Chị Chị Em Em Cùng Nhau Bỏ Chồng
Chương 26: Không thể nói dối được nữa
Tg Cam Tử
21/09/2024
Cố Tây Châu nhẹ nhàng vén tóc Triệu Mẫn Mẫn lên, thay Triệu Mẫn Mẫn kiểm tra vết thương trên cổ.
Cố Nhược Đồng điên cuồng:
“Triệu Mẫn Mẫn, cô gi.ết con của tôi, cô sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.”
“Cố Tây Châu, đồ ngu ngốc, cô ta căn bản không thích anh, cô ta đang đùa giỡn anh.”
Cố Tây Châu âm trầm ngoái đầu lại, nhìn về phía cô ta:
“Em dựa vào cái gì nói rằng Mẫn Mẫn gi.ết con của em.”
“Chính là cô ta làm, cô ta muốn trả thù cho con của mình nên đã hại con của Triệu Mẫn Mẫn.”
Mọi người xung quanh không hiểu ra sao, không biết cô ta đang nói cái gì.
Có một cô gái sợ hãi đi tới, trên tay cầm một túi đồ màu đỏ gì đó.
“Cái đó... Nhược Đồng, trên người cô hình như không phải vết máu, mà là mứt dâu tây từ trong túi nhựa này chảy ra.”
Vẻ mặt Cố Nhược Đồng dại ra:
“Mứt dâu tây?”
Mọi người tiến lên và kiểm tra.
Đó đúng là mứt dâu tây.
Cố Nhược Đồng chắc là đặt m.ô.n.g ngồi phía trên cái túi kia.
Sợ bóng sợ gió một hồi, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt Cố Nhược Đồng lại không hề thoải mái chút nào.
Cô ta ngơ ngác nhìn về phía này, đối diện với tầm mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Triệu Mẫn Mẫn, rất nhanh hiểu được chuyện gì xảy ra.
“Cố Nhược Đồng.”
Giọng nói lạnh lùng của Cố Tây Châu khiến cô ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chỉ hoảng hốt nói một câu: "Tôi đi thay quần áo trước."
Thậm chí cũng không dám liếc Cố Tây Châu một cái.
Trong phòng khách.
Một bên là đám người ồn ào náo nhiệt.
Một bên là hai chị em rơi vào im lặng.
Thật lâu sau.
Triệu Mẫn Mẫn mới nhẹ nhàng mở miệng: "Cố Tây Châu, bây giờ anh nên biết chuyện gì đã xảy ra rồi.”
Tốc độ của Cố Tây Châu rất nhanh.
Ngày hôm sau Cố Nhược Đồng tỉnh lại, phát hiện bản thân không ở trong phòng của mình.
Xung quanh một mảnh tối tăm, chỉ có một tia nắng lọt qua khe hở trên tấm rèm không kéo ở phía đối diện, mơ hồ đoán ra được đang là ban ngày.
Nương theo ánh đèn yếu ớt, cô ta nhìn thấy cả người mình bị trói chặt vào một cái ghế gỗ bằng sợi nylon.
Bàn chân, bàn tay, thậm chí một ngón tay cũng không cử động được.
Không chỉ vậy, trên n.g.ự.c cô ta còn buộc hai sợi dây cảm biến, trên ngón tay cùng với cánh tay đeo cảm biến nhịp tim.
Kết nối với một thiết bị gần đó.
Ngay khi trái tim đang tràn ngập sự hoảng loạn và không thể phân biệt được đang mơ hay thực thì "bốp" một tiếng.
Đèn sáng lên.
Cố Tây Châu đứng đối diện cô ta.
Cố Nhược Đồng thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng xin giúp đỡ:
“Anh hai, sao anh lại ở đây, mau cởi trói cho em.”
Cố Tây Châu không để ý đến cô ta, mặt không chút thay đổi nói:
"Cố Nhược Đồng, ba năm trước, Mẫn Mẫn đặt một tấm ảnh siêu âm trên bàn làm việc trong phòng của tôi, có phải cô lấy đi không?"
Trái tim Cố Nhược Đồng đập loạn xạ, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, trong nháy mắt cũng nhận ra cảnh tượng trước mắt không phải là mơ.
Chỉ liếc mắt một cái, Cố Tây Châu cũng đã biết đáp án.
