Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới
Chương 52: Sát ý
Mộc Tư Lan
24/02/2023
Ngu Vĩnh An tay siết chặt song quyền, tuy lần đó may mắn có người đi ngang qua cứu 'Ngu Vĩnh An' một mạng. Nhưng suốt thời gian sống trong Ngu Phủ trước đó, mỗi lần 'Ngu Vĩnh An' bị Ngu Trầm hành hạ đều không thiếu phần Lý Thu Sinh ủng hộ phía sau.
Lửa giận tích tụ trong người càng ngày càng tăng cao cùng với hiểu lầm khi trước khiến thù hận của y đối với Ngu Phủ càng tăng thêm. Lại thêm một lần nhục mạ này khiến cho giới hạn cuối cùng của 'Ngu Vĩnh An' đối với Lý Thu Sinh hoàn toàn bị phá vỡ.
Cũng vì thế mà 'Ngu Vĩnh An' dần dần mở ra con đường hắc hoá trở thành nhân vật phản diện, còn một đường diệt sạch 'Ngu Phủ' .
Nhưng thù này kiếp trước 'Ngu Vĩnh An' đã tự mình trả, hắn hiện tại lại cần 'cái tài' của Lý Thu Sinh.
Nếu 'Ngu Vĩnh An' cảm thấy chưa hả hê vậy hắn cũng hết cách. Con người Lý Thu Sinh vốn là có thù tất báo, nếu người không mạnh, không đem lại lợi lâu dài cho gã, gã ắt sẽ không theo. Gã không chỉ là một kẻ thông minh, gian xảo mà còn thù dai, sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích. Để một người như thế bên cạnh giống như con dao hai lưỡi, vừa hại người vừa hại mình.
Ngu Vĩnh An hiện tại là lúc chiếm lợi thế lớn, vừa có Ngu Phủ chống lưng lại có Ngục Đảo hậu thuẫn phía sau, hắn đương nhiên tự tin có thể áp chế được Lý Thu Sinh.
Lý Thu Sinh bên kia bị ánh mắt chằm chặp của Ngu Vĩnh An làm cho rùng mình. Gã không tự chủ mà tránh né đi ánh mắt đó như cảm thấy sợ hãi.
Bất chợt Lý Thu Sinh cảm thấy không đúng, gã sợ hãi sao? Sợ ai kia chứ? Đứa con hoang trước mắt?
Gã cười tự diễu, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi để một tên nhóc như Ngu Vĩnh An dắt mũi. Vì vậy gã rất nhanh lấy lại bộ dáng khi xưa, còn có ý đứng dậy, lên tiếng doạ nạt Ngu Vĩnh An:
"Ngươi nghĩ ngươi là ai h - ả ? "
Lý Thu Sinh không nói hết câu vì đơn giản là gã không thể nói được nữa. Vừa ngẩng đầu lên đối diện với Ngu Vĩnh An một lần nữa, không hiểu vì sao lời bên miệng gã liền nuốt sạch vào trong. Lần này không phải vì dược mà là gã thật sự sợ hãi tới mức không nói được.
Ánh mắt kia của Ngu Vĩnh An không đơn giản chỉ là nhìn thẳng vào gã. Mà nó còn như có thể tạo ra áp lực mạnh mẽ khiến người sợ hãi. Ánh mắt đó vô hồn, lạnh lẽo, quỷ dị như một con dã thú đang chuẩn bị lao tới cắn xé nhục thể con mồi.
Khuôn mặt Ngu Vĩnh An âm trầm, môi tạo thành một đường thẳng tắp. Hàn khí lạnh lẽo quanh thân hắn toả ta đánh vào thâm tâm Lý Thu Sinh khiến gã có cảm giác như bản thân đã bị Ngu Vĩnh An xé xác hàng ngàn lần trong tưởng tượng của hắn.
Khẽ nuốt nước miếng xuống, bản năng mách bảo gã nên tránh xa người này.
Nhưng Lý Thu Sinh vẫn cố gắng trấn tĩnh bản thân lại, kiềm chế lại nỗi sợ của bản thân mà đối mắt với Ngu Vĩnh An.
Thấy vậy Ngu Vĩnh An khẽ nhíu mày, mắt híp lại, tay cầm trường tiên khẽ động. Hành động này của hắn doạ sợ Lý Thu Sinh không nhẹ. Gã thừa nhận bản thân yếu đuối, từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa đương nhiên chịu không nổi mấy roi này của hắn.
