.
Mặc dù được xếp vào thể loại ‘khoa học viễn tưởng pha chút kinh dị’ nhưng bộ phim tự xưng là phim nước ngoài nổi tiếng này thường bị người khác xem đây là phim hài.
Một chiếc đĩa bay được làm từ đĩa nhựa đang lơ lửng bay về phía trái đất, nổi bật nhất là vẫn có thể thấy rõ dây câu khiến đĩa bay không ngừng lắc lư.
Bên cạnh đó còn có hai chiếc ghế gấp và một tấm rèm bao bọc phía sau nhằm tạo thành cabin của phi thuyền.
Các diễn viên đang đấu với quái vật bạch tuộc nhưng con vật lại không hề di chuyển vì động cơ của nó đã bị trục trặc.
…
Triệu Viện Viện và cô gái người Hồng Kông không ngừng cười đùa.
Đường Gia nhìn thoáng qua màn hình máy tính nhưng trong lòng vẫn tồn tại cảm giác thê lương đến khó hiểu.
Ed Wood là đạo diễn tệ nhất trong lịch sử, khán giả và các nhà sản xuất phim không ngừng chế nhạo ông ấy. Cũng chỉ vì các nhà đầu tư không nhận đầu tư vào phim của ông, Ed chỉ có thể sử dụng những dụng cụ nghèo nàn để quay do thiếu kinh phí dựng phim.
Nhưng ông ấy vẫn dùng cả tính mạng để đóng phim, tạo ra một bộ phim dở tệ.
Cứ quay, quay rồi lại quay.
Mãi cho đến khi ông ấy từ giả cuộc đời.
Đó là một sự dũng cảm vô cùng lẻ loi.
Ông là một kẻ thất bại luôn trung thành với ước mơ của mình.
Trong suốt cả cuộc đời, niềm đam mê của ông không bao giờ gặp may mắn.
Dường như Triệu Viện Viện và cô gái người Hồng Kông đang nói về gì đó mà cười muốn banh nóc nhà. Cuối cùng Đường Gia cũng không chịu đựng nổi những tiếng cười không ngớt đó. Cô mượn cớ ra ngoài hóng mát.
Bên ngoài mưa to như trút nước.
Cô che dù, chân mang dép lê đi dọc theo con đường mòn giữa hàng lều trắng, cuối cùng cô dừng lại ở trước cây ô liu. Dưới tán cây là một bệ gỗ hình tròn được nhân viên địa phương dựng dưới mái tranh. Vì những con muỗi ở khu vực này đa phần đều là loại có thể gây sốt rét, nên nơi đây được mọi người mệnh danh là ‘bệ của muỗi’.
Đường Gia ngồi xuống trên bệ, cúi đầu châm thuốc hút.
Đột nhiên, trên đầu truyền đến một giọng nói: “Đêm hôm khuya khoắt như thế này, một cô gái người Châu Á, một thân một mình chạy loạn khắp nơi bên ngoài, có phải cô đang muốn nói với mấy anh chàng khác hãy mau đến đây để hãm hiếp cô đi hay sao?”
Đường Gia kinh ngạc ngẩng đầu.
Eva đứng dưới tán dù trắng, cúi đầu nhìn thẳng vào cô. Mái tóc vàng của cô ấy bị thấm mưa đến ướt nhẹp, vài cọng còn dính lên trên đôi gò má.
Mặc dù cả hai là bạn cùng phòng với nhau đã mấy ngày nay, nhưng tính tình Đường Gia trước giờ vẫn luôn lạnh lùng ít nói, Eva cũng không phải kiểu người chủ động, ngây thơ và hồn nhiên như Triệu Viện Viện, nên cả hai không có cơ hội trò chuyện cùng nhau là bao. Đường Gia không ngờ đối phương khi thấy mình không trở về phòng thì lại bỏ thời gian ra đi tìm.
Tuy rằng lời nói của cô ấy có hơi khó nghe, nhưng mà Đường Gia biết, thật ra cô ấy cũng không hề có ác ý.
Đường Gia dụi tắt tàn thuốc: “Đi thôi.”
Eva dè dặt khẽ gật đầu.
Hai người dường như chạm đến sự đồng bộ, cùng nhau trở về phòng.
Không biết phải giải thích tình bạn của cả hai bắt đầu từ đâu.
#
Ba ngày sau, Đường Gia cùng với Eva và các đồng nghiệp khác khởi hành đến một bệnh viện thuộc quyền sở hữu của chính phủ gần đó. Đợi đến khi sửa chữa và bảo trì xong các vách ngăn, Eva thì không ngừng chụp hình để lấy tư liệu, còn Đường Gia thì phải liên lạc với các y tá địa phương.
