Chương 43: Sản Nghiệp Nhà Anh
Văn Lợi Mỹ
26/10/2021
Mười lăm phút sau phòng họp đã đầy người. Lúc này Dạ Ái đang ngồi ở hàng ghế sát tường nhìn mọi người kéo vào càng lúc càng đông.
Quân Minh im lặng, đôi mắt lạnh lùng chờ đợi tất cả yên vị xong hỏi: “Đã đủ hết cả chưa?”
Giám đốc chi nhánh là người đàn ông trung niên, khoảng bốn mươi lăm tuổi, tên là Khánh nhìn quanh phòng họp một lần, lúc này mới lên tiếng: “Đủ hết rồi, thưa sếp.”
Quân Minh gật đầu, rồi liếc ông một cái ý bảo bắt đầu họp.
Giám đốc Khánh ra hiệu cho trợ lý Tấn của mình đứng lên báo cáo thiệt hại. Càng đọc bản báo cáo, giọng anh ta càng không tự chủ mà run run. Những người có mặt ở phòng họp cũng càng ngày càng rùng mình, thầm hít hà trong lòng. Thiệt hại lần này quả thật là rất nhiều, đó là chưa kể đến nếu không giải quyết được vấn đề giao hàng cho khách hàng trong thời gian ngắn thì thiệt hại còn tăng lên gấp bội nữa. Chỉ có Quân Minh từ đầu đến giờ vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không hề biểu lộ rõ ràng nào trên gương mặt.
Đến khi trợ lý Tấn báo cáo xong, anh mới lạnh lùng mở miệng hỏi: “Nguyên nhân cháy?”
“Tối hôm qua trời mưa lớn, đường dây điện ở khu vực này bị đứt nên không có điện cả đêm. Công nhân trong ký túc vì tối quá nên mua nến vào thắp sáng. Gần sáng có một công nhân thắp nến đi vệ sinh, không cẩn thận làm đổ nến lên những cuộn giấy, gió to thổi làm cháy lan vào nhà xưởng.”
“Không thiệt hại về người?” Quân Minh vẫn giữ gương mặt không biểu tình hỏi.
“Không…không có ai bị thương.” Nghe câu hỏi của Quân Minh, giám đốc cũng hơi ngạc nhiên. Không phải lúc này nên quan tâm về thiệt hại của công ty nhiều hơn sao? Không phải nên truy cứu trách nhiệm sao?
Quân Minh không để ý đến sắc mặt của vị giám đốc chi nhánh, anh lạnh lùng hỏi tiếp: “Những vị ngồi ở đây là những người có khả năng thuyế phục giỏi nhất mà công ty chọn ra phải không?”
“Dạ đúng, thưa sếp.” Vị giám đốc kinh doanh nãy giờ vẫn ngồi im, lúc này mới dám lên tiếng, “đây là những nhân viên kinh doanh giỏi nhất của công ty chúng ta, khả năng thuyết phục khách hàng của họ thật sự không chê được.”
“Tốt lắm!” Quân Minh giọng uy nghiêm nói ra đề nghị: “Mỗi người cầm một bản danh sách khách hàng cần chúng ta giao hàng trong vòng hai tuần, tự chia nhau ra mà gọi điện thuyết phục họ cho chúng ta thêm thời gian một tháng. Cứ mỗi cuộc gọi thành công, tôi sẽ thưởng hai triệu vào lương tháng này.”
Nghe lời đề nghị của vị sếp lớn ít khi thấy mặt ai ấy trong phòng đều tỏ vẻ hân hoan, không ngờ trong cái rủi của công ty, lại cho họ có cơ hội kiếm thêm tiền nuôi gia đình. Vậy nên tất cả mọi người đều nỗ lực hết sức mà nhanh chóng phân chia khách hàng rồi lục tục kéo nhau ra ngoài bàn làm việc gọi điện.
Trong phòng họp hiện giờ chỉ còn lại Quân Minh và Dạ Ái.
Quân Minh nhìn nàng cười dịu dàng hỏi: “Em có mệt không?”
Dạ Ái lắc đầu: “Em không mệt. Anh cứ làm việc của anh đi.”
Quân Minh gật đầu, đứng dậy xoa đầu nàng mấy cái rồi bước đến bàn nước rót cho nàng một ly, mình một ly. Anh ngồi xuống ghế chủ tọa, lấy điện thoại từ nãy đến giờ vẫn rung không ngừng, bấm nút nghe: “Ba…”
Ông Quân Hoa nghe đến khu xưởng phía Bắc bị cháy, sốt ruột nên gọi điện hỏi Quân Minh: “Chuyện sao rồi con?”
