Chương 5
Tri Hồ Diêm Tuyển
10/08/2023
5
Lúc cung nữ bên người thái hậu đến tìm ta, ta đang nằm sấp ở trên giường, Tiểu Hổ ngồi bên cạnh lột quýt cho ta ăn.
Trước khi tiến cung thì ta cũng đã nghe vài chuyện về Thái hậu, rằng bà ấy là mẹ ruột của Tiêu Cẩn Du. Nhưng sau khi Tiêu Cẩn Du đăng cơ thì đã từng náo loạn một trận.
Còn về phần tại sao lại náo loạn thì không ai biết. Từ đó trở đi bà ta bắt đầu ăn chay niệm phật, không hề quan tâm hỏi han gì đến chuyện bên ngoài.
“Thái hậu nương nương muốn gặp Đức công công.” Cung nữ đứng ở trước cửa truyền lời.
Tiểu Hổ nghênh đón nàng, cười nói: “Tiểu Đức đi đứng không tiện, để ta đỡ đi qua.”
Cung nữ nhìn Tiểu Hổ một lúc, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, gật gật đầu.
Ta còn chưa mở miệng nói lời nào, đã bị Tiểu Hổ từ trên giường kéo lên.
Hắn ta nói nhỏ bên tai ta: “Thái hậu nương nương muốn gặp ngươi, ngươi dám không đi không?”
Ta không dám.
Tiểu Hổ đỡ ta - một người đã có thể tự đi đứng bình thường - như đỡ một người chân bị tàn phế.
“Ngươi cứ coi như bây giờ thương thế còn rất nặng đi, từ lúc này trở đi nếu có thể không nói thì đừng nói.” Khi ra đến cửa, hắn ta ghé sát vào tai ta nói.
Bây giờ trên mặt hắn ta không còn nụ cười cợt nhả như ngày thường nữa, hiện rõ vẻ nghiêm túc và lo lắng.
Những lời dặn dò của hắn ta làm lòng ta cảm thấy ấm áp, theo bản năng gật đầu.
Cung nữ dẫn đường cho ta đi vào trong điện.
Phía trên nhuyễn tháp, có một mỹ nhân đang nằm.
Mỹ nhân nhìn không ra tuổi tác, chỉ có ở đuôi mắt hằn lên những dấu vết rất nhạt của năm tháng mà thôi.
“Ngươi chính là Tiểu Đức?” Mỹ nhân hơi híp mắt, giọng nói vang lên trong điện có mùi đàn hương thoang thoảng, nghe có vẻ vô cùng hiền lành.
Ta quỳ xuống hành lễ: “Khởi bẩm Thái hậu nương nương, nô tài chính là Tiểu Đức.”
“Ừ, nghe nói gần đây Hoàng thượng rất thích ngươi, có phải không?” Ánh mắt nàng như có như không rơi vào trên cái mông của ta.
Có trời đất chứng giám!
Thật sự cái mông của ta đau là do bị ngã mà!
“Nô tài không dám nhận sự sủng ái của bệ hạ đâu ạ!” Ta lại dập đầu.
Thái hậu vịn tay cung nữ, từ trên nhuyễn tháp ngồi dậy, đi đến trước mặt ta.
Nàng dùng móng tay giả nhẹ nhàng nâng cằm ta lên: “Nhìn bộ dáng này quả thật dễ làm cho người ta yêu thích.”
Ngữ khí này sao nghe có vẻ không giống như đang khen ta vậy?
“Ai gia gọi ngươi đến không có ý gì khác, chỉ là nghe nói Hoàng thượng cuối cùng cũng đã tìm được người tri kỷ, muốn gặp mặt một chút thôi.” Thái hậu ngồi trở về, “Nếu Hoàng thượng đã thích ngươi như thế, thì ngươi phải tận tâm tận lực hầu hạ người cho tốt.”
Cái gì?
Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Ta mừng rỡ như điên, dập đầu quỳ lạy rồi muốn cáo lui.
Thái hậu lại thở dài một tiếng: “Ai gia có cái túi thơm ở đây, có thể làm giảm bớt chứng đau đầu của Hoàng thượng, mấy lần ta sai người đưa đến cho người, người luôn từ chối nói là không cần, vậy thì cứ để ngươi mang trên người cũng được.”
Thì ra đây mới là mục đích chính đang chờ đợi ta.