Kết thúc một ngày làm việc, vào lúc hoàng hôn buông xuống bọn họ ngồi xe men theo đường cũ trở về trại. Chiếc xe Jeep màu trắng cao cỡ một người trưởng thành, đang tròng trành trên con đường lầy lội gần mép sông Nile(1).
Eva cúi đầu lật xem từng bức ảnh mình chụp.
Đường Gia ngồi cạnh thấy thế cũng nhích lại gần xem.
Ảnh chụp là hình của một người bị bệnh và cái đói hành hạ đến gầy trơ xương, những bệnh nhân đang nằm chờ thuốc trên sàn nhà lạnh ngắt với ánh mắt thất thần, người mẹ bất lực ôm lấy đứa con bị suy dinh dưỡng đã chết trên cánh tay gầy guộc….
Đường Gia hỏi: “Đây đều là những tấm hình cô chụp được trong hôm nay à?”
Eva khẽ liếc nhìn cô rồi quay đầu trở lại: “Chụp trong hôm nay ấy hả? Đương nhiên là không rồi, cô xem kỹ lại xem đây là gì?” Ngón tay cô ấy tiếp tục ấn phím: “Những tấm hình này thường khiến tôi thấy không ổn, nhưng tôi cần chúng và tôi chỉ giữ lại những tấm hình đặc biệt thôi.”
Đường Gia đáp: “Cô có thể dùng những tấm này để viết báo cáo đó.”
Miệng Eva cong lên mang theo ý giễu cợt: “Báo cáo, đương nhiên rồi, có thể cô sẽ thấy bài báo sẽ xuất hiện trên đài CNN hay BBC trong khoảng một phút, giữa các thông tin về thể thao và thời tiết.”
Đường Gia giương mắt nhìn cô ấy.
Eva vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt, tốc độ nói trở nên thật nhanh: “So với cuộc sống và sinh tử của con người ở một thế giới khác, đương nhiên thì mấy câu chuyện phiếm của người nổi tiếng sẽ thu hút những người xem đáng yêu và hiền lành của chúng ta. Wow, thật tuyệt vời!” Cô ấy tiếp tục châm chọc.
Đường Gia trả lời: “Coi như đó là phần lớn nhưng vẫn tốt hơn là không có, đúng không?”
Eva nhún vai: “Nếu không thì cô nghĩ sao tôi lại ở đây?”
Đường Gia không biết làm sao chỉ đành cười trừ, rồi lại cúi đầu xem hình.
Vừa ấn xem tấm hình kế tiếp, trong hình là một chiếc giường được đặt cạnh bức tường sắp sập, đứa trẻ trên giường đã chết từ lâu, tay chân khô ráp, vùng bụng trương phình, thi thể được đặt trên giường, có thể thấy rõ hình ảnh những con ruồi bu đầy nơi khoang miệng.
Cách xác đứa trẻ không xa, y tá lại chẳng hề mảy may quan tâm.
Eva chú ý đến biểu cảm của cô: “Không một người mẹ nào của những đứa trẻ còn sống, bọn chúng ra đời không có tên, ba mẹ thường dùng ‘vài món’ tạm thời để đặt tên cho bọn nhỏ, tên chính thức thì phải đợi qua hơn 1 tuổi mới có.”
Đường Gia không trả lời.
Eva vẫn tiếp tục bổ sung: “Có rất nhiều trẻ em không thể sống cho đến khi có tên chính thức, được đặt tên ngay khi chào đời, đối với chúng là điều quá thừa thãi.”
Hình ảnh này đã chạm vào sâu trong mắt cô, cộng thêm bầu không khí tối đen như mực trong xe Jeep khiến Đường Gia cảm thấy ngột ngạt. Cô đưa tay ấn nút hạ cửa sổ, không khí trong lành lập tức tràn vào, mang theo hơi nước bốc lên từ dòng sông Nile.
Ngoài cửa sổ là một bãi cỏ mọc lộn xộn khắp nơi trên mặt bùn. Dưới đất có vài cành cây dài, được dựng lên thành giá phơi đồ đơn giản, trên đó treo những chiếc váy quấn sặc sỡ của những phụ nữ địa phương đang phấp phới trong gió.
Đường Gia để ý, cách đó không xa có một đám trẻ da đen đang đá banh trên vũng bùn.
Thật kì lạ là, hình bóng người chạy nhanh nhất trong đám trẻ lại là một người đàn ông Châu Á.
Áo phông trắng, quần dài màu đen, dáng người cao, tay đút túi, người này đang đứng tại chỗ, dùng mũi chân móc bóng.
Chiều hoàng hôn buông xuống nhuộm lên một màu cam đỏ tựa như bức tranh sơn dầu ở sau lưng anh.
