Chương 5: Về Nhà
Văn Lợi Mỹ
16/10/2021
Ba ngày sau, sau khi kiểm tra tổng quát và sự theo dõi của bác sĩ cũng là ba ruột của Dạ Ái thì nàng cũng được phép về nhà. Không phải là về căn nhà mà suốt hai mươi hai năm nàng sống cùng ba mẹ Dạ, đây là căn nhà mà theo lời Quân Minh nói là do chính ba ruột của nàng tặng nàng sau khi gặp lại con nhân dịp sinh nhật tuổi hai mươi hai của nàng. Lúc đầu nàng đã không nhận nhưng dưới nghe lời khuyên của ba mẹ Dạ, cộng với sự năn nỉ của ba Hoàng thì nàng cũng chấp nhận với điều kiện sau này ba Hoàng không được tặng cho nàng món quà nào giá trị như vậy nữa. Sau khi lựa chọn được căn nhà vừa ý rồi sửa sang lại theo đúng sở thích của nàng thì nàng cũng ở đây phần lớn thời gian, vì ở đây gần công ty nàng đi làm sau khi tốt nghiệp, cộng thêm ba mẹ Dạ thường xuyên vắng nhà do những chuyến công tác và du lịch nước ngoài.
Căn nhà không tính là quá lớn, nằm ở một quận cách bệnh viện gần ba mươi phút đi xe. Tất nhiên nàng không hề nhớ đến căn nhà này, nhưng khi bước vào thì đúng là có cảm giác quen thuộc. Quân Minh không đưa nàng về nhà ba mẹ Dạ vì anh nói rằng muốn cho cô có cảm giác thân thuộc với căn nhà mà cô đã ở suốt 4 năm trước khi bị tai nạn nên nàng cũng không thắc mắc nhiều. Thật ra tính nàng cũng không thể nói là qua loa đại khái đến nỗi không nhận ra điểm bất thường trong những lời nói của Quân Minh, nhưng vì từ trước giờ nàng chưa bao giờ bắt buộc người khác nói những lời mà người đó không muốn hoặc là chưa sẵn sàng nói. Với Quân Minh, tuy rằng nàng không hề nhớ anh, nhưng sự tin tưởng và cảm giác ấm áp an toàn khi ở bên anh làm nàng thoải mái. Từ nhỏ đến lớn việc mà nàng thường xuyên làm nhất đó là tránh càng xa càng tốt với người khác giới. Không phải nàng bài xích hay ghét bỏ gì họ, chỉ là nàng cảm thấy bản thân mình chưa đủ trưởng thành. Nhưng với người chồng sắp cưới mà nàng không có ký ức này lại khác, anh không ép buộc nàng, anh luôn tôn trọng những hành động, những lời nói của nàng. Từ lúc mở mắt ra nhìn thấy anh ở bệnh viện, cho đến khi anh đưa nàng về, anh chỉ săn sóc nàng một cách chừng mực, anh chưa bao giờ có lời nói gì khiến cho nàng cảm thấy nàng là bệnh nhân yếu đuối đến mức mọi việc phải nhờ người khác sắp xếp. Anh cho nàng cảm thấy nàng đã trưởng thành, đã có thể tự chịu trách nhiệm với lời nói và hành động của mình.
Nàng đi một vòng căn nhà để xem. Đây là khu ở vùng ven nên căn nhà cũng không phải là chung cư cao tầng, chỉ là nhà phố riêng biệt có khoảng sân vườn nho nhỏ, mấy loại cây rau màu và hoa trồng trong chậu đặt gần như kín sân. Bước từ cổng vào là một con đường được lát đá hoa cương uốn lượn đẹp mặt cùng với cỏ đậu phộng với những bông hoa li ti xen kẽ giữa đường đi. Nhà ống được thiết kế 2 tầng với màu sắc chủ đạo là trắng và xanh navy đậm. Phòng khách có một bộ sopha màu trắng có trang trí thêm những chiếc gối dựa đầy màu sắc bên trên, cái bàn hình chữ nhật nho nhỏ bên trên có 1 chậu hoa hồng đỏ thắm. Đi vào bên trong là nhà bếp và cũng là phòng ăn có một bộ bàn sáu ghế nhựa nhiều màu ở chính giữa, trên quầy bếp gồm một hệ thống bếp từ lớn và những thứ linh tinh của nhà bếp như dao, gia vị, tủ đựng chén bát gắn trên tường màu trắng rất tinh xảo. Tầng hai gồm hai phòng ngủ chính, và một phòng làm việc được cải tạo từ phòng ngủ phụ.
