Chỉ Cần Gió Ấm, Em Sẽ Mỉm Cười
Chương 20
Nha Đả Tương
24/10/2022
Edit: Mỳ.
Vốn dĩ Eva chẳng có chút hứng thú nào nhưng sau khi nghe cô kể thì trong lòng lại nhen nhóm lên vài phần tò mò.
Ánh mắt cô ấy như ngừng lại, chuẩn bị để được nghe câu trả lời kia.
Nào ngờ Đường Gia lại nói: “Cuối cùng là thế nào á hả? Tôi không nói cho cô biết đâu.”
Eva giận đến bật cười: “Cô từ xa đến đây kể cho tôi nghe chuyện này, có phải là để chọc tức tôi không thế?”
Đường Gia không phản đối mà đáp: “Thôi thì vậy đi, tôi sẽ kể cho cô nghe đoạn cuối, nhưng cô phải kể cho tôi nghe là rốt cuộc cô đã làm gì nhé?”
Eva trầm mặc.
Cô ấy nhận ra câu chuyện mà Đường Gia kể chỉ là mượn danh nghĩa, vì vấn đề ở phía sau mới là vấn đề chính.
Đường Gia nhìn quả đầu vàng rối bù xù mãi vẫn không trả lời, vậy nên mới cất tiếng hỏi: “Bọn tôi đến đó chơi ổn lắm.”
“Chơi gì cơ?”
“Tôi hỏi nhưng cô không cần phải trả lời tôi lại đâu, chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu thôi là được.”
Đường Gia hỏi câu đầu: “Có phải cô đến Châu Phi là vì anh của cô không?”
Eva khẽ gật đầu, cô ấy trầm tư một hồi rồi lại lắc đầu.
Đường Gia hiểu ý cô ấy, lúc đầu là vì lý do này nên mới đến đây, nhưng sau một khoảng thời gian ở lại đây thì lý do đó đã thay đổi.
Cô hỏi tiếp: “Vào lúc anh cô gặp chuyện, có phải là trên xe còn có một người Trung Quốc họ Tề đúng không?”
Eva gật đầu.
Đường Gia lại tiếp tục hỏi: “Chắc cô đã biết người nọ có liên quan đến tôi nhỉ?”
Eva ngẩng đầu, khẽ nhìn sang cô rồi gật đầu thật nhẹ.
“Gặp tôi rồi mới biết sao?”
Người đối diện chỉ tiếp tục gật đầu.
Đường Gia dứt khoát hỏi: “Bởi vì chuyện này nên cô mới tiếp cận tôi hả?”
Người nọ lắc đầu.
Đường Gia đứng lên khỏi giường bệnh, nói với Eva: “Ban nãy tôi đang ở doanh trại quân đội, khi ấy Anthony đã gọi điện để báo cho tôi biết rằng hai người bọn cô gặp tai nạn, vì thế nên tôi đã tức tốc chạy đến đây. Giờ thì trời cũng đã tối rồi, tôi phải sớm về thôi.”
Eva bị biểu cảm ‘lật mặt như lật bánh tráng’ của cô làm cho sửng sốt một lúc, cô ấy chớp mắt vài lần rồi cất tiếng: “Đi à?”
Đường Gia nghi ngờ: “Nếu không sao?”
Cô nghĩ rằng mình không nên phải phá bỏ rào cản an toàn để truy hỏi cho đến cùng. Dù sao mỗi một người đều có lựa chọn riêng, họ sẽ tự nhận thức được sự lựa chọn đó sẽ mang lại điều gì cho bản thân và đương nhiên chính họ sẽ tự chịu trách nhiệm về lựa chọn đó. Sau khi xem xét qua loạt biểu diễn của Eva, có vẻ như cô ấy đang làm điều gì đó mà không muốn người khác biết, nhưng vì cô ấy vẫn luôn như thế nên vấn đề này không ảnh hưởng trực tiếp đến tình hữu nghị giữa bọn họ, hơn nữa với trực giác của mình, cộng thêm suy đoán rằng Eva sẽ không làm điều gì trái đạo đức xã hội, nên tôn trọng cũng là một phần mong muốn của nhau.
Cho đến khi đối phương sẵn sàng kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện, hoặc sự việc phát triển đến mức cô nghĩ rằng mình cần phải truy ra nguyên nhân gốc rễ thì cô mới phải gặng hỏi.
Nhưng bây giờ cả hai người đều không nhất thiết phải làm thế.
Cơ mà Đường Gia vẫn tặng thêm một câu nói: “Nếu như cô cảm thấy là bản thân đang cố gắng muốn nói với ai đó bất kì điều gì, tôi không hứa với cô rằng tôi sẽ lắng nghe một cách toàn tâm nhưng tôi hứa là tôi sẽ luôn ở đó.” Cô khẽ bật cười rồi nói tiếp: “Tranh thủ nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Mãi cho đến khi Đường Gia tiến gần đến cánh cửa thì bỗng nhiên cô nghe thấy giọng Eva gọi với phía sau.