Một đứa trẻ da đen hét gì đó với anh, bấy giờ mới anh ngẩng đầu lên.
Cả hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hô hấp của Đường Gia như ngưng lại, cô dựa vào ghế ngồi, khóe môi khẽ cong.
#
Dụ Tư Hồng và Toure đang đá bóng cùng những đứa trẻ khác.
Ban đầu, Toure đi học ở một trường trung học cơ sở ở vùng nông thôn gần đó, hàng ngày đều phải đi bộ gần 2 tiếng liền từ nhà đến trường, ước mơ của cậu ấy là trở thành một bác sĩ. Có điều sau khi nội chiến bùng nổ thì tất cả các trường học đều đóng cửa.
Cậu ta thấy Dụ Tư Hồng đứng một chỗ nhìn qua con đường mịt mù cát bụi, thấy lạ bèn hỏi: “Anh đang nhìn gì thế?”
Dụ Tư Hồng đút tay vào trong túi, mũi chân đặt lên trái banh, không trả lời nhưng thay vào đó hỏi ngược lại: “Có cách nào để đuổi kịp chiếc xe vừa rồi không?”
Toure gãi đầu, di chuyển đôi giày thể thao bị hỏng dính đầy bùn đất dưới đế, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Bên cạnh có một con đường mòn, có điều đường xá hơi khó đi. Nhưng theo dự tính thì có thể đuổi kịp.”
Dụ Tư Hồng híp mắt, tay vỗ nhẹ vào sau gáy của Toure: “Đi!”
Hai người chạy theo hướng đường mòn.
Được một lúc thì mấy đứa trẻ da đen hỏi với theo Toure: “Các anh có muốn đá bóng chung với bọn em không?”
Toure vẫy tay về phía bọn chúng trả lời: “Đợi tí anh sẽ quay lại!”
Hai người băng bùn đến một bụi cỏ rậm rạp, trước mặt là một con đường sình lầy đầy cỏ cây. Từ đây nhìn sáng có thể thấy được một chiếc Jeep đang chạy ngang qua.
Toure hơi cong đầu gối, hai tay khoác lên trên, thở hổn hển, ngẩng đầu hỏi: “Sao anh lại muốn đuổi theo xe này vậy?”
Dụ Tư Hồng xoa cánh tay, khóe miệng giương lên một nụ cười mê hoặc tựa hồ ly: “Cậu không hiểu được đâu.”
#
Đường Gia và Eva đều ngồi ở trước.
Eva còn đang kiểm tra lại những tấm hình trong máy, Đường Gia vừa ngồi tựa vào nệm, lắc lư theo sự gập ghềnh của con đường, vừa cúi đầu xem phim.
Là phim ‘Hai bông hoa’ của đạo diễn Kieslowski.
Trong phim, nhân vật chính đang đi trên đường lớn, đối diện có một chiếc xe bus chạy đến, trên xe có một nhiếp ảnh gia, trông cô ấy khá giống cô.
Bỗng nhiên thân xe run lên, một bóng người đứng bên cạnh cửa sổ.
Đường Gia nghe thấy có tiếng người gọi tên mình.
Cô nghiêng đầu sang bên phải, đầu Dụ Tư Hồng đang tựa lên cửa sổ xe, hai tay bắt lấy thanh thẳng đứng, cơ thể theo sự chuyển động của chiếc xe mà lắc lư. Một tay anh nắm thật chắc, tay còn lại mở toang cửa sổ.
Trên trán anh hiện lên một lớp mồ hôi, khóe miệng nở ra một nụ cười: “Hi, chân dài.”
Đường Gia: “…”
Eva bên cạnh cảm thán wow một tiếng: “Tôi vừa thấy gì đây, người nhện phiên bản Châu Phi à? Nhưng sao người nhện Châu Phi lại là người Châu Á?” Cái đầu vàng của cô ấy nhìn về phía Đường Gia: “Đừng nói với tôi, thật ra cô là Green Goblin nha.”
Green Goblin là nhân vật phản diện trong bộ truyện tranh Người Nhện.
Đường Gia: “…”
Trong lúc Eva đang nói thì Dụ Tư Hồng đã đặt nửa đầu gối lên mép cửa sổ rồi thò đầu vào. Hơn nửa người anh vẫn còn ở bên ngoài, duy trì sự cân bằng đáng kinh ngạc.
Đường Gia: “Anh xuống xe nhanh lên, leo trèo như thế này nguy hiểm lắm.”
Anh không chịu nghe mà hỏi ngược lại: “Thấy tôi em không vui sao?”
Đường Gia mím môi trả lời: “Không vui.”
Anh vẫn quả quyết: “Em nói dối.”
