Chỉ Cần Gió Ấm, Em Sẽ Mỉm Cười
Chương 7
Nha Đả Tương
24/10/2022
Edit: Mỳ.
Không lâu sau trực thăng được cử đến, cô gái trang điểm đậm nhờ Đường Gia đi cùng. Sau khi đặt người lên băng-ca rồi vội vã đưa vào trong khoang máy bay trong tiếng ồn của cánh quạt, chiếc trực thăng liền bay thẳng đến bệnh viện của trung tâm thành phố Nairobi.
Bệnh tình của người đàn ông trung niên nọ cũng đã chuyển biến tốt hơn sau khi nhận được sự trợ giúp của máy đo lường và cấp cứu. Cô gái kia liên tục kéo tay Đường Gia, nước mắt lưng tròng, kiên quyết trưng ra vẻ mặt mong muốn Đường Gia để lại địa chỉ.
Sau khi Đường Gia rời khỏi bệnh viện thì đến văn phòng.
Những giọt mưa tí tách rơi xuống, ánh trăng ướt sũng cũng dần xuất hiện trên bầu trời.
Vừa mở cửa phòng, không ngờ Triệu Viện Viện đã trở lại và đang nằm trên ghế với dáng vẻ chán đời như Cát Ưu(1).
Đường Gia vừa thay giày vừa hỏi: “Làm nữ hoàng vui không?”
Triệu Viện Viện buồn bã gật đầu.
Ngôi nhà trên cây của nữ hoàng là một trong những địa điểm nổi tiếng của Kenya. Vào năm 1952, công chúa Elizabeth cũng là nữ hoàng Anh Elizabeth II hiện tại, đã từng đến đây để ngắm những động vật hoang dã. Ngay đêm hôm đó, đức vua đột nhiên qua đời, lúc bấy giờ hoàng gia đã tuyên bố công chúa sẽ là người kế thừa ngôi vị. Cũng bởi vì lẽ đó nên ngôi nhà trên cây lại được ví von qua câu “Lên cây làm công chúa, xuống cây thành nữ hoàng” dựa trên câu chuyện nổi tiếng ngày đó.
Đường Gia đến bên cạnh giường, đặt chiếc balo màu đen xuống. Triệu Viện Viện nghiêng đầu nhìn theo cử động của cô.
Triệu Viện Viện: “Tớ và Lương Thụy cãi nhau.”
“Sao thế?”
Triệu Viện Viện quay đầu trở lại, chăm chú nhìn vào thiêu thân đang không ngừng lao đầu vào bóng đèn: “Tớ nghĩ anh ấy không thích tớ nhiều như cách tớ thích anh ấy, ngoài ra tớ còn cảm thấy bản thân mình thật ngốc nghếch.”
Cô ấy tự kể ra chuyện của bản thân.
Triệu Viện Viện là người gốc Bắc Kinh dưới chân kinh thành, gia thế giàu có từ thời xa xưa. Trong những năm đầu, cha của cô ấy đã đăng quang chức vụ rồi đi biển làm ăn, cũng vì lẽ đó mà ông đã kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng gia đình của Lương Thụy thì lại trái ngược hoàn toàn. Cha mẹ anh ta là nông dân, cả ngày chỉ bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, dựa vào những đồng lương ít ỏi mà nuôi sống hai cô con gái và cậu con trai nhỏ. Con trai út cũng không thua kém ai, thi đỗ vào trường danh tiếng nhất thủ đô, sau khi tốt nghiệp thì phiêu bạt tại phương Bắc để sinh sống và làm việc.
Triệu Viện Viện: “Tớ không xinh, trình độ học vấn cũng không giỏi, công việc đều phải nhờ vào người nhà. Ngoài ra còn hay nóng tính, không chút yểu điệu thục nữ. Đúng là anh ấy đối với tớ rất tốt, nhưng cũng chỉ vì tớ là người địa phương, bởi vì cha của tớ thôi.”
Đường Gia không lên tiếng.
Triệu Viện Viện tức giận: “Vậy thì anh ấy còn đến với tớ làm gì chứ! Sao không đi mà cưới cha tớ luôn đi!”
Đường Gia nghe những lời tức giận mà cô ấy nói thì bật cười.
Triệu Viện Viện ngồi dậy khỏi ghế, hai má hếch lên nhìn Đường Gia: “Cậu có bạn trai chưa?”