Đương lúc đang chuẩn bị gục ngã thì phía sau lưng gã vang lên giọng nói quen thuộc:
"Sao lại ngồi ở đây? "
Người tới là Tô Hành Ý, theo phía sau còn có Tiểu Tuyết, Tuệ Mẫn, Đổng Nguyên cùng hai nam nhân cường tráng. Cậu nhíu mày nhìn Ngu Vĩnh An đang ngồi giữa trời nắng gắt. Thấy ánh mắt của hắn nhìn Lý Thu Sinh cậu thoáng khựng lại. Khuôn mặt cậu bỗng trùng xuống, ánh mắt thâm trầm, khó hiểu.
Lý Thu Sinh thấy Tô Hành Ý như bắt được cọng rơm cứu mạng. Gã hướng ánh mắt chờ mong cứu giúp về phía cậu nhưng lại bị cậu lạnh lùng lướt qua.
Còn Ngu Vĩnh An từ khi Tô Hành Ý lên tiếng đã quay trở về bộ dáng thiếu niên đơn thuần ban đầu. Dáng ngồi thư thái dựa lưng vào ghế kia của hắn trong cái chớp mắt đã thành bộ dáng nam sinh ngoan ngoãn nghe giảng từ bao giờ. Hắn nở một nụ cười tươi tỏ vẻ vô tội nhưng ánh mắt lại có chút tránh né đã phản lại hắn.
Hắn ngập ngừng nói:
"Cha, người đã trở về"
Tô Hành Ý bình thường nghe thấy lời này của Ngu Vĩnh An sẽ hoan hỷ đáp lại nhưng cậu hiện tại nào có tâm trạng đó. Tới trước mặt Ngu Vĩnh An, ở nơi mọi người không nhìn thấy, khuôn mặt cậu đen lại xen lẫn lo âu như gặp chuyện lớn, gằn giọng chất vấn:
"Ánh mắt vừa rồi của con là sao vậy, Hả? "
Ánh mắt của Tô Hành Ý rất có ý vị vừa mơ hồ lại như muốn nhìn thấu Ngu Vĩnh An. Ai mà biết được ánh mắt chết chóc vừa rồi của Ngu Vĩnh An khiến nội tâm Tô Hành Ý dao động mạnh mẽ như thế nào. Cậu cảm thấy như Ngu Vĩnh An có điều gì đó giấu cậu, ví như liên quan đến việc mà hắn đã hứa sẽ không bao giờ làm ở kiếp trước.
Nhưng lời chất vấn đột ngột ấy lại khiến Ngu Vĩnh An càng tránh né ánh mắt của cậu hơn. Hắn thầm niệm trong lòng, vừa rồi vì quá tức giận khi nhớ tới quá khứ bị bạo hành, sỉ nhục của 'Ngu Vĩnh An' mà hắn lỡ lộ ra sát ý với Lý Thu Sinh. Mà kiếp trước hắn từng hứa với Nguyên Thần cùng Tô Hành Ý sẽ không dùng ánh mắt đó nhìn người khác nếu không sẽ bị họ cạch mặt. Vừa rồi có khi là Tô Hành Ý thấy nó rồi đi?
Ngu Vĩnh An có chút bối rối không biết phải làm sao. Hắn sợ Tô Hành Ý cắt xít (*) hắn nên hắn chỉ đành ha ha cười ý như bản thân không nhìn thấu ánh mắt của cậu, còn đánh trống lảnh sang chuyện khác:
"Con chỉ đang dạy bảo lại người hầu của mình thôi"
(*) Kiểu giống trẻ con không chơi với nhau nữa thì cắt xít nhau.
"Người hầu của con? "
Tô Hành Ý một mặt khó hiểu lẩm bẩm nhắc lại lời Ngu Vĩnh An. Lúc này cậu mới chú ý tới Lý Thu Sinh đang quỳ trên đất. Quay lại cậu đưa ánh mắt sắc bén về phía hắn song vẫn chỉ có thể nén cơn tức tối vào trong.
Thấy ánh mắt dò xét của Tô Hành Ý đang dần hướng tới Lý Thu Sinh, Ngu Vĩnh An liền tiến lên giải thích mọi chuyện, phân tán đi sự chú ý của cậu.
Tô Hành Ý nghe hắn tóm tắt lại sự việc mà mặt xanh mày tím, song cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán khi thấy hắn thật rảnh rỗi lại đi trêu đùa một lão già như Lý Thu Sinh.