Nhưng mà Tiêu Cẩn Du còn có chứng đau đầu à?
Cung nữ lấy túi thơm, đưa đến trước mặt ta.
Ta đưa hai tay ra tiếp nhận, đáp lại: “Nô tài tuân chỉ.”
“Nếu Hoàng thượng có hỏi đến, ngươi cũng đừng có nói là do ai gia đưa cho ngươi.” Thái hậu chậm rãi nhắm hai mắt, “Lui xuống đi, ai gia mệt rồi.”
Không quá thời gian nửa nén hương, ta đã từ Khải Hoa điện lui ra.
Tiểu Hổ đỡ ta trở về chỗ ở, mới bắt đầu thăm dò: “Thái hậu nói với ngươi cái gì thế?”
Ta nhìn hắn ta, nháy nháy mắt: “Tiểu Hổ, ngươi đang lo lắng cho ta à?”
Thái độ hắn ta bình thường lúc nào cũng có vẻ cợt nhả, nhưng hôm nay lại vô cùng khác thường.
Nghe xong câu hỏi của ta, trên mặt hắn ta hiện lên một tia mất tự nhiên, quay mặt sang chỗ khác: “Không phải đâu.”
Thật là ấu trĩ.
Ta lấy túi thơm trong ngực ra đặt ở trên bàn, "Thái hậu muốn ta đeo túi thơm này trên người.”
“Thái hậu xem ra vẫn rất quan tâm đến Hoàng thượng.” Ngón tay ta sờ lên những đường thêu hoa văn tinh xảo phía trên túi thơm.
Từ nhỏ ta mất cha mất mẹ, đối với những chuyện như thế này cảm thấy xúc động không thôi.
Không rõ tại sao Tiêu Cẩn Du có một người mẹ luôn quan tâm đến hắn như vậy, mà vẫn trở thành một bạo quân.
“Ngươi quá đơn giản, người trong hoàng cung này không giống người ở bên ngoài đâu.” Tiểu Hổ nhìn ta, trong mắt hắn ta lộ rõ sự lo lắng “Ngươi càng nhận được sủng ái, những người muốn ngươi chết cũng sẽ ngày càng nhiều.”
Hắn ta nhìn chằm chằm vào túi thơm đang đặt trên bàn
Lúc cung nữ bên người thái hậu đến tìm ta, ta đang nằm sấp ở trên giường, Tiểu Hổ ngồi bên cạnh lột quýt cho ta ăn.
Trước khi tiến cung thì ta cũng đã nghe vài chuyện về Thái hậu, rằng bà ấy là mẹ ruột của Tiêu Cẩn Du. Nhưng sau khi Tiêu Cẩn Du đăng cơ thì đã từng náo loạn một trận.
Còn về phần tại sao lại náo loạn thì không ai biết. Từ đó trở đi bà ta bắt đầu ăn chay niệm phật, không hề quan tâm hỏi han gì đến chuyện bên ngoài.
“Thái hậu nương nương muốn gặp Đức công công.” Cung nữ đứng ở trước cửa truyền lời.
Tiểu Hổ nghênh đón nàng, cười nói: “Tiểu Đức đi đứng không tiện, để ta đỡ đi qua.”
Cung nữ nhìn Tiểu Hổ một lúc, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, gật gật đầu.
Ta còn chưa mở miệng nói lời nào, đã bị Tiểu Hổ từ trên giường kéo lên.
Hắn ta nói nhỏ bên tai ta: “Thái hậu nương nương muốn gặp ngươi, ngươi dám không đi không?”
Ta không dám.
Tiểu Hổ đỡ ta - một người đã có thể tự đi đứng bình thường - như đỡ một người chân bị tàn phế.
“Ngươi cứ coi như bây giờ thương thế còn rất nặng đi, từ lúc này trở đi nếu có thể không nói thì đừng nói.” Khi ra đến cửa, hắn ta ghé sát vào tai ta nói.
Bây giờ trên mặt hắn ta không còn nụ cười cợt nhả như ngày thường nữa, hiện rõ vẻ nghiêm túc và lo lắng.
Những lời dặn dò của hắn ta làm lòng ta cảm thấy ấm áp, theo bản năng gật đầu.
Cung nữ dẫn đường cho ta đi vào trong điện.
Phía trên nhuyễn tháp, có một mỹ nhân đang nằm.