Phòng làm việc là nơi Dạ Ái thường xuyên lưu lại nhất, và cũng là nơi bây giờ nàng có cảm giác thân quen nhất. Phần lớn thời gian nàng tìm tòi linh cảm sáng tác ở đây. Căn phòng rộng tầm hai mươi mét vuông, được ốp gạch cao tận mái, trong phòng có một bộ bàn ghế đặt máy tính lớn bên trên, ngoài ra còn có kệ sách kê sát tường, chủ yếu là sách về mỹ thuật hội họa, rồi sách truyện tranh chibi, manga. Cửa sổ lớn sát đất, kính trong suốt hướng ra khoảng sân vườn nhỏ, phía ngoài ban công đặt cái ghế lười thư giãn, mái che màu lam mát dịu. Bên ngoài ban công có cây cà chua bi đang đậu trái, cùng với dàn hoa ti gôn màu hồng phấn.
Dạ Ái đi xem một vòng rồi lưu lại ở phòng làm việc một lúc, Quân Minh yên lặng đi sau nàng không hề lên tiếng. Nàng quay lại hỏi anh: “Sau khi tốt nghiệp em làm gì?”. Anh nói: “Trước khi gặp anh, em làm thiết kế bìa sách cho một nhà xuất bản. Sau khi gặp anh thì em tự sáng tác truyện tranh, cùng với nhận thiết kế ở bên ngoài. Ở đây có 2 tác phẩm của em đã được xuất bản, còn lại hầu như em chỉ sáng tác và đăng trên website của em.” Vừa nói anh vừa đưa cho nàng hai cuốn truyện đề tên tác giả là nàng: “Có một tác phẩm trong thời gian em còn ở bệnh viện họ mới xuất bản.” Nàng cầm lấy mà như không thể tin được mình có một chút xíu thành tựu nhỏ nhỏ như vậy, ý cười vui vẻ hiện lên trong mắt nàng rồi nàng ngước nhìn Quân Minh chớp mắt hỏi: “Trong hai năm em hôn mê, anh cứ như vậy chờ em sao?”
Căn nhà không tính là quá lớn, nằm ở một quận cách bệnh viện gần ba mươi phút đi xe. Tất nhiên nàng không hề nhớ đến căn nhà này, nhưng khi bước vào thì đúng là có cảm giác quen thuộc. Quân Minh không đưa nàng về nhà ba mẹ Dạ vì anh nói rằng muốn cho cô có cảm giác thân thuộc với căn nhà mà cô đã ở suốt 4 năm trước khi bị tai nạn nên nàng cũng không thắc mắc nhiều. Thật ra tính nàng cũng không thể nói là qua loa đại khái đến nỗi không nhận ra điểm bất thường trong những lời nói của Quân Minh, nhưng vì từ trước giờ nàng chưa bao giờ bắt buộc người khác nói những lời mà người đó không muốn hoặc là chưa sẵn sàng nói. Với Quân Minh, tuy rằng nàng không hề nhớ anh, nhưng sự tin tưởng và cảm giác ấm áp an toàn khi ở bên anh làm nàng thoải mái. Từ nhỏ đến lớn việc mà nàng thường xuyên làm nhất đó là tránh càng xa càng tốt với người khác giới. Không phải nàng bài xích hay ghét bỏ gì họ, chỉ là nàng cảm thấy bản thân mình chưa đủ trưởng thành. Nhưng với người chồng sắp cưới mà nàng không có ký ức này lại khác, anh không ép buộc nàng, anh luôn tôn trọng những hành động, những lời nói của nàng. Từ lúc mở mắt ra nhìn thấy anh ở bệnh viện, cho đến khi anh đưa nàng về, anh chỉ săn sóc nàng một cách chừng mực, anh chưa bao giờ có lời nói gì khiến cho nàng cảm thấy nàng là bệnh nhân yếu đuối đến mức mọi việc phải nhờ người khác sắp xếp. Anh cho nàng cảm thấy nàng đã trưởng thành, đã có thể tự chịu trách nhiệm với lời nói và hành động của mình.