Cô ấyném chiếc gối về phía Đường Gia, đồng thời lớn tiếng la: “Cái đồ quái dị này! Còn nữa,” tiếp tục câu nói: “Ngủ ngon!”
??
Đường Gia chụp lấy chiếc gối, cùng lúc này lặng lẽ đáp: “Ngủ ngon.”
Cô ra khỏi cửa, nhìn thấy anh chàng Anthony vẫn giữ nguyên dáng vẻ tội nghiệp mà đứng ở một góc tường.
Đường Gia bước đến vài bước, nhét gối vào trong ngực anh ta rồi kế đến rời đi, nhưng trước đó cô cũng có nói một câu: “Hãy yêu chiếc gối này nhé.”
Anthony tựa như một vị hòa thượng sờ lên đầu, buồn bực gãi đầu một cái, nhìn theo bóng lưng của cô đang dần rời xa.
#
Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như sợi chỉ. Đã gần một tháng sau khi bệnh sốt rét hoàn toàn biến mất khỏi người Đường Gia, đến cuối tháng, bọn họ được dời khỏi khu vực tạm thời để trở về trại tị nạn. Ấy vậy mà cuộc sống lại trở nên vô cùng yên ả, không có mấy biến động. Cô vẫn làm các việc cũ, mỗi ngày đều phải bận bịu khám bệnh, thường thì khi bất chợt nhàn rỗi, khiến cho cô có cảm giác chẳng biết hôm nay là năm nào.
Vào thứ Năm đầu tiên của tháng Tám, bọn họ chào đón trận mưa đầu tiên trong tháng.
Mưa vẫn liên tiếp rỉ rả cho đến tận khuya.
Đường Gia dựa vào trong góc, lặng yên lật từng trang sách. Chiếc đèn bàn có dây dài đặt cạnh chân phát ra thứ ánh sáng màu vàng ấm áp.
Đối mặt với chiếc giường bên cạnh là hình ảnh Eva đang chìm trong cơn mơ.
Đường Gia lật sách một cách qua loa, hết khép lại rồi lại mở ra. Cô hạ vị trí đặt đèn xuống cho ngang bằng với mặt bàn. Trên chiếc bàn gỗ hình tròn, đồng hồ báo thức điểm cho thấy hiện tại đã là ba giờ sáng.
Trong đầu vọng đến vài cơn đau nhức như đang cố tình nhắc nhở cô nên đi ngủ, nhưng mãi mà cô vẫn không thể nào chợp mắt được.
Vẫn còn rất tỉnh táo.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn chăm chú vào trang sách trước mặt. Cố gắng tập trung tinh thần trên những hàng chữ chỉnh tề trên nền trắng.
Năm phút sau, cô quẳng quyển sách sang một bên.
Không tài nào coi nổi.
Ngủ thì lại chẳng ngủ được nốt.
Cuối cùng thì Đường Gia quyết định xỏ dép vào, qua lại trong phòng. Eva mơ màng mở mắt ra nhìn theo, cô ấy lầm bầm vài câu rồi cầm gối che đầu lại, tiếp tục chìm vào trong giấc ngủ ngon lành.
Mãi cho đến khi đi đến tận vòng thứ năm, Đường Gia mới nhớ tới một chuyện. Có một góa phụ nọ, bà ta nhớ chồng mình đến mức đêm nào cũng trằn trọc, thức trắng. Nhưng đêm dài, nỗi buồn lại chẳng nguôi, bà góa tìm rất nhiều đồng tiền, cầm trên tay rồi nhắm mắt lắc lư liên tục. Tiếng đồng tiền va vào nhau leng keng rồi lăn lóc đến từng ngõ ngách trong nhà. Kế đến bà ta bật đèn pin rồi lụm từng cái một. Mãi cho đến khi đồng xu cuối cùng được tìm thấy thì trời cũngđã sáng. Đối với một góa phụ mà nói, buổi đêm mà không có chồng cạnh bên cũng chẳng còn quá vất vả nữa.
Đường Gia nghĩ: Đây đúng là một ý kiến khá hay đấy chứ.
Vì vậy cô mặc kệ bản thân đang mệt mỏi đến đâu, ngược lại thì vô cùng hứng phấn mà bắt đầu, lục tung tủ để tìm những đồng tiền cứng rắn.
Cuối cùng chỉ tìm ra được chừng mười mấy đồng.
Hoàn toàn không hề quan tâm đến hệ quả của việc thức khuya.
Cô đặt các đồng xu lại với nhau, mở ngăn kéo và thả chúng vào.