Ngu Vĩnh An từng nói đây là thế giới trong tiểu thuyết mà hắn từng đọc. Hắn có cái lợi thế biết trước tình tiết truyện hay nhân vật có tính cốt lõi bên trong. Lý Thu Sinh này hắn cũng từng nói qua với cậu nhưng chỉ là tóm lại vài điểm tính cách. Hắn nói muốn cậu ban cho hắn Lý Thu Sinh, cho gã về dưới chướng hắn để hắn dễ dàng đạp đổ sự nghiệp tương lai của nữ chính.
Nhưng Ngu Vĩnh An không hề nói cho cậu biết thân thế thật sự của gã. Mãi đến khi ở chùa Linh An cậu cho người đi điều tra mới biết cái con người này phạm tội không ít, càng không nhẹ. Phía sau lưng gã lại có thế lực lớn, có nguy cơ còn liên quan đến phản đồ Đại Minh Quốc.
Không những thế Lý Thu Sinh còn là kẻ ba phải, không đáng tin. Lần này để gã ở bên, chỉ cần một nước đi sai Ngu Vĩnh An sẽ ban một miếng mồi ngon cho đám quan lại đối nghịch với Ngu Gia ngoài kia. Bọn chúng khi đó không chỉ có cơ hội xâu xé Ngu Gia mà ngay cả hoàng đế cũng gặp nguy.
Tô Hành Ý sống lại đã hơn 20 năm chuyện lớn nhỏ gì cũng từng trải, loại người xấu tốt gì cũng gặp qua. Người như Lý Thu Sinh là hạng người mà đám thương gia bọn họ không muốn đối đầu nhất. Vừa có gia thế, tính cách gian xảo lại hay chơi bẩn thì ai đấu lại.
Nên vì sự an toàn của Ngu Vĩnh An, cậu chỉ có thể cố gắng khuyên giải kẻ cứng đầu trước mắt:
"An Nhi! Chuyện này là chuyện lớn không thể xử tội nhẹ như vậy được! Nếu đến tai thánh thượng há chẳng phải nói Ngu Gia ta đang nối giáo cho giặc? "
"Cha! Người không cần lo lắng như vậy, chuyện hoàng đế không khó giải quyết tới vậy"
Ngu Vĩnh An tự tin khẳng định lại, bộ mặt cười tươi cùng ngón cái giơ cao trông rất uy tín. Nhưng Tô Hành Ý cũng không cảm thấy hắn uy tín miếng nào. Nói chuyện với hoàng đế mà hắn làm như trả giá một mớ rau con cá ngoài chợ không bằng.
Lửa giận tích tụ trong người càng ngày càng tăng cao cùng với hiểu lầm khi trước khiến thù hận của y đối với Ngu Phủ càng tăng thêm. Lại thêm một lần nhục mạ này khiến cho giới hạn cuối cùng của 'Ngu Vĩnh An' đối với Lý Thu Sinh hoàn toàn bị phá vỡ.
Cũng vì thế mà 'Ngu Vĩnh An' dần dần mở ra con đường hắc hoá trở thành nhân vật phản diện, còn một đường diệt sạch 'Ngu Phủ' .
Nhưng thù này kiếp trước 'Ngu Vĩnh An' đã tự mình trả, hắn hiện tại lại cần 'cái tài' của Lý Thu Sinh.
Nếu 'Ngu Vĩnh An' cảm thấy chưa hả hê vậy hắn cũng hết cách. Con người Lý Thu Sinh vốn là có thù tất báo, nếu người không mạnh, không đem lại lợi lâu dài cho gã, gã ắt sẽ không theo. Gã không chỉ là một kẻ thông minh, gian xảo mà còn thù dai, sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích. Để một người như thế bên cạnh giống như con dao hai lưỡi, vừa hại người vừa hại mình.
Ngu Vĩnh An hiện tại là lúc chiếm lợi thế lớn, vừa có Ngu Phủ chống lưng lại có Ngục Đảo hậu thuẫn phía sau, hắn đương nhiên tự tin có thể áp chế được Lý Thu Sinh.
Lý Thu Sinh bên kia bị ánh mắt chằm chặp của Ngu Vĩnh An làm cho rùng mình. Gã không tự chủ mà tránh né đi ánh mắt đó như cảm thấy sợ hãi.
Bất chợt Lý Thu Sinh cảm thấy không đúng, gã sợ hãi sao? Sợ ai kia chứ? Đứa con hoang trước mắt?
