Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng
Chương 53
Đào Đào Nhất Luân
27/03/2020
Trong radio vang lên tiếng đếm ngược tới 0 giờ, tiếp đó là quảng cáo thuốc chuyên trị một căn bệnh nào đó, nào là chuyên gia đề cử, rồi bệnh nhân chứng nhận, quần chúng tán thưởng, đột nhiên không khí có phần hơi ầm ĩ. Miêu Luân mở WeChat ra, chỉnh tới phần tin nhắn thoại, ghé tới sát miệng Tế Tế: “Nào, nói cho anh ta nghe. Nhưng mà… đừng có giở trò.”
Giang Túy Mặc là hy vọng cuối cùng đối với Tế Tế, dù rằng cô rất không muốn chết, nhưng trong lòng lại có cảm giác tuyệt vọng vô cùng to lớn, có lẽ mỗi người trước lúc bị giết đều hoảng loạn phẫn nộ và không cam lòng như vậy. Nếu như mình bi thảm gặp bất trắc, có thể tin nhắn này chính là di ngôn của mình, cô nhất định phải truyền đạt lại chân tướng cho Giang Túy Mặc biết, đồng thời lại không khiến cho Miêu Luân phát hiện ra manh mối.
Phải nói thế nào mới có thể giúp Giang Túy Mặc biết mình bị Miêu Luân uy hiếp đây?
“Đang nghĩ cái gì đấy?” Miêu Luân kề lưỡi dao tới, Tế Tế cảm thấy cổ mát lạnh tê rần, sau đó là cảm giác đau đớn, có lẽ anh ta đã cứa rách lớp da bên ngoài cổ cô rồi.
Miêu Luân đã phát điên, anh ta không cần tiền, cũng không có điều kiện gì khác, cho dù là lắp bom hay bắt cóc cô thì đều chỉ nhằm vào một mục đích duy nhất là giết người. Tế Tế nghẹn ngào một tiếng, cắn răng điều chỉnh lại tâm trạng, lại còn động kinh ha ha mấy tiếng, khiến cho giọng mình nghe qua rất vui vẻ.
Vì vậy, điện thoại của Giang Túy Mặc rung lên một cái, màn hình sáng lên.
Tráng Viên tham ăn gửi tới một tin nhắn thoại.
[Gọi cho em làm cái gì, quần lót Ultraman của em rơi ở nhà anh sao? Em còn đang bận lái xe, sắp về đến nhà rồi, lát nữa về nhà sẽ nói chuyện với anh sau.]
Giang Túy Mặc dừng xe ở ven đường nghe tin nhắn thoại, chẳng biết từ bao giờ mà cô nàng Tế Tế đã lái xe điêu luyện như vậy, loáng cái đã vượt qua đèn xanh đang chớp chớp, khiến anh đuổi theo không kịp. Sắp đến nhà? Thế là tốt rồi. Anh lại khởi động xe lần nữa, mơ hồ có cảm giác không đúng, nghe lại tin nhắn của Giang Túy Mặc lần nữa, khoan đã, cô nói thế nào…
Thuận miệng nói đùa?
Có nên gọi điện thoại lại cho cô không? Nhưng nếu như cô đang lái xe thì nghe điện thoại sợ là không an toàn cho lắm. Giang Túy Mặc nghĩ ngợi một lát, vẫn tiếp tục lái xe về phía nhà cô, vẫn như trước kia, thấy cô đi vào tiểu khu rồi thì yên tâm hơn.
Giang Túy Mặc đạp chân ga, tăng tốc lái về phía nhà Tế Tế.
Trên đường không nhiều xe lắm, mười phút sau, Giang Túy Mặc đã đậu trước cửa tiểu khu chỗ nhà Tế Tế, đồng thời cũng nhận được một tin nhắn: [Cưng à, em về đến nơi rồi ~ Buồn ngủ muốn chết ~ Ngủ ngon!]
Đương nhiên tin nhắn này là do Miêu Luân gửi, anh ta sẽ không cho Tế Tế cơ hội đụng vào điện thoại, gửi xong tin nhắn thì anh ta lập tức bỏ điện thoại vào trong túi quần của mình. Một lát sau, điện thoại của Tế Tế rung lên một cái, Giang Túy Mặc nhắn: [Được, ngủ ngon.] Miêu Luân cười cười, tắt điện thoại, lấy pin và thẻ sim, tung ra bên ngoài cửa sổ.