Tay Đường Gia chợt khựng lại: “Chưa.”
Triệu Viện Viện mở to mắt: “Cậu giỡn với tớ đúng không! Cậu xinh như vậy…Lần đầu tiên gặp cậu ở London, nếu tớ mà là đàn ông thì tớ đã yêu cậu rồi!”
Đường Gia và Triệu Viện Viện đều từ Bắc Kinh đến Kenya, nhưng khi ở Bắc Kinh cả hai không hề quen biết nhau. Mãi cho đến khi MSF yêu cầu cử bác sĩ đến, nhưng họ phải tự chi trả cho chương trình học về bệnh nhiệt đới, cũng như mở một trường học ngắn hạn dạy cấp tốc cho họ về loại bệnh đó, khi ấy cả hai nơi đều được mở tại London.
Triệu Viện Viện nghĩ hết lần này đến lần khác: “Sao cậu lại nói là không có nhỉ?”
“Hai người.”
“Hả? Vậy cậu chia thời gian như thế nào?”
Đường Gia dùng ngón tay chải đầu, kéo dây thun đen trên cổ tay xuống rồi buộc tóc lại: “Một người không tốt, người còn lại…” Cô rũ mắt xuống: “Đã qua đời.”
Triệu Viện Viện chỉnh lại vạt áo, áy náy nói: “Chuyện này…Tớ không cố ý hỏi vậy đâu…Cậu đừng để bụng nhé.”
Đường Gia chỉ lắc đầu: “Không sao.”
Tâm trạng bất an của Triệu Viện Viện lại càng trở nên nặng trĩu.
Đường Gia cười: “Trước đây anh ấy đã từng nói, mọi tình yêu cuồng nhiệt thay vì nói là tình yêu, chi bằng nói là chứng vọng tưởng tình yêu.”
Triệu Viện Viện hơi sững sờ: “Hả?”
Đường Gia: “Bởi vì, trong tình yêu có một phần cảm giác ích kỷ. Một người đàn ông khi yêu cuồng nhiệt sẽ muốn biến người phụ nữ thành một phần của anh ta, khi đó anh ta mới cảm nhận được sự xinh đẹp và quyến rũ của người phụ nữ. Họ không thực sự quan tâm đến nhau, tất cả những gì họ cần chỉ là để thoả mãn sự ích kỷ của bản thân mà thôi.”
Triệu Viện Viện: “Dù không rõ lắm…nhưng nghe vẫn rất có lý nha…”
Đường Gia gật đầu: “Ừm, anh ấy là một người rất có lý.”
Một câu chốt hạ khiến cô ấy không nói nên lời nhưng cũng rất tàn nhẫn.
Đường Gia khẽ vuốt ngón tay, nghĩ: Tề Úc, anh đã dạy cho em biết tình yêu là gì, ấy vậy mà anh lại nhẫn tâm ngăn cản em yêu người khác.
Cuộc đời cô lấm lem bùn đất, không cây cỏ nào có thể sống được làm nơi đây trở nên cằn cỗi, khiến cho cô phải vừa khóc vừa trốn chạy khỏi cái cuộc đời lẻ loi không thể nói ấy.
Biết bao tàn nhẫn.
Triệu Viện Viện liếc nhìn nét mặt của cô, chợt hét lớn: “Á! Đúng rồi! Tớ có mua quà cho cậu này!” Cô nàng vỗ tay một cái rồi gấp rút lục lọi túi xách, lấy ra một bức tượng hà mã được tạc bằng gỗ, khoe trước mặt Đường Gia.
Đường Gia sờ bức tượng được sơn màu tươi mới, nghiêm túc nói: “Cảm ơn.” Sau đó cô chỉ lên chiếc balo màu đen trên giường: “Tớ cũng có mua quà cho cậu, cậu tự lấy đi.”
“Có thật không?!” Triệu Viện Viện lon ton chạy đến.
Đường Gia nghe thấy tiếng dây kéo vang vọng??
Theo sau đó là giọng nói đầy nghi ngờ của Triệu Viện Viện: “Đó là món gì vậy?”
“Là một sợi dây chuyền.” Đường Gia ngờ vực trả lời: “Không thể nào, cậu không tìm thấy sao?”
“Dây chuyền…dây chuyền…” Triệu Viện Viện vừa tìm kiếm, vừa tự lẩm bẩm: “Không có mà…” Cô nàng bỗng nhiên hét lên: “Đường Gia, cậu đem theo súng chi vậy?”