Quân Minh vẫn giữ giọng nói bình tĩnh: “Vẫn đang thuyết phục khách hàng. Ba, giúp con chuẩn bị một lượng giấy lớn. Đợi lát nữa có kết quả con sẽ gửi mail cho ba danh sách khách hàng. Sau đó ba chuyển đi trực tiếp từ bên đó đi giúp con. Nếu không đủ thì để con gọi cho chi nhánh bên Đức.”
Ông Hoa nghe con trai vẫn còn bình tĩnh mà giải quyết thì cũng yên tâm đồng ý. Đứa con trai này của ông chưa bao giờ làm ông thất vọng về bất cứ chuyện gì. Ông đúng là tu mấy kiếp mới có được đứa con trai giỏi giang như Quân Minh.
Nửa tiếng sau, mọi người lại vào phòng họp báo cáo. Kết quả khá mỹ mãn, 95% khách hàng đồng ý gia hạn thời gian.
Quân Minh lúc này mới thở nhẹ ra nói: “Thông báo cho toàn bộ công nhân tăng ca sản xuất cho kịp hàng trong vòng một tháng để kịp giao hàng. Nói với những công nhân đồng ý tăng ca rằng tiền lương tháng này sẽ được tính gấp đôi bình thường. Bên bộ phận marketing nhớ chuẩn bị quà cám ơn xứng đáng cho những khách hàng đồng ý gia hạn thời gian. Bộ phận kinh doanh ngay lập tức gửi email xác nhận với 5% khách hàng không đồng ý với nội dung, hàng sẽ được chuyển từ Canada tới trong vòng hai tuần tới. Trợ lý Tần, anh gửi cho tôi một bản danh sách cụ thể của khách hàng không đồng ý vào email của tôi liền. Còn bộ phận nhân sự lấy danh sách những vị lúc nãy đã có công thuyết phục khách hàng để cuối tháng thanh toán tiền thưởng thêm cho họ. Được rồi! Mọi người đã vất vả rồi! Tan họp! Giám đốc Khánh và giám đốc sản xuất ở lại.”
Ai nấy hít thở nhẹ nhàng, không ngờ mọi việc lại được giải quyết nhanh như vậy. Họ phải công nhận vị sếp lớn này làm chủ tình hình thật tốt. Cho dù công ty có tổn thất rất lớn, nhưng anh ấy cũng không mất bình tĩnh mà từ tốn giải quyết đâu vào đó chuyện cấp bách trước tiên. Họ chỉ còn biết viết hai chữ khâm phục trên mặt về vị sếp trẻ đang trong phòng kia.
Ở bên trong phòng họp Quân Minh nhìn hai vị giám đốc mà ánh mắt hung dữ lạnh lùng hơn hẳn. Anh hỏi: “Tôi đầu tư cho công ty một nhà xưởng hiện đại, một khu ký túc cũng hiện đại không kém mà đến bây giờ lại không có nguồn điện dự phòng sao?”
“Chuyện này… là do chưa xin được giấy phép sử dụng điện dự phòng riêng…” một trong hai vị run rẩy lên tiếng.
“Các ông làm việc kiểu gì vậy? Không phải ngày một ngày hai, mà là hơn một năm rồi… Nếu không thể xin giấy phép thì ít ra cũng phải có máy phát điện chứ! Chuyện nhỏ như vậy mà các ông không lo được sao? Hay là các ông nghĩ ban đêm công nhân không cần sinh hoạt, cho dù cúp điện họ cũng chỉ có nằm im không nhúc nhích?” Anh càng nói càng không giữ được nữa sự ôn hòa vốn có. Tức đến mức muốn bóp nát hai vị cấp dưới vô trách nhiệm đứng trước mặt mình đây.
“Thiệt hại bây giờ rất lớn. Chẳng lẽ các ông kêu tôi phải tính sổ trên đầu công nhân nghèo kia? Vì sao các ông làm việc mà không suy tính sâu xa? Mặt hàng chúng ta sản xuất là mặt hàng kỵ tối đa với lửa, thậm chí dòng điện không an toàn cũng đủ chứa đựng rủi ro rất lớn rồi…” Anh dừng một chút, hít thở đều hơn để tránh làm cho cô gái nãy giờ vẫn ngồi yên một bên nghe giảng hoảng sợ, anh nói tiếp: “Tôi cho các ông cơ hội, trong vòng nửa năm phải bằng mọi cách bù lại gấp ba thiệt hại hôm nay. Nếu không các ông cứ chuẩn bị đơn từ chức đi.”
