Chương 61: Bi Kịch
Văn Lợi Mỹ
02/11/2021
Bà Ngọc Bích sau khi nhận được thông báo từ cơ quan chức năng rằng con gái của bà Dạ Ái đã bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng. Điều đầu tiên bà nghĩ đến đó là: đây không phải là vụ tai nạn thông thường.
Trực giác của người mẹ bao giờ cũng đúng.
Bà đã chạy đến bệnh viện ngay sau cuộc gọi kia. Cuộc phẫu thuật do chính bác sĩ Hoàng đảm nhận cho con gái của mình kéo dài tới mười hai tiếng đồng hồ.
Bà Bích nhìn Quân Minh tiều tụy, chỉ sau mấy tiếng mà râu anh mọc lún phun ở cằm, mà đau lòng. Bà đã nhẹ nhàng khuyên nhủ anh khi cuộc phẫu thuật đã trải qua hơn sáu tiếng: “Con về nghỉ ngơi một chút đi. Mẹ ở lại đây canh, chừng nào xong mẹ sẽ gọi cho con.”
Quân Minh chỉ im lặng lắc đầu. Anh biết mình không nên làm cho mẹ Dạ đau khổ hơn nữa. Người trong phòng đang được phẫu thuật kia là con gái của bà. Nhưng làm sao anh có thể nghỉ ngơi khi người đó cũng là người anh yêu nhất.
Tai nạn giao thông lần này không giống như lần trước. Cho nên anh rất lo lắng. Anh lo mình sẽ mất đi nàng.
Cuối cùng, cuộc phẫu thuật cũng kết thúc. Nhưng nhìn vẻ mặt của bác sĩ Hoàng đi ra khỏi phòng phẫu thuật thì tim hai người như chùng xuống.
Bác sĩ Hoàng im lặng một lúc rồi nói: “Cuộc phẫu thuật xem như là thành công. Nhưng con bé có thể tỉnh lại hay không thì phải xem ý chí của nó. Vả lại…” ông ngập ngừng rồi nói tiếp: “Nếu như tỉnh lại thì cũng có khả năng lớn sẽ để lại di chứng.”
Quân Minh hoàn toàn suy sụp. Anh lảo đảo đứng không vững.
Còn bà Ngọc Bích thì khóc ngất đi.
Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên bà nghĩ đến là nguyên nhân vụ tai nạn. Người đàn bà chiến đấu trên thương trường đã nhiều năm, lại có trực giác chính xác của người mẹ nên bà tất nhiên cũng lờ mờ đoán ra được đây có người cố ý hại con gái mình. Mà người kia là…
Bà không dám nghĩ thêm. Chỉ là mọi chuyện quá trùng hợp. Dạ Ái và Quân Minh chỉ mới vừa đính hôn. Còn người nào căm ghét chuyện này hơn người đó chứ. Bà hi vọng đó chỉ là do bà suy nghĩ quá nhiều thôi.
Ngay sau đó bà gọi điện cho trợ lý của mình đem xe đến bệnh viện đón mình.
Bà bước ra từ đồn công an mà tâm trạng nặng trĩu. Bên tai bà còn văng vẳng tiếng nói uy nghiêm của đồng chí công an: “Trước khi con gái bà bị tai nạn, đã có một nhóm người dân anh chị dí theo. Theo lời khai ban đầu của người dân thì con gái bà vì bị ép đến đường cùng nên hoảng loạn, mất phương hướng, dẫn đến tai nạn.”
Bà đã cố gắng gượng, giọng run run mà hỏi thêm: “Vậy, chú công an có thể nói cho tôi biết những người kia do ai đứng sau lưng chỉ đạo không? Bởi vì con gái tôi rất ngoan, nó sẽ không bao giờ dính dáng gì đến dân anh chị đâu.”
Đồng chí công an ngập ngừng nhìn bà một lúc rồi nói nhỏ: “Một trong số những người bị bắt có khai ra cái tên Bạch Đan.”
Bạch Đan? Đây chẳng phải là em gái nuôi của Quân Minh sao? Hình như cô ta đang bị truy nã quốc tế.
Bà Bích ngay khi biết được có người theo đuổi Dạ Ái thì từ lâu cũng đã tìm hiểu lai lịch đời tư của Quân Minh.