Tế Tế nhìn qua gương chiếu hậu thấy pin điện thoại của mình bị ném đi thì trong lòng lạnh ngắt, bàn chân càng thêm hư vô, mặt mày xám ngắt. Dưới sự sai khiến của Miêu Luân, cô đã lái xe cách nhà càng ngày càng xa, mấy lần muốn rẽ ngoặt ở vòng xuyến để nhân cơ hội chạy trốn, nhưng nghĩ tới quả bom trong xe Giang Túy Mặc, cô lại không dám manh động. Chỗ chết người nhất chính là, bụng cô đột nhiên có cảm giác vô cùng đói!
Miêu Luân điều khiển cô lái xe vào một con đường mòn, chỉ chỉ một chiếc xe màu đen khá bình thường: “Xuống xe đi, phóng viên Hồ.” Lúc này, Tế Tế đang chìm trong hoảng loạn và tuyệt vọng chợt nhớ ra trong túi xách của mình có một cái máy ghi âm, đó là thứ thiết yếu mà người làm phóng viên như cô lúc nào cũng phải mang theo bên người.
“Được, tôi tới ngay đây…” Tế Tế nói, vừa cởi dây an toàn vừa lén thò tay vào trong túi xách, mò được máy ghi âm rồi nhanh chóng nhét vào trong túi quần.
Tế Tế bị đưa tới chiếc xe kia, tiếp tục làm tài xế, còn xe của cô bị vứt bỏ trên con đường nhỏ, xung quanh không hề có bất cứ chiếc camera nào.
Có lẽ anh ta đã dựng mưu từ lâu lắm rồi… Tế Tế chậm chạp khởi động xe, lén lút mò mẫm nút bắt đầu ghi âm. Cô cũng không biết rốt cuộc mình có thể tự giải thoát được hay không, nhưng dưới tình huống đầu óc hỗn loạn, chiếc máy ghi âm này chính là cái phao cứu sinh của cô.
Tế Tế rơi nước mắt lách tách, hai tay cầm chặt tay lái, tiếp tục lái về phía trước như một cái xác không hồn, lúc ra đường lớn, cô còn cố ý chuyển đèn chiếu xa chiếu gần mấy lần liên tục.
Miêu Luân e hèm mấy tiếng, cô không dám làm càn nữa.
“Chúng ta… chúng ta phải đi đâu?” Tế Tế lấy dũng khí hỏi.
“Hồ Bách Quả.”
“Đó chẳng phải là…”
“Phải.”
Lúc cách hồ Bách Quả chỉ chừng hai, ba cây số, Miêu Luân lại ép Tế Tế xuống xe lần nữa. Tế Tế cắn răng một cái, trước lúc xuống xe thì móc máy ghi âm ra tắt đi vứt dưới chỗ ngồi. Miêu Luân vẫy lại một chiếc taxi từ phía xa lái tới, lắc lắc chiếc điều khiển từ xa, quay đầu nói với Tế Tế: “Cho dù cô không lo cho mình thì cũng phải lo cho Giang Túy Mặc, chắc lẽ bây giờ anh ta đang trên đường về nhà.”
Tế Tế lau nước mắt nước mũi, nặng nề gật đầu.
Sau khi ngồi vào trong xe taxi, Miêu Luân nói địa chỉ, cả đoạn đường hai người không hề nói chuyện, chỉ giống như hai người bình thường.
Hồ Bách Quả là nơi Giang Thao gặp chuyện, Giang Thao và Lý Duyên Trân tái hôn rồi thì ở chỗ đó. Căn nhà tầng kiểu biệt thự là một trong những sản nghiệp của Giang Thao, do chính ông lựa chọn địa điểm để xây, sau khi ông qua đời, ở đó không còn ai nữa, bảo vệ cửa lẫn giúp việc trong nhà đều đã nghỉ việc và rời đi, Tế Tế nghĩ, điểm quan trọng nhất là, nghe nói mấy cái camera ngoài cổng và ở khu vực gần đó đều đã bị tắt đi.
“Dù thế nào Giang Túy Mặc cũng sẽ không thể ngờ được rằng, người phụ nữ của anh ta đang tới chỗ đó.” Miêu Luân nhướng mày nói.