Súng?
Đường Gia vội đến bên cạnh giường, mở balo ra nhìn.
Hàng chân mày khẽ nhíu lại.
Cô nhấc túi lên rồi đổ hết đồ đạc trong túi lên giường.
Dao cạo, tạp chí du lịch, băng đạn, áo lót nam…
Những món này không phải là đồ của cô.
Không lẽ…cầm nhầm balo?
#
Sau khi xối mình xong, Dụ Tư Hồng bước ra khỏi phòng tắm.
Anh quấn khăn tắm màu trắng ngang hông, nửa người trên còn đọng lại những giọt nước chưa kịp lau khô chậm rãi chảy xuống.
Khách sạn được trang trí theo phong cách rừng rậm, sàn nhà được thay thế bởi những viên sỏi nhân tạo tròn lớn. Trên bức tường của chiếc bàn cạnh giường được treo hình ngọn núi Kilimanjaro(2) phủ lên trên một lớp tuyết trắng, bên cạnh là bức chân dung của Hemingway(3).
Anh cầm lấy cái quần trong tủ, đưa tay vào trong túi rút ra một tấm hình mà mình vừa nhặt được. Sau đó lùi về sau vài bước rồi nằm xuống giường.
Cứ như thế lật tấm ảnh qua rồi lật lại, xoay ngược xoay xuôi, ngắm nhìn tấm hình dưới mọi góc độ.
Từ ấy trong tim len lói lên một cảm rạo rực, Dụ Tư Hồng miết tấm hình, lấy ra một con dao nhỏ rồi cắt dọc một đường bên trái bỏ đi, chỉ giữ lại mỗi nửa tấm bên phải.
Sau khi làm xong, anh với tay lên kéo chiếc balo đặt trên đầu giường qua.
Lấy từ trong giỏ ra một tấm thẻ chứng nhận nhân viên được ép dẻo.
Mặt sau của tấm thẻ là một nền trắng đính kèm theo một dòng chữ tiếng pháp màu đỏ “Medecins Sans Frontiers”.
Dụ Tư Hồng nhận ra chuỗi kí hiệu này, anh biết dòng chữ tiếng pháp này là đại diện cho tổ chức bác sĩ không biên giới.
Nơi đoàn bọn họ đóng quân là trại Thang Bình thuộc khu vực của Lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hợp Quốc, cách sân bay quốc tế Juba không xa. Gần đó có một trại tị nạn quan trọng. Ngoài các nhiệm vụ như bảo vệ và tuần tra đô thị ra thì Lực lượng giữ gìn hòa bình của nhiều quốc gia còn phải bảo vệ các trại tị nạn. Còn đối với các tổ chức NGO(4), phần lớn sẽ vào thẳng khu trại tị nạn để đóng quân…
Anh nghĩ, không biết quý cô chân dài làm bác sĩ ở khu nào.
Lật giấy chứng nhận lại, trước mặt là thông tin cá nhân của Đường Gia.
Ở góc trên phải là một tấm hình chứng minh xinh đẹp. Trong hình, Đường Gia buộc tóc đuôi ngựa làm lộ ra vầng trán sáng bóng nhưng vẻ mặt thì lại thờ ơ, xinh đẹp và yên tĩnh đến động lòng.
Anh lấy giấy chứng nhận và tấm hình ban nãy đặt cạnh mình, ngẩn người nhìn trần nhà.
#
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Dụ Tư Hồng bò dậy khỏi giường rồi liếc mắt nhìn sang màn hình điện thoại.
Người gọi đến là “Lão già”.
Lão già là ‘biệt danh’ mà anh gọi cha mình, Dụ Quốc Khánh. Tư lệnh Dụ có ba mối hận trong đời, mối hận đầu tiên là ‘hoài bão ngàn dặm, nhưng không thể thắng nổi tuổi già’, mối hận thứ hai là ‘vợ quá hung dữ, hạng chồng nhu nhược’, mối hận thứ ba…Sao tôi lại sinh ra một thằng con trời đánh như vậy!
Giờ đây, ‘thằng con trời đánh’ đó đang ở cách xa ông nghìn dặm nhướng mày, nhấp vào vào nút chấp nhận cuộc gọi rồi ném sang một bên.