Đường Gia: “…”
Anh: “Miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.”
Đường Gia: “…”
Dụ Tư Hồng lại nói tiếp: “Thật ra thì em đang rất vui đúng không?”
Đường Gia hỏi: “Anh không phải tôi, sao anh biết được là tôi có đang vui hay không?”
Anh: “Cả người em đều nói cho tôi biết là em đang rất vui.”
Đường Gia: “Tôi không có.”
Anh: “A~~~~~~~~”
Đường Gia: “…”
Eva nghe không hiểu tiếng Trung, nghiêng đầu đến gần hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”
Đường Gia đẩy cái đầu vàng của cô ấy trở về.
Cô nàng Eva xinh đẹp, cao ngạo, lạnh lùng hừ một tiếng.
Đường Gia lại hỏi: “Anh có xuống hay không?”
Anh nhìn Đường Gia, cười lên làm lộ hàm răng trắng như tuyết: “Không xuống.”
Đường Gia nâng mắt nhìn anh: “Tôi đẩy anh xuống đó?”
Anh thề: “Em sẽ không dám.”
Đường Gia: “…”
Dụ Tư Hồng lùi về sau: “Em đồng ý đi chơi với tôi thì tôi sẽ xuống.”
Đường Gia: “Anh thật là lưu manh.”
Anh: “Tôi không chỉ lưu manh thôi đâu, mà tôi còn hay cố tình gây sự nữa.”
Đường Gia: “…”
Đường Gia hỏi: “Anh mời tôi đi chơi với anh hả?”
Anh lắc đầu: “Không phải nha.”
Đường Gia: “À.”
Anh tiếp tục: “Tôi mời em đi hẹn hò nhưng ngay cả số điện thoại của em tôi còn không biết.”
Đường Gia: “…”
Anh tiến lên một bước nói: “Thật ra thì em cũng thích tôi đúng không? Hả, cô nàng khó chịu?
Đường Gia một chút cũng không muốn thừa nhận.
Cô vòng người qua Eva, nói với Đạt Đạt đang lái xe một câu.
Dụ Tư Hồng thấy cô lấy ra một cây bút đen thì hỏi: “Em vừa nói gì vậy?”
Đường Gia mở nắp bút: “Tôi bảo cô ấy ném anh xuống xe.”
Dụ Tư Hồng cười nhợt nhã: “Còn lâu tôi mới tin.”
Tốc độ xe dần giảm, Dụ tư Hồng nói lớn: “Không phải chứ, em định làm thật hả?”
Đường Gia đưa tay, viết lên mặt anh ấy bằng đầu bút.
Đầu bút lành lạnh chạm lên gò má, có hơi ngứa. Dụ Tư Hồng hỏi: “Em viết gì thế?”
Đường Gia hé miệng khẽ cười, trả lời: “Tôi đang viết ‘Tôi chính là lưu manh’.”
Dụ Tư Hồng chớp mắt vài lần: “Rõ ràng em đang viết số.” Anh chợt nhận ra gì đó, khuôn mặt tuấn tú nhích lại gần: “Em đang cho tôi số điện thoại của em.”
Đường Gia không trả lời anh.
Chiếc xe Jeep lao đến một vũng nước.
Đường Gia đã viết xong những con số, cô thu đầu bút về rồi cất vào túi.
Dụ Tư Hồng nhìn xuống mặt đường, khuôn mặt đầy vẻ đau khổ: “Trước còn giúp em cứu người, sao em lại vô tình vậy chứ.”
Đường Gia: “Tôi không chỉ vô tình thôi đâu, tôi còn rất ác nữa.”
Dụ Tư Hồng: “…”
Đường Gia đẩy anh xuống vũng nước.
Eva vẫn còn đang loay hoay với máy ảnh, mặt không chút cảm xúc: “Mùi thối của tình yêu.”
Đường Gia: “À.” Rồi cô lại tiếp tục xem phim như không có chuyện gì xảy ra.
Chú thích: Sông Nile: là dòng sông thuộc châu Phi, là sông chính của khu vực Bắc Phi, thường được coi là con sông dài nhất trên thế giới, với chiều dài 6.853 km và đổ nước vào Địa Trung Hải, tuy vậy có một số nguồn khác dẫn nghiên cứu năm 2007 cho rằng sông này chỉ dài thứ hai sau sông Amazon ở Nam Mỹ. Sông Nin được gọi là sông “quốc tế” vì lưu vực của nó bao phủ 11 quốc gia gồm Tanzania, Uganda, Rwanda, Burundi, Cộng hòa Dân chủ Congo, Kenya, Ethiopia, Eritrea, Nam Sudan, Sudan và Ai Cập
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.