“Van xin anh đấy, Miêu Luân à, tha cho tôi đi, xin anh mà!! Ba mẹ tôi đang ở nhà chờ tôi về!!” Thấy anh ta sắp ra tay tới nơi, Tế Tế lại lần nữa van xin anh ta.
“Đủ rồi phóng viên Hồ, đừng có nói nhảm với tôi.”
Tế Tế muốn khóc to lên, cô rất sợ, cô có linh cảm mình sẽ phải chết! Sẽ chết! Giang Túy Mặc! Anh có nghe hiểu được lời nhắn của em không! Anh đã nghe ra điểm bất thường của em chưa! Em dám cá rằng với sự hiểu biết của anh về em, em cá bằng cái mạng này là anh chắc chắn nghe hiểu được, tuyệt đối có thể nghe hiểu được!!
☆☆☆
“Có phải chuông nhà chúng ta đang kêu không?” Mẹ Tế Tế đẩy ba Tế Tế một cái.
“Chuông nào cơ? Bà lãng tai rồi à?” Ba Tế Tế ngáp một cái: “Ài, đám bạn học của Tế Tế chơi kinh thật, muộn thế rồi còn chưa về, cũng may là Giản Kỳ cũng đi, thằng nhóc đó sẽ đưa Tế Tế về nhà. Ế? Sao chuông lại kêu nữa rồi? Tế Tế không mang chìa khóa theo sao? Bà xã, bà đi mở cửa đi.”
“Cái con nhóc chết tiệt này.” Mẹ Tế Tế rất là không tình nguyện đứng lên, choàng áo vào, vừa đi vừa mắng: “Cái đồ không tim không phổi! Đã bảo là ra ngoài phải mang theo chìa khóa rồi, thế mà con cứ không chịu nghe lời! Lỡ mẹ với ba con không ở nhà thì sao? Cho con chờ chết luôn! Hở? Tiểu Giang đấy à… Sao lại là cháu?”
Giang Túy Mặc mở to mắt: “Tế Tế còn chưa về sao ạ?”
“À… Hôm nay nó đi tụ tập với bạn học cũ, nói là Tử An mời, chắc cháu có biết Tử An chứ? Cái con bé trắng trắng gầy gầy rất thân với Tế Tế ấy. Bọn nó cứ ra ngoài tụ tập là phải chơi tới tận một hai, giờ mới về, dì với ba nó cũng hết cách. Hay là cháu… vào trong nhà ngồi một lát? Dì gọi điện thoại giục nó về?” Mẹ Tế Tế khách sáo nói, không hề để ý mình hiện đang mặc một cái quần ngủ màu đỏ rực.
Giang Túy Mặc biến sắc, quay đầu đi ngay.
Mẹ Tế Tế lắc đầu: “Ôi, thật đúng là làm khó cho thằng bé Tiểu Giang… Sao Tế Tế nhà chúng ta lại không cần nó chứ?” Bà vừa đi về phòng vừa lải nhải, ba Tế Tế thì đã ngáy khò khò.
Điện thoại của Tế Tế đã không thể gọi tới nữa, Giang Túy Mặc vừa bước xuống cầu thang vừa nghe lại tin nhắn thoại cuối cùng của cô, chắc chắn cô đã gặp phải chuyện gì đó, hơn nữa, chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Cô lái xe về, trên đường có thể gặp phải chuyện gì chứ? Tai nạn xe? Giang Túy Mặc nhíu mày, anh lái xe tới đây đâu có nhìn thấy có cảnh sát giao thông hay xe cấp cứu trên đường, rõ ràng là không hề có tai nạn xe. Bị cướp sao? Chắc là tên cướp nhằm vào tiền rồi, nhưng mà chặn một chiếc xe lại để cướp thì quá mạo hiểm, không có tên cướp nào đần như thế được. Cưỡng… hiếp? Khụ khụ, cái này thì loại thẳng!
Xem ra, điểm mấu chốt là ở cái câu “Quần lót Ultraman của em rơi ở nhà anh sao?” lạ lùng kia của Tế Tế. Sao Giang Túy Mặc có thể không biết hôm nay thứ cô mặc là quần lót đen có cái nơ hình bướm? Có lẽ là lúc đó cô đã bị đẩy vào nguy hiểm nhưng lại không thể kêu cứu, chỉ có thể dùng cách nói như vậy để ám chỉ cho anh biết tình cảnh hiện tại của mình.