Gã cười tự diễu, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi để một tên nhóc như Ngu Vĩnh An dắt mũi. Vì vậy gã rất nhanh lấy lại bộ dáng khi xưa, còn có ý đứng dậy, lên tiếng doạ nạt Ngu Vĩnh An:
"Ngươi nghĩ ngươi là ai h - ả ? "
Lý Thu Sinh không nói hết câu vì đơn giản là gã không thể nói được nữa. Vừa ngẩng đầu lên đối diện với Ngu Vĩnh An một lần nữa, không hiểu vì sao lời bên miệng gã liền nuốt sạch vào trong. Lần này không phải vì dược mà là gã thật sự sợ hãi tới mức không nói được.
Ánh mắt kia của Ngu Vĩnh An không đơn giản chỉ là nhìn thẳng vào gã. Mà nó còn như có thể tạo ra áp lực mạnh mẽ khiến người sợ hãi. Ánh mắt đó vô hồn, lạnh lẽo, quỷ dị như một con dã thú đang chuẩn bị lao tới cắn xé nhục thể con mồi.
Khuôn mặt Ngu Vĩnh An âm trầm, môi tạo thành một đường thẳng tắp. Hàn khí lạnh lẽo quanh thân hắn toả ta đánh vào thâm tâm Lý Thu Sinh khiến gã có cảm giác như bản thân đã bị Ngu Vĩnh An xé xác hàng ngàn lần trong tưởng tượng của hắn.
Khẽ nuốt nước miếng xuống, bản năng mách bảo gã nên tránh xa người này.
Nhưng Lý Thu Sinh vẫn cố gắng trấn tĩnh bản thân lại, kiềm chế lại nỗi sợ của bản thân mà đối mắt với Ngu Vĩnh An.
Thấy vậy Ngu Vĩnh An khẽ nhíu mày, mắt híp lại, tay cầm trường tiên khẽ động. Hành động này của hắn doạ sợ Lý Thu Sinh không nhẹ. Gã thừa nhận bản thân yếu đuối, từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa đương nhiên chịu không nổi mấy roi này của hắn.
Đương lúc đang chuẩn bị gục ngã thì phía sau lưng gã vang lên giọng nói quen thuộc:
"Sao lại ngồi ở đây? "
Người tới là Tô Hành Ý, theo phía sau còn có Tiểu Tuyết, Tuệ Mẫn, Đổng Nguyên cùng hai nam nhân cường tráng. Cậu nhíu mày nhìn Ngu Vĩnh An đang ngồi giữa trời nắng gắt. Thấy ánh mắt của hắn nhìn Lý Thu Sinh cậu thoáng khựng lại. Khuôn mặt cậu bỗng trùng xuống, ánh mắt thâm trầm, khó hiểu.
Lý Thu Sinh thấy Tô Hành Ý như bắt được cọng rơm cứu mạng. Gã hướng ánh mắt chờ mong cứu giúp về phía cậu nhưng lại bị cậu lạnh lùng lướt qua.
Còn Ngu Vĩnh An từ khi Tô Hành Ý lên tiếng đã quay trở về bộ dáng thiếu niên đơn thuần ban đầu. Dáng ngồi thư thái dựa lưng vào ghế kia của hắn trong cái chớp mắt đã thành bộ dáng nam sinh ngoan ngoãn nghe giảng từ bao giờ. Hắn nở một nụ cười tươi tỏ vẻ vô tội nhưng ánh mắt lại có chút tránh né đã phản lại hắn.
Hắn ngập ngừng nói:
"Cha, người đã trở về"
Tô Hành Ý bình thường nghe thấy lời này của Ngu Vĩnh An sẽ hoan hỷ đáp lại nhưng cậu hiện tại nào có tâm trạng đó. Tới trước mặt Ngu Vĩnh An, ở nơi mọi người không nhìn thấy, khuôn mặt cậu đen lại xen lẫn lo âu như gặp chuyện lớn, gằn giọng chất vấn:
"Ánh mắt vừa rồi của con là sao vậy, Hả? "
Ánh mắt của Tô Hành Ý rất có ý vị vừa mơ hồ lại như muốn nhìn thấu Ngu Vĩnh An. Ai mà biết được ánh mắt chết chóc vừa rồi của Ngu Vĩnh An khiến nội tâm Tô Hành Ý dao động mạnh mẽ như thế nào. Cậu cảm thấy như Ngu Vĩnh An có điều gì đó giấu cậu, ví như liên quan đến việc mà hắn đã hứa sẽ không bao giờ làm ở kiếp trước.