Những đồng tiền đập mạnh vào ngăn kéo, tiếng va chạm vào không gian cất đồ dài và hẹp. Có vài đồng lặng lẽ lăn đến cạnh chiếc điện thoại di động đang nằm trong góc.
Đó là điện thoại mà Dụ Tư Hồng đã đưa cho cô.
Đồng tiền mà Đường Gia thả đã chạy lướt qua đó rồi dừng lại.
Thực tế, đó không phải là một chiếc điện thoại đắt tiền, mà là một mẫu Huawei bình thường. Kiểu dáng khá to và vuông nên cô không thể cầm bằng một tay được.
Nhưng nó có hơi lạ so với các mẫu khác một chút.
Bên cạnh điện thoại là một thẻ SIM mà cô đã rút ra.
Cô thần bí nhặt thẻ nhỏ lên, dùng móng tay mở mặt sau điện thoại, nhét thẻ điện thoại vào trong khe.
Nhấn nút nguồn và màn hình điện thoại sáng lên.
Màn hình hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Đường Gia tắt nguồn điện thoại, rồi lại tiếp tục lấy thẻ SIM ra, đặt lại điện thoại và thẻ vào trong rồi đẩy ngăn kéo về chỗ cũ.
Làm xong những việc này, cô ngã người xuống giường.
Tự thấy bản thân như người bị điên.
Vừa quái đản lại vừa điên.
Đúng là hết thuốc chữa mà.
#
Chu Bằng chạy theo hướng xe công vụ dưới cơn mưa tầm tã, đèn pha làm mất hai dải sáng trong bóng tối, anh ta vòng qua đầu xe, mở cửa.
Bên trong buồng lái vương vấn mùi thuốc lá.
Dụ Tư Hồng nghiêng người dựa vào tay lái, tay phải kẹp chiếc bút, tay còn lại đang viết gì đó lên tờ giấy đặt trên laptop. Quần áo anh ướt nhẹp, dính chặt vào trên da, có một giọt nước mưa thuận theo khuôn mặt mà trượt dài xuống dưới.
Chu Bằng tò mò tựa như con mèo vừa bị cù, nghía đầu sàn hỏi: “Ngồi lười biếng trên xe chỉ để viết ba cái này á hả?”
Dụ Tư Hồng cũng chẳng ngẩng đầu lên: “Được rồi đấy, xê cái đầu của cậu ra đi.”
Trong lúc anh nói chuyện, có vài giọt nước mưa nhỏ lên trên giấy.
Trên giấy vẽ một vòng tròn, bên trong có đề chữ.
Kết nối giữa hai khung là một đường vẽ.
Chu Bằng vui vẻ ‘lén lút lải nhải’. Anh ta nhích đầu đến gần hơn, dường như đang muốn dòm ngó xem rốt cuộc là đối phương đang viết cái gì trên đấy.
Dụ Tư Hồng nghiêng đầu liếc anh ta một cái, đưa tay che lấy ánh mắt đang dòm ngó lung tung.
Sau đó anh lại nhanh chóng rút tay về, chê bai: “Sao miệng to như thế, chảy nước miếng đầy cả tay của ông đây rồi.”
Chu Bằng mắng mỏ anh chẳng phân biệt được xanh hồng hay trắng: “Mẹ kiếp cậu ấy. Nước miếng hồi nào, đó là nước mưa đấy!”
Đối phương không chút nào để ý đến anh.
Chu Bằng chửi xong vẫn thấy không vui, hậm hực mở miệng: “Cậu đang viết cái gì thế?”
Dụ Tư Hồng không nhìn sang, ánh mắt vẫn dán lên mặt giấy, cất tiếng: “Sơ đồ tư duy đấy.”
Chu Bằng: “…”
Nghe có hơi cao siêu á.
Để không bị lộ rằng mình chẳng hiệu gì, anh ta tạm thời không muốn hỏi cái sơ đồ tư duy đó là cái quỷ gì.
Dụ Tư Hồng dừng bút, nhìn lên một mảng ướt trên tờ giấy thì thấy vô cùng chướng mắt. Anh xé trang đó đi, vô lại thành một cục rồi quăng xuống bên dưới chỗ ngồi.
Bắt đầu vẽ lại cái mới.
Anh di chuyển đầu bút sang phía bên trái của tờ giấy, ngay khi tay chuẩn bị vẽ khung thì anh chợt dừng lại.
Cuối cùng ngòi bút lại di chuyển xuống phía dưới, vẽ lên đó một đôi chân dài, thẳng tắp được vẽ nên.
Anh gõ đầu bút lên mép giấy.
Định rằng sẽ phân tích trạng thái cảm xúc của mình một cách hợp lý.
Rất tốt, cái này đúng là rất khoa học đó nha.
Vậy thì rốt cuộc mình thích chân dài ở điểm gì ta?