Chỉ có điều, hình như Quân Minh chưa bao giờ thừa nhận người em gái nuôi này. Bà còn biết năm mười chín tuổi, vì cô ta mà Quân Minh phải bỏ ra ngoài sinh sống tự lập. Cũng chính tay anh đã đẩy cô em gái nuôi vào thế bí, dẫn đến bị truy nã, phải trốn chui trốn lủi một thời gian dài.
Vậy là cô ta muốn trả thù Quân Minh mà làm hại đến con gái bà.
Nhưng cô ta có quan hệ gì với người đó chứ?
Bà trở về bệnh viện.
Gặp Quân Minh vẫn dáng vẻ đó. Trên gương mặt còn lộ rõ ra quầng thâm đen. Đôi mắt anh không có thần sắc gì rõ rệt. Chỉ có một khoảng trống mất mát.
Dạ Ái được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nơi đây giới hạn giờ giấc người nhà vào thăm, để hạn chế lây lan những loại virus có thể gây hại cho người bệnh.
Lúc này, Quân Minh đang ngồi ngoài ghế trường phòng bệnh của Dạ Ái. Anh ngước lên nhìn khi nhận thấy có người bước tới gần mình.
Hai con người đang chịu chung một nỗi đau nhìn nhau một lúc. Họ đều cảm nhận được niềm đau đớn của đối phương, nhưng không ai muốn lên tiếng nói về điều đó.
Một lúc lâu, bà Bích mới nhẹ giọng nói: “Mẹ vừa đến đồn công an hỏi về vụ tai nạn. Người đứng sau lại là Bạch Đan…”
Nghe được cái tên này, ánh mắt Quân Minh đột nhiên dữ tợn. Anh nắm chặt tay, con ngươi rưng rưng: “Là con hại Dạ Ái rồi.”
Bà Bích vỗ nhẹ vào lưng anh an ủi: “Đừng tự trách mình. Không ai có thể biết trước được điều gì xảy ra cho mình và người thân. Con biết gì về cô ta kể cho mẹ nghe, kể cả những mối quan hệ của cô ta.” Bà không dám nói thẳng đến người kia. Bà vẫn mong mỏi suy đoán của mình là sai.
Lúc này Quân Minh mới ngước lên nhìn bà lần nữa, giọng nghẹn ngào anh hỏi: “Có phải mẹ đã biết chuyện gì không?”
Bà im lặng một lúc rồi nói: “Mẹ nghi ngờ ông Dạ Quân Hiên…”
Anh đứng bật dậy, không kiềm lại được giọng nói tức giận: “Bọn họ có quan hệ tình nhân. Mẹ…”
Bà gật đầu nhẹ nhẹ, dường như điều này bà cũng đã đoán trước được. Bà bình tĩnh nói: “Mẹ sẽ giải quyết chuyện này. Con thay mẹ chăm sóc Dạ Ái.”
Nói rồi bà bước những bước chân vững vàng, nhanh chóng ra khỏi bệnh viện.
Trong ngôi biệt thự rộng lớn chỉ có hai con người ngồi đối diện nhau. Vẻ mặt của mỗi người đều hiện rõ nét hằn học dành cho đối phương.
Người đàn ông tuy là ánh mắt hung dữ trừng bà Bích, nhưng cũng lộ ra vẻ áy náy. Một lúc lâu ông Dạ Quân Hiên nói: “Tôi không ngờ cô ta lại làm hại đến Dạ Ái… Bà tin tôi đi, tôi không hề muốn Dạ Ái gặp chuyện.”
Bà Bích tức giận nói: “Vậy tại sao ông lại đi cung cấp thông tin về con bé cho cô tình nhân nhỏ bé của ông?”
Ông Hiên lúc này càng tỏ vẻ đau khổ hơn: “Tôi chỉ muốn cô ta cảnh cáo Quân Minh, mà rời xa Dạ Ái thôi… Tôi… Bà đừng…”
Bà Hiên đứng dậy, lạnh giọng nói: “Nếu ông không tự đi đầu thú nói ra những việc ông đã làm thì tôi sẽ cắt đứt mọi trợ cấp cho gia đình ông. Đồng thời lấy luôn cổ phần và tất cả tài sản của ông. Sau đó tôi sẽ làm mọi cách khiến ông vào tù.”