Nửa phút sau, Dụ Tư Hồng mới bình tĩnh cầm lấy điện thoại rồi áp lên tai nghe.
Dựa theo những kinh nghiệm được đút kết qua nhiều năm, mỗi lần lão già gọi điện tới, chắc chắn sẽ quát một câu “Thằng nhãi ranh!” Sau đó tự trấn an bản thân, không ngừng thở gấp liệt kê các ‘loại tội trạng’ mà những năm qua ‘ma vương hại đời’ phạm phải. Khoảng chừng vài chục giây sau, mới có thể vào chủ đề chính.
Lão già trách cứ, hỏi: “Có đang nghe không đấy?”
Hiếm khi thấy Dụ Tư Hồng ngoan ngoãn trả lời: “Có, con đang nghiêm túc nghe đây.”
Lão già đầu dây bên kia hài lòng nói: “Ừ.” Rồi lại tiếp tục nói: “Con gái của Tô Đường Đường sẽ đi du học.”
Dụ Tư Hồng vẫn không lên tiếng.
Lão già nói tiếp: “Được rồi, cha không còn gì để nói với con nữa. Cha sẽ chuyển điện thoại sang cho mẹ.”
Mẹ của anh, Tương Như Thanh, là một người phụ nữ điềm đạm, luôn ân cần quan tâm và hỏi han, Dụ Tư Hồng im lặng lắng nghe, thi thoảng trả lời đệm vài tiếng. Sau cùng, mẹ anh hỏi: “Tuy rằng lão Dụ nhà chúng ta và gia đình họ Tô không thể giải quyết chuyện này, nhưng khi nghe tin con bé muốn du học, mẹ nghĩ cũng nên nói con nghe một tiếng.”
Dụ Tư Hồng: “Dạ.”
“Mẹ lo giữa chừng lại có người đến gọi cửa, không còn cách nào khác hơn là đến nhà bác Tề chậm một chút.”
“Dạ.”
Tương Như Thanh nhận ra giọng của con trai nhuốm đôi chút phiền muộn nên vội chuyển đề tài: “Lúc mẹ đến nhà bác Tề, tuy đã mấy năm rồi mà bác ấy vẫn còn để hình Tề Úc trên bàn thờ lớn. Hầy, mỗi ngày đều nhìn thấy thằng bé, nghĩ lại thật đáng thương. Khi còn bé tụi con chơi đùa vui vẻ như thế, ai mà nghĩ đến một đứa trẻ tốt tính như vậy, nói mất là mất.”
Chú thích:Dáng nằm của Cát Ưu: Núi Kilimanjaro: Kilimanjaro với 3 chóp núi lửa hình nón, Kibo, Mawensi và Shira, là một núi lửa dạng tầng không hoạt động ở đông bắc Tanzania. Mặc dù không phải là núi cao nhất, nhưng Kilimanjaro lại là ngọn núi đứng một mình cao nhất thế giới với độ cao 4.600 m (15.100 ft) từ chân núi, và là đỉnh núi cao nhất châu Phi với độ cao 5.895 m (19.340 ft) và cao thứ 4 trong số 7 đỉnh cao nhất theo từng châu lục trên thế giới. (Theo wiki)Hemingway: Ernest Miller Hemingway (21 tháng 7 năm 1899 – 2 tháng 7 năm 1961) là một tiểu thuyết gia người Mỹ, nhà văn viết truyện ngắn và là một nhà báo. Ông là một phần của cộng đồng những người xa xứ ở Paris trong thập niên 20 của thế kỷ XX và là một trong những cựu quân nhân trong Chiến tranh thế giới I, sau đó được biết đến qua “Thế hệ đã mất”. Ông đã nhận được Giải Pulitzer năm 1953 với tiểu thuyết Ông già và biển cả và Giải Nobel Văn học năm 1954.NGO: Một tổ chức phi chính phủ – NGO (tiếng Anh: non-governmental organization– NGO; tiếng Pháp: organisation non gouvernementale–ONG) là 1 tổ chức không thuộc về bất cứ chính phủ nào. Mặc dù về mặt kỹ thuật, định nghĩa cũng có thể bao hàm các tổ chức phi lợi nhuận, thuật ngữ này thường giới hạn để chỉ các tổ chức xã hội và văn hóa mà mục tiêu chính không phải là thương mại. 1 điểm nổi bật nhất của các tổ chức phi chính phủ là việc các tổ chức này tạo ra những hệ thống gắn kết và mạng lưới kết nối những cá nhân xuyên quốc gia.
