Chương 17: Chỉ Có Thể Là Cô Ấy
Văn Lợi Mỹ
17/10/2021
Bà Bích như mừng rỡ khi nghe tôi hỏi câu đó, giống như bà thật sự mong Dạ Ái sẽ thành đôi với tôi nhanh chóng. Điều này tất nhiên tôi cảm thấy hào hứng vui vẻ, nhưng trong lòng không thể không thắc mắc tại sao hai vợ chồng ông Hiên bà Bích lại có thái độ khác nhau như vậy. Nếu xét trên phương diện sự nghiệp thì đáng ra ông Hiên phải là người ủng hộ tôi mới đúng, vì cùng là đàn ông với nhau sẽ hiểu rõ sự nghiệp và gia cảnh càng tốt thì càng có thể cho người vợ cuộc sống tốt đẹp. Tôi nào có thua kém ai, chẳng lẽ tôi không đủ điều kiện để chăm lo cho con gái bảo bối của ông. Hay là trong mắt ông Hiên không hề có ai xứng đáng với Dạ Ái?
Bà Bích kéo tôi ra ngoài, giả vờ như muốn nhờ tôi tư vấn về một bộ sofa mà bà ưng ý, rồi nói với tôi bằng giọng nói đè thấp nhất có thể như sợ ai đó nghe thấy: “Trước đây Dạ Ái có thói quen thức dậy sớm để chạy bộ tại công viên gần nhà. Mặc dù nó chuyển đi gần một năm rồi, nhưng chỗ ở hiện tại cũng có công viên nhỏ ở gần đó, cô nghĩ thói quen này nó không từ bỏ, cháu cứ thử tiếp cận nó theo cách đó thử xem.” Nói xong bà quay sang tôi rồi nói với giọng to hơn, “bộ sofa này rất đẹp, cô đang muốn thay đổi nó cho bộ đã cũ ở phòng khách, hôm nào cháu ghé qua nhà cô để tư vấn hơn giúp cô nhé.”
Tôi tiễn họ đi được năm phút thì điện thoại tôi reo lên, là Bạch Đan, cô em gái của tôi đang sống với ba mẹ tôi ở Canada. Mấy hôm trước mẹ tôi có gọi nói rằng Bạch Đan đã về nước, nhưng nó không hề liên lạc với tôi, còn tôi thì vì quá bận nên cũng quên luôn về cô em gái này.
Bạch Đan là cô em gái mà ba mẹ tôi nhận nuôi cách đây mười một năm trước. Năm đó Bạch Đan chỉ mới mười ba tuổi mà bị người ta lừa bán đi qua tới Trung Quốc. Ba mẹ tôi lúc đó đang đi du lịch, trong một lần vào nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng thì gặp được một cô bé vừa đen, vừa gầy, không biết nói tiếng Trung đang bị chủ mắng vì lỡ tay làm đổ thức ăn của khách. Sau khi nhận ra cô bé là người Việt, ba mẹ tôi có dò hỏi vì sao lại qua tới bên đây thì cô bé kể rằng bên Việt Nam có gia đình rất nghèo, chính tay ba mẹ ruột bán cho bọn buôn lậu người tới đây. Vì còn nhỏ tuổi nên bọn chúng không giữ lại làm gái, mà trực tiếp bán luôn cho một gia đình đang cần người giúp việc nhà. Sau khi vào gia đình đó làm việc được một thời gian thì ông chồng nảy sinh ý đồ xấu với cô bé, bà vợ thấy vậy nên bán cô cho ông chủ nhà hàng này. Ba mẹ tôi biết được câu chuyện của Bạch Đan nên rất thương xót, họ chuộc Bạch Đan ra rồi đưa về Việt Nam, định sẽ trả cô về với gia đình. Nhưng cô bé cứ khóc lóc mãi, nói rằng nếu có về với gia đình rồi cũng lại bị họ bán nữa, cô bé mong có thể đi theo ba mẹ tôi về Canada giúp việc cho họ. Ba mẹ tôi không cần thêm người làm, nhưng vì thương cô bé số khổ, lại có chút thông minh nên nhận làm con gái nuôi. Bạch Đan lớn lên biết cách sống, lại ngọt ngào nên được lòng ba mẹ tôi, để nó ở bên chăm sóc ông bà thì tôi cũng yên tâm ra ngoài lập nghiệp riêng của mình.