Ông ta nghe đến lời đe dọa của bà Bích mà run rẩy cả người. Gia đình của ông ta, đó là ba mẹ già yếu của ông ta, cùng cô em gái được cưng chiều từ bé nên không có việc làm ổn định, chỉ biết ăn bám vào ba mẹ của ông ta. Mà mấy năm nay, đứa em gái này lại li hôn rồi đem theo hai đứa con của cô ta về nhà mẹ ruột. Bọn họ ăn không ngồi rồi, hàng ngày chỉ há miệng đợi ông đem tiền về.
Mà ông Hiên lại là người con có hiếu. Cho nên dưới yêu cầu của ba mẹ về việc ông phải nuôi người em gái này, còn phải nuôi luôn hai đứa con của cô ta. Chưa nói đến việc ông ta còn có đứa con nhỏ với một trong những cô nhân tình, đang cần chu cấp từ ông ta.
Nếu ông ta không có tiền, vậy bọn họ sẽ ra sao?
Nghĩ đến đây ông Hiên thực sự tức giận. Ông không còn cảm thấy hối hận vì những việc mình gây ra nữa mà ông chỉ cảm thấy giận người đàn bà đang dọa dẫm mình ở ngay kia.
Vậy là, trong cơn giận dữ, ông cầm chiếc bình gốm đặt ở cửa ra vào, giơ cao lên đập vào đầu bà Bích.
Ông Hiên lúc thấy bà Bích nằm im một chỗ, máu chảy không ngừng từ nơi ông hạ thủ thì mới tỉnh táo lại. Ông nhìn bàn tay mình, rung rung rồi ôm mặt khóc nức nở.
Ông muốn điên rồi. Tại sao mọi việc lại bị ông làm ra thành như vậy chứ? Ông đã có lỗi biết bao nhiêu với người vợ của mình, đứa con gái của mình. Vậy mà ông còn không biết hối lỗi, lại đi giết cả vợ mình như vậy.
Ông không xứng đáng để sống nữa.
Trong cơn hoảng loạn, ông Dạ Quân Hiên đi vào nhà bếp lấy con dao tự gọt trái cây sắc bén tự đâm vào ngực mình. Ông ta gục chết tại chỗ.
Khi công an đến hiện trường đã thấy cảnh tượng máu me chảy từ trong bếp ra đến ngoài phòng khách. Một cảnh tượng vừa đau lòng vừa kinh khiếp mà không có ai muốn nhớ lại.
Một tuần sau đó, Quân Minh cũng được thông báo rằng Bạch Đan đã bị bắt trong trong khi cô ta muốn vượt biên sang Campuchia.
Trực giác của người mẹ bao giờ cũng đúng.
Bà đã chạy đến bệnh viện ngay sau cuộc gọi kia. Cuộc phẫu thuật do chính bác sĩ Hoàng đảm nhận cho con gái của mình kéo dài tới mười hai tiếng đồng hồ.
Bà Bích nhìn Quân Minh tiều tụy, chỉ sau mấy tiếng mà râu anh mọc lún phun ở cằm, mà đau lòng. Bà đã nhẹ nhàng khuyên nhủ anh khi cuộc phẫu thuật đã trải qua hơn sáu tiếng: “Con về nghỉ ngơi một chút đi. Mẹ ở lại đây canh, chừng nào xong mẹ sẽ gọi cho con.”
Quân Minh chỉ im lặng lắc đầu. Anh biết mình không nên làm cho mẹ Dạ đau khổ hơn nữa. Người trong phòng đang được phẫu thuật kia là con gái của bà. Nhưng làm sao anh có thể nghỉ ngơi khi người đó cũng là người anh yêu nhất.
Tai nạn giao thông lần này không giống như lần trước. Cho nên anh rất lo lắng. Anh lo mình sẽ mất đi nàng.
Cuối cùng, cuộc phẫu thuật cũng kết thúc. Nhưng nhìn vẻ mặt của bác sĩ Hoàng đi ra khỏi phòng phẫu thuật thì tim hai người như chùng xuống.
Bác sĩ Hoàng im lặng một lúc rồi nói: “Cuộc phẫu thuật xem như là thành công. Nhưng con bé có thể tỉnh lại hay không thì phải xem ý chí của nó. Vả lại…” ông ngập ngừng rồi nói tiếp: “Nếu như tỉnh lại thì cũng có khả năng lớn sẽ để lại di chứng.”
Quân Minh hoàn toàn suy sụp. Anh lảo đảo đứng không vững.
Còn bà Ngọc Bích thì khóc ngất đi.
Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên bà nghĩ đến là nguyên nhân vụ tai nạn. Người đàn bà chiến đấu trên thương trường đã nhiều năm, lại có trực giác chính xác của người mẹ nên bà tất nhiên cũng lờ mờ đoán ra được đây có người cố ý hại con gái mình. Mà người kia là…
Bà không dám nghĩ thêm. Chỉ là mọi chuyện quá trùng hợp. Dạ Ái và Quân Minh chỉ mới vừa đính hôn. Còn người nào căm ghét chuyện này hơn người đó chứ. Bà hi vọng đó chỉ là do bà suy nghĩ quá nhiều thôi.
Ngay sau đó bà gọi điện cho trợ lý của mình đem xe đến bệnh viện đón mình.
Bà bước ra từ đồn công an mà tâm trạng nặng trĩu. Bên tai bà còn văng vẳng tiếng nói uy nghiêm của đồng chí công an: “Trước khi con gái bà bị tai nạn, đã có một nhóm người dân anh chị dí theo. Theo lời khai ban đầu của người dân thì con gái bà vì bị ép đến đường cùng nên hoảng loạn, mất phương hướng, dẫn đến tai nạn.”
Bà đã cố gắng gượng, giọng run run mà hỏi thêm: “Vậy, chú công an có thể nói cho tôi biết những người kia do ai đứng sau lưng chỉ đạo không? Bởi vì con gái tôi rất ngoan, nó sẽ không bao giờ dính dáng gì đến dân anh chị đâu.”
Đồng chí công an ngập ngừng nhìn bà một lúc rồi nói nhỏ: “Một trong số những người bị bắt có khai ra cái tên Bạch Đan.”
Bạch Đan? Đây chẳng phải là em gái nuôi của Quân Minh sao? Hình như cô ta đang bị truy nã quốc tế.
Bà Bích ngay khi biết được có người theo đuổi Dạ Ái thì từ lâu cũng đã tìm hiểu lai lịch đời tư của Quân Minh.
Chỉ có điều, hình như Quân Minh chưa bao giờ thừa nhận người em gái nuôi này. Bà còn biết năm mười chín tuổi, vì cô ta mà Quân Minh phải bỏ ra ngoài sinh sống tự lập. Cũng chính tay anh đã đẩy cô em gái nuôi vào thế bí, dẫn đến bị truy nã, phải trốn chui trốn lủi một thời gian dài.
Vậy là cô ta muốn trả thù Quân Minh mà làm hại đến con gái bà.
Nhưng cô ta có quan hệ gì với người đó chứ?
Bà trở về bệnh viện.
Gặp Quân Minh vẫn dáng vẻ đó. Trên gương mặt còn lộ rõ ra quầng thâm đen. Đôi mắt anh không có thần sắc gì rõ rệt. Chỉ có một khoảng trống mất mát.
Dạ Ái được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nơi đây giới hạn giờ giấc người nhà vào thăm, để hạn chế lây lan những loại virus có thể gây hại cho người bệnh.
Lúc này, Quân Minh đang ngồi ngoài ghế trường phòng bệnh của Dạ Ái. Anh ngước lên nhìn khi nhận thấy có người bước tới gần mình.
Hai con người đang chịu chung một nỗi đau nhìn nhau một lúc. Họ đều cảm nhận được niềm đau đớn của đối phương, nhưng không ai muốn lên tiếng nói về điều đó.
Một lúc lâu, bà Bích mới nhẹ giọng nói: “Mẹ vừa đến đồn công an hỏi về vụ tai nạn. Người đứng sau lại là Bạch Đan…”
Nghe được cái tên này, ánh mắt Quân Minh đột nhiên dữ tợn. Anh nắm chặt tay, con ngươi rưng rưng: “Là con hại Dạ Ái rồi.”
Bà Bích vỗ nhẹ vào lưng anh an ủi: “Đừng tự trách mình. Không ai có thể biết trước được điều gì xảy ra cho mình và người thân. Con biết gì về cô ta kể cho mẹ nghe, kể cả những mối quan hệ của cô ta.” Bà không dám nói thẳng đến người kia. Bà vẫn mong mỏi suy đoán của mình là sai.
Lúc này Quân Minh mới ngước lên nhìn bà lần nữa, giọng nghẹn ngào anh hỏi: “Có phải mẹ đã biết chuyện gì không?”