Không lâu sau trực thăng được cử đến, cô gái trang điểm đậm nhờ Đường Gia đi cùng. Sau khi đặt người lên băng-ca rồi vội vã đưa vào trong khoang máy bay trong tiếng ồn của cánh quạt, chiếc trực thăng liền bay thẳng đến bệnh viện của trung tâm thành phố Nairobi.
Bệnh tình của người đàn ông trung niên nọ cũng đã chuyển biến tốt hơn sau khi nhận được sự trợ giúp của máy đo lường và cấp cứu. Cô gái kia liên tục kéo tay Đường Gia, nước mắt lưng tròng, kiên quyết trưng ra vẻ mặt mong muốn Đường Gia để lại địa chỉ.
Sau khi Đường Gia rời khỏi bệnh viện thì đến văn phòng.
Những giọt mưa tí tách rơi xuống, ánh trăng ướt sũng cũng dần xuất hiện trên bầu trời.
Vừa mở cửa phòng, không ngờ Triệu Viện Viện đã trở lại và đang nằm trên ghế với dáng vẻ chán đời như Cát Ưu(1).
Đường Gia vừa thay giày vừa hỏi: “Làm nữ hoàng vui không?”
Triệu Viện Viện buồn bã gật đầu.
Ngôi nhà trên cây của nữ hoàng là một trong những địa điểm nổi tiếng của Kenya. Vào năm 1952, công chúa Elizabeth cũng là nữ hoàng Anh Elizabeth II hiện tại, đã từng đến đây để ngắm những động vật hoang dã. Ngay đêm hôm đó, đức vua đột nhiên qua đời, lúc bấy giờ hoàng gia đã tuyên bố công chúa sẽ là người kế thừa ngôi vị. Cũng bởi vì lẽ đó nên ngôi nhà trên cây lại được ví von qua câu “Lên cây làm công chúa, xuống cây thành nữ hoàng” dựa trên câu chuyện nổi tiếng ngày đó.
Đường Gia đến bên cạnh giường, đặt chiếc balo màu đen xuống. Triệu Viện Viện nghiêng đầu nhìn theo cử động của cô.
Triệu Viện Viện: “Tớ và Lương Thụy cãi nhau.”
“Sao thế?”
Triệu Viện Viện quay đầu trở lại, chăm chú nhìn vào thiêu thân đang không ngừng lao đầu vào bóng đèn: “Tớ nghĩ anh ấy không thích tớ nhiều như cách tớ thích anh ấy, ngoài ra tớ còn cảm thấy bản thân mình thật ngốc nghếch.”
Cô ấy tự kể ra chuyện của bản thân.
Triệu Viện Viện là người gốc Bắc Kinh dưới chân kinh thành, gia thế giàu có từ thời xa xưa. Trong những năm đầu, cha của cô ấy đã đăng quang chức vụ rồi đi biển làm ăn, cũng vì lẽ đó mà ông đã kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng gia đình của Lương Thụy thì lại trái ngược hoàn toàn. Cha mẹ anh ta là nông dân, cả ngày chỉ bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, dựa vào những đồng lương ít ỏi mà nuôi sống hai cô con gái và cậu con trai nhỏ. Con trai út cũng không thua kém ai, thi đỗ vào trường danh tiếng nhất thủ đô, sau khi tốt nghiệp thì phiêu bạt tại phương Bắc để sinh sống và làm việc.
Triệu Viện Viện: “Tớ không xinh, trình độ học vấn cũng không giỏi, công việc đều phải nhờ vào người nhà. Ngoài ra còn hay nóng tính, không chút yểu điệu thục nữ. Đúng là anh ấy đối với tớ rất tốt, nhưng cũng chỉ vì tớ là người địa phương, bởi vì cha của tớ thôi.”
Đường Gia không lên tiếng.
Triệu Viện Viện tức giận: “Vậy thì anh ấy còn đến với tớ làm gì chứ! Sao không đi mà cưới cha tớ luôn đi!”
Đường Gia nghe những lời tức giận mà cô ấy nói thì bật cười.
Triệu Viện Viện ngồi dậy khỏi ghế, hai má hếch lên nhìn Đường Gia: “Cậu có bạn trai chưa?”
Tay Đường Gia chợt khựng lại: “Chưa.”
