Chỉ Có Em Mới Xứng Đáng Làm Vợ Của Tôi
Chương 52
Ngọc Băng Hinzy
04/03/2018
Hôm nay là ngày vô cùng quan trọng ngày mà nó phẩu thuật để quyết định
nó sẽ sống hoặc chết mọi người đều động viên nó rất nhiều. Nó cũng có
niềm tin là nó nhất định sẽ làm được
- Em hảy cố gắng lên tôi tin em sẽ làm được- Cậu
- Dạ!!- nó gật đầu
- Mọi người sẽ luôn ở bên cạnh em tiếp thêm sức mạnh cho em để vượt qua khó khăn này- Cậu
- Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên cạnh tôi chăm sóc lo lắng cho tôi- Nó
- Em đừng khách sáo với tôi nữa, đợi sau khi em phẩu thuật xong, rồi khoẻ lại chúng ta sẽ tổ chức đám cưới thật là lớn và em chính thức thành sẽ là vợ của tôi- Cậu
- Nhưng nếu lở thất bại thì tôi sẽ không còn bên cạnh anh nữa anh đừng quá buồn mà hảy sống thật tốt, sống thật vui vẻ tìm một cô gái khác tốt hơn tôi mà cưới làm vợ sống một cuộc đời thật là hạnh phúc- nó
- Em không được nói như vậy nữa tôi chỉ có một người vợ duy nhất đó chính là em và CHỈ CÓ EM MỚI XỨNG ĐÁNG LÀM VỢ CỦA TÔI- Cậu
- Đã đến giờ phẩu thuật rồi mời anh ra ngoài- Cô y tá bước vào
- Vợ của tôi hảy mạnh mẽ lên- Cậu hôn lên trán nó xong thì đi ra ngoài
Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ ca phẩu thuật bắt đầu. Mọi người đều tập chung bên ngoài phòng phẩu thuật cầu nguyện cho nó vượt qua ca phẩu thuật này.
Sau khoảng 6 tiếng phẩu thuật cuối cùng đèn cấp cứu đã tắt và bác sĩ bước ra ngoài. Mọi người đi lại chổ bác sĩ
- Bác sĩ con tôi sau rồi??? Phẩu thuật thành công rồi phải không??- Lâm lão gia nắm tay bác sĩ
- Bác sĩ sao ông không nói gì hết vậy?? Không lẻ nào.....- Lâm phu nhân nói đến đây thì ngừng lại
Bác sĩ im lặng một hồi lâu thì bắt đầu lên tiếng
- Chúng tôi thành thật xin lỗi?? Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng bệnh nhân đã không vượt qua được??? Do không phẩu thuật sớm nên khối u đã lớn hơn và đã gây hại đến những dây thần kinh xung quanh?? Tôi thành thật xin lỗi??- Bác sĩ nói xong thì cúi đầu xin lỗi
- Ông đang đùa với chúng tôi thôi phải không??? Không thể như vậy được?? Không phải???Tôi không tin???- Cậu sau khi nghe tin thì bất đầu mất bình tỉnh và hét lên trong đau đớn
Mọi người xung quanh thì vô cùng đau đớn khi nghe được tin này. Khoảng một lúc sau thì y tá đẩy xe đưa xác nó ra ngoài. Mọi người lập tức chạy lại ôm lấy xác nó. Gia Linh kéo khăn trắng xuống thì thấy khuôn mặt tái xanh của nó
- Ngọc Ánh em mau tỉnh lại đi mà?? Em không thể bỏ chị ở lại đây một mình được?? Chị xin em đó em mau tỉnh lại??- Gia Linh ôm lấy xác nó gào khóc trong nước mắt
- Ngọc Ánh mày tàn nhẫn lắm?? Mày làm cho mọi người đau khổ vì mày?? Mày không thấy thương cho ba mẹ mày, thương cho chị mày, thương cho anh Khánh sao??? Mày mau tỉnh lại đi nếu không tao sẽ không làm bạn với mày nữa??- Cô đau khổ chỉ biết ôm lấy anh mà khóc