Anh nói xong, đứng dậy cầm tay Dạ Ái bước một mạch ra ngoài. Đi đến cửa như nhớ ra chuyện gì đó, anh lại quay lại nói: “Ngày mai tôi sẽ trực tiếp đến nhà máy xem.”
Hai người lại về căn hộ, lúc này trời đã tối đen. Dạ Ái bước vào trong xoa xoa tay, rồi quay sang nói với anh: “Để em xem tủ trong tủ lạnh có gì để nấu bữa tối không.”
Quân Minh ngăn cản nàng: “Em nghỉ ngơi đi. Hôm nay để anh nấu.”
Trong lòng không tự chủ lại dấy lên hương vị ngọt ngào. Thật tốt khi có người bạn quan tâm mình nhiều như anh ấy. Nàng nhủ thầm.
Khi Quân Minh nấu xong bữa tối, đã bày biện đồ ăn lên bàn ăn sẵn, thì Dạ Ái cũng đã tắm rửa sạch sẽ bước ra. Mùi sữa tắm trên người nàng thoang thoảng bên mũi làm cho Quân Minh ngơ ngẩn vài giây. Rất nhanh anh kéo ghế ngồi gần nàng hơn, chủ động gắp đồ ăn cho nàng.
Dạ Ái đã cùng ăn cơm chung với Quân Minh một thời gian nên cũng không còn e ngại gì hành động của anh nữa. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất thân thiết. Dạ Ái hỏi: “Sao trước giờ em không thấy anh qua A.M.W làm việc? Em đã không biết đó là công ty của anh.”
Quân Minh từ tốn nhai, từ tốn nuốt xuống rồi mới trả lời nàng: “Đó là sản nghiệp nhà anh mà ông nội anh gây dựng, lúc đầu trụ sở ở Canada. Hiện giờ thì ba anh vẫn là chủ tịch, ba năm trước ông quyết định chuyển trụ sở chính về Việt Nam và nhờ anh lâu lâu qua giải quyết giúp. Ông còn chuyển cổ phần cho anh để anh có quyền quyết định. Còn phần ông vẫn bay qua bay lại giữa hai nước. Lúc đầu anh không có ý định gì với công ty A.M.W vì nghĩ ba vẫn còn đủ trẻ và khỏe mạnh để đảm đương sự nghiệp của ông nội. Nhưng hai năm gần đây ông đột nhiên nói muốn ở bên cạnh mẹ anh nhiều hơn, nên dần dần chuyển giao lại cho anh. Công ty anh vẫn chưa ổn định nên phần lớn thời gian anh dành cho công ty CR đã, còn ban đêm về mới tranh thủ thời gian xem công việc bên kia.”
Dạ Ái nhìn anh thán phục: “Anh làm việc vất vả như vậy sao? Vậy mà em chưa bao giờ thấy anh than mệt lần nào.”
Quân Minh cười không nói gì, tiếp tục ăn cơm. Dạ Ái lại nhớ ra chuyện gì đó hỏi anh: “Vậy tính ra anh đâu còn thời gian để làm việc khác nữa? Nhưng sao anh vẫn còn chấp nhận lời đề nghị của thầy hiệu trưởng giảng dạy ở trường em?”
Cánh tay đang gắp đồ ăn khựng lại một giây, Quân Minh chột dạ nhìn nàng nói thật: “Vì anh muốn ở gần em hơn.”
Dạ Ái đỏ mặt, cúi đầu ăn cơm mà không hỏi gì thêm. Quân Minh thấy vậy cười thật tươi nói: “Nhưng tiếc là anh chỉ tranh thủ một học kỳ thôi. Từ học kỳ sau thì anh không còn dạy nữa rồi.”
“Vậy sao?” Dạ Ái lúc này mới ngẩng đầu lên, nhỏ giọng mất mát.
Quân Minh nhận ra được, anh cười cười an ủi nàng: “Nhưng anh luôn luôn có thời gian cho người bạn thân Dạ Ái của anh đây. Rất nhanh Duy Nam sẽ tiếp nhận quản lý công ty CR, anh sẽ chuyên tâm vào công ty A.M.W, lúc đó thì anh sẽ có nhiều thời gian ở cạnh em hơn.”