“Ảnh gì? Em nghe không hiểu anh đang nói gì cả." Cố Nhược Đồng ra vẻ bình tĩnh, lập tức trả lời.
[Tích tích tích.]
Sắc mặt cô ta đột nhiên biến đổi.
Không kịp biện hộ cho mình, vấn đề tiếp theo của Cố Tây Châu đã đập tới:
“Ngày đó ở biệt thự trên núi Phượng Sơn, có phải là cô hạ thuốc phá thai cho Mẫn Mẫn không?”
Ngực Cố Nhược Đồng càng đập mạnh hơn, toàn thân không nhịn được run rẩy.
“Làm sao có thể? Anh hai, anh nghe ai nói vậy?”
[Tích tích tích.]
Cố Nhược Đồng muốn sụp đổ.
"Cô cố ý đưa cô ấy lên xe của cô, lái nhầm đường, còn lái xe vào vũng bùn?"
“Em không có, anh nói bậy.”
Cố Nhược Đồng không khống chế được hô to, liều ch.ết không nhận.
[Tích tích tích.]
"Cô cố ý làm bị thương chân mình, cầu xin tôi đưa đi bệnh viện, mục đích chính là để tôi lựa chọn giữa cô và cô ấy?"
“Không phải, không phải, không phải, em không có.”
[Tích tích tích.]
Ánh mắt Cố Tây Châu lạnh lùng như sao, đầy sát khí:
“Cố Nhược Đồng, cô đúng là làm việc rất cẩn thận, ngày đó còn cố ý để tôi đi lấy xe thể thao.”
Cố Nhược Đồng chưa từng gặp qua Cố Tây Châu như vậy, lúc này thật sự sợ hãi.
“Không phải, Cố Tây Châu, không phải như vậy, anh nghe em giải thích, em, em có thể giải thích.”
“Được, tôi nghe cô giải thích.”
Vẻ mặt đối phương lạnh thấu xương, nhìn cô ta tựa như đang nhìn một người ch.
Cố Nhược Đồng hoảng hốt mở miệng, cũng không biết nên giải thích từ đâu.
Tất cả sự việc diễn, hắn đã nói hết rồi.
Hơn nữa, trước máy phát hiện nói dối, cô ta căn bản không thể chối cãi.
Cố Nhược Đồng điên cuồng:
“Triệu Mẫn Mẫn, cô gi.ết con của tôi, cô sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.”
“Cố Tây Châu, đồ ngu ngốc, cô ta căn bản không thích anh, cô ta đang đùa giỡn anh.”
Cố Tây Châu âm trầm ngoái đầu lại, nhìn về phía cô ta:
“Em dựa vào cái gì nói rằng Mẫn Mẫn gi.ết con của em.”
“Chính là cô ta làm, cô ta muốn trả thù cho con của mình nên đã hại con của Triệu Mẫn Mẫn.”
Mọi người xung quanh không hiểu ra sao, không biết cô ta đang nói cái gì.
Có một cô gái sợ hãi đi tới, trên tay cầm một túi đồ màu đỏ gì đó.
“Cái đó... Nhược Đồng, trên người cô hình như không phải vết máu, mà là mứt dâu tây từ trong túi nhựa này chảy ra.”
Vẻ mặt Cố Nhược Đồng dại ra:
“Mứt dâu tây?”
Mọi người tiến lên và kiểm tra.
Đó đúng là mứt dâu tây.
Cố Nhược Đồng chắc là đặt m.ô.n.g ngồi phía trên cái túi kia.
Sợ bóng sợ gió một hồi, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt Cố Nhược Đồng lại không hề thoải mái chút nào.
Cô ta ngơ ngác nhìn về phía này, đối diện với tầm mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Triệu Mẫn Mẫn, rất nhanh hiểu được chuyện gì xảy ra.
“Cố Nhược Đồng.”
Giọng nói lạnh lùng của Cố Tây Châu khiến cô ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chỉ hoảng hốt nói một câu: "Tôi đi thay quần áo trước."
Thậm chí cũng không dám liếc Cố Tây Châu một cái.
Trong phòng khách.
Một bên là đám người ồn ào náo nhiệt.
Một bên là hai chị em rơi vào im lặng.