- Em đã hứa với tôi những gì em nhớ không??? Em hứa là sẽ mạnh mẽ vượt qua?? Sẽ không bỏ lại tôi một mình trên thế gian này?? Nhưng tại sao em lại không giữ lời hứa chứ???Hạ Vy đã rời bỏ tôi đi giờ lại tới lượt em??Bây giờ tôi phải làm sao đây hả??? Em có biết cái cảm giác khi người mình yêu thương nhất rời bỏ mình đi như thế nào không?? Đau lắm rất là đau như có hàng ngàn con dao đâm vào tim tôi vậy??? Em nói đi bây giờ tôi phải làm sao thì em mới quay về bên tôi đây????- Cậu nắm lấy tay nó mà khóc
Mọi người xung quanh ai cũng đau lòng thay cho cậu. Thương xót cho cậu. Có lẻ đây là lần thứ hai cậu khóc nhiều như vậy. Đau đến như vậy?? Làm sao để cậu vượt qua được nổi đau này đây??? Nổi đau thân xác thì sẽ dễ dàng lành lại. Nhưng còn nổi đau này nó đã ngắm xâu vào tâm hồn cậu thì có lẻ mãi mãi sẽ không bao giờ lành lại được??? Ông trời đã quá bắt công cho cậu?? Vì đã hai lần cướp đi người mà cậu yêu thương nhất??
Người ta nói rằng...
"Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu"
- Nhưng cuộc sống này, ngang trái lắm.
- Đường đời này, nhiều lắm những chông gai.
- Yêu nhau...
Chưa đảm bảo được điều gì cả.
- Yêu nhau...
Chắc gì đã bên nhau mãi.
- Bởi...
- Đến và đi như 1 quy luật tất yếu.
Và...
- Còn gì đau hơn khi phải buông tay, người mà bản thân luôn yêu thương và đặt trọn niềm tin?!
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Hello mọi người mình muốn tham khảo một chút là mọi người muốn truyện kết thúc theo kiểu HE hay SE ạ. Nếu mọi người chọn SE thì chương này sẽ là chương kết của truyện.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ♡♡♡♡♡
- Em hảy cố gắng lên tôi tin em sẽ làm được- Cậu
- Dạ!!- nó gật đầu
- Mọi người sẽ luôn ở bên cạnh em tiếp thêm sức mạnh cho em để vượt qua khó khăn này- Cậu
- Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên cạnh tôi chăm sóc lo lắng cho tôi- Nó
- Em đừng khách sáo với tôi nữa, đợi sau khi em phẩu thuật xong, rồi khoẻ lại chúng ta sẽ tổ chức đám cưới thật là lớn và em chính thức thành sẽ là vợ của tôi- Cậu
- Nhưng nếu lở thất bại thì tôi sẽ không còn bên cạnh anh nữa anh đừng quá buồn mà hảy sống thật tốt, sống thật vui vẻ tìm một cô gái khác tốt hơn tôi mà cưới làm vợ sống một cuộc đời thật là hạnh phúc- nó
- Em không được nói như vậy nữa tôi chỉ có một người vợ duy nhất đó chính là em và CHỈ CÓ EM MỚI XỨNG ĐÁNG LÀM VỢ CỦA TÔI- Cậu
- Đã đến giờ phẩu thuật rồi mời anh ra ngoài- Cô y tá bước vào
- Vợ của tôi hảy mạnh mẽ lên- Cậu hôn lên trán nó xong thì đi ra ngoài
Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ ca phẩu thuật bắt đầu. Mọi người đều tập chung bên ngoài phòng phẩu thuật cầu nguyện cho nó vượt qua ca phẩu thuật này.