Vừa rồi trong lòng Giang Túy Mặc đã mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng vẫn không muốn nghĩ theo chiều hướng xấu, nhưng bây giờ anh không thể không nghĩ tới tình huống xấu nhất.
Quần lót Ultraman.
Rốt cuộc thì cô ấy đang ám chỉ cái gì với mình? Giang Túy Mặc nắm tay, mở đi mở lại tin nhắn kia.
Anh quay số điện thoại chọn 110, nghĩ ngợi một lúc lại xóa đi, gọi thẳng tới Cục Cảnh sát thành phố.
☆☆☆
Tế Tế nhoài người về phía trước khóc lóc inh ỏi.
Bây giờ mà bạn muốn nhìn thấy một cô gái thấy chết không sờn thì quá khó khăn!
“Đi vào đi.” Miêu Luân dùng chân đạp Tế Tế một cái, chỉ cảm giác chân đá trúng một đống mềm oặt, ờ, chân cũng tạm ổn.
“Tôi không nhúc nhích nổi…” Tế Tế khóc nói.
Miêu Luân túm chặt quần áo cô, kéo cô đi lên nhà. Kéo được chừng mười mét, anh ta thở hồng hộc, dừng lại, lẩm bẩm: “Cô đúng là nặng thật, quá phí sức…”
“Vậy thì anh thả tôi đi, tôi nặng như thế, anh xử lý cũng tốn công, có lẽ người khác chỉ cần chia làm năm túi, vứt đi năm chỗ là được, nhưng mà tôi thì có lẽ phải tốn tới hơn chục túi, vứt đi cũng phải vứt mười mấy chỗ, có khi còn chưa vứt xong thì đã bị phát hiện ra rồi…” Tế Tế cảm thấy có một chút hy vọng, bắt đầu tận tình khuyên nhủ anh ta quay đầu.
“Nếu mà phân thây thì Giang Túy Mặc sẽ làm tốt hơn.” Miêu Luân trông như bị cô chọc cười thật, hoàn toàn không hề giống một tên tội phạm giết người mà ngược lại, giọng điệu anh ta chỉ như thể đang nói chuyện phiếm: “Tôi sẽ không làm cái loại chuyện tốn thời gian như thế, không chỉ có thể làm bại lộ thân phận của tôi mà còn làm bẩn quần áo của tôi. Tôi thích dáng vẻ của cha mẹ cô trong tang lễ của cô hơn, giống như là… dáng vẻ của Giang Túy Mặc trong tang lễ của cha anh ta ấy.”
“Ba anh ấy bị anh giết đúng không?” Tế Tế sợ hãi.
Miêu Luân nhún nhún vai, không đáp phải hay không.
Tế Tế bị Miêu Luân nửa lôi nửa kéo đi vào căn nhà cũ của nhà họ Giang, mặc dù anh ta là con riêng, nhưng vì tin tưởng nên trước kia Giang Thao vẫn giao chìa khóa nhà cho anh ta, không ngờ điều đó lại tạo điều kiện để cho Miêu Luân biến nhà mình thành địa điểm giết người, mà bản thân Giang Thao cũng chết ngay tại đây.
“Đừng khách sáo thế, cứ tùy ý ngồi xuống đi.” Miêu Luân cũng không bật đèn, giọng anh ta giữa màn đêm nghe vô cùng rùng rợn. Anh ta sờ soạng đi tới cạnh bàn ăn, mở chức năng đèn pin của điện thoại, sau đó vỗ vỗ cái ghế: “Nào, ngồi đây đi.”
Tế Tế nơm nớp lo sợ, phát hiện ra mình đang không gần anh ta lắm, mà hình như anh ta cũng đã cất dao đi rồi. Bây giờ mà không chạy thì còn đợi tới khi nào nữa? Cô vừa lấy sức, đứng lên định bỏ chạy, nhưng cửa vừa mở ra được một chút thì Miêu Luân đã xông lên tóm cô lại, mạnh tay hất cô xuống đất, đầu cô đập vào nền gạch tạo ra một tiếng “ầm” to đùng.
“Cô còn chạy nữa không?” Miêu Luân cười giễu cợt.
“Không chạy nữa… Không chạy nữa…” Tế Tế sợ chết khiếp, quỳ sấp trên nền nhà không dám động đậy.
