Chị Chị Em Em Cùng Nhau Bỏ Chồng
Chương 22: Buổi đầu về lại
Tg Cam Tử
21/09/2024
Ba năm không gặp, Cố Nhược Đồng cũng không thay đổi nhiều.
Có thể là do hôn lễ sắp diễn ra nên cả người cô ta như được bao bọc bởi một vầng sáng hạnh phúc và ngọt ngào, làm cho Cố Nhược Đồng trông đặc biệt rực rỡ.
Tài xế Vương xếp bao lớn bao nhỏ chiến lợi phẩm cô ta đem về ở phòng khách.
"Mẹ, mau đến xem con hôm nay mua cái gì..."
Thanh âm của cô ta im bặt, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn với hoảng hốt:
“Triệu Mẫn Mẫn.”
Triệu Mẫn Mẫn mỉm cười với cô ta, thái độ thân mật:
"Nhược Đồng, đã lâu không gặp.”
Một tia bối rối nhỏ thoáng qua đáy mắt Cố Nhược Đồng, vẻ mặt cô ta lạnh lùng:
“Sao cô lại ở đây?”
“Tôi và anh hai cô cùng nhau trở về.”
Cố Tây Châu đi tới, nhẹ nhàng ôm vai Triệu Mẫn Mẫn, lông mày nhíu lại:
“Nhược Đồng, sao em lại nói chuyện như vậy với Mẫn Mẫn?”
Cố Nhược Đồng không phải đứa ngốc, hiểu rõ tình hình hiện tại, lập tức thay đổi vẻ mặt:
“A! Thật có lỗi, chị Mẫn Mẫn, em, em không cố ý đâu.”
Triệu Mẫn Mẫn cũng mang theo áy náy cười với cô ta:
“Không sao, chuyện trước kia cứ để qua đi, chúc mừng cô sắp kết hôn.”
Tầm mắt chậm rãi chuyển đến bụng dưới của nàng, nụ cười hơi ngưng tụ:
“Nghe nói cô đang mang thai, cũng chúc mừng, giai đoạn đầu mang thai chắc chắn rất vất vả.”
Cố Nhược Đồng ôm bụng, hết hồn hết vía lui về phía sau một bước dài, đồng tử khẽ run:
“Không, không vất vả.”
Triệu Mẫn Mẫn lại mỉm cười, khen cô ta:
“Thật là một người mẹ vĩ đại.”
Trên bàn ăn, Cố phu nhân vô cùng cao hứng, ra sức nói chuyện với Triệu Mẫn Mẫn.
“Mẫn Mẫn, sao con lại gầy nhiều như vậy, lần sau nếu Cố Tây Châu lại bắt nạt con, ngàn vạn lần không được chạy nữa, trực tiếp nói cho dì biết là được, dì giúp con đánh nó.”
Triệu Mẫn Mẫn ngoan ngoãn gật đầu:
Được.”
“Sương Sương tối nay sao không đến đây cùng con, dì cũng đã lâu không gặp nó rồi.”
Cố Tây Châu nhận lấy canh trong tay chị Vương, đặt trước mặt Triệu Mẫn Mẫn.
“Mẹ, anh cả vừa đưa Lâm Sương Sương về rồi.”
Cố phu nhân mừng rỡ:
“Thật sao? Tốt tốt tốt, cuối cùng không cần quan tâm hai anh em mấy người nữa rồi.”
“Mẫn Mẫn, con uống nhiều một chút, dì nhớ trước kia con thích uống canh khoai lang ngọt chị Vương nấu.”
Chị Vương ở một bên cười ha hả trêu ghẹo:
"Phu nhân, canh ngọt tối nay không phải do một mình tôi nấu đâu, Mẫn Mẫn tiểu thư ở một bên giúp đỡ rất nhiều."
“Rửa khoai lang, xả nước, thêm đường, đều là Mẫn Mẫn tiểu thư làm, cũng không biết có phải cô ấy đang lén học của tôi hay không.”
“Ugh, khụ khụ khụ......”
Cố Nhược Đồng đột nhiên ném bát, rời khỏi bàn ăn, cúi người nôn mửa dữ dội.
Mọi người hoảng sợ.
