Chỉ Có Em Mới Xứng Đáng Làm Vợ Của Tôi
Chương 44
Ngọc Băng Hinzy
14/01/2018
--Bệnh viện Vương Hàn--
- Em tỉnh rồi sao???- Cậu
- Đây tôi đở em ngồi dậy- Cậu đở nó ngồi
- Anh không bị sao chứ??- Nó quan tâm cậu
- Tôi không sao chỉ bị ngoài da thôi à- Cậu
- Anh làm tôi rất sợ đó tôi cứ tưởng đâu sẽ không còn gặp anh nữa chứ- Nó ôm lấy cậu và khóc
- Ngốc quá đi, tôi sẽ không bỏ em ở đây một mình đâu mà- Cậu xoa đầu nó
- Anh hứa đó- Nó buông cậu ra
- Ừa, chắc em đói rồi để tôi đi mua cháo cho em- Cậu
- Không cần đâu anh đã mang cháo đến cho Ngọc Ánh rồi nè- Hắn mang cháo vào cho nó phía sau là Gia Linh
- Em cảm ơn anh- nó
- Người em nên cảm ơn là Gia Linh mới đúng cháo là do Gia Linh tự tay nấu đó- Hắn đặt cháo xuống bàn
- Chuyện này nhỏ mà không cần cảm ơn đâu- Gia Linh
- Em ở đây nha tôi đi ra ngoài mua tí đồ- Cậu đứng dậy đi ra ngoài đi ngang hắn cậu khều nhẹ vào hắn
- Anh cũng đi mua tí đồ- Hắn hiểu ý cậu nên cũng đi ra ngoài cho hai kia nói chuyện riêng
Sau khi haj người kia đi không gian trong phòng vô cùng im lặng không có một tiếng động
- Sao lại đứng đó chị ngồi đi chứ- Nó lên tiếng phá vở không khí yên tĩnh
- Ừa, để chị đút em ăn cháo nha- Gia Linh mút cháo ra tô
- Cảm ơn chị- Nó mĩm cười
- Chị sao xứng đáng nhận lời cảm ơn từ em, chị phải xin lỗi em mới đúng- Gia Linh đút từng muỗng cháo cho nó
- Chị thật sự xin lỗi em nhiều lắm, chị đã biết lỗi rồi em tha lỗi cho chị nha- Gia Linh nắm tay nó
- Em sẽ không tha lỗi cho chị..............Vì trước giờ em chưa hề trách chị nên chị không cần xin lỗi em đâu- Nó
- Chị cảm ơn em- Gia Linh ôm nó khóc nức nở
- Chị hai em thật sự rất nhớ chị, suốt 15 năm qua em lúc cũng nhớ đến chị- Nó
- Chị cũng rất nhớ em- Hai chị em nó cứ ôm nhau mà khóc
- Ngọc Ánh mày khỏe chưa??- Cô bước vào phòng bệnh của nó
- Gia Linh sao cô lại ở đây cô mau về đi- Cô đi lại nắm tay Gia Linh lôi đi
- Thư mày đừng làm như vậy Gia Linh là chị hai tao đó- Nó
- Cái gì?- Cô giờ đây mắt chữ A mồm chữ O cô không thể nào tin được mà
- Đây là bệnh viện đó mày nói nhỏ thôi- nó
- Mày nói thật sao?- Cô hỏi nó thêm một lần nữa
- Ừa- nó gật đầu cái rụp
- Đúng là trên đời này cái gì chuyện cũng có thể xảy ra mà- Cô
- Em tỉnh rồi sao???- Cậu
- Đây tôi đở em ngồi dậy- Cậu đở nó ngồi
- Anh không bị sao chứ??- Nó quan tâm cậu
- Tôi không sao chỉ bị ngoài da thôi à- Cậu
- Anh làm tôi rất sợ đó tôi cứ tưởng đâu sẽ không còn gặp anh nữa chứ- Nó ôm lấy cậu và khóc
- Ngốc quá đi, tôi sẽ không bỏ em ở đây một mình đâu mà- Cậu xoa đầu nó
- Anh hứa đó- Nó buông cậu ra
- Ừa, chắc em đói rồi để tôi đi mua cháo cho em- Cậu
- Không cần đâu anh đã mang cháo đến cho Ngọc Ánh rồi nè- Hắn mang cháo vào cho nó phía sau là Gia Linh
- Em cảm ơn anh- nó
- Người em nên cảm ơn là Gia Linh mới đúng cháo là do Gia Linh tự tay nấu đó- Hắn đặt cháo xuống bàn
- Chuyện này nhỏ mà không cần cảm ơn đâu- Gia Linh
- Em ở đây nha tôi đi ra ngoài mua tí đồ- Cậu đứng dậy đi ra ngoài đi ngang hắn cậu khều nhẹ vào hắn
- Anh cũng đi mua tí đồ- Hắn hiểu ý cậu nên cũng đi ra ngoài cho hai kia nói chuyện riêng
Sau khi haj người kia đi không gian trong phòng vô cùng im lặng không có một tiếng động
- Sao lại đứng đó chị ngồi đi chứ- Nó lên tiếng phá vở không khí yên tĩnh
- Ừa, để chị đút em ăn cháo nha- Gia Linh mút cháo ra tô
- Cảm ơn chị- Nó mĩm cười
- Chị sao xứng đáng nhận lời cảm ơn từ em, chị phải xin lỗi em mới đúng- Gia Linh đút từng muỗng cháo cho nó
- Chị thật sự xin lỗi em nhiều lắm, chị đã biết lỗi rồi em tha lỗi cho chị nha- Gia Linh nắm tay nó
- Em sẽ không tha lỗi cho chị..............Vì trước giờ em chưa hề trách chị nên chị không cần xin lỗi em đâu- Nó
- Chị cảm ơn em- Gia Linh ôm nó khóc nức nở
- Chị hai em thật sự rất nhớ chị, suốt 15 năm qua em lúc cũng nhớ đến chị- Nó
- Chị cũng rất nhớ em- Hai chị em nó cứ ôm nhau mà khóc
- Ngọc Ánh mày khỏe chưa??- Cô bước vào phòng bệnh của nó
- Gia Linh sao cô lại ở đây cô mau về đi- Cô đi lại nắm tay Gia Linh lôi đi
- Thư mày đừng làm như vậy Gia Linh là chị hai tao đó- Nó
- Cái gì?- Cô giờ đây mắt chữ A mồm chữ O cô không thể nào tin được mà
- Đây là bệnh viện đó mày nói nhỏ thôi- nó
- Mày nói thật sao?- Cô hỏi nó thêm một lần nữa
- Ừa- nó gật đầu cái rụp
- Đúng là trên đời này cái gì chuyện cũng có thể xảy ra mà- Cô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.