Miêu Luân dùng sức kéo cô lên, ép cô ngồi lên một cái ghế cạnh bàn ăn, sau đó yên tâm đứng một bên, giọng vô lại: “Thật ra ấy à, quan hệ giữa tôi và Tiểu Giang không thân thiết lắm, còn chưa đủ để có thể dễ dàng mượn được xe anh ta mà lắp bom, cho nên dưới xe anh ta vốn không hề có bom.”
Giang Túy Mặc là hy vọng cuối cùng đối với Tế Tế, dù rằng cô rất không muốn chết, nhưng trong lòng lại có cảm giác tuyệt vọng vô cùng to lớn, có lẽ mỗi người trước lúc bị giết đều hoảng loạn phẫn nộ và không cam lòng như vậy. Nếu như mình bi thảm gặp bất trắc, có thể tin nhắn này chính là di ngôn của mình, cô nhất định phải truyền đạt lại chân tướng cho Giang Túy Mặc biết, đồng thời lại không khiến cho Miêu Luân phát hiện ra manh mối.
Phải nói thế nào mới có thể giúp Giang Túy Mặc biết mình bị Miêu Luân uy hiếp đây?
“Đang nghĩ cái gì đấy?” Miêu Luân kề lưỡi dao tới, Tế Tế cảm thấy cổ mát lạnh tê rần, sau đó là cảm giác đau đớn, có lẽ anh ta đã cứa rách lớp da bên ngoài cổ cô rồi.
Miêu Luân đã phát điên, anh ta không cần tiền, cũng không có điều kiện gì khác, cho dù là lắp bom hay bắt cóc cô thì đều chỉ nhằm vào một mục đích duy nhất là giết người. Tế Tế nghẹn ngào một tiếng, cắn răng điều chỉnh lại tâm trạng, lại còn động kinh ha ha mấy tiếng, khiến cho giọng mình nghe qua rất vui vẻ.
Vì vậy, điện thoại của Giang Túy Mặc rung lên một cái, màn hình sáng lên.
Tráng Viên tham ăn gửi tới một tin nhắn thoại.
[Gọi cho em làm cái gì, quần lót Ultraman của em rơi ở nhà anh sao? Em còn đang bận lái xe, sắp về đến nhà rồi, lát nữa về nhà sẽ nói chuyện với anh sau.]
Giang Túy Mặc dừng xe ở ven đường nghe tin nhắn thoại, chẳng biết từ bao giờ mà cô nàng Tế Tế đã lái xe điêu luyện như vậy, loáng cái đã vượt qua đèn xanh đang chớp chớp, khiến anh đuổi theo không kịp. Sắp đến nhà? Thế là tốt rồi. Anh lại khởi động xe lần nữa, mơ hồ có cảm giác không đúng, nghe lại tin nhắn của Giang Túy Mặc lần nữa, khoan đã, cô nói thế nào…
Thuận miệng nói đùa?
Có nên gọi điện thoại lại cho cô không? Nhưng nếu như cô đang lái xe thì nghe điện thoại sợ là không an toàn cho lắm. Giang Túy Mặc nghĩ ngợi một lát, vẫn tiếp tục lái xe về phía nhà cô, vẫn như trước kia, thấy cô đi vào tiểu khu rồi thì yên tâm hơn.
Giang Túy Mặc đạp chân ga, tăng tốc lái về phía nhà Tế Tế.
Trên đường không nhiều xe lắm, mười phút sau, Giang Túy Mặc đã đậu trước cửa tiểu khu chỗ nhà Tế Tế, đồng thời cũng nhận được một tin nhắn: [Cưng à, em về đến nơi rồi ~ Buồn ngủ muốn chết ~ Ngủ ngon!]
Đương nhiên tin nhắn này là do Miêu Luân gửi, anh ta sẽ không cho Tế Tế cơ hội đụng vào điện thoại, gửi xong tin nhắn thì anh ta lập tức bỏ điện thoại vào trong túi quần của mình. Một lát sau, điện thoại của Tế Tế rung lên một cái, Giang Túy Mặc nhắn: [Được, ngủ ngon.] Miêu Luân cười cười, tắt điện thoại, lấy pin và thẻ sim, tung ra bên ngoài cửa sổ.