“Nhược Đồng, con làm sao vậy?" Cố phu nhân ân cần hỏi.
Cố Nhược Đồng không kịp trả lời, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh tầng một, nôn mửa trong đó, thật lâu sau mới đi ra.
Chị Vương lo sợ bất an nói:
“Nhược Đồng tiểu thư, chuyện gì xảy ra vậy? Là do canh ngọt vừa rồi sao.”
Cố Nhược Đồng nhìn chằm chằm Triệu Mẫn Mẫn không chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đồng tử lộ ra vẻ kinh hãi.
Hai tay cô ta không ngừng run rẩy, ôm chặt bụng mình, một lúc lâu mới lên tiếng:
“Không có việc gì, chỉ là đột nhiên có chút không thoải mái.”
“Mẹ, con lên trước đây.”
Cố phu nhân gật đầu:
“Được, vậy con lên nghỉ ngơi trước đi.”
Sau khi Cố Nhược Đồng lên lầu nghỉ ngơi, Cố phu nhân tiếp tục nói chuyện phiếm với Triệu Mẫn Mẫn.
Hỏi Triệu Mẫn Mẫn cuộc sống ba năm qua, còn hỏi Triệu Mẫn Mẫn hiện tại sống ở đâu.
Triệu Mẫn Mẫn và Lâm Sương Sương đều không muốn về Trịnh gia ở, cho nên hiện tại hai người đều ở khách sạn.
“Ở khách sạn? Vậy sao được, dù sao nhà chúng ta cũng có nhiều phòng, nếu không con và Sương Sương dọn qua đây đi.”
Cố phu nhân nhiệt tình mời.
Sau một lúc do dự, Triệu Mẫn Mẫn liền đồng ý.
Một là ở khách sạn quả thật có chút không tiện.
Hai là nếu như Triệu Mẫn Mẫn chuyển đến Cố gia, mẹ Triệu Mẫn Mẫn cũng sẽ không có biện pháp ba ngày hai bữa tìm Triệu Mẫn Mẫn tâm sự, tăng tiến tình cảm mẹ con.
Triệu Mẫn Mẫn gửi cho Lâm Sương Sương một tin nhắn giải thích đơn giản.
Có thể là do hôn lễ sắp diễn ra nên cả người cô ta như được bao bọc bởi một vầng sáng hạnh phúc và ngọt ngào, làm cho Cố Nhược Đồng trông đặc biệt rực rỡ.
Tài xế Vương xếp bao lớn bao nhỏ chiến lợi phẩm cô ta đem về ở phòng khách.
"Mẹ, mau đến xem con hôm nay mua cái gì..."
Thanh âm của cô ta im bặt, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn với hoảng hốt:
“Triệu Mẫn Mẫn.”
Triệu Mẫn Mẫn mỉm cười với cô ta, thái độ thân mật:
"Nhược Đồng, đã lâu không gặp.”
Một tia bối rối nhỏ thoáng qua đáy mắt Cố Nhược Đồng, vẻ mặt cô ta lạnh lùng:
“Sao cô lại ở đây?”
“Tôi và anh hai cô cùng nhau trở về.”
Cố Tây Châu đi tới, nhẹ nhàng ôm vai Triệu Mẫn Mẫn, lông mày nhíu lại:
“Nhược Đồng, sao em lại nói chuyện như vậy với Mẫn Mẫn?”
Cố Nhược Đồng không phải đứa ngốc, hiểu rõ tình hình hiện tại, lập tức thay đổi vẻ mặt:
“A! Thật có lỗi, chị Mẫn Mẫn, em, em không cố ý đâu.”
Triệu Mẫn Mẫn cũng mang theo áy náy cười với cô ta:
“Không sao, chuyện trước kia cứ để qua đi, chúc mừng cô sắp kết hôn.”
Tầm mắt chậm rãi chuyển đến bụng dưới của nàng, nụ cười hơi ngưng tụ:
“Nghe nói cô đang mang thai, cũng chúc mừng, giai đoạn đầu mang thai chắc chắn rất vất vả.”
Cố Nhược Đồng ôm bụng, hết hồn hết vía lui về phía sau một bước dài, đồng tử khẽ run:
“Không, không vất vả.”