Dạ Ái lại đỏ mặt hơn, giả vờ tức giận nói: “Anh nghĩ chỉ có mình anh bận rộn thôi sao? Ai cần anh dành thời gian cho em đâu chứ!”
Quân Minh im lặng, đôi mắt lạnh lùng chờ đợi tất cả yên vị xong hỏi: “Đã đủ hết cả chưa?”
Giám đốc chi nhánh là người đàn ông trung niên, khoảng bốn mươi lăm tuổi, tên là Khánh nhìn quanh phòng họp một lần, lúc này mới lên tiếng: “Đủ hết rồi, thưa sếp.”
Quân Minh gật đầu, rồi liếc ông một cái ý bảo bắt đầu họp.
Giám đốc Khánh ra hiệu cho trợ lý Tấn của mình đứng lên báo cáo thiệt hại. Càng đọc bản báo cáo, giọng anh ta càng không tự chủ mà run run. Những người có mặt ở phòng họp cũng càng ngày càng rùng mình, thầm hít hà trong lòng. Thiệt hại lần này quả thật là rất nhiều, đó là chưa kể đến nếu không giải quyết được vấn đề giao hàng cho khách hàng trong thời gian ngắn thì thiệt hại còn tăng lên gấp bội nữa. Chỉ có Quân Minh từ đầu đến giờ vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không hề biểu lộ rõ ràng nào trên gương mặt.
Đến khi trợ lý Tấn báo cáo xong, anh mới lạnh lùng mở miệng hỏi: “Nguyên nhân cháy?”
“Tối hôm qua trời mưa lớn, đường dây điện ở khu vực này bị đứt nên không có điện cả đêm. Công nhân trong ký túc vì tối quá nên mua nến vào thắp sáng. Gần sáng có một công nhân thắp nến đi vệ sinh, không cẩn thận làm đổ nến lên những cuộn giấy, gió to thổi làm cháy lan vào nhà xưởng.”
“Không thiệt hại về người?” Quân Minh vẫn giữ gương mặt không biểu tình hỏi.
“Không…không có ai bị thương.” Nghe câu hỏi của Quân Minh, giám đốc cũng hơi ngạc nhiên. Không phải lúc này nên quan tâm về thiệt hại của công ty nhiều hơn sao? Không phải nên truy cứu trách nhiệm sao?
Quân Minh không để ý đến sắc mặt của vị giám đốc chi nhánh, anh lạnh lùng hỏi tiếp: “Những vị ngồi ở đây là những người có khả năng thuyế phục giỏi nhất mà công ty chọn ra phải không?”
“Dạ đúng, thưa sếp.” Vị giám đốc kinh doanh nãy giờ vẫn ngồi im, lúc này mới dám lên tiếng, “đây là những nhân viên kinh doanh giỏi nhất của công ty chúng ta, khả năng thuyết phục khách hàng của họ thật sự không chê được.”
“Tốt lắm!” Quân Minh giọng uy nghiêm nói ra đề nghị: “Mỗi người cầm một bản danh sách khách hàng cần chúng ta giao hàng trong vòng hai tuần, tự chia nhau ra mà gọi điện thuyết phục họ cho chúng ta thêm thời gian một tháng. Cứ mỗi cuộc gọi thành công, tôi sẽ thưởng hai triệu vào lương tháng này.”
Nghe lời đề nghị của vị sếp lớn ít khi thấy mặt ai ấy trong phòng đều tỏ vẻ hân hoan, không ngờ trong cái rủi của công ty, lại cho họ có cơ hội kiếm thêm tiền nuôi gia đình. Vậy nên tất cả mọi người đều nỗ lực hết sức mà nhanh chóng phân chia khách hàng rồi lục tục kéo nhau ra ngoài bàn làm việc gọi điện.
Trong phòng họp hiện giờ chỉ còn lại Quân Minh và Dạ Ái.
Quân Minh nhìn nàng cười dịu dàng hỏi: “Em có mệt không?”
Dạ Ái lắc đầu: “Em không mệt. Anh cứ làm việc của anh đi.”
Quân Minh gật đầu, đứng dậy xoa đầu nàng mấy cái rồi bước đến bàn nước rót cho nàng một ly, mình một ly. Anh ngồi xuống ghế chủ tọa, lấy điện thoại từ nãy đến giờ vẫn rung không ngừng, bấm nút nghe: “Ba…”
Ông Quân Hoa nghe đến khu xưởng phía Bắc bị cháy, sốt ruột nên gọi điện hỏi Quân Minh: “Chuyện sao rồi con?”