Tế Tế nhìn qua gương chiếu hậu thấy pin điện thoại của mình bị ném đi thì trong lòng lạnh ngắt, bàn chân càng thêm hư vô, mặt mày xám ngắt. Dưới sự sai khiến của Miêu Luân, cô đã lái xe cách nhà càng ngày càng xa, mấy lần muốn rẽ ngoặt ở vòng xuyến để nhân cơ hội chạy trốn, nhưng nghĩ tới quả bom trong xe Giang Túy Mặc, cô lại không dám manh động. Chỗ chết người nhất chính là, bụng cô đột nhiên có cảm giác vô cùng đói!
Miêu Luân điều khiển cô lái xe vào một con đường mòn, chỉ chỉ một chiếc xe màu đen khá bình thường: “Xuống xe đi, phóng viên Hồ.” Lúc này, Tế Tế đang chìm trong hoảng loạn và tuyệt vọng chợt nhớ ra trong túi xách của mình có một cái máy ghi âm, đó là thứ thiết yếu mà người làm phóng viên như cô lúc nào cũng phải mang theo bên người.
“Được, tôi tới ngay đây…” Tế Tế nói, vừa cởi dây an toàn vừa lén thò tay vào trong túi xách, mò được máy ghi âm rồi nhanh chóng nhét vào trong túi quần.
Tế Tế bị đưa tới chiếc xe kia, tiếp tục làm tài xế, còn xe của cô bị vứt bỏ trên con đường nhỏ, xung quanh không hề có bất cứ chiếc camera nào.
Có lẽ anh ta đã dựng mưu từ lâu lắm rồi… Tế Tế chậm chạp khởi động xe, lén lút mò mẫm nút bắt đầu ghi âm. Cô cũng không biết rốt cuộc mình có thể tự giải thoát được hay không, nhưng dưới tình huống đầu óc hỗn loạn, chiếc máy ghi âm này chính là cái phao cứu sinh của cô.
Tế Tế rơi nước mắt lách tách, hai tay cầm chặt tay lái, tiếp tục lái về phía trước như một cái xác không hồn, lúc ra đường lớn, cô còn cố ý chuyển đèn chiếu xa chiếu gần mấy lần liên tục.
Miêu Luân e hèm mấy tiếng, cô không dám làm càn nữa.
“Chúng ta… chúng ta phải đi đâu?” Tế Tế lấy dũng khí hỏi.
“Hồ Bách Quả.”
“Đó chẳng phải là…”
“Phải.”
Lúc cách hồ Bách Quả chỉ chừng hai, ba cây số, Miêu Luân lại ép Tế Tế xuống xe lần nữa. Tế Tế cắn răng một cái, trước lúc xuống xe thì móc máy ghi âm ra tắt đi vứt dưới chỗ ngồi. Miêu Luân vẫy lại một chiếc taxi từ phía xa lái tới, lắc lắc chiếc điều khiển từ xa, quay đầu nói với Tế Tế: “Cho dù cô không lo cho mình thì cũng phải lo cho Giang Túy Mặc, chắc lẽ bây giờ anh ta đang trên đường về nhà.”
Tế Tế lau nước mắt nước mũi, nặng nề gật đầu.
Sau khi ngồi vào trong xe taxi, Miêu Luân nói địa chỉ, cả đoạn đường hai người không hề nói chuyện, chỉ giống như hai người bình thường.
Hồ Bách Quả là nơi Giang Thao gặp chuyện, Giang Thao và Lý Duyên Trân tái hôn rồi thì ở chỗ đó. Căn nhà tầng kiểu biệt thự là một trong những sản nghiệp của Giang Thao, do chính ông lựa chọn địa điểm để xây, sau khi ông qua đời, ở đó không còn ai nữa, bảo vệ cửa lẫn giúp việc trong nhà đều đã nghỉ việc và rời đi, Tế Tế nghĩ, điểm quan trọng nhất là, nghe nói mấy cái camera ngoài cổng và ở khu vực gần đó đều đã bị tắt đi.
“Dù thế nào Giang Túy Mặc cũng sẽ không thể ngờ được rằng, người phụ nữ của anh ta đang tới chỗ đó.” Miêu Luân nhướng mày nói.
“Van xin anh đấy, Miêu Luân à, tha cho tôi đi, xin anh mà!! Ba mẹ tôi đang ở nhà chờ tôi về!!” Thấy anh ta sắp ra tay tới nơi, Tế Tế lại lần nữa van xin anh ta.
“Đủ rồi phóng viên Hồ, đừng có nói nhảm với tôi.”