Dụ Tư Hồng cầm bút vẽ ra một đường thật dài, đường bên trái là để tượng trưng cho một người, còn bên phải cũng vẽ lại một hình vẽ y chang thế.
Anh thích đôi chân dài của đối phương, đúng là không còn cách nào để cứu được nữa rồi.
Từ từ mà lướt xuống, anh vẽ thêm lên đó một đôi giày cao gót.
Anh thích đôi mắt cá chân nhỏ nhắn kia.
Rồi lại vẽ một chiếc nhẫn.
Anh thích ngón tay thon dài đó, trên đấy còn được điểm lên một màu hồng xinh xắn.
Kế đến là một chiếc vòng.
Anh thích cổ tay nhỏ bé của cô, đôi khi có vài mạch máu màu xanh nhạt như ẩn như hiện.
Sau đó là một chiếc áo ngực.
Thích cả…anh nhanh chóng xóa hình vẽ chiếc áo ngực kia đi.
Vì thật ra là chân dài không có ngực!
Vẽ…
Cuối cùng anh hạ bút xuống, dựa lên chỗ ngồi.
Cảm thấy bản thân giống như bị điên vậy.
Vừa nhạt nhẽo lại vừa bị điên.
Đúng là hết đường mà cứu mà.
#
Rạng sáng năm giờ, Đường Gia vẫn không tài nào chợp mắt được. Hiện tại đã hoàn hoàn toàn quá giấc nên cô dứt khoát ngồi dậy mặc lại quần áo rồi chờ bên ngoài sáng hẳn thì mới ra ngoài rửa mặt.
Tiếp tục không có chuyện gì làm.
Đường Gia tìm giấy bút, bắt đầu theo thói quen viết thư gửi cho cha trên thiên đường:
“Nơi này nằm ở giữa vĩ độ thứ 3 và vĩ độ 13 ở phía bắc, tại đây chỉ có mùa khô và mùa mưa trong một năm. Mỗi khi trời mưa lại khiến con nhớ đến dòng sông Tần Hoài, những con thuyền rọi đèn vào ban đêm, hay bóng trăng đang soi mình xuống dòng nước trong vắt…Ở đây an ninh cũng không tệ, mặc dù người dân tộc Dinka(1) và Nuer(2) là kẻ thù qua nhiều thế hệ, đôi khi họ cũng xảy ra xung đột với những người dân tị nạn, nhưng tình hình sẽ không loạn lạc đến mức mất khống chế…Bộ tộc Dinka…Bọn họ đã đen lại còn gầy, chiều cao trung bình thì thương rơi vào khoảng 1m80 trở lên, họ có một cơ thể rắn chắc và sức chịu đau của bọn họ tốt đến mức khiến con còn phải ngạc nhiên. Đôi khi con không thể nào nghĩ ra được bị thương đau đến vậy mà sao họ lại làm như không có chuyện gì, trên mặt vẫn luôn nói chuyện rất vui vẻ…”
Cô tìm cái bật lửa, xé tờ giấy ra, vừa định đốt thì chợt dừng lại, đặt tờ giấy xuống rồi viết thêm vào đó một câu nữa.
“Cha à, nếu như con đã chuẩn bị xong một cuộc sống cô độc hết rồi. Liệu rằng con có nên thử yêu thêm lần nữa không ạ?”
Sau đó cô đã đốt tờ giấy kia đi.
Những mảnh tro tàn rơi đầy trên mặt bàn.
Khi ánh lửa cuối cùng biến mất trong bóng tối, đột nhiên bên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng động cực lớn.
Đường Gia vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài xem.
Ngọn lửa quét qua bầu trời đen kịt, và những tiếng súng dữ dội nổ tung trong không trung.
Trong sự hỗn loạn, có rất nhiều người dân tị nạn chạy ra khỏi nhà.
Chú thích: Bộ tộc Dinka: là một dân tộc Nin sống ở châu Phi, cụ thể là ở Nam Sudan.Khoảng 8% dân số sắc tộc này theo đạo Thiên Chúa, còn lại là tín ngưỡng địa phương. Số dân vào khoảng hơn 1,9 triệu người.(1996) [Theo wikipedia]Bộ tộc Nuer: là những dân tộc bản địa tại vùng Thung lũng Nin (Nam Sudan, Uganda, Kenya, và bắc Tanzania), nói các ngôn ngữ Nin (một phân nhánh lớn của hệ ngôn ngữ Nin-Sahara).Theo quan niệm “chung” hơn, các dân tộc Nin gồm tất cả hậu duệ của những người nói ngôn ngữ Nin-Sahara nguyên thủy. Số này gồm có người Luo, Sara, Maasai, Kalenjin, Dinka, Nuer, Shilluk, Ateker, và Maa (mỗi nhóm lại gồm nhiều tiểu dân tộc và bộ lạc nhỏ hơn).