Quân Minh vẫn giữ giọng nói bình tĩnh: “Vẫn đang thuyết phục khách hàng. Ba, giúp con chuẩn bị một lượng giấy lớn. Đợi lát nữa có kết quả con sẽ gửi mail cho ba danh sách khách hàng. Sau đó ba chuyển đi trực tiếp từ bên đó đi giúp con. Nếu không đủ thì để con gọi cho chi nhánh bên Đức.”
Ông Hoa nghe con trai vẫn còn bình tĩnh mà giải quyết thì cũng yên tâm đồng ý. Đứa con trai này của ông chưa bao giờ làm ông thất vọng về bất cứ chuyện gì. Ông đúng là tu mấy kiếp mới có được đứa con trai giỏi giang như Quân Minh.
Nửa tiếng sau, mọi người lại vào phòng họp báo cáo. Kết quả khá mỹ mãn, 95% khách hàng đồng ý gia hạn thời gian.
Quân Minh lúc này mới thở nhẹ ra nói: “Thông báo cho toàn bộ công nhân tăng ca sản xuất cho kịp hàng trong vòng một tháng để kịp giao hàng. Nói với những công nhân đồng ý tăng ca rằng tiền lương tháng này sẽ được tính gấp đôi bình thường. Bên bộ phận marketing nhớ chuẩn bị quà cám ơn xứng đáng cho những khách hàng đồng ý gia hạn thời gian. Bộ phận kinh doanh ngay lập tức gửi email xác nhận với 5% khách hàng không đồng ý với nội dung, hàng sẽ được chuyển từ Canada tới trong vòng hai tuần tới. Trợ lý Tần, anh gửi cho tôi một bản danh sách cụ thể của khách hàng không đồng ý vào email của tôi liền. Còn bộ phận nhân sự lấy danh sách những vị lúc nãy đã có công thuyết phục khách hàng để cuối tháng thanh toán tiền thưởng thêm cho họ. Được rồi! Mọi người đã vất vả rồi! Tan họp! Giám đốc Khánh và giám đốc sản xuất ở lại.”
Ai nấy hít thở nhẹ nhàng, không ngờ mọi việc lại được giải quyết nhanh như vậy. Họ phải công nhận vị sếp lớn này làm chủ tình hình thật tốt. Cho dù công ty có tổn thất rất lớn, nhưng anh ấy cũng không mất bình tĩnh mà từ tốn giải quyết đâu vào đó chuyện cấp bách trước tiên. Họ chỉ còn biết viết hai chữ khâm phục trên mặt về vị sếp trẻ đang trong phòng kia.
Ở bên trong phòng họp Quân Minh nhìn hai vị giám đốc mà ánh mắt hung dữ lạnh lùng hơn hẳn. Anh hỏi: “Tôi đầu tư cho công ty một nhà xưởng hiện đại, một khu ký túc cũng hiện đại không kém mà đến bây giờ lại không có nguồn điện dự phòng sao?”
“Chuyện này… là do chưa xin được giấy phép sử dụng điện dự phòng riêng…” một trong hai vị run rẩy lên tiếng.
“Các ông làm việc kiểu gì vậy? Không phải ngày một ngày hai, mà là hơn một năm rồi… Nếu không thể xin giấy phép thì ít ra cũng phải có máy phát điện chứ! Chuyện nhỏ như vậy mà các ông không lo được sao? Hay là các ông nghĩ ban đêm công nhân không cần sinh hoạt, cho dù cúp điện họ cũng chỉ có nằm im không nhúc nhích?” Anh càng nói càng không giữ được nữa sự ôn hòa vốn có. Tức đến mức muốn bóp nát hai vị cấp dưới vô trách nhiệm đứng trước mặt mình đây.
“Thiệt hại bây giờ rất lớn. Chẳng lẽ các ông kêu tôi phải tính sổ trên đầu công nhân nghèo kia? Vì sao các ông làm việc mà không suy tính sâu xa? Mặt hàng chúng ta sản xuất là mặt hàng kỵ tối đa với lửa, thậm chí dòng điện không an toàn cũng đủ chứa đựng rủi ro rất lớn rồi…” Anh dừng một chút, hít thở đều hơn để tránh làm cho cô gái nãy giờ vẫn ngồi yên một bên nghe giảng hoảng sợ, anh nói tiếp: “Tôi cho các ông cơ hội, trong vòng nửa năm phải bằng mọi cách bù lại gấp ba thiệt hại hôm nay. Nếu không các ông cứ chuẩn bị đơn từ chức đi.”