Nhưng lời chất vấn đột ngột ấy lại khiến Ngu Vĩnh An càng tránh né ánh mắt của cậu hơn. Hắn thầm niệm trong lòng, vừa rồi vì quá tức giận khi nhớ tới quá khứ bị bạo hành, sỉ nhục của 'Ngu Vĩnh An' mà hắn lỡ lộ ra sát ý với Lý Thu Sinh. Mà kiếp trước hắn từng hứa với Nguyên Thần cùng Tô Hành Ý sẽ không dùng ánh mắt đó nhìn người khác nếu không sẽ bị họ cạch mặt. Vừa rồi có khi là Tô Hành Ý thấy nó rồi đi?
Ngu Vĩnh An có chút bối rối không biết phải làm sao. Hắn sợ Tô Hành Ý cắt xít (*) hắn nên hắn chỉ đành ha ha cười ý như bản thân không nhìn thấu ánh mắt của cậu, còn đánh trống lảnh sang chuyện khác:
"Con chỉ đang dạy bảo lại người hầu của mình thôi"
(*) Kiểu giống trẻ con không chơi với nhau nữa thì cắt xít nhau.
"Người hầu của con? "
Tô Hành Ý một mặt khó hiểu lẩm bẩm nhắc lại lời Ngu Vĩnh An. Lúc này cậu mới chú ý tới Lý Thu Sinh đang quỳ trên đất. Quay lại cậu đưa ánh mắt sắc bén về phía hắn song vẫn chỉ có thể nén cơn tức tối vào trong.
Thấy ánh mắt dò xét của Tô Hành Ý đang dần hướng tới Lý Thu Sinh, Ngu Vĩnh An liền tiến lên giải thích mọi chuyện, phân tán đi sự chú ý của cậu.
Tô Hành Ý nghe hắn tóm tắt lại sự việc mà mặt xanh mày tím, song cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán khi thấy hắn thật rảnh rỗi lại đi trêu đùa một lão già như Lý Thu Sinh.
Ngu Vĩnh An từng nói đây là thế giới trong tiểu thuyết mà hắn từng đọc. Hắn có cái lợi thế biết trước tình tiết truyện hay nhân vật có tính cốt lõi bên trong. Lý Thu Sinh này hắn cũng từng nói qua với cậu nhưng chỉ là tóm lại vài điểm tính cách. Hắn nói muốn cậu ban cho hắn Lý Thu Sinh, cho gã về dưới chướng hắn để hắn dễ dàng đạp đổ sự nghiệp tương lai của nữ chính.
Nhưng Ngu Vĩnh An không hề nói cho cậu biết thân thế thật sự của gã. Mãi đến khi ở chùa Linh An cậu cho người đi điều tra mới biết cái con người này phạm tội không ít, càng không nhẹ. Phía sau lưng gã lại có thế lực lớn, có nguy cơ còn liên quan đến phản đồ Đại Minh Quốc.
Không những thế Lý Thu Sinh còn là kẻ ba phải, không đáng tin. Lần này để gã ở bên, chỉ cần một nước đi sai Ngu Vĩnh An sẽ ban một miếng mồi ngon cho đám quan lại đối nghịch với Ngu Gia ngoài kia. Bọn chúng khi đó không chỉ có cơ hội xâu xé Ngu Gia mà ngay cả hoàng đế cũng gặp nguy.
Tô Hành Ý sống lại đã hơn 20 năm chuyện lớn nhỏ gì cũng từng trải, loại người xấu tốt gì cũng gặp qua. Người như Lý Thu Sinh là hạng người mà đám thương gia bọn họ không muốn đối đầu nhất. Vừa có gia thế, tính cách gian xảo lại hay chơi bẩn thì ai đấu lại.
Nên vì sự an toàn của Ngu Vĩnh An, cậu chỉ có thể cố gắng khuyên giải kẻ cứng đầu trước mắt:
"An Nhi! Chuyện này là chuyện lớn không thể xử tội nhẹ như vậy được! Nếu đến tai thánh thượng há chẳng phải nói Ngu Gia ta đang nối giáo cho giặc? "
"Cha! Người không cần lo lắng như vậy, chuyện hoàng đế không khó giải quyết tới vậy"
Ngu Vĩnh An tự tin khẳng định lại, bộ mặt cười tươi cùng ngón cái giơ cao trông rất uy tín. Nhưng Tô Hành Ý cũng không cảm thấy hắn uy tín miếng nào. Nói chuyện với hoàng đế mà hắn làm như trả giá một mớ rau con cá ngoài chợ không bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.