Vốn dĩ Eva chẳng có chút hứng thú nào nhưng sau khi nghe cô kể thì trong lòng lại nhen nhóm lên vài phần tò mò.
Ánh mắt cô ấy như ngừng lại, chuẩn bị để được nghe câu trả lời kia.
Nào ngờ Đường Gia lại nói: “Cuối cùng là thế nào á hả? Tôi không nói cho cô biết đâu.”
Eva giận đến bật cười: “Cô từ xa đến đây kể cho tôi nghe chuyện này, có phải là để chọc tức tôi không thế?”
Đường Gia không phản đối mà đáp: “Thôi thì vậy đi, tôi sẽ kể cho cô nghe đoạn cuối, nhưng cô phải kể cho tôi nghe là rốt cuộc cô đã làm gì nhé?”
Eva trầm mặc.
Cô ấy nhận ra câu chuyện mà Đường Gia kể chỉ là mượn danh nghĩa, vì vấn đề ở phía sau mới là vấn đề chính.
Đường Gia nhìn quả đầu vàng rối bù xù mãi vẫn không trả lời, vậy nên mới cất tiếng hỏi: “Bọn tôi đến đó chơi ổn lắm.”
“Chơi gì cơ?”
“Tôi hỏi nhưng cô không cần phải trả lời tôi lại đâu, chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu thôi là được.”
Đường Gia hỏi câu đầu: “Có phải cô đến Châu Phi là vì anh của cô không?”
Eva khẽ gật đầu, cô ấy trầm tư một hồi rồi lại lắc đầu.
Đường Gia hiểu ý cô ấy, lúc đầu là vì lý do này nên mới đến đây, nhưng sau một khoảng thời gian ở lại đây thì lý do đó đã thay đổi.
Cô hỏi tiếp: “Vào lúc anh cô gặp chuyện, có phải là trên xe còn có một người Trung Quốc họ Tề đúng không?”
Eva gật đầu.
Đường Gia lại tiếp tục hỏi: “Chắc cô đã biết người nọ có liên quan đến tôi nhỉ?”
Eva ngẩng đầu, khẽ nhìn sang cô rồi gật đầu thật nhẹ.
“Gặp tôi rồi mới biết sao?”
Người đối diện chỉ tiếp tục gật đầu.
Đường Gia dứt khoát hỏi: “Bởi vì chuyện này nên cô mới tiếp cận tôi hả?”
Người nọ lắc đầu.
Đường Gia đứng lên khỏi giường bệnh, nói với Eva: “Ban nãy tôi đang ở doanh trại quân đội, khi ấy Anthony đã gọi điện để báo cho tôi biết rằng hai người bọn cô gặp tai nạn, vì thế nên tôi đã tức tốc chạy đến đây. Giờ thì trời cũng đã tối rồi, tôi phải sớm về thôi.”
Eva bị biểu cảm ‘lật mặt như lật bánh tráng’ của cô làm cho sửng sốt một lúc, cô ấy chớp mắt vài lần rồi cất tiếng: “Đi à?”
Đường Gia nghi ngờ: “Nếu không sao?”
Cô nghĩ rằng mình không nên phải phá bỏ rào cản an toàn để truy hỏi cho đến cùng. Dù sao mỗi một người đều có lựa chọn riêng, họ sẽ tự nhận thức được sự lựa chọn đó sẽ mang lại điều gì cho bản thân và đương nhiên chính họ sẽ tự chịu trách nhiệm về lựa chọn đó. Sau khi xem xét qua loạt biểu diễn của Eva, có vẻ như cô ấy đang làm điều gì đó mà không muốn người khác biết, nhưng vì cô ấy vẫn luôn như thế nên vấn đề này không ảnh hưởng trực tiếp đến tình hữu nghị giữa bọn họ, hơn nữa với trực giác của mình, cộng thêm suy đoán rằng Eva sẽ không làm điều gì trái đạo đức xã hội, nên tôn trọng cũng là một phần mong muốn của nhau.
Cho đến khi đối phương sẵn sàng kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện, hoặc sự việc phát triển đến mức cô nghĩ rằng mình cần phải truy ra nguyên nhân gốc rễ thì cô mới phải gặng hỏi.
Nhưng bây giờ cả hai người đều không nhất thiết phải làm thế.
Cơ mà Đường Gia vẫn tặng thêm một câu nói: “Nếu như cô cảm thấy là bản thân đang cố gắng muốn nói với ai đó bất kì điều gì, tôi không hứa với cô rằng tôi sẽ lắng nghe một cách toàn tâm nhưng tôi hứa là tôi sẽ luôn ở đó.” Cô khẽ bật cười rồi nói tiếp: “Tranh thủ nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Mãi cho đến khi Đường Gia tiến gần đến cánh cửa thì bỗng nhiên cô nghe thấy giọng Eva gọi với phía sau.