Nàng đi một vòng căn nhà để xem. Đây là khu ở vùng ven nên căn nhà cũng không phải là chung cư cao tầng, chỉ là nhà phố riêng biệt có khoảng sân vườn nho nhỏ, mấy loại cây rau màu và hoa trồng trong chậu đặt gần như kín sân. Bước từ cổng vào là một con đường được lát đá hoa cương uốn lượn đẹp mặt cùng với cỏ đậu phộng với những bông hoa li ti xen kẽ giữa đường đi. Nhà ống được thiết kế 2 tầng với màu sắc chủ đạo là trắng và xanh navy đậm. Phòng khách có một bộ sopha màu trắng có trang trí thêm những chiếc gối dựa đầy màu sắc bên trên, cái bàn hình chữ nhật nho nhỏ bên trên có 1 chậu hoa hồng đỏ thắm. Đi vào bên trong là nhà bếp và cũng là phòng ăn có một bộ bàn sáu ghế nhựa nhiều màu ở chính giữa, trên quầy bếp gồm một hệ thống bếp từ lớn và những thứ linh tinh của nhà bếp như dao, gia vị, tủ đựng chén bát gắn trên tường màu trắng rất tinh xảo. Tầng hai gồm hai phòng ngủ chính, và một phòng làm việc được cải tạo từ phòng ngủ phụ.
Phòng làm việc là nơi Dạ Ái thường xuyên lưu lại nhất, và cũng là nơi bây giờ nàng có cảm giác thân quen nhất. Phần lớn thời gian nàng tìm tòi linh cảm sáng tác ở đây. Căn phòng rộng tầm hai mươi mét vuông, được ốp gạch cao tận mái, trong phòng có một bộ bàn ghế đặt máy tính lớn bên trên, ngoài ra còn có kệ sách kê sát tường, chủ yếu là sách về mỹ thuật hội họa, rồi sách truyện tranh chibi, manga. Cửa sổ lớn sát đất, kính trong suốt hướng ra khoảng sân vườn nhỏ, phía ngoài ban công đặt cái ghế lười thư giãn, mái che màu lam mát dịu. Bên ngoài ban công có cây cà chua bi đang đậu trái, cùng với dàn hoa ti gôn màu hồng phấn.
Dạ Ái đi xem một vòng rồi lưu lại ở phòng làm việc một lúc, Quân Minh yên lặng đi sau nàng không hề lên tiếng. Nàng quay lại hỏi anh: “Sau khi tốt nghiệp em làm gì?”. Anh nói: “Trước khi gặp anh, em làm thiết kế bìa sách cho một nhà xuất bản. Sau khi gặp anh thì em tự sáng tác truyện tranh, cùng với nhận thiết kế ở bên ngoài. Ở đây có 2 tác phẩm của em đã được xuất bản, còn lại hầu như em chỉ sáng tác và đăng trên website của em.” Vừa nói anh vừa đưa cho nàng hai cuốn truyện đề tên tác giả là nàng: “Có một tác phẩm trong thời gian em còn ở bệnh viện họ mới xuất bản.” Nàng cầm lấy mà như không thể tin được mình có một chút xíu thành tựu nhỏ nhỏ như vậy, ý cười vui vẻ hiện lên trong mắt nàng rồi nàng ngước nhìn Quân Minh chớp mắt hỏi: “Trong hai năm em hôn mê, anh cứ như vậy chờ em sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.