Triệu Mẫn Mẫn lại mỉm cười, khen cô ta:
“Thật là một người mẹ vĩ đại.”
Trên bàn ăn, Cố phu nhân vô cùng cao hứng, ra sức nói chuyện với Triệu Mẫn Mẫn.
“Mẫn Mẫn, sao con lại gầy nhiều như vậy, lần sau nếu Cố Tây Châu lại bắt nạt con, ngàn vạn lần không được chạy nữa, trực tiếp nói cho dì biết là được, dì giúp con đánh nó.”
Triệu Mẫn Mẫn ngoan ngoãn gật đầu:
Được.”
“Sương Sương tối nay sao không đến đây cùng con, dì cũng đã lâu không gặp nó rồi.”
Cố Tây Châu nhận lấy canh trong tay chị Vương, đặt trước mặt Triệu Mẫn Mẫn.
“Mẹ, anh cả vừa đưa Lâm Sương Sương về rồi.”
Cố phu nhân mừng rỡ:
“Thật sao? Tốt tốt tốt, cuối cùng không cần quan tâm hai anh em mấy người nữa rồi.”
“Mẫn Mẫn, con uống nhiều một chút, dì nhớ trước kia con thích uống canh khoai lang ngọt chị Vương nấu.”
Chị Vương ở một bên cười ha hả trêu ghẹo:
"Phu nhân, canh ngọt tối nay không phải do một mình tôi nấu đâu, Mẫn Mẫn tiểu thư ở một bên giúp đỡ rất nhiều."
“Rửa khoai lang, xả nước, thêm đường, đều là Mẫn Mẫn tiểu thư làm, cũng không biết có phải cô ấy đang lén học của tôi hay không.”
“Ugh, khụ khụ khụ......”
Cố Nhược Đồng đột nhiên ném bát, rời khỏi bàn ăn, cúi người nôn mửa dữ dội.
Mọi người hoảng sợ.
“Nhược Đồng, con làm sao vậy?" Cố phu nhân ân cần hỏi.
Cố Nhược Đồng không kịp trả lời, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh tầng một, nôn mửa trong đó, thật lâu sau mới đi ra.
Chị Vương lo sợ bất an nói:
“Nhược Đồng tiểu thư, chuyện gì xảy ra vậy? Là do canh ngọt vừa rồi sao.”
Cố Nhược Đồng nhìn chằm chằm Triệu Mẫn Mẫn không chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đồng tử lộ ra vẻ kinh hãi.
Hai tay cô ta không ngừng run rẩy, ôm chặt bụng mình, một lúc lâu mới lên tiếng:
“Không có việc gì, chỉ là đột nhiên có chút không thoải mái.”
“Mẹ, con lên trước đây.”
Cố phu nhân gật đầu:
“Được, vậy con lên nghỉ ngơi trước đi.”
Sau khi Cố Nhược Đồng lên lầu nghỉ ngơi, Cố phu nhân tiếp tục nói chuyện phiếm với Triệu Mẫn Mẫn.
Hỏi Triệu Mẫn Mẫn cuộc sống ba năm qua, còn hỏi Triệu Mẫn Mẫn hiện tại sống ở đâu.
Triệu Mẫn Mẫn và Lâm Sương Sương đều không muốn về Trịnh gia ở, cho nên hiện tại hai người đều ở khách sạn.
“Ở khách sạn? Vậy sao được, dù sao nhà chúng ta cũng có nhiều phòng, nếu không con và Sương Sương dọn qua đây đi.”
Cố phu nhân nhiệt tình mời.
Sau một lúc do dự, Triệu Mẫn Mẫn liền đồng ý.
Một là ở khách sạn quả thật có chút không tiện.
Hai là nếu như Triệu Mẫn Mẫn chuyển đến Cố gia, mẹ Triệu Mẫn Mẫn cũng sẽ không có biện pháp ba ngày hai bữa tìm Triệu Mẫn Mẫn tâm sự, tăng tiến tình cảm mẹ con.
Triệu Mẫn Mẫn gửi cho Lâm Sương Sương một tin nhắn giải thích đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.