Triệu Viện Viện mở to mắt: “Cậu giỡn với tớ đúng không! Cậu xinh như vậy…Lần đầu tiên gặp cậu ở London, nếu tớ mà là đàn ông thì tớ đã yêu cậu rồi!”
Đường Gia và Triệu Viện Viện đều từ Bắc Kinh đến Kenya, nhưng khi ở Bắc Kinh cả hai không hề quen biết nhau. Mãi cho đến khi MSF yêu cầu cử bác sĩ đến, nhưng họ phải tự chi trả cho chương trình học về bệnh nhiệt đới, cũng như mở một trường học ngắn hạn dạy cấp tốc cho họ về loại bệnh đó, khi ấy cả hai nơi đều được mở tại London.
Triệu Viện Viện nghĩ hết lần này đến lần khác: “Sao cậu lại nói là không có nhỉ?”
“Hai người.”
“Hả? Vậy cậu chia thời gian như thế nào?”
Đường Gia dùng ngón tay chải đầu, kéo dây thun đen trên cổ tay xuống rồi buộc tóc lại: “Một người không tốt, người còn lại…” Cô rũ mắt xuống: “Đã qua đời.”
Triệu Viện Viện chỉnh lại vạt áo, áy náy nói: “Chuyện này…Tớ không cố ý hỏi vậy đâu…Cậu đừng để bụng nhé.”
Đường Gia chỉ lắc đầu: “Không sao.”
Tâm trạng bất an của Triệu Viện Viện lại càng trở nên nặng trĩu.
Đường Gia cười: “Trước đây anh ấy đã từng nói, mọi tình yêu cuồng nhiệt thay vì nói là tình yêu, chi bằng nói là chứng vọng tưởng tình yêu.”
Triệu Viện Viện hơi sững sờ: “Hả?”
Đường Gia: “Bởi vì, trong tình yêu có một phần cảm giác ích kỷ. Một người đàn ông khi yêu cuồng nhiệt sẽ muốn biến người phụ nữ thành một phần của anh ta, khi đó anh ta mới cảm nhận được sự xinh đẹp và quyến rũ của người phụ nữ. Họ không thực sự quan tâm đến nhau, tất cả những gì họ cần chỉ là để thoả mãn sự ích kỷ của bản thân mà thôi.”
Triệu Viện Viện: “Dù không rõ lắm…nhưng nghe vẫn rất có lý nha…”
Đường Gia gật đầu: “Ừm, anh ấy là một người rất có lý.”
Một câu chốt hạ khiến cô ấy không nói nên lời nhưng cũng rất tàn nhẫn.
Đường Gia khẽ vuốt ngón tay, nghĩ: Tề Úc, anh đã dạy cho em biết tình yêu là gì, ấy vậy mà anh lại nhẫn tâm ngăn cản em yêu người khác.
Cuộc đời cô lấm lem bùn đất, không cây cỏ nào có thể sống được làm nơi đây trở nên cằn cỗi, khiến cho cô phải vừa khóc vừa trốn chạy khỏi cái cuộc đời lẻ loi không thể nói ấy.
Biết bao tàn nhẫn.
Triệu Viện Viện liếc nhìn nét mặt của cô, chợt hét lớn: “Á! Đúng rồi! Tớ có mua quà cho cậu này!” Cô nàng vỗ tay một cái rồi gấp rút lục lọi túi xách, lấy ra một bức tượng hà mã được tạc bằng gỗ, khoe trước mặt Đường Gia.
Đường Gia sờ bức tượng được sơn màu tươi mới, nghiêm túc nói: “Cảm ơn.” Sau đó cô chỉ lên chiếc balo màu đen trên giường: “Tớ cũng có mua quà cho cậu, cậu tự lấy đi.”
“Có thật không?!” Triệu Viện Viện lon ton chạy đến.
Đường Gia nghe thấy tiếng dây kéo vang vọng??
Theo sau đó là giọng nói đầy nghi ngờ của Triệu Viện Viện: “Đó là món gì vậy?”
“Là một sợi dây chuyền.” Đường Gia ngờ vực trả lời: “Không thể nào, cậu không tìm thấy sao?”
“Dây chuyền…dây chuyền…” Triệu Viện Viện vừa tìm kiếm, vừa tự lẩm bẩm: “Không có mà…” Cô nàng bỗng nhiên hét lên: “Đường Gia, cậu đem theo súng chi vậy?”