Anh nói xong, đứng dậy cầm tay Dạ Ái bước một mạch ra ngoài. Đi đến cửa như nhớ ra chuyện gì đó, anh lại quay lại nói: “Ngày mai tôi sẽ trực tiếp đến nhà máy xem.”
Hai người lại về căn hộ, lúc này trời đã tối đen. Dạ Ái bước vào trong xoa xoa tay, rồi quay sang nói với anh: “Để em xem tủ trong tủ lạnh có gì để nấu bữa tối không.”
Quân Minh ngăn cản nàng: “Em nghỉ ngơi đi. Hôm nay để anh nấu.”
Trong lòng không tự chủ lại dấy lên hương vị ngọt ngào. Thật tốt khi có người bạn quan tâm mình nhiều như anh ấy. Nàng nhủ thầm.
Khi Quân Minh nấu xong bữa tối, đã bày biện đồ ăn lên bàn ăn sẵn, thì Dạ Ái cũng đã tắm rửa sạch sẽ bước ra. Mùi sữa tắm trên người nàng thoang thoảng bên mũi làm cho Quân Minh ngơ ngẩn vài giây. Rất nhanh anh kéo ghế ngồi gần nàng hơn, chủ động gắp đồ ăn cho nàng.
Dạ Ái đã cùng ăn cơm chung với Quân Minh một thời gian nên cũng không còn e ngại gì hành động của anh nữa. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất thân thiết. Dạ Ái hỏi: “Sao trước giờ em không thấy anh qua A.M.W làm việc? Em đã không biết đó là công ty của anh.”
Quân Minh từ tốn nhai, từ tốn nuốt xuống rồi mới trả lời nàng: “Đó là sản nghiệp nhà anh mà ông nội anh gây dựng, lúc đầu trụ sở ở Canada. Hiện giờ thì ba anh vẫn là chủ tịch, ba năm trước ông quyết định chuyển trụ sở chính về Việt Nam và nhờ anh lâu lâu qua giải quyết giúp. Ông còn chuyển cổ phần cho anh để anh có quyền quyết định. Còn phần ông vẫn bay qua bay lại giữa hai nước. Lúc đầu anh không có ý định gì với công ty A.M.W vì nghĩ ba vẫn còn đủ trẻ và khỏe mạnh để đảm đương sự nghiệp của ông nội. Nhưng hai năm gần đây ông đột nhiên nói muốn ở bên cạnh mẹ anh nhiều hơn, nên dần dần chuyển giao lại cho anh. Công ty anh vẫn chưa ổn định nên phần lớn thời gian anh dành cho công ty CR đã, còn ban đêm về mới tranh thủ thời gian xem công việc bên kia.”
Dạ Ái nhìn anh thán phục: “Anh làm việc vất vả như vậy sao? Vậy mà em chưa bao giờ thấy anh than mệt lần nào.”
Quân Minh cười không nói gì, tiếp tục ăn cơm. Dạ Ái lại nhớ ra chuyện gì đó hỏi anh: “Vậy tính ra anh đâu còn thời gian để làm việc khác nữa? Nhưng sao anh vẫn còn chấp nhận lời đề nghị của thầy hiệu trưởng giảng dạy ở trường em?”
Cánh tay đang gắp đồ ăn khựng lại một giây, Quân Minh chột dạ nhìn nàng nói thật: “Vì anh muốn ở gần em hơn.”
Dạ Ái đỏ mặt, cúi đầu ăn cơm mà không hỏi gì thêm. Quân Minh thấy vậy cười thật tươi nói: “Nhưng tiếc là anh chỉ tranh thủ một học kỳ thôi. Từ học kỳ sau thì anh không còn dạy nữa rồi.”
“Vậy sao?” Dạ Ái lúc này mới ngẩng đầu lên, nhỏ giọng mất mát.
Quân Minh nhận ra được, anh cười cười an ủi nàng: “Nhưng anh luôn luôn có thời gian cho người bạn thân Dạ Ái của anh đây. Rất nhanh Duy Nam sẽ tiếp nhận quản lý công ty CR, anh sẽ chuyên tâm vào công ty A.M.W, lúc đó thì anh sẽ có nhiều thời gian ở cạnh em hơn.”
Dạ Ái lại đỏ mặt hơn, giả vờ tức giận nói: “Anh nghĩ chỉ có mình anh bận rộn thôi sao? Ai cần anh dành thời gian cho em đâu chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.