Cô ấyném chiếc gối về phía Đường Gia, đồng thời lớn tiếng la: “Cái đồ quái dị này! Còn nữa,” tiếp tục câu nói: “Ngủ ngon!”
??
Đường Gia chụp lấy chiếc gối, cùng lúc này lặng lẽ đáp: “Ngủ ngon.”
Cô ra khỏi cửa, nhìn thấy anh chàng Anthony vẫn giữ nguyên dáng vẻ tội nghiệp mà đứng ở một góc tường.
Đường Gia bước đến vài bước, nhét gối vào trong ngực anh ta rồi kế đến rời đi, nhưng trước đó cô cũng có nói một câu: “Hãy yêu chiếc gối này nhé.”
Anthony tựa như một vị hòa thượng sờ lên đầu, buồn bực gãi đầu một cái, nhìn theo bóng lưng của cô đang dần rời xa.
#
Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như sợi chỉ. Đã gần một tháng sau khi bệnh sốt rét hoàn toàn biến mất khỏi người Đường Gia, đến cuối tháng, bọn họ được dời khỏi khu vực tạm thời để trở về trại tị nạn. Ấy vậy mà cuộc sống lại trở nên vô cùng yên ả, không có mấy biến động. Cô vẫn làm các việc cũ, mỗi ngày đều phải bận bịu khám bệnh, thường thì khi bất chợt nhàn rỗi, khiến cho cô có cảm giác chẳng biết hôm nay là năm nào.
Vào thứ Năm đầu tiên của tháng Tám, bọn họ chào đón trận mưa đầu tiên trong tháng.
Mưa vẫn liên tiếp rỉ rả cho đến tận khuya.
Đường Gia dựa vào trong góc, lặng yên lật từng trang sách. Chiếc đèn bàn có dây dài đặt cạnh chân phát ra thứ ánh sáng màu vàng ấm áp.
Đối mặt với chiếc giường bên cạnh là hình ảnh Eva đang chìm trong cơn mơ.
Đường Gia lật sách một cách qua loa, hết khép lại rồi lại mở ra. Cô hạ vị trí đặt đèn xuống cho ngang bằng với mặt bàn. Trên chiếc bàn gỗ hình tròn, đồng hồ báo thức điểm cho thấy hiện tại đã là ba giờ sáng.
Trong đầu vọng đến vài cơn đau nhức như đang cố tình nhắc nhở cô nên đi ngủ, nhưng mãi mà cô vẫn không thể nào chợp mắt được.
Vẫn còn rất tỉnh táo.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn chăm chú vào trang sách trước mặt. Cố gắng tập trung tinh thần trên những hàng chữ chỉnh tề trên nền trắng.
Năm phút sau, cô quẳng quyển sách sang một bên.
Không tài nào coi nổi.
Ngủ thì lại chẳng ngủ được nốt.
Cuối cùng thì Đường Gia quyết định xỏ dép vào, qua lại trong phòng. Eva mơ màng mở mắt ra nhìn theo, cô ấy lầm bầm vài câu rồi cầm gối che đầu lại, tiếp tục chìm vào trong giấc ngủ ngon lành.
Mãi cho đến khi đi đến tận vòng thứ năm, Đường Gia mới nhớ tới một chuyện. Có một góa phụ nọ, bà ta nhớ chồng mình đến mức đêm nào cũng trằn trọc, thức trắng. Nhưng đêm dài, nỗi buồn lại chẳng nguôi, bà góa tìm rất nhiều đồng tiền, cầm trên tay rồi nhắm mắt lắc lư liên tục. Tiếng đồng tiền va vào nhau leng keng rồi lăn lóc đến từng ngõ ngách trong nhà. Kế đến bà ta bật đèn pin rồi lụm từng cái một. Mãi cho đến khi đồng xu cuối cùng được tìm thấy thì trời cũngđã sáng. Đối với một góa phụ mà nói, buổi đêm mà không có chồng cạnh bên cũng chẳng còn quá vất vả nữa.
Đường Gia nghĩ: Đây đúng là một ý kiến khá hay đấy chứ.
Vì vậy cô mặc kệ bản thân đang mệt mỏi đến đâu, ngược lại thì vô cùng hứng phấn mà bắt đầu, lục tung tủ để tìm những đồng tiền cứng rắn.
Cuối cùng chỉ tìm ra được chừng mười mấy đồng.
Hoàn toàn không hề quan tâm đến hệ quả của việc thức khuya.
Cô đặt các đồng xu lại với nhau, mở ngăn kéo và thả chúng vào.