Mười một năm nay nó chưa quay về Việt Nam lần nào, cho dù ba mẹ tôi có về thăm quê hương thì nó cũng không đi theo, chúng tôi hiểu nó vẫn sợ hãi cái quá khứ đó nên cũng không ép buộc nó. Nhưng lần này đột nhiên nó lại trở về một mình, mà lại không hề liên lạc với tôi.
Tôi nhìn điện thoại nhíu mày như có dự cảm không tốt, tôi hiểu Bạch Đan. Nó rất thương tôi, nhưng cái tình cảm thương mến của Bạch Đan không giống như một đứa em gái dành cho một người anh trai, nó luôn muốn sở hữu tôi cho riêng nó. Cũng chính vì biết tâm tư của nó nên tôi dọn ra ngoài sống hơn bảy năm nay, rất ít khi về thăm ba mẹ. Tôi bắt máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói như hờn trách: “Anh hai, sao bây giờ anh mới bắt máy? Em về Việt Nam thăm anh nè. Anh đến đón em nhé!”
“Em đang ở đâu? Anh nghe mẹ nói em về cũng lâu rồi mà tới bây giờ mới liên lạc với anh?” Tôi hỏi giọng lạnh lùng hơn khi nghĩ đến một khả năng.
Đầu dây bên kia lại như chững lại một lúc, rồi lại cất giọng nghẹn ngào: “Anh hai biết em về được một thời gian rồi mà lại không liên lạc với em sao? Anh Hai hết thương em rồi sao?”
“Anh chỉ mới biết vài ngày trước thôi… Mấy tháng nay em làm gì ở Việt Nam mà không liên lạc với anh sớm?” Tôi bất mãn với giọng điệu nhão như cháo của cô em gái nuôi.
“Anh đừng hỏi nhiều nữa mà, em đang ở khách sạn Z, anh mau qua đón em đi.”
Tôi không chút do dự từ chối: “Em ở đó mấy tháng nay thấy ổn thì cứ ở đó đi. Khi nào thấy chán thì về với ba mẹ. Chỗ anh không tiện cho em ở. Khi nào rảnh anh sẽ qua đưa em đi ăn.”
Đầu dây bên kia lại cất giọng ấm ức: “Anh hai không để em ở chỗ anh là vì sợ cô bé kia hiểu lầm sao?”
Mày của tôi lại nhíu sâu hơn, quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi. Bạch Đan đã tìm Dạ Ái nói năng lung tung làm cho nàng hiểu lầm tôi rồi tránh mặt tôi mấy tháng nay. Tôi cố nén giận hỏi Bạch Đan: “Em đã gặp cô ấy rồi? Em đã nói gì?”
Lần này không còn giọng nũng nịu nữa mà tức giận gần như hét lên: “Anh vì một cô bé mới gặp được mấy tháng mà tức giận với em rồi lại không cho em qua chỗ của anh sao?”
Tôi không nói gì, đợi một lúc như biết tôi giận nên Bạch Đan nhẹ giọng hơn: “Anh hai, Dạ Ái không xứng với anh đâu. Anh thông minh, tài năng, gia cảnh tốt, lại là người có tiếng tăm như vậy nên nhiều cô gái thích anh là đúng rồi. Nhưng anh không thể thích cô bé sinh viên còn chưa ra trường, sau này không biết tương lai như thế nào như cô ta được. Ba mẹ sẽ không đồng ý một cô con dâu không môn đăng hộ đối với anh đâu. Dù sao cũng chỉ là mối tình đầu chưa chớm nở thôi mà, anh hai sẽ quên nhanh thôi. Hay là anh hai về với em đi, chúng ta sẽ sống như lúc trước được không?”