Tế Tế muốn khóc to lên, cô rất sợ, cô có linh cảm mình sẽ phải chết! Sẽ chết! Giang Túy Mặc! Anh có nghe hiểu được lời nhắn của em không! Anh đã nghe ra điểm bất thường của em chưa! Em dám cá rằng với sự hiểu biết của anh về em, em cá bằng cái mạng này là anh chắc chắn nghe hiểu được, tuyệt đối có thể nghe hiểu được!!
☆☆☆
“Có phải chuông nhà chúng ta đang kêu không?” Mẹ Tế Tế đẩy ba Tế Tế một cái.
“Chuông nào cơ? Bà lãng tai rồi à?” Ba Tế Tế ngáp một cái: “Ài, đám bạn học của Tế Tế chơi kinh thật, muộn thế rồi còn chưa về, cũng may là Giản Kỳ cũng đi, thằng nhóc đó sẽ đưa Tế Tế về nhà. Ế? Sao chuông lại kêu nữa rồi? Tế Tế không mang chìa khóa theo sao? Bà xã, bà đi mở cửa đi.”
“Cái con nhóc chết tiệt này.” Mẹ Tế Tế rất là không tình nguyện đứng lên, choàng áo vào, vừa đi vừa mắng: “Cái đồ không tim không phổi! Đã bảo là ra ngoài phải mang theo chìa khóa rồi, thế mà con cứ không chịu nghe lời! Lỡ mẹ với ba con không ở nhà thì sao? Cho con chờ chết luôn! Hở? Tiểu Giang đấy à… Sao lại là cháu?”
Giang Túy Mặc mở to mắt: “Tế Tế còn chưa về sao ạ?”
“À… Hôm nay nó đi tụ tập với bạn học cũ, nói là Tử An mời, chắc cháu có biết Tử An chứ? Cái con bé trắng trắng gầy gầy rất thân với Tế Tế ấy. Bọn nó cứ ra ngoài tụ tập là phải chơi tới tận một hai, giờ mới về, dì với ba nó cũng hết cách. Hay là cháu… vào trong nhà ngồi một lát? Dì gọi điện thoại giục nó về?” Mẹ Tế Tế khách sáo nói, không hề để ý mình hiện đang mặc một cái quần ngủ màu đỏ rực.
Giang Túy Mặc biến sắc, quay đầu đi ngay.
Mẹ Tế Tế lắc đầu: “Ôi, thật đúng là làm khó cho thằng bé Tiểu Giang… Sao Tế Tế nhà chúng ta lại không cần nó chứ?” Bà vừa đi về phòng vừa lải nhải, ba Tế Tế thì đã ngáy khò khò.
Điện thoại của Tế Tế đã không thể gọi tới nữa, Giang Túy Mặc vừa bước xuống cầu thang vừa nghe lại tin nhắn thoại cuối cùng của cô, chắc chắn cô đã gặp phải chuyện gì đó, hơn nữa, chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Cô lái xe về, trên đường có thể gặp phải chuyện gì chứ? Tai nạn xe? Giang Túy Mặc nhíu mày, anh lái xe tới đây đâu có nhìn thấy có cảnh sát giao thông hay xe cấp cứu trên đường, rõ ràng là không hề có tai nạn xe. Bị cướp sao? Chắc là tên cướp nhằm vào tiền rồi, nhưng mà chặn một chiếc xe lại để cướp thì quá mạo hiểm, không có tên cướp nào đần như thế được. Cưỡng… hiếp? Khụ khụ, cái này thì loại thẳng!
Xem ra, điểm mấu chốt là ở cái câu “Quần lót Ultraman của em rơi ở nhà anh sao?” lạ lùng kia của Tế Tế. Sao Giang Túy Mặc có thể không biết hôm nay thứ cô mặc là quần lót đen có cái nơ hình bướm? Có lẽ là lúc đó cô đã bị đẩy vào nguy hiểm nhưng lại không thể kêu cứu, chỉ có thể dùng cách nói như vậy để ám chỉ cho anh biết tình cảnh hiện tại của mình.
Vừa rồi trong lòng Giang Túy Mặc đã mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng vẫn không muốn nghĩ theo chiều hướng xấu, nhưng bây giờ anh không thể không nghĩ tới tình huống xấu nhất.
Quần lót Ultraman.
Rốt cuộc thì cô ấy đang ám chỉ cái gì với mình? Giang Túy Mặc nắm tay, mở đi mở lại tin nhắn kia.