Bà im lặng một lúc rồi nói: “Mẹ nghi ngờ ông Dạ Quân Hiên…”
Anh đứng bật dậy, không kiềm lại được giọng nói tức giận: “Bọn họ có quan hệ tình nhân. Mẹ…”
Bà gật đầu nhẹ nhẹ, dường như điều này bà cũng đã đoán trước được. Bà bình tĩnh nói: “Mẹ sẽ giải quyết chuyện này. Con thay mẹ chăm sóc Dạ Ái.”
Nói rồi bà bước những bước chân vững vàng, nhanh chóng ra khỏi bệnh viện.
Trong ngôi biệt thự rộng lớn chỉ có hai con người ngồi đối diện nhau. Vẻ mặt của mỗi người đều hiện rõ nét hằn học dành cho đối phương.
Người đàn ông tuy là ánh mắt hung dữ trừng bà Bích, nhưng cũng lộ ra vẻ áy náy. Một lúc lâu ông Dạ Quân Hiên nói: “Tôi không ngờ cô ta lại làm hại đến Dạ Ái… Bà tin tôi đi, tôi không hề muốn Dạ Ái gặp chuyện.”
Bà Bích tức giận nói: “Vậy tại sao ông lại đi cung cấp thông tin về con bé cho cô tình nhân nhỏ bé của ông?”
Ông Hiên lúc này càng tỏ vẻ đau khổ hơn: “Tôi chỉ muốn cô ta cảnh cáo Quân Minh, mà rời xa Dạ Ái thôi… Tôi… Bà đừng…”
Bà Hiên đứng dậy, lạnh giọng nói: “Nếu ông không tự đi đầu thú nói ra những việc ông đã làm thì tôi sẽ cắt đứt mọi trợ cấp cho gia đình ông. Đồng thời lấy luôn cổ phần và tất cả tài sản của ông. Sau đó tôi sẽ làm mọi cách khiến ông vào tù.”
Ông ta nghe đến lời đe dọa của bà Bích mà run rẩy cả người. Gia đình của ông ta, đó là ba mẹ già yếu của ông ta, cùng cô em gái được cưng chiều từ bé nên không có việc làm ổn định, chỉ biết ăn bám vào ba mẹ của ông ta. Mà mấy năm nay, đứa em gái này lại li hôn rồi đem theo hai đứa con của cô ta về nhà mẹ ruột. Bọn họ ăn không ngồi rồi, hàng ngày chỉ há miệng đợi ông đem tiền về.
Mà ông Hiên lại là người con có hiếu. Cho nên dưới yêu cầu của ba mẹ về việc ông phải nuôi người em gái này, còn phải nuôi luôn hai đứa con của cô ta. Chưa nói đến việc ông ta còn có đứa con nhỏ với một trong những cô nhân tình, đang cần chu cấp từ ông ta.
Nếu ông ta không có tiền, vậy bọn họ sẽ ra sao?
Nghĩ đến đây ông Hiên thực sự tức giận. Ông không còn cảm thấy hối hận vì những việc mình gây ra nữa mà ông chỉ cảm thấy giận người đàn bà đang dọa dẫm mình ở ngay kia.
Vậy là, trong cơn giận dữ, ông cầm chiếc bình gốm đặt ở cửa ra vào, giơ cao lên đập vào đầu bà Bích.
Ông Hiên lúc thấy bà Bích nằm im một chỗ, máu chảy không ngừng từ nơi ông hạ thủ thì mới tỉnh táo lại. Ông nhìn bàn tay mình, rung rung rồi ôm mặt khóc nức nở.
Ông muốn điên rồi. Tại sao mọi việc lại bị ông làm ra thành như vậy chứ? Ông đã có lỗi biết bao nhiêu với người vợ của mình, đứa con gái của mình. Vậy mà ông còn không biết hối lỗi, lại đi giết cả vợ mình như vậy.
Ông không xứng đáng để sống nữa.
Trong cơn hoảng loạn, ông Dạ Quân Hiên đi vào nhà bếp lấy con dao tự gọt trái cây sắc bén tự đâm vào ngực mình. Ông ta gục chết tại chỗ.
Khi công an đến hiện trường đã thấy cảnh tượng máu me chảy từ trong bếp ra đến ngoài phòng khách. Một cảnh tượng vừa đau lòng vừa kinh khiếp mà không có ai muốn nhớ lại.
Một tuần sau đó, Quân Minh cũng được thông báo rằng Bạch Đan đã bị bắt trong trong khi cô ta muốn vượt biên sang Campuchia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.