Mỹ nhân nhìn không ra tuổi tác, chỉ có ở đuôi mắt hằn lên những dấu vết rất nhạt của năm tháng mà thôi.
“Ngươi chính là Tiểu Đức?” Mỹ nhân hơi híp mắt, giọng nói vang lên trong điện có mùi đàn hương thoang thoảng, nghe có vẻ vô cùng hiền lành.
Ta quỳ xuống hành lễ: “Khởi bẩm Thái hậu nương nương, nô tài chính là Tiểu Đức.”
“Ừ, nghe nói gần đây Hoàng thượng rất thích ngươi, có phải không?” Ánh mắt nàng như có như không rơi vào trên cái mông của ta.
Có trời đất chứng giám!
Thật sự cái mông của ta đau là do bị ngã mà!
“Nô tài không dám nhận sự sủng ái của bệ hạ đâu ạ!” Ta lại dập đầu.
Thái hậu vịn tay cung nữ, từ trên nhuyễn tháp ngồi dậy, đi đến trước mặt ta.
Nàng dùng móng tay giả nhẹ nhàng nâng cằm ta lên: “Nhìn bộ dáng này quả thật dễ làm cho người ta yêu thích.”
Ngữ khí này sao nghe có vẻ không giống như đang khen ta vậy?
“Ai gia gọi ngươi đến không có ý gì khác, chỉ là nghe nói Hoàng thượng cuối cùng cũng đã tìm được người tri kỷ, muốn gặp mặt một chút thôi.” Thái hậu ngồi trở về, “Nếu Hoàng thượng đã thích ngươi như thế, thì ngươi phải tận tâm tận lực hầu hạ người cho tốt.”
Cái gì?
Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Ta mừng rỡ như điên, dập đầu quỳ lạy rồi muốn cáo lui.
Thái hậu lại thở dài một tiếng: “Ai gia có cái túi thơm ở đây, có thể làm giảm bớt chứng đau đầu của Hoàng thượng, mấy lần ta sai người đưa đến cho người, người luôn từ chối nói là không cần, vậy thì cứ để ngươi mang trên người cũng được.”
Thì ra đây mới là mục đích chính đang chờ đợi ta.
Nhưng mà Tiêu Cẩn Du còn có chứng đau đầu à?
Cung nữ lấy túi thơm, đưa đến trước mặt ta.
Ta đưa hai tay ra tiếp nhận, đáp lại: “Nô tài tuân chỉ.”
“Nếu Hoàng thượng có hỏi đến, ngươi cũng đừng có nói là do ai gia đưa cho ngươi.” Thái hậu chậm rãi nhắm hai mắt, “Lui xuống đi, ai gia mệt rồi.”
Không quá thời gian nửa nén hương, ta đã từ Khải Hoa điện lui ra.
Tiểu Hổ đỡ ta trở về chỗ ở, mới bắt đầu thăm dò: “Thái hậu nói với ngươi cái gì thế?”
Ta nhìn hắn ta, nháy nháy mắt: “Tiểu Hổ, ngươi đang lo lắng cho ta à?”
Thái độ hắn ta bình thường lúc nào cũng có vẻ cợt nhả, nhưng hôm nay lại vô cùng khác thường.
Nghe xong câu hỏi của ta, trên mặt hắn ta hiện lên một tia mất tự nhiên, quay mặt sang chỗ khác: “Không phải đâu.”
Thật là ấu trĩ.
Ta lấy túi thơm trong ngực ra đặt ở trên bàn, "Thái hậu muốn ta đeo túi thơm này trên người.”
“Thái hậu xem ra vẫn rất quan tâm đến Hoàng thượng.” Ngón tay ta sờ lên những đường thêu hoa văn tinh xảo phía trên túi thơm.
Từ nhỏ ta mất cha mất mẹ, đối với những chuyện như thế này cảm thấy xúc động không thôi.
Không rõ tại sao Tiêu Cẩn Du có một người mẹ luôn quan tâm đến hắn như vậy, mà vẫn trở thành một bạo quân.
“Ngươi quá đơn giản, người trong hoàng cung này không giống người ở bên ngoài đâu.” Tiểu Hổ nhìn ta, trong mắt hắn ta lộ rõ sự lo lắng “Ngươi càng nhận được sủng ái, những người muốn ngươi chết cũng sẽ ngày càng nhiều.”
Hắn ta nhìn chằm chằm vào túi thơm đang đặt trên bàn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.