Súng?
Đường Gia vội đến bên cạnh giường, mở balo ra nhìn.
Hàng chân mày khẽ nhíu lại.
Cô nhấc túi lên rồi đổ hết đồ đạc trong túi lên giường.
Dao cạo, tạp chí du lịch, băng đạn, áo lót nam…
Những món này không phải là đồ của cô.
Không lẽ…cầm nhầm balo?
#
Sau khi xối mình xong, Dụ Tư Hồng bước ra khỏi phòng tắm.
Anh quấn khăn tắm màu trắng ngang hông, nửa người trên còn đọng lại những giọt nước chưa kịp lau khô chậm rãi chảy xuống.
Khách sạn được trang trí theo phong cách rừng rậm, sàn nhà được thay thế bởi những viên sỏi nhân tạo tròn lớn. Trên bức tường của chiếc bàn cạnh giường được treo hình ngọn núi Kilimanjaro(2) phủ lên trên một lớp tuyết trắng, bên cạnh là bức chân dung của Hemingway(3).
Anh cầm lấy cái quần trong tủ, đưa tay vào trong túi rút ra một tấm hình mà mình vừa nhặt được. Sau đó lùi về sau vài bước rồi nằm xuống giường.
Cứ như thế lật tấm ảnh qua rồi lật lại, xoay ngược xoay xuôi, ngắm nhìn tấm hình dưới mọi góc độ.
Từ ấy trong tim len lói lên một cảm rạo rực, Dụ Tư Hồng miết tấm hình, lấy ra một con dao nhỏ rồi cắt dọc một đường bên trái bỏ đi, chỉ giữ lại mỗi nửa tấm bên phải.
Sau khi làm xong, anh với tay lên kéo chiếc balo đặt trên đầu giường qua.
Lấy từ trong giỏ ra một tấm thẻ chứng nhận nhân viên được ép dẻo.
Mặt sau của tấm thẻ là một nền trắng đính kèm theo một dòng chữ tiếng pháp màu đỏ “Medecins Sans Frontiers”.
Dụ Tư Hồng nhận ra chuỗi kí hiệu này, anh biết dòng chữ tiếng pháp này là đại diện cho tổ chức bác sĩ không biên giới.
Nơi đoàn bọn họ đóng quân là trại Thang Bình thuộc khu vực của Lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hợp Quốc, cách sân bay quốc tế Juba không xa. Gần đó có một trại tị nạn quan trọng. Ngoài các nhiệm vụ như bảo vệ và tuần tra đô thị ra thì Lực lượng giữ gìn hòa bình của nhiều quốc gia còn phải bảo vệ các trại tị nạn. Còn đối với các tổ chức NGO(4), phần lớn sẽ vào thẳng khu trại tị nạn để đóng quân…
Anh nghĩ, không biết quý cô chân dài làm bác sĩ ở khu nào.
Lật giấy chứng nhận lại, trước mặt là thông tin cá nhân của Đường Gia.
Ở góc trên phải là một tấm hình chứng minh xinh đẹp. Trong hình, Đường Gia buộc tóc đuôi ngựa làm lộ ra vầng trán sáng bóng nhưng vẻ mặt thì lại thờ ơ, xinh đẹp và yên tĩnh đến động lòng.
Anh lấy giấy chứng nhận và tấm hình ban nãy đặt cạnh mình, ngẩn người nhìn trần nhà.
#
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Dụ Tư Hồng bò dậy khỏi giường rồi liếc mắt nhìn sang màn hình điện thoại.
Người gọi đến là “Lão già”.
Lão già là ‘biệt danh’ mà anh gọi cha mình, Dụ Quốc Khánh. Tư lệnh Dụ có ba mối hận trong đời, mối hận đầu tiên là ‘hoài bão ngàn dặm, nhưng không thể thắng nổi tuổi già’, mối hận thứ hai là ‘vợ quá hung dữ, hạng chồng nhu nhược’, mối hận thứ ba…Sao tôi lại sinh ra một thằng con trời đánh như vậy!
Giờ đây, ‘thằng con trời đánh’ đó đang ở cách xa ông nghìn dặm nhướng mày, nhấp vào vào nút chấp nhận cuộc gọi rồi ném sang một bên.
Nửa phút sau, Dụ Tư Hồng mới bình tĩnh cầm lấy điện thoại rồi áp lên tai nghe.