Những đồng tiền đập mạnh vào ngăn kéo, tiếng va chạm vào không gian cất đồ dài và hẹp. Có vài đồng lặng lẽ lăn đến cạnh chiếc điện thoại di động đang nằm trong góc.
Đó là điện thoại mà Dụ Tư Hồng đã đưa cho cô.
Đồng tiền mà Đường Gia thả đã chạy lướt qua đó rồi dừng lại.
Thực tế, đó không phải là một chiếc điện thoại đắt tiền, mà là một mẫu Huawei bình thường. Kiểu dáng khá to và vuông nên cô không thể cầm bằng một tay được.
Nhưng nó có hơi lạ so với các mẫu khác một chút.
Bên cạnh điện thoại là một thẻ SIM mà cô đã rút ra.
Cô thần bí nhặt thẻ nhỏ lên, dùng móng tay mở mặt sau điện thoại, nhét thẻ điện thoại vào trong khe.
Nhấn nút nguồn và màn hình điện thoại sáng lên.
Màn hình hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Đường Gia tắt nguồn điện thoại, rồi lại tiếp tục lấy thẻ SIM ra, đặt lại điện thoại và thẻ vào trong rồi đẩy ngăn kéo về chỗ cũ.
Làm xong những việc này, cô ngã người xuống giường.
Tự thấy bản thân như người bị điên.
Vừa quái đản lại vừa điên.
Đúng là hết thuốc chữa mà.
#
Chu Bằng chạy theo hướng xe công vụ dưới cơn mưa tầm tã, đèn pha làm mất hai dải sáng trong bóng tối, anh ta vòng qua đầu xe, mở cửa.
Bên trong buồng lái vương vấn mùi thuốc lá.
Dụ Tư Hồng nghiêng người dựa vào tay lái, tay phải kẹp chiếc bút, tay còn lại đang viết gì đó lên tờ giấy đặt trên laptop. Quần áo anh ướt nhẹp, dính chặt vào trên da, có một giọt nước mưa thuận theo khuôn mặt mà trượt dài xuống dưới.
Chu Bằng tò mò tựa như con mèo vừa bị cù, nghía đầu sàn hỏi: “Ngồi lười biếng trên xe chỉ để viết ba cái này á hả?”
Dụ Tư Hồng cũng chẳng ngẩng đầu lên: “Được rồi đấy, xê cái đầu của cậu ra đi.”
Trong lúc anh nói chuyện, có vài giọt nước mưa nhỏ lên trên giấy.
Trên giấy vẽ một vòng tròn, bên trong có đề chữ.
Kết nối giữa hai khung là một đường vẽ.
Chu Bằng vui vẻ ‘lén lút lải nhải’. Anh ta nhích đầu đến gần hơn, dường như đang muốn dòm ngó xem rốt cuộc là đối phương đang viết cái gì trên đấy.
Dụ Tư Hồng nghiêng đầu liếc anh ta một cái, đưa tay che lấy ánh mắt đang dòm ngó lung tung.
Sau đó anh lại nhanh chóng rút tay về, chê bai: “Sao miệng to như thế, chảy nước miếng đầy cả tay của ông đây rồi.”
Chu Bằng mắng mỏ anh chẳng phân biệt được xanh hồng hay trắng: “Mẹ kiếp cậu ấy. Nước miếng hồi nào, đó là nước mưa đấy!”
Đối phương không chút nào để ý đến anh.
Chu Bằng chửi xong vẫn thấy không vui, hậm hực mở miệng: “Cậu đang viết cái gì thế?”
Dụ Tư Hồng không nhìn sang, ánh mắt vẫn dán lên mặt giấy, cất tiếng: “Sơ đồ tư duy đấy.”
Chu Bằng: “…”
Nghe có hơi cao siêu á.
Để không bị lộ rằng mình chẳng hiệu gì, anh ta tạm thời không muốn hỏi cái sơ đồ tư duy đó là cái quỷ gì.
Dụ Tư Hồng dừng bút, nhìn lên một mảng ướt trên tờ giấy thì thấy vô cùng chướng mắt. Anh xé trang đó đi, vô lại thành một cục rồi quăng xuống bên dưới chỗ ngồi.
Bắt đầu vẽ lại cái mới.
Anh di chuyển đầu bút sang phía bên trái của tờ giấy, ngay khi tay chuẩn bị vẽ khung thì anh chợt dừng lại.
Cuối cùng ngòi bút lại di chuyển xuống phía dưới, vẽ lên đó một đôi chân dài, thẳng tắp được vẽ nên.
Anh gõ đầu bút lên mép giấy.
Định rằng sẽ phân tích trạng thái cảm xúc của mình một cách hợp lý.
Rất tốt, cái này đúng là rất khoa học đó nha.
Vậy thì rốt cuộc mình thích chân dài ở điểm gì ta?