Lần này tôi không giấu được sự tức giận nữa mà gằn giọng qua điện thoại: “Em cũng biết cô ấy là mối tình đầu của anh sao? Em có biết thế nào là mối tình đầu không? Với anh mối tình đầu cũng là mối tình cuối cùng. Cả đời này anh không yêu ai khác nữa ngoài cô ấy. Chỉ có thể là cô ấy.” Tôi cúp máy mà không để Bạch Đan nói thêm gì.
Bà Bích kéo tôi ra ngoài, giả vờ như muốn nhờ tôi tư vấn về một bộ sofa mà bà ưng ý, rồi nói với tôi bằng giọng nói đè thấp nhất có thể như sợ ai đó nghe thấy: “Trước đây Dạ Ái có thói quen thức dậy sớm để chạy bộ tại công viên gần nhà. Mặc dù nó chuyển đi gần một năm rồi, nhưng chỗ ở hiện tại cũng có công viên nhỏ ở gần đó, cô nghĩ thói quen này nó không từ bỏ, cháu cứ thử tiếp cận nó theo cách đó thử xem.” Nói xong bà quay sang tôi rồi nói với giọng to hơn, “bộ sofa này rất đẹp, cô đang muốn thay đổi nó cho bộ đã cũ ở phòng khách, hôm nào cháu ghé qua nhà cô để tư vấn hơn giúp cô nhé.”
Tôi tiễn họ đi được năm phút thì điện thoại tôi reo lên, là Bạch Đan, cô em gái của tôi đang sống với ba mẹ tôi ở Canada. Mấy hôm trước mẹ tôi có gọi nói rằng Bạch Đan đã về nước, nhưng nó không hề liên lạc với tôi, còn tôi thì vì quá bận nên cũng quên luôn về cô em gái này.
Bạch Đan là cô em gái mà ba mẹ tôi nhận nuôi cách đây mười một năm trước. Năm đó Bạch Đan chỉ mới mười ba tuổi mà bị người ta lừa bán đi qua tới Trung Quốc. Ba mẹ tôi lúc đó đang đi du lịch, trong một lần vào nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng thì gặp được một cô bé vừa đen, vừa gầy, không biết nói tiếng Trung đang bị chủ mắng vì lỡ tay làm đổ thức ăn của khách. Sau khi nhận ra cô bé là người Việt, ba mẹ tôi có dò hỏi vì sao lại qua tới bên đây thì cô bé kể rằng bên Việt Nam có gia đình rất nghèo, chính tay ba mẹ ruột bán cho bọn buôn lậu người tới đây. Vì còn nhỏ tuổi nên bọn chúng không giữ lại làm gái, mà trực tiếp bán luôn cho một gia đình đang cần người giúp việc nhà. Sau khi vào gia đình đó làm việc được một thời gian thì ông chồng nảy sinh ý đồ xấu với cô bé, bà vợ thấy vậy nên bán cô cho ông chủ nhà hàng này. Ba mẹ tôi biết được câu chuyện của Bạch Đan nên rất thương xót, họ chuộc Bạch Đan ra rồi đưa về Việt Nam, định sẽ trả cô về với gia đình. Nhưng cô bé cứ khóc lóc mãi, nói rằng nếu có về với gia đình rồi cũng lại bị họ bán nữa, cô bé mong có thể đi theo ba mẹ tôi về Canada giúp việc cho họ. Ba mẹ tôi không cần thêm người làm, nhưng vì thương cô bé số khổ, lại có chút thông minh nên nhận làm con gái nuôi. Bạch Đan lớn lên biết cách sống, lại ngọt ngào nên được lòng ba mẹ tôi, để nó ở bên chăm sóc ông bà thì tôi cũng yên tâm ra ngoài lập nghiệp riêng của mình.
