Chỉ Có Em Mới Xứng Đáng Làm Vợ Của Tôi
Chương 27
Ngọc Băng Hinzy
17/09/2017
-----Công Ty-----
Giờ nó đang đứng trước công ty của cậu, lúc nảy cậu gọi điện kêu nó đem sấp tài liệu qua cho cậu vì lúc nảy đi gấp quá nên cậu bỏ quên.
Nó bước lại chổ tiếp tân hỏi phòng cậu nằm ở đâu. Sau khi hỏi xong nó bước lên phòng cậu.
.............
- Khánh à lâu rồi em mới thấy anh đến công ty!!!! Em nhớ anh quá đi!!!- Gia Linh bước vào phòng không thèm gõ cửa một tiếng vậy mà còn đi te te tới bàn làm việc của cậu ôm lấy cậu.
- Mau bỏ ra đi!!!- Cậu khó chịu
- Sao anh cứ lạnh lùng với em quá vậy???- Cô ta tức giận bỏ tay ra
- Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi anh chỉ xem em là em gái chứ không có bất kì tình cảm gì với em hết- Cậu đi lại ghế
- Không...không em không tin không lẻ suốt 6 năm qua anh không hề có tình cảm gì với em sao???- Gia Linh bất đầu khóc
- Em đừng có cố chấp nữa, mau quên anh mà đi tìm người con trai khác tốt hơn anh mà yêu đi- Cậu
- Em chỉ cần một mình anh thôi!!!- Gia Linh nói xong thì bổng nhiên hôn cậu.
Trong lúc đó nó vừa tới thì thấy toàn bộ cảnh đó, vì lúc nảy Gia Linh vào phòng mà quên đóng cửa. Thật sự giờ này nó đang rất đau nhưng nó cố gắng kìm nén nổi đau đó mà vào.
Cốc Cốc Cốc
Gia Linh nghe thấy tiếng gõ cửa thì mới chịu buông cậu ra. Cậu quay ra thì thấy nó đang đứng ở ngoài cửa, cậu không biết nó có nhìn thấy không nữa.
- Đây là tài liệu của anh tôi đem đến rồi đây- Nó đưa sấp tài liệu cho cậu
- Cảm ơn em- Cậu nhận lấy
- Vậy không còn việc gì nữa tôi về đây!!! Trả lại không gian cho hai người!!!- Nó nói xong thì quay đi rất nhanh không để cho cậu nói thêm gì nữa. Sau khi ra khỏi phòng nó vừa chạy vừa khóc đang chạy thì nó đụng phải một người
- Tôi xin lỗi anh- Nó cúi đầu
- Ngọc Ánh là em sao???- Thì ra người này chính là hắn
- Là anh sao?- nó bất ngờ
- Em sao vậy tại sao lại khóc??- Hắn thấy nó khóc nên hỏi
- Dạ không có gì!!!- nó lấy tay lao nước mắt
- Đi theo anh- Hắn nắm tay nó lôi đi nhân viên công ty thấy cảnh đó thì bàn tán xôn sao cả lên vì hắn chính là Phó Chủ Tịch công ty mà
.........................
- Sao anh lại đưa em đến đây- Hắn đưa nó đến một cánh đồng rộng lớn toàn hoa bồ công anh
- Mỗi lần anh buồn anh đều đến đây, rồi mọi buồn phiền sẽ tan biến hết- Hắn
- Ở đây đẹp thật đó- Nó
- Nếu em thích thì anh sẽ thường xuyên đưa em tới đây- Hắn
- Cảm ơn anh- nó mỉm cười
- Em chịu cười là tốt rồi!!! Sao cả mấy tuần nay anh không thấy em vậy, điện thoại cũng không được- Hắn
- Ba em vừa mới mất- nó
- Sao em không nói cho anh biết, em không xem anh là bạn à- Hắn
- Em xin lỗi- Nó
- Vậy hiện giờ em sống cùng ai, ở đâu??- Hắn
- Em sống ở nhà Khánh- nó
- Ờ, em sống ở đó anh cũng an tâm- Hắn và nó cứ ngồi đó mà nói chuyện với nhau rất vui vẻ cũng làm cho nó vui hơn rất nhiều.