Dụ Tư Hồng cầm bút vẽ ra một đường thật dài, đường bên trái là để tượng trưng cho một người, còn bên phải cũng vẽ lại một hình vẽ y chang thế.
Anh thích đôi chân dài của đối phương, đúng là không còn cách nào để cứu được nữa rồi.
Từ từ mà lướt xuống, anh vẽ thêm lên đó một đôi giày cao gót.
Anh thích đôi mắt cá chân nhỏ nhắn kia.
Rồi lại vẽ một chiếc nhẫn.
Anh thích ngón tay thon dài đó, trên đấy còn được điểm lên một màu hồng xinh xắn.
Kế đến là một chiếc vòng.
Anh thích cổ tay nhỏ bé của cô, đôi khi có vài mạch máu màu xanh nhạt như ẩn như hiện.
Sau đó là một chiếc áo ngực.
Thích cả…anh nhanh chóng xóa hình vẽ chiếc áo ngực kia đi.
Vì thật ra là chân dài không có ngực!
Vẽ…
Cuối cùng anh hạ bút xuống, dựa lên chỗ ngồi.
Cảm thấy bản thân giống như bị điên vậy.
Vừa nhạt nhẽo lại vừa bị điên.
Đúng là hết đường mà cứu mà.
#
Rạng sáng năm giờ, Đường Gia vẫn không tài nào chợp mắt được. Hiện tại đã hoàn hoàn toàn quá giấc nên cô dứt khoát ngồi dậy mặc lại quần áo rồi chờ bên ngoài sáng hẳn thì mới ra ngoài rửa mặt.
Tiếp tục không có chuyện gì làm.
Đường Gia tìm giấy bút, bắt đầu theo thói quen viết thư gửi cho cha trên thiên đường:
“Nơi này nằm ở giữa vĩ độ thứ 3 và vĩ độ 13 ở phía bắc, tại đây chỉ có mùa khô và mùa mưa trong một năm. Mỗi khi trời mưa lại khiến con nhớ đến dòng sông Tần Hoài, những con thuyền rọi đèn vào ban đêm, hay bóng trăng đang soi mình xuống dòng nước trong vắt…Ở đây an ninh cũng không tệ, mặc dù người dân tộc Dinka(1) và Nuer(2) là kẻ thù qua nhiều thế hệ, đôi khi họ cũng xảy ra xung đột với những người dân tị nạn, nhưng tình hình sẽ không loạn lạc đến mức mất khống chế…Bộ tộc Dinka…Bọn họ đã đen lại còn gầy, chiều cao trung bình thì thương rơi vào khoảng 1m80 trở lên, họ có một cơ thể rắn chắc và sức chịu đau của bọn họ tốt đến mức khiến con còn phải ngạc nhiên. Đôi khi con không thể nào nghĩ ra được bị thương đau đến vậy mà sao họ lại làm như không có chuyện gì, trên mặt vẫn luôn nói chuyện rất vui vẻ…”
Cô tìm cái bật lửa, xé tờ giấy ra, vừa định đốt thì chợt dừng lại, đặt tờ giấy xuống rồi viết thêm vào đó một câu nữa.
“Cha à, nếu như con đã chuẩn bị xong một cuộc sống cô độc hết rồi. Liệu rằng con có nên thử yêu thêm lần nữa không ạ?”
Sau đó cô đã đốt tờ giấy kia đi.
Những mảnh tro tàn rơi đầy trên mặt bàn.
Khi ánh lửa cuối cùng biến mất trong bóng tối, đột nhiên bên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng động cực lớn.
Đường Gia vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài xem.
Ngọn lửa quét qua bầu trời đen kịt, và những tiếng súng dữ dội nổ tung trong không trung.
Trong sự hỗn loạn, có rất nhiều người dân tị nạn chạy ra khỏi nhà.
Chú thích: Bộ tộc Dinka: là một dân tộc Nin sống ở châu Phi, cụ thể là ở Nam Sudan.Khoảng 8% dân số sắc tộc này theo đạo Thiên Chúa, còn lại là tín ngưỡng địa phương. Số dân vào khoảng hơn 1,9 triệu người.(1996) [Theo wikipedia]Bộ tộc Nuer: là những dân tộc bản địa tại vùng Thung lũng Nin (Nam Sudan, Uganda, Kenya, và bắc Tanzania), nói các ngôn ngữ Nin (một phân nhánh lớn của hệ ngôn ngữ Nin-Sahara).Theo quan niệm “chung” hơn, các dân tộc Nin gồm tất cả hậu duệ của những người nói ngôn ngữ Nin-Sahara nguyên thủy. Số này gồm có người Luo, Sara, Maasai, Kalenjin, Dinka, Nuer, Shilluk, Ateker, và Maa (mỗi nhóm lại gồm nhiều tiểu dân tộc và bộ lạc nhỏ hơn).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.