Sau khoảng 6 tiếng phẩu thuật cuối cùng đèn cấp cứu đã tắt và bác sĩ bước ra ngoài. Mọi người đi lại chổ bác sĩ
- Bác sĩ con tôi sau rồi??? Phẩu thuật thành công rồi phải không??- Lâm lão gia nắm tay bác sĩ
- Bác sĩ sao ông không nói gì hết vậy?? Không lẻ nào.....- Lâm phu nhân nói đến đây thì ngừng lại
Bác sĩ im lặng một hồi lâu thì bắt đầu lên tiếng
- Chúng tôi thành thật xin lỗi?? Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng bệnh nhân đã không vượt qua được??? Do không phẩu thuật sớm nên khối u đã lớn hơn và đã gây hại đến những dây thần kinh xung quanh?? Tôi thành thật xin lỗi??- Bác sĩ nói xong thì cúi đầu xin lỗi
- Ông đang đùa với chúng tôi thôi phải không??? Không thể như vậy được?? Không phải???Tôi không tin???- Cậu sau khi nghe tin thì bất đầu mất bình tỉnh và hét lên trong đau đớn
Mọi người xung quanh thì vô cùng đau đớn khi nghe được tin này. Khoảng một lúc sau thì y tá đẩy xe đưa xác nó ra ngoài. Mọi người lập tức chạy lại ôm lấy xác nó. Gia Linh kéo khăn trắng xuống thì thấy khuôn mặt tái xanh của nó
- Ngọc Ánh em mau tỉnh lại đi mà?? Em không thể bỏ chị ở lại đây một mình được?? Chị xin em đó em mau tỉnh lại??- Gia Linh ôm lấy xác nó gào khóc trong nước mắt
- Ngọc Ánh mày tàn nhẫn lắm?? Mày làm cho mọi người đau khổ vì mày?? Mày không thấy thương cho ba mẹ mày, thương cho chị mày, thương cho anh Khánh sao??? Mày mau tỉnh lại đi nếu không tao sẽ không làm bạn với mày nữa??- Cô đau khổ chỉ biết ôm lấy anh mà khóc
- Em đã hứa với tôi những gì em nhớ không??? Em hứa là sẽ mạnh mẽ vượt qua?? Sẽ không bỏ lại tôi một mình trên thế gian này?? Nhưng tại sao em lại không giữ lời hứa chứ???Hạ Vy đã rời bỏ tôi đi giờ lại tới lượt em??Bây giờ tôi phải làm sao đây hả??? Em có biết cái cảm giác khi người mình yêu thương nhất rời bỏ mình đi như thế nào không?? Đau lắm rất là đau như có hàng ngàn con dao đâm vào tim tôi vậy??? Em nói đi bây giờ tôi phải làm sao thì em mới quay về bên tôi đây????- Cậu nắm lấy tay nó mà khóc
Mọi người xung quanh ai cũng đau lòng thay cho cậu. Thương xót cho cậu. Có lẻ đây là lần thứ hai cậu khóc nhiều như vậy. Đau đến như vậy?? Làm sao để cậu vượt qua được nổi đau này đây??? Nổi đau thân xác thì sẽ dễ dàng lành lại. Nhưng còn nổi đau này nó đã ngắm xâu vào tâm hồn cậu thì có lẻ mãi mãi sẽ không bao giờ lành lại được??? Ông trời đã quá bắt công cho cậu?? Vì đã hai lần cướp đi người mà cậu yêu thương nhất??
Người ta nói rằng...
"Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu"
- Nhưng cuộc sống này, ngang trái lắm.
- Đường đời này, nhiều lắm những chông gai.
- Yêu nhau...
Chưa đảm bảo được điều gì cả.
- Yêu nhau...
Chắc gì đã bên nhau mãi.
- Bởi...
- Đến và đi như 1 quy luật tất yếu.
Và...
- Còn gì đau hơn khi phải buông tay, người mà bản thân luôn yêu thương và đặt trọn niềm tin?!
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Hello mọi người mình muốn tham khảo một chút là mọi người muốn truyện kết thúc theo kiểu HE hay SE ạ. Nếu mọi người chọn SE thì chương này sẽ là chương kết của truyện.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ♡♡♡♡♡
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.