Giờ nó đang đứng trước công ty của cậu, lúc nảy cậu gọi điện kêu nó đem sấp tài liệu qua cho cậu vì lúc nảy đi gấp quá nên cậu bỏ quên.
Nó bước lại chổ tiếp tân hỏi phòng cậu nằm ở đâu. Sau khi hỏi xong nó bước lên phòng cậu.
.............
- Khánh à lâu rồi em mới thấy anh đến công ty!!!! Em nhớ anh quá đi!!!- Gia Linh bước vào phòng không thèm gõ cửa một tiếng vậy mà còn đi te te tới bàn làm việc của cậu ôm lấy cậu.
- Mau bỏ ra đi!!!- Cậu khó chịu
- Sao anh cứ lạnh lùng với em quá vậy???- Cô ta tức giận bỏ tay ra
- Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi anh chỉ xem em là em gái chứ không có bất kì tình cảm gì với em hết- Cậu đi lại ghế
- Không...không em không tin không lẻ suốt 6 năm qua anh không hề có tình cảm gì với em sao???- Gia Linh bất đầu khóc
- Em đừng có cố chấp nữa, mau quên anh mà đi tìm người con trai khác tốt hơn anh mà yêu đi- Cậu
- Em chỉ cần một mình anh thôi!!!- Gia Linh nói xong thì bổng nhiên hôn cậu.
Trong lúc đó nó vừa tới thì thấy toàn bộ cảnh đó, vì lúc nảy Gia Linh vào phòng mà quên đóng cửa. Thật sự giờ này nó đang rất đau nhưng nó cố gắng kìm nén nổi đau đó mà vào.
Cốc Cốc Cốc
Gia Linh nghe thấy tiếng gõ cửa thì mới chịu buông cậu ra. Cậu quay ra thì thấy nó đang đứng ở ngoài cửa, cậu không biết nó có nhìn thấy không nữa.
- Đây là tài liệu của anh tôi đem đến rồi đây- Nó đưa sấp tài liệu cho cậu
- Cảm ơn em- Cậu nhận lấy
- Vậy không còn việc gì nữa tôi về đây!!! Trả lại không gian cho hai người!!!- Nó nói xong thì quay đi rất nhanh không để cho cậu nói thêm gì nữa. Sau khi ra khỏi phòng nó vừa chạy vừa khóc đang chạy thì nó đụng phải một người
- Tôi xin lỗi anh- Nó cúi đầu
- Ngọc Ánh là em sao???- Thì ra người này chính là hắn
- Là anh sao?- nó bất ngờ
- Em sao vậy tại sao lại khóc??- Hắn thấy nó khóc nên hỏi
- Dạ không có gì!!!- nó lấy tay lao nước mắt
- Đi theo anh- Hắn nắm tay nó lôi đi nhân viên công ty thấy cảnh đó thì bàn tán xôn sao cả lên vì hắn chính là Phó Chủ Tịch công ty mà
.........................
- Sao anh lại đưa em đến đây- Hắn đưa nó đến một cánh đồng rộng lớn toàn hoa bồ công anh
- Mỗi lần anh buồn anh đều đến đây, rồi mọi buồn phiền sẽ tan biến hết- Hắn
- Ở đây đẹp thật đó- Nó
- Nếu em thích thì anh sẽ thường xuyên đưa em tới đây- Hắn
- Cảm ơn anh- nó mỉm cười
- Em chịu cười là tốt rồi!!! Sao cả mấy tuần nay anh không thấy em vậy, điện thoại cũng không được- Hắn
- Ba em vừa mới mất- nó
- Sao em không nói cho anh biết, em không xem anh là bạn à- Hắn
- Em xin lỗi- Nó
- Vậy hiện giờ em sống cùng ai, ở đâu??- Hắn
- Em sống ở nhà Khánh- nó
- Ờ, em sống ở đó anh cũng an tâm- Hắn và nó cứ ngồi đó mà nói chuyện với nhau rất vui vẻ cũng làm cho nó vui hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.