Mười một năm nay nó chưa quay về Việt Nam lần nào, cho dù ba mẹ tôi có về thăm quê hương thì nó cũng không đi theo, chúng tôi hiểu nó vẫn sợ hãi cái quá khứ đó nên cũng không ép buộc nó. Nhưng lần này đột nhiên nó lại trở về một mình, mà lại không hề liên lạc với tôi.
Tôi nhìn điện thoại nhíu mày như có dự cảm không tốt, tôi hiểu Bạch Đan. Nó rất thương tôi, nhưng cái tình cảm thương mến của Bạch Đan không giống như một đứa em gái dành cho một người anh trai, nó luôn muốn sở hữu tôi cho riêng nó. Cũng chính vì biết tâm tư của nó nên tôi dọn ra ngoài sống hơn bảy năm nay, rất ít khi về thăm ba mẹ. Tôi bắt máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói như hờn trách: “Anh hai, sao bây giờ anh mới bắt máy? Em về Việt Nam thăm anh nè. Anh đến đón em nhé!”
“Em đang ở đâu? Anh nghe mẹ nói em về cũng lâu rồi mà tới bây giờ mới liên lạc với anh?” Tôi hỏi giọng lạnh lùng hơn khi nghĩ đến một khả năng.
Đầu dây bên kia lại như chững lại một lúc, rồi lại cất giọng nghẹn ngào: “Anh hai biết em về được một thời gian rồi mà lại không liên lạc với em sao? Anh Hai hết thương em rồi sao?”
“Anh chỉ mới biết vài ngày trước thôi… Mấy tháng nay em làm gì ở Việt Nam mà không liên lạc với anh sớm?” Tôi bất mãn với giọng điệu nhão như cháo của cô em gái nuôi.
“Anh đừng hỏi nhiều nữa mà, em đang ở khách sạn Z, anh mau qua đón em đi.”
Tôi không chút do dự từ chối: “Em ở đó mấy tháng nay thấy ổn thì cứ ở đó đi. Khi nào thấy chán thì về với ba mẹ. Chỗ anh không tiện cho em ở. Khi nào rảnh anh sẽ qua đưa em đi ăn.”
Đầu dây bên kia lại cất giọng ấm ức: “Anh hai không để em ở chỗ anh là vì sợ cô bé kia hiểu lầm sao?”
Mày của tôi lại nhíu sâu hơn, quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi. Bạch Đan đã tìm Dạ Ái nói năng lung tung làm cho nàng hiểu lầm tôi rồi tránh mặt tôi mấy tháng nay. Tôi cố nén giận hỏi Bạch Đan: “Em đã gặp cô ấy rồi? Em đã nói gì?”
Lần này không còn giọng nũng nịu nữa mà tức giận gần như hét lên: “Anh vì một cô bé mới gặp được mấy tháng mà tức giận với em rồi lại không cho em qua chỗ của anh sao?”
Tôi không nói gì, đợi một lúc như biết tôi giận nên Bạch Đan nhẹ giọng hơn: “Anh hai, Dạ Ái không xứng với anh đâu. Anh thông minh, tài năng, gia cảnh tốt, lại là người có tiếng tăm như vậy nên nhiều cô gái thích anh là đúng rồi. Nhưng anh không thể thích cô bé sinh viên còn chưa ra trường, sau này không biết tương lai như thế nào như cô ta được. Ba mẹ sẽ không đồng ý một cô con dâu không môn đăng hộ đối với anh đâu. Dù sao cũng chỉ là mối tình đầu chưa chớm nở thôi mà, anh hai sẽ quên nhanh thôi. Hay là anh hai về với em đi, chúng ta sẽ sống như lúc trước được không?”
Lần này tôi không giấu được sự tức giận nữa mà gằn giọng qua điện thoại: “Em cũng biết cô ấy là mối tình đầu của anh sao? Em có biết thế nào là mối tình đầu không? Với anh mối tình đầu cũng là mối tình cuối cùng. Cả đời này anh không yêu ai khác nữa ngoài cô ấy. Chỉ có thể là cô ấy.” Tôi cúp máy mà không để Bạch Đan nói thêm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.