Dựa theo những kinh nghiệm được đút kết qua nhiều năm, mỗi lần lão già gọi điện tới, chắc chắn sẽ quát một câu “Thằng nhãi ranh!” Sau đó tự trấn an bản thân, không ngừng thở gấp liệt kê các ‘loại tội trạng’ mà những năm qua ‘ma vương hại đời’ phạm phải. Khoảng chừng vài chục giây sau, mới có thể vào chủ đề chính.
Lão già trách cứ, hỏi: “Có đang nghe không đấy?”
Hiếm khi thấy Dụ Tư Hồng ngoan ngoãn trả lời: “Có, con đang nghiêm túc nghe đây.”
Lão già đầu dây bên kia hài lòng nói: “Ừ.” Rồi lại tiếp tục nói: “Con gái của Tô Đường Đường sẽ đi du học.”
Dụ Tư Hồng vẫn không lên tiếng.
Lão già nói tiếp: “Được rồi, cha không còn gì để nói với con nữa. Cha sẽ chuyển điện thoại sang cho mẹ.”
Mẹ của anh, Tương Như Thanh, là một người phụ nữ điềm đạm, luôn ân cần quan tâm và hỏi han, Dụ Tư Hồng im lặng lắng nghe, thi thoảng trả lời đệm vài tiếng. Sau cùng, mẹ anh hỏi: “Tuy rằng lão Dụ nhà chúng ta và gia đình họ Tô không thể giải quyết chuyện này, nhưng khi nghe tin con bé muốn du học, mẹ nghĩ cũng nên nói con nghe một tiếng.”
Dụ Tư Hồng: “Dạ.”
“Mẹ lo giữa chừng lại có người đến gọi cửa, không còn cách nào khác hơn là đến nhà bác Tề chậm một chút.”
“Dạ.”
Tương Như Thanh nhận ra giọng của con trai nhuốm đôi chút phiền muộn nên vội chuyển đề tài: “Lúc mẹ đến nhà bác Tề, tuy đã mấy năm rồi mà bác ấy vẫn còn để hình Tề Úc trên bàn thờ lớn. Hầy, mỗi ngày đều nhìn thấy thằng bé, nghĩ lại thật đáng thương. Khi còn bé tụi con chơi đùa vui vẻ như thế, ai mà nghĩ đến một đứa trẻ tốt tính như vậy, nói mất là mất.”
Chú thích:Dáng nằm của Cát Ưu: Núi Kilimanjaro: Kilimanjaro với 3 chóp núi lửa hình nón, Kibo, Mawensi và Shira, là một núi lửa dạng tầng không hoạt động ở đông bắc Tanzania. Mặc dù không phải là núi cao nhất, nhưng Kilimanjaro lại là ngọn núi đứng một mình cao nhất thế giới với độ cao 4.600 m (15.100 ft) từ chân núi, và là đỉnh núi cao nhất châu Phi với độ cao 5.895 m (19.340 ft) và cao thứ 4 trong số 7 đỉnh cao nhất theo từng châu lục trên thế giới. (Theo wiki)Hemingway: Ernest Miller Hemingway (21 tháng 7 năm 1899 – 2 tháng 7 năm 1961) là một tiểu thuyết gia người Mỹ, nhà văn viết truyện ngắn và là một nhà báo. Ông là một phần của cộng đồng những người xa xứ ở Paris trong thập niên 20 của thế kỷ XX và là một trong những cựu quân nhân trong Chiến tranh thế giới I, sau đó được biết đến qua “Thế hệ đã mất”. Ông đã nhận được Giải Pulitzer năm 1953 với tiểu thuyết Ông già và biển cả và Giải Nobel Văn học năm 1954.NGO: Một tổ chức phi chính phủ – NGO (tiếng Anh: non-governmental organization– NGO; tiếng Pháp: organisation non gouvernementale–ONG) là 1 tổ chức không thuộc về bất cứ chính phủ nào. Mặc dù về mặt kỹ thuật, định nghĩa cũng có thể bao hàm các tổ chức phi lợi nhuận, thuật ngữ này thường giới hạn để chỉ các tổ chức xã hội và văn hóa mà mục tiêu chính không phải là thương mại. 1 điểm nổi bật nhất của các tổ chức phi chính phủ là việc các tổ chức này tạo ra những hệ thống gắn kết và mạng lưới kết nối những cá nhân xuyên quốc gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.