Thật lâu sau.
Triệu Mẫn Mẫn mới nhẹ nhàng mở miệng: "Cố Tây Châu, bây giờ anh nên biết chuyện gì đã xảy ra rồi.”
Tốc độ của Cố Tây Châu rất nhanh.
Ngày hôm sau Cố Nhược Đồng tỉnh lại, phát hiện bản thân không ở trong phòng của mình.
Xung quanh một mảnh tối tăm, chỉ có một tia nắng lọt qua khe hở trên tấm rèm không kéo ở phía đối diện, mơ hồ đoán ra được đang là ban ngày.
Nương theo ánh đèn yếu ớt, cô ta nhìn thấy cả người mình bị trói chặt vào một cái ghế gỗ bằng sợi nylon.
Bàn chân, bàn tay, thậm chí một ngón tay cũng không cử động được.
Không chỉ vậy, trên n.g.ự.c cô ta còn buộc hai sợi dây cảm biến, trên ngón tay cùng với cánh tay đeo cảm biến nhịp tim.
Kết nối với một thiết bị gần đó.
Ngay khi trái tim đang tràn ngập sự hoảng loạn và không thể phân biệt được đang mơ hay thực thì "bốp" một tiếng.
Đèn sáng lên.
Cố Tây Châu đứng đối diện cô ta.
Cố Nhược Đồng thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng xin giúp đỡ:
“Anh hai, sao anh lại ở đây, mau cởi trói cho em.”
Cố Tây Châu không để ý đến cô ta, mặt không chút thay đổi nói:
"Cố Nhược Đồng, ba năm trước, Mẫn Mẫn đặt một tấm ảnh siêu âm trên bàn làm việc trong phòng của tôi, có phải cô lấy đi không?"
Trái tim Cố Nhược Đồng đập loạn xạ, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, trong nháy mắt cũng nhận ra cảnh tượng trước mắt không phải là mơ.
Chỉ liếc mắt một cái, Cố Tây Châu cũng đã biết đáp án.
“Ảnh gì? Em nghe không hiểu anh đang nói gì cả." Cố Nhược Đồng ra vẻ bình tĩnh, lập tức trả lời.
[Tích tích tích.]
Sắc mặt cô ta đột nhiên biến đổi.
Không kịp biện hộ cho mình, vấn đề tiếp theo của Cố Tây Châu đã đập tới:
“Ngày đó ở biệt thự trên núi Phượng Sơn, có phải là cô hạ thuốc phá thai cho Mẫn Mẫn không?”
Ngực Cố Nhược Đồng càng đập mạnh hơn, toàn thân không nhịn được run rẩy.
“Làm sao có thể? Anh hai, anh nghe ai nói vậy?”
[Tích tích tích.]
Cố Nhược Đồng muốn sụp đổ.
"Cô cố ý đưa cô ấy lên xe của cô, lái nhầm đường, còn lái xe vào vũng bùn?"
“Em không có, anh nói bậy.”
Cố Nhược Đồng không khống chế được hô to, liều ch.ết không nhận.
[Tích tích tích.]
"Cô cố ý làm bị thương chân mình, cầu xin tôi đưa đi bệnh viện, mục đích chính là để tôi lựa chọn giữa cô và cô ấy?"
“Không phải, không phải, không phải, em không có.”
[Tích tích tích.]
Ánh mắt Cố Tây Châu lạnh lùng như sao, đầy sát khí:
“Cố Nhược Đồng, cô đúng là làm việc rất cẩn thận, ngày đó còn cố ý để tôi đi lấy xe thể thao.”
Cố Nhược Đồng chưa từng gặp qua Cố Tây Châu như vậy, lúc này thật sự sợ hãi.
“Không phải, Cố Tây Châu, không phải như vậy, anh nghe em giải thích, em, em có thể giải thích.”
“Được, tôi nghe cô giải thích.”
Vẻ mặt đối phương lạnh thấu xương, nhìn cô ta tựa như đang nhìn một người ch.
Cố Nhược Đồng hoảng hốt mở miệng, cũng không biết nên giải thích từ đâu.
Tất cả sự việc diễn, hắn đã nói hết rồi.
Hơn nữa, trước máy phát hiện nói dối, cô ta căn bản không thể chối cãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.