Anh quay số điện thoại chọn 110, nghĩ ngợi một lúc lại xóa đi, gọi thẳng tới Cục Cảnh sát thành phố.
☆☆☆
Tế Tế nhoài người về phía trước khóc lóc inh ỏi.
Bây giờ mà bạn muốn nhìn thấy một cô gái thấy chết không sờn thì quá khó khăn!
“Đi vào đi.” Miêu Luân dùng chân đạp Tế Tế một cái, chỉ cảm giác chân đá trúng một đống mềm oặt, ờ, chân cũng tạm ổn.
“Tôi không nhúc nhích nổi…” Tế Tế khóc nói.
Miêu Luân túm chặt quần áo cô, kéo cô đi lên nhà. Kéo được chừng mười mét, anh ta thở hồng hộc, dừng lại, lẩm bẩm: “Cô đúng là nặng thật, quá phí sức…”
“Vậy thì anh thả tôi đi, tôi nặng như thế, anh xử lý cũng tốn công, có lẽ người khác chỉ cần chia làm năm túi, vứt đi năm chỗ là được, nhưng mà tôi thì có lẽ phải tốn tới hơn chục túi, vứt đi cũng phải vứt mười mấy chỗ, có khi còn chưa vứt xong thì đã bị phát hiện ra rồi…” Tế Tế cảm thấy có một chút hy vọng, bắt đầu tận tình khuyên nhủ anh ta quay đầu.
“Nếu mà phân thây thì Giang Túy Mặc sẽ làm tốt hơn.” Miêu Luân trông như bị cô chọc cười thật, hoàn toàn không hề giống một tên tội phạm giết người mà ngược lại, giọng điệu anh ta chỉ như thể đang nói chuyện phiếm: “Tôi sẽ không làm cái loại chuyện tốn thời gian như thế, không chỉ có thể làm bại lộ thân phận của tôi mà còn làm bẩn quần áo của tôi. Tôi thích dáng vẻ của cha mẹ cô trong tang lễ của cô hơn, giống như là… dáng vẻ của Giang Túy Mặc trong tang lễ của cha anh ta ấy.”
“Ba anh ấy bị anh giết đúng không?” Tế Tế sợ hãi.
Miêu Luân nhún nhún vai, không đáp phải hay không.
Tế Tế bị Miêu Luân nửa lôi nửa kéo đi vào căn nhà cũ của nhà họ Giang, mặc dù anh ta là con riêng, nhưng vì tin tưởng nên trước kia Giang Thao vẫn giao chìa khóa nhà cho anh ta, không ngờ điều đó lại tạo điều kiện để cho Miêu Luân biến nhà mình thành địa điểm giết người, mà bản thân Giang Thao cũng chết ngay tại đây.
“Đừng khách sáo thế, cứ tùy ý ngồi xuống đi.” Miêu Luân cũng không bật đèn, giọng anh ta giữa màn đêm nghe vô cùng rùng rợn. Anh ta sờ soạng đi tới cạnh bàn ăn, mở chức năng đèn pin của điện thoại, sau đó vỗ vỗ cái ghế: “Nào, ngồi đây đi.”
Tế Tế nơm nớp lo sợ, phát hiện ra mình đang không gần anh ta lắm, mà hình như anh ta cũng đã cất dao đi rồi. Bây giờ mà không chạy thì còn đợi tới khi nào nữa? Cô vừa lấy sức, đứng lên định bỏ chạy, nhưng cửa vừa mở ra được một chút thì Miêu Luân đã xông lên tóm cô lại, mạnh tay hất cô xuống đất, đầu cô đập vào nền gạch tạo ra một tiếng “ầm” to đùng.
“Cô còn chạy nữa không?” Miêu Luân cười giễu cợt.
“Không chạy nữa… Không chạy nữa…” Tế Tế sợ chết khiếp, quỳ sấp trên nền nhà không dám động đậy.
Miêu Luân dùng sức kéo cô lên, ép cô ngồi lên một cái ghế cạnh bàn ăn, sau đó yên tâm đứng một bên, giọng vô lại: “Thật ra ấy à, quan hệ giữa tôi và Tiểu Giang không thân thiết lắm, còn chưa đủ để có thể dễ dàng mượn được xe anh ta mà lắp bom, cho nên dưới xe anh ta vốn không hề có bom.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.